Khế Ước Phò Mã
Chương 143
143.
Triều đình sẽ điều quân đi biên cương, trước đêm xuất chinh, Cố Vân Cảnh thiết yến tại Hầu Phủ tiễn biệt Đào Sách và Hàn Tuấn. Họ ngồi bàn tròn. Đào Sách là khách quen Trấn Viễn Hầu Phủ, ngồi đối diện Công chúa Phò mã mặt mày cũng không có quá nhiều cung kính mà y như gặp gỡ bạn bè, không có gì mất tự nhiên. Nhưng Hàn Tuấn thì không - thân phận không tôn quý bằng Đào Sách, giao tình cũng không sâu với Phò mã, và khó xử nhất là hắn từng có tình cảm với Công chúa điện hạ. Ba nhân tố đó dung hợp lại, nội tâm Hàn Tuấn không cách nào bảo trì trấn định. Nhìn công chúa thanh lãnh cao quý ngồi đối diện, Hàn Tuấn luôn luôn hiện ra rất nhiều cảm thụ khó mà nói rõ. Hắn ngóng trông Tiêu Mộ Tuyết có thể quan tâm hắn một chút, liếc mắt cũng được, nhưng hắn phải tuyệt vọng rồi vì từ đầu tới cuối Tiêu Mộ Tuyết chỉ nhìn Cố Vân Cảnh. Trên khuôn mặt anh tuấn từ từ đầy vẻ cô đơn, Hàn Tuấn nhìn Tiêu Mộ Tuyết một hồi cuối cùng vẫn là cúi đầu.
Thần sắc, biểu lộ của Hàn Tuấn, Cố Vân Cảnh đều thấy, nàng chỉ cười không nói và để hạ nhân chuyển đến vài hủ Nữ Nhi Hồng hơn mười năm đến. Hương rượu tỏa ra tứ phía. Nàng rót đầy chén rượu, đưa tới trước mặt mấy người, rồi khẳng khái bưng một chén rượu lên, đứng dậy: "Cổ hữu tiệm ly kích trúc bi ca, hôm nay ta rót rượu tiễn các ngươi, hi vọng các ngươi thuận lợi trong chuyến đi này, trừ bỏ man di, trọng chấn quân uy Tiêu Quốc!"
"Nói hay lắm!" Đào Sách cũng đứng dậy, hắn không bưng chén rượu mà là bình rượu, "Dùng chén uống rượu rất chán, phải dùng vò một hơi cạn sạch mới được!"
Hàn Tuấn cũng không muốn phá hỏng hứng thú của Đào Sách nhưng sau khi cân nhắc vẫn là khuyên rằng: "Đào huynh, ngày mai đã xuất chinh, uống nhiều e hỏng việc, chúng ta vẫn nên uống ít thôi."
Đào Sách nhướng mày, hiển nhiên Hàn Tuấn khuyên can không có tác dụng: "Nhân sinh đắc ý tu tận hoan, mạc sử kim tôn không đối nguyệt (Con người ta sống mà được đắc ý thì nên hết sức vui, đừng để chén vàng cạn dưới ánh trăng). Ngày mai chỉ là xuất chinh, không phải chính thức đánh trận với Tây Lương, không cần khẩn trương như vậy. Hơn nữa tửu lượng ta tốt, đừng nói một vò, dù ta có uống mười đàn cũng không say."
Có điều, Cố Vân Cảnh vẫn lấy lại bình rượu, nghiêm túc giáo dục: "Hàn Tuấn nói không sai. Nhiệm vụ vận lương gian khổ và trọng đại, không được qua loa."
"Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ hoàn thành nhiệm vụ!" Đào Sách cười ngả ngớn, "Ta chỉ uống mấy ngụm mà thôi, không hỏng việc được."
Đào Sách đưa tay bắt lại bình rượu nhưng bị Cố Vân Cảnh lặng lẽ đánh trở về rồi bưng một ly rượu nhét vào tay Đào Sách. Đào Sách không thể làm gì, chỉ có thể cầm lấy ly rượu nhỏ đó mà yên lặng uống hết.
Cố Vân Cảnh trịnh trọng nói: "Chờ ngươi khải hoàn trở về, ta sẽ chuẩn bị cho ngươi một trăm đàn Nữ Nhi Hồng ba mươi năm, chúng ta sẽ nâng ly, không say không về!"
Tâm tình ưu thương của Đào Sách cuối cùng cũng được một chút an ủi, hắn nhìn xem Cố Vân Cảnh gầy gò, không thể tin hỏi: "Thật ư? Ngươi nói ngươi muốn rượu với ta? Nhiều năm như vậy, dường như huynh đệ chúng ta chưa từng cùng nâng ly!"
"Đương nhiên là thật, ta tuyệt không nói đùa!" Cố Vân Cảnh cười gật đầu, dứt lời uống một hơi cạn sạch một chén rượu. Có điều rượu cay làm họng nàng nghẹn và đau.
Đào Sách cũng uống xong một chén, lau miệng, dựa vào ghế, "Vân Cảnh, ngày mai ta sẽ ra biên cương, đêm nay ta muốn nghe ngươi đọc mấy bài thơ khẳng khái hào hùng, trợ hứng trước khi đi cho ta, vì ngươi đọc những bài đó rất có hương vị, có thể khiến người ta nhiệt huyết sôi trào."
"Được thôi!" Cố Vân Cảnh buông chén rượu rỗng xuống, sau khi tự hỏi một lúc, trầm ngâm nói, "Tương quân bách chiến thân danh liệt, hướng hà lương, hồi đầu vạn lý, cố nhân trường tuyệt! Dịch thủy tiêu tiêu tây phong lãnh, mãn tọa y quan tự tuyết. Chính tráng sĩ, bi ca vị triệt, đề điểu hoàn tri như hứa hận, liêu bất đề thanh lệ trường đề huyết!"
Một bài (thi) từ dõng dạc, kích động huyết tính nam nhi! Có lẽ bị văn tự lây nhiễm, Đào Sách cũng dần ngồi thẳng, nghiêm nghị nói, "Tương quân bách chiến thân danh liệt, nói thật hay!"
Cố Vân Cảnh nhìn Hàn Tuấn, đề nghị: "Hàn Tuấn, ngươi đọc đủ thi thư, không bằng tới một bài khuấy động không khí đi!"
Hàn Tuấn thực chất do Cố Vân Cảnh lây nhiễm mà cũng có nhiệt huyết ở bên trong, và cái cơn nhiệt huyết hào hùng này như muốn trào ra làm hắn không một chút do dự, khí phách nói:
"Nam nhi hà bất đới ngô câu, thu thủ quan sơn ngũ thập châu (nam nhi tại sao không mang theo câu liêm sắc bén của nước Ngô. Thu phục năm mươi châu bị chia cắt ngoài quan sơn.) Thỉnh quân tạm thượng yên lâu các, nhược cá thư sinh vạn hộ hầu?"
Tại trước mặt hai vị có tri thức, Đào Sách cảm thấy nếu mình không thể hiện trình độ thì mặt mũi có vẻ không có nên hắn cũng khẳng khái bi ca:
"Tam thập công danh trần dữ thổ, bát thiên lý lộ vân hòa nguyệt! Mạc đẳng nhàn, bạch liễu thiếu niên đầu không bi thiết!" (Năm nay đã ba mươi tuổi, mà công danh có được chỉ như bụi đất; vào sống ra chết, đội trăng sao, tám ngàn dặm đường chinh chiến ruổi giong nam bắc, một lòng báo quốc. Mong đừng để thời gian trôi phí, đến lúc bạc đầu chỉ biết than thở bi thương.)
Cố Vân Cảnh nghe xong trêu đùa, "Ôi chao, ngươi gần đây tại phương diện văn hóa rất có tiến bộ a..."
Đào Sách liếc mắt, không phục: "Trong mắt ngươi ta không có học vấn như thế ư? Tốt xấu gì ta cũng là thế gia công tử!"
"Phải phải phải." Cố Vân Cảnh mỉm cười, "Đọc thêm chút sách luôn luôn tốt. Một vị Tướng soái tài tình phải có dũng có mưu."
Cố Vân Cảnh rút hai cây đũa, trái phải luân phiên rất có nhịp điệu và đánh ở trên bàn, phát ra chuỗi âm thanh như tiếng nhạc. Nàng vừa gõ vừa chí khí nói: "Trượng phu dục toại thiên nhai chí, thả chấp kiếm chinh tứ phương!"
Khí khái của Cố Vân Cảnh không thua bất luận người nam nào, Tiêu Mộ Tuyết bình tĩnh nhìn xem và đột nhiên cảm thấy Phò mã lại anh vĩ như thế, tựa như một người nam chân chính đỉnh thiên lập địa. Rồi nàng hát cùng Cố Vân Cảnh:
"Mạc đạo chinh đồ lộ mạn mạn, nguyện hiệu giang thủy khứ bất hoàn!"
Hầu Phủ rộng rãi, Đào Sách rút ra bội kiếm, mượn âm thanh của Cố Vân Cảnh và Tiêu Mộ Tuyết phụ xướng mà múa kiếm.
Kiếm như tuyết, ánh kiếm dường như rét buốt tận 19 châu, chất đầy hào hùng và tâm nguyện của họ. Đêm lạnh. Âm thanh hùng hồn dõng dạc xuyên thấu qua các bức tường cao màu đỏ ra ngoài.
Nhóm Cố Vân Cảnh an hòa ca hát múa, không biết tình cảnh Chiêu Vương Phủ giờ phút này có khác.
Tiêu Trạm tiết lộ tuyến đường hành quân và lộ tuyến vận chuyển lương thảo cho La Động, La Động sau khi hay tin liền không ngừng vó ngựa chạy đến Chiêu Vương Phủ, chi tiết hồi báo toàn bộ tin tức cho Tiêu Tông và Tần Nhiếp, thuận tiện cung kính đưa lên bản đồ vận chuyển lương thảo. Tần Nhiếp cầm bản đồ, nhiều lần tính toán, cau mày nói:
"Hai vạn đại quân đi đầu, còn lại hơn một vạn binh sĩ áp giải lương thảo, mà đường vận chuyển lại chia ba hướng... Nói cách khác, ba ngàn năm trăm lính áp giải mười vạn thạch lương thảo... Bố trí như vậy không khỏi quá bất cẩn đi? Bọn hắn không lo có người cướp lương sao?"
La Động: "Bẩm Tần tướng quân, An Vương đúng là bố trí như thế. Còn tại sao lại bố trí như vậy thì mạt tướng cảm thấy khẳng định là có quan hệ với việc triều đình không đủ binh lực. Lần này chiêu mộ được toàn bộ binh sĩ chỉ hơn ba vạn người cho nên triều đình thực tế là không phái ra được nhiều binh sĩ đi áp lương."
Tiêu Tông cũng phụ họa: "Đúng vậy, cậu, ngài đừng quá lo lắng. Tiêu Trạm hiện tại không có binh, hắn không làm như vậy thì còn có thể làm sao?" Vừa nghĩ tới những lời nói của Vũ Văn Ngạn trước đó, tâm tình kích động trên mặt Tiêu Tông như muốn bay ra ngoài, "Nhanh nhanh, đưa bản đồ cho Vũ Văn Ngạn đi."
Tần Nhiếp là quân nhân, có một sự nhạy cảm nhất định, luôn cảm thấy Tiêu Trạm bố trí có vấn đề, nhưng sau một hồi suy nghĩ tới lui rốt cục điều mà hắn lo lắng tiêu tan không ít. Tiêu Trạm hiện tại xác thực không có binh bởi vì quân triều đình trước đó đều đã cấp cho Cố Uy, còn mấy vạn binh sĩ này là mất mấy tháng chiêu mộ khắp nơi, chắp vá lung tung mới có được. Bỏ đi lo nghĩ xong rồi, Tần Nhiếp sai người gọi Vũ Văn Ngạn tới.
Nam Sở quốc quân nghe vậy, cưỡi ngựa đến và chạy vội vào Chiêu Vương Phủ. Hạ nhân Chiêu Vương Phủ dẫn đầu, Vũ Văn Ngạn đã nhanh chóng đến nội sảnh. Vừa vào cửa đã hỏi:
"Bản đồ ở đâu?"
Tần Nhiếp đưa bản đồ ra. Vũ Văn Ngạn chuẩn bị lấy thì Tần Nhiếp cầm lại, lạnh lùng nói:
"Trước khi cầm đồ, chúng ta có phải thương nghị lại hay không?"
Vũ Văn Ngạn cười cười: "Trước đó không phải thương lượng rồi? Tần tướng quân hoài nghi bổn quốc quân sao?"
Tiêu Tông ngắt lời: "Trước đó là ngươi thương lượng với bản vương, không phải thương lượng với ông ấy."
Sắc mặt Vũ Văn Ngạn bỗng có vẻ không dễ nhìn. Trong mắt hắn Tiêu Tông là phế vật, tùy tiện dùng chút ân huệ nhỏ đã có thể bán được. Nhưng Tần Nhiếp thì không phải – Tần Nhiếp là cáo già, thân kinh bách chiến, nắm rõ mọi sự tình như lòng bàn tay. Nếu đàm phán với Tần Nhiếp, hắn khẳng định phải ra nhiều vốn. Sớm biết như thế, lúc trước nên mau chóng ký khế ước với Tiêu Tông cho rồi.
Tần Nhiếp liếc nhìn Vũ Văn Ngạn, hỏi: "Nam Sở quốc quân có vẻ do dự như vậy, là vì không muốn thương lượng với bản tướng quân?
Gương mặt băng lãnh cố gắng kéo ra tiếu dung, Vũ Văn Ngạn nói: "Nào có. Đương nhiên là cần. Chỉ là thời gian gấp gáp, chúng ta không tiện hàn huyên tỉ mỉ, thế nên Tần tướng quân đi thẳng vào vấn đề đi nào, hãy nói ra điều kiện mà ngươi muốn đi."
"Nam Sở quốc quân quả nhiên là người sảng khoái." Tần Nhiếp đắc ý cười nói, "Đã vậy, ta cũng không úp úp mở mở. Điều kiện rất đơn giản. Là ngươi hãy tặng cho ta một trăm thiết kỵ. Mặt khác, cho ta quản hạt nam cảnh năm châu. Sau khi ngươi trợ giúp Tiêu Tông nhập chủ đại thống, ta sẽ trả lại biên cảnh năm châu cho ngươi."
Người Nam Sở đánh chiến khắp thiên hạ trên lưng ngựa. Điều mà họ tự hào nhất là Thiết Kỵ Đoàn hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang. Binh sĩ Thiết Kỵ Đoàn lấy một địch trăm, dũng mãnh vô cùng, là những người được Nam Sở trọng yếu bảo hộ trong tương lai. Thiếu một người Vũ Văn Ngạn đã đau lòng muốn chết, huống chi là một trăm người? Còn phần nam cảnh năm châu, Vũ Văn Ngạn càng khó thở... Hắn ở trong lòng mắng Tần Nhiếp đủ thể loại rằng "Thằng khốn kiếp ăn trên đầu người khác, một ngày nào đó ngươi sẽ phải quỳ ở trước mặt ta mà sám hối! Tần Nhiếp, ngươi chờ xem!" Mặc dù hận, nhưng sắc mặt bình tĩnh vẫn có thể làm được, Vũ Văn Ngạn nói:
"Tần tướng quân muốn thiết kỵ Nam Sở để làm gì? Binh lính của ta rất lỗ m,ãng, hơi không cẩn thận, sợ xung đột Tướng quân."
Tần Nhiếp khoát tay: "Ngươi không cần quan tâm vấn đề này. Bản tướng quân chỉ hỏi ngươi một câu, hãy dứt khoát trả lời dùm, cho hay không cho?"
Một trăm thiết kỵ mặc dù quý giá nhưng cuối cùng vẫn không bằng bản đồ. Vũ Văn Ngạn gật đầu: "Được thôi!"
Tần Nhiếp là người thông minh, biết tính cách Vũ Văn Ngạn cho nên đã chuẩn bị hậu chiêu bởi vì thằng này khẳng định trở mặt. Tần Nhiếp lắc đầu nói: "Ta không tin tưởng cách làm người của ngươi, cho nên ngươi hãy đưa ra tin vật có thể khiến ta tin tưởng."
Con tim Vũ Văn Ngạn cươ.ng cứng: "Tỉ như?"
Triều đình sẽ điều quân đi biên cương, trước đêm xuất chinh, Cố Vân Cảnh thiết yến tại Hầu Phủ tiễn biệt Đào Sách và Hàn Tuấn. Họ ngồi bàn tròn. Đào Sách là khách quen Trấn Viễn Hầu Phủ, ngồi đối diện Công chúa Phò mã mặt mày cũng không có quá nhiều cung kính mà y như gặp gỡ bạn bè, không có gì mất tự nhiên. Nhưng Hàn Tuấn thì không - thân phận không tôn quý bằng Đào Sách, giao tình cũng không sâu với Phò mã, và khó xử nhất là hắn từng có tình cảm với Công chúa điện hạ. Ba nhân tố đó dung hợp lại, nội tâm Hàn Tuấn không cách nào bảo trì trấn định. Nhìn công chúa thanh lãnh cao quý ngồi đối diện, Hàn Tuấn luôn luôn hiện ra rất nhiều cảm thụ khó mà nói rõ. Hắn ngóng trông Tiêu Mộ Tuyết có thể quan tâm hắn một chút, liếc mắt cũng được, nhưng hắn phải tuyệt vọng rồi vì từ đầu tới cuối Tiêu Mộ Tuyết chỉ nhìn Cố Vân Cảnh. Trên khuôn mặt anh tuấn từ từ đầy vẻ cô đơn, Hàn Tuấn nhìn Tiêu Mộ Tuyết một hồi cuối cùng vẫn là cúi đầu.
Thần sắc, biểu lộ của Hàn Tuấn, Cố Vân Cảnh đều thấy, nàng chỉ cười không nói và để hạ nhân chuyển đến vài hủ Nữ Nhi Hồng hơn mười năm đến. Hương rượu tỏa ra tứ phía. Nàng rót đầy chén rượu, đưa tới trước mặt mấy người, rồi khẳng khái bưng một chén rượu lên, đứng dậy: "Cổ hữu tiệm ly kích trúc bi ca, hôm nay ta rót rượu tiễn các ngươi, hi vọng các ngươi thuận lợi trong chuyến đi này, trừ bỏ man di, trọng chấn quân uy Tiêu Quốc!"
"Nói hay lắm!" Đào Sách cũng đứng dậy, hắn không bưng chén rượu mà là bình rượu, "Dùng chén uống rượu rất chán, phải dùng vò một hơi cạn sạch mới được!"
Hàn Tuấn cũng không muốn phá hỏng hứng thú của Đào Sách nhưng sau khi cân nhắc vẫn là khuyên rằng: "Đào huynh, ngày mai đã xuất chinh, uống nhiều e hỏng việc, chúng ta vẫn nên uống ít thôi."
Đào Sách nhướng mày, hiển nhiên Hàn Tuấn khuyên can không có tác dụng: "Nhân sinh đắc ý tu tận hoan, mạc sử kim tôn không đối nguyệt (Con người ta sống mà được đắc ý thì nên hết sức vui, đừng để chén vàng cạn dưới ánh trăng). Ngày mai chỉ là xuất chinh, không phải chính thức đánh trận với Tây Lương, không cần khẩn trương như vậy. Hơn nữa tửu lượng ta tốt, đừng nói một vò, dù ta có uống mười đàn cũng không say."
Có điều, Cố Vân Cảnh vẫn lấy lại bình rượu, nghiêm túc giáo dục: "Hàn Tuấn nói không sai. Nhiệm vụ vận lương gian khổ và trọng đại, không được qua loa."
"Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ hoàn thành nhiệm vụ!" Đào Sách cười ngả ngớn, "Ta chỉ uống mấy ngụm mà thôi, không hỏng việc được."
Đào Sách đưa tay bắt lại bình rượu nhưng bị Cố Vân Cảnh lặng lẽ đánh trở về rồi bưng một ly rượu nhét vào tay Đào Sách. Đào Sách không thể làm gì, chỉ có thể cầm lấy ly rượu nhỏ đó mà yên lặng uống hết.
Cố Vân Cảnh trịnh trọng nói: "Chờ ngươi khải hoàn trở về, ta sẽ chuẩn bị cho ngươi một trăm đàn Nữ Nhi Hồng ba mươi năm, chúng ta sẽ nâng ly, không say không về!"
Tâm tình ưu thương của Đào Sách cuối cùng cũng được một chút an ủi, hắn nhìn xem Cố Vân Cảnh gầy gò, không thể tin hỏi: "Thật ư? Ngươi nói ngươi muốn rượu với ta? Nhiều năm như vậy, dường như huynh đệ chúng ta chưa từng cùng nâng ly!"
"Đương nhiên là thật, ta tuyệt không nói đùa!" Cố Vân Cảnh cười gật đầu, dứt lời uống một hơi cạn sạch một chén rượu. Có điều rượu cay làm họng nàng nghẹn và đau.
Đào Sách cũng uống xong một chén, lau miệng, dựa vào ghế, "Vân Cảnh, ngày mai ta sẽ ra biên cương, đêm nay ta muốn nghe ngươi đọc mấy bài thơ khẳng khái hào hùng, trợ hứng trước khi đi cho ta, vì ngươi đọc những bài đó rất có hương vị, có thể khiến người ta nhiệt huyết sôi trào."
"Được thôi!" Cố Vân Cảnh buông chén rượu rỗng xuống, sau khi tự hỏi một lúc, trầm ngâm nói, "Tương quân bách chiến thân danh liệt, hướng hà lương, hồi đầu vạn lý, cố nhân trường tuyệt! Dịch thủy tiêu tiêu tây phong lãnh, mãn tọa y quan tự tuyết. Chính tráng sĩ, bi ca vị triệt, đề điểu hoàn tri như hứa hận, liêu bất đề thanh lệ trường đề huyết!"
Một bài (thi) từ dõng dạc, kích động huyết tính nam nhi! Có lẽ bị văn tự lây nhiễm, Đào Sách cũng dần ngồi thẳng, nghiêm nghị nói, "Tương quân bách chiến thân danh liệt, nói thật hay!"
Cố Vân Cảnh nhìn Hàn Tuấn, đề nghị: "Hàn Tuấn, ngươi đọc đủ thi thư, không bằng tới một bài khuấy động không khí đi!"
Hàn Tuấn thực chất do Cố Vân Cảnh lây nhiễm mà cũng có nhiệt huyết ở bên trong, và cái cơn nhiệt huyết hào hùng này như muốn trào ra làm hắn không một chút do dự, khí phách nói:
"Nam nhi hà bất đới ngô câu, thu thủ quan sơn ngũ thập châu (nam nhi tại sao không mang theo câu liêm sắc bén của nước Ngô. Thu phục năm mươi châu bị chia cắt ngoài quan sơn.) Thỉnh quân tạm thượng yên lâu các, nhược cá thư sinh vạn hộ hầu?"
Tại trước mặt hai vị có tri thức, Đào Sách cảm thấy nếu mình không thể hiện trình độ thì mặt mũi có vẻ không có nên hắn cũng khẳng khái bi ca:
"Tam thập công danh trần dữ thổ, bát thiên lý lộ vân hòa nguyệt! Mạc đẳng nhàn, bạch liễu thiếu niên đầu không bi thiết!" (Năm nay đã ba mươi tuổi, mà công danh có được chỉ như bụi đất; vào sống ra chết, đội trăng sao, tám ngàn dặm đường chinh chiến ruổi giong nam bắc, một lòng báo quốc. Mong đừng để thời gian trôi phí, đến lúc bạc đầu chỉ biết than thở bi thương.)
Cố Vân Cảnh nghe xong trêu đùa, "Ôi chao, ngươi gần đây tại phương diện văn hóa rất có tiến bộ a..."
Đào Sách liếc mắt, không phục: "Trong mắt ngươi ta không có học vấn như thế ư? Tốt xấu gì ta cũng là thế gia công tử!"
"Phải phải phải." Cố Vân Cảnh mỉm cười, "Đọc thêm chút sách luôn luôn tốt. Một vị Tướng soái tài tình phải có dũng có mưu."
Cố Vân Cảnh rút hai cây đũa, trái phải luân phiên rất có nhịp điệu và đánh ở trên bàn, phát ra chuỗi âm thanh như tiếng nhạc. Nàng vừa gõ vừa chí khí nói: "Trượng phu dục toại thiên nhai chí, thả chấp kiếm chinh tứ phương!"
Khí khái của Cố Vân Cảnh không thua bất luận người nam nào, Tiêu Mộ Tuyết bình tĩnh nhìn xem và đột nhiên cảm thấy Phò mã lại anh vĩ như thế, tựa như một người nam chân chính đỉnh thiên lập địa. Rồi nàng hát cùng Cố Vân Cảnh:
"Mạc đạo chinh đồ lộ mạn mạn, nguyện hiệu giang thủy khứ bất hoàn!"
Hầu Phủ rộng rãi, Đào Sách rút ra bội kiếm, mượn âm thanh của Cố Vân Cảnh và Tiêu Mộ Tuyết phụ xướng mà múa kiếm.
Kiếm như tuyết, ánh kiếm dường như rét buốt tận 19 châu, chất đầy hào hùng và tâm nguyện của họ. Đêm lạnh. Âm thanh hùng hồn dõng dạc xuyên thấu qua các bức tường cao màu đỏ ra ngoài.
Nhóm Cố Vân Cảnh an hòa ca hát múa, không biết tình cảnh Chiêu Vương Phủ giờ phút này có khác.
Tiêu Trạm tiết lộ tuyến đường hành quân và lộ tuyến vận chuyển lương thảo cho La Động, La Động sau khi hay tin liền không ngừng vó ngựa chạy đến Chiêu Vương Phủ, chi tiết hồi báo toàn bộ tin tức cho Tiêu Tông và Tần Nhiếp, thuận tiện cung kính đưa lên bản đồ vận chuyển lương thảo. Tần Nhiếp cầm bản đồ, nhiều lần tính toán, cau mày nói:
"Hai vạn đại quân đi đầu, còn lại hơn một vạn binh sĩ áp giải lương thảo, mà đường vận chuyển lại chia ba hướng... Nói cách khác, ba ngàn năm trăm lính áp giải mười vạn thạch lương thảo... Bố trí như vậy không khỏi quá bất cẩn đi? Bọn hắn không lo có người cướp lương sao?"
La Động: "Bẩm Tần tướng quân, An Vương đúng là bố trí như thế. Còn tại sao lại bố trí như vậy thì mạt tướng cảm thấy khẳng định là có quan hệ với việc triều đình không đủ binh lực. Lần này chiêu mộ được toàn bộ binh sĩ chỉ hơn ba vạn người cho nên triều đình thực tế là không phái ra được nhiều binh sĩ đi áp lương."
Tiêu Tông cũng phụ họa: "Đúng vậy, cậu, ngài đừng quá lo lắng. Tiêu Trạm hiện tại không có binh, hắn không làm như vậy thì còn có thể làm sao?" Vừa nghĩ tới những lời nói của Vũ Văn Ngạn trước đó, tâm tình kích động trên mặt Tiêu Tông như muốn bay ra ngoài, "Nhanh nhanh, đưa bản đồ cho Vũ Văn Ngạn đi."
Tần Nhiếp là quân nhân, có một sự nhạy cảm nhất định, luôn cảm thấy Tiêu Trạm bố trí có vấn đề, nhưng sau một hồi suy nghĩ tới lui rốt cục điều mà hắn lo lắng tiêu tan không ít. Tiêu Trạm hiện tại xác thực không có binh bởi vì quân triều đình trước đó đều đã cấp cho Cố Uy, còn mấy vạn binh sĩ này là mất mấy tháng chiêu mộ khắp nơi, chắp vá lung tung mới có được. Bỏ đi lo nghĩ xong rồi, Tần Nhiếp sai người gọi Vũ Văn Ngạn tới.
Nam Sở quốc quân nghe vậy, cưỡi ngựa đến và chạy vội vào Chiêu Vương Phủ. Hạ nhân Chiêu Vương Phủ dẫn đầu, Vũ Văn Ngạn đã nhanh chóng đến nội sảnh. Vừa vào cửa đã hỏi:
"Bản đồ ở đâu?"
Tần Nhiếp đưa bản đồ ra. Vũ Văn Ngạn chuẩn bị lấy thì Tần Nhiếp cầm lại, lạnh lùng nói:
"Trước khi cầm đồ, chúng ta có phải thương nghị lại hay không?"
Vũ Văn Ngạn cười cười: "Trước đó không phải thương lượng rồi? Tần tướng quân hoài nghi bổn quốc quân sao?"
Tiêu Tông ngắt lời: "Trước đó là ngươi thương lượng với bản vương, không phải thương lượng với ông ấy."
Sắc mặt Vũ Văn Ngạn bỗng có vẻ không dễ nhìn. Trong mắt hắn Tiêu Tông là phế vật, tùy tiện dùng chút ân huệ nhỏ đã có thể bán được. Nhưng Tần Nhiếp thì không phải – Tần Nhiếp là cáo già, thân kinh bách chiến, nắm rõ mọi sự tình như lòng bàn tay. Nếu đàm phán với Tần Nhiếp, hắn khẳng định phải ra nhiều vốn. Sớm biết như thế, lúc trước nên mau chóng ký khế ước với Tiêu Tông cho rồi.
Tần Nhiếp liếc nhìn Vũ Văn Ngạn, hỏi: "Nam Sở quốc quân có vẻ do dự như vậy, là vì không muốn thương lượng với bản tướng quân?
Gương mặt băng lãnh cố gắng kéo ra tiếu dung, Vũ Văn Ngạn nói: "Nào có. Đương nhiên là cần. Chỉ là thời gian gấp gáp, chúng ta không tiện hàn huyên tỉ mỉ, thế nên Tần tướng quân đi thẳng vào vấn đề đi nào, hãy nói ra điều kiện mà ngươi muốn đi."
"Nam Sở quốc quân quả nhiên là người sảng khoái." Tần Nhiếp đắc ý cười nói, "Đã vậy, ta cũng không úp úp mở mở. Điều kiện rất đơn giản. Là ngươi hãy tặng cho ta một trăm thiết kỵ. Mặt khác, cho ta quản hạt nam cảnh năm châu. Sau khi ngươi trợ giúp Tiêu Tông nhập chủ đại thống, ta sẽ trả lại biên cảnh năm châu cho ngươi."
Người Nam Sở đánh chiến khắp thiên hạ trên lưng ngựa. Điều mà họ tự hào nhất là Thiết Kỵ Đoàn hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang. Binh sĩ Thiết Kỵ Đoàn lấy một địch trăm, dũng mãnh vô cùng, là những người được Nam Sở trọng yếu bảo hộ trong tương lai. Thiếu một người Vũ Văn Ngạn đã đau lòng muốn chết, huống chi là một trăm người? Còn phần nam cảnh năm châu, Vũ Văn Ngạn càng khó thở... Hắn ở trong lòng mắng Tần Nhiếp đủ thể loại rằng "Thằng khốn kiếp ăn trên đầu người khác, một ngày nào đó ngươi sẽ phải quỳ ở trước mặt ta mà sám hối! Tần Nhiếp, ngươi chờ xem!" Mặc dù hận, nhưng sắc mặt bình tĩnh vẫn có thể làm được, Vũ Văn Ngạn nói:
"Tần tướng quân muốn thiết kỵ Nam Sở để làm gì? Binh lính của ta rất lỗ m,ãng, hơi không cẩn thận, sợ xung đột Tướng quân."
Tần Nhiếp khoát tay: "Ngươi không cần quan tâm vấn đề này. Bản tướng quân chỉ hỏi ngươi một câu, hãy dứt khoát trả lời dùm, cho hay không cho?"
Một trăm thiết kỵ mặc dù quý giá nhưng cuối cùng vẫn không bằng bản đồ. Vũ Văn Ngạn gật đầu: "Được thôi!"
Tần Nhiếp là người thông minh, biết tính cách Vũ Văn Ngạn cho nên đã chuẩn bị hậu chiêu bởi vì thằng này khẳng định trở mặt. Tần Nhiếp lắc đầu nói: "Ta không tin tưởng cách làm người của ngươi, cho nên ngươi hãy đưa ra tin vật có thể khiến ta tin tưởng."
Con tim Vũ Văn Ngạn cươ.ng cứng: "Tỉ như?"