Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Khế Ước Phò Mã

Chương 109



109. Tẩy trần
"Rắn?" Đào Sách cau mày nói, "Vân Cảnh, ngươi làm sao xưng hô như vậy?"
"Ngươi gìn giữ Khúc Phi Khanh như thế, giao tình rất tốt đi?"
Đào Sách nhún vai, khoát tay, mặt vô tội:
"Là ta muốn, nhưng nàng không nhìn trúng ta."
Đào Sách là con nhà Hầu gia, thân thế coi như hiển hách, tướng mạo cũng rất anh tuấn vậy mà Khúc Phi Khanh lại không nhìn trúng? Cố Vân Cảnh kinh ngạc nói:
"Ánh mắt Khúc Phi Khanh cao như vậy? Vậy bình thường nàng kết giao với ai?"
"Không biết." Đào Sách nâng cằm, mờ mịt nói, "Nàng rất thần bí, lại rất ít xuất hiện, hành tung cũng không cố định. Phải mất một tháng ta mới gặp nàng một lần đó."
"Ngươi không hiểu nàng cái gì vậy mà cũng bị mê hoặc đến thất điên bát đảo." Cố Vân Cảnh híp mắt nói.
"Đây là mị lực của nàng- mà nào chỉ riêng ta? Tất cả từ già tới trẻ đều bị nàng mê hoặc mê man."
"Ta cũng gặp qua Khúc Phi Khanh rồi, thấy cũng được thôi."
"Thấy cũng được thôi?" Đào Sách mở to hai mắt, "Ngươi, ngươi quá phí của trời!"
"Chỉ có Công chúa điện hạ mới mỹ lệ nhất." Cố Vân Cảnh cười nói.
Hai người vừa đi vừa nói, rất nhanh đã tới ngã ba, bên trái là Võ An Hầu Phủ, bên phải là Trấn Viễn Hầu Phủ. Đào Sách thì do dự nên về nhà hay đi theo Cố Vân Cảnh tham gia náo nhiệt.
Đào Sách: "Ta muốn đi nhà ngươi chơi nhưng ta sợ cha ta nhéo lỗ tai... Ổng sẽ mắng ta, nói vừa ra ngục đã chạy sang nhà người khác."
"Đi đi." Cố Vân Cảnh trêu chọc nói, "Dù sao ngươi cũng lỗ mãng quen rồi, thiếu gì lần này? Công chúa điện hạ cũng đã chuẩn bị xong, vì ngươi bày tiệc đó. Đào bá bá hôm nay phụng hoàng mệnh hiệp trợ Hộ bộ Thượng Thư làm việc, tạm thời không rảnh nhéo tai ngươi đâu. Với lại ta đã xin phép rồi, ngươi yên tâm vào nhà ta đi. Chúng ta đã lâu không tụ họp, hôm nay có dịp. Đào bá bá làm xong việc cũng tới tham gia à."
"Thì ra là thế." Đào Sách trước đó còn bối rối, hôm nay ra ngục, sao không thấy ông già đến đón?
Rất nhanh, hai người tới Trấn Viễn Hầu Phủ. Đào Sách ra ngục, Tiêu Mộ Tuyết cho người chuẩn bị một bàn thức ăn ngon đãi hắn.
Đào Sách gặp Tiêu Mộ Tuyết, cung kính nói:
"Đào Sách tham kiến Công chúa điện hạ."
Hắn có thể không hành lễ với Cố Vân Cảnh, nhưng không dám thất lễ với Tiêu Mộ Tuyết.
Tiêu Mộ Tuyết: "Đều là người một nhà, không cần đa lễ. Đồ ăn đều nguội rồi, mau ngồi đi."
Băng sơn Công chúa có thể nói ra những lời thấu tình này, đây là Tiêu Mộ Tuyết thật phải không? Đào Sách ngước mắt, nhìn chăm chú Tiêu Mộ Tuyết, chỉ thấy mặt mày đối phương đều ngậm ý cười thân thiết và ôn hòa... Đào Sách không ngừng lục lọi ký ức, Tiêu Mộ Tuyết xưa nay chưa từng cười như thế mà?! Đào Sách cảm thấy Công chúa trước mắt và Công chúa ngày xưa là hai người. Tiêu Mộ Tuyết gả cho Cố Vân Cảnh đúng là thay đổi không ít.
"Điện hạ đã nói như vậy, ta cũng thôi vô nghĩa. Quy củ cứng nhắc đôi khi rất đáng ghét." Đào Sách cười hì hì, hít mũi ngửi mùi thơm trên bàn bay tới, "Thật là thơm, ta thèm sắp chết rồi."
Hắn cầm đũa, chọn lấy miếng thịt bò ngon nhất mà ăn. Đại khái là bởi vì quá đói khát, Đào Sách liên tiếp gắp; nháy mắt đã thấy đáy. Đào Sách gãi đầu, cười nói:
"Ngại quá, ta ăn hết rồi, nhất thời không kiềm được."
Công chúa Phò mã trăm miệng một lời:
"Không có việc gì, ăn đi, mấy món này đều là chuẩn bị cho ngươi."
Đào Sách lại khôi phục ý chí, ăn như gió cuốn. Nhìn hắn như thế, Công chúa Phò mã nhìn nhau cười.
Qua ba lần rượu, đồ ăn đã qua nửa. trời cũng dần tối, Đào Thận mới đến.
"Cha, sao tới muộn vậy? Chậm một bước nữa là con ăn hết rồi." Đào Sách vừa ăn vừa nói.
Đào Thận nhíu mày, "Cái thằng này, trước mặt Công chúa Phò mã mày cũng không biết thu liễm. Thật là càng lớn càng không có quy củ."
"Đào bá bá, không có chuyện gì." Cố Vân Cảnh cười nói, "Đào Sách là người tự nhiên àm."
Đào Thận ngồi xuống, hạ nhân rót rượu cho ông. Hôm nay con trai trở về từ cõi chết, tâm tình Đào Thận rất tốt, mời rượu Công chúa Phò mã, cảm kích nói:
"Lần này may mắn có Công chúa và Phò mã, nếu không Đào Sách chỉ có gánh tội oan. Chén rượu này, ta uống trước rồi nói!"
Cố Vân Cảnh đứng lên đáp lễ, nói:
"Đào bá bá quá khách khí, Đào Sách là bạn thân của cháu, lại là vì cháu mới vào tù, về tình về lý, cháu nên giúp hắn, không cần phải cảm ơn ạ."
Đào Thận ngồi xuống, cạn sạch chén rượu. Liên tiếp uống vài hũ đã có men say, ông thở dài, mượn rượu nói:
"Đào Sách, con cũng lớn rồi. Nên cân nhắc nhân sinh đại sự a."
Đào Thận rất muốn ôm cháu trai, ông ước gì thằng con bây giờ kết hôn ngay đi rồi tạo một đứa trẻ cho ông.
"Khụ... Cha đừng quản chuyện của con, con tự có chủ trương." Đào Sách nói.
"Xằng bậy! Mày thì có cái chủ trương gì?" Đào Thận nói, "Chờ mày có chủ trương, đồ ăn cũng đã nguội lạnh. Năm nay bất kể thế nào cũng phải kết hôn cho ta. Ta giúp mày tìm một cô nương không tệ, cho mày nhìn trúng hay không."
Đào Sách giật mình kêu to, vì vậy mà rớt miếng thịt bò:
"A! Cha ơi... đừng quản nữa mà..."
Mặc dù Đào Sách bình thường thích gái đẹp nhưng hắn hoàn toàn không muốn thành thân, mà một lòng chỉ muốn rong ruổi sa trường, giết địch thôi. Tuy nhiên, Đào Thận vẫn không buông tha; Đào Sách làm vẻ muốn chết, bất đắc dĩ, liên tiếp nhìn Cố Vân Cảnh xin giúp đỡ.
Cố Vân Cảnh nhún vai, ta cũng không có cách.
Đào Sách lại chuyển hướng sang Tiêu Mộ Tuyết, điện hạ lại chỉ khẽ cười.
Đào Thận uống nhiều rượu, từ nói chuyện có vẻ lớn:
"Con à... mày nhất định phải kết hôn sớm. Tối qua... Ta mơ thấy mẹ mày, nàng nói, đi không nhắm mắt, không yên tâm mày nhất... Không thể nhìn thấy mày lấy vợ sinh con... Thành hôn đi, cha đi đem tin này nói cho mẹ mày ngay, vậy nàng cũng vui vẻ nơi chín suối."
Đào Sách sững sờ, không trách ông già nhiều chuyện nữa. Nhớ tới người mẹ quá cố, Đào Sách có chút đau thương.
Cố Vân Cảnh lý giải tâm tình Đào Sách, nói:
"Đào bá bá say rồi, ngươi đưa ông về phòng khách nghỉ ngơi đi."
Đào Sách ảm đạm gật đầu, đỡ Đào Thận đi sương phòng. Đào Thận vẫn đứt quãng nói: "Sách Nhi... Mau... thành gia a, mới an ủi... an ủi mẹ con trên trời có linh thiêng."
Để Đào Thận nghỉ ngơi rồi, Đào Sách không có tâm tình ăn uống nữa. Cặp vợ vợ Cố Vân Cảnh cũng ăn không vô. Buổi tiệc kết thúc như thế.
Ánh trăng trước đình với ánh sáng lành lạnh. Gió thổi nhẹ. Đào Sách đứng trước đình, ngơ ngác ngước nhìn mặt trăng. Tiêu Mộ Tuyết biết Cố Vân Cảnh có lời muốn nói với Đào Sách, bởi vậy nàng trở về phòng. Cố Vân Cảnh đi đến bên cạnh Đào Sách, cũng nhìn trăng.
"Ánh trăng đêm nay không tệ. Đã rất lâu không có thưởng thức."
Đào Sách thần sắc ngưng trọng, một hồi sau mới nói:
"Ta nhớ mẹ, khi còn bé nàng thường ôm ta kể chuyện cho ta nghe, ở dưới ánh trăng này."
Cố Vân Cảnh trầm ngâm nói: "Ai người đầu đã trông trăng ấy? Trăng ấy soi người tự thuở nao? Người cứ đời đời sinh nở mãi, trăng vẫn năm năm nhìn tương tự. Nhiều người nhiều chuyện rồi sẽ mất đi. Chỉ còn trăng là vĩnh hằng."
Đào Sách nghe xong, cười cười:
"Mỗi lần cùng ngươi nói chuyện phiếm, ngươi luôn sẽ tung ra một chút thi từ, mà thi từ thì ta lại không hiểu lắm, về sau nói chuyện có thể trực tiếp rõ rõ chút được không?"
"Không thể. Ta như thế thì lại biến thành không có trình độ. Ngươi nếu nghe không hiểu thì về đọc thêm sách đi."
"Có đôi khi thật hâm mộ ngươi, duyệt sách vô số, tài hoa hơn người, tùy tiện động não là có mưu kế vô cùng tinh diệu. Ta thì không được, vừa nhìn sách đã đi ngủ. Từ nhỏ đến lớn mơ ước của ta là trở thành võ tướng uy danh hiển hách. Cho nên, ta rất sùng bái Cố bá bá." Đào Sách chỉ vào tim, "Trong lòng ta, Cố bá bá giống như một vị thần."
"Ta biết. Ta cũng rất sùng bái cha ta."
"Cố bá bá là anh hùng đỉnh thiên lập địa, bởi vì sùng bái, cho nên ta lập chí muốn đi theo ông, cùng ông xuất trận giết địch, bảo vệ quốc gia!" Đào Sách kích động nói, "Vân Cảnh, ngươi biết không? Khi ở trong tử lao ta đã quyết định như vậy đó."
"Nhưng mà... Vừa rồi nghe cha ta nói như thế, ta rất mâu thuẫn. Ông ấy tâm nguyện ta kết hôn sinh con, kế thừa tước vị, an ổn mà sống. Mẹ ta cũng như thế. Song chiến trận hung hiểm, một khi ra đi, ai có thể cam đoan bình an trở về? Nói khó nghe thì, nếu ta chết trận, cha ta nhất định sẽ đau khổ đến không muốn sống."
Cố Vân Cảnh: "Vậy ngươi tính làm thế nào?"
Chương trước Chương tiếp
Loading...