Khế Ước Cấm Dục: Cô Vợ Ngọt Ngào
Chương 54: 54: Giả Làm Cá Nóc
Rầm một tiếng, cánh cửa bị đá văng ra, bay sang một bên.
Khuôn mặt Ân Dĩ Mặc lạnh lẽo, anh lao vào, nhìn thấy một bóng người đang cuộn tròn, vùi mình trong chăn, giống như đang ngủ.
“Có chuyện gì đâu?” Ân Dĩ Mặc quay đầu lại liếc nhìn dì Phạm, thậm chí anh cũng không hề phát hiện ra rằng sự căng thẳng vừa rồi đã giảm đi rất nhiều trong nháy mắt.
May mắn thay, Tô Thời Sơ không sao.
“Nhưng… phu nhân ngủ say quá, tôi gõ cửa một lúc lâu cũng không có ai ra mở cửa, tôi lo...”
Dì Phạm thấy Ân Dĩ Mặc tức giận nên cũng không dám đắc tội, nói một cách thành thật.
Nghe vậy, Ân Dĩ Mặc cau mày, cảm thấy có gì đó không ổn.
Quả thật, vừa rồi anh gây ra tiếng động lớn như vậy nhưng người phụ nữ này hoàn toàn vẫn tiếp tục ngủ yên ổn, cũng giỏi thật.
“Ngủ say như chết!” Anh vừa nói, vừa không kiên nhẫn xốc chăn lên….
Tô Thời Sơ cuộn tròn trong chăn, tóc rối bời, mồ hôi dính trên người, chăn ướt đến mức có thể vắt ra nước.
Ân Dĩ Mặc đưa tay sờ trán cô, phát hiện cơ thể cô vô cùng nóng, nóng đến mức anh phải rút tay về, sắc mặt Ân Dĩ Mặc đột nhiên biến đổi.
“Tô Thời Sơ!” Anh biết bây giờ cô đang sốt cao, sắc mặt càng âm trầm đáng sợ, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, trực tiếp bế cô xuống giường.
Tóc Tô Thời Sơ vẫn còn ướt sũng vì bị vùi trong chăn, quần áo của cô cũng bị mồ hôi lạnh từ sau lưng làm ướt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt không còn một giọt máu, ngay cả đôi môi cũng đang run rẩy, nhưng cơ thể lại nóng đến dọa người.
Đã sốt đến mức này thì sẽ có vấn đề.
Ân Dĩ Mặc không nói hai lời, ôm cô lên xe, đi tới bệnh viện.
Cơn sốt của Tô Thời Sơ nghiêm trọng đến mức cô không thể phân biệt được đang là thật hay mơ, cô nằm trong vòng tay của Ân Dĩ Mặc, đôi môi run rẩy, hai mắt nhắm nghiền, vô cùng đau khổ.
Ân Dĩ Mặc không để ý đến việc người cô ướt đẫm mồ hôi, anh cũng không quan tâm tóc cô sẽ làm ướt quần áo mình, anh chỉ ôm chặt cô vào lòng, hy vọng có thể sưởi ấm được cho cô.
Đôi môi Tô Thời Sơ run rẩy, như thể cô đang nói chuyện trong mơ.
Trong lòng Ân Dĩ Mặc không khỏi lo lắng, cơ thể từ từ kề sát vào cô, muốn biết cô đang nói gì.
Tô Thời Sơ: “Ân Dĩ Mặc… thực sự là một tên vô lương tâm...”
Ân Dĩ Mặc: “...”
Mi tâm anh giật giật, không ngờ người phụ nữ này đang sốt mà còn có thể mắng anh.
Ngay sau đó, Tô Thời Sơ lại tiếp tục lẩm bẩm: “Hoa trong nhà không có hương thơm của hoa dại.
Quả nhiên, đàn ông...!Không đáng tin cậy...!Ân cẩu càng là...!Đàn ông cặn bã trong đám đàn ông cặn bã… Đi c.h.ế.t đi...”
Lúc nói ra câu này, giọng nói của Tô Thời Sơ vô cùng rành mạch: “À đúng rồi, nhớ ghi tên tôi vào di chúc hưởng tài sản của anh.”
Ân Dĩ Mặc suýt nữa mở cửa xe ném Tô Thời Sơ ra ngoài.
Đi bệnh viện gì chứ, sốt đến c.h.ế.t luôn đi!
Xe nhanh chóng chạy tới bệnh viện, bác sĩ tiêm thuốc hạ sốt cho Tô Thời Sơ, thấy cô đã qua cơn nguy kịch, Ân Dĩ Mặc mới thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì sốt quá nặng, Tô Thời Sơ được sắp xếp nhập viện một đêm.
Trên giường bệnh, dù đã được cho uống thuốc hạ sốt nhưng Tô Thời Sơ vẫn lảm nhảm như trước.
“Tôi không thể chết, tôi còn chưa kiếm đủ tiền...!À đúng rồi, tiền tôi chữa bệnh, nhớ tìm công ty hoàn trả...”
Ân Dĩ Mặc nhướng mi, khóe miệng không tự chủ giật giật, hình như trong đầu người phụ nữ này chỉ có tiền mà thôi.
Nghĩ đến đây, anh không khỏi cong môi, muốn chọc cô.
Ân Dĩ Mặc kề sát vào tai cô, giọng nói như ma như quỷ: “Tô Thời Sơ, nếu sốt đến ngu người thì không được tính vào khoản bồi thường thương tật do tai nạn lao động của Quốc Tế Huy Hoàng đâu, công ty không hoàn trả.”
Trong nháy mắt, đôi mắt đang nhắm chặt của Tô Thời Sơ bỗng nhiên mở ra, hai tay đặt bên người cũng vô ý thức siết chặt lại.
Cô quay đầu, yên lặng nhìn Ân Dĩ Mặc, cực kỳ tỉnh táo.
“Lúc trước không phải anh đã nói là tôi không có đầu óc sao?”
Ân Dĩ Mặc: “...”
Anh xoa giữa lông mày, dở khóc dở cười, lười tranh cãi với người phụ nữ đầu óc bị sốt đến ngốc nghếch này.
Tuy nhiên cô chỉ tỉnh táo trong chốc lát, không lâu sau, Tô Thời Sơ lại mê man.
Lần này, cô không còn líu ríu nữa, ngủ rất yên bình.
Khuôn mặt Tô Thời Sơ đang nằm trên giường không có chút máu, thậm chí đôi môi cũng trắng bệch, nhìn không giống người đang sống.
Anh nhíu mày, không rõ tại sao đang yên đang lành mà cô lại bị sốt.
Nhớ tới ban ngày, khi cô giả vờ bình tĩnh và chuyên nghiệp, n.g.ự.c Ân Dĩ Mặc không hiểu sao nghẹn lại.
Người phụ nữ này dù sao cũng là vợ hợp pháp của anh, sao khi nhìn thấy anh và Tống Thanh Thanh thân thiết lại không ghen chứ?
Bỗng nhiên ý thức được mình đang suy nghĩ điều gì, ánh mắt nặng nề của Ân Dĩ Mặc khôi phục lại vẻ vô cảm trong nháy mắt.
Một đêm trôi qua.
Tô Thời Sơ tỉnh lại, thấy trần nhà trắng tinh.
Đầu cô đau như muốn nứt ra, cô ngồi dậy, cúi đầu nhìn thấy quần áo bệnh nhân trên người mình, lúc này mới hiểu mình đã được đưa đến bệnh viện.
Cô nhớ tới cơn đau đớn và cảm giác rét lạnh tối hôm qua, sắc mặt cô ảm đạm trong chớp mắt.
“Buổi sáng bày ra khuôn mặt khó coi đó cho ai xem?”
Âm thanh người đàn ông u ám, Tô Thời Sơ đột nhiên kinh ngạc ngẩng đầu lên, không biết Ân Dĩ Mặc đã mở cửa bước vào từ lúc nào, anh đứng ở cửa, nhìn cô một cách thờ ơ.
“Ân tổng, sao anh lại tới đây?” Tô Thời Sơ hơi ngạc nhiên, nhớ tới lời dì Phạm nói tối qua.
Không phải Ân Dĩ Mặc nên ở bên người phụ nữ đó sao? Sao anh lại xuất hiện ở đây?
Nghe câu hỏi ngớ ngẩn của cô, Ân Dĩ Mặc hừ lạnh một tiếng, mất kiên nhẫn nhắm mắt lại: “Nếu tôi không ở đây thì chắc giờ cô sốt đến mức có thể chuẩn bị hậu sự luôn được rồi.”
Nghe ra sự mỉa mai và châm chọc trong lời nói của anh, Tô Thời Sơ nhất thời xấu hổ, cô nhớ tới tối hôm qua vì quá đau lòng nên cô chưa sấy tóc đã đi ngủ.
“Tối đi ngủ khóa trái cửa, cô muốn đề phòng ai?” Ân Dĩ Mặc đến gần Tô Thời Sơ, một tay chống cằm, lười biếng nói.
Tô Thời Sơ suy nghĩ một chút, chớp mắt mấy cái rồi thành thật trả lời: “Anh!”
Ân Dĩ Mặc nhất thời không nói nên lời, biết vậy thì cứ để cô choáng váng đầu óc còn hơn, không đến mức mới sáng sớm đã đấu võ mồm với anh.
Một đêm trôi qua, cơn sốt của Tô Thời Sơ đã giảm bớt, sắc mặt cũng đỡ xanh xao hơn, có chút hồng hào, khiến cô nhìn sáng sủa hơn hẳn.
Thấy cô đã khôi phục sức khỏe, Ân Dĩ Mặc nhếch môi.
“Tôi cứu cô, cô định báo đáp tôi như thế nào?” Anh chuyển đề tài, nhớ tới hộp quà rơi ở văn phòng ngày hôm qua, không khỏi mở miệng, đáy mắt hiện lên vài phần chờ mong.
Tô Thời Sơ trợn trắng mắt, bĩu môi nói: “Muốn tiền thì không có, muốn mạng thì có một cái.”
Người đàn ông này hôm qua gặp người phụ nữ khác, bây giờ còn không biết xấu hổ cùng người bệnh như cô đòi báo đáp?
Vì sao cô lại sốt, chẳng lẽ người đàn ông này không biết rõ sao?
Trả ơn? Cô còn muốn đánh hắn một trận đấy!
Nghĩ đến đây, tâm trạng Tô Thời Sơ buồn bực, phồng má lên, tức giận nhìn Ân Dĩ Mặc.
Ân Dĩ Mặc liếc cô một cái, không kiên nhẫn đi tới, dùng ngón trỏ và ngón cái nắm lấy hai má phồng lên của Tô Thời Sơ: “Đang giả làm con gì vậy?”
Tô Thời Sơ dường như không nghĩ anh đột nhiên lại làm ra hành động thân mật, cô nhất thời giật mình.