Khế Ước Phò Mã
Chương 103
103. Thuyết phục
Tiêu Mộ Tuyết bị thương một mực nằm trên giường tĩnh dưỡng, Tiêu Quan rất ít gặp nàng. Hôm nay Công Chúa đến cung, Hoàng Đế cực vui. Cha con có nhiều tâm sự muốn nói, Tiêu Quan đương nhiên không thể để đám đại thần quấy rầy. Hắn nói:
"Lương thảo ngày sau lại nghị! Các ái khanh lui xuống đi."
Sau chốc lát, chúng thần lui ra, Tiêu Mộ Tuyết đi vào.
"Tuyết Nhi, trẫm nghe Hoàng Hậu nói kiếm độc mặc dù đã giải trừ, nhưng vết thương còn chưa khỏi hẳn, sao con không ở nhà dưỡng thương?" Tiêu Quan ân cần nói.
"Phụ hoàng, thương thế nhi thần tốt lắm rồi."
Tiêu Quan cau mày: "Nếu không chữa khỏi, ngày sau dễ dàng để lại bệnh căn, con phải chú ý."
"Phụ hoàng yên tâm, nhi thần hiểu." Tiêu Mộ Tuyết ôn nhu nói, "Nằm hoài ở trên giường cũng không khỏi phiền muộn. Nhi thần thấy hôm nay thời tiết tốt cho nên tiến cung tới thăm phụ hoàng mẫu hậu, thuận tiện giải sầu."
"Khó được ngươi còn băn khoăn phụ hoàng." Tiêu Mộ Tuyết vuốt râu, thỏa mãn nói.
Quân sĩ chờ lương thảo có thể nói là cấp bách, Tiêu Mộ Tuyết không muốn lãng phí thời gian:
"Phụ hoàng, nhi thần tiến cung ngoại trừ thăm viếng ngài và mẫu hậu, còn có một chuyện quan trọng mà đến, hi vọng phụ hoàng có thể chấp thuận."
Tiêu Quan cười nói: "Chuyện gì thế? Con cứ việc nói, phụ hoàng nhất định đồng ý hết."
Trước khi tới, Tiêu Mộ Tuyết đã thương nghị cùng Cố Vân Cảnh. Trấn Viễn Hầu cầm trọng binh, Tiêu Quan kiêng kị đã lâu, cả hai đều biết Hoàng Đế đa nghi, bởi vậy Phò Mã dạy Công Chúa kỹ xảo nói chuyện.
"Phụ hoàng, nhi thần có yêu cầu quá đáng." Tiêu Mộ Tuyết nói, "bây giờ quân tình khẩn cấp, vật chất thiếu thốn... Nhi thần muốn bán của hồi môn, chi viện cho quân."
Tiêu Quan sững sờ, tiếu dung cứng đờ, vẻ mặt nghiêm túc. Tiêu Quan suy đoán con gái chắc chắn nghe Cố Vân Cảnh sai khiến. Hắn đã dự định huỷ bỏ chức vị Binh Mã Đại Nguyên Soái của Cố Uy, chẳng qua hiện nay Cố Uy là bố chồng của Tiêu Mộ Tuyết, vì ngại thể diện, Tiêu Quan không động binh quyền của Cố Uy. Hoàng đế hối hận, không nên gả Tiêu Mộ Tuyết cho Cố Vân Cảnh.
"Tuyết Nhi, sao con có ý nghĩ này?" Hoàng Đế hỏi, nhìn xem nàng có bị Cố Vân Cảnh xúi giục không.
Tiêu Mộ Tuyết từ tốn nói:
"Hai ngày trước, nhi thần đi ra ngoài, tắt qua một thôn trang, thôn trang ấy cơ bản đều là người già và phụ nữ. Con đi ngang qua đó, thấy được một màn cực kì bi thương. Bà lão đốt tiền giấy trước cửa nhà mình, bi thống vạn phần, nhìn rất đáng thương tội nghiệp."
"Nhi thần đến hỏi mới biết, thì ra ngày này là ngày giỗ của con trai đã tòng quân của lão." Tiêu Mộ Tuyết ngưng mắt hỏi, "Phụ hoàng, ngài biết binh sĩ đó chết thế nào sao?"
"Đã tham gia quân ngũ, tự nhiên là vì anh dũng giết địch mà chết."
"Không phải." Tiêu Mộ Tuyết thở dài, thấp giọng nói, "Bà lão nói, con bà ấy chết vì đói, tại tái ngoại gió tuyết đầy trời. Một nhóm binh sĩ già yếu tàn tật bị trục xuất hồi hương đã nói với bà lão chuyện này. Bà vẫn luôn cho là con trai mình còn trên chiến trường giết địch, vạn vạn không ngờ con trai lại bị đông chết rồi."
Việc này không phải bịa đặt mà là chân thực. Tại một tiểu viện trong Cố gia có rất nhiều binh sĩ già yếu tàn tật. Cố Uy thương cảm, để những người này ở trong phủ chiếu cố. Cố Vân Cảnh thường hỏi han ân cần bọn họ và từ họ nghe nói việc này, sau đó mới nói cho Công Chúa. Tiêu Mộ Tuyết nghe xong nội tâm rung động. Nàng biết nếu nói thẳng bảo Tiêu Quan chi viện, ông ta khẳng định không vui, cho nên nàng thêm chút cố sự để thuyết phục.
Tiêu Quan rũ mắt không nói.
Tiêu Mộ Tuyết lại nói: "Phụ hoàng, tướng sĩ bảo hộ biên cảnh an ổn, nếu ngay cả cơm áo đều mặc không ấm, ăn không no, làm sao bảo vệ quốc gia?"
Tiêu Quan hiểu đạo lý này nhưng mấu chốt là hắn Cố Uy mưu phản... Hắn nói:
"Kể từ khi khai chiến với Tây Lương đến nay, trẫm phát không ít lương thảo với ngân lượng, vì sao còn khốn đốn?"
"Cố Uy yêu cầu cái gì trẫm đều toàn diện đáp ứng rồi. Nhưng một năm qua, hắn không báo một tin chiến thắng nào." Tiêu Quan có vẻ tức giận, "Không biết chiến thần hắn có phải có tiếng mà không có miếng hay không, hay hắn vô tâm tác chiến? Hắn xin hai mươi vạn thạch lương thảo, trẫm không phải không cho, mà là trẫm muốn biết những lương thảo này thật sự dùng để đối địch tác chiến sao?"
Tiêu Mộ Tuyết suy nghĩ một hồi, cung kính nói:
"Phụ hoàng, nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi người. Ngài đã bổ nhiệm Cố Hầu Gia làm Binh Mã Đại Nguyên Soái thì nên vô điều kiện tin tưởng hắn."
"Nhi thần ở Hầu Phủ, sớm chiều ở chung với Phò Mã, hiểu rõ cách làm người của chàng - chính trực, trung nghĩa, thiện lương, có thể dạy dỗ được người con như vậy người cha tất nhiên là nhân trung chi kiệt. Vậy, Hầu Gia như thế nào mưu đồ mưu phản?"
Bỏ qua Cố Uy, Tiêu Quan tương đối hài lòng Phò Mã. Lời con gái nói hiệu quả hơn bất kì ai, Tiêu Quan dao động.
Tiêu Mộ Tuyết lại nói:
"Phụ hoàng, Cố Hầu Gia không truyền tin chiến thắng về cũng là chuyện có thể hiểu."
"Chúng ta đều biết Tây Lương là đất cực hàn, gió tuyết không ngừng. Quân Tây Lương đã quen sinh hoạt trong môi trường này nhưng quân chúng ta không quen. Tại điều kiện thiên nhiên, chúng ta đã mất đi ưu thế."
"Quân ta vạn dặm Tây Chinh, nhân mã mệt nhọc cực khổ, Quân Tây Lương thì tinh lực tràn đầy, tại điều kiện nhân lực chúng ta cũng mất đi ưu thế."
"Dưới hoàn cảnh ác liệt như vậy, Cố Hầu Gia vẫn có thể thủ vững Thạch Môn Quan, nói hắn tạm thời không đánh thắng, nhưng Tây Lương cũng đâu được lợi gì?" Tiêu Mộ Tuyết dừng lại, nói tiếp, "Nếu đổi thành người khác, nói không chừng thành trì thất thủ rồi."
Người khác này là Phiêu kỵ Tướng Quân Tần Nhiếp! Tiêu Quan tinh tế thưởng thức Tiêu Mộ Tuyết, cảm thấy nàng nói có lý.
Đến cả con gái còn muốn bán đồ cưới để chi viện cho quân, Tiêu Quan nếu không phát lương thảo, khăng khăng đi nam tuần, chuyện nếu truyền ra thật sự sẽ là trò hề cho thiên hạ. Hoàng Đế nhất thời thấy tự ti mặc cảm, nói:
"Trẫm cho người đi lo liệu. Đồ cưới của con vẫn là giữ đi, quốc khố còn không đến mức không bỏ ra nổi chút bạc ấy."
Tiêu Mộ Tuyết lắc đầu, "Phụ hoàng, tam quân tướng sĩ bây giờ cần nhất là cổ vũ, nếu họ biết Công Chúa của họ bán đồ cưới đến ủng hộ họ kháng địch, ta nghĩ ý chí chiến đấu của nhất định sẽ tăng vọt chưa từng có! Và đánh bại Tây Lương là chuyện trong tay!"
"Phụ hoàng thương cảm binh sĩ như thế, nếu truyền đi nhất định là một giai thoại."
"Tốt, tốt, tốt!" Tiêu Quan mừng rỡ, gọi ngay Trần Hoài Sinh đến, "Trần công công, lập tức truyền chỉ cho Hộ Bộ Thượng Thư Đặng Khoan phát hai mươi vạn thạch lương thảo, hai mươi vạn lượng bạc, chi viện cho quân!"
Trần Hoài Sinh nghĩ chỉ, vội vã chạy Hộ Bộ!
Nhiệm vụ đã hoàn thành, Tiêu Mộ Tuyết thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Rồi cùng Tiêu Quan tâm sự thêm một chút, mới rời đi Ngự Thư Phòng. Nhiều ngày không gặp Triệu Hoàng Hậu, Công Chúa hướng Chính Dương Cung mà đi.
Lúc Tiêu Mộ Tuyết đến, Hoàng Hậu đang may y phục. Hoàng Hậu thấy con gái đến vội buông kim khâu, phân phó Lạc Mai pha trà.
Tiêu Mộ Tuyết nhìn bộ đồ trẻ con lập lòe kim hoàng, hỏi:
"Mẫu hậu, sao tự mình may cái này?"
Lạc Mai bưng trà lên, cười nói: "Thưa Công Chúa, kể từ khi Hoàng Hậu nương nương nghe nói An Vương Phi điện hạ mang bầu, ngày ngày đều nhắc cháu trai bảo bối, không kịp đợi bé sinh ra nữa. Vì vậy mà may y phục, hơn mấy chục bộ rồi. Nô tỳ khuyên nàng nghỉ ngơi nhưng khuyên không nổi."
Lạc Mai mặc dù yêu Tiêu Trạm nhưng nàng biết thân phận mình cùng An Vương một trời một vực, đời này không thể có nhau. Lạc Mai là người hiền lành, nghe Tiêu Trạm có hậu, trong lòng cũng vui vẻ.
Tiêu Mộ Tuyết cũng vui, mới sinh mặc không nhiều quần áo như vậy. Ngài đừng may nhiều quá, chú ý sức khỏe a."
Hoàng Hậu khoát tay: "Tuyết Nhi, mẫu hậu cao hứng. Chị dâu con vất vả lắm có bầu, mẫu hậu trông mong lâu như vậy mới trông được đứa cháu trai, bảo bối của ta đấy."
Hoàng Hậu để Lạc Mai lui ra, rồi nhìn xem Tiêu Mộ Tuyết:
"Tuyết Nhi, mẫu hậu muốn hỏi con chút chuyện."
Hoàng Hậu lại muốn nhắc chuyện nàng và Phò Mã đây, Tiêu Mộ Tuyết không nhịn được mà xoa mi tâm.
"Tuyết Nhi, bệnh tình Phò Mã có chuyển biến tốt không?"
"Vẫn vậy ạ." Tiêu Mộ Tuyết không biết đáp lại như thế nào, hàm hồ nói.
"Vẫn vậy là thế nào? Bệnh tình Phò Mã cụ thể thế nào phải biết rõ ràng mới tốt. Bằng không Thái Y làm sao đúng bệnh hốt thuốc? Như vậy đi, mấy ngày nay Tuần Thái Y đang bắt mạch cho An Vương Phi, con để Phò Mã rảnh rỗi hãy đến An Vương Phủ, mẫu hậu đã nói chuyện với Tuần Thái Y, hắn nhất định sẽ trị liệu cho Phò Mã."
Tiêu Mộ Tuyết xấu hổ vạn phần: "Mẫu hậu, thật không cần. Phò Mã có Thượng Quan Ln tiền bối trị rồi, ngài cũng không cần quan tâm."
"Đứa nhỏ này, " Hoàng Hậu cười khổ, "Đây là đại sự, sao có thể không quan tâm? Mẫu hậu vì chuyện này ngày ngày ăn ngủ không yên, luôn cảm thấy thiệt thòi cho con. Mẫu hậu đã hỏi Tuần Thái Y, hắn nói bệnh này có thể trị đấy. Phò Mã phải được trị liệu tốt, vợ chồng hai đứa mới trôi qua ân ái ngọt ngào, mẫu hậu mới giải sầu."
Mặc dù biết Hoàng Hậu hảo ý nhưng Tiêu Mộ Tuyết thật không có tâm lĩnh, nàng từ chối nói:
"Mẫu hậu, Phò Mã đang dùng thuốc của Thượng Quan tiền bối, thật không cần thiết để cho Tuần Thái Y xem."
Hoàng Hậu ngẩng đầu hỏi: "Tuyết Nhi, thủ cung sa của con vẫn còn?"
Tiêu Mộ Tuyết bị thương một mực nằm trên giường tĩnh dưỡng, Tiêu Quan rất ít gặp nàng. Hôm nay Công Chúa đến cung, Hoàng Đế cực vui. Cha con có nhiều tâm sự muốn nói, Tiêu Quan đương nhiên không thể để đám đại thần quấy rầy. Hắn nói:
"Lương thảo ngày sau lại nghị! Các ái khanh lui xuống đi."
Sau chốc lát, chúng thần lui ra, Tiêu Mộ Tuyết đi vào.
"Tuyết Nhi, trẫm nghe Hoàng Hậu nói kiếm độc mặc dù đã giải trừ, nhưng vết thương còn chưa khỏi hẳn, sao con không ở nhà dưỡng thương?" Tiêu Quan ân cần nói.
"Phụ hoàng, thương thế nhi thần tốt lắm rồi."
Tiêu Quan cau mày: "Nếu không chữa khỏi, ngày sau dễ dàng để lại bệnh căn, con phải chú ý."
"Phụ hoàng yên tâm, nhi thần hiểu." Tiêu Mộ Tuyết ôn nhu nói, "Nằm hoài ở trên giường cũng không khỏi phiền muộn. Nhi thần thấy hôm nay thời tiết tốt cho nên tiến cung tới thăm phụ hoàng mẫu hậu, thuận tiện giải sầu."
"Khó được ngươi còn băn khoăn phụ hoàng." Tiêu Mộ Tuyết vuốt râu, thỏa mãn nói.
Quân sĩ chờ lương thảo có thể nói là cấp bách, Tiêu Mộ Tuyết không muốn lãng phí thời gian:
"Phụ hoàng, nhi thần tiến cung ngoại trừ thăm viếng ngài và mẫu hậu, còn có một chuyện quan trọng mà đến, hi vọng phụ hoàng có thể chấp thuận."
Tiêu Quan cười nói: "Chuyện gì thế? Con cứ việc nói, phụ hoàng nhất định đồng ý hết."
Trước khi tới, Tiêu Mộ Tuyết đã thương nghị cùng Cố Vân Cảnh. Trấn Viễn Hầu cầm trọng binh, Tiêu Quan kiêng kị đã lâu, cả hai đều biết Hoàng Đế đa nghi, bởi vậy Phò Mã dạy Công Chúa kỹ xảo nói chuyện.
"Phụ hoàng, nhi thần có yêu cầu quá đáng." Tiêu Mộ Tuyết nói, "bây giờ quân tình khẩn cấp, vật chất thiếu thốn... Nhi thần muốn bán của hồi môn, chi viện cho quân."
Tiêu Quan sững sờ, tiếu dung cứng đờ, vẻ mặt nghiêm túc. Tiêu Quan suy đoán con gái chắc chắn nghe Cố Vân Cảnh sai khiến. Hắn đã dự định huỷ bỏ chức vị Binh Mã Đại Nguyên Soái của Cố Uy, chẳng qua hiện nay Cố Uy là bố chồng của Tiêu Mộ Tuyết, vì ngại thể diện, Tiêu Quan không động binh quyền của Cố Uy. Hoàng đế hối hận, không nên gả Tiêu Mộ Tuyết cho Cố Vân Cảnh.
"Tuyết Nhi, sao con có ý nghĩ này?" Hoàng Đế hỏi, nhìn xem nàng có bị Cố Vân Cảnh xúi giục không.
Tiêu Mộ Tuyết từ tốn nói:
"Hai ngày trước, nhi thần đi ra ngoài, tắt qua một thôn trang, thôn trang ấy cơ bản đều là người già và phụ nữ. Con đi ngang qua đó, thấy được một màn cực kì bi thương. Bà lão đốt tiền giấy trước cửa nhà mình, bi thống vạn phần, nhìn rất đáng thương tội nghiệp."
"Nhi thần đến hỏi mới biết, thì ra ngày này là ngày giỗ của con trai đã tòng quân của lão." Tiêu Mộ Tuyết ngưng mắt hỏi, "Phụ hoàng, ngài biết binh sĩ đó chết thế nào sao?"
"Đã tham gia quân ngũ, tự nhiên là vì anh dũng giết địch mà chết."
"Không phải." Tiêu Mộ Tuyết thở dài, thấp giọng nói, "Bà lão nói, con bà ấy chết vì đói, tại tái ngoại gió tuyết đầy trời. Một nhóm binh sĩ già yếu tàn tật bị trục xuất hồi hương đã nói với bà lão chuyện này. Bà vẫn luôn cho là con trai mình còn trên chiến trường giết địch, vạn vạn không ngờ con trai lại bị đông chết rồi."
Việc này không phải bịa đặt mà là chân thực. Tại một tiểu viện trong Cố gia có rất nhiều binh sĩ già yếu tàn tật. Cố Uy thương cảm, để những người này ở trong phủ chiếu cố. Cố Vân Cảnh thường hỏi han ân cần bọn họ và từ họ nghe nói việc này, sau đó mới nói cho Công Chúa. Tiêu Mộ Tuyết nghe xong nội tâm rung động. Nàng biết nếu nói thẳng bảo Tiêu Quan chi viện, ông ta khẳng định không vui, cho nên nàng thêm chút cố sự để thuyết phục.
Tiêu Quan rũ mắt không nói.
Tiêu Mộ Tuyết lại nói: "Phụ hoàng, tướng sĩ bảo hộ biên cảnh an ổn, nếu ngay cả cơm áo đều mặc không ấm, ăn không no, làm sao bảo vệ quốc gia?"
Tiêu Quan hiểu đạo lý này nhưng mấu chốt là hắn Cố Uy mưu phản... Hắn nói:
"Kể từ khi khai chiến với Tây Lương đến nay, trẫm phát không ít lương thảo với ngân lượng, vì sao còn khốn đốn?"
"Cố Uy yêu cầu cái gì trẫm đều toàn diện đáp ứng rồi. Nhưng một năm qua, hắn không báo một tin chiến thắng nào." Tiêu Quan có vẻ tức giận, "Không biết chiến thần hắn có phải có tiếng mà không có miếng hay không, hay hắn vô tâm tác chiến? Hắn xin hai mươi vạn thạch lương thảo, trẫm không phải không cho, mà là trẫm muốn biết những lương thảo này thật sự dùng để đối địch tác chiến sao?"
Tiêu Mộ Tuyết suy nghĩ một hồi, cung kính nói:
"Phụ hoàng, nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi người. Ngài đã bổ nhiệm Cố Hầu Gia làm Binh Mã Đại Nguyên Soái thì nên vô điều kiện tin tưởng hắn."
"Nhi thần ở Hầu Phủ, sớm chiều ở chung với Phò Mã, hiểu rõ cách làm người của chàng - chính trực, trung nghĩa, thiện lương, có thể dạy dỗ được người con như vậy người cha tất nhiên là nhân trung chi kiệt. Vậy, Hầu Gia như thế nào mưu đồ mưu phản?"
Bỏ qua Cố Uy, Tiêu Quan tương đối hài lòng Phò Mã. Lời con gái nói hiệu quả hơn bất kì ai, Tiêu Quan dao động.
Tiêu Mộ Tuyết lại nói:
"Phụ hoàng, Cố Hầu Gia không truyền tin chiến thắng về cũng là chuyện có thể hiểu."
"Chúng ta đều biết Tây Lương là đất cực hàn, gió tuyết không ngừng. Quân Tây Lương đã quen sinh hoạt trong môi trường này nhưng quân chúng ta không quen. Tại điều kiện thiên nhiên, chúng ta đã mất đi ưu thế."
"Quân ta vạn dặm Tây Chinh, nhân mã mệt nhọc cực khổ, Quân Tây Lương thì tinh lực tràn đầy, tại điều kiện nhân lực chúng ta cũng mất đi ưu thế."
"Dưới hoàn cảnh ác liệt như vậy, Cố Hầu Gia vẫn có thể thủ vững Thạch Môn Quan, nói hắn tạm thời không đánh thắng, nhưng Tây Lương cũng đâu được lợi gì?" Tiêu Mộ Tuyết dừng lại, nói tiếp, "Nếu đổi thành người khác, nói không chừng thành trì thất thủ rồi."
Người khác này là Phiêu kỵ Tướng Quân Tần Nhiếp! Tiêu Quan tinh tế thưởng thức Tiêu Mộ Tuyết, cảm thấy nàng nói có lý.
Đến cả con gái còn muốn bán đồ cưới để chi viện cho quân, Tiêu Quan nếu không phát lương thảo, khăng khăng đi nam tuần, chuyện nếu truyền ra thật sự sẽ là trò hề cho thiên hạ. Hoàng Đế nhất thời thấy tự ti mặc cảm, nói:
"Trẫm cho người đi lo liệu. Đồ cưới của con vẫn là giữ đi, quốc khố còn không đến mức không bỏ ra nổi chút bạc ấy."
Tiêu Mộ Tuyết lắc đầu, "Phụ hoàng, tam quân tướng sĩ bây giờ cần nhất là cổ vũ, nếu họ biết Công Chúa của họ bán đồ cưới đến ủng hộ họ kháng địch, ta nghĩ ý chí chiến đấu của nhất định sẽ tăng vọt chưa từng có! Và đánh bại Tây Lương là chuyện trong tay!"
"Phụ hoàng thương cảm binh sĩ như thế, nếu truyền đi nhất định là một giai thoại."
"Tốt, tốt, tốt!" Tiêu Quan mừng rỡ, gọi ngay Trần Hoài Sinh đến, "Trần công công, lập tức truyền chỉ cho Hộ Bộ Thượng Thư Đặng Khoan phát hai mươi vạn thạch lương thảo, hai mươi vạn lượng bạc, chi viện cho quân!"
Trần Hoài Sinh nghĩ chỉ, vội vã chạy Hộ Bộ!
Nhiệm vụ đã hoàn thành, Tiêu Mộ Tuyết thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Rồi cùng Tiêu Quan tâm sự thêm một chút, mới rời đi Ngự Thư Phòng. Nhiều ngày không gặp Triệu Hoàng Hậu, Công Chúa hướng Chính Dương Cung mà đi.
Lúc Tiêu Mộ Tuyết đến, Hoàng Hậu đang may y phục. Hoàng Hậu thấy con gái đến vội buông kim khâu, phân phó Lạc Mai pha trà.
Tiêu Mộ Tuyết nhìn bộ đồ trẻ con lập lòe kim hoàng, hỏi:
"Mẫu hậu, sao tự mình may cái này?"
Lạc Mai bưng trà lên, cười nói: "Thưa Công Chúa, kể từ khi Hoàng Hậu nương nương nghe nói An Vương Phi điện hạ mang bầu, ngày ngày đều nhắc cháu trai bảo bối, không kịp đợi bé sinh ra nữa. Vì vậy mà may y phục, hơn mấy chục bộ rồi. Nô tỳ khuyên nàng nghỉ ngơi nhưng khuyên không nổi."
Lạc Mai mặc dù yêu Tiêu Trạm nhưng nàng biết thân phận mình cùng An Vương một trời một vực, đời này không thể có nhau. Lạc Mai là người hiền lành, nghe Tiêu Trạm có hậu, trong lòng cũng vui vẻ.
Tiêu Mộ Tuyết cũng vui, mới sinh mặc không nhiều quần áo như vậy. Ngài đừng may nhiều quá, chú ý sức khỏe a."
Hoàng Hậu khoát tay: "Tuyết Nhi, mẫu hậu cao hứng. Chị dâu con vất vả lắm có bầu, mẫu hậu trông mong lâu như vậy mới trông được đứa cháu trai, bảo bối của ta đấy."
Hoàng Hậu để Lạc Mai lui ra, rồi nhìn xem Tiêu Mộ Tuyết:
"Tuyết Nhi, mẫu hậu muốn hỏi con chút chuyện."
Hoàng Hậu lại muốn nhắc chuyện nàng và Phò Mã đây, Tiêu Mộ Tuyết không nhịn được mà xoa mi tâm.
"Tuyết Nhi, bệnh tình Phò Mã có chuyển biến tốt không?"
"Vẫn vậy ạ." Tiêu Mộ Tuyết không biết đáp lại như thế nào, hàm hồ nói.
"Vẫn vậy là thế nào? Bệnh tình Phò Mã cụ thể thế nào phải biết rõ ràng mới tốt. Bằng không Thái Y làm sao đúng bệnh hốt thuốc? Như vậy đi, mấy ngày nay Tuần Thái Y đang bắt mạch cho An Vương Phi, con để Phò Mã rảnh rỗi hãy đến An Vương Phủ, mẫu hậu đã nói chuyện với Tuần Thái Y, hắn nhất định sẽ trị liệu cho Phò Mã."
Tiêu Mộ Tuyết xấu hổ vạn phần: "Mẫu hậu, thật không cần. Phò Mã có Thượng Quan Ln tiền bối trị rồi, ngài cũng không cần quan tâm."
"Đứa nhỏ này, " Hoàng Hậu cười khổ, "Đây là đại sự, sao có thể không quan tâm? Mẫu hậu vì chuyện này ngày ngày ăn ngủ không yên, luôn cảm thấy thiệt thòi cho con. Mẫu hậu đã hỏi Tuần Thái Y, hắn nói bệnh này có thể trị đấy. Phò Mã phải được trị liệu tốt, vợ chồng hai đứa mới trôi qua ân ái ngọt ngào, mẫu hậu mới giải sầu."
Mặc dù biết Hoàng Hậu hảo ý nhưng Tiêu Mộ Tuyết thật không có tâm lĩnh, nàng từ chối nói:
"Mẫu hậu, Phò Mã đang dùng thuốc của Thượng Quan tiền bối, thật không cần thiết để cho Tuần Thái Y xem."
Hoàng Hậu ngẩng đầu hỏi: "Tuyết Nhi, thủ cung sa của con vẫn còn?"