Khế Ước Phò Mã
Chương 115
115. Hành động
Nhã thất Vạn Xuân Lâu. Ngồi đối diện Khúc Phi Khanh là một thanh niên tướng mạo đoan chính, người này là Dư Lương. Sau khi khẩn cầu Lữ Lâm được thời gian thư thả, hắn đến Vạn Xuân Lâu ngay. Và trong khoảng thời gian này, Khúc Phi Khanh cũng thay đổi thói quen một tháng lộ mặt một lần thành mỗi ngày đều lộ mặt. Vì vậy Dư Lương dễ dàng gặp được bà chủ Khúc trong truyền thuyết.
Khúc Phi Khanh nghe qua tên Dư Lương từ Lữ Trọng; Dư Lương cũng nghe qua đại danh Khúc Phi Khanh nhưng cả hai xưa nay chưa từng gặp mặt, thì hôm nay xem như là chính thức gặp mặt.
Khúc Phi Khanh ung dung uống trà, chỉ cười không nói. Nàng trước đó đã muốn đi Ninh Quốc Công Phủ tìm Dư Lương, không ngờ đối phương tự đưa tới cửa. Vừa lúc bớt được công sức. Mặc dù không biết mục đích của đối phương nhưng Khúc Phi Khanh cũng có thể đoán ra một hai; hoặc là có liên quan tới Lữ Trọng, hoặc là trăm vạn ngân phiếu. Nàng đang lẳng lặng chờ đợi Dư Lương mở miệng trước vì chỉ có hiểu được đối phương ý nghĩ, Khúc Phi Khanh mới biết đường lôi kéo.
Thần sắc Dư Lương không có nhẹ nhàng khoan khoái như Khúc Phi Khanh, hắn đẩy trà đối phương đưa tới qua một bên, vội vàng nói:
"Bà chủ, hôm nay ta tới là có chuyện quan trọng cần thương lượng."
Dư Lương nóng lòng nói chuyện nhưng lại không mất cung kính, Khúc Phi Khanh nghe mà cười nói:
"Nhìn Dư công tử gấp gáp như vậy, chắc hẳn vấn đề này nhất định rất quan trọng."
Dư Lương ôm quyền nói, thái độ rất thành khẩn, "Thực không dám giấu giếm, hôm nay ta tới là vì trăm vạn ngân phiếu. Vì sau khi Lữ Trọng bị phán quyết, Lữ Lâm bỗng chuyển biến tư tưởng, chuẩn bị muốn đem chuyện đó nói cho Hoàng Đế."
Trên mặt yêu diễm tinh xảo của Khúc Phi Khanh không có vẻ kinh ngạc gì. Có lẽ do nàng đã dự liệu được cách làm của Lữ Lâm. Nàng lay chén trà, nhìn xem lá trà chìm nổi, không nhanh không chậm nói:
"Lữ Lâm thật không hổ là thầy vua, lòng trung quả thực làm người bội phục."
Dư Lương nhìn không thấu Khúc Phi Khanh ở chuyện đang thời khắc lửa đốt tới mông rồi sao cô ta còn có thể ngồi yên? Còn có thể nhàn hạ thoải mái? Hắn nói:
"Một khi việc này bại lộ, hậu quả khó mà lường được. Không riêng gì ta mất mạng, mà bà chủ cùng Vạn Xuân Lâu cũng sẽ gặp phiền toái lớn."
"Dư công tử giúp Vạn Xuân Lâu suy nghĩ, thật sự là có lòng, Phi Khanh trước tiên đại diện toàn thể tỷ muội cảm ơn công tử." Khúc Phi Khanh nói.
Khúc Phi Khanh nói xong làm dáng khom người, Dư Lương nào dám đương đại lễ như thế? Hắn vội nói:
"Bà chủ làm vậy là chiết sát ta."
Dư Lương lại nói:
"Vấn đề là Lữ Lâm muốn một mình biểu lộ trung tâm, chứ không phải ta đồng ý đi theo chịu chết. Nhưng hắn là Ninh Quốc Công quyền cao chức trọng, ta không biết nên ngăn cản như thế nào. Vì vậy hôm nay ta đến hỏi ý kiến bà chủ một chút."
Khúc Phi Khanh trầm ngâm nói:
"Chuyện này hỏi ta không có tác dụng gì. Mà người mấu chốt có tính quyết định ở đây là Lữ công tử."
"Lời ấy có ý gì? Dư Lương ngu dốt, xin bà chủ chỉ rõ."
"Ngươi là người hầu ở Lữ Phủ, mặc dù danh nghĩa là hạ nhân, nhưng ta biết cha con họ Lữ đối đãi ngươi không tệ. Cho nên ngươi tiếp xúc với Lữ Lâm còn dễ dàng hơn một tiểu nữ ta đây rất nhiều. Người tùy tiện nghĩ cách là có thể khống chế người được rồi."
Lời tuy như thế nhưng nội tâm Dư Lương bất giác cảm thấy sợ hãi bởi vì bên trong ánh mắt Khúc Phi Khanh lộ ra sát khí lạnh như băng. Không biết khi nàng ta nói tới kế hoạch cụ thể là chuyện hung ác tàn bạo cỡ nào nữa. Ôi thôi, mặc kệ, trước hết cho ta bình yên thoát thân đã rồi nói sau. Dư Lương lắc đầu nói:
"Có lẽ bà chủ không biết, Lữ Lâm không phải người bình thường, ta chỉ sợ mình còn không có khống chế được hắn đã bị phát hiện."
Rồi Dư Lương quả quyết nói:
"Mong bà chủ chỉ thị, nếu ngài không chê, ngày sau Dư Lương được ổn thỏa sẽ đi theo làm tùy tùng tận tâm tận lực nghe lệnh ngài."
Những lời này lúc trước Dư Lương cũng từng nói qua. Là trước kia hắn nịnh bợ cha con Lữ Trọng, hi vọng Lữ Lâm dìu dắt cho hoạn lộ thăng tiến. Mà bây giờ xem ra là không thể nào. Ninh Quốc Công chẳng những không dẫn dắt mà còn để hắn đi chịu chết.
Khúc Phi Khanh lại cười: "Từng được nghe qua Dư công tử là một nhân tài, có ngươi gia nhập đến đội ngũ, thật sự là phúc khí của tiểu nữ."
"Về chuyện đó, Lữ Lâm rất có tên tuổi, trước mắt chúng ta đúng là không thể làm gì được hắn." Khúc Phi Khanh dừng một chút lại nói, "Nhưng mà xem tình hình, có vẻ hắn quyết tâm muốn đi tố giác, vậy cứ trực tiếp thủ tiêu hắn thôi. Đầu đã không còn thì đi bẩm báo cái gì?"
Dư Lương hơi trầm tư rồi lắc đầu nói:
"Lữ Lâm chưa cáo lão hồi hương, hắn vẫn còn có thể vào triều sớm. Nếu Hoàng Đế không gặp được hắn, nhất định sẽ tới Ninh Quốc Công Phủ thăm viếng, vậy thì chuyện sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện. Bà chủ, phương pháp này không ổn."
Dư Lương nắm tin tức không bằng Khúc Phi Khanh, chưa biết Hoàng Đế đã hôn mê bất tỉnh. Khúc Phi Khanh nói:
"Dư công tử, để ta nói cho ngươi một tin tức. Hoàng Đế đã hôn mê, cho nên băn khoăn của ngươi bây giờ không phải là vấn đề."
Dư Lương kinh hãi, mừng rỡ nói: "Thật ư?"
"Tin từ trong cung truyền đến, còn giả được?"
Dư Lương cực kỳ hưng phấn nói: "Trời cũng giúp ta! Quả thật quá tốt rồi." Khóe mắt hắn loé ra tiếu dung hung ác nham hiểm: "Lữ Lâm ơi Lữ Lâm, lần này là ta tiễn ngươi lên đường."
Giải quyết xong Lữ Lâm, Khúc Phi Khanh nghiêm túc nói:
"Dư công tử, nếu ngươi đã lựa chọn đứng ở bên ta, vậy ta sẽ tâm sự với ngươi về dự định của ta."
Dư Lương sảng khoái nói: "Bà chủ cứ việc phân phó."
"Ta có một nhiệm vụ khó giải quyết còn chưa hoàn thành, muốn mời ngươi giúp đỡ chút."
"Là nhiệm vụ gì?"
"Giúp ta thu nạp giang hồ nhân sĩ, lục lâm hảo hán vào Hắc Phong Trại."
Khúc Phi Khanh quả nhiên không phải người bình thường, phía sau Vạn Xuân Lâu quả nhiên có ẩn tình.
Dư Lương bây giờ vì Khúc Phi Khanh cống hiến sức lực, chủ có chuyện phân phó, hắn đương nhiên không có lý do gì cự tuyệt, gật đầu nói:
"Tốt, ta sẽ hết sức."
Nghe Khúc Phi Khanh bàn giao tất cả xong, Dư Lương đi ra Vạn Xuân Lâu, cấp tốc quay về Ninh Quốc Công Phủ.
Lúc này, xe ngựa Cố Vân Cảnh đang đi trên đường, đột nhiên ngoài xe vang lên âm thanh huyên náo và xe ngựa dần ngừng lại.
"Chuyện gì vậy?" Phò mã vén lên rèm hỏi.
"Hồi Phò mã, có người cõng một ông già sốt ruột vội vàng đi đường, va vào xe của chúng ta." Thủ hạ cung kính hồi đáp.
Nhã thất Vạn Xuân Lâu. Ngồi đối diện Khúc Phi Khanh là một thanh niên tướng mạo đoan chính, người này là Dư Lương. Sau khi khẩn cầu Lữ Lâm được thời gian thư thả, hắn đến Vạn Xuân Lâu ngay. Và trong khoảng thời gian này, Khúc Phi Khanh cũng thay đổi thói quen một tháng lộ mặt một lần thành mỗi ngày đều lộ mặt. Vì vậy Dư Lương dễ dàng gặp được bà chủ Khúc trong truyền thuyết.
Khúc Phi Khanh nghe qua tên Dư Lương từ Lữ Trọng; Dư Lương cũng nghe qua đại danh Khúc Phi Khanh nhưng cả hai xưa nay chưa từng gặp mặt, thì hôm nay xem như là chính thức gặp mặt.
Khúc Phi Khanh ung dung uống trà, chỉ cười không nói. Nàng trước đó đã muốn đi Ninh Quốc Công Phủ tìm Dư Lương, không ngờ đối phương tự đưa tới cửa. Vừa lúc bớt được công sức. Mặc dù không biết mục đích của đối phương nhưng Khúc Phi Khanh cũng có thể đoán ra một hai; hoặc là có liên quan tới Lữ Trọng, hoặc là trăm vạn ngân phiếu. Nàng đang lẳng lặng chờ đợi Dư Lương mở miệng trước vì chỉ có hiểu được đối phương ý nghĩ, Khúc Phi Khanh mới biết đường lôi kéo.
Thần sắc Dư Lương không có nhẹ nhàng khoan khoái như Khúc Phi Khanh, hắn đẩy trà đối phương đưa tới qua một bên, vội vàng nói:
"Bà chủ, hôm nay ta tới là có chuyện quan trọng cần thương lượng."
Dư Lương nóng lòng nói chuyện nhưng lại không mất cung kính, Khúc Phi Khanh nghe mà cười nói:
"Nhìn Dư công tử gấp gáp như vậy, chắc hẳn vấn đề này nhất định rất quan trọng."
Dư Lương ôm quyền nói, thái độ rất thành khẩn, "Thực không dám giấu giếm, hôm nay ta tới là vì trăm vạn ngân phiếu. Vì sau khi Lữ Trọng bị phán quyết, Lữ Lâm bỗng chuyển biến tư tưởng, chuẩn bị muốn đem chuyện đó nói cho Hoàng Đế."
Trên mặt yêu diễm tinh xảo của Khúc Phi Khanh không có vẻ kinh ngạc gì. Có lẽ do nàng đã dự liệu được cách làm của Lữ Lâm. Nàng lay chén trà, nhìn xem lá trà chìm nổi, không nhanh không chậm nói:
"Lữ Lâm thật không hổ là thầy vua, lòng trung quả thực làm người bội phục."
Dư Lương nhìn không thấu Khúc Phi Khanh ở chuyện đang thời khắc lửa đốt tới mông rồi sao cô ta còn có thể ngồi yên? Còn có thể nhàn hạ thoải mái? Hắn nói:
"Một khi việc này bại lộ, hậu quả khó mà lường được. Không riêng gì ta mất mạng, mà bà chủ cùng Vạn Xuân Lâu cũng sẽ gặp phiền toái lớn."
"Dư công tử giúp Vạn Xuân Lâu suy nghĩ, thật sự là có lòng, Phi Khanh trước tiên đại diện toàn thể tỷ muội cảm ơn công tử." Khúc Phi Khanh nói.
Khúc Phi Khanh nói xong làm dáng khom người, Dư Lương nào dám đương đại lễ như thế? Hắn vội nói:
"Bà chủ làm vậy là chiết sát ta."
Dư Lương lại nói:
"Vấn đề là Lữ Lâm muốn một mình biểu lộ trung tâm, chứ không phải ta đồng ý đi theo chịu chết. Nhưng hắn là Ninh Quốc Công quyền cao chức trọng, ta không biết nên ngăn cản như thế nào. Vì vậy hôm nay ta đến hỏi ý kiến bà chủ một chút."
Khúc Phi Khanh trầm ngâm nói:
"Chuyện này hỏi ta không có tác dụng gì. Mà người mấu chốt có tính quyết định ở đây là Lữ công tử."
"Lời ấy có ý gì? Dư Lương ngu dốt, xin bà chủ chỉ rõ."
"Ngươi là người hầu ở Lữ Phủ, mặc dù danh nghĩa là hạ nhân, nhưng ta biết cha con họ Lữ đối đãi ngươi không tệ. Cho nên ngươi tiếp xúc với Lữ Lâm còn dễ dàng hơn một tiểu nữ ta đây rất nhiều. Người tùy tiện nghĩ cách là có thể khống chế người được rồi."
Lời tuy như thế nhưng nội tâm Dư Lương bất giác cảm thấy sợ hãi bởi vì bên trong ánh mắt Khúc Phi Khanh lộ ra sát khí lạnh như băng. Không biết khi nàng ta nói tới kế hoạch cụ thể là chuyện hung ác tàn bạo cỡ nào nữa. Ôi thôi, mặc kệ, trước hết cho ta bình yên thoát thân đã rồi nói sau. Dư Lương lắc đầu nói:
"Có lẽ bà chủ không biết, Lữ Lâm không phải người bình thường, ta chỉ sợ mình còn không có khống chế được hắn đã bị phát hiện."
Rồi Dư Lương quả quyết nói:
"Mong bà chủ chỉ thị, nếu ngài không chê, ngày sau Dư Lương được ổn thỏa sẽ đi theo làm tùy tùng tận tâm tận lực nghe lệnh ngài."
Những lời này lúc trước Dư Lương cũng từng nói qua. Là trước kia hắn nịnh bợ cha con Lữ Trọng, hi vọng Lữ Lâm dìu dắt cho hoạn lộ thăng tiến. Mà bây giờ xem ra là không thể nào. Ninh Quốc Công chẳng những không dẫn dắt mà còn để hắn đi chịu chết.
Khúc Phi Khanh lại cười: "Từng được nghe qua Dư công tử là một nhân tài, có ngươi gia nhập đến đội ngũ, thật sự là phúc khí của tiểu nữ."
"Về chuyện đó, Lữ Lâm rất có tên tuổi, trước mắt chúng ta đúng là không thể làm gì được hắn." Khúc Phi Khanh dừng một chút lại nói, "Nhưng mà xem tình hình, có vẻ hắn quyết tâm muốn đi tố giác, vậy cứ trực tiếp thủ tiêu hắn thôi. Đầu đã không còn thì đi bẩm báo cái gì?"
Dư Lương hơi trầm tư rồi lắc đầu nói:
"Lữ Lâm chưa cáo lão hồi hương, hắn vẫn còn có thể vào triều sớm. Nếu Hoàng Đế không gặp được hắn, nhất định sẽ tới Ninh Quốc Công Phủ thăm viếng, vậy thì chuyện sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện. Bà chủ, phương pháp này không ổn."
Dư Lương nắm tin tức không bằng Khúc Phi Khanh, chưa biết Hoàng Đế đã hôn mê bất tỉnh. Khúc Phi Khanh nói:
"Dư công tử, để ta nói cho ngươi một tin tức. Hoàng Đế đã hôn mê, cho nên băn khoăn của ngươi bây giờ không phải là vấn đề."
Dư Lương kinh hãi, mừng rỡ nói: "Thật ư?"
"Tin từ trong cung truyền đến, còn giả được?"
Dư Lương cực kỳ hưng phấn nói: "Trời cũng giúp ta! Quả thật quá tốt rồi." Khóe mắt hắn loé ra tiếu dung hung ác nham hiểm: "Lữ Lâm ơi Lữ Lâm, lần này là ta tiễn ngươi lên đường."
Giải quyết xong Lữ Lâm, Khúc Phi Khanh nghiêm túc nói:
"Dư công tử, nếu ngươi đã lựa chọn đứng ở bên ta, vậy ta sẽ tâm sự với ngươi về dự định của ta."
Dư Lương sảng khoái nói: "Bà chủ cứ việc phân phó."
"Ta có một nhiệm vụ khó giải quyết còn chưa hoàn thành, muốn mời ngươi giúp đỡ chút."
"Là nhiệm vụ gì?"
"Giúp ta thu nạp giang hồ nhân sĩ, lục lâm hảo hán vào Hắc Phong Trại."
Khúc Phi Khanh quả nhiên không phải người bình thường, phía sau Vạn Xuân Lâu quả nhiên có ẩn tình.
Dư Lương bây giờ vì Khúc Phi Khanh cống hiến sức lực, chủ có chuyện phân phó, hắn đương nhiên không có lý do gì cự tuyệt, gật đầu nói:
"Tốt, ta sẽ hết sức."
Nghe Khúc Phi Khanh bàn giao tất cả xong, Dư Lương đi ra Vạn Xuân Lâu, cấp tốc quay về Ninh Quốc Công Phủ.
Lúc này, xe ngựa Cố Vân Cảnh đang đi trên đường, đột nhiên ngoài xe vang lên âm thanh huyên náo và xe ngựa dần ngừng lại.
"Chuyện gì vậy?" Phò mã vén lên rèm hỏi.
"Hồi Phò mã, có người cõng một ông già sốt ruột vội vàng đi đường, va vào xe của chúng ta." Thủ hạ cung kính hồi đáp.