Kẹo Cứng - Nãi Thái
Chương 70: Không để ý
Giản Hi mở cửa, chuẩn bị đổi sang dép trong nhà thì thấy có ba đôi giày: một đôi của Giản Nhạc, một đôi của Thần Tự và một đôi giày nữ?
“Tiểu Hi!”
“…Mẹ?”
Giản Hi nhận ra đôi giày nữ rất quen thuộc, giọng nói quen thuộc vang lên ở lối vào. Cô ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là mẹ mình!
Thần Tự theo sau Chung Di, anh tiến lên, cúi xuống lấy đôi dép của Giản Hi từ kệ giày và đặt bên chân cô.
“Mẹ… sao mẹ lại đến đây…”
“Tiểu Nhạc bị thương ở chân nên mẹ đến xem sao.”
Cô đi đến bên mẹ, bối rối quan sát biểu cảm trên khuôn mặt của mẹ. Cô chưa nói chuyện của Thần Tự với bố mẹ.
Chung Di đã lâu không gặp con gái, bình thường chỉ có thể nhìn qua video trên WeChat, khuôn mặt bà hiện lên nụ cười yêu thương, đưa tay khoác lấy cánh tay con gái, cùng đi đến ghế sofa ngồi xuống.
Giản Nhạc đang trốn trong phòng, nghe thấy động tĩnh cũng nhảy ra, chân khập khiễng, cẩn thận nhìn sắc mặt của chị gái, may mà không có vẻ giận dữ.
Thần Tự đi vào bếp gọt ít trái cây đặt lên bàn trà rồi quay lại chuẩn bị bữa tối. Giản Nhạc thấy vậy cũng chạy theo vào bếp.
“Mẹ…chuyện của Thần Tự con định một thời gian nữa mới nói với bố mẹ…”
Cô dự định đợi đến kỳ nghỉ phép, sẽ dẫn Thần Tự và Giản Nhạc về nhà một chuyến để bố mẹ gặp mặt con rể tương lai.
“Mẹ biết rồi, biết sớm cũng tốt.”
“Hai con ở bên nhau lâu rồi, Tiểu Tự lại là người tốt, con sớm nên đưa về nhà gặp bố mẹ rồi!”
Chung Di nhìn vào bếp, chỉ thấy bóng dáng Thần Tự bận rộn, không thấy Giản Nhạc đâu, không biết cậu trốn đi đâu nghỉ ngơi rồi.
Sau khi nhận được tin nhắn của Giản Nhạc, Thần Tự ngay lập tức ngừng công việc, mua một đống đồ ăn rồi vội vàng về nhà. Chung Di còn phải đi xe từ huyện An đến thành phố Giang, khi bà đến cổng khu chung cư, Thần Tự đã đứng đợi sẵn.
“Chào dì, dì là mẹ của Giản Hi phải không?”
“Đúng rồi, cậu là?”
Giản Nhạc đã cho anh xem ảnh của Chung Di, hơn nữa dì và Giản Hi có nét giống nhau, đứng ở cổng anh đã nhận ra ngay.
“Con là bạn trai của Giản Hi, Giản Nhạc bị thương ở chân, hiện đang ở nhà con.”
“Con đưa dì lên ạ!”
Chung Di còn chưa kịp phản ứng, lúc này Giản Nhạc cũng gọi điện cho bà, bà mới biết cậu trai cao lớn trước mặt là bạn trai của con gái mình.
Trên đường đi bà hỏi rất nhiều về hai người, thì ra họ đã bên nhau lâu rồi mà bà chẳng hề hay biết, Giản Nhạc cũng không tiết lộ gì.
Lên đến nhà thấy Giản Nhạc đã ngồi trên sofa chờ. Chàng trai này từ lúc vào nhà đã nhanh nhẹn giúp đỡ, pha nước, rửa hoa quả không thiếu thứ gì, Chung Di có ấn tượng rất tốt về bạn trai của con gái.
“Con muốn tìm thời điểm tốt để nói mà…”
Nhìn thấy mẹ hài lòng về Thần Tự, cô tựa vào vai bà, nắm tay bà làm nũng.
“Mẹ, mẹ có để ý đến công việc của Thần Tự không…”
Cô từng thấy bố của Thần Tự cãi nhau với anh vì công việc của anh, cô lo lắng bố mẹ cũng sẽ không hài lòng với công việc thợ xăm của anh.
Chung Di nhìn con gái đang nói chuyện với giọng điệu cẩn thận, bà hiểu ra ngay. Từ con trai, bà đã biết nhiều về Thần Tự, biết thằng bé là một thợ xăm.
Nhưng có sao đâu, miễn là tốt với Tiểu Hi thì bà cũng không để ý, bà biết chồng mình cũng không để ý.
“Mẹ và bố con chỉ cần người tốt với con.”
“Người tốt là được, thợ xăm cũng rất tốt mà… Đừng vì chuyện này mà làm Tiểu Tự khó chịu.”
“Bố mẹ không để ý đâu.”
“Tiểu Hi!”
“…Mẹ?”
Giản Hi nhận ra đôi giày nữ rất quen thuộc, giọng nói quen thuộc vang lên ở lối vào. Cô ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là mẹ mình!
Thần Tự theo sau Chung Di, anh tiến lên, cúi xuống lấy đôi dép của Giản Hi từ kệ giày và đặt bên chân cô.
“Mẹ… sao mẹ lại đến đây…”
“Tiểu Nhạc bị thương ở chân nên mẹ đến xem sao.”
Cô đi đến bên mẹ, bối rối quan sát biểu cảm trên khuôn mặt của mẹ. Cô chưa nói chuyện của Thần Tự với bố mẹ.
Chung Di đã lâu không gặp con gái, bình thường chỉ có thể nhìn qua video trên WeChat, khuôn mặt bà hiện lên nụ cười yêu thương, đưa tay khoác lấy cánh tay con gái, cùng đi đến ghế sofa ngồi xuống.
Giản Nhạc đang trốn trong phòng, nghe thấy động tĩnh cũng nhảy ra, chân khập khiễng, cẩn thận nhìn sắc mặt của chị gái, may mà không có vẻ giận dữ.
Thần Tự đi vào bếp gọt ít trái cây đặt lên bàn trà rồi quay lại chuẩn bị bữa tối. Giản Nhạc thấy vậy cũng chạy theo vào bếp.
“Mẹ…chuyện của Thần Tự con định một thời gian nữa mới nói với bố mẹ…”
Cô dự định đợi đến kỳ nghỉ phép, sẽ dẫn Thần Tự và Giản Nhạc về nhà một chuyến để bố mẹ gặp mặt con rể tương lai.
“Mẹ biết rồi, biết sớm cũng tốt.”
“Hai con ở bên nhau lâu rồi, Tiểu Tự lại là người tốt, con sớm nên đưa về nhà gặp bố mẹ rồi!”
Chung Di nhìn vào bếp, chỉ thấy bóng dáng Thần Tự bận rộn, không thấy Giản Nhạc đâu, không biết cậu trốn đi đâu nghỉ ngơi rồi.
Sau khi nhận được tin nhắn của Giản Nhạc, Thần Tự ngay lập tức ngừng công việc, mua một đống đồ ăn rồi vội vàng về nhà. Chung Di còn phải đi xe từ huyện An đến thành phố Giang, khi bà đến cổng khu chung cư, Thần Tự đã đứng đợi sẵn.
“Chào dì, dì là mẹ của Giản Hi phải không?”
“Đúng rồi, cậu là?”
Giản Nhạc đã cho anh xem ảnh của Chung Di, hơn nữa dì và Giản Hi có nét giống nhau, đứng ở cổng anh đã nhận ra ngay.
“Con là bạn trai của Giản Hi, Giản Nhạc bị thương ở chân, hiện đang ở nhà con.”
“Con đưa dì lên ạ!”
Chung Di còn chưa kịp phản ứng, lúc này Giản Nhạc cũng gọi điện cho bà, bà mới biết cậu trai cao lớn trước mặt là bạn trai của con gái mình.
Trên đường đi bà hỏi rất nhiều về hai người, thì ra họ đã bên nhau lâu rồi mà bà chẳng hề hay biết, Giản Nhạc cũng không tiết lộ gì.
Lên đến nhà thấy Giản Nhạc đã ngồi trên sofa chờ. Chàng trai này từ lúc vào nhà đã nhanh nhẹn giúp đỡ, pha nước, rửa hoa quả không thiếu thứ gì, Chung Di có ấn tượng rất tốt về bạn trai của con gái.
“Con muốn tìm thời điểm tốt để nói mà…”
Nhìn thấy mẹ hài lòng về Thần Tự, cô tựa vào vai bà, nắm tay bà làm nũng.
“Mẹ, mẹ có để ý đến công việc của Thần Tự không…”
Cô từng thấy bố của Thần Tự cãi nhau với anh vì công việc của anh, cô lo lắng bố mẹ cũng sẽ không hài lòng với công việc thợ xăm của anh.
Chung Di nhìn con gái đang nói chuyện với giọng điệu cẩn thận, bà hiểu ra ngay. Từ con trai, bà đã biết nhiều về Thần Tự, biết thằng bé là một thợ xăm.
Nhưng có sao đâu, miễn là tốt với Tiểu Hi thì bà cũng không để ý, bà biết chồng mình cũng không để ý.
“Mẹ và bố con chỉ cần người tốt với con.”
“Người tốt là được, thợ xăm cũng rất tốt mà… Đừng vì chuyện này mà làm Tiểu Tự khó chịu.”
“Bố mẹ không để ý đâu.”