Khế Ước Phò Mã
Chương 29
29. Hoàng tước
Vạn Xuân Lâu là nơi giải trí khá nổi danh tại Tiêu Đô, có không ít con em quyền quý và quan to thường xuyên lui tới. Song, so với các làng chơi khác, nó cao nhã hơn nhiều. Do nó không phải là nơi phong nguyệt tầm thường, mà càng giống một nơi hội tụ tài nghệ. Ca nữ tại Vạn Xuân Lâu tất cả đều tướng mạo không tầm thường, đa tài đa nghệ, dẫn tới không thiếu công tử tranh giành. Người đến Vạn Xuân Lâu chia làm hai loại, một là phong nhã chi sĩ - trong lòng có điều phiền muộn tới đây tìm các cô nương uống rượu tâm sự; còn lại là tìm hoan. Lữ Trọng là người sau. Quốc Công thiếu gia xưa nay phóng lãng, là khách quen của Vạn Xuân Lâu. Lữ Lâm cũng dè bỉu hành vi này, liên tiếp giáo dục Lữ Trọng, đáng tiếc hiệu quả quá nhỏ. Lữ Lâm dù sao cũng là trọng thần, Lữ Trọng làm ra hành vi như vậy không khác gì bôi nhọ hắn. Thất vọng tột độ, Trữ Quốc Công định ra yêu cầu rõ ràng đó là: có thể đi tìm cô nương, nhưng tuyệt đối không thể đến Vạn Xuân Lâu. Vì vậy, Lữ Trọng đã nghĩ ra biện pháp, noi theo cổ nhân kim ốc tàng kiều. Hắn xây một đại viện ở ngoại ô đô thành, sai tâm phúc đem cô nương hắn coi trọng dưỡng ở đó, cho tiện mình tìm vui. Từ đó trở đi, Lữ Trọng ít giao thiệp với Vạn Xuân Lâu. Trừ chuyện đó ra, Lữ Trọng bỏ rất nhiều công sức để gầy dựng hình ảnh. Khi nghe được Hoàng Hậu thông báo chọn Phò mã, Lữ Trọng vui sướng dị thường, không ít chạy tới lui trong cung, không ít múa may ở trước mặt Hoàng Hậu cùng Hoàng Đế, đắp nặn mình thành một chính nhân quân tử. Vì vậy khi chọn Phò mã, Hoàng Hậu mới tính luôn Lữ Trọng. Tuy hôm nay hắn thừa cơ khó xử Cố Vân Cảnh, nhưng có lý do rất đàng hoàng, hình tượng giả tạo của hắn không sụp đổ nhiều lắm ở trong lòng Tiêu Quan. Khi còn chưa đạt mục, Lữ Trọng vẫn cần duy trì hình tượng tốt, có điều lá thư của Khúc Phi Khanh làm cho hắn cảm nhận thật sâu uy hiếp. Vì duy trì hình tượng, đã rất lâu Lữ Trọng không bước đến cửa Vạn Xuân Lâu, tuy nhiên giờ phút này hắn rốt cuộc bất chấp, lòng như lửa đốt chạy tới Vạn Xuân Lâu.
Hôm nay Vạn Xuân Lâu không mở cửa, có thể nói là là trăm năm khó được một lần thanh tĩnh. Khi Lữ Trọng vào cửa, Khúc Phi Khanh tự tiến lên nghênh đón.
"Lữ công tử, đã lâu không gặp, dạo này ít thấy quá." Khúc Phi Khanh cười nói. Nàng là một người rất rất xinh đẹp, một câu ân cần thăm hỏi đơn giản từ nàng nói ra giống như ôn nhu mị ngữ, trêu chọc lòng người.
Dựa theo Lữ Trọng tính tình, bình thường hắn có thể nói vài câu, nhưng bây giờ là vẻ mặt không muốn nói tới.
"Đừng làm bộ nữa, có gì nói thẳng!"
"Lữ công tử nóng tính quá. Trên lầu có trà cúc thanh nhiệt trừ hoả. Chúng ta không ngại uống trà nói chuyện phiếm?"
"Uống trà?" Lữ Trọng lạnh lùng nói, "Ta còn sợ ngươi độc chết ta đây đó chứ?"
"Lữ công tử sao lại nói vậy? Công tử quyền thế hiển hách như ngài, để ta nịnh bợ còn không kịp mà." Khúc Phi Khanh cười nói.
Lữ Trọng không có tâm tình, hừ lạnh, phất tay áo đi lên lầu. Khúc Phi Khanh nhẹ nhàng theo sau.
Hai người vào ngồi ở tiểu các, Khúc Phi Khanh châm trà; Lữ Trọng gạt trà sang một bên, đi thẳng vào vấn đề nói:
"Ta không rảnh, có chuyện gì mau nói đi!"
Đối mặt thái độ ác liệt như thế, Khúc Phi Khanh không một tức giận, vẫn là mỉm cười. Nàng thổi hơi trà rồi nhấp một ngụm, nói:
"Lời ta muốn nói không phải đã viết rõ trong thư sao? Nói vậy, công tử quý nhân hay quên, ta đây nhắc lại vậy. Ta muốn mượn công tử ít tiền xài a."
Khúc Phi Khanh đưa ngón tay, khoa tay múa chân nói:
"Vạn Xuân Lâu gần đây vào chẳng bằng ra, không có lời và sắp lỗ. Một trăm vạn lượng đối với Lữ công tử có lẽ chẳng để vào mắt đi. Lấy khả năng lên trời xuống đất của ngài, tin tưởng rất nhanh có thể gom góp đến."
"Một trăm vạn lượng?" Lữ Trọng cắn răng, run giọng nói, "Ngươi đúng là sư tử ngoạm, cho ta là nhà in tiền sao? Cả cái Trữ Quốc Công Phủ cũng không đủ!"
"Lữ công tử nói đùa. Anh họ ngài Đặng Khoan đặng đại nhân là Hộ Bộ Thượng Thư, quản lý cục in tiền mà. Ngài lôi kéo hắn làm quen, còn lo không đủ tiền sao?" Khúc Phi Khanh ôn nhu nói.
Dựa theo luật, tự ý vận quan ngân là tử tội! Nhẹ thì hỏi trảm, nặng thì diệt cửu tộc! Lữ Trọng có không coi ai ra gì cũng tuyệt đối không dám mạo hiểm như vậy.
"Khúc Phi Khanh, ngươi đừng khinh người quá đáng! Vạn Xuân Lâu ngày kiếm đấu kim, ngươi nói không có tiền, ai tin?" Lữ Trọng tức giận, hất chén trà, nước trà văng đầy bàn.
Khúc Phi Khanh nhẹ nhàng ngửa ra sau, dễ dàng tránh được nước trà. Nàng nói:
"Lữ công tử an tâm đừng nóng, để rồi phá hỏng thân thể lại không đáng giá. Ngài mà suy sụp, còn như thế nào lâm hạnh mỹ nhân ở viện kia?"
Khúc Phi Khanh như nhớ tới điều gì, vô tình âm thầm nhắc nhở:
"À, đúng rồi, xuân tâm động dùng tốt sao?"
Ánh mắt Lữ Trọng lạnh như băng, nhìn chằm chằm mỹ nhân xinh đẹp này mà rốt cuộc không lòng dạ nào thưởng thức mỹ mạo ấy, bởi vì đối phương là rắn rết, tâm cơ thâm trầm làm cho người ta khiếp sợ. Lời của nàng giống nước thuốc độc, từng giọt thẩm thấu vào da thịt, tùy thời có thể cướp mạng người. Xuân tâm động là bí dược, Lữ Trọng từ mỹ cơ Lục Đường - trong đại viện - mới biết được. Lục Đường tuyệt sắc, không chỉ là một mỹ nhân mà hơn là một giải hoa ngữ. Trong phần đông nữ nhân, Lữ Trọng rất là thích nàng, bởi vậy bình thường cũng nói nhiều với Lục Đường. Lục Đường biết Lữ Trọng ghét Cố Vân Cảnh, nhân yến hội đây bày mưu cho Lữ Trọng một phen. Hắn vừa nghe cao hứng vạn phần, khen Lục Đường tốt một hồi. Việc Lữ Trọng dùng xuân tâm động hãm hại Cố Vân Cảnh chỉ có Lục Đường biết. Nếu Khúc Phi Khanh cũng biết vậy, Lữ Trọng - dù có ngu cũng đoán ra - Lục Đường là người của Khúc Phi Khanh. Hắn không muốn tin, lại không thể không tín. Lục Đường thân thế bần cùng khốn khổ, ở đầu đường bán mình chôn cha, Lữ Trọng giúp nàng làm an táng xong cũng liền thuận lợi ôm mỹ nhân về. Hắn vẫn nghĩ Lục Đường bối cảnh đơn giản, không ngờ nàng vẫn là người của Khúc Phi Khanh. Lữ Trọng tức đến nổi gân cổ:
"Tốt, Lục Đường tiện nhân. Một con tỳ cũng dám phản bội ta? Ngươi cố ý an bài nó ở bên ta, đúng không? Cố ý cho nó đề nghị ta dùng xuân tâm động hãm hại Cố Vân Cảnh, đúng không?"
"Lữ công tử lời này không khỏi khó nghe quá." Khúc Phi Khanh khẽ thở dài, "Ta có hảo ý tặng mỹ nhân cho ngài, ngài không cảm tạ thì thôi ngược lại còn trách ta. Ôi, hiện giờ làm người tốt cũng thật khó khăn."
Khúc Phi Khanh lại nói:
"Lữ công tử, ngài đừng vội nóng giận, vẫn là từ từ ngẫm lại yêu cầu ta nói đi. Ngài không thuận cũng không sao, xuân tâm động tin tưởng rất nhanh sẽ truyền vào cung."
Khúc Phi Khanh có tâm cơ như thế, thuyết minh nàng là một nhân vật - người có thể kinh doanh Vạn Xuân Lâu gọn gàng ngăn nắp, có năng lực bày mưu tính kế - Lữ Trọng tất biết rắn rết mỹ nhân này khó đối phó. Một khi nàng vạch trần việc này đến trước mặt Tiêu Quan, tiền đồ hắn có thể bị hủy hoại chỉ trong phút chốc. Lữ Trọng ngang ngược hống hách lần đầu tiên chịu khổ bị người nắm đầu.
"Công tử là người thông minh, bên trọng bên khinh có thể suy xét được. Ta cho Lữ công tử ba ngày, nghĩ xong rồi tùy thời nói cho ta biết, hy vọng đến lúc đó có thể nghe được tin tức tốt."
Lữ Trọng trầm mặc không nói, đá cửa mà đi, mặt xám mày tro như chó nhà có tang. Lữ Trọng lại có thêm kẻ để hận - hắn hận Khúc Phi Khanh còn hơn Cố Vân Cảnh rồi.
Khúc Phi Khanh, không đem ngươi thiên đao vạn quả, Lữ Trọng ta thề không làm người!
Xe ngựa đi chậm, từ từ như nhẹ nhàng nâng người trong xe. Tiêu Mộ Tuyết lo lắng Cố Vân Cảnh không thoải mái, dặn dò xa phu thả chậm tốc độ, đồng thời cũng tận lực không nói chuyện để Phò mã yên ổn nghỉ ngơi. Tuy vậy, Cố Vân Cảnh cũng không thoải mái, cứ cảm thấy có người theo dõi phía sau.
Cố Vân Cảnh tuy không có võ công nhưng cảm giác rất chuẩn, đại khái là giác quan thứ sáu của nữ giới đi. Nàng lăn qua lộn lại, mắt phải giật không ngừng, cuối cùng là đứng dậy, vén mành nhìn xung quanh. Mà nhìn hết một lượt cũng không thấy cái gì.
"Phò mã làm sao vậy?"
Luôn luôn tĩnh lặng như xử nữ Cố Vân Cảnh đột nhiên đứng ngồi không yên làm Tiêu Mộ Tuyết hiếu kỳ.
"Không có gì, chỉ là cảm thấy tâm thần không yên." Cố Vân Cảnh nói.
"A, Phò mã có tâm sự?"
Tiêu Mộ Tuyết nghĩ Cố Vân Cảnh tưởng niệm tiểu sư muội phương xa mới hỏi như vậy. Cũng không có thể trách Công chúa, ai bảo Phò mã trước đó xúc động trả lời cho có lệ?
Mặt thẹn thùng, mày hào hứng, thần sắc Cố Vân Cảnh vừa rồi khắc vào lòng Tiêu Mộ Tuyết thật sâu. Yêu mà không được, vui vẻ qua đi tự nhiên là phiền muộn.
Cố Vân Cảnh cũng không muốn giấu diếm Tiêu Mộ Tuyết, nói:
"Không phải, chỉ là cảm giác có người theo dõi chúng ta."
Tiêu Mộ Tuyết võ công không tầm thường, theo lý mà nói xúc giác phải linh mẫn hơn Cố Vân Cảnh nhưng nàng không có phát giác cái gì khác thường. Cố Vân Cảnh nhất định là đa tâm.
"Phò mã có thể là mệt mỏi, lo lắng quá độ, vẫn là nghỉ ngơi thật nhiều đi." Nàng nói.
"Công chúa điện hạ, nàng không tin trực giác của ta sao? Trực giác của ta luôn luôn chuẩn." Cố Vân Cảnh nhíu mày, nghiêm trang nói, khẩu khí bướng bỉnh.
Ở trong lòng Phò mã là luôn hy vọng điều mình làm hết thảy có thể được Công chúa công nhận, dù là trực giác. Tiêu Mộ Tuyết không tin làm nàng cảm giác trong lòng trống rỗng, làm gì cũng uể oải.
Tiêu Mộ Tuyết nghe nói giác quan thứ sáu của nữ giới mẫn cảm lắm, chứ chưa hề nghe qua trực giác nam giới rất chuẩn. Nhìn Cố Vân Cảnh đỏ mặt lại vô cùng nghiêm túc, nàng khẽ cười nói:
"Phò mã cũng có giác quan thứ sáu sao?"
Cố Vân Cảnh ngây ngẩn cả người rồi vò đầu.
Vạn Xuân Lâu là nơi giải trí khá nổi danh tại Tiêu Đô, có không ít con em quyền quý và quan to thường xuyên lui tới. Song, so với các làng chơi khác, nó cao nhã hơn nhiều. Do nó không phải là nơi phong nguyệt tầm thường, mà càng giống một nơi hội tụ tài nghệ. Ca nữ tại Vạn Xuân Lâu tất cả đều tướng mạo không tầm thường, đa tài đa nghệ, dẫn tới không thiếu công tử tranh giành. Người đến Vạn Xuân Lâu chia làm hai loại, một là phong nhã chi sĩ - trong lòng có điều phiền muộn tới đây tìm các cô nương uống rượu tâm sự; còn lại là tìm hoan. Lữ Trọng là người sau. Quốc Công thiếu gia xưa nay phóng lãng, là khách quen của Vạn Xuân Lâu. Lữ Lâm cũng dè bỉu hành vi này, liên tiếp giáo dục Lữ Trọng, đáng tiếc hiệu quả quá nhỏ. Lữ Lâm dù sao cũng là trọng thần, Lữ Trọng làm ra hành vi như vậy không khác gì bôi nhọ hắn. Thất vọng tột độ, Trữ Quốc Công định ra yêu cầu rõ ràng đó là: có thể đi tìm cô nương, nhưng tuyệt đối không thể đến Vạn Xuân Lâu. Vì vậy, Lữ Trọng đã nghĩ ra biện pháp, noi theo cổ nhân kim ốc tàng kiều. Hắn xây một đại viện ở ngoại ô đô thành, sai tâm phúc đem cô nương hắn coi trọng dưỡng ở đó, cho tiện mình tìm vui. Từ đó trở đi, Lữ Trọng ít giao thiệp với Vạn Xuân Lâu. Trừ chuyện đó ra, Lữ Trọng bỏ rất nhiều công sức để gầy dựng hình ảnh. Khi nghe được Hoàng Hậu thông báo chọn Phò mã, Lữ Trọng vui sướng dị thường, không ít chạy tới lui trong cung, không ít múa may ở trước mặt Hoàng Hậu cùng Hoàng Đế, đắp nặn mình thành một chính nhân quân tử. Vì vậy khi chọn Phò mã, Hoàng Hậu mới tính luôn Lữ Trọng. Tuy hôm nay hắn thừa cơ khó xử Cố Vân Cảnh, nhưng có lý do rất đàng hoàng, hình tượng giả tạo của hắn không sụp đổ nhiều lắm ở trong lòng Tiêu Quan. Khi còn chưa đạt mục, Lữ Trọng vẫn cần duy trì hình tượng tốt, có điều lá thư của Khúc Phi Khanh làm cho hắn cảm nhận thật sâu uy hiếp. Vì duy trì hình tượng, đã rất lâu Lữ Trọng không bước đến cửa Vạn Xuân Lâu, tuy nhiên giờ phút này hắn rốt cuộc bất chấp, lòng như lửa đốt chạy tới Vạn Xuân Lâu.
Hôm nay Vạn Xuân Lâu không mở cửa, có thể nói là là trăm năm khó được một lần thanh tĩnh. Khi Lữ Trọng vào cửa, Khúc Phi Khanh tự tiến lên nghênh đón.
"Lữ công tử, đã lâu không gặp, dạo này ít thấy quá." Khúc Phi Khanh cười nói. Nàng là một người rất rất xinh đẹp, một câu ân cần thăm hỏi đơn giản từ nàng nói ra giống như ôn nhu mị ngữ, trêu chọc lòng người.
Dựa theo Lữ Trọng tính tình, bình thường hắn có thể nói vài câu, nhưng bây giờ là vẻ mặt không muốn nói tới.
"Đừng làm bộ nữa, có gì nói thẳng!"
"Lữ công tử nóng tính quá. Trên lầu có trà cúc thanh nhiệt trừ hoả. Chúng ta không ngại uống trà nói chuyện phiếm?"
"Uống trà?" Lữ Trọng lạnh lùng nói, "Ta còn sợ ngươi độc chết ta đây đó chứ?"
"Lữ công tử sao lại nói vậy? Công tử quyền thế hiển hách như ngài, để ta nịnh bợ còn không kịp mà." Khúc Phi Khanh cười nói.
Lữ Trọng không có tâm tình, hừ lạnh, phất tay áo đi lên lầu. Khúc Phi Khanh nhẹ nhàng theo sau.
Hai người vào ngồi ở tiểu các, Khúc Phi Khanh châm trà; Lữ Trọng gạt trà sang một bên, đi thẳng vào vấn đề nói:
"Ta không rảnh, có chuyện gì mau nói đi!"
Đối mặt thái độ ác liệt như thế, Khúc Phi Khanh không một tức giận, vẫn là mỉm cười. Nàng thổi hơi trà rồi nhấp một ngụm, nói:
"Lời ta muốn nói không phải đã viết rõ trong thư sao? Nói vậy, công tử quý nhân hay quên, ta đây nhắc lại vậy. Ta muốn mượn công tử ít tiền xài a."
Khúc Phi Khanh đưa ngón tay, khoa tay múa chân nói:
"Vạn Xuân Lâu gần đây vào chẳng bằng ra, không có lời và sắp lỗ. Một trăm vạn lượng đối với Lữ công tử có lẽ chẳng để vào mắt đi. Lấy khả năng lên trời xuống đất của ngài, tin tưởng rất nhanh có thể gom góp đến."
"Một trăm vạn lượng?" Lữ Trọng cắn răng, run giọng nói, "Ngươi đúng là sư tử ngoạm, cho ta là nhà in tiền sao? Cả cái Trữ Quốc Công Phủ cũng không đủ!"
"Lữ công tử nói đùa. Anh họ ngài Đặng Khoan đặng đại nhân là Hộ Bộ Thượng Thư, quản lý cục in tiền mà. Ngài lôi kéo hắn làm quen, còn lo không đủ tiền sao?" Khúc Phi Khanh ôn nhu nói.
Dựa theo luật, tự ý vận quan ngân là tử tội! Nhẹ thì hỏi trảm, nặng thì diệt cửu tộc! Lữ Trọng có không coi ai ra gì cũng tuyệt đối không dám mạo hiểm như vậy.
"Khúc Phi Khanh, ngươi đừng khinh người quá đáng! Vạn Xuân Lâu ngày kiếm đấu kim, ngươi nói không có tiền, ai tin?" Lữ Trọng tức giận, hất chén trà, nước trà văng đầy bàn.
Khúc Phi Khanh nhẹ nhàng ngửa ra sau, dễ dàng tránh được nước trà. Nàng nói:
"Lữ công tử an tâm đừng nóng, để rồi phá hỏng thân thể lại không đáng giá. Ngài mà suy sụp, còn như thế nào lâm hạnh mỹ nhân ở viện kia?"
Khúc Phi Khanh như nhớ tới điều gì, vô tình âm thầm nhắc nhở:
"À, đúng rồi, xuân tâm động dùng tốt sao?"
Ánh mắt Lữ Trọng lạnh như băng, nhìn chằm chằm mỹ nhân xinh đẹp này mà rốt cuộc không lòng dạ nào thưởng thức mỹ mạo ấy, bởi vì đối phương là rắn rết, tâm cơ thâm trầm làm cho người ta khiếp sợ. Lời của nàng giống nước thuốc độc, từng giọt thẩm thấu vào da thịt, tùy thời có thể cướp mạng người. Xuân tâm động là bí dược, Lữ Trọng từ mỹ cơ Lục Đường - trong đại viện - mới biết được. Lục Đường tuyệt sắc, không chỉ là một mỹ nhân mà hơn là một giải hoa ngữ. Trong phần đông nữ nhân, Lữ Trọng rất là thích nàng, bởi vậy bình thường cũng nói nhiều với Lục Đường. Lục Đường biết Lữ Trọng ghét Cố Vân Cảnh, nhân yến hội đây bày mưu cho Lữ Trọng một phen. Hắn vừa nghe cao hứng vạn phần, khen Lục Đường tốt một hồi. Việc Lữ Trọng dùng xuân tâm động hãm hại Cố Vân Cảnh chỉ có Lục Đường biết. Nếu Khúc Phi Khanh cũng biết vậy, Lữ Trọng - dù có ngu cũng đoán ra - Lục Đường là người của Khúc Phi Khanh. Hắn không muốn tin, lại không thể không tín. Lục Đường thân thế bần cùng khốn khổ, ở đầu đường bán mình chôn cha, Lữ Trọng giúp nàng làm an táng xong cũng liền thuận lợi ôm mỹ nhân về. Hắn vẫn nghĩ Lục Đường bối cảnh đơn giản, không ngờ nàng vẫn là người của Khúc Phi Khanh. Lữ Trọng tức đến nổi gân cổ:
"Tốt, Lục Đường tiện nhân. Một con tỳ cũng dám phản bội ta? Ngươi cố ý an bài nó ở bên ta, đúng không? Cố ý cho nó đề nghị ta dùng xuân tâm động hãm hại Cố Vân Cảnh, đúng không?"
"Lữ công tử lời này không khỏi khó nghe quá." Khúc Phi Khanh khẽ thở dài, "Ta có hảo ý tặng mỹ nhân cho ngài, ngài không cảm tạ thì thôi ngược lại còn trách ta. Ôi, hiện giờ làm người tốt cũng thật khó khăn."
Khúc Phi Khanh lại nói:
"Lữ công tử, ngài đừng vội nóng giận, vẫn là từ từ ngẫm lại yêu cầu ta nói đi. Ngài không thuận cũng không sao, xuân tâm động tin tưởng rất nhanh sẽ truyền vào cung."
Khúc Phi Khanh có tâm cơ như thế, thuyết minh nàng là một nhân vật - người có thể kinh doanh Vạn Xuân Lâu gọn gàng ngăn nắp, có năng lực bày mưu tính kế - Lữ Trọng tất biết rắn rết mỹ nhân này khó đối phó. Một khi nàng vạch trần việc này đến trước mặt Tiêu Quan, tiền đồ hắn có thể bị hủy hoại chỉ trong phút chốc. Lữ Trọng ngang ngược hống hách lần đầu tiên chịu khổ bị người nắm đầu.
"Công tử là người thông minh, bên trọng bên khinh có thể suy xét được. Ta cho Lữ công tử ba ngày, nghĩ xong rồi tùy thời nói cho ta biết, hy vọng đến lúc đó có thể nghe được tin tức tốt."
Lữ Trọng trầm mặc không nói, đá cửa mà đi, mặt xám mày tro như chó nhà có tang. Lữ Trọng lại có thêm kẻ để hận - hắn hận Khúc Phi Khanh còn hơn Cố Vân Cảnh rồi.
Khúc Phi Khanh, không đem ngươi thiên đao vạn quả, Lữ Trọng ta thề không làm người!
Xe ngựa đi chậm, từ từ như nhẹ nhàng nâng người trong xe. Tiêu Mộ Tuyết lo lắng Cố Vân Cảnh không thoải mái, dặn dò xa phu thả chậm tốc độ, đồng thời cũng tận lực không nói chuyện để Phò mã yên ổn nghỉ ngơi. Tuy vậy, Cố Vân Cảnh cũng không thoải mái, cứ cảm thấy có người theo dõi phía sau.
Cố Vân Cảnh tuy không có võ công nhưng cảm giác rất chuẩn, đại khái là giác quan thứ sáu của nữ giới đi. Nàng lăn qua lộn lại, mắt phải giật không ngừng, cuối cùng là đứng dậy, vén mành nhìn xung quanh. Mà nhìn hết một lượt cũng không thấy cái gì.
"Phò mã làm sao vậy?"
Luôn luôn tĩnh lặng như xử nữ Cố Vân Cảnh đột nhiên đứng ngồi không yên làm Tiêu Mộ Tuyết hiếu kỳ.
"Không có gì, chỉ là cảm thấy tâm thần không yên." Cố Vân Cảnh nói.
"A, Phò mã có tâm sự?"
Tiêu Mộ Tuyết nghĩ Cố Vân Cảnh tưởng niệm tiểu sư muội phương xa mới hỏi như vậy. Cũng không có thể trách Công chúa, ai bảo Phò mã trước đó xúc động trả lời cho có lệ?
Mặt thẹn thùng, mày hào hứng, thần sắc Cố Vân Cảnh vừa rồi khắc vào lòng Tiêu Mộ Tuyết thật sâu. Yêu mà không được, vui vẻ qua đi tự nhiên là phiền muộn.
Cố Vân Cảnh cũng không muốn giấu diếm Tiêu Mộ Tuyết, nói:
"Không phải, chỉ là cảm giác có người theo dõi chúng ta."
Tiêu Mộ Tuyết võ công không tầm thường, theo lý mà nói xúc giác phải linh mẫn hơn Cố Vân Cảnh nhưng nàng không có phát giác cái gì khác thường. Cố Vân Cảnh nhất định là đa tâm.
"Phò mã có thể là mệt mỏi, lo lắng quá độ, vẫn là nghỉ ngơi thật nhiều đi." Nàng nói.
"Công chúa điện hạ, nàng không tin trực giác của ta sao? Trực giác của ta luôn luôn chuẩn." Cố Vân Cảnh nhíu mày, nghiêm trang nói, khẩu khí bướng bỉnh.
Ở trong lòng Phò mã là luôn hy vọng điều mình làm hết thảy có thể được Công chúa công nhận, dù là trực giác. Tiêu Mộ Tuyết không tin làm nàng cảm giác trong lòng trống rỗng, làm gì cũng uể oải.
Tiêu Mộ Tuyết nghe nói giác quan thứ sáu của nữ giới mẫn cảm lắm, chứ chưa hề nghe qua trực giác nam giới rất chuẩn. Nhìn Cố Vân Cảnh đỏ mặt lại vô cùng nghiêm túc, nàng khẽ cười nói:
"Phò mã cũng có giác quan thứ sáu sao?"
Cố Vân Cảnh ngây ngẩn cả người rồi vò đầu.