Khác Thường - Sơn Khẩu
Chương 1: Gặp mặt
Sau khi Trần Chỉ Nhu làm xong hoạt động yêu trường yêu lớp của mình, cô quay về phòng giáo vụ tìm giấy tờ điền tên tuổi, ký tên mình lên trên đó, nhìn tờ đơn tới lui, vẫn còn chút thời gian cho tới giờ nghỉ trưa.
Cô đội nắng đi về một góc sân trường, kế hoạch của nhà trường là muốn tu sửa lại khoa thực hành, nói là phải tu sửa, nhưng đã dừng sử dụng cả nửa học kỳ rồi mà còn chưa thấy dấu hiệu khởi công.
Cô bước vào WC nữ ở lầu hai, căn buồng đầu tiên cất dụng cụ quét dọn. Cô quen cửa quen lối cầm thùng nước phủ giẻ lau lên, đi sâu hơn nữa vào bên trong.
"Lách cách" Ngọn lửa bật ra châm vào đầu điếu thuốc, cô ngậm điếu thuốc hít lấy một hơi thật sâu, mắt nhắm miệng nhả khói. Lẳng lặng hưởng thụ cảm giác nicotin đang tản ra trong cơ thể mình.
Đột nhiên nhớ ra lần trước bị hỏi tại sao trên người lại có mùi thuốc lá, bản thân lúc đó cũng chỉ thuận miếng nói qua loa cho qua chuyện... Trần Chỉ Nhu lại châm thêm một điếu... Nhưng hút hết gói này cô cũng nên đề phòng, dù gì cũng không nghiện là mấy.
Hút thuốc xong cô rửa tay hai lần, đi ra khỏi WC.
Vừa xuống cầu thang vừa muốn cúp một hai tiết mỹ thuật buổi chiều, còn không thì nghiêng đầu đến phòng y tế nằm một lúc, nói sao thì cũng chỉ là tiết học nhảm nhí vô bổ, giáo viên đó lúc giảng bài nâng giọng siêu cao, ồn muốn chết... Lúc đạp lên bậc thang cuối cùng, đột nhiên cô nghe thấy WC ở tầng một ngay đầu cầu thang vang lên tiếng va chạm đồ đạc với vách ngăn WC.
Trong lòng cô hốt hoảng, bất chợt ngẩng đầu nhìn về phía WC nam, trong đầu lập tức lóe lên mấy tựa bài báo kiểu như mấy gã đàn ông xa lạ xông vào khuôn viên trường tấn công nữ sinh, đang dự tính nhanh chóng rời khỏi chỗ này quay về lớp học.
Nhưng người cô khựng lại, trong phạm vi trường học đều trang bị camera ghi hình, bác bảo vệ ở ngoài phòng cũng không phải cầm tiền lương ở không, chắc là học sinh chứ gì?... Không... Có lẽ không phải là ma quỷ lộng hành đâu ha... Đang ban ngày ban mặt, chớp mắt, cả người cô đều đã lấy lại tinh thần.
Khẽ phù một hơi, Trần Chỉ Nhu hăng hái lấy can đảm đưa nhẹ bước chân, chậm rãi đi vào WC nam. cánh cửa của gian thứ hai đóng kín.
Xì, có cảm giác như có người ấy nhờ? Người này tám phần là có cùng suy nghĩ đến chung một nơi với cô, cô cứ tưởng nơi này chỉ có cô mới đến. Cô im lặng bước đến gần gian vệ sinh thứ hai, khụt khịt mũi không ngửi thấy mùi thuốc lá.
Thế người này ở đây làm gì? Trần Chỉ Nhu đang nghi ngờ.
"Ưm..." Tuy là âm thanh rất nhỏ, nhưng đây là tiếng hầm hừ của nam giới đúng không...? Trần Chỉ Nhu sững sờ.
Cô lại nghiêm túc lắng nghe, lập tức nghe thấy âm thanh siêu nhỏ, nhưng bên trong quả thật vang lên tiếng thở trầm thấp.
Đậu xanh! Người này tới đây để 'thẩm du' hả?! Trần Chỉ Nhu ngu cả người, chân lùi ra sau một bước, nhưng lại bất cẩn chạm trúng cánh cửa bên gian vệ sinh đầu tiên, một tiếng 'cách' vang lên, mẹ nó, toi rồi.
"Ai?!" Giang Dịch Thành đưa tay xoa nắn 'thằng em', đang nhắm mắt hưởng thụ, đột nhiên nghe thấy phòng kế bên vang lên tiếng động dọa cho suýt chút bay mất hồn vía, tiếng hô thốt ra cũng gần như vỡ vụn.
Động tác của anh nhanh chóng thần tốc, kéo quần mở khóa cửa, vừa đẩy cửa ra là nhìn thấy ngay bạn cùng học lớp luyện thi, Trần Chỉ Nhu lớp bốn.
Trần Chỉ Nhu đơ người tại chỗ, cô không ngờ rằng người này thế mà lại đẩy xộc cửa ra, động tác quá nhanh quá đột ngột khiến cô không kịp bỏ chạy.
"Giang Dịch Thành!”
"Trần Chỉ Nhu!"
Bọn họ cùng lúc hô lên tên của đối phương.
Ngay sau đó, Trần Chỉ Nhu lập tức phóng ánh mắt véo về phía quần lót của anh.
Một túi to vật vã, một bên mép quần lót hình như còn bị thấm ướt chất dịch sẫm màu gì đó. Giang Dịch Thành tất nhiên biết được cô đang nhìn chỗ nào của mình, lòng thầm tan nát thôi toi rồi.
"Cậu...." "Cậu..."
Hai người lại lên tiếng cùng một lúc, Giang Dịch Thành không chờ cho cô lên tiếng lần nữa mà xoắn xít cướp lời.
"Đừng có nói ra có được không hả, xin cậu đó." Lỗ tai anh đỏ ửng, có ai ngờ lần đầu tiên anh làm loại chuyện này đã bị người khác bắt gặp, thằng Lý Vĩ Minh đáng ăn ngàn dao, nó bảo chỗ này sẽ không có người đến mà! Bây giờ làm sao đây, đã vậy lại còn là người quen biết, cô sẽ suy nghĩ anh là loại người gì đây chứ.... Để anh chết đi cho rồi.
Anh quả thật không thể đoán ra được Trần Chỉ Nhu đang suy nghĩ gì.
"Tôi sẽ không nói ra đâu." Chỉ trong thời gian mấy giây hít thở, đầu óc của Trần Chỉ Nhu đã xoay chuyển trăm nghìn lần, cô lần lữa, cuối cùng cũng nói ra "nhưng mà..."
Gốc tai của cô cũng đỏ bừng, "Cậu phải cho tôi nhìn"
"Gì chứ?" Giang Dịch Thành trong lúc nhất thời nghe không hiểu cô muốn nói gì, nhìn cô bạn ngồi bên cạnh mình trong lớp luyện thi bằng ánh mắt 'đời này chả còn gì để luyến tiếc nữa'.
Hai người đa phần trao đổi với nhau về mấy câu hỏi môn toán, quá lắm thì thỉnh thoảng trong giờ giải lao của lớp luyện thi sẽ trò chuyện với nhau vài câu, không gọi là thân quen, nhưng cũng có thể xem như kiểu bạn bè nói với nhau vài câu, kiểu đi trên đường đụng mặt nhau sẽ lưỡng lự không biết có nên chào hỏi nhau không ấy.
Anh không biết cô muốn nhìn cái gì. Một lòng chỉ cảm thấy mất mặt quá muốn chết quách cho rồi, anh phải chặn miệng cô bằng cách nào đây.
"Thì... cậu "vuốt" cho tôi nhìn." Không có gì đâu, dù gì người mất mặt là cậu ta, Trần Chỉ Nhu tự mình thiết lập xong tâm lý, dần dần không còn thấy căng thẳng là mấy, cô hướng về đôi mắt anh, "Tôi muốn nhìn cậu 'thẩm du'"
"Hả!" Giang Dịch Thành nghe xong kinh hoàng bạt vía, đưa mắt đánh giá cô một lượt, anh bảo chính mình phải im lặng một chút, suy nghĩ thật kỹ xem phải giải quyết chuyện này như nào.
Ánh mắt Giang Dịch Thành âm trầm nhìn về phía cô, thật ra ở phương diện nào đó cô và anh cùng bình đẳng như nhau, anh nghĩ đến, cô tận mắt nhìn mình 'thẩm du' ở trường, mà cô còn để anh biết cô muốn nhìn tên con trai không quen thân ở trước mặt tự an ủi, là loại hứng thú gì đây nhỉ.
Im lặng cả một hồi lâu, Giang Dịch Thành lên tiếng, "Cậu..."
Tiếng chuông vang lên, năm phút nữa phải lên lớp rồi.
"Lát nữa cậu học tiết gì, phải rồi, tại sao cậu ở đây?"
"Hai tiết mỹ thuật, tôi không chuẩn bị đi học đâu, còn cậu?"
Hình như cô vô ý quên mất một vấn đề với anh.
"Tôi có thể không học tiết quốc văn, nhưng tiết vật lý kế đó tôi phải lấy bài thi, tôi chỉ có thể cúp một tiết thôi."
"Ừ, thế cậu đã đồng ý đúng không?"
"Cậu muốn nhìn thì có thể lên mạng mà tìm á, trên mạng nhiều phim heo thế mà còn không đủ cho cậu xem à?"
"Tôi chỉ là rất tò mò... muốn chính mắt nhìn á." Mắt của Trần Chỉ Nhu có thể nhìn rõ ràng là đang nổi đỏ, hàng lông mi cô cụp xuống, dáng vẻ kiểu cực kỳ vô hại.
Giang Dịch Thành hết biết phải nói ra sao, đây rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì thế, đầu anh đau muốn chết.
Người không biết sự tình đứng từ xa xa nhìn hai người, một người là nhóc đẹp trai chân dài, cùng với một cô bé dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn xinh đẹp, chắc là tưởng đang đóng cảnh phim thần tượng thanh xuân vườn trường chứ gì, hay là đang đúng lúc đóng phân cảnh bày tỏ tình cảm.
Ai mà biết được hai học sinh xuất sắc tiếp theo đây đang chuẩn bị làm chuyện 'con heo' gì ở đây kia chứ.
Bình thường Trần Chỉ Nhu hay bày ra dáng vẻ kiểu hiền lành hòa nhã, thật chất trong lòng là một cô nữ sinh cực kỳ bướng bỉnh không muốn chịu sự quản lý, nhưng để mà nói cô là người phản nghịch, chi bằng nói cô là người cực kỳ ghét vâng lời, có rất nhiều chuyện cô chỉ suy nghĩ làm sao thấy thoải mái thì mới làm.
Ví dụ như lúc nãy trốn đi hút thuốc, chính là vì có có áp lực lớn muốn kiếm chuyện để giảm áp lực. Đã vậy tính cách cô từ lâu đã rất tò mò, nhưng cũng không có gan to để kiếm người làm ra một chuyện nào đó. Bây giờ hóa ra lại là một cơ hội, trong lúc kích động đã buột miệng thốt ra... dù gì thì cũng chỉ là quan sát học tập một chút thôi mà.
Nhưng mà Giang Dịch Thành, nói anh là người lạnh lùng cao ngạo thì hơi phóng đại, nhưng ngày thường thật sự có thể xem anh như người có tính cách khá là lạnh lùng.
Trên thực tế thì chẳng qua là anh khá kiệm lời, lại thường xuyên thức khuya xem truyện tranh tối không ngủ đủ, nên cả ngày mới có dáng vẻ lười biếng uể oải mà thôi.
Người ta nói chuyện với anh tất nhiên cũng phải có trả lời tới lui, nhưng anh chả có chuyện gì đặc biệt thì sẽ không kết giao quá sâu sắc, nói thẳng ra là cảm thấy phiền phức, rảnh đâu mà kết thêm bạn bè chứ. Dù sao anh cũng đã có người bạn Lý Vĩ Minh lớn lên từ bé với mình rồi.
Thật ra hôm nay ở chỗ nào đó 'nổi cộm' lên cũng là do Lý Vĩ Minh gây ra. Buổi trưa cậu ta cứ nhất mực muốn xem phim người lớn, nói cái gì mà tối hôm qua tìm thấy món đồ hay ho, tao lập tức lấy qua cho mày xem này? mày không xem nhanh thì chả có tấm lòng nha, người anh em! Ăn cơm xong thì thúc giục anh đi xem.
Con trai mới lớn bừng bừng khí huyết, mà anh cũng lâu lắm rồi không 'tuốt vỏ', lúc đó xem một cái là "thằng nhỏ" cứng ngay. Đồ rác rưởi Lý Vĩ Minh nhìn thấy cái lều nhà anh dựng đứng thì giật dây anh, hay là đến khu thực hành cũ lén mò mẫm làm một phát.
Anh ngẫm nghĩ dù gì cũng không có người, thật sự cũng nhịn hết nổi... rồi thành ra tình huống hiện tại, mười mấy năm cuộc đời anh chỉ làm điều khác thường một lần, anh thật sự không phải là đồ quỷ cuồng sắc dục mà...