Khát Hạ
Chương 13
Bởi vì hai người ở bên nhau trên đại dương bao la, nên nụ hôn đầu tiên cũng ở ngay du thuyền trên biển.
Cho nên sau khi kết hôn, Lâm đ*o Hành quyết định tuần trăng mật của bọn họ cũng ở trên thuyền.
Giai Bảo hỏi anh: "Anh không có bóng ma tâm lý sao?"
Lâm đ*o Hành: "Bóng ma tâm lý gì?"
Giai Bảo: "Lần kia vô cùng nguy hiểm, suýt chút nữa chúng ta đều mất mạng!"
Lâm đ*o Hành: "Trước khi chết không phải anh đã hôn em rồi sao? Rất đáng đấy."
Giai Bảo: "..." Được rồi, cô không có ý kiến.
Thế nhưng sau khi lên thuyền, Lâm đ*o Hành có ý kiến rồi!
Giai Bảo đã trưởng thành, từ thiếu nữ biến thành quý cô công sở, hiện tại cô đã trở thành một MC tin tức, hơn nữa còn có chút danh tiếng, bởi vì dáng vẻ xinh đẹp, không kém các ngôi sao tiểu hoa, cho nên người ái mộ cô trên đất liền cũng khá nhiều.
Hiện tại, người ái mộ cũng đến cả biển rồi, không ngừng xun xoe bà Lâm dưới mí mắt Lâm đ*o Hành.
Lâm đ*o Hành rất tức giận, đêm đó cãi nhau với Giai Bảo, Giai Bảo đuổi anh ngủ trên sàn nhà.
Giai Bảo có một ưu điểm, việc hôm nay chớ để đến ngày mai, hôm nay cô tức giận, chỉ cần xin lỗi cô hôm nay, cô sẽ tha thứ, vậy ngày mai coi như xong.
Song nếu hôm nay không xin lỗi cô, cô sẽ giận đến ngày hôm sau, vậy cũng không phải là một câu xin lỗi đơn giản có thể giải quyết rồi.
Lâm đ*o Hành cảm thấy bình thường anh quá chiều cô, lần này anh tuyệt đối phải cứng rắn!
Nhưng mà chỉ cứng rắn được một đêm...
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, Lâm đ*o Hành nằm ở sàn nhà cứng ngắc, bắt đầu suy nghĩ nói xin lỗi thế nào.
Anh đi theo phía sau Giai Bảo gọi cô: "Giai Bảo?"
"Bảo Bảo?"
"Bà xã?"
Giai Bảo mắt điếc tai ngơ.
A... Người trưởng thành, tính tình cũng khó chịu hơn.
Lâm đ*o Hành bất đắc dĩ, nhìn quanh bốn phía, biển rộng mênh mông, anh đột nhiên hỏi một thuyền viên: "Thuyền chạy đến nơi nào rồi?"
Qua 20 phút, Lâm đ*o Hành dẫn Giai Bảo đến bong thuyền, Giai Bảo ra vẻ nghiêm túc gạt tay anh, Lâm đ*o Hành giữ lại: "Đứng vững, đừng nhúc nhích!"
Lâm đ*o Hành chạy đến đối diện Giai Bảo.
Anh muốn làm gì vậy? Giai Bảo không hiểu ra sao.
Lâm đ*o Hành đứng lại, ngẩng đầu nhìn phía trên, thuyền viên ra hiệu cho anh.
Lâm đ*o Hành nói với Giai Bảo: "Nơi này là 180 kinh độ đông!"
Cho nên thì sao? Giai Bảo khó hiểu.
Lâm đ*o Hành: "Nơi này là giới tuyến ngày, em đứng ở ‘ngày hôm qua’!"
Giai Bảo: "..."
Lâm đ*o Hành: "Ngày hôm qua là anh không tốt, không nên nổi giận với em..."
Anh còn chưa nói xong, người đối diện đã chạy tới.
"Tha thứ cho anh!" Giai Bảo ôm lấy anh.
Thuyền chậm rãi chạy nhanh khỏi "Ngày hôm qua ", gạt đi tất cả không thoải mái, một lần nữa lại bắt đầu.
Tất cả vui sướng đều bắt đầu.
Cho nên sau khi kết hôn, Lâm đ*o Hành quyết định tuần trăng mật của bọn họ cũng ở trên thuyền.
Giai Bảo hỏi anh: "Anh không có bóng ma tâm lý sao?"
Lâm đ*o Hành: "Bóng ma tâm lý gì?"
Giai Bảo: "Lần kia vô cùng nguy hiểm, suýt chút nữa chúng ta đều mất mạng!"
Lâm đ*o Hành: "Trước khi chết không phải anh đã hôn em rồi sao? Rất đáng đấy."
Giai Bảo: "..." Được rồi, cô không có ý kiến.
Thế nhưng sau khi lên thuyền, Lâm đ*o Hành có ý kiến rồi!
Giai Bảo đã trưởng thành, từ thiếu nữ biến thành quý cô công sở, hiện tại cô đã trở thành một MC tin tức, hơn nữa còn có chút danh tiếng, bởi vì dáng vẻ xinh đẹp, không kém các ngôi sao tiểu hoa, cho nên người ái mộ cô trên đất liền cũng khá nhiều.
Hiện tại, người ái mộ cũng đến cả biển rồi, không ngừng xun xoe bà Lâm dưới mí mắt Lâm đ*o Hành.
Lâm đ*o Hành rất tức giận, đêm đó cãi nhau với Giai Bảo, Giai Bảo đuổi anh ngủ trên sàn nhà.
Giai Bảo có một ưu điểm, việc hôm nay chớ để đến ngày mai, hôm nay cô tức giận, chỉ cần xin lỗi cô hôm nay, cô sẽ tha thứ, vậy ngày mai coi như xong.
Song nếu hôm nay không xin lỗi cô, cô sẽ giận đến ngày hôm sau, vậy cũng không phải là một câu xin lỗi đơn giản có thể giải quyết rồi.
Lâm đ*o Hành cảm thấy bình thường anh quá chiều cô, lần này anh tuyệt đối phải cứng rắn!
Nhưng mà chỉ cứng rắn được một đêm...
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, Lâm đ*o Hành nằm ở sàn nhà cứng ngắc, bắt đầu suy nghĩ nói xin lỗi thế nào.
Anh đi theo phía sau Giai Bảo gọi cô: "Giai Bảo?"
"Bảo Bảo?"
"Bà xã?"
Giai Bảo mắt điếc tai ngơ.
A... Người trưởng thành, tính tình cũng khó chịu hơn.
Lâm đ*o Hành bất đắc dĩ, nhìn quanh bốn phía, biển rộng mênh mông, anh đột nhiên hỏi một thuyền viên: "Thuyền chạy đến nơi nào rồi?"
Qua 20 phút, Lâm đ*o Hành dẫn Giai Bảo đến bong thuyền, Giai Bảo ra vẻ nghiêm túc gạt tay anh, Lâm đ*o Hành giữ lại: "Đứng vững, đừng nhúc nhích!"
Lâm đ*o Hành chạy đến đối diện Giai Bảo.
Anh muốn làm gì vậy? Giai Bảo không hiểu ra sao.
Lâm đ*o Hành đứng lại, ngẩng đầu nhìn phía trên, thuyền viên ra hiệu cho anh.
Lâm đ*o Hành nói với Giai Bảo: "Nơi này là 180 kinh độ đông!"
Cho nên thì sao? Giai Bảo khó hiểu.
Lâm đ*o Hành: "Nơi này là giới tuyến ngày, em đứng ở ‘ngày hôm qua’!"
Giai Bảo: "..."
Lâm đ*o Hành: "Ngày hôm qua là anh không tốt, không nên nổi giận với em..."
Anh còn chưa nói xong, người đối diện đã chạy tới.
"Tha thứ cho anh!" Giai Bảo ôm lấy anh.
Thuyền chậm rãi chạy nhanh khỏi "Ngày hôm qua ", gạt đi tất cả không thoải mái, một lần nữa lại bắt đầu.
Tất cả vui sướng đều bắt đầu.