Khi Ánh Nắng Nhạt Màu
Chương 13: Án mạng ngược đãi liên hoàn
Editor: Chi Chi
***
“Chúng tôi học chung trường đại học nhưng cách nhau vài khóa, anh ấy không biết tôi.” Từ Qua đến phòng trực ban, bên trong có một người đàn ông trung niên đang ngồi xem tivi, cô nói: “Cô tiếp xúc với Đội trưởng Lục sẽ biết tính tình anh ấy rất tốt. Không tám nữa, mau đi làm chuyện chính đi.”
“Vậy tôi cúp máy nhé.”
Tắt máy, Từ Qua nhét điện thoại vào túi áo rồi bước về trước, lúc gõ cửa bỗng cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ. Thẩm Thiến hỏi thăm Lục Thịnh làm gì? Công việc của cô ấy tạm thời không làm chung với Lục Thịnh. Số điện thoại của tất cả mọi người trong đơn vị đều được công khai, vậy cô ấy tìm cô hỏi cái gì?
Từ Qua vẫn chưa nghĩ ra nguyên do, người đàn ông trung niên nghe tiếng gõ cửa rất nhanh đã mở cửa ra: “Có chuyện gì thế?”
“Cảnh sát.” Từ Qua chỉ hướng đông nam: “Camera giám sát ở bên kia do đơn vị nào quản lý?”
Mười lăm phút sau Từ Qua lấy được video giám sát bắt xe về cơ quan, vừa bước vào thì gặp Lâm Phong, Lâm Phong dừng bước: “Cô ăn tối chưa?”
“Chưa.” Từ Qua được anh ta nhắc nhở mới cảm thấy đói: “Anh đi ra ngoài hả? Mua giúp tôi một phần cơm nhé, tôi còn phải kiểm tra camera.”
“Cô muốn ăn gì?”
“Chỉ cần không phải ớt xanh thì cái gì cũng được.”
Lâm Phong xùy cười ra tiếng: “Cô còn kén ăn nữa. Ừm, để tôi đi mua.”
Trong đội quả thực không có ai xem Từ Qua là con gái, Từ Qua cẩu thả sức lớn vậy mà kén ăn, quả là chuyện hiếm có.
“Phía Đổng Triết thế nào rồi?”
“Vẫn đang khóc, hỏi đi hỏi lại vẫn chỉ nói mấy lời như cũ, tôi cũng lười nghe.”
“Anh đi đi, Đội trưởng Lục chắc quay về nhanh thôi, gặp anh ấy rồi thảo luận.”
Từ Qua trở lại văn phòng kiểm tra video giám sát, xem không đến năm phút thì Thẩm Thiến bước vào. Nhìn thấy Từ Qua thì bệnh mềm xương tái phát trong nháy mắt, nằm bò lên bàn làm việc trước mặt cô, nhõng nhẽo gọi: “Từ ca.”
Từ Qua liếc cô ấy một cái, đồng chí hoa khôi cảnh sát có vài phần tiều tụy, dưới mắt đã xuất hiện quầng thâm: “Tối hôm đó trong nhà Lưu Nhiễm có ai ở nhà không? Vì sao Lưu Nhiễm lại đoạn tuyệt quan hệ với bố mẹ?”
“Đoạn tuyệt bởi vì tiền, bố của Lưu Nhiễm là dân cờ bạc, nợ nần khắp nơi. Tính cách của mẹ Lưu Nhiễm khá nhu nhược, bất luận thế nào cũng không muốn ly hôn với chồng. Sau khi tốt nghiệp Lưu Nhiễm vốn có một công việc khá tốt, bởi vì bố cô ấy đến công ty làm loạn đòi tiền nên Lưu Nhiễm mới bị đuổi việc, cô ấy liền đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ. Dọn nhà sau đó lại đổi số điện thoại, hơn một năm nay không về nhà, cũng không liên lạc với người thân. Vào đêm xảy ra chuyện, bố Lưu Nhiễm đi đánh bài, mẹ thì trực ca đêm còn em trai cô ấy thì ở lại nhà bạn học, không có ai ở nhà.”
Nhà bọn họ ở khu cư xá cũ, lân cận không có camera giám sát, lúc Từ Qua và Lục Thịnh đến đó đã quan sát địa hình xung quanh.
Từ Qua tua video giám sát đến 5 giờ sáng, Đổng Triết nói dối hay không thì cô không biết, nhưng camera tuyệt đối không nói dối. Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Thẩm Thiến tựa lưng vào đằng sau ghế của Từ Qua: “Chẳng lẽ đêm nay lại phải thức trắng đêm?”
“Cô không cần ở lại.” Mắt Từ Qua nhìn màn hình máy tính: “Đợi Lâm Phong quay lại thì cô về nhà đi.”
“Đêm nay Đội trưởng Lục có về đây không?” Đôi mắt xinh đẹp của Thẩm Thiến xoay tròn, cười nói: “Đội trưởng Lục học cùng trường với cô? Cô có biết nhiều về anh ấy không?”
Từ Qua nghĩ đến khuôn mặt của Lục Thịnh liền không nhịn được cong khóe miệng, lại nghĩ mình không thể biểu hiện quá rõ, cưỡng ép đè khóe miệng xuống: “Lúc tôi nhập học anh ấy đã tốt nghiệp, tôi không biết nhiều về anh ấy.”
“Vậy à.” Thẩm Thiến không có ý muốn rời đi, nâng cằm lên suy nghĩ: “Đội trưởng Lục xuất sắc như vậy, chắc là có bạn gái rồi?”
Tim Từ Qua đột nhiên nhảy lên một cái, vội vàng quay đầu nhìn Thẩm Thiến: “Anh ấy có bạn gái rồi sao?”
“Tôi hỏi cô á.”
Từ Qua lắc đầu: “Tôi không biết, cô muốn biết thì hỏi anh ấy đi?”
Thẩm Thiến lắc đầu, bĩu môi: “Tôi không dám.” Nói rồi đứng lên đi ra ngoài: “Tôi đi lấy nước, cô muốn uống gì?”
“Cà phê không đường, chống buồn ngủ.”
“OK.”
Từ Qua hết sức chuyên chú nhìn video giám sát, từ 12 giờ đêm trở đi quảng trường Lục Đô rất vắng vẻ, Từ Qua đổi tư thế thò tay vô túi áo tìm bao thuốc lá nhưng không thấy, chỉ có một hộp kẹo. Cô lấy ra một viên kẹo bỏ vào miệng, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Từ Qua vừa định ngẩng đầu thì trên màn hình xuất hiện một bóng người. Là một phụ nữ mặc áo khoác màu hồng, Từ Qua tập trung tinh thần nhìn màn hình máy tính, khoảng cách hơi xa, cô phóng to màn hình lên.
Chất lượng camera không tốt nên hình ảnh khá mờ.
Rất nhanh đã có một người đàn ông xuất hiện, mặc áo khoác màu đen, giống hệt quần áo Đổng Triết mặc đêm đó. Chiều cao cũng không kém bao nhiêu, có phải Đổng Triết không? Có người đến gần đặt cái gì đó trước mặt cô.
Từ Qua giơ tay nhận lấy: “Cám ơn.”
Ngón tay bị đẩy ra, Từ Qua ngẩng đầu bất ngờ bắt gặp ánh mắt của Lục Thịnh, cô há to miệng: “Ủa? Anh?” Cô hoàn hồn, vội nói: “Đội trưởng Lục.”
Lục Thịnh kéo ghế ngồi xuống cạnh cô, ánh mắt lướt qua Từ Qua dừng lại trên màn hình máy tính: “Nóng.”
Mặt Từ Qua lập tức nóng bừng, cô sờ mũi, vội quay sang nhìn màn hình máy tính: “Anh quay về nhanh vậy? Bên kia có đầu mối gì không?”
Lục Thịnh không trả lời, anh chỉ nhìn màn hình máy tính.
Đổng Triết đẩy ngã Lưu Nhiễm, nắm tóc của cô ấy kéo vào bụi cỏ gần camera, hành động điên cuồng. Lưu Nhiễm giãy dụa, anh ta đẩy Lưu Nhiễm vào bụi cỏ rồi đá hai cái, bấy giờ mới cướp túi của cô ấy xoay người chạy.
Năm phút sau, Lưu Nhiễm đứng dậy, bước đi khập khễnh ra khỏi phạm vi giám sát của camera.
Từ Qua lại mở một camera khác lên, nhưng từ đầu đến cuối, Lưu Nhiễm chưa từng xuất hiện trong phạm vi giám sát của camera. Trên đường cái đối diện quảng trường Lục Đô có camera có thể quan sát quảng trường, vậy nhưng không hề nhìn thấy Lưu Nhiễm. Quảng trường Lục Đô có nơi nằm trong điểm mù của camera, ven đường xe cộ qua lại liên tục, cô ấy có bắt xe rời đi bất cứ khi nào, phạm vi rất rộng.
Cô kiểm tra lại camera khu vực xung quanh vài lần, xác thực không nhìn thấy cách Lưu Nhiễm rời đi. Đổng Triết bắt xe rời khỏi quảng trường Lục Đô, xe chạy về phía đông. Phía đông là nhà ga, điều này phù hợp với khẩu cung của anh ta. Từ Qua lấy giấy ghi lại biển số xe, kiểm tra camera ở lối vào nhà ga, rất nhanh đã nhìn thấy Đổng Triết. Sáng ngày hôm sau anh ta đứng ở quầy bán vé, tất cả lối ra vào của nhà ga đều gắn camera giám sát, Đổng Triết không có cách nào né tránh, anh ta không nói dối.
“Đội trưởng Lục, Từ ca.”
Ngoài cửa vang lên một giọng nói, Từ Qua ngẩng đầu nhìn sang, Thẩm Thiến bưng hai cái ly đi vào, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng: “Đội trưởng Lục, anh muốn uống cà phê không?”
“Cám ơn, không cần.” Lục Thịnh nghiêng đầu nói với Từ Qua nói: “Biên bản khẩu cung của Đổng Triết đâu?”
“Tôi đi lấy.”
Từ Qua đứng dậy đi lấy biên bản, Lục Thịnh ngồi vào vị trí của Từ Qua, mở video giám sát lên.
“Đội trưởng Lục.” Giọng nói vang lên khe khẽ.
Lục Thịnh ngẩng đầu nhìn Thẩm Thiến: “Có chuyện gì?”
Thẩm Thiến đỏ mặt bất thường, Lục Thịnh thu tầm mắt lại: “Trong người không thoải mái thì tan tầm trước đi.”
Thẩm Thiến: “Hả? Vâng, vậy tôi về trước.”
Nói rồi để cà phê xuống, đi ra ngoài nhanh như chớp. Lục Thịnh xoa bóp mi tâm, châm một điếu thuốc. Từ Qua nhanh chóng quay lại, cô đưa biên bản cho cho Lục Thịnh rồi kéo ghế ngồi xuống cầm ly cà phê uống một ngụm: “Đổng Triết không nói dối, nhưng hành động của anh ta có lẽ đã gián tiếp đẩy Lưu Nhiễm vào cái chết. Anh ta cướp túi xách của Lưu Nhiễm, khiến cô ấy bị thương, hoàn toàn có thể khởi tố anh ta.”
Câu chửi thô tục đã ra đến miệng nhưng Từ Qua đành phải nuốt trở vào, mẹ nó.
Lục Thịnh dập thuốc lật xem biên bản, anh trầm mặc một lát rồi nói: “Sở dĩ Đổng Triết báo cảnh sát tìm Lưu Nhiễm cũng không phải vì yêu, mà là do thiếu tiền, nợ bên ngoài đến mấy vạn. Anh ta không có có việc làm nên muốn Lưu Nhiễm trả nợ giúp anh ta.” Lục Thịnh bỏ tài liệu trong tay xuống: “Anh ta vẫn nói dối, hành động của anh ta là cướp giật.”
“Lưu Nhiễm không phải do Đổng Triết giết, mặt khác người nhà của Lưu Nhiễm dù có quan hệ không tốt với Lưu Nhiễm, nhưng họ cũng không có động cơ giết người lẫn phương tiện di chuyển để vứt xác, hung thủ là một người khác.”
“Ừm.” Lục Thịnh nhìn ly cà phê đen trong tay Từ Qua: “Cà phê gây đau dạ dày.”
Làm sao mà anh biết dạ dày cô không tốt? Từ Qua đặt ly cà phê xuống: “Anh có muốn thẩm vấn lại Đổng Triết không?”
“Không cần, anh ta không phải hung thủ.” Lục Thịnh đứng dậy, đẩy ghế ra: “Đến phòng làm việc của tôi, tôi có có chuyện muốn nói.”
Nói chuyện gì? Trong đầu Từ Qua đầy dấu chấm hỏi.
“Ừm.” Từ Qua vội vàng thu dọn tài liệu, Lục Thịnh đã ra đến cửa, cô đang định đuổi theo anh thì Lâm Phong từ bên ngoài về tới, gọi một tiếng: “Từ ca.”
Từ Qua đột nhiên rất ghét cái biệt hiệu mà bọn họ đặt cho mình, một thiếu nữ xinh đẹp như cô mà gọi anh làm gì? Lục Thịnh quay đầu nhìn Từ Qua.
“Vẫn chưa ăn cơm?”
Lâm Phong cầm theo hộp cơm chạy đến cửa phòng làm việc, nghe vậy trả lời thay Từ Qua: “Không có thời gian, bận bịu đến bây giờ mới có thời gian đi mua cơm. Đội trưởng Lục về khi nào thế? Anh đã ăn cơm chưa?”
“Mọi người ăn đi, ăn xong thì Từ Qua vào phòng làm việc của tôi.” Lục Thịnh thu tầm mắt, sải bước rời đi.
Lâm Phong đi vào văn phòng nhìn tài liệu trong tay Từ Qua: “Cô và Đội trưởng Lục nói chuyện gì thế?”
“Về vụ án này, tôi đã kiểm tra video giám sát, Đổng Triết không nói dối.”
Lâm Phong duỗi chân ngồi xuống ghế, nghe thấy vậy trên mặt hiện ra vẻ sầu não: “Manh mối bị chặt đứt?”
“Hiện giờ điều duy nhất có thể xác nhận là hung thủ có phương tiện giao thông, chắc là xe ô tô.” Từ Qua ngồi xuống mở hộp cơm ra, không có ớt xanh, cô rất hài lòng.
“Vậy giờ thả Đổng Triết sao?”
“Anh ta bị nghi ngờ cướp giật, cố tình gây thương tích cho Lưu Nhiễm.”
“Không phải chỉ đẩy một cái sao?”
“Anh ta nói dối.”
“Bây giờ phải thẩm vấn lại anh ta?”
“Ừm.” Từ Qua vội vàng ăn hết hộp cơm, cô đứng dậy cầm lấy ly sữa nóng Lục Thịnh mang tới, vừa uống vừa đi ra ngoài: “Tôi đi tìm Đội trưởng Lục, sẽ quay lại ngay.”
Đi nửa đường, cô ném cốc giấy rỗng vào thùng rác, Từ Qua nhìn vào cửa kính hộp chữa cháy soi gương, gõ cửa phòng làm việc của Lục Thịnh.
“Vào đi.”
Từ Qua đẩy cửa đi vào, Lục Thịnh chỉ cái ghế trước mặt mình: “Ngồi đi.”
Từ Qua đi qua kéo ghế ngồi xuống, đôi mắt nhìn gương mặt Lục Thịnh, nhịp tim tăng tốc: “Đội trưởng Lục, anh tìm tôi có chuyện gì?”
Lục Thịnh đưa cho cô một tập tài liệu: “Cô xem cái này đi.”
Từ Qua cầm tài liệu lên mở ra, là bản sao của một vụ án ở Thành phố B. Nạn nhân là Lưu Tĩnh, hai mươi sáu tuổi. Sống ở Thành phố B, nửa năm trước công nhân bảo trì hệ thống thoát nước phát hiện thi thể của cô ấy ở đường cống ngầm phía đông thành phố. Mức độ hư thối của thi thể rất ít, cơ thể bị xâm hại, không phát hiện tinh dịch, ngực phải của nạn nhân bị cắt đứt.
Hết chương 13.
***
“Chúng tôi học chung trường đại học nhưng cách nhau vài khóa, anh ấy không biết tôi.” Từ Qua đến phòng trực ban, bên trong có một người đàn ông trung niên đang ngồi xem tivi, cô nói: “Cô tiếp xúc với Đội trưởng Lục sẽ biết tính tình anh ấy rất tốt. Không tám nữa, mau đi làm chuyện chính đi.”
“Vậy tôi cúp máy nhé.”
Tắt máy, Từ Qua nhét điện thoại vào túi áo rồi bước về trước, lúc gõ cửa bỗng cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ. Thẩm Thiến hỏi thăm Lục Thịnh làm gì? Công việc của cô ấy tạm thời không làm chung với Lục Thịnh. Số điện thoại của tất cả mọi người trong đơn vị đều được công khai, vậy cô ấy tìm cô hỏi cái gì?
Từ Qua vẫn chưa nghĩ ra nguyên do, người đàn ông trung niên nghe tiếng gõ cửa rất nhanh đã mở cửa ra: “Có chuyện gì thế?”
“Cảnh sát.” Từ Qua chỉ hướng đông nam: “Camera giám sát ở bên kia do đơn vị nào quản lý?”
Mười lăm phút sau Từ Qua lấy được video giám sát bắt xe về cơ quan, vừa bước vào thì gặp Lâm Phong, Lâm Phong dừng bước: “Cô ăn tối chưa?”
“Chưa.” Từ Qua được anh ta nhắc nhở mới cảm thấy đói: “Anh đi ra ngoài hả? Mua giúp tôi một phần cơm nhé, tôi còn phải kiểm tra camera.”
“Cô muốn ăn gì?”
“Chỉ cần không phải ớt xanh thì cái gì cũng được.”
Lâm Phong xùy cười ra tiếng: “Cô còn kén ăn nữa. Ừm, để tôi đi mua.”
Trong đội quả thực không có ai xem Từ Qua là con gái, Từ Qua cẩu thả sức lớn vậy mà kén ăn, quả là chuyện hiếm có.
“Phía Đổng Triết thế nào rồi?”
“Vẫn đang khóc, hỏi đi hỏi lại vẫn chỉ nói mấy lời như cũ, tôi cũng lười nghe.”
“Anh đi đi, Đội trưởng Lục chắc quay về nhanh thôi, gặp anh ấy rồi thảo luận.”
Từ Qua trở lại văn phòng kiểm tra video giám sát, xem không đến năm phút thì Thẩm Thiến bước vào. Nhìn thấy Từ Qua thì bệnh mềm xương tái phát trong nháy mắt, nằm bò lên bàn làm việc trước mặt cô, nhõng nhẽo gọi: “Từ ca.”
Từ Qua liếc cô ấy một cái, đồng chí hoa khôi cảnh sát có vài phần tiều tụy, dưới mắt đã xuất hiện quầng thâm: “Tối hôm đó trong nhà Lưu Nhiễm có ai ở nhà không? Vì sao Lưu Nhiễm lại đoạn tuyệt quan hệ với bố mẹ?”
“Đoạn tuyệt bởi vì tiền, bố của Lưu Nhiễm là dân cờ bạc, nợ nần khắp nơi. Tính cách của mẹ Lưu Nhiễm khá nhu nhược, bất luận thế nào cũng không muốn ly hôn với chồng. Sau khi tốt nghiệp Lưu Nhiễm vốn có một công việc khá tốt, bởi vì bố cô ấy đến công ty làm loạn đòi tiền nên Lưu Nhiễm mới bị đuổi việc, cô ấy liền đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ. Dọn nhà sau đó lại đổi số điện thoại, hơn một năm nay không về nhà, cũng không liên lạc với người thân. Vào đêm xảy ra chuyện, bố Lưu Nhiễm đi đánh bài, mẹ thì trực ca đêm còn em trai cô ấy thì ở lại nhà bạn học, không có ai ở nhà.”
Nhà bọn họ ở khu cư xá cũ, lân cận không có camera giám sát, lúc Từ Qua và Lục Thịnh đến đó đã quan sát địa hình xung quanh.
Từ Qua tua video giám sát đến 5 giờ sáng, Đổng Triết nói dối hay không thì cô không biết, nhưng camera tuyệt đối không nói dối. Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Thẩm Thiến tựa lưng vào đằng sau ghế của Từ Qua: “Chẳng lẽ đêm nay lại phải thức trắng đêm?”
“Cô không cần ở lại.” Mắt Từ Qua nhìn màn hình máy tính: “Đợi Lâm Phong quay lại thì cô về nhà đi.”
“Đêm nay Đội trưởng Lục có về đây không?” Đôi mắt xinh đẹp của Thẩm Thiến xoay tròn, cười nói: “Đội trưởng Lục học cùng trường với cô? Cô có biết nhiều về anh ấy không?”
Từ Qua nghĩ đến khuôn mặt của Lục Thịnh liền không nhịn được cong khóe miệng, lại nghĩ mình không thể biểu hiện quá rõ, cưỡng ép đè khóe miệng xuống: “Lúc tôi nhập học anh ấy đã tốt nghiệp, tôi không biết nhiều về anh ấy.”
“Vậy à.” Thẩm Thiến không có ý muốn rời đi, nâng cằm lên suy nghĩ: “Đội trưởng Lục xuất sắc như vậy, chắc là có bạn gái rồi?”
Tim Từ Qua đột nhiên nhảy lên một cái, vội vàng quay đầu nhìn Thẩm Thiến: “Anh ấy có bạn gái rồi sao?”
“Tôi hỏi cô á.”
Từ Qua lắc đầu: “Tôi không biết, cô muốn biết thì hỏi anh ấy đi?”
Thẩm Thiến lắc đầu, bĩu môi: “Tôi không dám.” Nói rồi đứng lên đi ra ngoài: “Tôi đi lấy nước, cô muốn uống gì?”
“Cà phê không đường, chống buồn ngủ.”
“OK.”
Từ Qua hết sức chuyên chú nhìn video giám sát, từ 12 giờ đêm trở đi quảng trường Lục Đô rất vắng vẻ, Từ Qua đổi tư thế thò tay vô túi áo tìm bao thuốc lá nhưng không thấy, chỉ có một hộp kẹo. Cô lấy ra một viên kẹo bỏ vào miệng, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Từ Qua vừa định ngẩng đầu thì trên màn hình xuất hiện một bóng người. Là một phụ nữ mặc áo khoác màu hồng, Từ Qua tập trung tinh thần nhìn màn hình máy tính, khoảng cách hơi xa, cô phóng to màn hình lên.
Chất lượng camera không tốt nên hình ảnh khá mờ.
Rất nhanh đã có một người đàn ông xuất hiện, mặc áo khoác màu đen, giống hệt quần áo Đổng Triết mặc đêm đó. Chiều cao cũng không kém bao nhiêu, có phải Đổng Triết không? Có người đến gần đặt cái gì đó trước mặt cô.
Từ Qua giơ tay nhận lấy: “Cám ơn.”
Ngón tay bị đẩy ra, Từ Qua ngẩng đầu bất ngờ bắt gặp ánh mắt của Lục Thịnh, cô há to miệng: “Ủa? Anh?” Cô hoàn hồn, vội nói: “Đội trưởng Lục.”
Lục Thịnh kéo ghế ngồi xuống cạnh cô, ánh mắt lướt qua Từ Qua dừng lại trên màn hình máy tính: “Nóng.”
Mặt Từ Qua lập tức nóng bừng, cô sờ mũi, vội quay sang nhìn màn hình máy tính: “Anh quay về nhanh vậy? Bên kia có đầu mối gì không?”
Lục Thịnh không trả lời, anh chỉ nhìn màn hình máy tính.
Đổng Triết đẩy ngã Lưu Nhiễm, nắm tóc của cô ấy kéo vào bụi cỏ gần camera, hành động điên cuồng. Lưu Nhiễm giãy dụa, anh ta đẩy Lưu Nhiễm vào bụi cỏ rồi đá hai cái, bấy giờ mới cướp túi của cô ấy xoay người chạy.
Năm phút sau, Lưu Nhiễm đứng dậy, bước đi khập khễnh ra khỏi phạm vi giám sát của camera.
Từ Qua lại mở một camera khác lên, nhưng từ đầu đến cuối, Lưu Nhiễm chưa từng xuất hiện trong phạm vi giám sát của camera. Trên đường cái đối diện quảng trường Lục Đô có camera có thể quan sát quảng trường, vậy nhưng không hề nhìn thấy Lưu Nhiễm. Quảng trường Lục Đô có nơi nằm trong điểm mù của camera, ven đường xe cộ qua lại liên tục, cô ấy có bắt xe rời đi bất cứ khi nào, phạm vi rất rộng.
Cô kiểm tra lại camera khu vực xung quanh vài lần, xác thực không nhìn thấy cách Lưu Nhiễm rời đi. Đổng Triết bắt xe rời khỏi quảng trường Lục Đô, xe chạy về phía đông. Phía đông là nhà ga, điều này phù hợp với khẩu cung của anh ta. Từ Qua lấy giấy ghi lại biển số xe, kiểm tra camera ở lối vào nhà ga, rất nhanh đã nhìn thấy Đổng Triết. Sáng ngày hôm sau anh ta đứng ở quầy bán vé, tất cả lối ra vào của nhà ga đều gắn camera giám sát, Đổng Triết không có cách nào né tránh, anh ta không nói dối.
“Đội trưởng Lục, Từ ca.”
Ngoài cửa vang lên một giọng nói, Từ Qua ngẩng đầu nhìn sang, Thẩm Thiến bưng hai cái ly đi vào, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng: “Đội trưởng Lục, anh muốn uống cà phê không?”
“Cám ơn, không cần.” Lục Thịnh nghiêng đầu nói với Từ Qua nói: “Biên bản khẩu cung của Đổng Triết đâu?”
“Tôi đi lấy.”
Từ Qua đứng dậy đi lấy biên bản, Lục Thịnh ngồi vào vị trí của Từ Qua, mở video giám sát lên.
“Đội trưởng Lục.” Giọng nói vang lên khe khẽ.
Lục Thịnh ngẩng đầu nhìn Thẩm Thiến: “Có chuyện gì?”
Thẩm Thiến đỏ mặt bất thường, Lục Thịnh thu tầm mắt lại: “Trong người không thoải mái thì tan tầm trước đi.”
Thẩm Thiến: “Hả? Vâng, vậy tôi về trước.”
Nói rồi để cà phê xuống, đi ra ngoài nhanh như chớp. Lục Thịnh xoa bóp mi tâm, châm một điếu thuốc. Từ Qua nhanh chóng quay lại, cô đưa biên bản cho cho Lục Thịnh rồi kéo ghế ngồi xuống cầm ly cà phê uống một ngụm: “Đổng Triết không nói dối, nhưng hành động của anh ta có lẽ đã gián tiếp đẩy Lưu Nhiễm vào cái chết. Anh ta cướp túi xách của Lưu Nhiễm, khiến cô ấy bị thương, hoàn toàn có thể khởi tố anh ta.”
Câu chửi thô tục đã ra đến miệng nhưng Từ Qua đành phải nuốt trở vào, mẹ nó.
Lục Thịnh dập thuốc lật xem biên bản, anh trầm mặc một lát rồi nói: “Sở dĩ Đổng Triết báo cảnh sát tìm Lưu Nhiễm cũng không phải vì yêu, mà là do thiếu tiền, nợ bên ngoài đến mấy vạn. Anh ta không có có việc làm nên muốn Lưu Nhiễm trả nợ giúp anh ta.” Lục Thịnh bỏ tài liệu trong tay xuống: “Anh ta vẫn nói dối, hành động của anh ta là cướp giật.”
“Lưu Nhiễm không phải do Đổng Triết giết, mặt khác người nhà của Lưu Nhiễm dù có quan hệ không tốt với Lưu Nhiễm, nhưng họ cũng không có động cơ giết người lẫn phương tiện di chuyển để vứt xác, hung thủ là một người khác.”
“Ừm.” Lục Thịnh nhìn ly cà phê đen trong tay Từ Qua: “Cà phê gây đau dạ dày.”
Làm sao mà anh biết dạ dày cô không tốt? Từ Qua đặt ly cà phê xuống: “Anh có muốn thẩm vấn lại Đổng Triết không?”
“Không cần, anh ta không phải hung thủ.” Lục Thịnh đứng dậy, đẩy ghế ra: “Đến phòng làm việc của tôi, tôi có có chuyện muốn nói.”
Nói chuyện gì? Trong đầu Từ Qua đầy dấu chấm hỏi.
“Ừm.” Từ Qua vội vàng thu dọn tài liệu, Lục Thịnh đã ra đến cửa, cô đang định đuổi theo anh thì Lâm Phong từ bên ngoài về tới, gọi một tiếng: “Từ ca.”
Từ Qua đột nhiên rất ghét cái biệt hiệu mà bọn họ đặt cho mình, một thiếu nữ xinh đẹp như cô mà gọi anh làm gì? Lục Thịnh quay đầu nhìn Từ Qua.
“Vẫn chưa ăn cơm?”
Lâm Phong cầm theo hộp cơm chạy đến cửa phòng làm việc, nghe vậy trả lời thay Từ Qua: “Không có thời gian, bận bịu đến bây giờ mới có thời gian đi mua cơm. Đội trưởng Lục về khi nào thế? Anh đã ăn cơm chưa?”
“Mọi người ăn đi, ăn xong thì Từ Qua vào phòng làm việc của tôi.” Lục Thịnh thu tầm mắt, sải bước rời đi.
Lâm Phong đi vào văn phòng nhìn tài liệu trong tay Từ Qua: “Cô và Đội trưởng Lục nói chuyện gì thế?”
“Về vụ án này, tôi đã kiểm tra video giám sát, Đổng Triết không nói dối.”
Lâm Phong duỗi chân ngồi xuống ghế, nghe thấy vậy trên mặt hiện ra vẻ sầu não: “Manh mối bị chặt đứt?”
“Hiện giờ điều duy nhất có thể xác nhận là hung thủ có phương tiện giao thông, chắc là xe ô tô.” Từ Qua ngồi xuống mở hộp cơm ra, không có ớt xanh, cô rất hài lòng.
“Vậy giờ thả Đổng Triết sao?”
“Anh ta bị nghi ngờ cướp giật, cố tình gây thương tích cho Lưu Nhiễm.”
“Không phải chỉ đẩy một cái sao?”
“Anh ta nói dối.”
“Bây giờ phải thẩm vấn lại anh ta?”
“Ừm.” Từ Qua vội vàng ăn hết hộp cơm, cô đứng dậy cầm lấy ly sữa nóng Lục Thịnh mang tới, vừa uống vừa đi ra ngoài: “Tôi đi tìm Đội trưởng Lục, sẽ quay lại ngay.”
Đi nửa đường, cô ném cốc giấy rỗng vào thùng rác, Từ Qua nhìn vào cửa kính hộp chữa cháy soi gương, gõ cửa phòng làm việc của Lục Thịnh.
“Vào đi.”
Từ Qua đẩy cửa đi vào, Lục Thịnh chỉ cái ghế trước mặt mình: “Ngồi đi.”
Từ Qua đi qua kéo ghế ngồi xuống, đôi mắt nhìn gương mặt Lục Thịnh, nhịp tim tăng tốc: “Đội trưởng Lục, anh tìm tôi có chuyện gì?”
Lục Thịnh đưa cho cô một tập tài liệu: “Cô xem cái này đi.”
Từ Qua cầm tài liệu lên mở ra, là bản sao của một vụ án ở Thành phố B. Nạn nhân là Lưu Tĩnh, hai mươi sáu tuổi. Sống ở Thành phố B, nửa năm trước công nhân bảo trì hệ thống thoát nước phát hiện thi thể của cô ấy ở đường cống ngầm phía đông thành phố. Mức độ hư thối của thi thể rất ít, cơ thể bị xâm hại, không phát hiện tinh dịch, ngực phải của nạn nhân bị cắt đứt.
Hết chương 13.