Khế Ước Phò Mã
Chương 148
148. Cứu người
Nhưng chính Lữ Trọng cũng là gần chết nửa tàn, mỗi một cử động đều sẽ đau đớn đến xé rách tim gan, lại thế nào cứu được Cố Vân Cảnh?
Tiêu Mộ Tuyết ý thức được lời nói của mình ngu xuẩn đến cỡ nào... Trong lúc ngặt nghèo như thế này hoảng loạn cũng không làm nên chuyện gì, hiện tại là phải ổn định nỗi lòng, kịp thời ra ngoài xin giúp đỡ. Vạn Xuân Lâu đã hoàn toàn sụp đổ, kiến trúc cao lớn đang không ngừng rơi xuống, nếu ở lại nhất định sẽ bị phế tích đè chết. Nghĩ thông suốt điểm ấy, Tiêu Mộ Tuyết buông tay ra khỏi khuôn mặt đầy máu của Cố Vân Cảnh và cố kéo lấy thân thể Cố Vân Cảnh phủ phục mà đi. Mỗi một bước (bò) hướng về phía trước cực kỳ gian nan.
Thương thế Cố Vân Cảnh cực kỳ nghiêm trọng; Tiêu Mộ Tuyết tình huống cũng không khá hơn chút nào, nàng chỉ là còn một hơi chống đỡ không có hôn mê mà thôi. Cái đau của cơn bỏng cùng với cái đau của buồng tim bao trùm từng bộ phận cơ quan trong người nàng....
Một đường cùng đi với Cố Vân Cảnh, hai người cũng đã gặp qua rất nhiều khó khăn, nhưng không có một khó khăn nào để nàng cảm thấy bất lực như vậy. Có lẽ vì lúc trước khi nàng thân hãm khốn cảnh, luôn có Phò mã thông minh cơ trí vì nàng bày mưu tính kế để nàng biến nguy thành an. Nhưng hôm nay Phò mã của nàng máu me đầm đìa ngã trên mặt đất, sinh tử chưa biết... Lần đầu tiên Tiêu Mộ cảm nhận được cảm giác chủ tâm cốt đổ. Nàng hiện tại không chỉ có toàn thân đau đớn mà điều khiến nàng sợ hơn chính là Cố Vân Cảnh có gì không hay xảy ra. Hai người đồng hội đồng thuyền, sóng vai mà đi; nàng và Cố Vân Cảnh không chỉ là vợ chồng mà càng là tri kỷ. Nếu Phò mã có chuyện gì, Tiêu Mộ Tuyết thật sự cảm thấy mình quả quyết không có dũng khí sống tiếp.
"Vân Cảnh... Ngươi phải kiên trì... Lập tức sẽ có người tới cứu chúng ta." Tiêu Mộ Tuyết khó khăn kéo lấy Cố Vân Cảnh, lệ rơi đầy mặt nói.
Máu tươi liên tục không ngừng từ trên người hai người lưu lại lung tung trên mặt đất hình thành mấy đường dài dày đặc nhìn thấy mà giật mình. Tiêu Mộ Tuyết kéo được Cố Vân Cảnh vài mét, rốt cuộc không còn chút sức nào. Đây đã là cực hạn của nàng. Nhưng nàng biết tuyệt đối không thể từ bỏ vì chỉ cần từ bỏ, Cố Vân Cảnh khẳng định không thể kịp thời cứu chữa. Tiêu Mộ Tuyết cắn răng, chống khuỷu tay trên đất, chống đỡ toàn bộ cơ thể tiếp tục bò ra ngoài cửa.
Cuối cùng cũng tới cổng. Nhưng nàng không nhìn thấy được ai cả... Thuốc nổ Khúc Phi Khanh nghiên cứu uy lực vô cùng, số lượng lại khổng lồ, đã oanh tạc nửa con phố Huyền Vũ. Các cửa hàng gần đó toàn bộ biến thành phế tích. Thương nhân lẫn thường dân chết thì chết, thương thì thương. Toàn bộ con đường che kín thi thể ngổn ngang lộn xộn. Cảnh tượng thê lương quả thật so với chiến trường chỉ có hơn chứ không kém. Những tiếng thống khổ rê.n rỉ cùng tiếng phòng ốc sụp đổ cùng nhau vang lên bên tai nàng như ma chướng, Tiêu Mộ Tuyết nhìn xem Cố Vân Cảnh, tuyệt vọng khóc. Nàng tự lẩm bẩm: "Chẳng lẽ phải chờ chết ở chỗ này?"
Trời cuối cùng không tuyệt đường người.
Hôm nay là ngày Hầu phủ hạch toán mỗi tháng một lần. Mặc dù là chủ của Hầu phủ nhưng hai người Cố Vân Cảnh, Tiêu Mộ Tuyết không quan tâm đến vấn đề ngân lượng Hầu phủ ra vào. Tuy Hầu phủ huân quý, lại thông gia với Hoàng gia, triều đình ban thưởng xưa nay không đứt đoạn, nhưng trật tự tóm lại là có. Các vấn đề liên quan tới ngân lượng ra vào nhất định phải rõ ràng, Cố Vân Cảnh biết đạo lý này nhưng vô tâm, ngược lại ưa thích bỏ mặc cho nên chuyện này giao cho Thải Nguyệt xử lý. Vì thế Thải Nguyệt hôm nay không có đi theo Cố Vân Cảnh đi Vạn Xuân Lâu. Dĩ nhiên tiếng nổ kinh thiên vừa rồi đã làm chấn động cả vương thành.
Thải Nguyệt dừng lại tính toán, cảm thấy vùng tim quặn đau và giựt mắt không ngừng - mỗi khi Cố Vân Cảnh gặp nguy hiểm, nàng đều sẽ có cảm giác này. Thải Nguyệt túm áo trước ngực, khép lại sổ sách, nhíu chặt lông mày, đối với Tố Thu mà nói:
"Ta phải đi Vạn Xuân Lâu ngay."
Tố Thu nhìn xem Thải Nguyệt không được tự nhiên, quan tâm hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Ta luôn cảm thấy thế tử gặp phiền toái." Thân ảnh Thải Nguyệt như gió, quẳng một câu về sau trong nháy mắt đã biến mất trong Hầu phủ.
"Nam mô! Chỉ mong đừng xảy ra chuyện gì mới tốt. Phò mã nhân phẩm quý giá, tâm địa thuần lương, hi vọng nàng cát nhân tự có thiên hạ." Tố Thu chắp tay trước ngực, thành kính nói, "Bồ Tát đại từ đại bi, xin ngài nhất định phải phù hộ Phò mã kiện kiện khang khang bình an."
Thải Nguyệt võ công trác tuyệt, khinh công càng là cao minh. Nàng bây giờ sử dụng toàn thân, cước lực nhanh gấp bội so với bình thường, mấy nén nhang sau đã chạy tới phố Huyền Vũ... Rồi nàng cả người ngơ ngẩn. Thi thể đầy đường, máu me đầy đất – một con phố phồn hoa đã thành địa ngục nhân gian. Thải Nguyệt đau lòng tột độ.
Những người còn sống nhìn thấy có người tới như người chết đuối vớ được khúc gỗ trôi, không ngừng duỗi cái tay đầy máu ra hướng Thải Nguyệt xin giúp đỡ. Nhưng Thải Nguyệt một lòng lo cho Cố Vân Cảnh, không thể ra tay. Nhưng nàng là người thận trọng, thiện lương, biết rằng nếu không kịp chữa trị những người này, khẳng định đều sẽ mất máu mà chết. Thải Nguyệt huýt sáo, trong chốc lát có một con bồ câu bay tới. Vì không có bút mực, nàng xé góc áo, cắn ngón tay và viết lên đó rằng: "Phố Huyền Vũ phát sinh thảm án nổ mạnh, bách tính tử thương vô số, mời An Vương điện hạ nhanh phái người tới cứu viện."
Bồ câu đưa tin có nhân tính, đồng dạng lo nghĩ như người chủ, đập cánh bay về hướng hoàng cung.
Tiêu Trạm buông xuống tấu chương, hỏi Trần Hoài Sinh bên cạnh, thần sắc nghiêm nghị:
"Trần công công, tiếng nổ vừa rồi là từ nơi nào truyền đến?"
Hoàng cung và phố Huyền Vũ có chút khoảng cách, mặc dù Tiêu Trạm cảm giác được tiếng nổ nhưng bởi vì âm hưởng rất ngắn, dĩ nhiên không phân biệt được nó xuất phát từ đâu.
Trần Hoài Sinh lắc đầu: "Điện hạ, lão nô cũng không biết."
"Chẳng lẽ Tư Pháo Phòng bị nổ?" Tiêu Trạm nói.
Tư Pháo Phòng là nơi chuyên nghiên cứu chế tạo thuốc nổ cho triều đình.
"Việc này không thể coi thường, bản vương muốn đích thân dẫn người đi xem đến tột cùng."
Tiêu Trạm bỗng đứng dậy, chọn mấy trăm tên thị vệ, chuẩn bị chạy tới Tư Pháo Phòng thì bỗng có một con bồ câu đưa tin rơi bên ngoài đại điện. Nó kêu rù rù hấp dẫn Tiêu Trạm tập trung nhìn vào, phát hiện trong miệng nó ngậm vải, hắn kinh ngạc, tiến bước về phía trước bắt nó và lấy mảnh vải đến xem. Cái này không nhìn thì thôi, nhìn rồi thật sự giống như ngũ lôi oanh đỉnh... Tiêu Trạm đỡ trán, miễn cưỡng để cho mình trấn định, trầm giọng nói:
"Trần công công, mau đi gọi toàn bộ Thái y cho họ cấp tốc tới phố Huyền Vũ cứu người. Phải nhanh, không thể trì hoãn!"
Thời gian quý giá, Tiêu Trạm hạ lệnh xong, không hề chậm trễ mà mang theo một đám thị vệ đi phố Huyền Vũ.
......
Thải Nguyệt vượt qua những thi thể nhanh chóng chạy tới Vạn Xuân Lâu. Thanh lâu hàng đầu kinh thành đã thành phế tích. Trong nháy mắt, lòng Thải Nguyệt chìm đến đáy cốc.
Vượt qua cánh cửa, Thải Nguyệt nhìn thấy Tiêu Mộ Tuyết bị trọng thương, máu me đầy người. Thải Nguyệt cấp tốc cúi người, thanh âm thanh thúy trở nên khàn khàn:
"Công chúa..."
Tiêu Mộ Tuyết chỉ đằng sau, cực kỳ hư nhược đáp lại: "Thải Nguyệt, nhanh... Nhanh... Cứu Vân Cảnh...
Nói xong Tiêu Mộ Tuyết bất tỉnh - nàng đã không còn chống đỡ nổi nữa từ lâu, nhưng vì một mực trông ngóng người cứu viện có thể đến... Bây giờ nhìn thấy Thải Nguyệt, nàng sức cùng lực kiệt rốt cục có thể ngủ đi.
Lần theo phương hướng Tiêu Mộ Tuyết mới chỉ nhìn lại, cả người Thải Nguyệt suýt nữa ngã xuống... Nàng miễn cưỡng đứng thẳng lên, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Cố Vân Cảnh.
"Thế tử..." Môi Thải Nguyệt không còn giọt máu. Âm thanh run rẩy - run rẩy không chỉ là thanh âm mà còn là toàn bộ cơ thể đến cả nội tâm - dại ra một lúc sau, Thải Nguyệt ôm lấy Cố Vân Cảnh huyết nhân gào khóc. Nàng không cách nào hình dung được thiếu niên thanh phong sáng ngời, mặt mỉm cười với người trước mắt máu thịt be bét liên hệ với nhau.
Thải Nguyệt đã ở bên cạnh Cố Vân Cảnh từ thuở thiếu thời, ngày ngày chăm sóc mọi thứ cho Cố Vân Cảnh, tình cảm giữa hai người có thể dùng thanh mai trúc mã để hình dung. Thải Nguyệt một lòng ái mộ Cố Vân Cảnh qua nhiều năm, rốt cục chỉ dám chôn giấu tình ý sâu trong đáy lòng, nguyện ý làm tất cả mọi chuyện dù là lên núi đao hay xuống biển lửa cũng không chối từ. Xưa nay nàng không cầu xin bất luận hồi báo, càng không cầu xin Cố Vân Cảnh đáp lại, nàng chỉ hi vọng Cố Vân Cảnh có thể bình an hạnh phúc, có thể cùng Công chúa điện hạ cử án tề mi, bạch đầu giai lão. Nhưng bây giờ nhìn xem Cố Vân Cảnh sinh mệnh hấp hối, tất cả cảm xúc bị áp chế bộc phát trong nháy mắt, Thải Nguyệt dùng gào khóc đến thổ lộ hết tâm cảnh thống khổ bi thương của mình.
Có điều, Thải Nguyệt là người thông tuệ, ở bên cạnh Cố Vân Cảnh nhiều năm như vậy đương nhiên đã học xong cái tính trầm ổn từ Phò mã - là người dù thái sơn có sụp đổ cũng không nhíu mày - nàng sẽ không bởi vì sự đau khổ này mà từ bỏ chuyện tìm phương pháp giải quyết vấn đề. Nàng sẽ nhịn xuống thống khổ để cho đầu mình thời khắc bảo trì thanh tỉnh, để ứng đối cục diện nếu đột nhiên xuất hiện. Nghĩ tới đây, Thải Nguyệt ngừng khóc, cố gắng thở thật sâu mấy lần, ôm Cố Vân Cảnh nhanh chóng thoát ra ngoài.
Lúc này, đội ngũ Tiêu Trạm đã chạy tới.
Hắn phản ứng còn hơn Thải Nguyệt... Luôn luôn yêu dân như con, Tiêu Trạm nhìn thấy bách tính phơi thây đầu đường, nhìn thấy những bách tính không ngừng rên rĩ cầu cứu, nội tâm của hắn kém chút hỏng mất.
"Nhanh! Nhanh cứu người!" Tiêu Trạm hét lớn.
Khi hắn ngưng mắt trông thấy Thải Nguyệt ôm người trên thân, lúc này Tiêu Trạm mới cảm thấy trời sập thật sự.
"Phò mã... Phò mã..." Tiêu Trạm chạy đến Thải Nguyệt, không để ý tới lễ nghi, lệ tuôn rơi... Hắn là một người kiên cường, lòng chứa văn thao vũ lược, chứa gia quốc thiên hạ, dù là lúc thân hãm nhà tù bị nhốt thiên lao cũng không chảy nửa giọt nước mắt; dù bị Tiêu Quan phế đi chức Thái tử, biếm hắn thành An Vương, hắn cũng không chảy xuống nửa giọt nước mắt. Nhưng hôm nay, hắn khóc như một đứa trẻ... Bởi vì Cố Vân Cảnh không chỉ là thần tử, không chỉ là em rể của hắn, mà càng giống như là tay chân của hắn....
Nhưng chính Lữ Trọng cũng là gần chết nửa tàn, mỗi một cử động đều sẽ đau đớn đến xé rách tim gan, lại thế nào cứu được Cố Vân Cảnh?
Tiêu Mộ Tuyết ý thức được lời nói của mình ngu xuẩn đến cỡ nào... Trong lúc ngặt nghèo như thế này hoảng loạn cũng không làm nên chuyện gì, hiện tại là phải ổn định nỗi lòng, kịp thời ra ngoài xin giúp đỡ. Vạn Xuân Lâu đã hoàn toàn sụp đổ, kiến trúc cao lớn đang không ngừng rơi xuống, nếu ở lại nhất định sẽ bị phế tích đè chết. Nghĩ thông suốt điểm ấy, Tiêu Mộ Tuyết buông tay ra khỏi khuôn mặt đầy máu của Cố Vân Cảnh và cố kéo lấy thân thể Cố Vân Cảnh phủ phục mà đi. Mỗi một bước (bò) hướng về phía trước cực kỳ gian nan.
Thương thế Cố Vân Cảnh cực kỳ nghiêm trọng; Tiêu Mộ Tuyết tình huống cũng không khá hơn chút nào, nàng chỉ là còn một hơi chống đỡ không có hôn mê mà thôi. Cái đau của cơn bỏng cùng với cái đau của buồng tim bao trùm từng bộ phận cơ quan trong người nàng....
Một đường cùng đi với Cố Vân Cảnh, hai người cũng đã gặp qua rất nhiều khó khăn, nhưng không có một khó khăn nào để nàng cảm thấy bất lực như vậy. Có lẽ vì lúc trước khi nàng thân hãm khốn cảnh, luôn có Phò mã thông minh cơ trí vì nàng bày mưu tính kế để nàng biến nguy thành an. Nhưng hôm nay Phò mã của nàng máu me đầm đìa ngã trên mặt đất, sinh tử chưa biết... Lần đầu tiên Tiêu Mộ cảm nhận được cảm giác chủ tâm cốt đổ. Nàng hiện tại không chỉ có toàn thân đau đớn mà điều khiến nàng sợ hơn chính là Cố Vân Cảnh có gì không hay xảy ra. Hai người đồng hội đồng thuyền, sóng vai mà đi; nàng và Cố Vân Cảnh không chỉ là vợ chồng mà càng là tri kỷ. Nếu Phò mã có chuyện gì, Tiêu Mộ Tuyết thật sự cảm thấy mình quả quyết không có dũng khí sống tiếp.
"Vân Cảnh... Ngươi phải kiên trì... Lập tức sẽ có người tới cứu chúng ta." Tiêu Mộ Tuyết khó khăn kéo lấy Cố Vân Cảnh, lệ rơi đầy mặt nói.
Máu tươi liên tục không ngừng từ trên người hai người lưu lại lung tung trên mặt đất hình thành mấy đường dài dày đặc nhìn thấy mà giật mình. Tiêu Mộ Tuyết kéo được Cố Vân Cảnh vài mét, rốt cuộc không còn chút sức nào. Đây đã là cực hạn của nàng. Nhưng nàng biết tuyệt đối không thể từ bỏ vì chỉ cần từ bỏ, Cố Vân Cảnh khẳng định không thể kịp thời cứu chữa. Tiêu Mộ Tuyết cắn răng, chống khuỷu tay trên đất, chống đỡ toàn bộ cơ thể tiếp tục bò ra ngoài cửa.
Cuối cùng cũng tới cổng. Nhưng nàng không nhìn thấy được ai cả... Thuốc nổ Khúc Phi Khanh nghiên cứu uy lực vô cùng, số lượng lại khổng lồ, đã oanh tạc nửa con phố Huyền Vũ. Các cửa hàng gần đó toàn bộ biến thành phế tích. Thương nhân lẫn thường dân chết thì chết, thương thì thương. Toàn bộ con đường che kín thi thể ngổn ngang lộn xộn. Cảnh tượng thê lương quả thật so với chiến trường chỉ có hơn chứ không kém. Những tiếng thống khổ rê.n rỉ cùng tiếng phòng ốc sụp đổ cùng nhau vang lên bên tai nàng như ma chướng, Tiêu Mộ Tuyết nhìn xem Cố Vân Cảnh, tuyệt vọng khóc. Nàng tự lẩm bẩm: "Chẳng lẽ phải chờ chết ở chỗ này?"
Trời cuối cùng không tuyệt đường người.
Hôm nay là ngày Hầu phủ hạch toán mỗi tháng một lần. Mặc dù là chủ của Hầu phủ nhưng hai người Cố Vân Cảnh, Tiêu Mộ Tuyết không quan tâm đến vấn đề ngân lượng Hầu phủ ra vào. Tuy Hầu phủ huân quý, lại thông gia với Hoàng gia, triều đình ban thưởng xưa nay không đứt đoạn, nhưng trật tự tóm lại là có. Các vấn đề liên quan tới ngân lượng ra vào nhất định phải rõ ràng, Cố Vân Cảnh biết đạo lý này nhưng vô tâm, ngược lại ưa thích bỏ mặc cho nên chuyện này giao cho Thải Nguyệt xử lý. Vì thế Thải Nguyệt hôm nay không có đi theo Cố Vân Cảnh đi Vạn Xuân Lâu. Dĩ nhiên tiếng nổ kinh thiên vừa rồi đã làm chấn động cả vương thành.
Thải Nguyệt dừng lại tính toán, cảm thấy vùng tim quặn đau và giựt mắt không ngừng - mỗi khi Cố Vân Cảnh gặp nguy hiểm, nàng đều sẽ có cảm giác này. Thải Nguyệt túm áo trước ngực, khép lại sổ sách, nhíu chặt lông mày, đối với Tố Thu mà nói:
"Ta phải đi Vạn Xuân Lâu ngay."
Tố Thu nhìn xem Thải Nguyệt không được tự nhiên, quan tâm hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Ta luôn cảm thấy thế tử gặp phiền toái." Thân ảnh Thải Nguyệt như gió, quẳng một câu về sau trong nháy mắt đã biến mất trong Hầu phủ.
"Nam mô! Chỉ mong đừng xảy ra chuyện gì mới tốt. Phò mã nhân phẩm quý giá, tâm địa thuần lương, hi vọng nàng cát nhân tự có thiên hạ." Tố Thu chắp tay trước ngực, thành kính nói, "Bồ Tát đại từ đại bi, xin ngài nhất định phải phù hộ Phò mã kiện kiện khang khang bình an."
Thải Nguyệt võ công trác tuyệt, khinh công càng là cao minh. Nàng bây giờ sử dụng toàn thân, cước lực nhanh gấp bội so với bình thường, mấy nén nhang sau đã chạy tới phố Huyền Vũ... Rồi nàng cả người ngơ ngẩn. Thi thể đầy đường, máu me đầy đất – một con phố phồn hoa đã thành địa ngục nhân gian. Thải Nguyệt đau lòng tột độ.
Những người còn sống nhìn thấy có người tới như người chết đuối vớ được khúc gỗ trôi, không ngừng duỗi cái tay đầy máu ra hướng Thải Nguyệt xin giúp đỡ. Nhưng Thải Nguyệt một lòng lo cho Cố Vân Cảnh, không thể ra tay. Nhưng nàng là người thận trọng, thiện lương, biết rằng nếu không kịp chữa trị những người này, khẳng định đều sẽ mất máu mà chết. Thải Nguyệt huýt sáo, trong chốc lát có một con bồ câu bay tới. Vì không có bút mực, nàng xé góc áo, cắn ngón tay và viết lên đó rằng: "Phố Huyền Vũ phát sinh thảm án nổ mạnh, bách tính tử thương vô số, mời An Vương điện hạ nhanh phái người tới cứu viện."
Bồ câu đưa tin có nhân tính, đồng dạng lo nghĩ như người chủ, đập cánh bay về hướng hoàng cung.
Tiêu Trạm buông xuống tấu chương, hỏi Trần Hoài Sinh bên cạnh, thần sắc nghiêm nghị:
"Trần công công, tiếng nổ vừa rồi là từ nơi nào truyền đến?"
Hoàng cung và phố Huyền Vũ có chút khoảng cách, mặc dù Tiêu Trạm cảm giác được tiếng nổ nhưng bởi vì âm hưởng rất ngắn, dĩ nhiên không phân biệt được nó xuất phát từ đâu.
Trần Hoài Sinh lắc đầu: "Điện hạ, lão nô cũng không biết."
"Chẳng lẽ Tư Pháo Phòng bị nổ?" Tiêu Trạm nói.
Tư Pháo Phòng là nơi chuyên nghiên cứu chế tạo thuốc nổ cho triều đình.
"Việc này không thể coi thường, bản vương muốn đích thân dẫn người đi xem đến tột cùng."
Tiêu Trạm bỗng đứng dậy, chọn mấy trăm tên thị vệ, chuẩn bị chạy tới Tư Pháo Phòng thì bỗng có một con bồ câu đưa tin rơi bên ngoài đại điện. Nó kêu rù rù hấp dẫn Tiêu Trạm tập trung nhìn vào, phát hiện trong miệng nó ngậm vải, hắn kinh ngạc, tiến bước về phía trước bắt nó và lấy mảnh vải đến xem. Cái này không nhìn thì thôi, nhìn rồi thật sự giống như ngũ lôi oanh đỉnh... Tiêu Trạm đỡ trán, miễn cưỡng để cho mình trấn định, trầm giọng nói:
"Trần công công, mau đi gọi toàn bộ Thái y cho họ cấp tốc tới phố Huyền Vũ cứu người. Phải nhanh, không thể trì hoãn!"
Thời gian quý giá, Tiêu Trạm hạ lệnh xong, không hề chậm trễ mà mang theo một đám thị vệ đi phố Huyền Vũ.
......
Thải Nguyệt vượt qua những thi thể nhanh chóng chạy tới Vạn Xuân Lâu. Thanh lâu hàng đầu kinh thành đã thành phế tích. Trong nháy mắt, lòng Thải Nguyệt chìm đến đáy cốc.
Vượt qua cánh cửa, Thải Nguyệt nhìn thấy Tiêu Mộ Tuyết bị trọng thương, máu me đầy người. Thải Nguyệt cấp tốc cúi người, thanh âm thanh thúy trở nên khàn khàn:
"Công chúa..."
Tiêu Mộ Tuyết chỉ đằng sau, cực kỳ hư nhược đáp lại: "Thải Nguyệt, nhanh... Nhanh... Cứu Vân Cảnh...
Nói xong Tiêu Mộ Tuyết bất tỉnh - nàng đã không còn chống đỡ nổi nữa từ lâu, nhưng vì một mực trông ngóng người cứu viện có thể đến... Bây giờ nhìn thấy Thải Nguyệt, nàng sức cùng lực kiệt rốt cục có thể ngủ đi.
Lần theo phương hướng Tiêu Mộ Tuyết mới chỉ nhìn lại, cả người Thải Nguyệt suýt nữa ngã xuống... Nàng miễn cưỡng đứng thẳng lên, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Cố Vân Cảnh.
"Thế tử..." Môi Thải Nguyệt không còn giọt máu. Âm thanh run rẩy - run rẩy không chỉ là thanh âm mà còn là toàn bộ cơ thể đến cả nội tâm - dại ra một lúc sau, Thải Nguyệt ôm lấy Cố Vân Cảnh huyết nhân gào khóc. Nàng không cách nào hình dung được thiếu niên thanh phong sáng ngời, mặt mỉm cười với người trước mắt máu thịt be bét liên hệ với nhau.
Thải Nguyệt đã ở bên cạnh Cố Vân Cảnh từ thuở thiếu thời, ngày ngày chăm sóc mọi thứ cho Cố Vân Cảnh, tình cảm giữa hai người có thể dùng thanh mai trúc mã để hình dung. Thải Nguyệt một lòng ái mộ Cố Vân Cảnh qua nhiều năm, rốt cục chỉ dám chôn giấu tình ý sâu trong đáy lòng, nguyện ý làm tất cả mọi chuyện dù là lên núi đao hay xuống biển lửa cũng không chối từ. Xưa nay nàng không cầu xin bất luận hồi báo, càng không cầu xin Cố Vân Cảnh đáp lại, nàng chỉ hi vọng Cố Vân Cảnh có thể bình an hạnh phúc, có thể cùng Công chúa điện hạ cử án tề mi, bạch đầu giai lão. Nhưng bây giờ nhìn xem Cố Vân Cảnh sinh mệnh hấp hối, tất cả cảm xúc bị áp chế bộc phát trong nháy mắt, Thải Nguyệt dùng gào khóc đến thổ lộ hết tâm cảnh thống khổ bi thương của mình.
Có điều, Thải Nguyệt là người thông tuệ, ở bên cạnh Cố Vân Cảnh nhiều năm như vậy đương nhiên đã học xong cái tính trầm ổn từ Phò mã - là người dù thái sơn có sụp đổ cũng không nhíu mày - nàng sẽ không bởi vì sự đau khổ này mà từ bỏ chuyện tìm phương pháp giải quyết vấn đề. Nàng sẽ nhịn xuống thống khổ để cho đầu mình thời khắc bảo trì thanh tỉnh, để ứng đối cục diện nếu đột nhiên xuất hiện. Nghĩ tới đây, Thải Nguyệt ngừng khóc, cố gắng thở thật sâu mấy lần, ôm Cố Vân Cảnh nhanh chóng thoát ra ngoài.
Lúc này, đội ngũ Tiêu Trạm đã chạy tới.
Hắn phản ứng còn hơn Thải Nguyệt... Luôn luôn yêu dân như con, Tiêu Trạm nhìn thấy bách tính phơi thây đầu đường, nhìn thấy những bách tính không ngừng rên rĩ cầu cứu, nội tâm của hắn kém chút hỏng mất.
"Nhanh! Nhanh cứu người!" Tiêu Trạm hét lớn.
Khi hắn ngưng mắt trông thấy Thải Nguyệt ôm người trên thân, lúc này Tiêu Trạm mới cảm thấy trời sập thật sự.
"Phò mã... Phò mã..." Tiêu Trạm chạy đến Thải Nguyệt, không để ý tới lễ nghi, lệ tuôn rơi... Hắn là một người kiên cường, lòng chứa văn thao vũ lược, chứa gia quốc thiên hạ, dù là lúc thân hãm nhà tù bị nhốt thiên lao cũng không chảy nửa giọt nước mắt; dù bị Tiêu Quan phế đi chức Thái tử, biếm hắn thành An Vương, hắn cũng không chảy xuống nửa giọt nước mắt. Nhưng hôm nay, hắn khóc như một đứa trẻ... Bởi vì Cố Vân Cảnh không chỉ là thần tử, không chỉ là em rể của hắn, mà càng giống như là tay chân của hắn....