Kết Hôn Rồi Dụ Dỗ Em - Trang 3
Chương 22
Editor: Sue
Beta: Xu
Từ lúc Doãn Toại bắt đầu đi công tác, mấy ngày liên tiếp đều không có động tĩnh gì, hai người cũng không nhắn tin trên Wechat, thoáng chốc làm cho Khương Ngâm sinh ra một loại ảo giác rằng tất cả những chuyện xảy ra trước đó đều là giấc mơ.
Công việc từng bước tiến hành.
Hôm nay Dương Thư đã sớm mang người ra ngoài, đi chụp ảnh cưới cho một cặp tình nhân, bởi vì thân thể Khương Ngâm vừa khôi phục nên tạm thời không có sắp xếp gì, ở văn phòng, ngồi trước máy vi tính tùy ý chỉnh sửa những bức ảnh tiện tay chụp gần đây.
Lão đại Giang Lăng từ trong văn phòng đi ra, tiến lên vỗ vỗ vai cô: “Thân thể đã khỏe hẳn rồi?”
Nhìn thấy Giang Lăng cùng văn kiện trên tay cô ấy, lúc này, đôi mắt Khương Ngâm liền sáng lên, cười hì hì xoa xoa tay nhỏ: “Chị Lăng, có công việc cho em?”
Giang Lăng bất đắc dĩ chọc nhẹ trên trán cô một chút: “Em thật đúng là cuồng công việc a, nhàn rỗi không được.”
“Quả thực có công việc cho em.” Giang Lăng đưa văn kiện cho cô: “Đoàn làm phim « Gió Phệ » không phải đã đáp ứng đem ảnh tuyên truyền giao cho chúng ta sao, em đi Truyền Thông Tinh Đồ một chuyến, tìm tổng giám đốc hạng mục của họ để ký hợp đồng. Chị đã sớm hẹn trước, Chu tổng giám hôm nay ở công ty.”
“Truyền Thông Tinh Đồ ư?”
“Thế nào?”
Khương Ngâm nhanh chóng lắc đầu: “Không có việc gì không có việc gì, bây giờ em đi liền đây.”
Nhận lấy văn kiện từ tay Giang Lăng, thu thập đồ trên bàn một chút rồi đứng dậy.
Nhìn Giang Lăng trở về văn phòng, trợ lý tiểu Hạ ở phía đối diện, từ sau màn hình máy tính thò đầu ra, trừng mắt nhìn, nhỏ giọng nói: “Chị Khương, em đưa chị đi?”
Khương Ngâm liếc nhìn cô nàng một cái: “Ảnh chụp chị đã giao, em chỉnh sửa xong rồi?”
Tiểu Hạ cắn cắn môi: “Còn lại một chút”
“Vậy em liền sửa cho xong đi.”
Tiểu Hạ có chút mất mát, chu miệng một cái, lại tìm ra từ trong ngăn kéo một cuốn sổ rất nữ tính, còn mới tinh, cẩn thận từng li từng tí đưa cho Khương Ngâm: “Hôm nay chị đi đến Truyền Thông Tinh Đồ, nếu như gặp được Thẩm Giáng, có thể hỏi anh ấy ký tên cho em được hay không?”
Khương Ngâm cầm chìa khóa xe lên, đem túi xách đeo trên vai, liếc cuốn sổ cô nàng đưa tới một chút, bật cười: “Mấy ngày trước ở đoàn làm phim « Gió Phệ » chụp ảnh tạo hình, không phải em đã được ký tên rồi sao.”
“Đây là sổ em vừa mua, sau này dùng để viết nhật ký, chị giúp em xin lại một lần nữa đi.”
Khương Ngâm không hiểu được loại tâm tư nhỏ này của cô gái theo đuổi thần tượng, thở dài một tiếng, nhận lấy: “Chị là đi đến tổng bộ của Tinh Đồ, gần đây không phải cậu ấy thường ở đoàn phim « Gió Phệ » quay phim sao, hôm nay không chắc sẽ gặp được cậu ấy.”
“Không sao, nếu thật sự không gặp được thì quên đi, chờ sau này lại nói.”
Khương Ngâm hướng cô nàng ra hiệu “OK”, trước khi rời phòng làm việc, nghe thấy tiểu Hạ ở phía sau nịnh hót: “Chị Khương hôm nay ra ngoài ắt gặp hoa đào!”
“Sửa ảnh của em cho tốt đi!”
Tổng bộ của Truyền Thông Tinh Đồ tọa lạc ở khu trung tâm thương vụ phía tây nam, tầng một là đại sảnh có chiều cao sáu mét, rộng rãi sáng ngời, to lớn hùng vĩ.
Bởi vì nghệ sĩ dưới trướng công ty đông đảo, chiếm hơn phân nửa ngành giải trí, nên thỉnh thoảng có nghệ sĩ lui tới.
Hai năm gần đây Khương Ngâm ở trong giới làm việc thuận buồm xuôi gió, cùng hợp tác qua không ít minh tinh, quen biết một chút liền tiến lên, cười nhẹ nhàng chào hỏi với cô.
Sau khi đến chỗ tiếp tân nói rõ mục đích, tiếp tân gọi điện thoại, nói lúc này Chu tổng giám đang bận, mời cô đến ghế sô pha bên cạnh ngồi chờ một chút.
Khương Ngâm ngồi xuống ở khu nghỉ ngơi thì có nhân viên công tác tới đưa cà phê.
Không bao lâu, cửa thang máy bên kia “đinh” một tiếng mở ra, một vị mặc trang phục cổ trang, mỹ nam với bạch y từ bên trong đi ra, vạt áo cũng vì thế mà phiêu dật bay lên, nhẹ nhàng xẹt qua giữa không trung.
Tạo hình này lúc chụp ảnh tạo hình nhân vật, Khương Ngâm đã quá quen thuộc, một chút liền nhận ra là Thẩm Giáng.
Lúc đầu cứ tưởng sẽ không gặp được cậu ấy ở chỗ này, không nghĩ tới thế mà còn rất trùng hợp.
Lúc Khương Ngâm nhìn qua, Thẩm Giáng cũng nhìn thấy cô, cười đi lên phía trước cùng cô chào hỏi: “Đến ký hợp đồng?”
Khương Ngâm hơi hơi gật đầu: “Tiếp tân nói Chu tổng giám đang bận.”
“Là đang bận, Doãn tổng triệu tập cao tầng của công ty họp, Chu tổng giám đang ở phòng họp, khả năng cần chờ một hồi nữa mới có thể gặp cậu.” Thẩm Giáng ngồi xuống bên cạnh cô: “Một mình cậu cũng nhàm chán, tớ cùng cậu chờ một lúc.”
Khương Ngâm vội nói: “Không có việc gì, nhìn cậu mặc như thế này hẳn là cần đi đến đoàn làm phim quay phim, cậu làm việc của cậu, tự tớ ngồi một chút là được.”
“Hôm nay tớ từ đoàn làm phim chạy về đây ký văn kiện, đoàn làm phim bên kia cho tớ nghỉ nửa ngày, tối nay lại đi qua cũng không sao, mà bên kia tạm thời không có phần diễn của tớ, không bằng ở đây một lát.”
Thời đại học Thẩm Giám đã hai lần tỏ tình với cô, đều bị cô cự tuyệt cả hai lần.
Trong công việc, Khương Ngâm có thể dứt bỏ tạp niệm, cùng Thẩm Giáng trò chuyện bao lâu cũng sẽ không khó chịu, nhưng bây giờ cứ ngồi như vậy, cô thật sự không thoải mái.
Chỉ là thấy cậu ấy không có ý định muốn rời đi, Khương Ngâm cũng không tiện nói gì, khom lưng bưng tách cà phê lên, rũ mắt xuống, uống một ngụm nhỏ.
Cửa thang máy lại vang lên, có mấy người trò chuyện gì đó đi vào.
Khương Ngâm ngẩng đầu nhìn một chút, thuận thế liếc nhìn phía bên trái có xây dựng một cánh cửa thủy tinh, phía sau là thang máy.
Lần theo tầm mắt của cô nhìn qua, Thẩm Giáng phảng phất rốt cuộc tìm được chủ đề bình thường, mở miệng nói: “Kia là tháng máy chuyên dụng của ông chủ chúng tớ.”
Khương Ngâm nhớ tới Thẩm Giáng vừa nói Doãn Toại triệu tập cao tầng ở đây họp.
Khoảng cách Doãn Toại đi công tác đến bây giờ, đã một tuần trôi qua, trước khi anh rời đi đã nói sẽ đi công tác hai ba ngày, sau khi trở về nhanh chóng sắp xếp để người lớn hai bên gặp mặt.
Nhưng đến bây giờ, cũng không có nửa điểm động tĩnh.
Cô vốn cho rằng Doãn Toại đi công tác còn chưa trở lại, bây giờ xem ra, anh hẳn đã sớm trở về, chỉ là không có liên lạc với cô mà thôi.
Vậy việc này có nghĩa gì, anh lại đổi ý rồi?
Cho dù như thế, có phải cũng nên cho cô một công đạo hay không?
Cũng không phải cô cầu xin muốn kết hôn với anh, nếu như anh là không vui mà chơi đùa người khác thì rất quá đáng.
Cái máy ảnh một ngàn vạn kia, cô ngay cả sờ qua cũng không có, đáng tiếc!
Khương Ngâm buồn bực thở ra một ngụm trọc khí, để mình không suy nghĩ thêm về vấn đề này nữa.
Buông tách cà phê trên tay xuống, trong phút chốc cô nhớ lại cái gì, nhìn về phía Thẩm Giáng: “Đúng rồi, hôm nay khi tớ đến, một trợ lý nhỏ trong công ty nhờ tớ giúp cô nàng xin chữ ký của cậu, chính là người lúc chụp ảnh tạo hình nhân vật tìm cậu muốn xin chữ ký và chụp ảnh chung.”
Nói xong liền từ trong túi lấy ra cuốn sổ vô cùng nữ tính kia cùng bút đưa tới.
Lúc ấy, ở đoàn làm phim, trợ lý nhỏ thường đi theo bên người Khương Ngâm, cậu mơ hồ có chút ấn tượng, nhìn thấy vở cũng rất sảng khoái, nhận lấy, lưu loát ký tên của mình, rồi trả lại: “Xong.”
“Cám ơn, làm phiền rồi.”
“Không phiền.” Thẩm Giáng cười cười, trêu chọc ẩn ý: “Nếu ngày nào đó cậu có thể vì chính mình tìm tớ muốn chữ ký, tớ cao hứng còn không kịp.”
“Khả năng này không có hi vọng, tớ lại không theo đuổi thần tượng.” Khương Ngâm cũng nửa đùa giỡn trả lời.
Lúc đang nói chuyện, cửa thủy tinh của thang máy chuyên dụng bên kia mở ra, Khương Ngâm và Thẩm Giáng thuận thế ngẩng đầu nhìn qua.
Doãn Toại mặc âu phục cùng giày da dẫn đầu phía trước, áo khoác tây trang màu đen, bên trong là áo sơ mi xanh nhạt sọc dọc, cà vạt được thắt rất cẩn thận, tỉ mỉ.
Bả vai anh rộng mà mỏng, chân lại thon dài, đem tây trang trên thân mặc đến mức hoàn hảo, phảng phất tựa móc treo áo di động.
Chỉ là gương mặt kia lại lạnh lùng xa cách, biểu lộ nhạt nhẽo, quanh thân mang mấy phần sắc bén quen thuộc trên thương trường, đầy đủ khí chất, gợi cảm lại cấm dục.
Năm sáu người theo sau anh, ngoại trừ thư ký Lâm bên ngoài, những người còn lại cũng mặc âu phục cà vạt, cầm cặp công văn trong tay, nhìn qua đều giống như trợ lý.
Khương Ngâm lần đầu tiên nhìn thấy phái đoàn này của Doãn Toại, vậy mà có nhiều trợ lý như vậy, một đám người nhanh chân đi tới, còn rất hù dọa người.
Lúc cô nghĩ như vậy, Thẩm Giáng đã sớm từ trên ghế sô pha đứng lên, hướng về phía Doãn Toại lễ phép lên tiếng chào hỏi.
Doãn Toại giơ điện thoại gọi điện, miệng thảo luận một chút từ ngữ chuyên nghiệp mà người ngoài nghề nghe không hiểu.
Dư quang thoáng nhìn cuốn sổ cùng chữ ký chưa kịp cất vào trên tay Khương Ngâm, lại nhìn Thẩm Giáng bên cạnh.
Thế nhưng cũng chỉ dừng lại một giây đồng hồ ngắn ngủi, Doãn Toại đã mang theo một đám người nhanh chân rời đi.
Khương Ngâm còn ngồi trên ghế sô pha, từ đầu đến cuối không có đứng lên, vừa rồi cũng không có cho Doãn Toại nửa ánh mắt.
Có ý tứ gì nha, rõ ràng đã sớm đi công tác trở về, lại im hơi lặng tiếng.
Cũng không biết có phải đổi ý hay không.
Nếu là đổi ý, máy ảnh của cô làm sao bây giờ?
Lúc này, điện thoại trong túi vang lên một tiếng, nhìn thấy Wechat Doãn Toại gửi đến: 【 Tôi chờ em ở ngoài, lát nữa tâm sự. 】 đem câu nói này thầm đọc đi đọc lại, cô cũng không có phiên dịch ra được hàm nghĩa bên trong.
Tìm cô tâm sự, là muốn nói chuyện kết hôn hay là nói đổi ý, không nghĩ đến chuyện kết hôn?
Đúng lúc tiếp tân đi tới, nói Chu tổng giám mời Khương Ngâm lên lầu bàn bạc chuyện hợp đồng.
Khương Ngâm tạm thời đem việc này để qua một bên, nói tạm biệt với Thẩm Giáng, rồi được người dẫn đến cửa thang máy.
Bởi vì trước đó đã nói chuyện hợp đồng tốt, quá trình ký hợp đồng rất thuận lợi, không bao lâu Khương Ngâm liền từ trong tòa nhà lớn đi ra.
Lúc này, bên ngoài mặt trời đã lên đỉnh, trên quảng trường chói mắt, Khương Ngâm đưa tay che lên trán, băn khoăn nhìn bốn phía, một chiếc Bentley quen thuộc yên lặng đỗ tại một chỗ dưới bóng cây, cô bất đắc dĩ đi qua.
Vừa tới gần thân xe, thư ký Lâm ngồi ở ghế phó lái xuống xe, lễ phép lên tiếng chào hỏi cô, giúp cô mở cửa sau xe ra.
Khương Ngâm có chút thụ sủng nhược kinh, hướng anh ta nói cám ơn, nhìn bốn bề vắng lặng, nhanh chóng tiến vào trong xe.
Toa xe được trang trí tinh xảo xa hoa, không gian chỗ ngồi phía sau cực lớn, Doãn Toại ngồi phía sau ghế tài xế, chân dài tự nhiên bắt chéo, lúc này đang cúi đầu lật xem văn kiện gì đó, trông dáng vẻ rất bận.
Cảm giác được Khương Ngâm ngồi bên người anh, động tác lật giấy của anh dừng lại, ghé mắt: “Đưa em về công ty?”
“Không cần.” Khương Ngâm lắc lắc chìa khóa xe trong tay: “Tôi có lái xe, anh muốn trò chuyện gì thì nói ngắn gọn đi, tôi còn trở về làm việc.”
Thái độ của cô, biểu đạt rõ sự bất mãn mãnh liệt của mình đối với anh.
Doãn Toại cúi đầu, ký tên ở phần cuối trang của văn kiện, khép lại đưa cho thư ký Lâm trước mặt, lúc này mới nhìn qua phía cô, kiên nhẫn giải thích: “Đã trở về ba ngày trước, nhân sự trong công ty Đồ Uống Phi Chanh thay đổi, mấy ngày nay tương đối bận rộn, nên mới không liên lạc với em.”
Đồ Uống Phi Chanh dưới trướng tập đoàn Quân Tứ là xí nghiệp của Doãn thị, lúc trước bởi vì vụ quảng cáo vi phạm bản quyền gây xôn xao trên mạng, Khương Ngâm cũng mơ hồ có nghe thấy.
Trên mạng đồn rằng chuyện này rất có thể do đối thủ cạnh tranh làm ra, mục đích là đánh đổ Phi Chanh, tiếp theo sẽ chèn ép tập đoàn Quân Tứ.
Những năm gần đây thực lực làm việc của tập đoàn Quân Tứ không bằng lúc trước, hai công ty dưới trướng nổi lên chính là Truyền Thông Tinh Đồ và Đồ Uống Phi Chanh.
Bây giờ Phi Chanh xảy ra chuyện, cổ phiếu giảm lớn, toàn bộ nội bộ tập đoàn rung chuyển bất an.
Hồi trước cô thấy qua một buổi họp báo, chủ tịch Doãn tựa hồ có ý tứ để Doãn Toại trở về tổng bộ Quân Tứ, tiếp quản Phi Chanh.
Nếu Truyền Thông Tinh Đồ và Đồ Uống Phi Chanh đều được anh nắm giữ, như vậy toàn bộ quyền lực của Quân Tứ cũng gần như bị anh nắm trong lòng bàn tay.
Thế nhưng bây giờ Phi Chanh là một cục diện rối rắm, hiện tại nếu anh tiếp nhận cái kia thì quả thực rất bận.
Lúc này khóe mắt anh có chút phiếm hồng, tròng trắng mắt nhiễm tơ máu màu đỏ, thoạt nhìn bộ dáng như thiếu ngủ, không chút nghỉ ngơi.
Xem ra đều là thật.
Được thôi.
Máy ảnh sắp đến tay cũng không có bay đi, trong lòng Khương Ngâm thoải mái hơn nhiều, thận trọng gật đầu: “À.”
Trong thời gian này, Doãn Toại lại nhận điện thoại, sau khi cất điện thoại di động, nhìn về phía cô: “Thứ bảy tuần này ba mẹ em có rảnh không?”
“Hẳn là có.”
“Chuyện ăn cơm liền định ngày hôm đó, tôi trở về sẽ gọi điện thoại cho giáo sư Lương.”
Đột nhiên liền nhắc đến chuyện này, Khương Ngâm còn thật không quen: “Nhanh như vậy?”
“Nhanh sao?” Đuôi mi Doãn Toại hất lên, dựa vào chỗ tựa lưng, tản mạn nhìn qua cô, ngữ khí không rõ ý vị: “Thái độ vừa rồi của em, không phải chê tôi quá chậm?”
“… Tôi chú ý chỉ là máy ảnh, anh đừng hiểu lầm.”
Nói đến máy ảnh, trong lòng Khương Ngâm dần dần có chút ngứa, cô cẩn thận từng li từng tí thử thăm dò hỏi: “Chừng nào thì anh có thể đem nó cho tôi?”
Đầu Doãn Toại ngửa về đằng sau, mệt mỏi nhắm mắt lại, lông mi anh rất dài, dày dặn rủ xuống, mũi anh tuấn, sườn mặt phá lệ tuấn dật, đẹp mắt.
Một lát sau, môi mỏng anh khẽ mở, hững hờ đáp: “Sau khi cưới đi.”
“Hiện tại không được sao?” Khương Ngâm có chút mất mát, vật trân quý như vậy, đương nhiên càng sớm tới tay càng an tâm, nếu không đêm dài lắm mộng a.
Cô nhấp môi dưới, ánh mắt vạn phần mong đợi nhìn sang, cùng anh thương lượng: “Nếu không coi như tôi tạm thời mượn của anh, để tôi làm quen với nó trước một chút?”
Lòng bàn tay Doãn Toại ấn ấn mi tâm, im ắng cự tuyệt.
Không nghĩ tới anh lại khó nói chuyện như vậy, Khương Ngâm cắn cắn môi dưới, có chút nhụt chí.
Con mắt nhấp nháy suy nghĩ một lát, cô nhớ tới chiêu thức đối phó Khương Bái trước kia.
Khương Bái bình thường tương đối thiếu đánh, thích khi dễ cô, nhưng nếu cô nguyện ý chịu thua, nói với anh lời ngon ngọt, kỳ thật vẫn rất dễ dàng đạt được mục đích.
Doãn Toại và Khương Bái quan hệ rất tốt, không chừng vật họp theo loài, anh cũng thích chiêu này.
Cô suy tư, quyết định vì để sớm có ngày nhìn thấy máy ảnh bảo bối, cố gắng lại tranh thủ một chút.
Lông mi cong vút rũ xuống, ấp ủ cảm xúc một hồi, cô mềm giọng mở miệng: “Tôi gọi anh là ca ca tốt còn không được sao?”
Động tác ấn lấy mi tâm của Doãn Toại dừng lại, đôi mắt vừa mở ra nhìn không rõ lắm, mờ mịt, khó hiểu nhìn cô.
Khương Ngâm giương mắt đón tiếp ánh mắt của anh, hai tay dâng lên hướng về phía anh đưa tới, nháy mắt vô tội, bộ dáng nhu thuận đến cực điểm: “Doãn Toại ca ca, cho tôi sính lễ sớm được không?”
Con ngươi đen nhánh của Doãn Toại nhìn qua cô, biểu lộ trên mặt bình tĩnh không lay động, không nhúc nhích chút nào.
Dựa vào tinh thần tốt đẹp “Vì máy ảnh bảo bối, cam nguyện khom lưng nhún nhường”, Khương Ngâm cũng không thu hồi hai tay đang dâng lên, vẫn như cũ mà nhìn anh, không ngừng cố gắng: “Nếu không tôi gọi ông xã sớm để trao đổi?”
Thần sắc Doãn Toại hơi giật mình, hầu kết có chút nhấp nhô.
Ngay sau đó, liền nghe được Khương Ngâm không có nửa điểm chần chừ, mềm mại hướng anh kêu lên: “Ông xã?”
“…”
Doãn Toại hơi ngửa cổ, nới lỏng cà vạt, một tay đặt trên chỗ tựa lưng, nghiêng người qua, dán ở bên tai cô, vô cùng quan tâm nhắc nhở cô: “Tài xế và thư ký đang ngồi phía trước.”
Thanh âm ôn nhu đến mức tựa như lưu luyến vang lên bên tai, Khương Ngâm không kịp cảm nhận phần kiều diễm kia, nụ cười trên mặt chợt cứng đờ ở khóe miệng.
Cô bỗng dưng xoay đầu nhìn về phía trước, tài xế và thư ký Lâm đã cùng thương lượng xong, mỗi người đều nhìn về phía phong cảnh ngoài cửa sổ.
Nháy mắt, bên trong toa xe yên tĩnh đến tĩnh mịch.
Beta: Xu
Từ lúc Doãn Toại bắt đầu đi công tác, mấy ngày liên tiếp đều không có động tĩnh gì, hai người cũng không nhắn tin trên Wechat, thoáng chốc làm cho Khương Ngâm sinh ra một loại ảo giác rằng tất cả những chuyện xảy ra trước đó đều là giấc mơ.
Công việc từng bước tiến hành.
Hôm nay Dương Thư đã sớm mang người ra ngoài, đi chụp ảnh cưới cho một cặp tình nhân, bởi vì thân thể Khương Ngâm vừa khôi phục nên tạm thời không có sắp xếp gì, ở văn phòng, ngồi trước máy vi tính tùy ý chỉnh sửa những bức ảnh tiện tay chụp gần đây.
Lão đại Giang Lăng từ trong văn phòng đi ra, tiến lên vỗ vỗ vai cô: “Thân thể đã khỏe hẳn rồi?”
Nhìn thấy Giang Lăng cùng văn kiện trên tay cô ấy, lúc này, đôi mắt Khương Ngâm liền sáng lên, cười hì hì xoa xoa tay nhỏ: “Chị Lăng, có công việc cho em?”
Giang Lăng bất đắc dĩ chọc nhẹ trên trán cô một chút: “Em thật đúng là cuồng công việc a, nhàn rỗi không được.”
“Quả thực có công việc cho em.” Giang Lăng đưa văn kiện cho cô: “Đoàn làm phim « Gió Phệ » không phải đã đáp ứng đem ảnh tuyên truyền giao cho chúng ta sao, em đi Truyền Thông Tinh Đồ một chuyến, tìm tổng giám đốc hạng mục của họ để ký hợp đồng. Chị đã sớm hẹn trước, Chu tổng giám hôm nay ở công ty.”
“Truyền Thông Tinh Đồ ư?”
“Thế nào?”
Khương Ngâm nhanh chóng lắc đầu: “Không có việc gì không có việc gì, bây giờ em đi liền đây.”
Nhận lấy văn kiện từ tay Giang Lăng, thu thập đồ trên bàn một chút rồi đứng dậy.
Nhìn Giang Lăng trở về văn phòng, trợ lý tiểu Hạ ở phía đối diện, từ sau màn hình máy tính thò đầu ra, trừng mắt nhìn, nhỏ giọng nói: “Chị Khương, em đưa chị đi?”
Khương Ngâm liếc nhìn cô nàng một cái: “Ảnh chụp chị đã giao, em chỉnh sửa xong rồi?”
Tiểu Hạ cắn cắn môi: “Còn lại một chút”
“Vậy em liền sửa cho xong đi.”
Tiểu Hạ có chút mất mát, chu miệng một cái, lại tìm ra từ trong ngăn kéo một cuốn sổ rất nữ tính, còn mới tinh, cẩn thận từng li từng tí đưa cho Khương Ngâm: “Hôm nay chị đi đến Truyền Thông Tinh Đồ, nếu như gặp được Thẩm Giáng, có thể hỏi anh ấy ký tên cho em được hay không?”
Khương Ngâm cầm chìa khóa xe lên, đem túi xách đeo trên vai, liếc cuốn sổ cô nàng đưa tới một chút, bật cười: “Mấy ngày trước ở đoàn làm phim « Gió Phệ » chụp ảnh tạo hình, không phải em đã được ký tên rồi sao.”
“Đây là sổ em vừa mua, sau này dùng để viết nhật ký, chị giúp em xin lại một lần nữa đi.”
Khương Ngâm không hiểu được loại tâm tư nhỏ này của cô gái theo đuổi thần tượng, thở dài một tiếng, nhận lấy: “Chị là đi đến tổng bộ của Tinh Đồ, gần đây không phải cậu ấy thường ở đoàn phim « Gió Phệ » quay phim sao, hôm nay không chắc sẽ gặp được cậu ấy.”
“Không sao, nếu thật sự không gặp được thì quên đi, chờ sau này lại nói.”
Khương Ngâm hướng cô nàng ra hiệu “OK”, trước khi rời phòng làm việc, nghe thấy tiểu Hạ ở phía sau nịnh hót: “Chị Khương hôm nay ra ngoài ắt gặp hoa đào!”
“Sửa ảnh của em cho tốt đi!”
Tổng bộ của Truyền Thông Tinh Đồ tọa lạc ở khu trung tâm thương vụ phía tây nam, tầng một là đại sảnh có chiều cao sáu mét, rộng rãi sáng ngời, to lớn hùng vĩ.
Bởi vì nghệ sĩ dưới trướng công ty đông đảo, chiếm hơn phân nửa ngành giải trí, nên thỉnh thoảng có nghệ sĩ lui tới.
Hai năm gần đây Khương Ngâm ở trong giới làm việc thuận buồm xuôi gió, cùng hợp tác qua không ít minh tinh, quen biết một chút liền tiến lên, cười nhẹ nhàng chào hỏi với cô.
Sau khi đến chỗ tiếp tân nói rõ mục đích, tiếp tân gọi điện thoại, nói lúc này Chu tổng giám đang bận, mời cô đến ghế sô pha bên cạnh ngồi chờ một chút.
Khương Ngâm ngồi xuống ở khu nghỉ ngơi thì có nhân viên công tác tới đưa cà phê.
Không bao lâu, cửa thang máy bên kia “đinh” một tiếng mở ra, một vị mặc trang phục cổ trang, mỹ nam với bạch y từ bên trong đi ra, vạt áo cũng vì thế mà phiêu dật bay lên, nhẹ nhàng xẹt qua giữa không trung.
Tạo hình này lúc chụp ảnh tạo hình nhân vật, Khương Ngâm đã quá quen thuộc, một chút liền nhận ra là Thẩm Giáng.
Lúc đầu cứ tưởng sẽ không gặp được cậu ấy ở chỗ này, không nghĩ tới thế mà còn rất trùng hợp.
Lúc Khương Ngâm nhìn qua, Thẩm Giáng cũng nhìn thấy cô, cười đi lên phía trước cùng cô chào hỏi: “Đến ký hợp đồng?”
Khương Ngâm hơi hơi gật đầu: “Tiếp tân nói Chu tổng giám đang bận.”
“Là đang bận, Doãn tổng triệu tập cao tầng của công ty họp, Chu tổng giám đang ở phòng họp, khả năng cần chờ một hồi nữa mới có thể gặp cậu.” Thẩm Giáng ngồi xuống bên cạnh cô: “Một mình cậu cũng nhàm chán, tớ cùng cậu chờ một lúc.”
Khương Ngâm vội nói: “Không có việc gì, nhìn cậu mặc như thế này hẳn là cần đi đến đoàn làm phim quay phim, cậu làm việc của cậu, tự tớ ngồi một chút là được.”
“Hôm nay tớ từ đoàn làm phim chạy về đây ký văn kiện, đoàn làm phim bên kia cho tớ nghỉ nửa ngày, tối nay lại đi qua cũng không sao, mà bên kia tạm thời không có phần diễn của tớ, không bằng ở đây một lát.”
Thời đại học Thẩm Giám đã hai lần tỏ tình với cô, đều bị cô cự tuyệt cả hai lần.
Trong công việc, Khương Ngâm có thể dứt bỏ tạp niệm, cùng Thẩm Giáng trò chuyện bao lâu cũng sẽ không khó chịu, nhưng bây giờ cứ ngồi như vậy, cô thật sự không thoải mái.
Chỉ là thấy cậu ấy không có ý định muốn rời đi, Khương Ngâm cũng không tiện nói gì, khom lưng bưng tách cà phê lên, rũ mắt xuống, uống một ngụm nhỏ.
Cửa thang máy lại vang lên, có mấy người trò chuyện gì đó đi vào.
Khương Ngâm ngẩng đầu nhìn một chút, thuận thế liếc nhìn phía bên trái có xây dựng một cánh cửa thủy tinh, phía sau là thang máy.
Lần theo tầm mắt của cô nhìn qua, Thẩm Giáng phảng phất rốt cuộc tìm được chủ đề bình thường, mở miệng nói: “Kia là tháng máy chuyên dụng của ông chủ chúng tớ.”
Khương Ngâm nhớ tới Thẩm Giáng vừa nói Doãn Toại triệu tập cao tầng ở đây họp.
Khoảng cách Doãn Toại đi công tác đến bây giờ, đã một tuần trôi qua, trước khi anh rời đi đã nói sẽ đi công tác hai ba ngày, sau khi trở về nhanh chóng sắp xếp để người lớn hai bên gặp mặt.
Nhưng đến bây giờ, cũng không có nửa điểm động tĩnh.
Cô vốn cho rằng Doãn Toại đi công tác còn chưa trở lại, bây giờ xem ra, anh hẳn đã sớm trở về, chỉ là không có liên lạc với cô mà thôi.
Vậy việc này có nghĩa gì, anh lại đổi ý rồi?
Cho dù như thế, có phải cũng nên cho cô một công đạo hay không?
Cũng không phải cô cầu xin muốn kết hôn với anh, nếu như anh là không vui mà chơi đùa người khác thì rất quá đáng.
Cái máy ảnh một ngàn vạn kia, cô ngay cả sờ qua cũng không có, đáng tiếc!
Khương Ngâm buồn bực thở ra một ngụm trọc khí, để mình không suy nghĩ thêm về vấn đề này nữa.
Buông tách cà phê trên tay xuống, trong phút chốc cô nhớ lại cái gì, nhìn về phía Thẩm Giáng: “Đúng rồi, hôm nay khi tớ đến, một trợ lý nhỏ trong công ty nhờ tớ giúp cô nàng xin chữ ký của cậu, chính là người lúc chụp ảnh tạo hình nhân vật tìm cậu muốn xin chữ ký và chụp ảnh chung.”
Nói xong liền từ trong túi lấy ra cuốn sổ vô cùng nữ tính kia cùng bút đưa tới.
Lúc ấy, ở đoàn làm phim, trợ lý nhỏ thường đi theo bên người Khương Ngâm, cậu mơ hồ có chút ấn tượng, nhìn thấy vở cũng rất sảng khoái, nhận lấy, lưu loát ký tên của mình, rồi trả lại: “Xong.”
“Cám ơn, làm phiền rồi.”
“Không phiền.” Thẩm Giáng cười cười, trêu chọc ẩn ý: “Nếu ngày nào đó cậu có thể vì chính mình tìm tớ muốn chữ ký, tớ cao hứng còn không kịp.”
“Khả năng này không có hi vọng, tớ lại không theo đuổi thần tượng.” Khương Ngâm cũng nửa đùa giỡn trả lời.
Lúc đang nói chuyện, cửa thủy tinh của thang máy chuyên dụng bên kia mở ra, Khương Ngâm và Thẩm Giáng thuận thế ngẩng đầu nhìn qua.
Doãn Toại mặc âu phục cùng giày da dẫn đầu phía trước, áo khoác tây trang màu đen, bên trong là áo sơ mi xanh nhạt sọc dọc, cà vạt được thắt rất cẩn thận, tỉ mỉ.
Bả vai anh rộng mà mỏng, chân lại thon dài, đem tây trang trên thân mặc đến mức hoàn hảo, phảng phất tựa móc treo áo di động.
Chỉ là gương mặt kia lại lạnh lùng xa cách, biểu lộ nhạt nhẽo, quanh thân mang mấy phần sắc bén quen thuộc trên thương trường, đầy đủ khí chất, gợi cảm lại cấm dục.
Năm sáu người theo sau anh, ngoại trừ thư ký Lâm bên ngoài, những người còn lại cũng mặc âu phục cà vạt, cầm cặp công văn trong tay, nhìn qua đều giống như trợ lý.
Khương Ngâm lần đầu tiên nhìn thấy phái đoàn này của Doãn Toại, vậy mà có nhiều trợ lý như vậy, một đám người nhanh chân đi tới, còn rất hù dọa người.
Lúc cô nghĩ như vậy, Thẩm Giáng đã sớm từ trên ghế sô pha đứng lên, hướng về phía Doãn Toại lễ phép lên tiếng chào hỏi.
Doãn Toại giơ điện thoại gọi điện, miệng thảo luận một chút từ ngữ chuyên nghiệp mà người ngoài nghề nghe không hiểu.
Dư quang thoáng nhìn cuốn sổ cùng chữ ký chưa kịp cất vào trên tay Khương Ngâm, lại nhìn Thẩm Giáng bên cạnh.
Thế nhưng cũng chỉ dừng lại một giây đồng hồ ngắn ngủi, Doãn Toại đã mang theo một đám người nhanh chân rời đi.
Khương Ngâm còn ngồi trên ghế sô pha, từ đầu đến cuối không có đứng lên, vừa rồi cũng không có cho Doãn Toại nửa ánh mắt.
Có ý tứ gì nha, rõ ràng đã sớm đi công tác trở về, lại im hơi lặng tiếng.
Cũng không biết có phải đổi ý hay không.
Nếu là đổi ý, máy ảnh của cô làm sao bây giờ?
Lúc này, điện thoại trong túi vang lên một tiếng, nhìn thấy Wechat Doãn Toại gửi đến: 【 Tôi chờ em ở ngoài, lát nữa tâm sự. 】 đem câu nói này thầm đọc đi đọc lại, cô cũng không có phiên dịch ra được hàm nghĩa bên trong.
Tìm cô tâm sự, là muốn nói chuyện kết hôn hay là nói đổi ý, không nghĩ đến chuyện kết hôn?
Đúng lúc tiếp tân đi tới, nói Chu tổng giám mời Khương Ngâm lên lầu bàn bạc chuyện hợp đồng.
Khương Ngâm tạm thời đem việc này để qua một bên, nói tạm biệt với Thẩm Giáng, rồi được người dẫn đến cửa thang máy.
Bởi vì trước đó đã nói chuyện hợp đồng tốt, quá trình ký hợp đồng rất thuận lợi, không bao lâu Khương Ngâm liền từ trong tòa nhà lớn đi ra.
Lúc này, bên ngoài mặt trời đã lên đỉnh, trên quảng trường chói mắt, Khương Ngâm đưa tay che lên trán, băn khoăn nhìn bốn phía, một chiếc Bentley quen thuộc yên lặng đỗ tại một chỗ dưới bóng cây, cô bất đắc dĩ đi qua.
Vừa tới gần thân xe, thư ký Lâm ngồi ở ghế phó lái xuống xe, lễ phép lên tiếng chào hỏi cô, giúp cô mở cửa sau xe ra.
Khương Ngâm có chút thụ sủng nhược kinh, hướng anh ta nói cám ơn, nhìn bốn bề vắng lặng, nhanh chóng tiến vào trong xe.
Toa xe được trang trí tinh xảo xa hoa, không gian chỗ ngồi phía sau cực lớn, Doãn Toại ngồi phía sau ghế tài xế, chân dài tự nhiên bắt chéo, lúc này đang cúi đầu lật xem văn kiện gì đó, trông dáng vẻ rất bận.
Cảm giác được Khương Ngâm ngồi bên người anh, động tác lật giấy của anh dừng lại, ghé mắt: “Đưa em về công ty?”
“Không cần.” Khương Ngâm lắc lắc chìa khóa xe trong tay: “Tôi có lái xe, anh muốn trò chuyện gì thì nói ngắn gọn đi, tôi còn trở về làm việc.”
Thái độ của cô, biểu đạt rõ sự bất mãn mãnh liệt của mình đối với anh.
Doãn Toại cúi đầu, ký tên ở phần cuối trang của văn kiện, khép lại đưa cho thư ký Lâm trước mặt, lúc này mới nhìn qua phía cô, kiên nhẫn giải thích: “Đã trở về ba ngày trước, nhân sự trong công ty Đồ Uống Phi Chanh thay đổi, mấy ngày nay tương đối bận rộn, nên mới không liên lạc với em.”
Đồ Uống Phi Chanh dưới trướng tập đoàn Quân Tứ là xí nghiệp của Doãn thị, lúc trước bởi vì vụ quảng cáo vi phạm bản quyền gây xôn xao trên mạng, Khương Ngâm cũng mơ hồ có nghe thấy.
Trên mạng đồn rằng chuyện này rất có thể do đối thủ cạnh tranh làm ra, mục đích là đánh đổ Phi Chanh, tiếp theo sẽ chèn ép tập đoàn Quân Tứ.
Những năm gần đây thực lực làm việc của tập đoàn Quân Tứ không bằng lúc trước, hai công ty dưới trướng nổi lên chính là Truyền Thông Tinh Đồ và Đồ Uống Phi Chanh.
Bây giờ Phi Chanh xảy ra chuyện, cổ phiếu giảm lớn, toàn bộ nội bộ tập đoàn rung chuyển bất an.
Hồi trước cô thấy qua một buổi họp báo, chủ tịch Doãn tựa hồ có ý tứ để Doãn Toại trở về tổng bộ Quân Tứ, tiếp quản Phi Chanh.
Nếu Truyền Thông Tinh Đồ và Đồ Uống Phi Chanh đều được anh nắm giữ, như vậy toàn bộ quyền lực của Quân Tứ cũng gần như bị anh nắm trong lòng bàn tay.
Thế nhưng bây giờ Phi Chanh là một cục diện rối rắm, hiện tại nếu anh tiếp nhận cái kia thì quả thực rất bận.
Lúc này khóe mắt anh có chút phiếm hồng, tròng trắng mắt nhiễm tơ máu màu đỏ, thoạt nhìn bộ dáng như thiếu ngủ, không chút nghỉ ngơi.
Xem ra đều là thật.
Được thôi.
Máy ảnh sắp đến tay cũng không có bay đi, trong lòng Khương Ngâm thoải mái hơn nhiều, thận trọng gật đầu: “À.”
Trong thời gian này, Doãn Toại lại nhận điện thoại, sau khi cất điện thoại di động, nhìn về phía cô: “Thứ bảy tuần này ba mẹ em có rảnh không?”
“Hẳn là có.”
“Chuyện ăn cơm liền định ngày hôm đó, tôi trở về sẽ gọi điện thoại cho giáo sư Lương.”
Đột nhiên liền nhắc đến chuyện này, Khương Ngâm còn thật không quen: “Nhanh như vậy?”
“Nhanh sao?” Đuôi mi Doãn Toại hất lên, dựa vào chỗ tựa lưng, tản mạn nhìn qua cô, ngữ khí không rõ ý vị: “Thái độ vừa rồi của em, không phải chê tôi quá chậm?”
“… Tôi chú ý chỉ là máy ảnh, anh đừng hiểu lầm.”
Nói đến máy ảnh, trong lòng Khương Ngâm dần dần có chút ngứa, cô cẩn thận từng li từng tí thử thăm dò hỏi: “Chừng nào thì anh có thể đem nó cho tôi?”
Đầu Doãn Toại ngửa về đằng sau, mệt mỏi nhắm mắt lại, lông mi anh rất dài, dày dặn rủ xuống, mũi anh tuấn, sườn mặt phá lệ tuấn dật, đẹp mắt.
Một lát sau, môi mỏng anh khẽ mở, hững hờ đáp: “Sau khi cưới đi.”
“Hiện tại không được sao?” Khương Ngâm có chút mất mát, vật trân quý như vậy, đương nhiên càng sớm tới tay càng an tâm, nếu không đêm dài lắm mộng a.
Cô nhấp môi dưới, ánh mắt vạn phần mong đợi nhìn sang, cùng anh thương lượng: “Nếu không coi như tôi tạm thời mượn của anh, để tôi làm quen với nó trước một chút?”
Lòng bàn tay Doãn Toại ấn ấn mi tâm, im ắng cự tuyệt.
Không nghĩ tới anh lại khó nói chuyện như vậy, Khương Ngâm cắn cắn môi dưới, có chút nhụt chí.
Con mắt nhấp nháy suy nghĩ một lát, cô nhớ tới chiêu thức đối phó Khương Bái trước kia.
Khương Bái bình thường tương đối thiếu đánh, thích khi dễ cô, nhưng nếu cô nguyện ý chịu thua, nói với anh lời ngon ngọt, kỳ thật vẫn rất dễ dàng đạt được mục đích.
Doãn Toại và Khương Bái quan hệ rất tốt, không chừng vật họp theo loài, anh cũng thích chiêu này.
Cô suy tư, quyết định vì để sớm có ngày nhìn thấy máy ảnh bảo bối, cố gắng lại tranh thủ một chút.
Lông mi cong vút rũ xuống, ấp ủ cảm xúc một hồi, cô mềm giọng mở miệng: “Tôi gọi anh là ca ca tốt còn không được sao?”
Động tác ấn lấy mi tâm của Doãn Toại dừng lại, đôi mắt vừa mở ra nhìn không rõ lắm, mờ mịt, khó hiểu nhìn cô.
Khương Ngâm giương mắt đón tiếp ánh mắt của anh, hai tay dâng lên hướng về phía anh đưa tới, nháy mắt vô tội, bộ dáng nhu thuận đến cực điểm: “Doãn Toại ca ca, cho tôi sính lễ sớm được không?”
Con ngươi đen nhánh của Doãn Toại nhìn qua cô, biểu lộ trên mặt bình tĩnh không lay động, không nhúc nhích chút nào.
Dựa vào tinh thần tốt đẹp “Vì máy ảnh bảo bối, cam nguyện khom lưng nhún nhường”, Khương Ngâm cũng không thu hồi hai tay đang dâng lên, vẫn như cũ mà nhìn anh, không ngừng cố gắng: “Nếu không tôi gọi ông xã sớm để trao đổi?”
Thần sắc Doãn Toại hơi giật mình, hầu kết có chút nhấp nhô.
Ngay sau đó, liền nghe được Khương Ngâm không có nửa điểm chần chừ, mềm mại hướng anh kêu lên: “Ông xã?”
“…”
Doãn Toại hơi ngửa cổ, nới lỏng cà vạt, một tay đặt trên chỗ tựa lưng, nghiêng người qua, dán ở bên tai cô, vô cùng quan tâm nhắc nhở cô: “Tài xế và thư ký đang ngồi phía trước.”
Thanh âm ôn nhu đến mức tựa như lưu luyến vang lên bên tai, Khương Ngâm không kịp cảm nhận phần kiều diễm kia, nụ cười trên mặt chợt cứng đờ ở khóe miệng.
Cô bỗng dưng xoay đầu nhìn về phía trước, tài xế và thư ký Lâm đã cùng thương lượng xong, mỗi người đều nhìn về phía phong cảnh ngoài cửa sổ.
Nháy mắt, bên trong toa xe yên tĩnh đến tĩnh mịch.