Khế Ước Phò Mã
Chương 153
153.
Vũ Thanh U cảm giác được Tiêu Mộ Tuyết thay đổi rất nhiều so với trước đó... Bà vẫn còn nhớ hồi nàng đến Vong Ưu Cốc, vị Công chúa này giơ tay nhấc chân đều biểu lộ người sống chớ gần, vậy mà Tiêu Mộ Tuyết hiện tại đã ít đi lạnh lùng thay bằng không ít ấm áp nhu hòa. Điều này chứng tỏ Công chúa và Cố Vân Cảnh tình cảm có đột phá trọng đại, bà không khỏi lại lo lắng. Tình cảm đột phá mang ý nghĩa không thể thiếu tiếp xúc thân mật trong sinh hoạt thường ngày, mà một khi tiếp xúc quá thân phận Cố Vân Cảnh rất dễ bại lộ, Trấn Viễn Hầu Phủ sợ lại phải gặp kiếp nạn. Vũ Thanh U suy nghĩ kỹ càng, cảm thấy chờ Cố Vân Cảnh tỉnh lại rồi giải thích nặng nhẹ một lần. Bà che giấu vẻ lo lắng, đối với Tiêu Mộ Tuyết nhẹ nhàng gật đầu:
"Vậy sau này ta sẽ gọi thẳng tên của con."
"Hề Nhược muội muội." Tiêu Mộ Tuyết nghiêng đầu, đối với người mặc váy lục xinh đẹp bên cạnh nói, "Về sau muội cũng không cần gọi ta là Công chúa, cứ gọi ta là Mộ Tuyết tỷ tỷ."
Thượng Quan Hề Nhược nhỏ tuổi hơn Tiêu Mộ Tuyết, mặc dù có địa vị cao tại Vong Ưu Cốc nhưng cuối cùng vẫn là không thể đánh đồng với Công chúa điện hạ tôn quý nhất Tiêu Quốc. Nếu đổi lại là một người bình thường, nghe Công chúa nói như vậy, tất nhiên sẽ có thụ sủng nhược kinh, nhưng người đó không phải là Thượng Quan Hề Nhược - nàng lớn lên trong hoàn cảnh tự do bình đẳng, cảm thấy giữa người và người không có phân chia đẳng cấp, xưng hô Công chúa gọi Tiêu Mộ Tuyết chỉ vì tôn trọng chứ không phải bởi vì đối phương cao quý hơn mình. Và một điều nữa, tuy nàng cũng ái mộ Cố Vân Cảnh, nhưng thiên tính thiện lương, không ghét hay hận Tiêu Mộ Tuyết cái gì, đối với Công chúa cười một tiếng:
"Mộ Tuyết tỷ tỷ..."
Bởi vì Vũ Thanh U để Thải Nguyệt đi nấu thuốc nên cũng không ở lại trong phòng, bà chỉ ngồi một chút rồi đi.
Thượng Quan Hề Nhược nói: "Mộ Tuyết tỷ tỷ, trước khi dùng Cửu hoa ngọc lộ, tỷ cần rửa mặt sạch sẽ, cho nên hiện tại ta muốn rửa hết các dược vật trước đó tỷ đã dùng, tỷ hãy kiên nhẫn đợi một chút, ta đi lấy nước ấm tới."
Tiêu Mộ Tuyết kéo tay Thượng Quan Hề Nhược, khẽ lắc đầu: "Hề Nhược muội muội là khách nhân đường xa mà đến, sao có thể để muội làm công tác của hạ nhân?"
Rồi Tiêu Mộ Tuyết phân phó, Ngọc Dao rất nhanh bưng nước ấm và khăn tới.
Tiêu Mộ Tuyết thì thích Thượng Quan Hề Nhược thật, nhưng Ngọc Dao thì không quá chào đón bởi vì lúc trước khi đi Vong Ưu Cốc, Ngọc Dao trông thấy dáng vẻ ấm áp của Phò mã khi gặp vị tiểu sư muội này, lúc ấy nàng đã bất bình thay cho Công chúa. May là ở Vong Ưu Cốc không lâu, Phò mã cho dù thích tiểu sư muội thế nào cũng không có đơn độc ở chung. Nhưng bây giờ tình huống không giống. Thượng Quan Hề Nhược tới Hầu phủ, không chừng còn ở lâu... Cái gọi là lâu ngày sinh tình, huống hồ hai bên còn có cảm tình sâu đậm làm cơ sở... Ngọc Dao càng nghĩ càng thấy lo lắng. Thượng Quan Hề Nhược này tuyệt đối là tai hoạ ngầm chen giữa Công chúa và Phò mã. Thế là khi đem chậu nước ra, Ngọc Dao đã lắc sẵn rồi để lên bàn làm nước tràn ra ướt vạt áo Thượng Quan Hề Nhược.
Tiêu Mộ Tuyết thấy thế sắc mặt tối sầm lại, lạnh lùng nhìn xem Ngọc Dao, muốn quở trách nhưng xét thấy trước mặt Thượng Quan Hề Nhược quở trách là không thích hợp, bởi vậy phân phó Ngọc Dao lui ra, tự mình lấy khăn chuẩn bị lau cho Thượng Quan Hề Nhược.
"Nha hoàn này không hiểu chuyện, làm việc tay chân vụng về, Hề Nhược muội muội không cần để ý. Muội có muốn đổi y phục khác không?" Tiêu Mộ Tuyết áy náy nói.
Thượng Quan Hề Nhược không thèm để ý, vẫn cười như cũ: "Không sao, chỉ ướt đuôi áo một chút thôi à, lau thôi là được rồi. Mộ Tuyết tỷ tỷ để ta tự làm đi."
Thượng Quan Hề Nhược vốn định cầm khăn của mình nhưng mà khi nhìn thấy khăn thêu của Tiêu Mộ Tuyết do dự một chút, rồi mới nhận lấy khăn tay. Nàng tự lau một phen mới chỉnh tề xếp lại trả cho đối phương. Nàng hòa nhã nói tiếng cảm ơn xong rồi lấy khăn khác để vào nước ấm, vắt khô sơ sơ và lau mặt cho Tiêu Mộ Tuyết, xong lấy Cửu hoa ngọc lộ chậm rãi có tiết tấu bôi lên mặt Tiêu Mộ Tuyết.
Sau vụ nổ, Tiêu Mộ Tuyết mặc dù kịp thời được đưa đi Thái Y Viện nhưng y thuật của các Thái y không cách nào so sánh với hai mẹ con Vũ Thanh U. Và dược liệu của Thái Y Viện cũng không thể đánh đồng với Cửu hoa ngọc lộ, cho nên Tiêu Mộ Tuyết vẫn còn cảm giác bỏng rát nhẹ nhẹ. Cửu hoa ngọc lộ hết sức mát mẻ lại thơm, khi nó chạm vào mặt khiến Tiêu Mộ Tuyết vừa được thư giãn lại vừa thích.
Công chúa lại có thêm hảo cảm đối với vị tiểu sư muội nhã nhặn này.
......
Ba ngày sau, Ích vương Tiêu Miễn vào vương thành với đội ngũ thật dài gây ra bụi mù cuồn cuộn. Đội ngũ này cuối cùng dừng lại ở dịch quán. Dịch quán này quy cách cực cao, chuyên dùng để chiêu đãi phiên vương và sứ thần ngoại bang.
Trong xe ngựa, người nam mặc hoa phục. Khuôn mặt người này cương nghị mà trầm ổn. Hắn là Ích vương Tiêu Miễn.
Tiêu Miễn vén rèm, đối với phụ tá Triệu Thành bên cạnh nói:
"Bản vương tiến cung đi thăm bệ hạ, chuyện nơi đây ngươi an bài một chút."
Triệu Thành trầm ngâm nói: "Vương gia từ Ích Châu mà đến, tàu xe mệt mỏi, thuộc hạ cảm thấy ngài nên nghỉ ngơi hai ngày rồi tiến cung cho thỏa đáng."
Tiêu Miễn lắc đầu: "Bản vương sốt ruột, một khắc cũng không chậm trễ được."
Triệu Thành mỉm cười, bám vào bên tai Tiêu Miễn nói: "Hiện tại không phải bình thường, mà là lúc thế cục nghiêm trọng, vương gia nên hiểu rõ tình huống trong vương thành trước rồi lại tiến cung cũng không muộn."
Tiêu Miễn nhướng mày, "Hm... Thôi được, bản vương nghe ngươi vậy."
Tiêu Miễn xuống xe ngựa, chậm rãi đến gần dịch quán. Người quản lý đến đón, dẫn Tiêu Miễn và các tùy tùng thân cận đưa vào trong nhã thất.
Tiêu Miễn cho lui hộ vệ, chỉ để lại Triệu Thành, hỏi: "Ngươi nói hoàng cung này, bản vương không vào được?"
Triệu Thành: "Không phải là không vào được. Mà là vì bây giờ bệ hạ bệnh nặng, mấy hoàng tử khẳng định sẽ ngươi lừa ta gạt vì hoàng vị... Trong khi đó, tinh binh mãnh tướng trong triều toàn bộ đã phái đi tiền tuyến, vương gia hiện tại đang cầm ba vạn trọng binh đương nhiên sẽ là đối tượng cho các hoàng tử lôi kéo. Vì thế, trong hai ngày này, dịch quán nhất định rất náo nhiệt. Vương gia trước hãy nghe bọn họ nói thế nào rồi ra đối sách sau."
Tiêu Miễn thật sự không thích bị lôi vào nội đấu, hắn đơn thuần chỉ muốn thăm viếng Tiêu Quan mà thôi. Bởi năm xưa khi còn là hoàng tử, hắn từng tận mắt nhìn thấy cảnh tượng huynh đệ cốt nhục tương tàn bi thảm vì hoàng vị rồi. Thất vương đoạt đích - đoạn máu tanh lịch sử đó đến nay còn rõ mồn một trước mắt. Tiêu Miễn xoa mi tâm, bất đắc dĩ: "Lịch sử lại tái diễn... Thân ở nhà đế vương, vĩnh viễn không được an bình."
Triệu Thành: "Đây là số mệnh, từ xưa giống nhau."
Quả nhiên như Triệu Thành sở liệu, chỉ trong đêm thôi dịch quán đã hết sức náo nhiệt. Chiêu vương Tiêu Tông mang theo không ít quà tặng trân quý tới bái phỏng Ích vương. Công bằng mà nói, Tiêu Miễn không thích Tiêu Tông, bởi vì đứa cháu này làm người ngang ngược càn rỡ, thích việc lớn hám công to, nhưng nghĩ đến Triệu thành dặn dò, Tiêu Miễn vẫn gặp Tiêu Tông.
Tiêu Tông để quà tặng trân quý lên bàn, chắp tay cười nói: "Hoàng thúc đường xa mà đến, vất vả." Rồi hắn chỉ vào quà tặng nói: "Đây là nhân sâm vạn năm, đây là tuyết liên ngàn năm. Nho nhỏ lễ vật thể hiện kính ý, mong hoàng thúc vui vẻ nhận."
Hắn lại nhìn quanh bốn phía, nói: "Dịch quán tuy tốt nhưng vẫn không xứng với thân phận hoàng thúc. Nếu hoàng thúc không chê, hay là đến phủ đệ của cháu đi."
Ích vương khoát tay nói: "Không cần, dịch quán đã rất thoải mái."
Tiêu Tông lại cười: "Vậy thì tốt. Hoàng thúc không nguyện ý, cháu cũng không miễn cưỡng. Nhưng nếu ngài nhu cầu gì khác thì cứ việc gọi cháu."
Tiêu Tông ngồi xuống, tùy tùng của Ích vương rót cho hắn một chén trà rồi tự giác đóng cửa và rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người. Tiêu Miễn không dây dưa nhiều:
"Ngươi tới nơi này không phải là vì tặng lễ đi? Có lời gì cứ nói."
"Hoàng thúc quả nhiên là người sảng khoái, vậy cháu cũng không quanh co nữa. Ngài cũng biết hiện tại thế cục trong triều bây giờ cả đám đại thần đều không được tốt cho lắm. Phụ hoàng đột nhiên hôn mê bất tỉnh, Tiêu Trạm ỷ vào thân phận con trai trưởng làm Nhiếp chính thì thôi, nhưng ngài xem hắn làm chuyện gì?"
Nhắc tới Tiêu Trạm, Tiêu Tông hận không thể chửi rủa mười ngày mười đêm. Tiêu Tông tràn đầy chán ghét nói:
"Hắn tự cho là đúng, bất tuân quy củ, dám phủ định chính sách phụ hoàng đặt ra, bất trung bất hiếu như vậy. Tiêu Quốc giang sơn tất cả đều do văn võ các đại thần dốc sức làm ra, hắn vậy mà dám tổn hại đến ích lợi của họ, đó là bất nhân bất nghĩa. Hạng người bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa như vậy, hoàng thúc, ngài cảm thấy hắn có tư cách nắm giữ triều cục sao?"
Tiêu Tông cũng chẳng nói hắn có mơ tưởng làm hoàng đế hay suy nghĩ nắm giữ triều cục mà chỉ chọn nói cái mà Ích vương để ý. Vậy Ích vương để ý cái gì? Đương nhiên là những ích lợi này vì một khiTiêu Trạm thi hành chính sách mới, Tiêu miễn là người chết thảm nhất. Tiêu Tông biết rằng chỉ có đâm trúng chỗ đau của vị hoàng thúc này thì ông ta mới có thể không chùn bước mà đứng cùng chiến tuyến với mình. Tiêu Tông chửi Tiêu Trạm xong, bắt đầu thiếp vàng lên mặt mình.
"Hoàng thúc, nếu là ta đương quyền, ta nhất định sẽ không tổn hại đến lợi ích của ngài. Trái lại còn sẽ lại gia tăng cho ngài mấy ngàn khoảnh ruộng tốt."
Tiêu Miễn nhẹ nhàng xốc mí mắt lên, hỏi: "Ngươi muốn làm Hoàng đế? Muốn ta trợ giúp để đối kháng Tiêu Trạm?" Mặt hắn không biểu tình, thanh âm lạnh lùng: "Phụ hoàng ngươi băng hà rồi sao? Ngươi đã vội vã muốn làm Hoàng đế như vậy?"
Tiêu Tông xấu hổ, liếm khóe miệng, giải thích: "Hoàng thúc đừng hiểu lầm, ta không phải muốn làm Hoàng đế, mà chủ yếu là tình hình bây giờ... Nếu Tiêu Trạm an phận thủ thường, ta đương nhiên không có ý nghĩ này... Còn không phải bị hắn ép sao?"
Ích vương cười lạnh: "Bệ hạ bệnh nặng, thân làm con các ngươi không đi tìm kiếm danh y chữa bệnh cho hắn, trái lại mỗi người tranh quyền đoạt lợi đấu đến không chết không thôi, tam cương ngũ thường của một con người, trung hiếu đạo nghĩa của một người làm con ngươi để đi đâu?"
"Hoàng thúc... Ta... Ta có tìm danh y chứ, nhưng bệnh này rất tà môn, các Thái y đều bó tay không có biện pháp, càng không nói đến những giang hồ danh y kia trị cũng không hết."
Tiêu Miễn: "Bởi vì ngươi tìm lang băm cho nên trị không hết bệnh của bệ hạ. Vì vậy chuyện tìm danh y bản vương sẽ xử lý, sau này ngươi không cần nhúng tay."
Tiêu Tông cúi đầu, khom người nói: "Dạ. Hoàng thúc, chuyện ta vừa nói..."
Tiêu Miễn khoát tay, "Chuyện vừa rồi coi như gió thoảng, ta không có nghe thấy. Chỉ cần bệ hạ còn sống một ngày, ta dù có chết cũng sẽ bảo vệ giang sơn của hắn. Còn muốn ta giúp ngươi leo lên đế vị, tuyệt đối là chuyện không thể."
"Hoàng thúc- ta có thể không làm Hoàng đế nhưng Tiêu Trạm... Một khi ngồi lên long ỷ, cuộc sống của chúng ta đều không tốt..."
Tiêu Miễn chậm rãi nói: "Ngươi không cần lo lắng. Hắn cũng tương tự, không làm được Hoàng đế. Nếu như hắn khăng khăng, đó chính là mưu triều soán vị."
Tiêu Tông nghe xong trong lòng cũng dễ chịu một chút, mặc dù còn muốn nói tiếp nhưng Tiêu Miễn đã hạ lệnh trục khách. Tiêu Tông đành phải sờ mũi, xám xịt rời đi. Lúc trở lại vương phủ, đúng lúc gặp Tần Nhiếp làm việc từ bên ngoài trở về. Tần Nhiếp nhìn thấy Tiêu Tông ủ rũ cúi đầu, hỏi:
"Thất bại rồi?"
"Dạ." Tiêu Tông nói, "Ông ta vô cùng cố chấp, mặc kệ ta nói điều kiện gì cũng không đồng ý, chỉ khăng khăng đi tìm danh y chữa bệnh cho phụ hoàng."
Tần Nhiếp cũng không bất ngờ, "Hợp tình hợp lý thôi, dù sao thì hai người họ huynh đệ tình thâm, ngày xưa khi bệ hạ đăng cơ, giết nhiều huynh đệ như vậy, chỉ có để lại Ích vương, còn ưu đãi có thừa. Ích vương có thể không mang ơn?"
"Cậu..." Tiêu Tông mê man nói, "Hoàng thúc không chịu hỗ trợ, chúng ta nên làm gì bây giờ? Lực lượng của chúng ta vẫn chưa đủ để đối kháng Tiêu Trạm, trong khi hắn đã biểu lộ dấu hiệu muốn xưng đế..."
Tiêu Tông run sợ. Nếu Tiêu Trạm làm Hoàng đế, toàn bộ Chiêu vương phủ của hắn sẽ bị diệt cả nhà.
"Cậu... đừng im lặng như vậy, nói biện pháp đi, ta hiện tại cực kỳ bối rối, cực kỳ bất ổn. Kể từ ngày hạ triều đó ta đã không thể bình tĩnh trở lại..."
Tần Nhiếp: "Vội cái gì? Trước hãy trấn định. Nếu con loạn trận cước, không cần Tiêu Trạm tới thu thập, quân mình đã tự tan rã."
Tiêu Tông bĩu môi thầm nói: Trấn định, trấn định, người ta kề đao vào cổ rồi còn ở đó mà ngày ngày trấn định? Đương nhiên hắn chỉ dám oán thầm, không dám nói ra.
Tần Nhiếp: "Ích vương rốt cục nói thế nào? Con chi tiết thuật lại xem."
"Vâng."
Rồi Tiêu Tông thuật lại cuộc đối thoại với Tiêu Miễn.
Tần Nhiếp trầm tư nói:
"Tình huống còn chưa có bết bát như thế. Ích vương không chỉ phản đối con làm Hoàng đế, mà cũng phản đối Tiêu Trạm. Thật ra ta cảm thấy điều hắn nói ngược lại có lợi cho chúng ta. Con nghĩ xem, bệ hạ coi trọng con như vậy, sau này sớm muộn gì cũng truyền ngôi cho con thôi. Chẳng qua hắn bị bệnh nặng, tình huống mới nghiêng về phía Tiêu Trạm; cho nên nếu bệ hạ tỉnh lại, vậy Tiêu Trạm chẳng phải xong đời? Ích vương có ba vạn tinh binh, nếu hắn không đồng ý Tiêu Trạm kế vị, hai bên khẳng định sẽ có một trận đấu. Nghe nói Cố Vân Cảnh hiện tại bị thương rất nặng, cho nên bằng vào lực lượng của Tiêu Trạm, con cảm thấy bọn chúng có thể đối kháng với Ích vương? Chưa kể trong đám đại thần đã có tám chín phần không phục Tiêu Trạm. Trước đó vì danh tiếng Tiêu Trạm còn thịnh, bọn họ không dám nói, nhưng bây giờ có Ích vương, bọn họ khẳng định sẽ nghe theo Ích vương như thiên lôi sai đâu đánh đó. Trên đời này ai mà không muốn bảo hộ lợi ích của mình đâu."
Tiêu Tông mừng rỡ: "Nói vậy... Cậu, vậy những gì chúng ta bố trí trước đó không phải gác lại hả?"
"Không!" Tần Nhiếp trầm giọng nói, "Đã có mười vị đại thần nguyện ý nghe ta hiệu triệu, cho chúng ta mượn phủ binh của họ. Tuy ban đầu ta đã nghĩ nên lôi kéo Ích vương, nhưng hiện tại xem ra không cần chúng ta ra tay. Trước hết chúng ta án binh bất động, yên lặng theo dõi kỳ biến."
Cùng lúc đó, dịch quán lại nghênh đón một vị có thân phận hiển hách khác – An Vương Tiêu Trạm xuống kiệu, bước chân hữu lực đi vào trong.
Đám người sau khi hành lễ, các tùy tùng Ích vương vội chạy vào đi thông báo Tiêu miễn, song vừa mới đi được mấy bước đã bị Tiêu Trạm gọi lại:
"Không cần thông báo. Hoàng thúc là trưởng giả, bản vương là đến bái phỏng, chứ không phải ông ấy mời đón. Các ngươi dẫn đường đi."
Sau một lát, Tiêu Trạm đi theo các tùy tùng đến một gian nhã thất. Các tùy tùng lui ra, Tiêu Trạm đưa tay gõ cửa, cung kính nói:
"Cháu là Tiêu Trạm, đến bái kiến hoàng thúc."
Một giọng nói bình thản cương chính của người nam từ khe cửa lọt vào, Tiêu Miễn nghe mà mi tâm mơ hồ đau đớn. Tiêu Trạm thông minh hơn Tiêu Tông rất nhiều – hắn có thể dăm ba câu đuổi Tiêu Tông đi, nhưng không nhất định có thể dăm ba câu đuổi được Tiêu Trạm, mà trái lại rất có thể phải dùng thiên ngôn vạn ngữ. Hiện tại, Tiêu Miễn đang đứng trước một cục diện cực kỳ lúng túng. Cho tới nay, quan hệ giữa hắn và Tiêu Trạm rất tốt, hai chú cháu thân như cha con. Tiêu Trạm không được Hoàng đế sủng ái, Hoàng đế từng mấy lần muốn phế Thái tử, đều là bởi vì Tiêu Miễn khuyên can, Hoàng đế mới bỏ đi suy nghĩ đó. Hắn có thể quyết tuyệt, không lưu tình với Tiêu Tông, nhưng đối mặt với Tiêu Trạm hắn rõ ràng nói không nên lời. Dù sao tình cảm chú cháu vẫn còn đó...
Tuy rằng Ích vương sủng ái Tiêu Trạm, nhưng cũng không đồng ý cho phép Tiêu Trạm làm hoàng đế. Hắn là người có tầm nhìn, bằng không, vào những năm nhiều huynh đệ bị huyết tẩy hắn cũng không có khả năng giữ mình cho đến ngày nay. Không chỉ có tầm nhìn mà hắn nắm bắt thời cục cũng rất nhanh. Công là công, tư là tư. Mặc dù yêu thương Tiêu Trạm nhưng tuyệt đối sẽ không bởi vậy coi đó là lý do để ủng hộ Tiêu Trạm làm hoàng đế. Tiêu Miễn đã từng lấy tính mạng ra thề rằng đời này nhất định chỉ sẽ thần phục hoàng đế; chỉ cần bệ hạ một ngày không băng hà, chí hướng của hắn sẽ không lay chuyển.
Ích vương đưa tay bao trùm khuôn mặt, thở dài thật dài, mới thả tay và đứng dậy mở cửa.
Một người nam tư thế oai hùng, khí vũ hiên ngang đứng ngoài cửa. Tiêu Trạm vẫn là Tiêu Trạm như ngày nào, tài năng ra sao đều hiển hiện qua hai hàng lông mày. Khí chất hèn mọn như Tiêu Tông căn bản không có cách nào đánh đồng; tựa như một người là trời, một người là đất.
Tiêu Trạm: "Hoàng thúc ngàn dặm xa xôi tới đây, tàu xe mệt mỏi, nên nghỉ ngơi thật tốt. Cháu không nên tới quấy rầy, nhưng việc này lớn, cần thương nghị cùng hoàng thúc."
"Hừ, là vì hoàng vị? Không bàn nữa! Trở về đi!"
Vũ Thanh U cảm giác được Tiêu Mộ Tuyết thay đổi rất nhiều so với trước đó... Bà vẫn còn nhớ hồi nàng đến Vong Ưu Cốc, vị Công chúa này giơ tay nhấc chân đều biểu lộ người sống chớ gần, vậy mà Tiêu Mộ Tuyết hiện tại đã ít đi lạnh lùng thay bằng không ít ấm áp nhu hòa. Điều này chứng tỏ Công chúa và Cố Vân Cảnh tình cảm có đột phá trọng đại, bà không khỏi lại lo lắng. Tình cảm đột phá mang ý nghĩa không thể thiếu tiếp xúc thân mật trong sinh hoạt thường ngày, mà một khi tiếp xúc quá thân phận Cố Vân Cảnh rất dễ bại lộ, Trấn Viễn Hầu Phủ sợ lại phải gặp kiếp nạn. Vũ Thanh U suy nghĩ kỹ càng, cảm thấy chờ Cố Vân Cảnh tỉnh lại rồi giải thích nặng nhẹ một lần. Bà che giấu vẻ lo lắng, đối với Tiêu Mộ Tuyết nhẹ nhàng gật đầu:
"Vậy sau này ta sẽ gọi thẳng tên của con."
"Hề Nhược muội muội." Tiêu Mộ Tuyết nghiêng đầu, đối với người mặc váy lục xinh đẹp bên cạnh nói, "Về sau muội cũng không cần gọi ta là Công chúa, cứ gọi ta là Mộ Tuyết tỷ tỷ."
Thượng Quan Hề Nhược nhỏ tuổi hơn Tiêu Mộ Tuyết, mặc dù có địa vị cao tại Vong Ưu Cốc nhưng cuối cùng vẫn là không thể đánh đồng với Công chúa điện hạ tôn quý nhất Tiêu Quốc. Nếu đổi lại là một người bình thường, nghe Công chúa nói như vậy, tất nhiên sẽ có thụ sủng nhược kinh, nhưng người đó không phải là Thượng Quan Hề Nhược - nàng lớn lên trong hoàn cảnh tự do bình đẳng, cảm thấy giữa người và người không có phân chia đẳng cấp, xưng hô Công chúa gọi Tiêu Mộ Tuyết chỉ vì tôn trọng chứ không phải bởi vì đối phương cao quý hơn mình. Và một điều nữa, tuy nàng cũng ái mộ Cố Vân Cảnh, nhưng thiên tính thiện lương, không ghét hay hận Tiêu Mộ Tuyết cái gì, đối với Công chúa cười một tiếng:
"Mộ Tuyết tỷ tỷ..."
Bởi vì Vũ Thanh U để Thải Nguyệt đi nấu thuốc nên cũng không ở lại trong phòng, bà chỉ ngồi một chút rồi đi.
Thượng Quan Hề Nhược nói: "Mộ Tuyết tỷ tỷ, trước khi dùng Cửu hoa ngọc lộ, tỷ cần rửa mặt sạch sẽ, cho nên hiện tại ta muốn rửa hết các dược vật trước đó tỷ đã dùng, tỷ hãy kiên nhẫn đợi một chút, ta đi lấy nước ấm tới."
Tiêu Mộ Tuyết kéo tay Thượng Quan Hề Nhược, khẽ lắc đầu: "Hề Nhược muội muội là khách nhân đường xa mà đến, sao có thể để muội làm công tác của hạ nhân?"
Rồi Tiêu Mộ Tuyết phân phó, Ngọc Dao rất nhanh bưng nước ấm và khăn tới.
Tiêu Mộ Tuyết thì thích Thượng Quan Hề Nhược thật, nhưng Ngọc Dao thì không quá chào đón bởi vì lúc trước khi đi Vong Ưu Cốc, Ngọc Dao trông thấy dáng vẻ ấm áp của Phò mã khi gặp vị tiểu sư muội này, lúc ấy nàng đã bất bình thay cho Công chúa. May là ở Vong Ưu Cốc không lâu, Phò mã cho dù thích tiểu sư muội thế nào cũng không có đơn độc ở chung. Nhưng bây giờ tình huống không giống. Thượng Quan Hề Nhược tới Hầu phủ, không chừng còn ở lâu... Cái gọi là lâu ngày sinh tình, huống hồ hai bên còn có cảm tình sâu đậm làm cơ sở... Ngọc Dao càng nghĩ càng thấy lo lắng. Thượng Quan Hề Nhược này tuyệt đối là tai hoạ ngầm chen giữa Công chúa và Phò mã. Thế là khi đem chậu nước ra, Ngọc Dao đã lắc sẵn rồi để lên bàn làm nước tràn ra ướt vạt áo Thượng Quan Hề Nhược.
Tiêu Mộ Tuyết thấy thế sắc mặt tối sầm lại, lạnh lùng nhìn xem Ngọc Dao, muốn quở trách nhưng xét thấy trước mặt Thượng Quan Hề Nhược quở trách là không thích hợp, bởi vậy phân phó Ngọc Dao lui ra, tự mình lấy khăn chuẩn bị lau cho Thượng Quan Hề Nhược.
"Nha hoàn này không hiểu chuyện, làm việc tay chân vụng về, Hề Nhược muội muội không cần để ý. Muội có muốn đổi y phục khác không?" Tiêu Mộ Tuyết áy náy nói.
Thượng Quan Hề Nhược không thèm để ý, vẫn cười như cũ: "Không sao, chỉ ướt đuôi áo một chút thôi à, lau thôi là được rồi. Mộ Tuyết tỷ tỷ để ta tự làm đi."
Thượng Quan Hề Nhược vốn định cầm khăn của mình nhưng mà khi nhìn thấy khăn thêu của Tiêu Mộ Tuyết do dự một chút, rồi mới nhận lấy khăn tay. Nàng tự lau một phen mới chỉnh tề xếp lại trả cho đối phương. Nàng hòa nhã nói tiếng cảm ơn xong rồi lấy khăn khác để vào nước ấm, vắt khô sơ sơ và lau mặt cho Tiêu Mộ Tuyết, xong lấy Cửu hoa ngọc lộ chậm rãi có tiết tấu bôi lên mặt Tiêu Mộ Tuyết.
Sau vụ nổ, Tiêu Mộ Tuyết mặc dù kịp thời được đưa đi Thái Y Viện nhưng y thuật của các Thái y không cách nào so sánh với hai mẹ con Vũ Thanh U. Và dược liệu của Thái Y Viện cũng không thể đánh đồng với Cửu hoa ngọc lộ, cho nên Tiêu Mộ Tuyết vẫn còn cảm giác bỏng rát nhẹ nhẹ. Cửu hoa ngọc lộ hết sức mát mẻ lại thơm, khi nó chạm vào mặt khiến Tiêu Mộ Tuyết vừa được thư giãn lại vừa thích.
Công chúa lại có thêm hảo cảm đối với vị tiểu sư muội nhã nhặn này.
......
Ba ngày sau, Ích vương Tiêu Miễn vào vương thành với đội ngũ thật dài gây ra bụi mù cuồn cuộn. Đội ngũ này cuối cùng dừng lại ở dịch quán. Dịch quán này quy cách cực cao, chuyên dùng để chiêu đãi phiên vương và sứ thần ngoại bang.
Trong xe ngựa, người nam mặc hoa phục. Khuôn mặt người này cương nghị mà trầm ổn. Hắn là Ích vương Tiêu Miễn.
Tiêu Miễn vén rèm, đối với phụ tá Triệu Thành bên cạnh nói:
"Bản vương tiến cung đi thăm bệ hạ, chuyện nơi đây ngươi an bài một chút."
Triệu Thành trầm ngâm nói: "Vương gia từ Ích Châu mà đến, tàu xe mệt mỏi, thuộc hạ cảm thấy ngài nên nghỉ ngơi hai ngày rồi tiến cung cho thỏa đáng."
Tiêu Miễn lắc đầu: "Bản vương sốt ruột, một khắc cũng không chậm trễ được."
Triệu Thành mỉm cười, bám vào bên tai Tiêu Miễn nói: "Hiện tại không phải bình thường, mà là lúc thế cục nghiêm trọng, vương gia nên hiểu rõ tình huống trong vương thành trước rồi lại tiến cung cũng không muộn."
Tiêu Miễn nhướng mày, "Hm... Thôi được, bản vương nghe ngươi vậy."
Tiêu Miễn xuống xe ngựa, chậm rãi đến gần dịch quán. Người quản lý đến đón, dẫn Tiêu Miễn và các tùy tùng thân cận đưa vào trong nhã thất.
Tiêu Miễn cho lui hộ vệ, chỉ để lại Triệu Thành, hỏi: "Ngươi nói hoàng cung này, bản vương không vào được?"
Triệu Thành: "Không phải là không vào được. Mà là vì bây giờ bệ hạ bệnh nặng, mấy hoàng tử khẳng định sẽ ngươi lừa ta gạt vì hoàng vị... Trong khi đó, tinh binh mãnh tướng trong triều toàn bộ đã phái đi tiền tuyến, vương gia hiện tại đang cầm ba vạn trọng binh đương nhiên sẽ là đối tượng cho các hoàng tử lôi kéo. Vì thế, trong hai ngày này, dịch quán nhất định rất náo nhiệt. Vương gia trước hãy nghe bọn họ nói thế nào rồi ra đối sách sau."
Tiêu Miễn thật sự không thích bị lôi vào nội đấu, hắn đơn thuần chỉ muốn thăm viếng Tiêu Quan mà thôi. Bởi năm xưa khi còn là hoàng tử, hắn từng tận mắt nhìn thấy cảnh tượng huynh đệ cốt nhục tương tàn bi thảm vì hoàng vị rồi. Thất vương đoạt đích - đoạn máu tanh lịch sử đó đến nay còn rõ mồn một trước mắt. Tiêu Miễn xoa mi tâm, bất đắc dĩ: "Lịch sử lại tái diễn... Thân ở nhà đế vương, vĩnh viễn không được an bình."
Triệu Thành: "Đây là số mệnh, từ xưa giống nhau."
Quả nhiên như Triệu Thành sở liệu, chỉ trong đêm thôi dịch quán đã hết sức náo nhiệt. Chiêu vương Tiêu Tông mang theo không ít quà tặng trân quý tới bái phỏng Ích vương. Công bằng mà nói, Tiêu Miễn không thích Tiêu Tông, bởi vì đứa cháu này làm người ngang ngược càn rỡ, thích việc lớn hám công to, nhưng nghĩ đến Triệu thành dặn dò, Tiêu Miễn vẫn gặp Tiêu Tông.
Tiêu Tông để quà tặng trân quý lên bàn, chắp tay cười nói: "Hoàng thúc đường xa mà đến, vất vả." Rồi hắn chỉ vào quà tặng nói: "Đây là nhân sâm vạn năm, đây là tuyết liên ngàn năm. Nho nhỏ lễ vật thể hiện kính ý, mong hoàng thúc vui vẻ nhận."
Hắn lại nhìn quanh bốn phía, nói: "Dịch quán tuy tốt nhưng vẫn không xứng với thân phận hoàng thúc. Nếu hoàng thúc không chê, hay là đến phủ đệ của cháu đi."
Ích vương khoát tay nói: "Không cần, dịch quán đã rất thoải mái."
Tiêu Tông lại cười: "Vậy thì tốt. Hoàng thúc không nguyện ý, cháu cũng không miễn cưỡng. Nhưng nếu ngài nhu cầu gì khác thì cứ việc gọi cháu."
Tiêu Tông ngồi xuống, tùy tùng của Ích vương rót cho hắn một chén trà rồi tự giác đóng cửa và rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người. Tiêu Miễn không dây dưa nhiều:
"Ngươi tới nơi này không phải là vì tặng lễ đi? Có lời gì cứ nói."
"Hoàng thúc quả nhiên là người sảng khoái, vậy cháu cũng không quanh co nữa. Ngài cũng biết hiện tại thế cục trong triều bây giờ cả đám đại thần đều không được tốt cho lắm. Phụ hoàng đột nhiên hôn mê bất tỉnh, Tiêu Trạm ỷ vào thân phận con trai trưởng làm Nhiếp chính thì thôi, nhưng ngài xem hắn làm chuyện gì?"
Nhắc tới Tiêu Trạm, Tiêu Tông hận không thể chửi rủa mười ngày mười đêm. Tiêu Tông tràn đầy chán ghét nói:
"Hắn tự cho là đúng, bất tuân quy củ, dám phủ định chính sách phụ hoàng đặt ra, bất trung bất hiếu như vậy. Tiêu Quốc giang sơn tất cả đều do văn võ các đại thần dốc sức làm ra, hắn vậy mà dám tổn hại đến ích lợi của họ, đó là bất nhân bất nghĩa. Hạng người bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa như vậy, hoàng thúc, ngài cảm thấy hắn có tư cách nắm giữ triều cục sao?"
Tiêu Tông cũng chẳng nói hắn có mơ tưởng làm hoàng đế hay suy nghĩ nắm giữ triều cục mà chỉ chọn nói cái mà Ích vương để ý. Vậy Ích vương để ý cái gì? Đương nhiên là những ích lợi này vì một khiTiêu Trạm thi hành chính sách mới, Tiêu miễn là người chết thảm nhất. Tiêu Tông biết rằng chỉ có đâm trúng chỗ đau của vị hoàng thúc này thì ông ta mới có thể không chùn bước mà đứng cùng chiến tuyến với mình. Tiêu Tông chửi Tiêu Trạm xong, bắt đầu thiếp vàng lên mặt mình.
"Hoàng thúc, nếu là ta đương quyền, ta nhất định sẽ không tổn hại đến lợi ích của ngài. Trái lại còn sẽ lại gia tăng cho ngài mấy ngàn khoảnh ruộng tốt."
Tiêu Miễn nhẹ nhàng xốc mí mắt lên, hỏi: "Ngươi muốn làm Hoàng đế? Muốn ta trợ giúp để đối kháng Tiêu Trạm?" Mặt hắn không biểu tình, thanh âm lạnh lùng: "Phụ hoàng ngươi băng hà rồi sao? Ngươi đã vội vã muốn làm Hoàng đế như vậy?"
Tiêu Tông xấu hổ, liếm khóe miệng, giải thích: "Hoàng thúc đừng hiểu lầm, ta không phải muốn làm Hoàng đế, mà chủ yếu là tình hình bây giờ... Nếu Tiêu Trạm an phận thủ thường, ta đương nhiên không có ý nghĩ này... Còn không phải bị hắn ép sao?"
Ích vương cười lạnh: "Bệ hạ bệnh nặng, thân làm con các ngươi không đi tìm kiếm danh y chữa bệnh cho hắn, trái lại mỗi người tranh quyền đoạt lợi đấu đến không chết không thôi, tam cương ngũ thường của một con người, trung hiếu đạo nghĩa của một người làm con ngươi để đi đâu?"
"Hoàng thúc... Ta... Ta có tìm danh y chứ, nhưng bệnh này rất tà môn, các Thái y đều bó tay không có biện pháp, càng không nói đến những giang hồ danh y kia trị cũng không hết."
Tiêu Miễn: "Bởi vì ngươi tìm lang băm cho nên trị không hết bệnh của bệ hạ. Vì vậy chuyện tìm danh y bản vương sẽ xử lý, sau này ngươi không cần nhúng tay."
Tiêu Tông cúi đầu, khom người nói: "Dạ. Hoàng thúc, chuyện ta vừa nói..."
Tiêu Miễn khoát tay, "Chuyện vừa rồi coi như gió thoảng, ta không có nghe thấy. Chỉ cần bệ hạ còn sống một ngày, ta dù có chết cũng sẽ bảo vệ giang sơn của hắn. Còn muốn ta giúp ngươi leo lên đế vị, tuyệt đối là chuyện không thể."
"Hoàng thúc- ta có thể không làm Hoàng đế nhưng Tiêu Trạm... Một khi ngồi lên long ỷ, cuộc sống của chúng ta đều không tốt..."
Tiêu Miễn chậm rãi nói: "Ngươi không cần lo lắng. Hắn cũng tương tự, không làm được Hoàng đế. Nếu như hắn khăng khăng, đó chính là mưu triều soán vị."
Tiêu Tông nghe xong trong lòng cũng dễ chịu một chút, mặc dù còn muốn nói tiếp nhưng Tiêu Miễn đã hạ lệnh trục khách. Tiêu Tông đành phải sờ mũi, xám xịt rời đi. Lúc trở lại vương phủ, đúng lúc gặp Tần Nhiếp làm việc từ bên ngoài trở về. Tần Nhiếp nhìn thấy Tiêu Tông ủ rũ cúi đầu, hỏi:
"Thất bại rồi?"
"Dạ." Tiêu Tông nói, "Ông ta vô cùng cố chấp, mặc kệ ta nói điều kiện gì cũng không đồng ý, chỉ khăng khăng đi tìm danh y chữa bệnh cho phụ hoàng."
Tần Nhiếp cũng không bất ngờ, "Hợp tình hợp lý thôi, dù sao thì hai người họ huynh đệ tình thâm, ngày xưa khi bệ hạ đăng cơ, giết nhiều huynh đệ như vậy, chỉ có để lại Ích vương, còn ưu đãi có thừa. Ích vương có thể không mang ơn?"
"Cậu..." Tiêu Tông mê man nói, "Hoàng thúc không chịu hỗ trợ, chúng ta nên làm gì bây giờ? Lực lượng của chúng ta vẫn chưa đủ để đối kháng Tiêu Trạm, trong khi hắn đã biểu lộ dấu hiệu muốn xưng đế..."
Tiêu Tông run sợ. Nếu Tiêu Trạm làm Hoàng đế, toàn bộ Chiêu vương phủ của hắn sẽ bị diệt cả nhà.
"Cậu... đừng im lặng như vậy, nói biện pháp đi, ta hiện tại cực kỳ bối rối, cực kỳ bất ổn. Kể từ ngày hạ triều đó ta đã không thể bình tĩnh trở lại..."
Tần Nhiếp: "Vội cái gì? Trước hãy trấn định. Nếu con loạn trận cước, không cần Tiêu Trạm tới thu thập, quân mình đã tự tan rã."
Tiêu Tông bĩu môi thầm nói: Trấn định, trấn định, người ta kề đao vào cổ rồi còn ở đó mà ngày ngày trấn định? Đương nhiên hắn chỉ dám oán thầm, không dám nói ra.
Tần Nhiếp: "Ích vương rốt cục nói thế nào? Con chi tiết thuật lại xem."
"Vâng."
Rồi Tiêu Tông thuật lại cuộc đối thoại với Tiêu Miễn.
Tần Nhiếp trầm tư nói:
"Tình huống còn chưa có bết bát như thế. Ích vương không chỉ phản đối con làm Hoàng đế, mà cũng phản đối Tiêu Trạm. Thật ra ta cảm thấy điều hắn nói ngược lại có lợi cho chúng ta. Con nghĩ xem, bệ hạ coi trọng con như vậy, sau này sớm muộn gì cũng truyền ngôi cho con thôi. Chẳng qua hắn bị bệnh nặng, tình huống mới nghiêng về phía Tiêu Trạm; cho nên nếu bệ hạ tỉnh lại, vậy Tiêu Trạm chẳng phải xong đời? Ích vương có ba vạn tinh binh, nếu hắn không đồng ý Tiêu Trạm kế vị, hai bên khẳng định sẽ có một trận đấu. Nghe nói Cố Vân Cảnh hiện tại bị thương rất nặng, cho nên bằng vào lực lượng của Tiêu Trạm, con cảm thấy bọn chúng có thể đối kháng với Ích vương? Chưa kể trong đám đại thần đã có tám chín phần không phục Tiêu Trạm. Trước đó vì danh tiếng Tiêu Trạm còn thịnh, bọn họ không dám nói, nhưng bây giờ có Ích vương, bọn họ khẳng định sẽ nghe theo Ích vương như thiên lôi sai đâu đánh đó. Trên đời này ai mà không muốn bảo hộ lợi ích của mình đâu."
Tiêu Tông mừng rỡ: "Nói vậy... Cậu, vậy những gì chúng ta bố trí trước đó không phải gác lại hả?"
"Không!" Tần Nhiếp trầm giọng nói, "Đã có mười vị đại thần nguyện ý nghe ta hiệu triệu, cho chúng ta mượn phủ binh của họ. Tuy ban đầu ta đã nghĩ nên lôi kéo Ích vương, nhưng hiện tại xem ra không cần chúng ta ra tay. Trước hết chúng ta án binh bất động, yên lặng theo dõi kỳ biến."
Cùng lúc đó, dịch quán lại nghênh đón một vị có thân phận hiển hách khác – An Vương Tiêu Trạm xuống kiệu, bước chân hữu lực đi vào trong.
Đám người sau khi hành lễ, các tùy tùng Ích vương vội chạy vào đi thông báo Tiêu miễn, song vừa mới đi được mấy bước đã bị Tiêu Trạm gọi lại:
"Không cần thông báo. Hoàng thúc là trưởng giả, bản vương là đến bái phỏng, chứ không phải ông ấy mời đón. Các ngươi dẫn đường đi."
Sau một lát, Tiêu Trạm đi theo các tùy tùng đến một gian nhã thất. Các tùy tùng lui ra, Tiêu Trạm đưa tay gõ cửa, cung kính nói:
"Cháu là Tiêu Trạm, đến bái kiến hoàng thúc."
Một giọng nói bình thản cương chính của người nam từ khe cửa lọt vào, Tiêu Miễn nghe mà mi tâm mơ hồ đau đớn. Tiêu Trạm thông minh hơn Tiêu Tông rất nhiều – hắn có thể dăm ba câu đuổi Tiêu Tông đi, nhưng không nhất định có thể dăm ba câu đuổi được Tiêu Trạm, mà trái lại rất có thể phải dùng thiên ngôn vạn ngữ. Hiện tại, Tiêu Miễn đang đứng trước một cục diện cực kỳ lúng túng. Cho tới nay, quan hệ giữa hắn và Tiêu Trạm rất tốt, hai chú cháu thân như cha con. Tiêu Trạm không được Hoàng đế sủng ái, Hoàng đế từng mấy lần muốn phế Thái tử, đều là bởi vì Tiêu Miễn khuyên can, Hoàng đế mới bỏ đi suy nghĩ đó. Hắn có thể quyết tuyệt, không lưu tình với Tiêu Tông, nhưng đối mặt với Tiêu Trạm hắn rõ ràng nói không nên lời. Dù sao tình cảm chú cháu vẫn còn đó...
Tuy rằng Ích vương sủng ái Tiêu Trạm, nhưng cũng không đồng ý cho phép Tiêu Trạm làm hoàng đế. Hắn là người có tầm nhìn, bằng không, vào những năm nhiều huynh đệ bị huyết tẩy hắn cũng không có khả năng giữ mình cho đến ngày nay. Không chỉ có tầm nhìn mà hắn nắm bắt thời cục cũng rất nhanh. Công là công, tư là tư. Mặc dù yêu thương Tiêu Trạm nhưng tuyệt đối sẽ không bởi vậy coi đó là lý do để ủng hộ Tiêu Trạm làm hoàng đế. Tiêu Miễn đã từng lấy tính mạng ra thề rằng đời này nhất định chỉ sẽ thần phục hoàng đế; chỉ cần bệ hạ một ngày không băng hà, chí hướng của hắn sẽ không lay chuyển.
Ích vương đưa tay bao trùm khuôn mặt, thở dài thật dài, mới thả tay và đứng dậy mở cửa.
Một người nam tư thế oai hùng, khí vũ hiên ngang đứng ngoài cửa. Tiêu Trạm vẫn là Tiêu Trạm như ngày nào, tài năng ra sao đều hiển hiện qua hai hàng lông mày. Khí chất hèn mọn như Tiêu Tông căn bản không có cách nào đánh đồng; tựa như một người là trời, một người là đất.
Tiêu Trạm: "Hoàng thúc ngàn dặm xa xôi tới đây, tàu xe mệt mỏi, nên nghỉ ngơi thật tốt. Cháu không nên tới quấy rầy, nhưng việc này lớn, cần thương nghị cùng hoàng thúc."
"Hừ, là vì hoàng vị? Không bàn nữa! Trở về đi!"