Khế Ước Phò Mã
Chương 160
160. Gặp mặt
Tiêu Liên kinh ngạc, "Ngươi muốn gặp mẫu phi của ta? Nhưng những năm gần đây bởi vì bị phụ hoàng vắng vẻ, cảm xúc của bà không quá ổn định, tính tình biến thành hơi nóng nảy và càng không thích gặp mặt người ngoài. Người làm con như ta vào cung thăm nhiều khi còn bị quở trách, còn người ngoài như ngươi..."
Hoàng Phủ Vân ngắt lời, "Vương gia không cần phải lo lắng. Đức tần nương nương mặc dù có tình tình hơi nóng nảy nhưng cũng là người rõ lí lẽ, sẽ không vô duyên vô cớ phát cáu với ta."
"Ngươi vội vã gặp mẫu phi ta làm gì? Có chuyện gì quan trọng muốn bẩm báo sao?" Tiêu Liên hỏi. Hắn cảm thấy rất là kinh ngạc vì mẫu phi của hắn với Hoàng Phủ Vân cũng không có gặp nhau bao giờ mà?
"Vương gia không cần cảm thấy kinh ngạc. Ta không có ý gì cả. Nguyên do năm xưa Đức tần nương nương bị bệnh đau đầu, các thái y trị ngọn không trị gốc, thế là bà để cung nhân tìm kiếm giang hồ danh y, đúng lúc đó ta vân du tứ phương trở về, nghe hỏi xong liền đi theo cung nhân vào cung chẩn trị cho bà. Nhoáng một cái chuyện này đã trải qua nhiều năm như vậy, lần này trở lại hoàng thành, quả thật rất muốn bái phỏng Đức tần nương nương."
Cầu kiến Đức tần nương nương quả thật hơi đột ngột, Hoàng Phủ Vân đành phải lấy lý do đó.
Tiêu Liên bản tính đơn thuần, nghe Hoàng Phủ Vân nói vậy hắn cũng tin, vội nói:
"Thì ra tiên sinh là quen biết cũ với mẫu phi. Vậy bản vương sẽ an bài. Hai ngày nữa để ngươi gặp mẫu phi."
Khóe miệng Hoàng Phủ Vân cong lên. Hắn cảm thấy kế hoạch của mình đã tới gần một bước tới thành công.
Mấy ngày sau, Tiêu Liên quả thật mang theo Hoàng Phủ Vân vào cung.
Tẩm cung của Đức tần nương nương là Phỉ Thúy Cung. Luận quy mô, nó không bằng Chính Dương Cung của Hoàng hậu. Luận tinh xảo, nó không bằng Ngọc Quỳnh Cung của Lệ phi. Nói chung nó là một tòa cung điện không lớn cũng không đặc sắc. Mặc dù tính tình hơi nóng nảy nhưng nhìn thấy con trai đến thăm, Đức tần vẫn là vui sướng, song khi chú ý tới người đứng phía sau Tiêu Liên thì bà cau mày. Bà xác thực không thích gặp người ngoài.
"Liên nhi, con dẫn hắn tới làm gì?"
Tiêu Liên kinh ngạc một hồi: Ủa...không phải quen biết cũ ư? Làm sao lại như người xa lạ? Không lẽ do tiên sinh cúi đầu, mẫu phi không nhận ra?
Tiêu Liên đối với Hoàng Phủ Vân nói: "Tiên sinh, ngươi ngẩng đầu lên đi." Sau đó quay đầu lại đối với Đức tần nói: "Mẫu phi thật sự không biết tiên sinh? Ngài cẩn thận nhìn lại xem."
Đức tần cũng cố gắng tập trung nhìn lại và đánh giá một hồi... vẫn không có gì ấn tượng.
Bà vừa định mở miệng, Hoàng Phủ Vân vội nói:
"Xem ra nương nương là không nhận ra ta. Ôi, quý nhân nhiều chuyện dễ quên a."
Đức tần ghét nhất loại người hay bám víu này, châm chọc nói:
"Bản cung sống ở trong hoàng cung, lúc nào nhận biết thảo dân như ngươi? Hôm nay nể mặt Khang vương, bản cung không cho so đo, tự ngươi xuất cung đi. Nếu có lần sau, bản cung tuyệt không tha thứ!"
Răn dạy xong sau, Đức tần đối với Tiêu Liên nói, ngữ khí mềm hơn: "Liên nhi, lần sau không nên tùy tiện mang người lạ vào Phỉ Thúy Cung."
Tiêu Liên yên lặng nhìn xem Hoàng Phủ Vân, lại yên lặng nhìn xem nhà Đức tần, trong mắt viết đầy "trăm mối không có cách giải".
Hoàng Phủ Vân như đoán được thái độ của Đức tần, cũng không xấu hổ, cũng không lo lắng giải thích, mà chỉ nhẹ nhàng cười:
"Đã nương nương quý nhân hay quên, vậy ta sẽ tới đề điểm một hai."
Từ tay áo, Hoàng Phủ Vân lấy ra một cái nhẫn, sáng long lanh, phía trên tản ra tầng hào quang màu xanh nhạt như là thảm cỏ xanh ở đầu mùa xuân, rất là khiến người ta thích. Tiêu Liên là hoàng tử, là quý tộc, mặc dù không được phong thưởng nhiều bằng các hoàng tử khác nhưng phỉ thúy hay mỹ ngọc luôn luôn thấy không ít - hắn cũng chỉ liếc nhìn cái nhẫn, không có lộ ra biểu tình khiếp sợ, cũng không có nói ra bao lớn hứng thú. Nhưng Đức tần hoàn toàn tương phản - bà kinh ngạc nhìn cái nhẫn thật lâu không muốn thu hồi ánh mắt, dường như muốn dừng lại ở bên trong đó. Trong tiếng nói ngạo mạn khó nén hưng phấn và run rẩy, Đức tần chỉ vào cái nhẫn, hỏi:
"Cái này... ngươi có từ đâu?"
Hoàng Phủ Vân lẳng lặng vuốt ve cái nhẫn, giữa ngón tay nổi bật hào quang màu xanh nhạt, giọng điệu khiến người ta khó đoán nói:
"Thứ này có lai lịch lớn, nếu nương nương muốn nghe, vậy ta sẽ nói."
Đức tần cưỡng chế chấn động trong lòng. Bà biết thời điểm nói chuyện này, Tiêu Liên không nên ở đây, cho nên khéo léo nói vài câu với con trai. Tiêu Liên mặc dù không hiểu nhưng vẫn thối lui ra khỏi Thúy Bình Cung, lẳng lặng chờ ở bên ngoài.
Hoàng Phủ Vân nghiêng mắt nhìn chén trà trên bàn, "Trước đó ta đã được thưởng thức qua Hồ Châu thính tuyết ở phủ Khang vương điện hạ. Loại trà đó quả thật rất ngon. Dù là qua mấy ngày dư vị vẫn còn như vô tận, không biết nương nương có loại trà đó không?"
Đức tần căng thẳng trong lòng. Bốn chữ Hồ Châu thính tuyết này lượn vòng trong óc và cái hào quang màu xanh nhạt lại lóe ra trong con ngươi. Đức tần thận trọng hỏi:
"Tiên sinh có biết rằng Hồ Châu thính tuyết là từ cấm hay không?"
"Từ cấm lại như thế nào? Nên nói thì cần phải nói mà thôi." Hoàng Phủ Vân nói.
"Ngươi không sợ bị ai tọc mạch hay sao?"
Hoàng Phủ Vân hơi híp mắt, "Hoàng cung tuy to, nhưng cung tường tẩm cung của ngài rất sâu, gió không lọt, lời nói lại càng không, ta có gì phải lo lắng?"
Những lời này cùng năm đó giống nhau như đúc. Đức tần dắt lấy góc áo, đầu ngón tay trắng bệch, bờ môi ẩn ẩn rung động:
"Ngươi là Thập tam gia?"
Đức tần vẫn có vẻ không thể tin, dù sao Tiêu Hoắc năm đó phong lưu phóng khoáng cỡ nào, khoác lên bộ quần áo lỏng le, chỉ tùy tiện đứng đó đã là phong cảnh, làm sao lại biến thành bộ dáng như bây giờ? Dù không muốn tin tưởng hiện thực này nhưng ngữ khí nói chuyện và chiếc nhẫn trong tay người trước mắt lại nói rõ cho bà sự thật đó. Ngoại trừ Thập Tam gia, còn ai dám nói chuyện như thế?
Hoàng Phủ Vân vuốt vuốt mi tâm, giọng nói khàn khàn cực độ, để lộ sự bất đắc dĩ cùng bi thương sâu sắc.
"Tên của quá khứ, không đề cập tới cũng được. Bây giờ ta là một thầy thuốc. À không, nói vậy cũng không phải. Thầy thuốc đa số từ bi, xem trọng phổ độ chúng sinh, cứu người chữa bệnh. Nhưng ta không phải. Trong lòng ta chỉ có hận thù mà thôi."
Cũng chỉ có ngay trước mặt Đức tần, Hoàng Phủ Vân mới có thể nói ra những lời cảm khái từ đáy lòng.
Đức tần ngơ ngác đứng tại chỗ, nghe được người trước mắt chính miệng thừa nhận thân phận, nội tâm càng thêm rung động. Loại tâm tình này không thua gì năm đó, khi bà nghe được tin cựu Thái tử Tiêu Thêm bị chém; Thập tam gia Tiêu Hoắc bị giết. Đức tần đi về phía trước vài bước, cùng Hoàng Phủ Vân khoảng cách kéo gần lại rất nhiều, ánh mắt thẳng tắp như muốn xuyên thấu qua khuôn mặt này để đi tìm chân tướng năm đó.
"Thập tam gia, ngài... Ngài lại còn-còn sống?" Thanh âm Đức tần không kìm được run rẩy.
Hoàng Phủ Vân cười một tiếng, "Thế nào, ta còn sống ngươi không vui?"
"Không phải." Con mắt Đức tần đỏ lên, "Dĩ nhiên không phải, ta rất vui vẻ, chỉ là... chỉ là nó quá sức tưởng tượng của ta."
Đức tần vội vàng quỳ xuống đất, cung kính nói: "Nô tỳ bái kiến Thập tam gia."
Bà bây giờ là phi tử, dù không được sủng ái nhưng so với địa vị của Hoàng Phủ Vân đã không biết là cao bao nhiêu - mà hạ mình quỳ xuống như vậy có thể nghĩ, địa vị Tiêu Hoắc trong lòng bà cao bao nhiêu. Đức tần có thể không tôn trọng Tiêu Quan, tức Hoàng đế, nhưng bà tôn trọng Tiêu Hoắc, cực kỳ tôn trọng... Bởi vì mạng của nàng là hắn cho.
Hoàng Phủ Vân đưa tay, "Ngươi bây giờ đã là hoàng phi, quỳ với ta làm gì? Đứng lên đi."
"Vâng." Đức tần chậm rãi đứng dậy.
Hoàng Phủ Vân trầm giọng nói:
"Nghe nói mấy năm qua ngươi cũng không được như ý? Nghĩ cũng phải. Thân phận ngươi không tiện như vậy, Tiêu Quan tuyệt sẽ không sủng ngươi nhiều. À không, với cái tính hèn hạ vô sỉ, thấy lợi quên nghĩa, hắn không phải sẽ không sủng ngươi nhiều, mà đúng hơn là sẽ không đụng tới ngươi."
Đức tần hừ lạnh một tiếng, xem thường, "Ta chưa từng muốn hắn sủng hạnh mình. Tiếp xúc với hắn ta sẽ chỉ cảm thấy buồn nôn. Nhưng ta không thể không để hắn sủng hạnh, bởi vì ta hi vọng có một ngày Liên nhi có thể làm Hoàng đế và giải tội, rửa sạch oan khuất của ngài."
"Cho nên ngươi trăm phương ngàn kế tiếp cận, bỏ ngũ thạch tán trong thức ăn dâng lên cho hắn? Hi vọng là hắn nghiện nó, không thể bỏ ngươi, mặc cho ngươi bài bố?"
Hoàng Phủ Vân suy đoán được mọi chuyện, Đức tần không cảm thấy lạ bởi vì trong mắt bà, Tiêu Hoắc là người cực kỳ cơ trí anh minh. Tiêu Quan tuy là đế vương nhưng phong thái so với Tiêu Hoắc thì chỉ có ảm đạm phai mờ.
Trong ánh mắt Đức tần có sự chán nản nhàn nhạt, "Ta tính toán đúng là như vậy, nhưng Tiêu Quan có cảnh giác với ta, mặc cho ta câu dẫn thế nào hắn cũng không ở với ta quá lâu. Mà tuổi càng lớn, hắn càng đa nghi. Thức ăn hàng ngày đều bị kiểm tra rất kỹ. May là ta để ngũ thạch tán lượng ít, qua nhiều loại chất lỏng dung hợp, dược tính của nó không dễ bị kiểm tra. Bởi vậy mới tránh được Thái Y Viện thái y phát hiện. Chỉ tiếc, số lần đưa lên ít càng thêm ít. Mặc dù ta luôn luôn chờ đợi cơ hội nhưng dù sao cơ hội cũng khó có. Để cho Tiêu Quan sống lâu được như thế. Vốn là ta còn muốn thuê sát thủ ám sát, nhưng bên người Hoàng đế cao thủ nhiều như mây, nếu không cẩn thận lại hỏng chuyện. Tiêu Quan vốn cảnh giác ta, nếu chuyện đó xảy ra, khẳng định sẽ quy chụp tội danh lên đầu ta. Ta chết thì không sao, nhưng ta sợ không có ai rửa sạch oan khuất cho các ngài."
Nói đến Tiêu Quan, Đức tần hận không thể để tên cẩu hoàng đế này chết đi ngay lập tức. Không. Nếu chết thì lợi cho hắn quá. Đức tần muốn Tiêu Quan nhận hết tra tấn, muốn sống không được, muốn chết cũng không xong. Bởi chuỗi huyết án chấn kinh triều chính đều do một tay Tiêu Quan bịa đặt ra.
Đức tần cụp mắt, chắp tay: "Nô tỳ vô năng, qua nhiều năm như vậy mà vẫn không thể giết được kẻ thù, báo thù rửa hận cho ngài."
"Cái gì gọi là vô năng? Ngươi bây giờ là người có năng lực nhất rồi. Ngươi có thể có một vị trí trong hoàng cung như thế này, đối với ta mà nói đã là trợ giúp lớn lao. Lần này ta trở về trông cậy vào ngươi để cho ta đông sơn tái khởi." Hoàng Phủ Vân nói.
Thập tam gia ngày xưa cực kỳ phong nhã, chỉ nói thi từ, không hỏi thế sự, nhìn hắn cà lơ phất phơ bộ dáng không giống như là một hoàng tử mà chỉ giống công tử nhà giàu.Tiêu Hoắc vô tâm với triều chính, xưa nay sẽ không quản chuyện chính sự, mỗi ngày tránh né các loại vòng xoáy quyền lực. Hiện tại, chữ "đông sơn tái khởi" từ trong miệng hắn mà ra Đức tần nghe xong có chút không thích ứng. Nhưng đồng thời cũng là hết sức vui mừng bởi vì Đức tần cảm thấy hắn mới là người có năng lực nhất để làm chủ thiên hạ này.
"Thập tam gia, ngài muốn đông sơn tái khởi sao? Xác định thật ư?" Đức tần hỏi.
"Chuyện đi đến hôm nay không cho phép ta không đông sơn tái khởi." Hoàng Phủ Vân nói.
Hắn nghiến răng, ánh mắt lập tức trở nên cực kỳ ngoan lệ, sắc bén như đao, "Ta muốn Tiêu Quan cảm thụ tư vị mất đi người thân yêu nhất. Hoàng vị của hắn là không rõ lai lịch. Ta muốn cả thiên hạ phải biết hắn hèn hạ vô sỉ cỡ nào!"
Sau khi huyết án xảy ra, tính tình Tiêu Hoắc thay đổi, đã không còn là hoàng tử chỉ biết phong nhã. Hiện tại trong đầu hắn chỉ có hai chữ: Báo thù.
Tiêu Liên kinh ngạc, "Ngươi muốn gặp mẫu phi của ta? Nhưng những năm gần đây bởi vì bị phụ hoàng vắng vẻ, cảm xúc của bà không quá ổn định, tính tình biến thành hơi nóng nảy và càng không thích gặp mặt người ngoài. Người làm con như ta vào cung thăm nhiều khi còn bị quở trách, còn người ngoài như ngươi..."
Hoàng Phủ Vân ngắt lời, "Vương gia không cần phải lo lắng. Đức tần nương nương mặc dù có tình tình hơi nóng nảy nhưng cũng là người rõ lí lẽ, sẽ không vô duyên vô cớ phát cáu với ta."
"Ngươi vội vã gặp mẫu phi ta làm gì? Có chuyện gì quan trọng muốn bẩm báo sao?" Tiêu Liên hỏi. Hắn cảm thấy rất là kinh ngạc vì mẫu phi của hắn với Hoàng Phủ Vân cũng không có gặp nhau bao giờ mà?
"Vương gia không cần cảm thấy kinh ngạc. Ta không có ý gì cả. Nguyên do năm xưa Đức tần nương nương bị bệnh đau đầu, các thái y trị ngọn không trị gốc, thế là bà để cung nhân tìm kiếm giang hồ danh y, đúng lúc đó ta vân du tứ phương trở về, nghe hỏi xong liền đi theo cung nhân vào cung chẩn trị cho bà. Nhoáng một cái chuyện này đã trải qua nhiều năm như vậy, lần này trở lại hoàng thành, quả thật rất muốn bái phỏng Đức tần nương nương."
Cầu kiến Đức tần nương nương quả thật hơi đột ngột, Hoàng Phủ Vân đành phải lấy lý do đó.
Tiêu Liên bản tính đơn thuần, nghe Hoàng Phủ Vân nói vậy hắn cũng tin, vội nói:
"Thì ra tiên sinh là quen biết cũ với mẫu phi. Vậy bản vương sẽ an bài. Hai ngày nữa để ngươi gặp mẫu phi."
Khóe miệng Hoàng Phủ Vân cong lên. Hắn cảm thấy kế hoạch của mình đã tới gần một bước tới thành công.
Mấy ngày sau, Tiêu Liên quả thật mang theo Hoàng Phủ Vân vào cung.
Tẩm cung của Đức tần nương nương là Phỉ Thúy Cung. Luận quy mô, nó không bằng Chính Dương Cung của Hoàng hậu. Luận tinh xảo, nó không bằng Ngọc Quỳnh Cung của Lệ phi. Nói chung nó là một tòa cung điện không lớn cũng không đặc sắc. Mặc dù tính tình hơi nóng nảy nhưng nhìn thấy con trai đến thăm, Đức tần vẫn là vui sướng, song khi chú ý tới người đứng phía sau Tiêu Liên thì bà cau mày. Bà xác thực không thích gặp người ngoài.
"Liên nhi, con dẫn hắn tới làm gì?"
Tiêu Liên kinh ngạc một hồi: Ủa...không phải quen biết cũ ư? Làm sao lại như người xa lạ? Không lẽ do tiên sinh cúi đầu, mẫu phi không nhận ra?
Tiêu Liên đối với Hoàng Phủ Vân nói: "Tiên sinh, ngươi ngẩng đầu lên đi." Sau đó quay đầu lại đối với Đức tần nói: "Mẫu phi thật sự không biết tiên sinh? Ngài cẩn thận nhìn lại xem."
Đức tần cũng cố gắng tập trung nhìn lại và đánh giá một hồi... vẫn không có gì ấn tượng.
Bà vừa định mở miệng, Hoàng Phủ Vân vội nói:
"Xem ra nương nương là không nhận ra ta. Ôi, quý nhân nhiều chuyện dễ quên a."
Đức tần ghét nhất loại người hay bám víu này, châm chọc nói:
"Bản cung sống ở trong hoàng cung, lúc nào nhận biết thảo dân như ngươi? Hôm nay nể mặt Khang vương, bản cung không cho so đo, tự ngươi xuất cung đi. Nếu có lần sau, bản cung tuyệt không tha thứ!"
Răn dạy xong sau, Đức tần đối với Tiêu Liên nói, ngữ khí mềm hơn: "Liên nhi, lần sau không nên tùy tiện mang người lạ vào Phỉ Thúy Cung."
Tiêu Liên yên lặng nhìn xem Hoàng Phủ Vân, lại yên lặng nhìn xem nhà Đức tần, trong mắt viết đầy "trăm mối không có cách giải".
Hoàng Phủ Vân như đoán được thái độ của Đức tần, cũng không xấu hổ, cũng không lo lắng giải thích, mà chỉ nhẹ nhàng cười:
"Đã nương nương quý nhân hay quên, vậy ta sẽ tới đề điểm một hai."
Từ tay áo, Hoàng Phủ Vân lấy ra một cái nhẫn, sáng long lanh, phía trên tản ra tầng hào quang màu xanh nhạt như là thảm cỏ xanh ở đầu mùa xuân, rất là khiến người ta thích. Tiêu Liên là hoàng tử, là quý tộc, mặc dù không được phong thưởng nhiều bằng các hoàng tử khác nhưng phỉ thúy hay mỹ ngọc luôn luôn thấy không ít - hắn cũng chỉ liếc nhìn cái nhẫn, không có lộ ra biểu tình khiếp sợ, cũng không có nói ra bao lớn hứng thú. Nhưng Đức tần hoàn toàn tương phản - bà kinh ngạc nhìn cái nhẫn thật lâu không muốn thu hồi ánh mắt, dường như muốn dừng lại ở bên trong đó. Trong tiếng nói ngạo mạn khó nén hưng phấn và run rẩy, Đức tần chỉ vào cái nhẫn, hỏi:
"Cái này... ngươi có từ đâu?"
Hoàng Phủ Vân lẳng lặng vuốt ve cái nhẫn, giữa ngón tay nổi bật hào quang màu xanh nhạt, giọng điệu khiến người ta khó đoán nói:
"Thứ này có lai lịch lớn, nếu nương nương muốn nghe, vậy ta sẽ nói."
Đức tần cưỡng chế chấn động trong lòng. Bà biết thời điểm nói chuyện này, Tiêu Liên không nên ở đây, cho nên khéo léo nói vài câu với con trai. Tiêu Liên mặc dù không hiểu nhưng vẫn thối lui ra khỏi Thúy Bình Cung, lẳng lặng chờ ở bên ngoài.
Hoàng Phủ Vân nghiêng mắt nhìn chén trà trên bàn, "Trước đó ta đã được thưởng thức qua Hồ Châu thính tuyết ở phủ Khang vương điện hạ. Loại trà đó quả thật rất ngon. Dù là qua mấy ngày dư vị vẫn còn như vô tận, không biết nương nương có loại trà đó không?"
Đức tần căng thẳng trong lòng. Bốn chữ Hồ Châu thính tuyết này lượn vòng trong óc và cái hào quang màu xanh nhạt lại lóe ra trong con ngươi. Đức tần thận trọng hỏi:
"Tiên sinh có biết rằng Hồ Châu thính tuyết là từ cấm hay không?"
"Từ cấm lại như thế nào? Nên nói thì cần phải nói mà thôi." Hoàng Phủ Vân nói.
"Ngươi không sợ bị ai tọc mạch hay sao?"
Hoàng Phủ Vân hơi híp mắt, "Hoàng cung tuy to, nhưng cung tường tẩm cung của ngài rất sâu, gió không lọt, lời nói lại càng không, ta có gì phải lo lắng?"
Những lời này cùng năm đó giống nhau như đúc. Đức tần dắt lấy góc áo, đầu ngón tay trắng bệch, bờ môi ẩn ẩn rung động:
"Ngươi là Thập tam gia?"
Đức tần vẫn có vẻ không thể tin, dù sao Tiêu Hoắc năm đó phong lưu phóng khoáng cỡ nào, khoác lên bộ quần áo lỏng le, chỉ tùy tiện đứng đó đã là phong cảnh, làm sao lại biến thành bộ dáng như bây giờ? Dù không muốn tin tưởng hiện thực này nhưng ngữ khí nói chuyện và chiếc nhẫn trong tay người trước mắt lại nói rõ cho bà sự thật đó. Ngoại trừ Thập Tam gia, còn ai dám nói chuyện như thế?
Hoàng Phủ Vân vuốt vuốt mi tâm, giọng nói khàn khàn cực độ, để lộ sự bất đắc dĩ cùng bi thương sâu sắc.
"Tên của quá khứ, không đề cập tới cũng được. Bây giờ ta là một thầy thuốc. À không, nói vậy cũng không phải. Thầy thuốc đa số từ bi, xem trọng phổ độ chúng sinh, cứu người chữa bệnh. Nhưng ta không phải. Trong lòng ta chỉ có hận thù mà thôi."
Cũng chỉ có ngay trước mặt Đức tần, Hoàng Phủ Vân mới có thể nói ra những lời cảm khái từ đáy lòng.
Đức tần ngơ ngác đứng tại chỗ, nghe được người trước mắt chính miệng thừa nhận thân phận, nội tâm càng thêm rung động. Loại tâm tình này không thua gì năm đó, khi bà nghe được tin cựu Thái tử Tiêu Thêm bị chém; Thập tam gia Tiêu Hoắc bị giết. Đức tần đi về phía trước vài bước, cùng Hoàng Phủ Vân khoảng cách kéo gần lại rất nhiều, ánh mắt thẳng tắp như muốn xuyên thấu qua khuôn mặt này để đi tìm chân tướng năm đó.
"Thập tam gia, ngài... Ngài lại còn-còn sống?" Thanh âm Đức tần không kìm được run rẩy.
Hoàng Phủ Vân cười một tiếng, "Thế nào, ta còn sống ngươi không vui?"
"Không phải." Con mắt Đức tần đỏ lên, "Dĩ nhiên không phải, ta rất vui vẻ, chỉ là... chỉ là nó quá sức tưởng tượng của ta."
Đức tần vội vàng quỳ xuống đất, cung kính nói: "Nô tỳ bái kiến Thập tam gia."
Bà bây giờ là phi tử, dù không được sủng ái nhưng so với địa vị của Hoàng Phủ Vân đã không biết là cao bao nhiêu - mà hạ mình quỳ xuống như vậy có thể nghĩ, địa vị Tiêu Hoắc trong lòng bà cao bao nhiêu. Đức tần có thể không tôn trọng Tiêu Quan, tức Hoàng đế, nhưng bà tôn trọng Tiêu Hoắc, cực kỳ tôn trọng... Bởi vì mạng của nàng là hắn cho.
Hoàng Phủ Vân đưa tay, "Ngươi bây giờ đã là hoàng phi, quỳ với ta làm gì? Đứng lên đi."
"Vâng." Đức tần chậm rãi đứng dậy.
Hoàng Phủ Vân trầm giọng nói:
"Nghe nói mấy năm qua ngươi cũng không được như ý? Nghĩ cũng phải. Thân phận ngươi không tiện như vậy, Tiêu Quan tuyệt sẽ không sủng ngươi nhiều. À không, với cái tính hèn hạ vô sỉ, thấy lợi quên nghĩa, hắn không phải sẽ không sủng ngươi nhiều, mà đúng hơn là sẽ không đụng tới ngươi."
Đức tần hừ lạnh một tiếng, xem thường, "Ta chưa từng muốn hắn sủng hạnh mình. Tiếp xúc với hắn ta sẽ chỉ cảm thấy buồn nôn. Nhưng ta không thể không để hắn sủng hạnh, bởi vì ta hi vọng có một ngày Liên nhi có thể làm Hoàng đế và giải tội, rửa sạch oan khuất của ngài."
"Cho nên ngươi trăm phương ngàn kế tiếp cận, bỏ ngũ thạch tán trong thức ăn dâng lên cho hắn? Hi vọng là hắn nghiện nó, không thể bỏ ngươi, mặc cho ngươi bài bố?"
Hoàng Phủ Vân suy đoán được mọi chuyện, Đức tần không cảm thấy lạ bởi vì trong mắt bà, Tiêu Hoắc là người cực kỳ cơ trí anh minh. Tiêu Quan tuy là đế vương nhưng phong thái so với Tiêu Hoắc thì chỉ có ảm đạm phai mờ.
Trong ánh mắt Đức tần có sự chán nản nhàn nhạt, "Ta tính toán đúng là như vậy, nhưng Tiêu Quan có cảnh giác với ta, mặc cho ta câu dẫn thế nào hắn cũng không ở với ta quá lâu. Mà tuổi càng lớn, hắn càng đa nghi. Thức ăn hàng ngày đều bị kiểm tra rất kỹ. May là ta để ngũ thạch tán lượng ít, qua nhiều loại chất lỏng dung hợp, dược tính của nó không dễ bị kiểm tra. Bởi vậy mới tránh được Thái Y Viện thái y phát hiện. Chỉ tiếc, số lần đưa lên ít càng thêm ít. Mặc dù ta luôn luôn chờ đợi cơ hội nhưng dù sao cơ hội cũng khó có. Để cho Tiêu Quan sống lâu được như thế. Vốn là ta còn muốn thuê sát thủ ám sát, nhưng bên người Hoàng đế cao thủ nhiều như mây, nếu không cẩn thận lại hỏng chuyện. Tiêu Quan vốn cảnh giác ta, nếu chuyện đó xảy ra, khẳng định sẽ quy chụp tội danh lên đầu ta. Ta chết thì không sao, nhưng ta sợ không có ai rửa sạch oan khuất cho các ngài."
Nói đến Tiêu Quan, Đức tần hận không thể để tên cẩu hoàng đế này chết đi ngay lập tức. Không. Nếu chết thì lợi cho hắn quá. Đức tần muốn Tiêu Quan nhận hết tra tấn, muốn sống không được, muốn chết cũng không xong. Bởi chuỗi huyết án chấn kinh triều chính đều do một tay Tiêu Quan bịa đặt ra.
Đức tần cụp mắt, chắp tay: "Nô tỳ vô năng, qua nhiều năm như vậy mà vẫn không thể giết được kẻ thù, báo thù rửa hận cho ngài."
"Cái gì gọi là vô năng? Ngươi bây giờ là người có năng lực nhất rồi. Ngươi có thể có một vị trí trong hoàng cung như thế này, đối với ta mà nói đã là trợ giúp lớn lao. Lần này ta trở về trông cậy vào ngươi để cho ta đông sơn tái khởi." Hoàng Phủ Vân nói.
Thập tam gia ngày xưa cực kỳ phong nhã, chỉ nói thi từ, không hỏi thế sự, nhìn hắn cà lơ phất phơ bộ dáng không giống như là một hoàng tử mà chỉ giống công tử nhà giàu.Tiêu Hoắc vô tâm với triều chính, xưa nay sẽ không quản chuyện chính sự, mỗi ngày tránh né các loại vòng xoáy quyền lực. Hiện tại, chữ "đông sơn tái khởi" từ trong miệng hắn mà ra Đức tần nghe xong có chút không thích ứng. Nhưng đồng thời cũng là hết sức vui mừng bởi vì Đức tần cảm thấy hắn mới là người có năng lực nhất để làm chủ thiên hạ này.
"Thập tam gia, ngài muốn đông sơn tái khởi sao? Xác định thật ư?" Đức tần hỏi.
"Chuyện đi đến hôm nay không cho phép ta không đông sơn tái khởi." Hoàng Phủ Vân nói.
Hắn nghiến răng, ánh mắt lập tức trở nên cực kỳ ngoan lệ, sắc bén như đao, "Ta muốn Tiêu Quan cảm thụ tư vị mất đi người thân yêu nhất. Hoàng vị của hắn là không rõ lai lịch. Ta muốn cả thiên hạ phải biết hắn hèn hạ vô sỉ cỡ nào!"
Sau khi huyết án xảy ra, tính tình Tiêu Hoắc thay đổi, đã không còn là hoàng tử chỉ biết phong nhã. Hiện tại trong đầu hắn chỉ có hai chữ: Báo thù.