Khi Ánh Nắng Nhạt Màu
Chương 2: Anh Lục thân mến
Editor: Chi Chi
***
Hai mươi phút sau, họ đến hộp đêm Bích Hải. Ban ngày hộp đêm không mở cửa, bên ngoài không gắn đèn neon trang trí, nhìn đằng trước có vẻ rách nát. Từ Qua đến chỗ bảo vệ của Bích Hải. Quản lí của họ rất nhanh đã đến, vẻ mặt anh ta vẫn còn buồn ngủ, nhưng nói chuyện rất khách sáo.
Từ Qua đưa ảnh ra: “Anh có biết người này không?”
“Tô Lệ, cô ấy bị gì vậy?”
“Cô ấy chết rồi.”
Quản lí lập tức trợn to mắt: “Chết rồi ư?”
“Tô Lệ làm việc ở đây bao lâu rồi?”
“Ba tháng, đêm qua tan ca thì cô ấy đi về, sao lại xảy ra chuyện này chứ? Cô ấy rất ngoan ngoãn.”
Trịnh Húc lượn một vòng quanh cửa rồi quay lại: “Cửa ra vào của các anh có gắn camera không?”
“Có chứ.”
“Tôi xem camera được không?”
“Được, được.”
Camera cho thấy Tô Lệ rời khỏi Bích Hải vào lúc 2 giờ 20 phút sáng sau đó lên một chiếc taxi. Camera cũng chứng minh cô ấy có đeo một chiếc túi xách, chiếc túi không lớn lắm.
Từ Qua nghĩ đến vết thương trên cổ tay Tô Lệ, có lẽ do hung thủ giật cái túi tạo thành. Động cơ giết người là vì tiền?
“Tô Lệ có quan hệ tốt với những ai? Đã có bạn trai chưa? Gần đây có xảy ra mâu thuẫn với ai không?” Trịnh Húc tiếp tục dò hỏi, Từ Qua phóng to camera tìm biển số xe taxi.
Ra khỏi Bích Hải, họ đi thẳng đến công ty xe taxi. Rất nhanh đã tìm được tài xế xe taxi, cứ tưởng đây sẽ là một bước đột phá, nhưng xem camera trên taxi thì thấy Tô Lệ lên xe lúc hai giờ hai mươi phút, hai giờ năm mươi phút đã xuống xe.
“Xe không vào chung cư à?
“Không, chung cư ấy không cho xe taxi vào, hơn nữa vào rồi quay xe cũng khó nên tôi dừng ở ven đường.”
Chỗ dừng xe rất gần với hiện trường vụ án, Từ Qua hỏi: “Lúc xuống xe anh có nhìn thấy ai khả nghi không?”
“Không có, chỗ đấy vắng vẻ lắm, ai dám ở lâu? Dọa chết người mất.”
Tài xế taxi là người cao to, ước chừng khoảng một mét tám. Anh ta không phải hung thủ giết người, Tô Lệ chỉ cao một mét sáu, nặng bốn mươi kg, yếu ớt như thế thì không thể giãy dụa để lại dấu vết được. Hung thủ có lẽ không cao, dáng người gầy yếu.
“Cảm ơn anh nhé.”
Ra khỏi công ty xe, Trịnh Húc cúi đầu nhắn tin, vẻ mặt bình tĩnh.
“Tìm một chỗ ăn cơm đã, không biết phải điều tra vụ này đến bao giờ.”
Quan hệ xã hội của Tô Lệ rất đơn giản, tính cách hướng nội, ít nói chuyện với người khác cũng không có bạn bè thân thiết. Nửa năm trước, mẹ cô phát hiện bị ung thư vú cần phải phẫu thuật. Vì điều kiện gia đình khó khăn nên Tô Lệ đi làm phục vụ ở hộp đêm, ngoại hình cô ấy xinh xắn nên kiếm được khá nhiều tiền. Nhưng cô ấy cũng không dư dả, vì cô ấy gửi phần lớn tiền cho mẹ chữa bệnh.
Điều tra tất cả mọi người xung quanh Tô Lệ vẫn không có thu hoạch gì, vụ án nhất thời lâm vào tình trạng bế tắc.
Công việc của họ hễ có vụ án là bận tối tăm mặt mũi, ngày hôm sau bên vật chứng cho ra kết quả. Thu thập được dấu chân ở hiện trường, có hai điểm tương đối khả nghi. Tất cả đều thuộc về một người, chủ nhân của dấu chân cao một mét sáu lăm, là đàn ông có dáng người hơi gầy.
“Hiện trường vụ án nằm trên đường một chiều hướng nam bắc, lối ra có gắn camera, chúng ta đã xem camera nhưng không thấy hung thủ. Hai chung cư cũng có camera, nếu như hung thủ đi vào chung cư chắc chắn bị quay lại, nhưng bây giờ không có. Vậy chỉ còn một khả năng, hung thủ đi vào thôn Hướng hoặc sống ở gần đó. Bây giờ tập trung điều tra tất cả các camera ở lối đi trong và ngoài thôn, điều tra cả người dân ở đó, hung thủ cao một mét sáu lăm.” Trịnh Húc sắp xếp chứng cứ thành mắt xích: “Dáng người hơi gầy, hung thủ có khả năng nghiện cờ bạc hoặc nghiện net, đây là trọng tâm.”
Từ Qua cảm thấy đã bỏ sót gì đó, cô nhíu mày, xoay cây bút trong tay.
“Từ Qua, em đi với anh.”
Từ Qua làm rơi bút xuống đất, cô vội vàng nhặt lên, đóng quyển sổ lại: “Vâng.”
Họ lập tức xuất phát đến thôn Hướng để điều tra, nhưng điều tra đến tối vẫn không có tiến triển. Có thể là kinh nguyệt đến, bụng Từ Qua đau quặn, dù là người sắt cũng không chịu nổi sự giày vò này.
Trịnh Húc đang bấm điện thoại, quay đầu thấy sắc mặt Từ Qua trắng bệch, anh vội vàng cúp máy đỡ Từ Qua: “Không sao chứ? Em bị gì thế?”
“Bệnh cũ, bị đau bụng.” Từ Qua tiện thể đẩy tay Trịnh Húc ra, cô không thích bị người khác chạm vào người.
Từ Qua vốn xinh đẹp, nếu không phải cô sống quá cẩu thả thì chắc chắn sẽ là một bông hoa của đội cảnh sát. Trịnh Húc hiếm khi thấy cô yếu đuối, nói: “Anh bảo Tiểu Lưu đưa em về, không phải một lúc là tìm ra hung thủ, em về nghỉ ngơi trước đi.”
Đau bụng kinh như muốn đòi mạng, Từ Qua cũng không gắng gượng nữa, dặn dò chút chuyện rồi quay người lên xe của Tiểu Lưu. Về nhà uống bát trà gừng mới đỡ một chút, cô mở điện thoại xem vụ án. Tô Lệ nằm ngửa trên mặt đất, dưới người là nền đất màu đỏ tương do bị máu thấm vào.
Nhìn cũng chẳng có đầu mối, Từ Qua châm một điếu thuốc rồi cuộn tròn trên sa lông ngửa đầu nhìn trần nhà.
Rốt cuộc hung thủ là người như thế nào? Ánh mắt cô di chuyển từ trần nhà đến giá sách cạnh tủ tivi, cô dập thuốc đi đến giá sách rút một cuốn sách ra. Tên cuốn sách là “Nguyên lý phạm tội học”, lật qua trang bìa ra có hai chữ được viết ngay ngắn, Lục Thịnh.
Từ Qua nhún vai nhét cuốn sách vào chỗ cũ, điện thoại bỗng có chuông thông báo, Từ Qua cầm lên đọc tin nhắn của Lý Uy: “Anh Trịnh không được thăng chức, đội trưởng mới đến rồi.”
Chuyện đổi người lãnh đạo trực tiếp không ảnh hưởng gì đến Từ Qua. Lý lịch của cô đơn giản, ai được thăng chức cũng không đến lượt cô, việc gì phải quan tâm ai lên chứ? Đều là công việc cả thôi.
“Đừng bà tám chuyện này.” Cô nhắn lại.
Lý Uy là người thông minh bèn dừng ngay: “Tôi chỉ nói vui thôi, cô đừng nói lại với anh Trịnh đấy.”
Từ Qua không trả lời, đứng dậy đi vào bếp nấu một tô mì. Trong lúc ăn, trong đầu cô đều là mặt của hung thủ, có lẽ hung thủ đã chú ý tới Tô Lệ từ lâu, biết ngày nào cô ấy cũng về nhà lúc ba giờ sáng nên hắn đã phục sẵn?
Hung khí là dao gọt trái cây bình thường, ở đâu cũng mua được, điều tra nguồn gốc của con dao không khác gì mò kim đáy bể. Vừa nghĩ đến cô gái kia còn trẻ đã phải chết oan, trong lòng Từ Qua rất khó chịu.
Mười một giờ đêm, Từ Qua nghĩ đến một chuyện, cô lập tức tắt ti vi, đứng dậy mặc áo khoác dài, cầm chìa khóa chạy vội xuống lầu. Cô dắt một chiếc xe đạp ở tầng một ra rồi đạp xe rời khỏi chung cư. Màn đêm buông xuống, trên đỉnh đầu tối đen như mực, có lẽ trời sắp mưa, đứng giữa không gian rộng lớn lại cảm thấy vô cùng chật hẹp.
Có phải do người quen gây án không? Trong khoảng thời gian từ lúc xuống xe đến khi bị hại cô ấy đã làm gì?
Tất cả nghi vấn xoay vòng trong đầu, hiện trường án mạng không có đèn, yên tĩnh im lặng. Chỗ này quả thật vắng vẻ, nếu không vì nghèo chắc chẳng ai thuê nhà ở đây. Đường cảnh giới đã bị bùn bắn lên, Từ Qua bước qua rào ngăn đi vào hiện trường vụ án. Cô đứng trong bóng tối, lặng lẽ nhìn ánh sáng phía xa.
Cô ấy đã chết như thế nào? Trước khi chết, cô ấy đã phải trải qua nỗi tuyệt vọng thế nào?
Máu trong người tuôn ra như suối, cơ thể dần lạnh đi. Có lẽ cô ấy đã kêu gào nhưng không ai nghe thấy, cô ấy yên lặng chờ đợi cái chết, thế giới biến thành một màu xám.
Có lẽ cô ấy và hung thủ biết nhau, Tô Lệ xuống xe thì có người gọi nên cô ấy không vào chung cư. Từ Qua ngồi xổm, nhìn về hướng chung cư Gia Lệ, họ đã đến đó. Hắn đã giết cô ấy, rồi vội vã bỏ trốn.
Tô Lệ không đề phòng anh ta, cô ấy biết hung thủ, là người quen gây án.
Từ Qua đột nhiên đứng lên, huyết áp bị tuột khiến người cô lảo đảo, sau khi đứng vững cô đội mũ áo khoác, chạy nhanh vào thôn. Cô cần phải xác nhận thêm một việc nữa, phía thôn nhỏ yên tĩnh, ánh đèn chập chờn, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng chó sủa.
Từ Qua mua một chai nước suối ở cửa thôn, mở nắp chai uống hai ngụm nước, nước lạnh khiến toàn thân cô run lên. Các lối ra vào thôn đều đã được điều tra, tầm ba giờ sáng đêm hôm đó không có ai khả nghi. Vậy chỉ còn một khả năng, hắn đang ở trong thôn, hắn sống ở đây.
Từ Qua rời khỏi quầy bán nước, men theo ngõ nhỏ vào thôn, con đường gập ghềnh khó đi. Từ Qua khó chịu vì lạnh, vừa rút một điếu thuốc ra định châm lửa thì có một bóng người xuất hiện trong tầm mắt, Từ Qua nhét bật lửa vào túi rồi đuổi theo.
Rẽ qua bảy tám con hẻm, người phía trước đã biến mất, Từ Qua đang định quay về. Trên vai đột nhiên có thêm một bàn tay, tóc gáy của cô lập tức dựng đứng, xoay người tung một đấm. Nắm đấm bị bắt được, Từ Qua muốn rút tay về nhưng đã chậm, cánh tay cô tê rần đến chóng mặt, người cũng bị đè vào vách tường. Cánh tay đau nhức dữ dội, trong lòng vang lên tiếng còi báo động ngay lập tức phải phản kháng để bắt anh ta. Còng kim loại lạnh buốt đập vào cổ tay cô. Động tác của Từ Qua hơi khựng lại, định chửi hết tổ tông tám đời nhà anh ta.
“Ai?” Từ Qua khẽ cắn môi: “Anh là ai?” Mấy chiêu thức này rất quen thuộc với Từ Qua, cô đã tốt nghiệp trường cảnh sát, nên cô nghi ngờ người này cũng là cảnh sát.
“Phụ nữ?”
Tay của cô được giải thoát, Từ Qua lập tức kéo giãn khoảng cách. Bây giờ cô mới nhìn rõ người trước mặt, rất cao, khoảng 1m8. Anh ta mặc áo jacket, đôi chân dài thẳng tắp. Vì ánh sáng quá yếu nên cô không nhìn rõ mặt anh ta, cô hơi híp mắt lén đưa tay ra sau lưng lấy gậy cảnh sát: “Anh đang làm gì thế?”
“Cô là cảnh sát?” Giọng anh ta rất lạnh lùng.
Từ Qua cảnh giác, lùi về sau nửa bước, không hề trả lời. Thân thủ anh ta rất tốt, Từ Qua không phải là đối thủ của anh ta. Anh ta đang làm gì? Anh ta có liên quan đến tên tội phạm giết người không?
Sau khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi, anh ta xoay người đi về một hướng khác, Từ Qua vội rút điện thoại gọi cho Trịnh Húc. Điện thoại còn chưa kết nối, anh ta đã quay đầu lại, nhờ ánh đèn Từ Qua nhìn rõ gương mặt anh ta.
Cô liếm đôi môi khô khốc, cổ họng bỗng chốc nghẹn lại. So với ba năm trước đây, anh trưởng thành hơn, đường nét khuôn mặt tuyệt đẹp, đây là gương mặt mà Từ Qua thường xuyên mơ thấy.
“Từ Qua? Có chuyện gì không?” Giọng của Trịnh Húc vang lên trong điện thoại: “Anh đang bận, bụng của em còn đau không?”
Từ Qua muốn nhếch khóe miệng để biểu lộ cảm xúc nhưng không có tác dụng, tim cô đang đập rất nhanh. Cô như người đang nằm mơ, chỉ chăm chú nhìn người trước mặt. Ngoài trời đang mưa rả rích, không gian ẩm ướt lạnh lẽo.
“Em không sao đâu, mình nói chuyện sau nhé.” Từ Qua tắt máy, đợi bình tĩnh lại thì anh đã đi được hơn mười mét. Từ Qua tự véo mình một cái thật mạnh, đau đến mức suýt kêu ra tiếng. Lục Thịnh? Anh ấy ở đây làm gì? Sao anh ấy lại đến Thành phố C?
Từ Qua thấy anh sắp ra khỏi tầm mắt thquýnh lên, co giò đuổi theo.
Hết chương 2.
***
Hai mươi phút sau, họ đến hộp đêm Bích Hải. Ban ngày hộp đêm không mở cửa, bên ngoài không gắn đèn neon trang trí, nhìn đằng trước có vẻ rách nát. Từ Qua đến chỗ bảo vệ của Bích Hải. Quản lí của họ rất nhanh đã đến, vẻ mặt anh ta vẫn còn buồn ngủ, nhưng nói chuyện rất khách sáo.
Từ Qua đưa ảnh ra: “Anh có biết người này không?”
“Tô Lệ, cô ấy bị gì vậy?”
“Cô ấy chết rồi.”
Quản lí lập tức trợn to mắt: “Chết rồi ư?”
“Tô Lệ làm việc ở đây bao lâu rồi?”
“Ba tháng, đêm qua tan ca thì cô ấy đi về, sao lại xảy ra chuyện này chứ? Cô ấy rất ngoan ngoãn.”
Trịnh Húc lượn một vòng quanh cửa rồi quay lại: “Cửa ra vào của các anh có gắn camera không?”
“Có chứ.”
“Tôi xem camera được không?”
“Được, được.”
Camera cho thấy Tô Lệ rời khỏi Bích Hải vào lúc 2 giờ 20 phút sáng sau đó lên một chiếc taxi. Camera cũng chứng minh cô ấy có đeo một chiếc túi xách, chiếc túi không lớn lắm.
Từ Qua nghĩ đến vết thương trên cổ tay Tô Lệ, có lẽ do hung thủ giật cái túi tạo thành. Động cơ giết người là vì tiền?
“Tô Lệ có quan hệ tốt với những ai? Đã có bạn trai chưa? Gần đây có xảy ra mâu thuẫn với ai không?” Trịnh Húc tiếp tục dò hỏi, Từ Qua phóng to camera tìm biển số xe taxi.
Ra khỏi Bích Hải, họ đi thẳng đến công ty xe taxi. Rất nhanh đã tìm được tài xế xe taxi, cứ tưởng đây sẽ là một bước đột phá, nhưng xem camera trên taxi thì thấy Tô Lệ lên xe lúc hai giờ hai mươi phút, hai giờ năm mươi phút đã xuống xe.
“Xe không vào chung cư à?
“Không, chung cư ấy không cho xe taxi vào, hơn nữa vào rồi quay xe cũng khó nên tôi dừng ở ven đường.”
Chỗ dừng xe rất gần với hiện trường vụ án, Từ Qua hỏi: “Lúc xuống xe anh có nhìn thấy ai khả nghi không?”
“Không có, chỗ đấy vắng vẻ lắm, ai dám ở lâu? Dọa chết người mất.”
Tài xế taxi là người cao to, ước chừng khoảng một mét tám. Anh ta không phải hung thủ giết người, Tô Lệ chỉ cao một mét sáu, nặng bốn mươi kg, yếu ớt như thế thì không thể giãy dụa để lại dấu vết được. Hung thủ có lẽ không cao, dáng người gầy yếu.
“Cảm ơn anh nhé.”
Ra khỏi công ty xe, Trịnh Húc cúi đầu nhắn tin, vẻ mặt bình tĩnh.
“Tìm một chỗ ăn cơm đã, không biết phải điều tra vụ này đến bao giờ.”
Quan hệ xã hội của Tô Lệ rất đơn giản, tính cách hướng nội, ít nói chuyện với người khác cũng không có bạn bè thân thiết. Nửa năm trước, mẹ cô phát hiện bị ung thư vú cần phải phẫu thuật. Vì điều kiện gia đình khó khăn nên Tô Lệ đi làm phục vụ ở hộp đêm, ngoại hình cô ấy xinh xắn nên kiếm được khá nhiều tiền. Nhưng cô ấy cũng không dư dả, vì cô ấy gửi phần lớn tiền cho mẹ chữa bệnh.
Điều tra tất cả mọi người xung quanh Tô Lệ vẫn không có thu hoạch gì, vụ án nhất thời lâm vào tình trạng bế tắc.
Công việc của họ hễ có vụ án là bận tối tăm mặt mũi, ngày hôm sau bên vật chứng cho ra kết quả. Thu thập được dấu chân ở hiện trường, có hai điểm tương đối khả nghi. Tất cả đều thuộc về một người, chủ nhân của dấu chân cao một mét sáu lăm, là đàn ông có dáng người hơi gầy.
“Hiện trường vụ án nằm trên đường một chiều hướng nam bắc, lối ra có gắn camera, chúng ta đã xem camera nhưng không thấy hung thủ. Hai chung cư cũng có camera, nếu như hung thủ đi vào chung cư chắc chắn bị quay lại, nhưng bây giờ không có. Vậy chỉ còn một khả năng, hung thủ đi vào thôn Hướng hoặc sống ở gần đó. Bây giờ tập trung điều tra tất cả các camera ở lối đi trong và ngoài thôn, điều tra cả người dân ở đó, hung thủ cao một mét sáu lăm.” Trịnh Húc sắp xếp chứng cứ thành mắt xích: “Dáng người hơi gầy, hung thủ có khả năng nghiện cờ bạc hoặc nghiện net, đây là trọng tâm.”
Từ Qua cảm thấy đã bỏ sót gì đó, cô nhíu mày, xoay cây bút trong tay.
“Từ Qua, em đi với anh.”
Từ Qua làm rơi bút xuống đất, cô vội vàng nhặt lên, đóng quyển sổ lại: “Vâng.”
Họ lập tức xuất phát đến thôn Hướng để điều tra, nhưng điều tra đến tối vẫn không có tiến triển. Có thể là kinh nguyệt đến, bụng Từ Qua đau quặn, dù là người sắt cũng không chịu nổi sự giày vò này.
Trịnh Húc đang bấm điện thoại, quay đầu thấy sắc mặt Từ Qua trắng bệch, anh vội vàng cúp máy đỡ Từ Qua: “Không sao chứ? Em bị gì thế?”
“Bệnh cũ, bị đau bụng.” Từ Qua tiện thể đẩy tay Trịnh Húc ra, cô không thích bị người khác chạm vào người.
Từ Qua vốn xinh đẹp, nếu không phải cô sống quá cẩu thả thì chắc chắn sẽ là một bông hoa của đội cảnh sát. Trịnh Húc hiếm khi thấy cô yếu đuối, nói: “Anh bảo Tiểu Lưu đưa em về, không phải một lúc là tìm ra hung thủ, em về nghỉ ngơi trước đi.”
Đau bụng kinh như muốn đòi mạng, Từ Qua cũng không gắng gượng nữa, dặn dò chút chuyện rồi quay người lên xe của Tiểu Lưu. Về nhà uống bát trà gừng mới đỡ một chút, cô mở điện thoại xem vụ án. Tô Lệ nằm ngửa trên mặt đất, dưới người là nền đất màu đỏ tương do bị máu thấm vào.
Nhìn cũng chẳng có đầu mối, Từ Qua châm một điếu thuốc rồi cuộn tròn trên sa lông ngửa đầu nhìn trần nhà.
Rốt cuộc hung thủ là người như thế nào? Ánh mắt cô di chuyển từ trần nhà đến giá sách cạnh tủ tivi, cô dập thuốc đi đến giá sách rút một cuốn sách ra. Tên cuốn sách là “Nguyên lý phạm tội học”, lật qua trang bìa ra có hai chữ được viết ngay ngắn, Lục Thịnh.
Từ Qua nhún vai nhét cuốn sách vào chỗ cũ, điện thoại bỗng có chuông thông báo, Từ Qua cầm lên đọc tin nhắn của Lý Uy: “Anh Trịnh không được thăng chức, đội trưởng mới đến rồi.”
Chuyện đổi người lãnh đạo trực tiếp không ảnh hưởng gì đến Từ Qua. Lý lịch của cô đơn giản, ai được thăng chức cũng không đến lượt cô, việc gì phải quan tâm ai lên chứ? Đều là công việc cả thôi.
“Đừng bà tám chuyện này.” Cô nhắn lại.
Lý Uy là người thông minh bèn dừng ngay: “Tôi chỉ nói vui thôi, cô đừng nói lại với anh Trịnh đấy.”
Từ Qua không trả lời, đứng dậy đi vào bếp nấu một tô mì. Trong lúc ăn, trong đầu cô đều là mặt của hung thủ, có lẽ hung thủ đã chú ý tới Tô Lệ từ lâu, biết ngày nào cô ấy cũng về nhà lúc ba giờ sáng nên hắn đã phục sẵn?
Hung khí là dao gọt trái cây bình thường, ở đâu cũng mua được, điều tra nguồn gốc của con dao không khác gì mò kim đáy bể. Vừa nghĩ đến cô gái kia còn trẻ đã phải chết oan, trong lòng Từ Qua rất khó chịu.
Mười một giờ đêm, Từ Qua nghĩ đến một chuyện, cô lập tức tắt ti vi, đứng dậy mặc áo khoác dài, cầm chìa khóa chạy vội xuống lầu. Cô dắt một chiếc xe đạp ở tầng một ra rồi đạp xe rời khỏi chung cư. Màn đêm buông xuống, trên đỉnh đầu tối đen như mực, có lẽ trời sắp mưa, đứng giữa không gian rộng lớn lại cảm thấy vô cùng chật hẹp.
Có phải do người quen gây án không? Trong khoảng thời gian từ lúc xuống xe đến khi bị hại cô ấy đã làm gì?
Tất cả nghi vấn xoay vòng trong đầu, hiện trường án mạng không có đèn, yên tĩnh im lặng. Chỗ này quả thật vắng vẻ, nếu không vì nghèo chắc chẳng ai thuê nhà ở đây. Đường cảnh giới đã bị bùn bắn lên, Từ Qua bước qua rào ngăn đi vào hiện trường vụ án. Cô đứng trong bóng tối, lặng lẽ nhìn ánh sáng phía xa.
Cô ấy đã chết như thế nào? Trước khi chết, cô ấy đã phải trải qua nỗi tuyệt vọng thế nào?
Máu trong người tuôn ra như suối, cơ thể dần lạnh đi. Có lẽ cô ấy đã kêu gào nhưng không ai nghe thấy, cô ấy yên lặng chờ đợi cái chết, thế giới biến thành một màu xám.
Có lẽ cô ấy và hung thủ biết nhau, Tô Lệ xuống xe thì có người gọi nên cô ấy không vào chung cư. Từ Qua ngồi xổm, nhìn về hướng chung cư Gia Lệ, họ đã đến đó. Hắn đã giết cô ấy, rồi vội vã bỏ trốn.
Tô Lệ không đề phòng anh ta, cô ấy biết hung thủ, là người quen gây án.
Từ Qua đột nhiên đứng lên, huyết áp bị tuột khiến người cô lảo đảo, sau khi đứng vững cô đội mũ áo khoác, chạy nhanh vào thôn. Cô cần phải xác nhận thêm một việc nữa, phía thôn nhỏ yên tĩnh, ánh đèn chập chờn, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng chó sủa.
Từ Qua mua một chai nước suối ở cửa thôn, mở nắp chai uống hai ngụm nước, nước lạnh khiến toàn thân cô run lên. Các lối ra vào thôn đều đã được điều tra, tầm ba giờ sáng đêm hôm đó không có ai khả nghi. Vậy chỉ còn một khả năng, hắn đang ở trong thôn, hắn sống ở đây.
Từ Qua rời khỏi quầy bán nước, men theo ngõ nhỏ vào thôn, con đường gập ghềnh khó đi. Từ Qua khó chịu vì lạnh, vừa rút một điếu thuốc ra định châm lửa thì có một bóng người xuất hiện trong tầm mắt, Từ Qua nhét bật lửa vào túi rồi đuổi theo.
Rẽ qua bảy tám con hẻm, người phía trước đã biến mất, Từ Qua đang định quay về. Trên vai đột nhiên có thêm một bàn tay, tóc gáy của cô lập tức dựng đứng, xoay người tung một đấm. Nắm đấm bị bắt được, Từ Qua muốn rút tay về nhưng đã chậm, cánh tay cô tê rần đến chóng mặt, người cũng bị đè vào vách tường. Cánh tay đau nhức dữ dội, trong lòng vang lên tiếng còi báo động ngay lập tức phải phản kháng để bắt anh ta. Còng kim loại lạnh buốt đập vào cổ tay cô. Động tác của Từ Qua hơi khựng lại, định chửi hết tổ tông tám đời nhà anh ta.
“Ai?” Từ Qua khẽ cắn môi: “Anh là ai?” Mấy chiêu thức này rất quen thuộc với Từ Qua, cô đã tốt nghiệp trường cảnh sát, nên cô nghi ngờ người này cũng là cảnh sát.
“Phụ nữ?”
Tay của cô được giải thoát, Từ Qua lập tức kéo giãn khoảng cách. Bây giờ cô mới nhìn rõ người trước mặt, rất cao, khoảng 1m8. Anh ta mặc áo jacket, đôi chân dài thẳng tắp. Vì ánh sáng quá yếu nên cô không nhìn rõ mặt anh ta, cô hơi híp mắt lén đưa tay ra sau lưng lấy gậy cảnh sát: “Anh đang làm gì thế?”
“Cô là cảnh sát?” Giọng anh ta rất lạnh lùng.
Từ Qua cảnh giác, lùi về sau nửa bước, không hề trả lời. Thân thủ anh ta rất tốt, Từ Qua không phải là đối thủ của anh ta. Anh ta đang làm gì? Anh ta có liên quan đến tên tội phạm giết người không?
Sau khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi, anh ta xoay người đi về một hướng khác, Từ Qua vội rút điện thoại gọi cho Trịnh Húc. Điện thoại còn chưa kết nối, anh ta đã quay đầu lại, nhờ ánh đèn Từ Qua nhìn rõ gương mặt anh ta.
Cô liếm đôi môi khô khốc, cổ họng bỗng chốc nghẹn lại. So với ba năm trước đây, anh trưởng thành hơn, đường nét khuôn mặt tuyệt đẹp, đây là gương mặt mà Từ Qua thường xuyên mơ thấy.
“Từ Qua? Có chuyện gì không?” Giọng của Trịnh Húc vang lên trong điện thoại: “Anh đang bận, bụng của em còn đau không?”
Từ Qua muốn nhếch khóe miệng để biểu lộ cảm xúc nhưng không có tác dụng, tim cô đang đập rất nhanh. Cô như người đang nằm mơ, chỉ chăm chú nhìn người trước mặt. Ngoài trời đang mưa rả rích, không gian ẩm ướt lạnh lẽo.
“Em không sao đâu, mình nói chuyện sau nhé.” Từ Qua tắt máy, đợi bình tĩnh lại thì anh đã đi được hơn mười mét. Từ Qua tự véo mình một cái thật mạnh, đau đến mức suýt kêu ra tiếng. Lục Thịnh? Anh ấy ở đây làm gì? Sao anh ấy lại đến Thành phố C?
Từ Qua thấy anh sắp ra khỏi tầm mắt thquýnh lên, co giò đuổi theo.
Hết chương 2.