Khế Ước Phò Mã
Chương 52
Vấn đề Thượng Quan Lan nói tới Cố Vân Cảnh làm sao không lo lắng? Nàng còn rất hi vọng mình là nam nhân để danh chính ngôn thuận thích công chúa đây, chỉ tiếc cuối cùng đều không phải. Nếu Tiêu Mộ Tuyết là người bình thường, nàng có thể sẽ không kiêng kỵ mà biểu đạt lòng ái mộ, nhưng thực tế Tiêu Mộ Tuyết là công chúa, sau lưng đại biểu chính trị. Nghĩ tới những thứ đó, Cố Vân Cảnh vừa đau đầu vừa bất đắc dĩ.
Thượng Quan Lan vỗ vai nàng, không đành lòng nói nữa, chỉ chậm rãi nói:
"Con suy nghĩ kỹ đi, vi sư chỉ nói đến thế thôi."
Rồi một tràng tiếng gõ cửa phá vỡ khung cảnh hai sư đồ nói chuyện. Cố Trung đến báo rằng:
"Thế tử, có người cầu kiến ngài, tự xưng là sứ giả Nam Sở."
Cố Vân Cảnh mở cửa, hỏi: "Sứ giả Nam Sở cầu kiến ta làm gì?"
"Hắn không nói rõ ạ, mà chỉ nói có chuyện quan trọng cầu kiến ngài, trông hắn có vẻ rất cấp bách." Cố Trung nói.
Cố Vân Cảnh nghĩ ngay có liên quan đến Vũ Văn Ngạn. Quốc quân Nam Sở chẳng lẽ gặp việc khó rồi?
"Dẫn hắn vào sảnh đi." Nàng nói.
Cố Trung nghe lệnh và rời đi.
"Con đoán Vũ Văn Ngạn gặp phiền toái rồi." Cố Vân Cảnh lo lắng nói, "Và khẳng định là không nhỏ. Nếu không hắn sẽ không xin con giúp đỡ."
"Con tính thế nào, giúp hay không giúp?" Thượng Quan Lan hỏi.
"Vũ Văn Ngạn đã đồng ý đi Tây Lương lấy tuyết linh thảo, bất kể thế còn đều nợ hắn một nhân tình. Con sẽ giúp hắn."
"Con đi tiếp sứ giả đi, xem xem cụ thể là chuyện gì rồi liệu mà ứng đối." Thượng Quan Lan nói.
"Sư phụ, đồ nhi cáo lui."
"Uh. Đi đi." Thượng Quan Lan phất tay nói.
Chính sảnh. Sứ giả Nam Sở đang chờ, trông thấy Cố Vân Cảnh tới, vội quỳ một chân hành lễ:
"Sứ giả Nam Sở Trác Thái Diên tham kiến phò mã."
Cố Vân Cảnh nhìn thoáng qua Trác Thái Diên, nói:
"Không cần đa lễ. Sứ giả cầu kiến chắc là có chuyện quan trọng đi."
"Vâng. Quân thượng chúng tôi đã bị Vũ Lâm Quân giam tại dịch quán, nhất cử nhất động đều bị binh sĩ giám thị rồi."
"Vì sao có chuyện này?" Cố Vân Cảnh hỏi. Nam Sở tới Tiêu Quốc tiến cống chớ không phải tới làm con tin. Về tình về lý, Tiêu Quốc không nên giam giữ hắn.
"Vâng, là sự thật." Trác Thái Diên bi phẫn, "Hoàng đế Tiêu Quốc ỷ thế hiếp người, mượn cớ công chúa gặp chuyện đến chỉnh người Nam Sở chúng tôi."
"Đừng có gấp, từ từ nói." Cố Vân Cảnh trấn an, ra hiệu sứ giả an tâm chớ nóng vội.
"Sáng hôm nay, Vũ Lâm Quân đến bao vây dịch quán, cầm đầu là gã tiểu nhân vênh váo- dường như là họ Lữ, là cái gì Quốc công thế tử tới."
"Có phải là Ninh quốc công thế tử, Lữ Trọng?" Cố Vân Cảnh hỏi.
"Chính hắn! Hạng tiểu nhân!" Trác Thái Diên mắng.
Cố Vân Cảnh hết sức tò mò, Thống lĩnh Vũ Lâm Quân Tư Mã Quần đang theo quân đi Tây Chinh nên trước mắt người phụ trách Vũ Lâm Quân là Phó thống lĩnh Tưởng Sĩ Đường, khi nào đến phiên Lữ Trọng cai quản rồi?
"Ngươi nói tiếp đi, ta nghe."
"Lữ Trọng nói nghe xuôi tai lắm. Hắn nói rằng là công chúa Tiêu Quốc gặp chuyện nên đô thành gần đây không yên ổn, vì vậy hắn phái binh đến dịch quán để bảo hộ quân thần Nam Sở. Hừ! Ai mà không biết hắn cố ý đến giám thị chúng ta? Ý đồ đổ tội ám sát công chúa cho Nam Sở a? Đó rõ ràng là giam lỏng!"
"Lữ Trọng chỉ là một thế tử, tên tuổi mặc dù lớn nhưng thực tế không có thực quyền, làm sao có thể mệnh lệnh được Vũ Lâm Quân?"
"Hừ." Trác Thái Diên khinh thường, "Còn không phải do hoàng đế các ngươi làm chỗ dựa để tên họ Lữ vênh mặt hất hàm?! Thượng bang Hoàng đế ư? Rõ ràng là cùng một giuộc với tiểu nhân!"
Người Nam Sở tính tình thẳng thắng, có gì nói đó, Trác Thái Diên không cố kỵ cái gọi là vọng nghị quân vương. Trong mắt hắn Tiêu Quan chỉ là hôn quân không biết phân biệt trái phải, không nơi nào đáng để tôn trọng.
Cố Vân Cảnh biết người Nam Sở là như vậy nên cũng không thể áp lễ nghi đến phê bình, huống hồ việc này là hoàng đế nước nhà đã làm sai trước - khi chưa có bằng chứng, sao có thể làm to chuyện giam lỏng và giám thị Vũ Văn Ngạn?
"Dịch quán đã bị bao vây, vậy ngươi như thế nào thoát ra?" Phò mã hỏi.
"Lữ Trọng đi rồi, quân thượng nghĩ cách dẫn mấy tên lính tản đi để ta có cơ hội chạy trốn ra ngoài. Quân thượng đã dặn dò ta nhất định báo tin cho phò mã ngài."
"Quân thượng còn chuẩn bị khởi hành về Tây Lương lấy tuyết linh thảo cứu công chúa điện hạ, mà Lữ Trọng lại xằng bậy như thế, quân thượng không thoát được, không sớm thì muộn cũng hỏng việc."
Trác Thái Diên không hiểu con người Cố Vân Cảnh, sợ nàng khoanh tay đứng nhìn cho nên cố ý nhấn mạnh câu sau cùng.
"Hôm nay bọn họ có thể danh chính ngôn thuận giám thị quân thượng, ngày mai liền có thể công khai áp đặt tội danh ám sát công chúa đến quân thượng. Phò mã, tôi cầu ngài tất yếu viện thủ, mau cứu quân thượng ạ." Trác Thái Diên quỳ xuống khẩn cầu.
"Đứng lên trước đi." Cố Vân Cảnh gật đầu nói, "Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ cứu quốc quân."
"Đa tạ phò mã, ân tình này tôi sẽ ghi nhớ trong lòng. Ngày sau nếu ngài có việc cần, cứ việc phân phó, Trác Thái Diên tôi nhất định sẽ xông pha khói lửa, quyết không chối từ!" Trác Thái Diên cảm kích nói.
"Ngươi hãy trở về nhắn lại nói ta sẽ ra tay tương trợ, bảo quốc quân chớ nóng vội, giữ vững trận doanh mà yên lặng theo dõi kỳ biến, đừng để Lữ Trọng nắm được chuôi, bằng không hắn sẽ lại lấy cớ làm khó dễ các ngươi."
Trác Thái Diên lui đi rồi, Cố Vân Cảnh trầm tư. Nàng đã đoán được quá trình sự tình lần này. Ban đầu nàng cũng chỉ nghi ngờ Lữ Trọng có khả năng mà thôi, nhưng qua hành động hiện tại đã bán đứng hắn. Nếu không phải Lữ Trọng, vì sao hắn sẽ nóng lòng đưa Vũ Văn Ngạn vào chỗ chết? Đơn giản là lo sợ chuyện bại lộ, mau tìm dê thế tội. Cố Vân Cảnh liên tưởng đến buổi tiệc lại mặt, cẩn thận suy nghĩ từ đầu tới cuối đều thấy Lữ Trọng có hiềm nghi lớn nhất. Khoảnh khắc trở thành phò mã Lữ Trọng đã coi nàng là địch nhân. Tại buổi tiệc lại mặt thiết kế hãm hại nàng không thành nên bắt đầu sinh ra kế sách ác độc khác. Nếu không phải Tiêu Mộ Tuyết liều mình tương hộ, nàng hẳn phải chết rồi. Hắn lợi dụng mâu thuẫn giữa nàng và Vũ Văn Ngạn để đẩy hết tội danh lên Vũ Văn Ngạn. Đúng lúc Vũ Văn Ngạn cũng là người ái mộ công chúa. Có thể nói là đây là một hòn đá ném hai chim.
"Lữ Trọng tâm tư ác độc như vậy, quả nhiên không giữ lại được." Cố Vân Cảnh nói thầm.
Lữ Trọng bao vây quanh Dịch quán là do Tiêu Quan sai làm. Muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông, muốn cứu Vũ Văn Ngạn, phải ra tay từ hoàng đế. Đã có quyết định, Cố Vân Cảnh cấp tốc gọi thừa vào hoàng cung.
Ngự Thư Phòng.
Tâm tình Tiêu Quan đang không tốt. Hắn vừa mắng đám Thái y xong, cơn tức còn chưa tan.
Trần Hoài Sinh dâng trà an thần, khuyên nhủ:
"Bệ hạ bớt giận, đừng tức giận để hại thân mình, uống ngụm tra an thần trước đi ạ."
"Cái đám Thái y này trẫm thấy bọn hắn bất quá hữu danh vô thực mà thôi! Đến bây giờ còn không tìm ra biện pháp giải độc cho công chúa! Trẫm thật hận không thể xử trảm từng người một!"
"Trẫm không tâm tình uống trà, bưng xuống đi. Bãi giá Trấn Viễn Hầu Phủ, trẫm phải mau đến xem công chúa thế nào." Tiêu Quan thở dài, lại nói, "Trần công công, ngươi bây giờ lập tức đi dán thông báo, vô luận là ai, phàm là có thể trị hết Lục công chúa, trẫm trùng điệp trọng thưởng. Ruộng tốt trăm mẫu, bạc trắng vạn lượng, quan tước tứ phẩm trở xuống tùy ý lựa chọn."
Thái y không trông cậy được, Tiêu Quan đành phải hi vọng vào lang trung giang hồ.
Trần Hoài Sinh bỗng nhớ ra một chuyện, hắn nói:
"Nô tài nhớ phò mã hình như học y từ Y thánh Thượng Quan Lan. Thượng Quan Lan y thuật vô song, có lẽ có cách cứu công chúa điện hạ a."
"Đúng vậy a! Trẫm thật sự là hồ đồ, Trần công công nhắc nhở tốt lắm. Truyền trẫm ý chỉ, lập tức triệu phò mã tiến cung. Thôi thôi, không cần triệu, trẫm đi thăm Tuyết Nhi, thuận tiện thương nghị với phò mã vậy."
Tiêu Quan nói xong, vừa mới chuẩn bị bãi giá Hầu phủ thì Cố Vân Cảnh đã tới Ngự Thư Phòng.
"Phò mã, con tới đúng lúc, trẫm có việc gấp tìm con thương nghị. Trẫm nhớ không lầm là con từng học nghệ ở Vong Ưu Cốc, sư phụ là Thượng Quan Lan, đúng không?"
"Bẩm phụ hoàng, phải ạ." Cố Vân Cảnh cung kính trả lời.
"Thượng Quan Lan y thuật cao minh, Thái y trong triều hiện thúc thủ vô sách, trẫm mệnh cho con lập tức đi mời Thượng Quan Lan đến chẩn trị cho công chúa ngay." Thượng Quan Lan không phải giang hồ thuật sĩ, người ta không màng danh lợi cho nên rất khó mời, vì vậy Tiêu Quan chỉ có thể để Cố Vân Cảnh ra mặt.
"Không dối gạt phụ hoàng, gia sư đã tới phủ chẩn trị cho công chúa. Mấy ngày nay Vân Cảnh lo lắng chiếu cố công chúa nên không tiến cung bẩm báo cho phụ hoàng, mong phụ hoàng thứ tội."
"Hắn có nắm chắc trị liệu tốt công chúa không?" Tiêu Quan gấp giọng hỏi.
"Có thì có, nhưng sư phụ nói còn cần một vị thuốc mới có thể hoàn toàn giải trừ độc tố."
"Dược liệu gì cứ việc nói đi, trẫm sai Thái y làm ngay. Thái Y Viện dược liệu gì mà không có chứ?"
"Phụ hoàng, nó không phải thảo dược bình thường, mà là sinh ở nội cảnh Tây Lương tuyết linh thảo."
Tiêu Quan lập tức ngây ngẩn cả người, tự lẩm bẩm:
"Nội cảnh Tây Lương? Cả chín châu tám nước chẳng lẽ chỉ có Tây Lương mới có?"
Cố Vân Cảnh thành thật trả lời:
"Đúng vậy. Sách thuốc ghi lại rằng tuyết linh thảo chỉ sinh trưởng ở nơi giá lạnh và cao nhất. Trước mắt chỉ có nội cảnh Tây Lương là phát hiện được tung tích của nó."
Tiêu Quan khó xử: "Tây Lương cùng chúng ta thủy hỏa bất dung, bây giờ hai nước còn đang chiến hỏa không ngừng, đi Tây Lương lấy tuyết linh thảo nói ra nghe thì dễ, nhưng còn bảo Tây Lương Vương hai tay dâng tuyết linh thảo càng là chuyện không thể nào."
"Chúng ta không thể nào lấy được nó, nhưng có một người có thể làm được." Cố Vân Cảnh nói.
"Ai?"
"Quốc quân Nam Sở Vũ Văn Ngạn. Vũ Văn Ngạn từng nói với nhi thần là hắn nguyện ý đi Tây Lương lấy tuyết linh thảo. Mấy ngày nay hắn đã chuẩn bị khởi hành song đáng tiếc lại bị giam lỏng tại dịch quán."
"Sáng hôm nay nhi thần chuẩn bị thương nghị lại cùng Vũ Văn Ngạn về việc này, đúng lúc nhìn thấy Lữ Trọng dẫn Vũ Lâm Quân bao vây dịch quán, còn luôn miệng nói thụ ý của phụ hoàng."
Cố Vân Cảnh chắp tay nói:
"Phụ hoàng là Thánh Quân, quả quyết sẽ không sai người đi giam lỏng, giám thị quân thần Nam Sở trong khi không có bằng chứng, như vậy là tùy ý đụng chạm đến quốc quân nước khác, việc này nếu như truyền ra các nước khác thì nước ta – thượng bang lấy lễ trị quốc làm đầu e phải gặp chỉ trích."
"Nhi thần cảm thấy Lữ Trọng đã nói láo, bởi vậy đặc biệt tiến cung báo cáo với phụ hoàng."
Tiêu Quan nghe mà khó xử. Trả lời phải thì có lỗi với "Thánh Quân" trong miệng Cố Vân Cảnh. Trả lời không phải thì không ổn, bởi vì chuyện này đúng là ý của hắn.
"Trẫm bảo Lữ Trọng phụ tá Tưởng Sĩ Đường tra rõ án chớ không có bảo hắn giam lỏng Vũ Văn Ngạn, việc này Lữ Trọng xác thực quá mức." Hoàng đế chột dạ ấp mở nói.
"Phụ hoàng, nhi thần có mấy lời không biết có nên nói hay không?" Cố Vân Cảnh nói.
"Uh, nói đi."
"Án phải tra, nhưng không phải tra theo cách như thế. Lữ Trọng làm như thế rõ ràng coi Vũ Văn Ngạn là hung thủ rồi? Đồng ý là Vũ Văn Ngạn có hiềm nghi lớn nhất nhưng cũng nên âm thầm điều tra mới phải, còn bằng vào hành vi hiện tại thực sự không ổn."
Thượng Quan Lan vỗ vai nàng, không đành lòng nói nữa, chỉ chậm rãi nói:
"Con suy nghĩ kỹ đi, vi sư chỉ nói đến thế thôi."
Rồi một tràng tiếng gõ cửa phá vỡ khung cảnh hai sư đồ nói chuyện. Cố Trung đến báo rằng:
"Thế tử, có người cầu kiến ngài, tự xưng là sứ giả Nam Sở."
Cố Vân Cảnh mở cửa, hỏi: "Sứ giả Nam Sở cầu kiến ta làm gì?"
"Hắn không nói rõ ạ, mà chỉ nói có chuyện quan trọng cầu kiến ngài, trông hắn có vẻ rất cấp bách." Cố Trung nói.
Cố Vân Cảnh nghĩ ngay có liên quan đến Vũ Văn Ngạn. Quốc quân Nam Sở chẳng lẽ gặp việc khó rồi?
"Dẫn hắn vào sảnh đi." Nàng nói.
Cố Trung nghe lệnh và rời đi.
"Con đoán Vũ Văn Ngạn gặp phiền toái rồi." Cố Vân Cảnh lo lắng nói, "Và khẳng định là không nhỏ. Nếu không hắn sẽ không xin con giúp đỡ."
"Con tính thế nào, giúp hay không giúp?" Thượng Quan Lan hỏi.
"Vũ Văn Ngạn đã đồng ý đi Tây Lương lấy tuyết linh thảo, bất kể thế còn đều nợ hắn một nhân tình. Con sẽ giúp hắn."
"Con đi tiếp sứ giả đi, xem xem cụ thể là chuyện gì rồi liệu mà ứng đối." Thượng Quan Lan nói.
"Sư phụ, đồ nhi cáo lui."
"Uh. Đi đi." Thượng Quan Lan phất tay nói.
Chính sảnh. Sứ giả Nam Sở đang chờ, trông thấy Cố Vân Cảnh tới, vội quỳ một chân hành lễ:
"Sứ giả Nam Sở Trác Thái Diên tham kiến phò mã."
Cố Vân Cảnh nhìn thoáng qua Trác Thái Diên, nói:
"Không cần đa lễ. Sứ giả cầu kiến chắc là có chuyện quan trọng đi."
"Vâng. Quân thượng chúng tôi đã bị Vũ Lâm Quân giam tại dịch quán, nhất cử nhất động đều bị binh sĩ giám thị rồi."
"Vì sao có chuyện này?" Cố Vân Cảnh hỏi. Nam Sở tới Tiêu Quốc tiến cống chớ không phải tới làm con tin. Về tình về lý, Tiêu Quốc không nên giam giữ hắn.
"Vâng, là sự thật." Trác Thái Diên bi phẫn, "Hoàng đế Tiêu Quốc ỷ thế hiếp người, mượn cớ công chúa gặp chuyện đến chỉnh người Nam Sở chúng tôi."
"Đừng có gấp, từ từ nói." Cố Vân Cảnh trấn an, ra hiệu sứ giả an tâm chớ nóng vội.
"Sáng hôm nay, Vũ Lâm Quân đến bao vây dịch quán, cầm đầu là gã tiểu nhân vênh váo- dường như là họ Lữ, là cái gì Quốc công thế tử tới."
"Có phải là Ninh quốc công thế tử, Lữ Trọng?" Cố Vân Cảnh hỏi.
"Chính hắn! Hạng tiểu nhân!" Trác Thái Diên mắng.
Cố Vân Cảnh hết sức tò mò, Thống lĩnh Vũ Lâm Quân Tư Mã Quần đang theo quân đi Tây Chinh nên trước mắt người phụ trách Vũ Lâm Quân là Phó thống lĩnh Tưởng Sĩ Đường, khi nào đến phiên Lữ Trọng cai quản rồi?
"Ngươi nói tiếp đi, ta nghe."
"Lữ Trọng nói nghe xuôi tai lắm. Hắn nói rằng là công chúa Tiêu Quốc gặp chuyện nên đô thành gần đây không yên ổn, vì vậy hắn phái binh đến dịch quán để bảo hộ quân thần Nam Sở. Hừ! Ai mà không biết hắn cố ý đến giám thị chúng ta? Ý đồ đổ tội ám sát công chúa cho Nam Sở a? Đó rõ ràng là giam lỏng!"
"Lữ Trọng chỉ là một thế tử, tên tuổi mặc dù lớn nhưng thực tế không có thực quyền, làm sao có thể mệnh lệnh được Vũ Lâm Quân?"
"Hừ." Trác Thái Diên khinh thường, "Còn không phải do hoàng đế các ngươi làm chỗ dựa để tên họ Lữ vênh mặt hất hàm?! Thượng bang Hoàng đế ư? Rõ ràng là cùng một giuộc với tiểu nhân!"
Người Nam Sở tính tình thẳng thắng, có gì nói đó, Trác Thái Diên không cố kỵ cái gọi là vọng nghị quân vương. Trong mắt hắn Tiêu Quan chỉ là hôn quân không biết phân biệt trái phải, không nơi nào đáng để tôn trọng.
Cố Vân Cảnh biết người Nam Sở là như vậy nên cũng không thể áp lễ nghi đến phê bình, huống hồ việc này là hoàng đế nước nhà đã làm sai trước - khi chưa có bằng chứng, sao có thể làm to chuyện giam lỏng và giám thị Vũ Văn Ngạn?
"Dịch quán đã bị bao vây, vậy ngươi như thế nào thoát ra?" Phò mã hỏi.
"Lữ Trọng đi rồi, quân thượng nghĩ cách dẫn mấy tên lính tản đi để ta có cơ hội chạy trốn ra ngoài. Quân thượng đã dặn dò ta nhất định báo tin cho phò mã ngài."
"Quân thượng còn chuẩn bị khởi hành về Tây Lương lấy tuyết linh thảo cứu công chúa điện hạ, mà Lữ Trọng lại xằng bậy như thế, quân thượng không thoát được, không sớm thì muộn cũng hỏng việc."
Trác Thái Diên không hiểu con người Cố Vân Cảnh, sợ nàng khoanh tay đứng nhìn cho nên cố ý nhấn mạnh câu sau cùng.
"Hôm nay bọn họ có thể danh chính ngôn thuận giám thị quân thượng, ngày mai liền có thể công khai áp đặt tội danh ám sát công chúa đến quân thượng. Phò mã, tôi cầu ngài tất yếu viện thủ, mau cứu quân thượng ạ." Trác Thái Diên quỳ xuống khẩn cầu.
"Đứng lên trước đi." Cố Vân Cảnh gật đầu nói, "Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ cứu quốc quân."
"Đa tạ phò mã, ân tình này tôi sẽ ghi nhớ trong lòng. Ngày sau nếu ngài có việc cần, cứ việc phân phó, Trác Thái Diên tôi nhất định sẽ xông pha khói lửa, quyết không chối từ!" Trác Thái Diên cảm kích nói.
"Ngươi hãy trở về nhắn lại nói ta sẽ ra tay tương trợ, bảo quốc quân chớ nóng vội, giữ vững trận doanh mà yên lặng theo dõi kỳ biến, đừng để Lữ Trọng nắm được chuôi, bằng không hắn sẽ lại lấy cớ làm khó dễ các ngươi."
Trác Thái Diên lui đi rồi, Cố Vân Cảnh trầm tư. Nàng đã đoán được quá trình sự tình lần này. Ban đầu nàng cũng chỉ nghi ngờ Lữ Trọng có khả năng mà thôi, nhưng qua hành động hiện tại đã bán đứng hắn. Nếu không phải Lữ Trọng, vì sao hắn sẽ nóng lòng đưa Vũ Văn Ngạn vào chỗ chết? Đơn giản là lo sợ chuyện bại lộ, mau tìm dê thế tội. Cố Vân Cảnh liên tưởng đến buổi tiệc lại mặt, cẩn thận suy nghĩ từ đầu tới cuối đều thấy Lữ Trọng có hiềm nghi lớn nhất. Khoảnh khắc trở thành phò mã Lữ Trọng đã coi nàng là địch nhân. Tại buổi tiệc lại mặt thiết kế hãm hại nàng không thành nên bắt đầu sinh ra kế sách ác độc khác. Nếu không phải Tiêu Mộ Tuyết liều mình tương hộ, nàng hẳn phải chết rồi. Hắn lợi dụng mâu thuẫn giữa nàng và Vũ Văn Ngạn để đẩy hết tội danh lên Vũ Văn Ngạn. Đúng lúc Vũ Văn Ngạn cũng là người ái mộ công chúa. Có thể nói là đây là một hòn đá ném hai chim.
"Lữ Trọng tâm tư ác độc như vậy, quả nhiên không giữ lại được." Cố Vân Cảnh nói thầm.
Lữ Trọng bao vây quanh Dịch quán là do Tiêu Quan sai làm. Muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông, muốn cứu Vũ Văn Ngạn, phải ra tay từ hoàng đế. Đã có quyết định, Cố Vân Cảnh cấp tốc gọi thừa vào hoàng cung.
Ngự Thư Phòng.
Tâm tình Tiêu Quan đang không tốt. Hắn vừa mắng đám Thái y xong, cơn tức còn chưa tan.
Trần Hoài Sinh dâng trà an thần, khuyên nhủ:
"Bệ hạ bớt giận, đừng tức giận để hại thân mình, uống ngụm tra an thần trước đi ạ."
"Cái đám Thái y này trẫm thấy bọn hắn bất quá hữu danh vô thực mà thôi! Đến bây giờ còn không tìm ra biện pháp giải độc cho công chúa! Trẫm thật hận không thể xử trảm từng người một!"
"Trẫm không tâm tình uống trà, bưng xuống đi. Bãi giá Trấn Viễn Hầu Phủ, trẫm phải mau đến xem công chúa thế nào." Tiêu Quan thở dài, lại nói, "Trần công công, ngươi bây giờ lập tức đi dán thông báo, vô luận là ai, phàm là có thể trị hết Lục công chúa, trẫm trùng điệp trọng thưởng. Ruộng tốt trăm mẫu, bạc trắng vạn lượng, quan tước tứ phẩm trở xuống tùy ý lựa chọn."
Thái y không trông cậy được, Tiêu Quan đành phải hi vọng vào lang trung giang hồ.
Trần Hoài Sinh bỗng nhớ ra một chuyện, hắn nói:
"Nô tài nhớ phò mã hình như học y từ Y thánh Thượng Quan Lan. Thượng Quan Lan y thuật vô song, có lẽ có cách cứu công chúa điện hạ a."
"Đúng vậy a! Trẫm thật sự là hồ đồ, Trần công công nhắc nhở tốt lắm. Truyền trẫm ý chỉ, lập tức triệu phò mã tiến cung. Thôi thôi, không cần triệu, trẫm đi thăm Tuyết Nhi, thuận tiện thương nghị với phò mã vậy."
Tiêu Quan nói xong, vừa mới chuẩn bị bãi giá Hầu phủ thì Cố Vân Cảnh đã tới Ngự Thư Phòng.
"Phò mã, con tới đúng lúc, trẫm có việc gấp tìm con thương nghị. Trẫm nhớ không lầm là con từng học nghệ ở Vong Ưu Cốc, sư phụ là Thượng Quan Lan, đúng không?"
"Bẩm phụ hoàng, phải ạ." Cố Vân Cảnh cung kính trả lời.
"Thượng Quan Lan y thuật cao minh, Thái y trong triều hiện thúc thủ vô sách, trẫm mệnh cho con lập tức đi mời Thượng Quan Lan đến chẩn trị cho công chúa ngay." Thượng Quan Lan không phải giang hồ thuật sĩ, người ta không màng danh lợi cho nên rất khó mời, vì vậy Tiêu Quan chỉ có thể để Cố Vân Cảnh ra mặt.
"Không dối gạt phụ hoàng, gia sư đã tới phủ chẩn trị cho công chúa. Mấy ngày nay Vân Cảnh lo lắng chiếu cố công chúa nên không tiến cung bẩm báo cho phụ hoàng, mong phụ hoàng thứ tội."
"Hắn có nắm chắc trị liệu tốt công chúa không?" Tiêu Quan gấp giọng hỏi.
"Có thì có, nhưng sư phụ nói còn cần một vị thuốc mới có thể hoàn toàn giải trừ độc tố."
"Dược liệu gì cứ việc nói đi, trẫm sai Thái y làm ngay. Thái Y Viện dược liệu gì mà không có chứ?"
"Phụ hoàng, nó không phải thảo dược bình thường, mà là sinh ở nội cảnh Tây Lương tuyết linh thảo."
Tiêu Quan lập tức ngây ngẩn cả người, tự lẩm bẩm:
"Nội cảnh Tây Lương? Cả chín châu tám nước chẳng lẽ chỉ có Tây Lương mới có?"
Cố Vân Cảnh thành thật trả lời:
"Đúng vậy. Sách thuốc ghi lại rằng tuyết linh thảo chỉ sinh trưởng ở nơi giá lạnh và cao nhất. Trước mắt chỉ có nội cảnh Tây Lương là phát hiện được tung tích của nó."
Tiêu Quan khó xử: "Tây Lương cùng chúng ta thủy hỏa bất dung, bây giờ hai nước còn đang chiến hỏa không ngừng, đi Tây Lương lấy tuyết linh thảo nói ra nghe thì dễ, nhưng còn bảo Tây Lương Vương hai tay dâng tuyết linh thảo càng là chuyện không thể nào."
"Chúng ta không thể nào lấy được nó, nhưng có một người có thể làm được." Cố Vân Cảnh nói.
"Ai?"
"Quốc quân Nam Sở Vũ Văn Ngạn. Vũ Văn Ngạn từng nói với nhi thần là hắn nguyện ý đi Tây Lương lấy tuyết linh thảo. Mấy ngày nay hắn đã chuẩn bị khởi hành song đáng tiếc lại bị giam lỏng tại dịch quán."
"Sáng hôm nay nhi thần chuẩn bị thương nghị lại cùng Vũ Văn Ngạn về việc này, đúng lúc nhìn thấy Lữ Trọng dẫn Vũ Lâm Quân bao vây dịch quán, còn luôn miệng nói thụ ý của phụ hoàng."
Cố Vân Cảnh chắp tay nói:
"Phụ hoàng là Thánh Quân, quả quyết sẽ không sai người đi giam lỏng, giám thị quân thần Nam Sở trong khi không có bằng chứng, như vậy là tùy ý đụng chạm đến quốc quân nước khác, việc này nếu như truyền ra các nước khác thì nước ta – thượng bang lấy lễ trị quốc làm đầu e phải gặp chỉ trích."
"Nhi thần cảm thấy Lữ Trọng đã nói láo, bởi vậy đặc biệt tiến cung báo cáo với phụ hoàng."
Tiêu Quan nghe mà khó xử. Trả lời phải thì có lỗi với "Thánh Quân" trong miệng Cố Vân Cảnh. Trả lời không phải thì không ổn, bởi vì chuyện này đúng là ý của hắn.
"Trẫm bảo Lữ Trọng phụ tá Tưởng Sĩ Đường tra rõ án chớ không có bảo hắn giam lỏng Vũ Văn Ngạn, việc này Lữ Trọng xác thực quá mức." Hoàng đế chột dạ ấp mở nói.
"Phụ hoàng, nhi thần có mấy lời không biết có nên nói hay không?" Cố Vân Cảnh nói.
"Uh, nói đi."
"Án phải tra, nhưng không phải tra theo cách như thế. Lữ Trọng làm như thế rõ ràng coi Vũ Văn Ngạn là hung thủ rồi? Đồng ý là Vũ Văn Ngạn có hiềm nghi lớn nhất nhưng cũng nên âm thầm điều tra mới phải, còn bằng vào hành vi hiện tại thực sự không ổn."