Khế Ước Phò Mã
Chương 137
137.
Hai bên tâm ý tương thông, chỉ cần có không vui đối phương đều dễ dàng phát giác được. Cố Vân Cảnh vươn tay kéo Tiêu Mộ Tuyết nhưng bị ngạo kiều Công chúa hất ra.
Tính Công chúa thật sự tới rồi... Cố Vân Cảnh sờ mũi, cười tự giễu, lại duỗi tay ra, lần này là ráng hết sức có thể. Tiêu Mộ Tuyết muốn hất ra cũng không dễ như trước... Thực tế là Công chúa điện hạ võ nghệ cao cường, làm sao không thoát được? Chẳng qua là sợ Phò mã yếu đuối đau cho nên chỉ nhíu mày, rồi để Cố Vân Cảnh cầm tay.
Tứ chi tiếp xúc thân mật với người yêu vĩnh viễn là phương pháp tốt nhất để cởi bỏ mâu thuẫn. Lòng bàn tay Cố Vân Cảnh ấm như xuân mềm mại làm cơn ghen của Tiêu Mộ Tuyết dịu bớt.
Một lúc sau, Cố Trung vội vàng trở về báo cáo. Cố Vân Cảnh nghe xong gật đầu. Nhắm đã đến thời gian, kéo Tiêu Mộ Tuyết lên xe ngựa. Nhìn xem Công chúa còn rầu rĩ không vui, Cố Vân Cảnh đến bên tai nàng nhỏ giọng hỏi:
"Tuyết Nhi bởi vì Hề Nhược muội muội tới Hầu Phủ mà giận?"
Tiêu Mộ Tuyết quay đi, không nhìn Cố Vân Cảnh, cũng dời người, kéo ra khoảng cách.
"Có gì phải tức giận. Hồng nhan tri kỷ tới, phò mã vui vẻ là được."
Cố Vân Cảnh ôm eo Tiêu Mộ Tuyết, bật cười, "Còn nói không giận? Cái bình dấm này đã đổ, vị chua lan ra khắp đô thành rồi."
Cười xong Cố Vân Cảnh ấm giọng thì thầm, ngữ khí vô cùng thành khẩn:
"Tuyết Nhi đừng giận, hãy nghe ta nói hết lời. Ta và Hề Nhược muội muội cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tình cảm không sâu là giả, nhưng ta chỉ xem muội ấy là tỷ muội, không phải cái khác. Trước đó là ta ngu dốt, luôn cho rằng Hề Nhược cũng là thân tình với ta, nhưng lần trước đi Vong Ưu Cốc, ta mới phát hiện mình đã ngây thơ."
"Do ta hiểu ra quá muộn. Nếu ta có ánh mắt sớm hơn, nhận ra tâm tư của muội ấy ta đã nói rõ rồi, không đến mức dây dưa như hiện tại, hại muội ấy chờ đợi không công." Nhớ tới tiểu sư muội kia ôn nhu động lòng người, Cố Vân Cảnh bùi ngùi thở dài, "Nói tới nói lui, là ta sai."
Có lẽ vì kích động, Cố Vân Cảnh lại ho. Tiêu Mộ Tuyết vỗ lưng nàng, không đành lòng trách cứ:
"Thôi, cũng không phải lỗi của ngươi. Ai có thể nói rõ được chữ tình đâu? Chờ tiểu sư muội tới ngươi lại giải thích rõ ràng đi."
......
Hai người Cố Vân Cảnh đến tiền trang Lữ gia trước Dư Lương. Hai người xuống xe liền đi vào tiền trang trịnh trọng bố trí một phen. Một số binh sĩ được điều ẩn nấp bên trong tiền trang, còn hai người thì đứng tại lầu hai, gần cửa sổ, lẳng lặng nhìn xem trò hay.
Gần xế trưa, xe ngựa Dư Lương xuất hiện tại cổng tiền trang. Theo kế hoạch, Dư Lương vốn không muốn mang theo Lữ Lâm nhưng tối qua giật mắt suốt, cảm thấy chuyện không tốt sắp phát sinh nên đề phòng bắt Lữ Lâm tới. Để lỡ mà bại lộ thì còn có con tin.
Dư Lương đa nghi, giảo hoạt và bị điên, mấy năm làm người hầu thuận buồm xuôi gió ở Lữ Phủ đã khiến hắn thu liễm ý đồ xấu. Hiện tại trong lúc sinh tử nguy cấp thì toàn bộ ý xấu được phơi bày, muốn bao nhiêu ngoan độc thì có bấy nhiêu ngoan độc.
Cố Vân Cảnh an bài không ít người mai phục tại phụ cận Quốc Công Phủ từ hôm qua, mật thiết quan sát Dư Lương nhất cử nhất động. Tuy vậy, Cố Vân Cảnh đã đánh giá thấp trình độ ngoan độc hèn hạ của Dư Lương. Đêm qua, Dư Lương đã hạ độc Lữ Lâm. Vì thường xuyên lui tới với giang hồ, Dư Lương dễ dàng có được các loại độc dược. Hắn đã tính toán chuẩn thời gian, chỉ cần lấy được ngân lượng là độc cũng phát.
Dư Lương nham hiểm nhìn xung quanh. Mặc dù hai bên đường phố nhìn không có dị thường nhưng hắn luôn cảm thấy phía sau cái bình tĩnh này là sóng to. Bản năng nói cho hắn biết phải thận trọng.
Tiền trang Lữ gia tọa lạc khu vực phồn hoa, xung quanh hai bên đều là đủ loại cửa hàng, bình thường rất náo nhiệt. Hôm nay mặc dù cũng náo nhiệt nhưng Dư Lương luôn cảm thấy bất thường. Hắn đẩy rèm, con mắt sắc bén nhìn vào những cửa hàng... Bỗng hắn rụt đầu, sắc mặt đại biến.
"Bàng Chiến, nhanh quay đầu, có mai phục!"
"Ngươi giỡn ư, làm sao có mai phục? Chúng ta bố trí thiên y vô phùng như thế?" Bàng Chiến kinh ngạc, run rẩy không thể tin hỏi.
Dư Lương lớn tiếng quát: "Nói nhảm nhiều như vậy, nhanh quay đầu, bằng không không kịp! Đi Sư Lĩnh Lâm đi!"
Lúc này đương nhiên không thể đi qua cửa thành vì đã có người mai phục. Đồng nghĩa với việc kế hoạch bị bại lộ. Họ đã đoán được hắn sẽ chạy trốn mà bày thiên la địa võng tại cửa thành.
Bàng Chiến quay xe, hết sức vung roi, ngựa như bị kích thích, tung móng ngựa và lao đi vùn vụt.
Có điều là cuối cùng mưu kế của Dư Lương không bằng Cố Vân Cảnh. Ngay khi xe ngựa ngựa vừa thay đổi phương hướng, không chạy được bao xa đã bị dây thừng to dài giăng dưới chân. Các binh sĩ kéo một phát, xe ngựa lật nghiêng. Dư Lương, Bàng Chiến, Lữ Lâm ba người lăn ra đất.
Dư Lương kinh hãi rút chủy thủ kề cổ Lữ Lâm, đứng lên.
Các binh sĩ mai phục phụ cận toàn bộ xuất kích. Cố Vân Cảnh, Tiêu Mộ Tuyết cũng nhanh đi xuống đến hiện trường.
"Là ngươi!"
Sự đáng sợ toát ra từ ánh mắt đỏ ngầu, mặt Dư Lương nguyên bản lạnh lùng trở nên vặn vẹo, gân xanh trên trán cuồn cuộn.
"Cố Vân Cảnh! Lần nào cũng đều do làm hỏng chuyện! Ngươi cho rằng mai phục ở đây là bắt được ta sao? Nằm mơ! Si tâm vọng tưởng!"
Lửa giận tràn đầy trong mắt, Dư Lương lúc này rất giống sói đói tùy thời nhào tới cắn xé Cố Vân Cảnh không chừa xương. Dư Lương cảm thấy bản thân lưu lạc đến tận đây toàn là nhờ Cố Vân Cảnh ban tặng. Nếu Cố Vân Cảnh không cưới Tiêu Mộ Tuyết, Lữ Trọng sẽ không sinh hận, sẽ không bảo hắn trăm phương ngàn kế nghĩ cách đối phó Cố Vân Cảnh, sẽ không có quy ninh yến (bữa yến Công chúa hồi cung sau khi xuất giá), càng sẽ không có chuyện bị Khúc Phi Khanh uy hiếp đi trộm kho ngân. Không có những thứ oái ăm đó, hắn thế nào rơi vào tình cảnh hôm nay? Từng sự vụ việc xảy ra tựa như chuỗi hạt châu; cái này dẫn tới cái kia... Mặc dù Lữ Trọng không tâm cơ bằng Dư Lương nhưng tính cách hai bên tương tự là thích đẩy trách nhiệm lên người khác. Bất kể chuyện gì cũng sẽ không phải là lỗi của mình. Luôn luôn cao ngạo lại tự phụ nhìn thế giới.
"Dư Lương." Mắt Cố Vân Cảnh đen nhánh, như mũi tên tùy thời bắn thủng đáy lòng Dư Lương, "Ngươi dám bắt cóc Quốc công gia đương triều, có biết đây là tội chết?"
Hai bên tâm ý tương thông, chỉ cần có không vui đối phương đều dễ dàng phát giác được. Cố Vân Cảnh vươn tay kéo Tiêu Mộ Tuyết nhưng bị ngạo kiều Công chúa hất ra.
Tính Công chúa thật sự tới rồi... Cố Vân Cảnh sờ mũi, cười tự giễu, lại duỗi tay ra, lần này là ráng hết sức có thể. Tiêu Mộ Tuyết muốn hất ra cũng không dễ như trước... Thực tế là Công chúa điện hạ võ nghệ cao cường, làm sao không thoát được? Chẳng qua là sợ Phò mã yếu đuối đau cho nên chỉ nhíu mày, rồi để Cố Vân Cảnh cầm tay.
Tứ chi tiếp xúc thân mật với người yêu vĩnh viễn là phương pháp tốt nhất để cởi bỏ mâu thuẫn. Lòng bàn tay Cố Vân Cảnh ấm như xuân mềm mại làm cơn ghen của Tiêu Mộ Tuyết dịu bớt.
Một lúc sau, Cố Trung vội vàng trở về báo cáo. Cố Vân Cảnh nghe xong gật đầu. Nhắm đã đến thời gian, kéo Tiêu Mộ Tuyết lên xe ngựa. Nhìn xem Công chúa còn rầu rĩ không vui, Cố Vân Cảnh đến bên tai nàng nhỏ giọng hỏi:
"Tuyết Nhi bởi vì Hề Nhược muội muội tới Hầu Phủ mà giận?"
Tiêu Mộ Tuyết quay đi, không nhìn Cố Vân Cảnh, cũng dời người, kéo ra khoảng cách.
"Có gì phải tức giận. Hồng nhan tri kỷ tới, phò mã vui vẻ là được."
Cố Vân Cảnh ôm eo Tiêu Mộ Tuyết, bật cười, "Còn nói không giận? Cái bình dấm này đã đổ, vị chua lan ra khắp đô thành rồi."
Cười xong Cố Vân Cảnh ấm giọng thì thầm, ngữ khí vô cùng thành khẩn:
"Tuyết Nhi đừng giận, hãy nghe ta nói hết lời. Ta và Hề Nhược muội muội cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tình cảm không sâu là giả, nhưng ta chỉ xem muội ấy là tỷ muội, không phải cái khác. Trước đó là ta ngu dốt, luôn cho rằng Hề Nhược cũng là thân tình với ta, nhưng lần trước đi Vong Ưu Cốc, ta mới phát hiện mình đã ngây thơ."
"Do ta hiểu ra quá muộn. Nếu ta có ánh mắt sớm hơn, nhận ra tâm tư của muội ấy ta đã nói rõ rồi, không đến mức dây dưa như hiện tại, hại muội ấy chờ đợi không công." Nhớ tới tiểu sư muội kia ôn nhu động lòng người, Cố Vân Cảnh bùi ngùi thở dài, "Nói tới nói lui, là ta sai."
Có lẽ vì kích động, Cố Vân Cảnh lại ho. Tiêu Mộ Tuyết vỗ lưng nàng, không đành lòng trách cứ:
"Thôi, cũng không phải lỗi của ngươi. Ai có thể nói rõ được chữ tình đâu? Chờ tiểu sư muội tới ngươi lại giải thích rõ ràng đi."
......
Hai người Cố Vân Cảnh đến tiền trang Lữ gia trước Dư Lương. Hai người xuống xe liền đi vào tiền trang trịnh trọng bố trí một phen. Một số binh sĩ được điều ẩn nấp bên trong tiền trang, còn hai người thì đứng tại lầu hai, gần cửa sổ, lẳng lặng nhìn xem trò hay.
Gần xế trưa, xe ngựa Dư Lương xuất hiện tại cổng tiền trang. Theo kế hoạch, Dư Lương vốn không muốn mang theo Lữ Lâm nhưng tối qua giật mắt suốt, cảm thấy chuyện không tốt sắp phát sinh nên đề phòng bắt Lữ Lâm tới. Để lỡ mà bại lộ thì còn có con tin.
Dư Lương đa nghi, giảo hoạt và bị điên, mấy năm làm người hầu thuận buồm xuôi gió ở Lữ Phủ đã khiến hắn thu liễm ý đồ xấu. Hiện tại trong lúc sinh tử nguy cấp thì toàn bộ ý xấu được phơi bày, muốn bao nhiêu ngoan độc thì có bấy nhiêu ngoan độc.
Cố Vân Cảnh an bài không ít người mai phục tại phụ cận Quốc Công Phủ từ hôm qua, mật thiết quan sát Dư Lương nhất cử nhất động. Tuy vậy, Cố Vân Cảnh đã đánh giá thấp trình độ ngoan độc hèn hạ của Dư Lương. Đêm qua, Dư Lương đã hạ độc Lữ Lâm. Vì thường xuyên lui tới với giang hồ, Dư Lương dễ dàng có được các loại độc dược. Hắn đã tính toán chuẩn thời gian, chỉ cần lấy được ngân lượng là độc cũng phát.
Dư Lương nham hiểm nhìn xung quanh. Mặc dù hai bên đường phố nhìn không có dị thường nhưng hắn luôn cảm thấy phía sau cái bình tĩnh này là sóng to. Bản năng nói cho hắn biết phải thận trọng.
Tiền trang Lữ gia tọa lạc khu vực phồn hoa, xung quanh hai bên đều là đủ loại cửa hàng, bình thường rất náo nhiệt. Hôm nay mặc dù cũng náo nhiệt nhưng Dư Lương luôn cảm thấy bất thường. Hắn đẩy rèm, con mắt sắc bén nhìn vào những cửa hàng... Bỗng hắn rụt đầu, sắc mặt đại biến.
"Bàng Chiến, nhanh quay đầu, có mai phục!"
"Ngươi giỡn ư, làm sao có mai phục? Chúng ta bố trí thiên y vô phùng như thế?" Bàng Chiến kinh ngạc, run rẩy không thể tin hỏi.
Dư Lương lớn tiếng quát: "Nói nhảm nhiều như vậy, nhanh quay đầu, bằng không không kịp! Đi Sư Lĩnh Lâm đi!"
Lúc này đương nhiên không thể đi qua cửa thành vì đã có người mai phục. Đồng nghĩa với việc kế hoạch bị bại lộ. Họ đã đoán được hắn sẽ chạy trốn mà bày thiên la địa võng tại cửa thành.
Bàng Chiến quay xe, hết sức vung roi, ngựa như bị kích thích, tung móng ngựa và lao đi vùn vụt.
Có điều là cuối cùng mưu kế của Dư Lương không bằng Cố Vân Cảnh. Ngay khi xe ngựa ngựa vừa thay đổi phương hướng, không chạy được bao xa đã bị dây thừng to dài giăng dưới chân. Các binh sĩ kéo một phát, xe ngựa lật nghiêng. Dư Lương, Bàng Chiến, Lữ Lâm ba người lăn ra đất.
Dư Lương kinh hãi rút chủy thủ kề cổ Lữ Lâm, đứng lên.
Các binh sĩ mai phục phụ cận toàn bộ xuất kích. Cố Vân Cảnh, Tiêu Mộ Tuyết cũng nhanh đi xuống đến hiện trường.
"Là ngươi!"
Sự đáng sợ toát ra từ ánh mắt đỏ ngầu, mặt Dư Lương nguyên bản lạnh lùng trở nên vặn vẹo, gân xanh trên trán cuồn cuộn.
"Cố Vân Cảnh! Lần nào cũng đều do làm hỏng chuyện! Ngươi cho rằng mai phục ở đây là bắt được ta sao? Nằm mơ! Si tâm vọng tưởng!"
Lửa giận tràn đầy trong mắt, Dư Lương lúc này rất giống sói đói tùy thời nhào tới cắn xé Cố Vân Cảnh không chừa xương. Dư Lương cảm thấy bản thân lưu lạc đến tận đây toàn là nhờ Cố Vân Cảnh ban tặng. Nếu Cố Vân Cảnh không cưới Tiêu Mộ Tuyết, Lữ Trọng sẽ không sinh hận, sẽ không bảo hắn trăm phương ngàn kế nghĩ cách đối phó Cố Vân Cảnh, sẽ không có quy ninh yến (bữa yến Công chúa hồi cung sau khi xuất giá), càng sẽ không có chuyện bị Khúc Phi Khanh uy hiếp đi trộm kho ngân. Không có những thứ oái ăm đó, hắn thế nào rơi vào tình cảnh hôm nay? Từng sự vụ việc xảy ra tựa như chuỗi hạt châu; cái này dẫn tới cái kia... Mặc dù Lữ Trọng không tâm cơ bằng Dư Lương nhưng tính cách hai bên tương tự là thích đẩy trách nhiệm lên người khác. Bất kể chuyện gì cũng sẽ không phải là lỗi của mình. Luôn luôn cao ngạo lại tự phụ nhìn thế giới.
"Dư Lương." Mắt Cố Vân Cảnh đen nhánh, như mũi tên tùy thời bắn thủng đáy lòng Dư Lương, "Ngươi dám bắt cóc Quốc công gia đương triều, có biết đây là tội chết?"