Khi Anh Đến Lửa Cháy Lan Đồng Cỏ
Chương 17: C17: Chương 17
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hiện giờ đang là buổi sáng, thời tiết không tốt lắm, tầng mây dày đặc. Đập nước từng cung cấp nước cho mấy triệu người trong thành phố này trở nên tĩnh lặng hệt như mặt gương cực lớn, phản chiếu bầu trời màu than chì.
Chiếc xe Porsche màu đỏ đi xuyên qua hàng cây dương liễu mọc xanh um tùm như làn khói trên bờ, lái tới phía trước. Vân Miểu bước xuống, Lục Chinh vẫy tay với cô.
Hôm nay Vân Miểu mặc chiếc váy hai dây màu xanh lá cây, để lộ ra chiếc cổ trắng ngần, thon dài, chất liệu lụa, hoàn hảo ôm vào phần hông thon thả của cô, vai khoác một chiếc áo vest màu kem xếp nếp, trông vừa giỏi giang lại quyến rũ.
“Sao lại đến đây?” Vân Miểu bước tới hỏi.
Lục Chinh di chuyển tầm mắt khỏi người cô, chuyển sang mặt nước bao la: “Tìm chứng cứ.”
Vân Miểu đứng bên cạnh anh, liếc nhìn mặt nước sương mù vờn quanh, một lúc sau cô chau mày: “Kỳ lạ, rõ ràng chỗ này cách thành phố không xa, tại sao lại hoang vắng như thế.”
“Đúng là rất kỳ lạ.”
Mấy năm gần đây, các nhà đầu tư của thành phố N đều dời đất sang khu ngoại ô, vị trí của chỗ này không tệ, cảnh sắc cũng được, làm phòng hướng ra hồ rất có điểm thu hút để rao bán.
Phía sau bỗng nhiên có tiếng người vang lên: “Không kỳ lạ, chỗ này từng chết mấy người rồi.”
Hai người nghe tiếng thì quay đầu lại.
Người nói chuyện chính là Mạnh Vĩ lần trước kia.
Ông ta khom lưng, để ghế và dụng cụ câu cá trong tay xuống: “Mồi câu trong nhà hết rồi, cho nên hôm nay đến đào ít giun đất.”
“Ông nói ở đây từng chết mấy người?” Lục Chinh đưa cho ông ta điếu thuốc.
Mạnh Vĩ nhận lấy, thở dài: “Đúng vậy, tôi tính ra, cộng thêm người đàn ông lần trước kia, chắc có bảy người rồi.”
Vân Miểu và Lục Chinh nhìn nhau.
Mạnh Vĩ cúi đầu, châm điếu thuốc trong tay: “Chỗ này bất thường mà, lúc trước có hai cô gái nhảy xuống sông chết, mười năm trước có nhà đầu tư muốn mua đất ở chỗ này, vừa mới ký hợp đồng thì lại có hai người chết đuối. Khi đó lan truyền dữ dội lắm, nói là ma da tìm người thay thế. Nhà đầu tư kia láu cá, vừa nghe thấy thì lập tức bỏ chạy luôn.”
Mạnh Vĩ phả khói thuốc, nói tiếp: “Nói gì được nữa, Trung Quốc to lớn như vậy, có mảnh đất nào mà không có người chết chứ, không có gì hiếm lạ cả. Nhưng chỗ này ấy à, gần như cứ cách một hai năm lại có một hai người chết, đi bơi bị chết đuối, nhảy sông gì đó. Cậu nghĩ đi, nhà xây ở chỗ này, ai dám mua chứ? Nói không chừng bản thân chính là người tiếp theo đó.”
Lục Chinh nhớ, hai vụ án trong số đó là anh phụ trách, đều là tự sát.
Vân Miểu: “Vậy ông gan dạ thật đấy, còn dám đến đây câu cá.”
Mạnh Vĩ cười: “Mạng của tôi cứng, lúc nhỏ gặp qua thần tiên, người bình thường đến đây ngồi một buổi chiều đều sẽ lạnh sống lưng, mấy người bạn câu cá của tôi thỉnh thoảng có đến, ngồi một chút đã đi rồi.”
Ông ta càng nói càng huyền ảo, Lục Chinh cũng không vội cắt ngang.
Đợi đến khi cuối cùng ông ta cũng ngừng lại, Lục Chinh hỏi: “Đập nước này có ai nhận thầu không?”
Mạnh Vĩ: “Có đó, cậu đi thẳng về phía bên kia, có một con sông nhỏ, căn nhà trắng bên cạnh bến tàu chính là nhà anh ta, người rất tốt, chỉ là tính cách hơi xấu.”
Lục Chinh hỏi: “Ông và anh ta rất thân?”
“Bọn tôi câu cá ở đây phải đi nói một tiếng với anh ta, thông thường chỉ cần không phải cá lớn thì đều có thể mang đi. Anh ta không cố ý đến xem, nhưng nếu thật sự câu được cá lớn, tôi cũng sẽ đi tìm anh ta bỏ tiền mua về, dù sao anh ta không dễ dàng gì.”
Lục Chinh nhìn Vân Miểu: “Muốn đi chung không?”
Vân Miểu gật đầu.
Men theo chỗ Mạnh Vĩ chỉ khoảng mấy trăm mét, hai người nhìn thấy một con sông nhỏ, đây là cái mương dùng để dẫn nước trước kia, nối liền với đập nước, địa hình cao hơn đập nước một chút.
Bình thường đều là nước ở sông suối chảy vào đập nước, chỉ khi cần điều phối nước mới chảy ngược lại.
Phía sau con sông có một thôn làng không lớn, sau khi cải cách nông thôn mới, cái mương dẫn nước này đào sâu hơn một khúc, bổ sung nước, xây dựng bến tàu và bậc thang, tiện cho người xung quanh xuống rửa đồ.
Vị trí của căn nhà trắng kia ở bên cạnh sông.
Vân Miểu: “Ở đó có thuyền.”
Ánh mắt Lục Chinh lạnh lẽo: “Đi, qua đó xem thử.”
Tuy nói là con sông nhỏ, phía trước không có cầu, muốn đi thẳng qua đó cũng không tiện lắm, may mà đi về trước một đoạn thì trong sông không còn nước nữa rồi.
“Đi băng qua con sông luôn đi.” Vân Miểu đề nghị.
Trong sông không có nước, nhưng có rất nhiều đá vụn, hơn nữa có một con dốc rất lớn, muốn đi xuống rồi lại lên không dễ đi cho lắm.
Lục Chinh cụp mắt nhìn giày cao gót trên chân của Vân Miểu, đôi giày cao gót màu be làm nổi bật đôi chân trắng nõn nà của cô.
Vân Miểu mím môi: “Xin lỗi, lúc ra ngoài em không nghĩ sẽ đến chỗ này.”
Lục Chính nhướng mày, mỉm cười: “Không sao, rất đẹp, con gái đều ăn diện như vậy.”
Vân Miểu: “...”
Cô còn nhớ tình cảnh hồi cấp ba mang giày cao gót bị anh mắng…
Đó là sau khi cô tỏ tình lần đầu tiên, Lục Chinh nói cô quá nhỏ, chưa trưởng thành.
Buổi tối ngày hôm sau, cô đến nhà vệ sinh một chuyến trước khi tan học.
Lúc đi ra, đồng phục trường và giày thể thao đã trở thành giày cao gót và váy ngắn, một đôi chân trắng trẻo thẳng tắp.
Mái tóc đuôi ngựa vốn được buộc gọn trên đỉnh đầu đã bị cô thả ra, vương trên đầu vai, mái tóc bên tai được bàn tay khéo léo của cô bện cố định lại, trông nghịch ngợm mà đáng yêu.
Lục Chinh như thường ngày, dựa vào xe hút thuốc, đợi cô gái tan học.
Chỉ là tốp này đến tốp kia đi ra, tiếng chuông tiết học cuối cùng vang lên rồi vẫn chưa thấy cô gái đâu.
Anh đang định gọi điện hỏi thì ở chỗ bảo vệ có một nữ sinh chạy nhanh ra.
Bởi vì ngược sáng nên cánh tay và đôi chân thon nhỏ trắng đến phát sáng.
Tuổi trẻ, tùy tiện, náo động, cũng rất xinh đẹp.
Mới đầu, anh căn bản không nhận ra đây là Vân Miểu.
Cô đi thẳng một đường về phía anh, dừng lại dưới ánh đèn sáng nhất, cách vài bước chân, đôi mắt cong xuống, nũng nịu gọi anh: “Lục Chinh.”
Lúc này Lục Chinh mới nhận ra là Vân Miểu.
Lông mày anh cử động một chút, nhanh chóng đi tới, im lặng, xệ mặt xuống: “Kha Vân Miểu, em mặc thành như vậy có phải muốn ăn đòn không?”
Cô không hề sợ anh, ngửa mặt hỏi ngược lại: “Không đẹp sao?”
Lục Chinh nhả khói thuốc: “Không đẹp, đồng phục trường đâu?”
Vân Miểu: “Trong cặp.”
Lục Chinh dùng căm chỉ chiếc xe sau người: “Vào xe thay lại.”
Vân Miểu quật cường nhìn anh: “Em không muốn, em có quyền quyết định bản thân mặc cái gì.”
Lục Chinh vứt điếu thuốc trong tay, bốt da giẫm nát, đầu không ngoảnh lại, mở cửa xe ra: “Được lắm, vậy em tự ngồi xe về đi, sáng mai cũng tự ngồi xe đi học.”
Vân Miểu lau nước mắt, lòng đầy tủi thân: “Lục Chinh, anh thật đáng ghét!”
Anh không muốn nhìn thấy cô khóc.
Suy cho cùng vẫn hơi mềm lòng, khẽ ho một tiếng: “Lên xe trước đi, về nhà rồi thay.”
“Em mới không muốn ngồi xe của anh.” Nói xong, cô đi về trạm chờ xe buýt ở phía sau, cách đó không xa.
Lục Chinh liếm môi, cảm thấy hơi khó giải quyết.
Anh sống hơn hai mươi năm, chưa từng quen bạn gái, cũng không hề biết dỗ dành người khác.
Chuyến xe buổi tối rất ít, đợi vô cùng khó. Vân Miểu đứng ở chỗ đèn sáng của trạm chờ kia, mảnh khảnh mềm yếu, lại có chút đáng thương.
Anh chỉ đành lùi xe lại đến trước mặt cô, hạ cửa sổ xe xuống, dỗ dành cô, giọng điệu dịu dàng hết sức có thể: “Miểu Miểu, giày cao gót và váy ngắn có thể đợi trưởng thành rồi mặc, bây giờ là lúc đi học.” . Harry Potter fanfic
Điều Vân Miểu quan tâm không phải cái này.
Cô quan tâm là Lục Chinh chê cô nhỏ, anh không thích cô, chính vì cô còn nhỏ.
Cô hờn dỗi quay mặt đi, không nhìn anh.
Lục Chinh bất lực, chỉ đành ở đó chờ.
Hai người cứng ngắc như thế suốt nửa tiếng đồng hồ, có một chiếc xe buýt vào trạm, Vân Miểu đứng dậy, vội vàng lên xe. Nhưng cô đi quá nhanh, lần đầu mang giày cao gót chưa quen, cổ chân bị trẹo, vô cùng đau đớn.
Lục Chinh vẫn còn ở đó, cô không muốn khuất phục, bước lên xe, tìm một chỗ gần nhất ngồi xuống.
Xe buýt lái đi, Lục Chinh chỉ đành khởi động xe đi theo.
Sau mười mấy phút, Vân Miểu lê đôi chân xuống khỏi xe buýt, Lục Chinh dừng xe lại, chạy tới.
Vân Miểu vẫn không quan tâm anh, quay mặt đi không thèm nhìn.
Lục Chinh ngồi xổm xuống, nắm lấy cổ chân của cô, chỗ đó sưng lên, cũng may không nghiêm trọng.
“Em nhìn đi, giờ không đi được nữa rồi đó.”
Vân Miểu rụt ngón chân lại, không lên tiếng.
Lục Chinh xoay người, quay lưng lại cho cô, trong giọng nói có vài phần nuông chiều đến bất lực: “Lên đi, anh cõng em về nhà.”
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Vân Miểu lại leo lên, ôm lấy cổ anh.
Đèn đường sáng chưng, tấm lưng của anh rộng rãi mềm mại. Cơn tức giận kia chốc lát đã hoàn toàn biến mất…
Nói chung rồi cũng có một ngày cô trưởng thành mà, không nôn nóng, anh cũng có chạy đâu.
*
Con sông có hơi dốc, Lục Chinh đi phía trước, Vân Miểu theo sau. Anh đưa cánh tay qua: “Đường không dễ đi, đỡ lấy.”
Vân Miểu: “Không cần, em đi được.”
Lục Chinh không miễn cưỡng, khi đi tới giữa sông, giày cao gót của cô giẫm vào đá vụn trơn nhẵn, có hơi lảo đảo. Lục Chinh nắm ngay lấy cổ tay cô.
Vân Miểu muốn giật ra, nhưng tiếc rằng không đủ sức, cứ thế bị anh dắt đến khi lên trên.
Đến bờ sông bên kia, Lục Chinh vẫn không có ý định buông tay ra.
Vân Miểu hơi tức giận: “Đội trưởng Lục, anh định nắm đến khi nào?”
Lục Chinh buông ra, vẻ mặt bình tĩnh cho tay vào túi quần, giả vờ như vô ý nhìn về phía trước: “Đến rồi.”
Vân Miểu cúi đầu nhìn nơi anh nắm lấy, nhiệt độ nóng hổi ở đó hình như vẫn chưa tan.
Lục Chinh đã lên thuyền trước cô một bước.
Đó là một chiếc thuyền đánh cá hơi cũ kỹ, ván được làm bằng gỗ, bên trên có cái lều màu đen che lại. Mặc dù thuyền không lớn nhưng không phải kiểu chèo tay.
Khởi động nó là nhiên liệu kiểu cũ, chính xác mà nói là dầu diesel.
Dầu diesel.
Trên ván thuyền hơi lộn xộn, chất đầy đồ đạc. Anh khom người đẩy đống đồ kia ra, sau đó anh nhìn thấy sợi dây thừng màu xanh giống hệt như trên chân nạn nhân, đây là sợi dây dùng để cố định lưới đánh cá của ngư dân.
“Miểu Miểu, tìm thấy manh mối rồi.”
Vân Miểu nghe vậy, đang định đi lên thì một chậu nước bỗng nhiên dội đến sau người cô.
Mái tóc và quần áo của Vân Miểu ướt hết.
Cùng lúc đó, một giọng nữ sắc nhọn vang lên: “Cuối cùng để tao bắt được bọn trộm thuyền chúng mày rồi!”
Lục Chinh nghe thấy tiếng động lập tức nhảy xuống thuyền, kéo lấy Vân Miểu, bảo vệ sau người.
Lục Chinh lập tức xuất trình giấy tờ: “Cảnh sát đây. Hiện giờ nghi ngờ thuyền của cô có liên quan đến một vụ mưu sát, cần cô phối hợp điều tra.”
Vụ án mưu sát…
Sắc mặt người phụ nữ trở nên trắng bệch hẳn đi.
Rất nhanh, một người đàn ông cao to từ trong căn nhà trắng đi ra, thân hình của anh ta gần như hoàn toàn phù hợp với đặc trưng ngoại hình của hung thủ.
Lục Chinh nhanh chóng rút súng ở hông ra: “Miểu Miểu, gọi điện thoại cho Hà Tư Nghiên, bảo cô ấy thông báo cho bộ phận kỹ thuật lập tức tới đây.”
Hiện giờ đang là buổi sáng, thời tiết không tốt lắm, tầng mây dày đặc. Đập nước từng cung cấp nước cho mấy triệu người trong thành phố này trở nên tĩnh lặng hệt như mặt gương cực lớn, phản chiếu bầu trời màu than chì.
Chiếc xe Porsche màu đỏ đi xuyên qua hàng cây dương liễu mọc xanh um tùm như làn khói trên bờ, lái tới phía trước. Vân Miểu bước xuống, Lục Chinh vẫy tay với cô.
Hôm nay Vân Miểu mặc chiếc váy hai dây màu xanh lá cây, để lộ ra chiếc cổ trắng ngần, thon dài, chất liệu lụa, hoàn hảo ôm vào phần hông thon thả của cô, vai khoác một chiếc áo vest màu kem xếp nếp, trông vừa giỏi giang lại quyến rũ.
“Sao lại đến đây?” Vân Miểu bước tới hỏi.
Lục Chinh di chuyển tầm mắt khỏi người cô, chuyển sang mặt nước bao la: “Tìm chứng cứ.”
Vân Miểu đứng bên cạnh anh, liếc nhìn mặt nước sương mù vờn quanh, một lúc sau cô chau mày: “Kỳ lạ, rõ ràng chỗ này cách thành phố không xa, tại sao lại hoang vắng như thế.”
“Đúng là rất kỳ lạ.”
Mấy năm gần đây, các nhà đầu tư của thành phố N đều dời đất sang khu ngoại ô, vị trí của chỗ này không tệ, cảnh sắc cũng được, làm phòng hướng ra hồ rất có điểm thu hút để rao bán.
Phía sau bỗng nhiên có tiếng người vang lên: “Không kỳ lạ, chỗ này từng chết mấy người rồi.”
Hai người nghe tiếng thì quay đầu lại.
Người nói chuyện chính là Mạnh Vĩ lần trước kia.
Ông ta khom lưng, để ghế và dụng cụ câu cá trong tay xuống: “Mồi câu trong nhà hết rồi, cho nên hôm nay đến đào ít giun đất.”
“Ông nói ở đây từng chết mấy người?” Lục Chinh đưa cho ông ta điếu thuốc.
Mạnh Vĩ nhận lấy, thở dài: “Đúng vậy, tôi tính ra, cộng thêm người đàn ông lần trước kia, chắc có bảy người rồi.”
Vân Miểu và Lục Chinh nhìn nhau.
Mạnh Vĩ cúi đầu, châm điếu thuốc trong tay: “Chỗ này bất thường mà, lúc trước có hai cô gái nhảy xuống sông chết, mười năm trước có nhà đầu tư muốn mua đất ở chỗ này, vừa mới ký hợp đồng thì lại có hai người chết đuối. Khi đó lan truyền dữ dội lắm, nói là ma da tìm người thay thế. Nhà đầu tư kia láu cá, vừa nghe thấy thì lập tức bỏ chạy luôn.”
Mạnh Vĩ phả khói thuốc, nói tiếp: “Nói gì được nữa, Trung Quốc to lớn như vậy, có mảnh đất nào mà không có người chết chứ, không có gì hiếm lạ cả. Nhưng chỗ này ấy à, gần như cứ cách một hai năm lại có một hai người chết, đi bơi bị chết đuối, nhảy sông gì đó. Cậu nghĩ đi, nhà xây ở chỗ này, ai dám mua chứ? Nói không chừng bản thân chính là người tiếp theo đó.”
Lục Chinh nhớ, hai vụ án trong số đó là anh phụ trách, đều là tự sát.
Vân Miểu: “Vậy ông gan dạ thật đấy, còn dám đến đây câu cá.”
Mạnh Vĩ cười: “Mạng của tôi cứng, lúc nhỏ gặp qua thần tiên, người bình thường đến đây ngồi một buổi chiều đều sẽ lạnh sống lưng, mấy người bạn câu cá của tôi thỉnh thoảng có đến, ngồi một chút đã đi rồi.”
Ông ta càng nói càng huyền ảo, Lục Chinh cũng không vội cắt ngang.
Đợi đến khi cuối cùng ông ta cũng ngừng lại, Lục Chinh hỏi: “Đập nước này có ai nhận thầu không?”
Mạnh Vĩ: “Có đó, cậu đi thẳng về phía bên kia, có một con sông nhỏ, căn nhà trắng bên cạnh bến tàu chính là nhà anh ta, người rất tốt, chỉ là tính cách hơi xấu.”
Lục Chinh hỏi: “Ông và anh ta rất thân?”
“Bọn tôi câu cá ở đây phải đi nói một tiếng với anh ta, thông thường chỉ cần không phải cá lớn thì đều có thể mang đi. Anh ta không cố ý đến xem, nhưng nếu thật sự câu được cá lớn, tôi cũng sẽ đi tìm anh ta bỏ tiền mua về, dù sao anh ta không dễ dàng gì.”
Lục Chinh nhìn Vân Miểu: “Muốn đi chung không?”
Vân Miểu gật đầu.
Men theo chỗ Mạnh Vĩ chỉ khoảng mấy trăm mét, hai người nhìn thấy một con sông nhỏ, đây là cái mương dùng để dẫn nước trước kia, nối liền với đập nước, địa hình cao hơn đập nước một chút.
Bình thường đều là nước ở sông suối chảy vào đập nước, chỉ khi cần điều phối nước mới chảy ngược lại.
Phía sau con sông có một thôn làng không lớn, sau khi cải cách nông thôn mới, cái mương dẫn nước này đào sâu hơn một khúc, bổ sung nước, xây dựng bến tàu và bậc thang, tiện cho người xung quanh xuống rửa đồ.
Vị trí của căn nhà trắng kia ở bên cạnh sông.
Vân Miểu: “Ở đó có thuyền.”
Ánh mắt Lục Chinh lạnh lẽo: “Đi, qua đó xem thử.”
Tuy nói là con sông nhỏ, phía trước không có cầu, muốn đi thẳng qua đó cũng không tiện lắm, may mà đi về trước một đoạn thì trong sông không còn nước nữa rồi.
“Đi băng qua con sông luôn đi.” Vân Miểu đề nghị.
Trong sông không có nước, nhưng có rất nhiều đá vụn, hơn nữa có một con dốc rất lớn, muốn đi xuống rồi lại lên không dễ đi cho lắm.
Lục Chinh cụp mắt nhìn giày cao gót trên chân của Vân Miểu, đôi giày cao gót màu be làm nổi bật đôi chân trắng nõn nà của cô.
Vân Miểu mím môi: “Xin lỗi, lúc ra ngoài em không nghĩ sẽ đến chỗ này.”
Lục Chính nhướng mày, mỉm cười: “Không sao, rất đẹp, con gái đều ăn diện như vậy.”
Vân Miểu: “...”
Cô còn nhớ tình cảnh hồi cấp ba mang giày cao gót bị anh mắng…
Đó là sau khi cô tỏ tình lần đầu tiên, Lục Chinh nói cô quá nhỏ, chưa trưởng thành.
Buổi tối ngày hôm sau, cô đến nhà vệ sinh một chuyến trước khi tan học.
Lúc đi ra, đồng phục trường và giày thể thao đã trở thành giày cao gót và váy ngắn, một đôi chân trắng trẻo thẳng tắp.
Mái tóc đuôi ngựa vốn được buộc gọn trên đỉnh đầu đã bị cô thả ra, vương trên đầu vai, mái tóc bên tai được bàn tay khéo léo của cô bện cố định lại, trông nghịch ngợm mà đáng yêu.
Lục Chinh như thường ngày, dựa vào xe hút thuốc, đợi cô gái tan học.
Chỉ là tốp này đến tốp kia đi ra, tiếng chuông tiết học cuối cùng vang lên rồi vẫn chưa thấy cô gái đâu.
Anh đang định gọi điện hỏi thì ở chỗ bảo vệ có một nữ sinh chạy nhanh ra.
Bởi vì ngược sáng nên cánh tay và đôi chân thon nhỏ trắng đến phát sáng.
Tuổi trẻ, tùy tiện, náo động, cũng rất xinh đẹp.
Mới đầu, anh căn bản không nhận ra đây là Vân Miểu.
Cô đi thẳng một đường về phía anh, dừng lại dưới ánh đèn sáng nhất, cách vài bước chân, đôi mắt cong xuống, nũng nịu gọi anh: “Lục Chinh.”
Lúc này Lục Chinh mới nhận ra là Vân Miểu.
Lông mày anh cử động một chút, nhanh chóng đi tới, im lặng, xệ mặt xuống: “Kha Vân Miểu, em mặc thành như vậy có phải muốn ăn đòn không?”
Cô không hề sợ anh, ngửa mặt hỏi ngược lại: “Không đẹp sao?”
Lục Chinh nhả khói thuốc: “Không đẹp, đồng phục trường đâu?”
Vân Miểu: “Trong cặp.”
Lục Chinh dùng căm chỉ chiếc xe sau người: “Vào xe thay lại.”
Vân Miểu quật cường nhìn anh: “Em không muốn, em có quyền quyết định bản thân mặc cái gì.”
Lục Chinh vứt điếu thuốc trong tay, bốt da giẫm nát, đầu không ngoảnh lại, mở cửa xe ra: “Được lắm, vậy em tự ngồi xe về đi, sáng mai cũng tự ngồi xe đi học.”
Vân Miểu lau nước mắt, lòng đầy tủi thân: “Lục Chinh, anh thật đáng ghét!”
Anh không muốn nhìn thấy cô khóc.
Suy cho cùng vẫn hơi mềm lòng, khẽ ho một tiếng: “Lên xe trước đi, về nhà rồi thay.”
“Em mới không muốn ngồi xe của anh.” Nói xong, cô đi về trạm chờ xe buýt ở phía sau, cách đó không xa.
Lục Chinh liếm môi, cảm thấy hơi khó giải quyết.
Anh sống hơn hai mươi năm, chưa từng quen bạn gái, cũng không hề biết dỗ dành người khác.
Chuyến xe buổi tối rất ít, đợi vô cùng khó. Vân Miểu đứng ở chỗ đèn sáng của trạm chờ kia, mảnh khảnh mềm yếu, lại có chút đáng thương.
Anh chỉ đành lùi xe lại đến trước mặt cô, hạ cửa sổ xe xuống, dỗ dành cô, giọng điệu dịu dàng hết sức có thể: “Miểu Miểu, giày cao gót và váy ngắn có thể đợi trưởng thành rồi mặc, bây giờ là lúc đi học.” . Harry Potter fanfic
Điều Vân Miểu quan tâm không phải cái này.
Cô quan tâm là Lục Chinh chê cô nhỏ, anh không thích cô, chính vì cô còn nhỏ.
Cô hờn dỗi quay mặt đi, không nhìn anh.
Lục Chinh bất lực, chỉ đành ở đó chờ.
Hai người cứng ngắc như thế suốt nửa tiếng đồng hồ, có một chiếc xe buýt vào trạm, Vân Miểu đứng dậy, vội vàng lên xe. Nhưng cô đi quá nhanh, lần đầu mang giày cao gót chưa quen, cổ chân bị trẹo, vô cùng đau đớn.
Lục Chinh vẫn còn ở đó, cô không muốn khuất phục, bước lên xe, tìm một chỗ gần nhất ngồi xuống.
Xe buýt lái đi, Lục Chinh chỉ đành khởi động xe đi theo.
Sau mười mấy phút, Vân Miểu lê đôi chân xuống khỏi xe buýt, Lục Chinh dừng xe lại, chạy tới.
Vân Miểu vẫn không quan tâm anh, quay mặt đi không thèm nhìn.
Lục Chinh ngồi xổm xuống, nắm lấy cổ chân của cô, chỗ đó sưng lên, cũng may không nghiêm trọng.
“Em nhìn đi, giờ không đi được nữa rồi đó.”
Vân Miểu rụt ngón chân lại, không lên tiếng.
Lục Chinh xoay người, quay lưng lại cho cô, trong giọng nói có vài phần nuông chiều đến bất lực: “Lên đi, anh cõng em về nhà.”
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Vân Miểu lại leo lên, ôm lấy cổ anh.
Đèn đường sáng chưng, tấm lưng của anh rộng rãi mềm mại. Cơn tức giận kia chốc lát đã hoàn toàn biến mất…
Nói chung rồi cũng có một ngày cô trưởng thành mà, không nôn nóng, anh cũng có chạy đâu.
*
Con sông có hơi dốc, Lục Chinh đi phía trước, Vân Miểu theo sau. Anh đưa cánh tay qua: “Đường không dễ đi, đỡ lấy.”
Vân Miểu: “Không cần, em đi được.”
Lục Chinh không miễn cưỡng, khi đi tới giữa sông, giày cao gót của cô giẫm vào đá vụn trơn nhẵn, có hơi lảo đảo. Lục Chinh nắm ngay lấy cổ tay cô.
Vân Miểu muốn giật ra, nhưng tiếc rằng không đủ sức, cứ thế bị anh dắt đến khi lên trên.
Đến bờ sông bên kia, Lục Chinh vẫn không có ý định buông tay ra.
Vân Miểu hơi tức giận: “Đội trưởng Lục, anh định nắm đến khi nào?”
Lục Chinh buông ra, vẻ mặt bình tĩnh cho tay vào túi quần, giả vờ như vô ý nhìn về phía trước: “Đến rồi.”
Vân Miểu cúi đầu nhìn nơi anh nắm lấy, nhiệt độ nóng hổi ở đó hình như vẫn chưa tan.
Lục Chinh đã lên thuyền trước cô một bước.
Đó là một chiếc thuyền đánh cá hơi cũ kỹ, ván được làm bằng gỗ, bên trên có cái lều màu đen che lại. Mặc dù thuyền không lớn nhưng không phải kiểu chèo tay.
Khởi động nó là nhiên liệu kiểu cũ, chính xác mà nói là dầu diesel.
Dầu diesel.
Trên ván thuyền hơi lộn xộn, chất đầy đồ đạc. Anh khom người đẩy đống đồ kia ra, sau đó anh nhìn thấy sợi dây thừng màu xanh giống hệt như trên chân nạn nhân, đây là sợi dây dùng để cố định lưới đánh cá của ngư dân.
“Miểu Miểu, tìm thấy manh mối rồi.”
Vân Miểu nghe vậy, đang định đi lên thì một chậu nước bỗng nhiên dội đến sau người cô.
Mái tóc và quần áo của Vân Miểu ướt hết.
Cùng lúc đó, một giọng nữ sắc nhọn vang lên: “Cuối cùng để tao bắt được bọn trộm thuyền chúng mày rồi!”
Lục Chinh nghe thấy tiếng động lập tức nhảy xuống thuyền, kéo lấy Vân Miểu, bảo vệ sau người.
Lục Chinh lập tức xuất trình giấy tờ: “Cảnh sát đây. Hiện giờ nghi ngờ thuyền của cô có liên quan đến một vụ mưu sát, cần cô phối hợp điều tra.”
Vụ án mưu sát…
Sắc mặt người phụ nữ trở nên trắng bệch hẳn đi.
Rất nhanh, một người đàn ông cao to từ trong căn nhà trắng đi ra, thân hình của anh ta gần như hoàn toàn phù hợp với đặc trưng ngoại hình của hung thủ.
Lục Chinh nhanh chóng rút súng ở hông ra: “Miểu Miểu, gọi điện thoại cho Hà Tư Nghiên, bảo cô ấy thông báo cho bộ phận kỹ thuật lập tức tới đây.”