Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Khế Ước Cấm Dục: Cô Vợ Ngọt Ngào

Chương 78: Dấu vết ân ái



Ân Dĩ Mặc đột nhiên xuất hiện, làm cho không khí trong phòng làm việc như bị mây đen bao phủ, ngột ngạt vô cùng.
Hà Mạn bị đóng băng tại chỗ, tựa hồ là không thể tin được.
Ân Dĩ Mặc xuất hiện quá nhanh, căn bản không giống với tình báo!
“Ân... Ân tổng...” Hà Mạn lắp bắp, ánh mắt hung hăng liếc tô Thời Sơ một cái giống như đang cảnh cáo:
“Không có gì đâu, tôi cùng thư ký Tô đang nói chuyện phiếm thôi.”
“Lần đầu tiên tôi thấy có người nói chuyện phiếm còn động thủ tay chân, vẫn là Hà quản lý kiến thức sâu rộng!”
Tô Thời Sơ không chút khách khí, thẳng thừng vạch trần, sắc mặt Hà Mạn xanh đỏ lẫn lộn.
Nghe được giọng điệu trào phúng của Tô Thời Sơ, Ân Dĩ Mặc khẽ nhíu mày, trong mắt đen kịt sâu không thấy đáy:
“Nói rõ hơn đi.”
Lời này, là nói với Tô Thời Sơ, ý bảo cô có thể tìm mình “cáo trạng”.
Tô Thời Sơ mím môi: “Hà quản lý đặc biệt đến nhắc nhở tôi, gần đây Quốc Tế Huy Hoàng có một làn gió bất chính.”
“Làn gió bất chính?”
Ân Dĩ Mặc nhíu mày, nhìn bộ dáng giả vờ đứng đắn của người phụ nữ trước mặt, trong mắt tràn ngập ý cười, hiếm khi phối hợp với cô làm một trận ầm ĩ.
Hà Mạn ở một bên trong lòng trầm xuống, dự cảm được sắp có chuyện chẳng lành.
Tô Thời Sơ thanh âm lạnh lẽo: “Còn có thể là bất chính gì nữa, là tình cảm thầm kín chốn văn phòng.”
Cô chậm rãi đi về phía Ân Dĩ Mặc, ngẩng mặt lên, cười rạng rỡ: “À đúng rồi, nhân vật chính vừa hay là anh và tôi, thú vị chứ?”
Một câu vừa nói ra, mọi người đều kinh hãi.
Cái gì mà tình cảm thầm kín nơi văn phòng, đây rõ ràng là thầm mỉa mai anh và Tô Thời Sơ có quan hệ bất chính!
Ở Quốc tế Huy Hoàng, mỗi người đều biết Ân Dĩ Mặc từ trước đến nay coi trọng hình tượng, lại càng để ý danh tiếng, loại bôi nhọ danh dự này, quả thực là đang thăm dò trên bãi mìn của anh!
Quả nhiên, con ngươi đen nhánh của Ân Dĩ Mặc bình tĩnh phảng phất như một vũng nước sâu, không phân biệt vui giận, lại làm cho người ta mơ hồ phát lạnh.
Sắc mặt Hà Mạn lập tức trở nên trắng bệch, nói chuyện cũng run rẩy: “Không phải, tôi chỉ là cùng thư ký Tô...”
Vừa dứt lời, cô ta đối diện với đôi mắt lạnh lẽo của Ân Dĩ Mặc thì lập tức ngoan ngoãn sửa lại:
“Tôi chỉ là cùng Ân phu nhân đùa giỡn...”
“Ngày mai cô không cần đến nữa.”
Một câu nói lạnh nhạt này, giống như đạo kình lôi giáng xuống khiến Hà Mạn run rẩy còn tưởng bản thân đã nghe lầm:
“Ân tổng, ngài đang đùa...”

Cô chính là tổng giám đốc của bộ phận sự nghiệp trọng điểm của Quốc tếcHuy Hoàng, là sự tồn tại không thể thay thế, làm sao có thể bởi vì một thư ký trưởng nhỏ mà sa thải cô?
“Quản lý Hà làm nhiều năm như vậy ở Quốc Tế Huy Hoàng, chẳng lẽ còn không phân biệt được cái gì là nghiêm túc, cái gì là nói giỡn?”
Ánh mắt Ân Dĩ Mặc u ám, bên ngoài mặt biểu hiện thâm trầm, nhưng ở trong lại ẩn giấu một cơn bão tố mãnh liệt.
“Hơn nữa, nhìn tôi giống đang nói đùa sao?”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền tới, Hà Mạn nhất thời ngồi sụp xuống đất, bây giờ thì sắc mặt của cô ta cũng u ám giống y hệt nền gạch lạnh lẽo này.
Nhìn thấy tình cảnh này, Tô Thời Sơ cảm thấy mình có chút hơi quá, vốn định mở miệng hòa hoãn một chút, nhưng nghĩ tới hợp đồng Hà Mạn đưa tới trên mặt bàn, cô lập tức thu lại ánh mắt thương cảm dành cho cô ta.
“Lâm Hoài.” Ân Dĩ Mặc búng tay một cái, trong đôi mắt hẹp dài không mang theo một chút tình cảm:
“Dẫn Hà quản lý, à không, Hà Mạn đi đến phòng nhân sự.”
Rất nhanh, câu chuyện Ân tổng nổi giận đùng đùng vì hồng nhan đã truyền khắp Quốc tế Huy Hoàng.
Các lãnh đạo đều bị choáng, bọn họ không thể tin được Ân phu nhân với gia cảnh không mấy quyền thế này lại có thể tùy tiện dùng mấy câu nói, liền khiến thành viên cốt cán của công ty bị sa thải trong nháy mắt!
Đây còn là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy, Ân tổng luôn thâm trầm sát phạt này lại hành động một cách trực tiếp như thế, một đám nhân viên đồng thanh than thở rằng Quốc tế Huy Hoàng xong thật rồi!
Nghe được những nhân viên khác trong công ty xì xào bàn tán, chỉ có Tô Thời Sơ trong lòng chua xót.
“Cảm ơn Ân phu nhân đã thành công giúp Huy Hoàng Quốc Tế chặt đứt một khối u ác tính. Cống hiến không nhỏ!”
Ân Dĩ Mặc lật xem hợp đồng vừa rồi Hà Mạn đưa tới, mím môi mỏng, trong mắt hàm chứa ý cười.
Quả thật, hợp đồng này không thể đóng dấu, Hà Mạn kia cũng không thể giữ lại.
Tô Thời Sơ giống như một phúc tinh, từ sau khi cô tới, những nhân vật khó giải quyết, mượn tay cô đều đã bị trừ khử một cách dễ dàng.
Trước kia có Phương Tịnh Huyên, sau này là Hà Mạn, Tô Thời Sơ có thể nói là lập được đại công.
Tô Thời Sơ khóc không ra nước mắt khi nghe Ân Dĩ Mặc khen ngợi, trong lòng có chút rối bời.
Quên đi, “họa quốc hại dân” đã bị đưa đi rồi, dù sao hiện tại toàn công ty biết cô có Ân Dĩ Mặc làm chỗ dựa, đoán chừng sẽ không có ai dám tới khiêu khích, vì không ai muốn bị biến thành một Hà Mạn kế tiếp cả.
“Vậy, công ty chúng ta có giải “Cống hiến xuất sắc” hay không?” Tô Thời Sơ đảo mắt, tiến lại gần, há miệng đòi tiền:
“Lúc trước tôi ở Lục Quang, cống hiến lớn đều có tiền thưởng, Quốc tế Huy Hoàng lớn như vậy, dù sao cũng không thể không có...”


Nhìn đôi mắt cô tỏa sáng rực rỡ, một lòng chỉ hướng về tiền bạc, Ân Dĩ Mặc đè nén, cố gắng kìm xuống ý cười của mình.
Mỗi lần nhìn thấy bộ dáng kích động vì tiền của cô gái tham lam này, anh đều cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Cũng may Tô Thời Sơ đã tìm đúng người, Ân Dĩ Mặc chính là không có gì ngoài tiền.
Anh ngoắc ngoắc ngón tay, “Lại đây, tôi cho cô biết điều này.”
Tô Thời Sơ căn bản không ý thức được nguy hiểm, cười ngây ngô bước nhanh đến bên cạnh Ân Dĩ Mặc, đặt tay trước mặt anh, bộ dáng mời công muốn thưởng.

Một giây sau, anh dùng sức kéo một cái, trực tiếp khiến Tô Thời Sơ rơi vào trong n.g.ự.c mình, thuận tay xách cổ áo len của cô lên.
Tô Thời Sơ: ?
Ân Dĩ Mặc nói: “Sáng sớm hôm nay, có phải lại dậy trễ không?”
Giọng điệu chất vấn, giống như ông chủ đổ lỗi cho nhân viên đến muộn.
Tô Thời Sơ mặt không đỏ tâm không loạn, há mồm liền nói dối:
“Không hề nha! Tôi dậy từ rất sớm, lại còn trang điểm nữa.”
Cô vừa biện giải, vừa bĩu môi, chứng minh bản thân bằng đôi môi đã được thoa son.
Nếu như không phải buổi sáng Ân Dĩ Mặc nhìn thấy hình ảnh cô vội vàng trang điểm trong phòng làm việc, thật đúng là đã tin lời nói dối của cô.
Không được, người phụ nữ này mồm miệng nhanh nhảu, nói dối cũng không chớp mắt.
Anh nhếch môi mỏng, ánh mắt rơi vào xương quai xanh bị lộ ra của Tô Thời Sơ, đồng tử co rút, trong đôi mắt hẹp tràn đầy nóng bỏng.
“Soi gương đi.”
Nhìn biểu hiện kỳ lạ của anh ta, Tô Thời Sơ từ trong n.g.ự.c Ân Dĩ Mặc giãy ra, mở ngăn kéo lấy gương ra soi, chỉ cần thoáng qua cũng có thể thấy dấu vết tím đỏ nổi bật.
Ôi trời!
Khó trách hôm nay khi vào công ty, ánh mắt các nhân viên khác nhìn cô đều kỳ quái!
Nhận thấy ánh mắt u oán lại không dám tức giận của nàng, Ân Dĩ Mặc không nhịn được, sảng khoái cười ra tiếng.
Thấy thế, sắc mặt của Tô Thời Sơ còn đen hơn.
Ân Cẩu, quả nhiên là Ân Cẩu, không hơn không kém!

Vào buổi chiều, Tô Thời Sơ có một cuộc hẹn với một khách hàng công ty ở nước ngoài để trao đổi hợp tác.
Đây là lần đầu tiên khách hàng này hợp tác với Quốc Tế Huy Hoàng, cô phải hoàn toàn giữ được tâm lý vững vàng.
Trước khi xuất phát, Tô Thời Sơ tận lực dùng kem che khuyết điểm làm mờ đi vết đỏ trên cổ rồi mới mang theo giấy tờ đi tới điểm hẹn.
Quán cà phê New Land.
Tô Thời Sơ hít sâu một hơi, trên mặt treo một nụ cười thương hiệu rồi đẩy cửa đi vào, chuông gió trên cửa quán cà phê vang lên làm không gian thêm vài phần thanh nhã.
Tô Thời Sơ nhìn thấy bóng lưng của một người phụ nữ đeo chiếc khăn choàng trắng, bước nhanh qua, tao nhã ngồi ở vị trí đối diện.
“Phu nhân, rất vui được gặp ngài.”
 
Chương trước Chương tiếp
Loading...