Khế Ước Phò Mã
Chương 165
165.
Mặc dù nghe Tần Nhiếp phân tích cảm thấy rất có lý, nhưng nghĩ tới thế lực Tiêu Miễn, Tiêu Tông vẫn còn lo lắng.
"Thế lực của chúng ta chênh lệch rất lớn với hoàng thúc, cậu thật sự có nắm chắc?"
Tần Nhiếp vỗ vỗ đầu Tiêu Tông, nói: "Đầu ngươi hẳn là nên mở mang, thông suốt một chút. Hoàng thúc ngươi tuy có thế lực, nhưng thế lực của hắn hiện tại ở Ích Châu, lần này hắn tới hoàng đô chỉ dẫn theo hơn mấy trăm người, ngươi cảm thấy những người này có thể gây trở ngại cho chúng ta?"
Tiêu Tông gật đầu nói: "Cũng đúng ha. Cậu, con biết ngài muốn đối phó hoàng thúc, nhưng sách lược cụ thể thế nào ta còn chưa thông suốt. Cậu đừng thách đố nữa, tất cả bố trí làm sao hãy nói cho con đi."
"Lại đây." Tần Nhiếp hướng Tiêu Tông ngoắc tay, Tiêu Tông thấy thế châu đầu lại.
Tần Nhiếp kề tai Tiêu Tông nói thật lâu, nói thật chi tiết vì sợ thằng cháu này không tiêu hóa được nhiều tin tức như vậy.
Tiêu Tông sau khi nghe xong ánh mắt sáng lên, vô cùng bội phục nói: "Cậu thật lợi hại!"
Tần Nhiếp sau khi nói xong lại hỏi: "Hai ngày nay ngươi có vào cung không?"
Hai ngày nay hắn còn tức trong mình, chỉ lo đập đồ, làm gì có thời gian vào cung? Tiêu Tông suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Hai ngày nay con hơi bận rộn, không có vào cung. Thế nào? Trong cung xảy ra chuyện gì sao?"
Tần Nhiếp nhìn hắn, tức giận nói: "Ngươi bận cái gì? Oanh oanh yến yến nữ sắc có phải không?"
Tiêu Tông xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Cậu..."
"Đã bao lâu rồi ngươi chưa vào cung? Mẫu phi ngươi nhớ thương đến sốt ruột sắp bệnh tới nơi, ngươi còn không biết đi thăm viếng, mỗi ngày chỉ toàn biết gây chuyện."
Tiêu Tông kinh ngạc nói: "Mẫu phi bị bệnh? Nghiêm trọng không? Ngày mai con vào cung liền."
Tần Nhiếp cuối cùng vui mừng gật đầu: "Ừ."
......
Trấn Viễn Hầu Phủ.
Cố Vân Cảnh tập trung tinh thần, không có buông lỏng, một mực ở trong thư phòng nghiên cứu địa hình Thạch Môn Quan suốt hai ngày qua. Cho đến khi Tiêu Mộ Tuyết đưa trà an thần tới, nàng mới ngước mắt: "Tuyết Nhi, vất vả."
Tiêu Mộ Tuyết đặt trà xuống, giúp Cố Vân Cảnh bóp vai, chậm rãi nói: "Ta chỉ là đưa vài chén trà mà thôi, không có khổ cực, vất vả mệt nhọc là ngươi mới đúng."
Dứt lời, Công chúa lại thở dài: "Hề Nhược muội muội bị bệnh ngươi biết không? Ta nhìn sắc mặt sư nương không tốt lắm, không biết là trách ngươi, hay là đang lo lắng bệnh tình Hề Nhược muội muội."
Sắc mặt ngưng tụ, dù sao cũng là sư muội thanh mai trúc mã, Cố Vân Cảnh vội hỏi: "Có nghiêm trọng không? Muội ấy lớn lên tại Vong Ưu Cốc, xưa nay luôn khỏe mạnh, làm sao lại đột ngột ngã bệnh? Không quen khí hậu sao?"
Cố Vân Cảnh vừa dứt lời, chỉ nghe ngoài cửa lại truyền tới thanh âm có vẻ tức giận, "Không phải không quen khí hậu, mà là tâm bệnh tích tụ tại tâm đột nhiên bị kíc.h thích, dẫn đến lửa công tâm phát sốt đột ngột ngất đi. Nhưng đã uống thuốc, hạ sốt rồi, cũng tỉnh lại rồi."
Vũ Thanh U áp tay lên ngực, trong giọng nói là vô cùng bất đắc dĩ: "Tâm bệnh đó sợ là không cách nào chữa trị... Nhìn xem nàng tiều tụy, mắt đờ đẫn, ta làm mẹ thực sự đau lòng. Từ ngày nàng nói chuyện với ngươi trở về biến thành bộ dáng như vậy, rốt cục là hai đứa nói cái gì?"
Cố Vân Cảnh chậm rãi dời tay Tiêu Mộ Tuyết từ trên vai mình, đứng dậy thi lễ đối với Vũ Thanh U: "Sư nương, thật có lỗi, là con tổn thương tiểu sư muội. Nhưng bản ý của con không phải là muốn tổn thương muội ấy, con hi vọng muội ấy có thể hạnh phúc khoái hoạt hơn bất ai mà."
Vũ Thanh U phẩm vị Cố Vân Cảnh hai lần liền biết ý nàng nói.
"Ngươi nói rõ với nàng tất cả sự tình liên quan tới tình cảm đúng không?"
Cố Vân Cảnh thành khẩn gật đầu: "Dạ. Con biết là tàn nhẫn, nhưng vì muốn tiểu sư muội sớm cắt đứt ý niệm, không để tiểu muội lãng phí quá nhiều thời gian trên người ta. Sư nương, con xin lỗi."
Thượng Quan Hề Nhược yêu Cố Vân Cảnh, đối với nàng mà nói, Cố Vân Cảnh cự tuyệt là một cự đại đả kích. Khó trách con gái sẽ sa sút tinh thần như thế?
Vũ Thanh U đầu tiên là trầm mặc, sau một lát do dự nói: "Việc này cũng không trách được con. Chỉ trách hai đứa hữu duyên vô phận. Bây giờ con đã lập gia đình, xác thực không nên có quá nhiều gút mắc tình cảm với Hề Nhược, cách làm của con là chính xác, rất nhiều chuyện nói ra mới tốt."
"Sư nương đến hỏi cũng không phải là đến trách con, mà chỉ là muốn nhờ con giúp một chuyện được không?" Vũ Thanh U thả ngữ khí cực nhẹ, cực thấp, "Đã hai ngày Hề Nhược không ăn cơm, ta khuyên bảo ra sao cũng không có hiệu quả, con có thể khuyên nàng được không? Sư nương biết yêu cầu này quá phận, nhưng thực sự không có cách nào, ta chỉ có một mình nó."
Cố Vân Cảnh không tự giác đưa mắt nhìn về phía Tiêu Mộ Tuyết, thấy Tiêu Mộ Tuyết gật đầu, nàng mới chấp thuận yêu cầu.
"Dạ sư nương, con sẽ thử."
"Sư nương, ta có thể đi cùng không? Vân Cảnh mặc dù thông minh nhưng phản ứng rất chậm chạp đối với chuyện tình cảm, ta lo nàng không thuyết phục được." Tiêu Mộ Tuyết tiếp lời.
Cố Vân Cảnh phụ họa nói: "Đúng vậy, sư nương, tài hùng biện Tuyết Nhi hơn ta rất xa, phương diện tình cảm nàng xử lý không biết mạnh hơn ta gấp bao nhiêu lần."
Cố Vân Cảnh có thể đưa ra kết luận này là bởi vì ngày xưa Tiêu Mộ Tuyết chỉ nói riêng mấy câu với Hàn Tuấn vậy mà làm cho Hàn Tuấn bỏ đi suy nghĩ muốn dây dưa Tiêu Mộ Tuyết. Cố Vân Cảnh lúc ấy nghe Tiêu Mộ Tuyết nói chuyện này cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, phải biết Hàn Tuấn là một người cỡ nào quyết chí thề không đổi a... Mặc dù không đồng ý cách làm đơn thương độc mã xâm nhập Hầu phủ lúc nàng và Tiêu Mộ Tuyết tân hôn nhưng phần quyết đoán và can đảm Cố Vân Cảnh xác thực rất thưởng thức. Cố Vân Cảnh còn nhớ rõ đêm hôm đó, nàng nói thật lâu đến muốn rách mồm cũng không thể khiến Hàn Tuấn từ bỏ, ngược lại Công chúa điện hạ chỉ dùng dăm ba câu đã làm Hàn Tuấn hết hi vọng. Từ đó về sau, Cố Vân Cảnh biết EQ Tiêu Mộ Tuyết vượt trội hơn nàng gấp bao nhiêu lần. Bây giờ không có gì thích hợp bằng để Công chúa đi giải quyết vấn đề tiểu sư muội.
Vũ Thanh do dự, không có sảng khoái bằng lòng. Chiếu theo cách nói Cố Vân Cảnh phân rõ giới hạn với Hề Nhược là bởi vì Tiêu Mộ Tuyết, vậy thì Tiêu Mộ Tuyết xem như là tình địch của con gái. Mặc dù Thượng Quan Hề Nhược sẽ không hận Tiêu Mộ Tuyết, nhưng từ đầu đến cuối Vũ Thanh U đều cảm thấy để Công chúa đi thuyết phục Hề Nhược thân phận lúng túng như vậy là rất không ổn.
Đang lúc Vũ Thanh U do dự, Tiêu Mộ Tuyết có vẻ đã nhìn thấu tâm sự của bà, chủ động nói: "Sư nương sợ ta không thuyết phục được Hề Nhược muội muội? Hay cảm thấy thân phận ta xấu hổ không thích hợp?"
Còn không có đợi Vũ Thanh U trả lời, Tiêu Mộ Tuyết nói tiếp: "Sư nương không cần phải lo lắng, ta đã dám chủ động đề nghị thì nhất định có cách thuyết phục được Hề Nhược muội muội. Mặc dù ta không có đảm bảo tiểu muội có còn thích Vân Cảnh không, vì mỗi người đều có quyền lợi yêu mến người khác, nhưng ta có thể xác định tiểu muội nhất định sẽ đúng hạn ăn cơm, bảo trọng thân thể của mình."
Vũ Thanh U cũng không dám yêu cầu xa vời là Cố Vân Cảnh còn có thể cùng với Thượng Quan Hề Nhược thành cái gì, điều này hiển nhiên là chuyện không thể nào giống như mặt trời mọc đằng tây vậy, cho nên con gái bảo bối có thể bảo trọng thân thể, bà đã cảm thấy hài lòng. Cuối cùng, bà đồng ý Tiêu Mộ Tuyết đề nghị.
.........
Trong nhã thất.
Thượng Quan Hề Nhược sắc mặt tiều tụy rất im lặng nằm ở trên giường. Không giận không vui, không buồn không thương nhưng trong mắt thẩm thấu ra một sự thê lương bởi sự nhìn thấu thế gian vạn vật lạnh lẽo. Một người thường có vẻ mặt như thế này là một người thương tâm tuyệt vọng đến cực hạn. Mặc dù đã qua hai ngày nhưng Thượng Quan Hề Nhược vẫn chưa thể lấy lại tỉnh táo, bởi vì đả kích này đối với nàng mà nói gần như trí mạng.
Cửa lại bị đẩy ra, Tiêu Mộ Tuyết và Cố Vân Cảnh chậm rãi tiến đến. Thượng Quan Hề Nhược còn tưởng rằng Vũ Thanh U lại đưa thức ăn, hơi không kiên nhẫn nói: "Mẹ, hiện tại con ăn không ngon, mẹ không cần lại bưng đến đây, để cho con một mình thanh tĩnh đi."
Nói xong, nàng ngước mắt nhìn lại, nhìn thấy một đôi bích nhân. Xuất phát từ bản năng, trong nháy mắt nhìn thấy Cố Vân Cảnh, ánh mắt đờ đẫn Thượng Quan Hề Nhược lại tỏa ra ánh sáng, nàng vừa định nói cái gì nhưng trong khoảnh khắc nghĩ tới một ít chuyện, ảm đạm lại khôi phục thay cho ánh sáng. Thượng Quan Hề Nhược nhíu mày, không biết nên tìm từ gì để nói chuyện khi nhìn thấy Phò mã. Hiện tại quan hệ của họ đã không thể so với lúc trước. Cứ việc nàng đã khuyên bảo bản thân phải trấn định tỉnh táo, nhưng tình cảm là thứ không phải nàng có thể khống chế, chỉ cần nhìn thấy Cố Vân Cảnh, nàng lại hoảng loạn. Một Cố Vân Cảnh còn được, hiện tại có thêm Tiêu Mộ Tuyết, Thượng Quan Hề Nhược thật không biết nên dùng từ ngữ như thế nào để hình dung tâm cảnh cực kì phức tạp của mình khi trong đầu hỗn loạn đều là hình ảnh Cố Vân Cảnh nói lời đoạn tuyệt với nàng.
Cố Vân Cảnh gặp tiểu sư muội, vội đi đến trước giường quan tâm nói: "Tiểu sư muội, hai ngày không gặp muội gầy hốc hác vậy? Làm sao không thương tiếc thân thể của mình? Muội không đau lòng nhưng chúng ta nhìn xem đau lòng."
Mặc dù nghe Tần Nhiếp phân tích cảm thấy rất có lý, nhưng nghĩ tới thế lực Tiêu Miễn, Tiêu Tông vẫn còn lo lắng.
"Thế lực của chúng ta chênh lệch rất lớn với hoàng thúc, cậu thật sự có nắm chắc?"
Tần Nhiếp vỗ vỗ đầu Tiêu Tông, nói: "Đầu ngươi hẳn là nên mở mang, thông suốt một chút. Hoàng thúc ngươi tuy có thế lực, nhưng thế lực của hắn hiện tại ở Ích Châu, lần này hắn tới hoàng đô chỉ dẫn theo hơn mấy trăm người, ngươi cảm thấy những người này có thể gây trở ngại cho chúng ta?"
Tiêu Tông gật đầu nói: "Cũng đúng ha. Cậu, con biết ngài muốn đối phó hoàng thúc, nhưng sách lược cụ thể thế nào ta còn chưa thông suốt. Cậu đừng thách đố nữa, tất cả bố trí làm sao hãy nói cho con đi."
"Lại đây." Tần Nhiếp hướng Tiêu Tông ngoắc tay, Tiêu Tông thấy thế châu đầu lại.
Tần Nhiếp kề tai Tiêu Tông nói thật lâu, nói thật chi tiết vì sợ thằng cháu này không tiêu hóa được nhiều tin tức như vậy.
Tiêu Tông sau khi nghe xong ánh mắt sáng lên, vô cùng bội phục nói: "Cậu thật lợi hại!"
Tần Nhiếp sau khi nói xong lại hỏi: "Hai ngày nay ngươi có vào cung không?"
Hai ngày nay hắn còn tức trong mình, chỉ lo đập đồ, làm gì có thời gian vào cung? Tiêu Tông suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Hai ngày nay con hơi bận rộn, không có vào cung. Thế nào? Trong cung xảy ra chuyện gì sao?"
Tần Nhiếp nhìn hắn, tức giận nói: "Ngươi bận cái gì? Oanh oanh yến yến nữ sắc có phải không?"
Tiêu Tông xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Cậu..."
"Đã bao lâu rồi ngươi chưa vào cung? Mẫu phi ngươi nhớ thương đến sốt ruột sắp bệnh tới nơi, ngươi còn không biết đi thăm viếng, mỗi ngày chỉ toàn biết gây chuyện."
Tiêu Tông kinh ngạc nói: "Mẫu phi bị bệnh? Nghiêm trọng không? Ngày mai con vào cung liền."
Tần Nhiếp cuối cùng vui mừng gật đầu: "Ừ."
......
Trấn Viễn Hầu Phủ.
Cố Vân Cảnh tập trung tinh thần, không có buông lỏng, một mực ở trong thư phòng nghiên cứu địa hình Thạch Môn Quan suốt hai ngày qua. Cho đến khi Tiêu Mộ Tuyết đưa trà an thần tới, nàng mới ngước mắt: "Tuyết Nhi, vất vả."
Tiêu Mộ Tuyết đặt trà xuống, giúp Cố Vân Cảnh bóp vai, chậm rãi nói: "Ta chỉ là đưa vài chén trà mà thôi, không có khổ cực, vất vả mệt nhọc là ngươi mới đúng."
Dứt lời, Công chúa lại thở dài: "Hề Nhược muội muội bị bệnh ngươi biết không? Ta nhìn sắc mặt sư nương không tốt lắm, không biết là trách ngươi, hay là đang lo lắng bệnh tình Hề Nhược muội muội."
Sắc mặt ngưng tụ, dù sao cũng là sư muội thanh mai trúc mã, Cố Vân Cảnh vội hỏi: "Có nghiêm trọng không? Muội ấy lớn lên tại Vong Ưu Cốc, xưa nay luôn khỏe mạnh, làm sao lại đột ngột ngã bệnh? Không quen khí hậu sao?"
Cố Vân Cảnh vừa dứt lời, chỉ nghe ngoài cửa lại truyền tới thanh âm có vẻ tức giận, "Không phải không quen khí hậu, mà là tâm bệnh tích tụ tại tâm đột nhiên bị kíc.h thích, dẫn đến lửa công tâm phát sốt đột ngột ngất đi. Nhưng đã uống thuốc, hạ sốt rồi, cũng tỉnh lại rồi."
Vũ Thanh U áp tay lên ngực, trong giọng nói là vô cùng bất đắc dĩ: "Tâm bệnh đó sợ là không cách nào chữa trị... Nhìn xem nàng tiều tụy, mắt đờ đẫn, ta làm mẹ thực sự đau lòng. Từ ngày nàng nói chuyện với ngươi trở về biến thành bộ dáng như vậy, rốt cục là hai đứa nói cái gì?"
Cố Vân Cảnh chậm rãi dời tay Tiêu Mộ Tuyết từ trên vai mình, đứng dậy thi lễ đối với Vũ Thanh U: "Sư nương, thật có lỗi, là con tổn thương tiểu sư muội. Nhưng bản ý của con không phải là muốn tổn thương muội ấy, con hi vọng muội ấy có thể hạnh phúc khoái hoạt hơn bất ai mà."
Vũ Thanh U phẩm vị Cố Vân Cảnh hai lần liền biết ý nàng nói.
"Ngươi nói rõ với nàng tất cả sự tình liên quan tới tình cảm đúng không?"
Cố Vân Cảnh thành khẩn gật đầu: "Dạ. Con biết là tàn nhẫn, nhưng vì muốn tiểu sư muội sớm cắt đứt ý niệm, không để tiểu muội lãng phí quá nhiều thời gian trên người ta. Sư nương, con xin lỗi."
Thượng Quan Hề Nhược yêu Cố Vân Cảnh, đối với nàng mà nói, Cố Vân Cảnh cự tuyệt là một cự đại đả kích. Khó trách con gái sẽ sa sút tinh thần như thế?
Vũ Thanh U đầu tiên là trầm mặc, sau một lát do dự nói: "Việc này cũng không trách được con. Chỉ trách hai đứa hữu duyên vô phận. Bây giờ con đã lập gia đình, xác thực không nên có quá nhiều gút mắc tình cảm với Hề Nhược, cách làm của con là chính xác, rất nhiều chuyện nói ra mới tốt."
"Sư nương đến hỏi cũng không phải là đến trách con, mà chỉ là muốn nhờ con giúp một chuyện được không?" Vũ Thanh U thả ngữ khí cực nhẹ, cực thấp, "Đã hai ngày Hề Nhược không ăn cơm, ta khuyên bảo ra sao cũng không có hiệu quả, con có thể khuyên nàng được không? Sư nương biết yêu cầu này quá phận, nhưng thực sự không có cách nào, ta chỉ có một mình nó."
Cố Vân Cảnh không tự giác đưa mắt nhìn về phía Tiêu Mộ Tuyết, thấy Tiêu Mộ Tuyết gật đầu, nàng mới chấp thuận yêu cầu.
"Dạ sư nương, con sẽ thử."
"Sư nương, ta có thể đi cùng không? Vân Cảnh mặc dù thông minh nhưng phản ứng rất chậm chạp đối với chuyện tình cảm, ta lo nàng không thuyết phục được." Tiêu Mộ Tuyết tiếp lời.
Cố Vân Cảnh phụ họa nói: "Đúng vậy, sư nương, tài hùng biện Tuyết Nhi hơn ta rất xa, phương diện tình cảm nàng xử lý không biết mạnh hơn ta gấp bao nhiêu lần."
Cố Vân Cảnh có thể đưa ra kết luận này là bởi vì ngày xưa Tiêu Mộ Tuyết chỉ nói riêng mấy câu với Hàn Tuấn vậy mà làm cho Hàn Tuấn bỏ đi suy nghĩ muốn dây dưa Tiêu Mộ Tuyết. Cố Vân Cảnh lúc ấy nghe Tiêu Mộ Tuyết nói chuyện này cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, phải biết Hàn Tuấn là một người cỡ nào quyết chí thề không đổi a... Mặc dù không đồng ý cách làm đơn thương độc mã xâm nhập Hầu phủ lúc nàng và Tiêu Mộ Tuyết tân hôn nhưng phần quyết đoán và can đảm Cố Vân Cảnh xác thực rất thưởng thức. Cố Vân Cảnh còn nhớ rõ đêm hôm đó, nàng nói thật lâu đến muốn rách mồm cũng không thể khiến Hàn Tuấn từ bỏ, ngược lại Công chúa điện hạ chỉ dùng dăm ba câu đã làm Hàn Tuấn hết hi vọng. Từ đó về sau, Cố Vân Cảnh biết EQ Tiêu Mộ Tuyết vượt trội hơn nàng gấp bao nhiêu lần. Bây giờ không có gì thích hợp bằng để Công chúa đi giải quyết vấn đề tiểu sư muội.
Vũ Thanh do dự, không có sảng khoái bằng lòng. Chiếu theo cách nói Cố Vân Cảnh phân rõ giới hạn với Hề Nhược là bởi vì Tiêu Mộ Tuyết, vậy thì Tiêu Mộ Tuyết xem như là tình địch của con gái. Mặc dù Thượng Quan Hề Nhược sẽ không hận Tiêu Mộ Tuyết, nhưng từ đầu đến cuối Vũ Thanh U đều cảm thấy để Công chúa đi thuyết phục Hề Nhược thân phận lúng túng như vậy là rất không ổn.
Đang lúc Vũ Thanh U do dự, Tiêu Mộ Tuyết có vẻ đã nhìn thấu tâm sự của bà, chủ động nói: "Sư nương sợ ta không thuyết phục được Hề Nhược muội muội? Hay cảm thấy thân phận ta xấu hổ không thích hợp?"
Còn không có đợi Vũ Thanh U trả lời, Tiêu Mộ Tuyết nói tiếp: "Sư nương không cần phải lo lắng, ta đã dám chủ động đề nghị thì nhất định có cách thuyết phục được Hề Nhược muội muội. Mặc dù ta không có đảm bảo tiểu muội có còn thích Vân Cảnh không, vì mỗi người đều có quyền lợi yêu mến người khác, nhưng ta có thể xác định tiểu muội nhất định sẽ đúng hạn ăn cơm, bảo trọng thân thể của mình."
Vũ Thanh U cũng không dám yêu cầu xa vời là Cố Vân Cảnh còn có thể cùng với Thượng Quan Hề Nhược thành cái gì, điều này hiển nhiên là chuyện không thể nào giống như mặt trời mọc đằng tây vậy, cho nên con gái bảo bối có thể bảo trọng thân thể, bà đã cảm thấy hài lòng. Cuối cùng, bà đồng ý Tiêu Mộ Tuyết đề nghị.
.........
Trong nhã thất.
Thượng Quan Hề Nhược sắc mặt tiều tụy rất im lặng nằm ở trên giường. Không giận không vui, không buồn không thương nhưng trong mắt thẩm thấu ra một sự thê lương bởi sự nhìn thấu thế gian vạn vật lạnh lẽo. Một người thường có vẻ mặt như thế này là một người thương tâm tuyệt vọng đến cực hạn. Mặc dù đã qua hai ngày nhưng Thượng Quan Hề Nhược vẫn chưa thể lấy lại tỉnh táo, bởi vì đả kích này đối với nàng mà nói gần như trí mạng.
Cửa lại bị đẩy ra, Tiêu Mộ Tuyết và Cố Vân Cảnh chậm rãi tiến đến. Thượng Quan Hề Nhược còn tưởng rằng Vũ Thanh U lại đưa thức ăn, hơi không kiên nhẫn nói: "Mẹ, hiện tại con ăn không ngon, mẹ không cần lại bưng đến đây, để cho con một mình thanh tĩnh đi."
Nói xong, nàng ngước mắt nhìn lại, nhìn thấy một đôi bích nhân. Xuất phát từ bản năng, trong nháy mắt nhìn thấy Cố Vân Cảnh, ánh mắt đờ đẫn Thượng Quan Hề Nhược lại tỏa ra ánh sáng, nàng vừa định nói cái gì nhưng trong khoảnh khắc nghĩ tới một ít chuyện, ảm đạm lại khôi phục thay cho ánh sáng. Thượng Quan Hề Nhược nhíu mày, không biết nên tìm từ gì để nói chuyện khi nhìn thấy Phò mã. Hiện tại quan hệ của họ đã không thể so với lúc trước. Cứ việc nàng đã khuyên bảo bản thân phải trấn định tỉnh táo, nhưng tình cảm là thứ không phải nàng có thể khống chế, chỉ cần nhìn thấy Cố Vân Cảnh, nàng lại hoảng loạn. Một Cố Vân Cảnh còn được, hiện tại có thêm Tiêu Mộ Tuyết, Thượng Quan Hề Nhược thật không biết nên dùng từ ngữ như thế nào để hình dung tâm cảnh cực kì phức tạp của mình khi trong đầu hỗn loạn đều là hình ảnh Cố Vân Cảnh nói lời đoạn tuyệt với nàng.
Cố Vân Cảnh gặp tiểu sư muội, vội đi đến trước giường quan tâm nói: "Tiểu sư muội, hai ngày không gặp muội gầy hốc hác vậy? Làm sao không thương tiếc thân thể của mình? Muội không đau lòng nhưng chúng ta nhìn xem đau lòng."