Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Khai Cuộc Tang Thi, Tôi Rút Thẻ Thắng Và Nuôi Đàn Con

Chương 29: C29: Chương 29



Nguyễn Ý Tri thở mạnh một hơi, nhấn ga, cũng may hiện tại không cần tiếp tục tuân thủ quy tắc giao thông, nếu không chỉ sợ muốn tới mục đích càng thêm chậm trễ.
Kế tiếp bọn họ lại gặp thêm vài đoạn đường bị ngăn chặn, lúc này Nguyễn Ý Tri cũng không tiếp tục đi đường vòng, trực tiếp làm cho tiểu thiên hổ ra tay, bất kể là xe hay là tang thi đều thổi bay.
Nguyễn Ý Tri dùng một tay đi nhu đầu tiểu thiên hổ, suy tư đến mục đích lại làm một ít thức ăn cho hắn. Vừa tưởng tượng tới đây hắn chợt nhớ tới còn chưa đút tinh hạch của con chim biến dị cho hắn ăn, vì thấy dọn ra một bàn tay đem tinh hạch lật đi ra.
Tiểu thiên hổ tinh chuẩn há miệng đón lấy tinh hạch ném qua, sau đó răng rắc ăn lên.
Hiện giờ muốn lên cấp ba cần tới 10000 kinh nghiệm giá trị, mà thời gian đào tạo cấp tốc chỉ còn lại năm ngày, trong năm ngày nếu muốn kiếm đủ tinh hạch cho tiểu thiên hổ lên tới đầy cấp..
Nguyễn Ý Tri thật sâu thở dài, thật quá khó khăn.
Trừ phi mỗi viên tinh hạch đều là sinh vật biến dị D cấp, còn là loại như dây mây biến dị, duy nhất có thể cung cấp năm trăm kinh nghiệm giá trị, như vậy hắn chỉ cần tìm được 20 viên tinh hạch là có thể lên tới ba cấp.
Nhưng đi đâu mà có nhiều sinh vật biến dị D cấp như vậy chứ, hơn nữa nếu thật sự cần cùng lúc xuất hiện, bọn họ cũng đánh không nổi.
Vẫn là đi từng bước một mà thôi.
Có tiểu thiên hổ trợ lực, dọc theo đường đi gặp được hỗn loạn đều hoàn toàn không thành vấn đề, thậm chí Nguyễn Ý Tri còn tìm được thời gian dừng xe đem tinh hạch đào ra mang đi.
- Con hổ biến dị kia năng lực cũng thật mạnh, thật quá phương tiện a.
Nguyên Tiểu Thiên hâm mộ nói.
- Không cần hâm mộ, cậu cũng có thể.
Hướng Linh Kỳ cười nhạo một câu.
- Không, tôi không thể.

- Đừng bần, bọn họ xuống cao tốc.
Hướng Linh Kỳ nói:
- Hoắc, thật sự là đi Biên Lâm thị, xa xôi chạy tới đây làm chi? Trong mấy thành thị bị dị biến nghiêm trọng nhất còn có Biên Lâm thị, hơn nữa còn dựa vào biển, nguy hiểm càng lớn hơn nữa.
Không ai biết tại sao hai người này phải đi Biên Lâm thị, có lẽ kế tiếp sẽ biết.
Nguyễn Ý Tri nhìn sắc trời nói:
- Tốc độ của chúng ta cũng khá nhanh, trời còn chưa tối.
Bùi Lâm Phong lúc này tỉnh táo, tính toán chỉ đường cho Nguyễn Ý Tri.
Nhà hắn nằm trong khu nhà giàu Biên Lâm thị, từ nơi này đi qua cần xuyên qua hơn nửa thành thị.
Nguyễn Ý Tri:
- !
Niên đại này, dù là người hay tang thi muốn kiếm tiền đều không dễ dàng, không cần nghĩ cũng biết muốn xuyên qua nửa thành thị sẽ gặp nguy hiểm như thế nào.
- Tranh thủ thời gian, trời tối càng không dễ đi.
Bùi Ngâm Phong liên tục gật đầu, khoa trương hít sâu một hơi.
- Hương vị quen thuộc a ô ô ô ô.
Nguyễn Ý Tri cũng không quá thoải mái, nơi này là ven biển, độ ẩm rất cao, mà hắn là một nhi đồng sinh trưởng trong đất liền, đột nhiên đi tới nơi đây thật sự không thói quen độ ẩm như vậy, bởi vì trên người có chút dính.

- Lão đại! Bọn hắn không thấy!
Hướng Linh Kỳ khiếp sợ.
Phong Dị nhíu mày:
- Phía trước – có người ở lối vào Biên Lâm thị cài đặt dị không gian.
Nguyên Tiểu Thiên:
- Kháo?
Hướng Linh Kỳ muốn phanh xe, nhưng thanh âm Phong Dị chợt vang lên.
- Lái vào đi.
Động tác Hướng Linh Kỳ khựng lại, nhấn ga cũng đi theo tiến nhập dị không gian.
Đây là một hình ảnh vô cùng kỳ quái, con đường vốn bình thường, nhưng hai xe lại chạy tới cùng một vị trí thì chợt biến mất.
Sau đó tiến vào dị không gian rồi thì hai xe lại xuất hiện ở địa phương khác nhau, không trung lại hiện ra một nam nhân, không dựa vào ngoại vật gì cứ như vậy phiêu phù ở giữa không trung, tóc đỏ không gió mà bay, nhìn thấy hai xe chạy nhanh chợt nhếch môi.
- Lại có con mồi mới, như vậy, bọn hắn sẽ có tư cách sao.
Biên Lâm thị im ắng, cùng với tình huống dự đoán sẽ tràn ngập tang thi không hề giống nhau, lại hoàn toàn không có chút gì liên hệ. Xe chạy thêm một đoạn đường, xung quanh vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.

Thần kinh căng thẳng của Nguyễn Ý Tri đều dần dần trầm tĩnh lại, cả người đều có chút nghi hoặc.
- Vì sao.. không nhìn thấy một con tang thi nào? Thật kỳ quái.
Đừng nói là Nguyễn Ý Tri, dù là người địa phương như Bùi Ngâm Phong cũng có chút nghi ngờ, Biên Lâm thị như thế nào, hắn là người địa phương phải rõ ràng nhất. Biên Lâm thị rất lớn, hơn nữa thành thị vô cùng phồn hoa, lưu lượng người qua lại không cần phải nói.
Mà chỗ của bọn họ cũng không phải bên ngoài Biên Lâm thị, chẳng qua còn cách trung tâm thành phố rất xa. Theo tưởng tượng của Bùi Ngâm Phong, bọn họ nhất định phải bị tang thi đàn vây công, vì thế hắn còn chuẩn bị xong tâm lý, nhưng lúc này lại không có chuyện gì phát sinh.
Đừng nói là có tang thi, dù là một ảnh tử cũng không phát hiện.
Cả con đường cực kỳ im lặng, trừ bỏ thanh âm tiếng xe chạy không còn thanh âm nào khác truyền tới, nhất thời cả hai người vô cùng khó hiểu.
Ba ba ba ba..
Nguyễn Ý Tri lập tức quay đầu nhìn lại, phát hiện tiểu thiên hổ dùng móng vuốt cào cấu lên ghế ngồi. Đáy lòng hắn chợt thở ra, vừa định nói tiểu thiên hổ đừng làm hỏng ghết nhưng một giây sau chợt cảm thấy tiểu thiên hổ có chút kỳ quái.
Khác với vẻ thanh thản vừa rồi, giờ phút này trong cổ họng tiểu thiên hổ không ngừng phát ra thanh âm, ánh mắt liên tục quét nhìn xung quanh, hình như phi thường nôn nóng bất an.
Sao lại thế này?
Nguyễn Ý Tri căng thẳng, âm thầm cảnh giác.
Tiểu thiên hổ là tạp bài của hắn, hắn có thể mơ hồ cảm nhận được chút cảm xúc của hắn, nhưng cũng không nhiều. Đây là điều hắn mới phát hiện không lâu, phía trước lúc tiểu thiên hổ mới bị rút đi ra hắn còn chưa có cảm giác này.
Nguyễn Ý Tri suy đoán việc này hẳn có quan hệ với hảo cảm của tiểu thiên hổ, có lẽ đợi sau khi hảo cảm tràn đầy là hắn có thể tâm ý tương thông với tiểu tử kia.
Nguyễn Ý Tri giảm tốc độ xe.
- Đứa con, làm sao vậy? Con đã phát hiện gì sao?
Tiểu thiên hổ không biết nói chuyện, cũng không biết làm sao biểu đạt, nhưng từ lúc mới bắt đầu hắn đã cảm thấy xung quanh thật không thích hợp, nhưng vì sao không thích hợp thì hắn không thể nói ra.
Thật giống như bốn phương tám hướng đều truyền lại cảm giác khó chịu kia.

Tiểu thiên hổ nôn nóng gầm nhẹ lên, móng vuốt lại không thể khống chế cào cấu chỗ ngồi, nhất thời lại phát ra thanh âm như tiếng vải rách không ngừng.
Thanh âm này làm lòng người không khỏi hoảng hốt.
Bùi Ngâm Phong bị thanh âm quấy nhiễu lại giống như nghe được một ít thanh âm như có như không, vẻ mặt hắn hốt hoảng, cảm giác như có ai nói nhỏ bên tai, thanh âm như ma quỷ đang nói chuyện. Trong lòng Bùi Ngâm Phong thống khổ vạn phần, nhưng lại không biểu lộ chút mảy may.
Một giây sau toàn thân hắn chợt run lên, thoát khỏi loại trạng thái kia, nhưng tinh thần càng thêm buộc chặt.
Không thể tiếp tục đi về phía trước!
Có đồ vật dơ bẩn gì đó đang ở chỗ kia, hắn nghe thấy được!
Trên trán Bùi Ngâm Phong đẫm mồ hôi, thân thể bắt đầu phát run lên, đôi mắt hoảng sợ bất an nhìn xung quanh, tầm mắt mơ hồ trong nháy mắt mới nhìn rõ.
Đích thật là những kiến trúc mà hắn quen thuộc, nhưng vì sao lại có cảm giác dựng đứng tóc gáy?
Hắn dám nói đối với Biên Lâm thị, hắn chính là bản đồ hình người.
Nhưng lúc này hắn lại có cảm giác kinh sợ, Bùi Ngâm Phong chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà, da đầu tê dại.
- Dừng xe! Không thể đi nữa, Nguyễn.. Nguyễn.. Nguyễn Ý Tri, anh không phát hiện những kiến trúc.. xung quanh này hình như.. không thích hợp sao..
Nhãn cầu hắn kinh hoảng nhìn kiến trúc bên ngoài, cũng không dám nhìn thẳng xem, trong mắt ngày càng hoảng sợ.
Nguyễn Ý Tri nhìn thấy hắn hoảng sợ tới mức như vậy, liền giẫm phanh.
Nguyễn Ý Tri nhìn biểu hiện kỳ quái của một người một hổ lâm vào trầm tư.
Theo lý mà nói Biên Lâm thị là thành thị nhân khẩu dày đặc, đừng nói là trung tâm thành phố, dù là dân cư ngoại ô cũng rất nhiều, còn chưa nói người ngoài đến nơi này làm việc cùng khách du lịch thăm viếng.
Nhưng bây giờ thật sự là quá bình tĩnh, bình tĩnh có chút không hợp lẽ thường, tiểu thiên hổ cùng Bùi Ngâm Phong lộ biểu hiện khác thường cũng chứng minh tình huống hiện tại không thích hợp.
Xe dừng lại, xung quanh quả thực là lặng yên không một tiếng động, Nguyễn Ý Tri thậm chí chỉ có thể nghe được tiếng thở hổn hển của Bùi Ngâm Phong.


Chương trước Chương tiếp
Loading...