Khế Ước Phò Mã
Chương 80
80.
Tiêu Quan giận dữ, văn võ bá quan sợ mất mật, họ vội quỳ xuống cúi đầu hô to bệ hạ bớt giận. Lúc này, Hữu tướng Lý Triêu Thần nói:
"Bệ hạ, Võ an hầu xác thực nói quá khích, nhưng cũng không phải không có lý. Lữ Trọng hôm nay có hành vi thực sự quá hoang đường, vậy còn có thể tha thứ thì thần thật không phục thay Đào Sách."
"Đào Sách lúc trước chỉ là mạo phạm cung nữ còn bị nhốt vào tử lao." Lý Triêu Thần dừng một chút, khẳng khái nói, " Lữ Trọng hôm nay mạo phạm Chiêu vương phi, tội lỗi nghiêm trọng hơn Đào Sách rất nhiều, bệ hạ không thể công bằng, vậy triều đình pháp chế uy nghiêm sẽ nhận phải thách thức. Thần hi vọng bệ hạ có thể theo lẽ công bằng xử lý!"
Chỉ có Lý Triêu Thần - một văn thần có cốt cách có ngạo khí nhất triều, mắt không dung được một hạt cát, mới có can đảm can gián mà thôi. Hắn xưa nay trung thành không phải với quyền uy, mà là luật pháp.
"Phụ hoàng, nhi thần cho rằng Hữu tướng nói rất đúng!"
Tiêu Tông tán thành, không ngừng nháy mắt cho các đại thần thân cận.
Chiêu vương vốn muốn lôi kéo Lữ Lâm, nhưng trải qua việc này bọn họ đã kết thù không đội trời chung! Một người đàn ông sẽ không dễ dàng tha thứ cho vợ mình bị lăng nhục như vậy, hay đúng hơn là người bình thường còn nhịn không được cơn tức này, huống gì là Tiêu Tông - hoàng tử hay huênh hoang tự đắc?
Rất nhiều đại thần đã theo Chiêu vương, tự nhiên sẽ đứng về phía hắn.
"Bệ hạ, Hữu tướng nói có lý, chúng thần tán thành!"
Một phần lớn quan viên phẩm không thấp trăm miệng một lời nói.
Cũng không riêng đại thần tỏ thái độ, Lệ phi cũng quỳ trước mặt hoàng đế, quyết tuyệt nói:
"Bệ hạ, thần thiếp tán thành!"
Dưới tình thế đó, Tiêu Quan cho dù muốn bảo hộ cha con Lữ Lâm cũng hữu tâm vô lực. Hắn có thể vận dụng đế vương quyền uy ngăn chặn đại thần cả triều nhưng không thể phật ý Lệ quý phi...
Lữ Lâm thấy thế, thầm nghĩ không ổn.
"Bệ hạ, Lữ Trọng mặc dù có tội nhưng lão thần cảm thấy việc này không đơn giản, phía sau nhất định cất giấu ẩn tình, lão thần khẩn cầu bệ hạ tra rõ việc này."
"Ninh quốc công, lời này ông nói có ý hay lắm." Đào Thận cười lạnh châm chọc, " lúc trước tôi nói Đào Sách bị oan uổng, ông thế nhưng tận lực muốn bệ hạ trị tội nó. Làm sao bây giờ tới con trai cưng của ông, ông liền có lý do như vậy rồi?"
"Đào Thận, ông...!" Lữ Lâm sắc mặt biến đổi, muốn phản bác nhưng không tìm ra lời.
Đồng tử Lữ Lâm co lại, ngực phập phồng, mặc dù nhất thời nghẹn lời nhưng dù sao cũng tài trí hơn người, hắn trầm mặc một lát, lạnh lùng nói:
"Lão phu nhớ không lầm ngày đó Võ an hầu luôn miệng nói Lữ Trọng hãm hại Đào Sách, vậy hôm nay có phải có thể nói là ông hãm hại Lữ Trọng không?"
"Ninh quốc công, nói chuyện phải có chứng cứ! Không có chứng cứ chính là vu khống đấy!" Đào Thận trợn mắt nói.
Lữ Lâm sắc mặt âm trầm, mặt nho nhã ẩn chứa sát ý:
"Ngày đó ông cũng không có chứng cớ mà nói Lữ Trọng gây nên, đó không phải vu khống ư?"
"Võ an hầu sở dĩ nói như vậy là bởi vì Đào Sách uống rượu Lữ Trọng mời mới xảy ra vấn đề." Lệ quý phi nói, "Hôm nay Lữ Trọng uống rượu Chiêu vương phi mời, ý Ninh quốc công là rượu Chiêu Vương Phủ có vấn đề chăng?"
"Nương nương hiểu lầm, lão thần tuyệt không có ý này." Lữ Lâm thấp giọng nói.
Lệ quý phi không phải chung chiến tuyến với Đào Thận, nhưng họ có chung địch nhân là Lữ Lâm. Địch nhân của địch nhân là bạn, vì vậy họ vô tình trở thành đồng minh.
"Im hết đi, ồn ào cái gì, trẫm tự có chủ trương!"
Một đám đấu võ mồm nghe mà phiền! Tiêu Quan ngồi lại đàng hoàng, rũ mắt nói:
"Lữ Trọng công nhiên mạo phạm Chiêu vương phi, là trọng tội! Người đâu, nhốt Lữ Trọng vào tử lao, chờ xử trí!"
"Bệ hạ..." Lữ Lâm dập đầu khẩn cầu, đầu gối không ngừng di chuyển về phía trước, "Lão thần nguyện dùng tính mệnh đảm bảo Lữ Trọng nhất định là bị hãm hại. Lão thần nguyện xin chỉ tra rõ việc này, nếu Lữ Trọng không phải bị hãm hại, thì cha con hai thần mặc cho bệ hạ xử trí!"
"Ninh quốc công không cần nhiều lời."
Lúc này, Cố Vân Cảnh nói:
"Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy Ninh quốc công nói có lý. Lữ Trọng mặc dù hành sự kiêu ngạo nhưng cũng không đến mức không rõ nặng nhẹ. Chắc hẳn trong đó có chỗ kỳ hoặc. Nhi thần cảm thấy cần phải tra thêm việc này."
"Phụ hoàng đã nhốt Lữ Trọng vào tử lao, nghĩa là ngài không có thiên vị ai, sẽ không ai dám đàm luận nữa. Xử trí Lữ Trọng còn cần chút quá trình, cũng không mất bao lâu, cho người điều tra chuyện hôm nay là hợp lẽ."
Cố Vân Cảnh nói được lòng Lữ Lâm, hắn liền cho phò mã vô số ánh mắt cảm kích. Cố Vân Cảnh gật đầu, hiểu ý cười. Đồng thời, phò mã cũng chọc cho Chiêu vương chán nản. Nếu không phải ngại hiện trường, Tiêu Tông thật muốn đạp Cố Vân Cảnh hành hung một hồi. Nhìn xem cháu trai lửa giận ngút trời, Phiêu kỵ tướng quân Tần Nhiếp đè tay hắn lại, lắc đầu ra hiệu không nên vọng động.
"Sao cậu không nói giúp con mấy câu?"
Tiêu Tông vừa hiếu kì vừa oán giận nói. Hắn cho rằng Tần Nhiếp sẽ đứng ở bên mình, nhưng ngoài dự liệu là Tần Nhiếp lại lặng yên làm quần chúng, không nói câu nào cũng không tỏ thái độ gì.
"Tông Nhi, vô luận gặp chuyện gì cũng không cần xúc động." Tần Nhiếp nhắc nhở, "Việc này có kỳ quặc, con đừng để bị lợi dụng."
"Ý cậu là gì?" Tiêu Tông hỏi.
"Trở về cậu nói con nghe."
Tần Nhiếp trấn an, Tiêu Tông quả nhiên trầm tĩnh lại. Lệ quý phi vốn đang muốn tiếp tục trách Cố Vân Cảnh nhưng khi thấy huynh trưởng nhìn mình, thị nhẫn nhịn nộ khí.
Lại nói, Tiêu Quan và Lữ Lâm vừa là thầy vừa là bạn, tình cảm hai bên không tầm thường nên Tiêu Quan đối đãi Lữ Lâm nhân hậu lắm. Nhìn xem Lữ Lâm quỳ đau khổ cầu khẩn, hoàng đế vạn phần thổn thức... Ngay lúc đó, phò mã lại một phen nói đến diệu, vừa cho hoàng đế bậc thang, vừa cho quan hệ giữa hắn và Lữ Lâm không xấu hổ.
Tiêu Quan trầm giọng nói:
"Trẫm thấy phò mã nói rất có lý, y theo phò mã đi!"
"Bệ hạ, thần có một đề nghị nhỏ. Đã Lữ Trọng còn có thể tra rõ, vậy Đào Sách có phải chăng có thể điều tra lại ạ? Chỉ như vậy mới không có bất công hay sai sót, hiển lộ bệ hạ công bằng nhân hậu." Võ an hầu nói.
Đào Thận vừa rồi nghĩ lại thấy mình quả thật quá khích, cảm thấy mình thật sự là bị xúc động khống chế đầu não. Hoàng đế là người nóng nảy, ngàn vạn không thể dùng lời kíc.h thích hắn, chỉ có thể cực kỳ uyển chuyển hàm súc biểu đạt góp lời mà thôi.
Tiêu Quan giận dữ, văn võ bá quan sợ mất mật, họ vội quỳ xuống cúi đầu hô to bệ hạ bớt giận. Lúc này, Hữu tướng Lý Triêu Thần nói:
"Bệ hạ, Võ an hầu xác thực nói quá khích, nhưng cũng không phải không có lý. Lữ Trọng hôm nay có hành vi thực sự quá hoang đường, vậy còn có thể tha thứ thì thần thật không phục thay Đào Sách."
"Đào Sách lúc trước chỉ là mạo phạm cung nữ còn bị nhốt vào tử lao." Lý Triêu Thần dừng một chút, khẳng khái nói, " Lữ Trọng hôm nay mạo phạm Chiêu vương phi, tội lỗi nghiêm trọng hơn Đào Sách rất nhiều, bệ hạ không thể công bằng, vậy triều đình pháp chế uy nghiêm sẽ nhận phải thách thức. Thần hi vọng bệ hạ có thể theo lẽ công bằng xử lý!"
Chỉ có Lý Triêu Thần - một văn thần có cốt cách có ngạo khí nhất triều, mắt không dung được một hạt cát, mới có can đảm can gián mà thôi. Hắn xưa nay trung thành không phải với quyền uy, mà là luật pháp.
"Phụ hoàng, nhi thần cho rằng Hữu tướng nói rất đúng!"
Tiêu Tông tán thành, không ngừng nháy mắt cho các đại thần thân cận.
Chiêu vương vốn muốn lôi kéo Lữ Lâm, nhưng trải qua việc này bọn họ đã kết thù không đội trời chung! Một người đàn ông sẽ không dễ dàng tha thứ cho vợ mình bị lăng nhục như vậy, hay đúng hơn là người bình thường còn nhịn không được cơn tức này, huống gì là Tiêu Tông - hoàng tử hay huênh hoang tự đắc?
Rất nhiều đại thần đã theo Chiêu vương, tự nhiên sẽ đứng về phía hắn.
"Bệ hạ, Hữu tướng nói có lý, chúng thần tán thành!"
Một phần lớn quan viên phẩm không thấp trăm miệng một lời nói.
Cũng không riêng đại thần tỏ thái độ, Lệ phi cũng quỳ trước mặt hoàng đế, quyết tuyệt nói:
"Bệ hạ, thần thiếp tán thành!"
Dưới tình thế đó, Tiêu Quan cho dù muốn bảo hộ cha con Lữ Lâm cũng hữu tâm vô lực. Hắn có thể vận dụng đế vương quyền uy ngăn chặn đại thần cả triều nhưng không thể phật ý Lệ quý phi...
Lữ Lâm thấy thế, thầm nghĩ không ổn.
"Bệ hạ, Lữ Trọng mặc dù có tội nhưng lão thần cảm thấy việc này không đơn giản, phía sau nhất định cất giấu ẩn tình, lão thần khẩn cầu bệ hạ tra rõ việc này."
"Ninh quốc công, lời này ông nói có ý hay lắm." Đào Thận cười lạnh châm chọc, " lúc trước tôi nói Đào Sách bị oan uổng, ông thế nhưng tận lực muốn bệ hạ trị tội nó. Làm sao bây giờ tới con trai cưng của ông, ông liền có lý do như vậy rồi?"
"Đào Thận, ông...!" Lữ Lâm sắc mặt biến đổi, muốn phản bác nhưng không tìm ra lời.
Đồng tử Lữ Lâm co lại, ngực phập phồng, mặc dù nhất thời nghẹn lời nhưng dù sao cũng tài trí hơn người, hắn trầm mặc một lát, lạnh lùng nói:
"Lão phu nhớ không lầm ngày đó Võ an hầu luôn miệng nói Lữ Trọng hãm hại Đào Sách, vậy hôm nay có phải có thể nói là ông hãm hại Lữ Trọng không?"
"Ninh quốc công, nói chuyện phải có chứng cứ! Không có chứng cứ chính là vu khống đấy!" Đào Thận trợn mắt nói.
Lữ Lâm sắc mặt âm trầm, mặt nho nhã ẩn chứa sát ý:
"Ngày đó ông cũng không có chứng cớ mà nói Lữ Trọng gây nên, đó không phải vu khống ư?"
"Võ an hầu sở dĩ nói như vậy là bởi vì Đào Sách uống rượu Lữ Trọng mời mới xảy ra vấn đề." Lệ quý phi nói, "Hôm nay Lữ Trọng uống rượu Chiêu vương phi mời, ý Ninh quốc công là rượu Chiêu Vương Phủ có vấn đề chăng?"
"Nương nương hiểu lầm, lão thần tuyệt không có ý này." Lữ Lâm thấp giọng nói.
Lệ quý phi không phải chung chiến tuyến với Đào Thận, nhưng họ có chung địch nhân là Lữ Lâm. Địch nhân của địch nhân là bạn, vì vậy họ vô tình trở thành đồng minh.
"Im hết đi, ồn ào cái gì, trẫm tự có chủ trương!"
Một đám đấu võ mồm nghe mà phiền! Tiêu Quan ngồi lại đàng hoàng, rũ mắt nói:
"Lữ Trọng công nhiên mạo phạm Chiêu vương phi, là trọng tội! Người đâu, nhốt Lữ Trọng vào tử lao, chờ xử trí!"
"Bệ hạ..." Lữ Lâm dập đầu khẩn cầu, đầu gối không ngừng di chuyển về phía trước, "Lão thần nguyện dùng tính mệnh đảm bảo Lữ Trọng nhất định là bị hãm hại. Lão thần nguyện xin chỉ tra rõ việc này, nếu Lữ Trọng không phải bị hãm hại, thì cha con hai thần mặc cho bệ hạ xử trí!"
"Ninh quốc công không cần nhiều lời."
Lúc này, Cố Vân Cảnh nói:
"Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy Ninh quốc công nói có lý. Lữ Trọng mặc dù hành sự kiêu ngạo nhưng cũng không đến mức không rõ nặng nhẹ. Chắc hẳn trong đó có chỗ kỳ hoặc. Nhi thần cảm thấy cần phải tra thêm việc này."
"Phụ hoàng đã nhốt Lữ Trọng vào tử lao, nghĩa là ngài không có thiên vị ai, sẽ không ai dám đàm luận nữa. Xử trí Lữ Trọng còn cần chút quá trình, cũng không mất bao lâu, cho người điều tra chuyện hôm nay là hợp lẽ."
Cố Vân Cảnh nói được lòng Lữ Lâm, hắn liền cho phò mã vô số ánh mắt cảm kích. Cố Vân Cảnh gật đầu, hiểu ý cười. Đồng thời, phò mã cũng chọc cho Chiêu vương chán nản. Nếu không phải ngại hiện trường, Tiêu Tông thật muốn đạp Cố Vân Cảnh hành hung một hồi. Nhìn xem cháu trai lửa giận ngút trời, Phiêu kỵ tướng quân Tần Nhiếp đè tay hắn lại, lắc đầu ra hiệu không nên vọng động.
"Sao cậu không nói giúp con mấy câu?"
Tiêu Tông vừa hiếu kì vừa oán giận nói. Hắn cho rằng Tần Nhiếp sẽ đứng ở bên mình, nhưng ngoài dự liệu là Tần Nhiếp lại lặng yên làm quần chúng, không nói câu nào cũng không tỏ thái độ gì.
"Tông Nhi, vô luận gặp chuyện gì cũng không cần xúc động." Tần Nhiếp nhắc nhở, "Việc này có kỳ quặc, con đừng để bị lợi dụng."
"Ý cậu là gì?" Tiêu Tông hỏi.
"Trở về cậu nói con nghe."
Tần Nhiếp trấn an, Tiêu Tông quả nhiên trầm tĩnh lại. Lệ quý phi vốn đang muốn tiếp tục trách Cố Vân Cảnh nhưng khi thấy huynh trưởng nhìn mình, thị nhẫn nhịn nộ khí.
Lại nói, Tiêu Quan và Lữ Lâm vừa là thầy vừa là bạn, tình cảm hai bên không tầm thường nên Tiêu Quan đối đãi Lữ Lâm nhân hậu lắm. Nhìn xem Lữ Lâm quỳ đau khổ cầu khẩn, hoàng đế vạn phần thổn thức... Ngay lúc đó, phò mã lại một phen nói đến diệu, vừa cho hoàng đế bậc thang, vừa cho quan hệ giữa hắn và Lữ Lâm không xấu hổ.
Tiêu Quan trầm giọng nói:
"Trẫm thấy phò mã nói rất có lý, y theo phò mã đi!"
"Bệ hạ, thần có một đề nghị nhỏ. Đã Lữ Trọng còn có thể tra rõ, vậy Đào Sách có phải chăng có thể điều tra lại ạ? Chỉ như vậy mới không có bất công hay sai sót, hiển lộ bệ hạ công bằng nhân hậu." Võ an hầu nói.
Đào Thận vừa rồi nghĩ lại thấy mình quả thật quá khích, cảm thấy mình thật sự là bị xúc động khống chế đầu não. Hoàng đế là người nóng nảy, ngàn vạn không thể dùng lời kíc.h thích hắn, chỉ có thể cực kỳ uyển chuyển hàm súc biểu đạt góp lời mà thôi.