Kẹo Cứng - Nãi Thái
Chương 3: Giản Nhạc mất mặt
Ban đầu Giản Nhạc rất lo lắng, nhưng khi kim đầu tiên đâm vào, cậu cảm thấy không đau như mọi người nói, dần dần thả lỏng và chủ động bắt chuyện với Thần Tự.
Giản Nhạc đã cho Giản Hi xem hình xăm mà cậu muốn, cô không hiểu tại sao em trai lại muốn xăm một hình như thế trên tay, cô chẳng thấy nó đẹp gì cả, nhìn mãi chỉ thấy giống cành cây.
Mới đầu bố mẹ không đồng ý cho cậu xăm nhưng vì không chịu nổi sự năn nỉ của Giản Nhạc, cuối cùng cũng miễn cưỡng đồng ý.
Hình xăm không lớn nhưng cũng không nhỏ, mùa hè mặc áo ngắn tay cũng không lộ ra nhiều.
Giản Hi im lặng ngồi trên ghế sofa, thỉnh thoảng ngước nhìn Giản Nhạc đang nằm rồi liếc trộm Thần Tự đang cúi mình làm việc.
Giản Nhạc rất thân thiện, luôn chủ động nói chuyện với Thần Tự, nhưng dần dần cậu bắt đầu im lặng, cảm giác đau như nước ấm nấu ếch, ban đầu không thấy gì, nhưng càng lâu cơn đau càng rõ.
Dù trong phòng có điều hòa rất mát nhưng Giản Nhạc vẫn đổ một lớp mồ hôi mỏng vì đau.
“Ái da…đau quá! Anh Thần, anh nhẹ tay chút!”
Ban đầu Giản Nhạc còn cắn chặt môi cố chịu, nhưng giờ cậu không nhịn nổi nữa đành phải kêu lên, tay còn lại căng thẳng nắm chặt vạt áo.
“Còn sớm lắm, mới được chút xíu thôi mà?”
Thần Tự liếc nhìn gương mặt nhăn nhó của Giản Nhạc, tay vẫn không ngừng, kim nhanh chóng và tỉ mỉ đâm vào da thịt.
“… Ái da! Đau quá… chị ơi!”
Từ khi Giản Nhạc kêu lên tiếng đầu tiên, Giản Hi đã cố nín cười nhưng vai vẫn run rẩy.
Thần Tự bị động tĩnh của cô thu hút, liếc nhìn qua. Khi Giản Hi ngước lên nhìn, anh vừa kịp quay lại tiếp tục công việc.
Tim cô như đập mạnh một nhịp, thu lại nụ cười, ngượng ngùng vén tóc ra sau tai.
Giản Nhạc đau quá, kêu la liên tục, nhưng dưới áp lực của Thần Tự không dám cựa quậy hay dừng lại, chỉ có thể gọi chị, như thể Giản Hi có thể cứu cậu.
“Chị…”
Tiếng kêu lớn của Giản Nhạc khiến Giản Hi thấy mất mặt, cô cắn môi, đứng dậy đi đến chỗ cậu, một tay giữ chặt tay cậu, tay kia bịt miệng cậu lại.
Giản Nhạc nhìn chị mình đầy kinh ngạc, miệng vẫn kêu la, nhưng âm thanh chỉ còn là những tiếng ậm ừ, không ai hiểu được cậu nói gì.
Thần Tự nhướng mày trêu chọc, ngước nhìn cô gái trước mặt. Cô không phải là người dễ nhớ ngay từ cái nhìn đầu tiên nhưng trông rất thuần khiết và ngoan ngoãn.
Anh ít gặp người như vậy, vì những cô gái thế này không dám lại gần anh.
Giản Hi chỉ muốn Giản Nhạc im lặng, nhưng ánh mắt của người đàn ông bên cạnh làm cô bối rối ngay.
Cô cảm thấy mặt mình nóng lên, cảm giác như mình đang làm chuyện đáng xấu hổ, tay chân lúng túng không biết để đâu, bàn tay càng giữ chặt miệng Giản Nhạc, lông mi rung lên biểu hiện sự hoang mang của cô.
Cô không dám nhìn anh, chỉ cảm thấy thời gian trôi chậm lại, cố chịu đựng ánh mắt của anh. May là anh chỉ nhìn một chút rồi cúi đầu tiếp tục công việc.
Trái tim đang đập điên cuồng dần bình tĩnh lại, hơi thở cũng nhẹ nhõm hơn, tay cô cũng nới lỏng, cho Giản Nhạc cơ hội thở.
“Chị, chị định làm em ngạt thở chết à!”
Giản Nhạc tránh khỏi tay chị gái, hít thở sâu mấy cái, nhìn chị đầy oán giận.
“Em… đừng la nữa…”
“Nhưng đau lắm! Em không chịu được…”
“Là em muốn xăm mà… cố chịu đi!”
Cô quay lại ngồi trên sofa, có lẽ Giản Nhạc cũng nhận ra mình hơi mất mặt nên tiếng kêu sau đó nhỏ hơn nhiều, tay vẫn nắm chặt vạt áo.
Khi xăm được gần một nửa, Giản Nhạc không chịu nổi nữa, yêu cầu dừng lại để nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục.
Giản Nhạc đã cho Giản Hi xem hình xăm mà cậu muốn, cô không hiểu tại sao em trai lại muốn xăm một hình như thế trên tay, cô chẳng thấy nó đẹp gì cả, nhìn mãi chỉ thấy giống cành cây.
Mới đầu bố mẹ không đồng ý cho cậu xăm nhưng vì không chịu nổi sự năn nỉ của Giản Nhạc, cuối cùng cũng miễn cưỡng đồng ý.
Hình xăm không lớn nhưng cũng không nhỏ, mùa hè mặc áo ngắn tay cũng không lộ ra nhiều.
Giản Hi im lặng ngồi trên ghế sofa, thỉnh thoảng ngước nhìn Giản Nhạc đang nằm rồi liếc trộm Thần Tự đang cúi mình làm việc.
Giản Nhạc rất thân thiện, luôn chủ động nói chuyện với Thần Tự, nhưng dần dần cậu bắt đầu im lặng, cảm giác đau như nước ấm nấu ếch, ban đầu không thấy gì, nhưng càng lâu cơn đau càng rõ.
Dù trong phòng có điều hòa rất mát nhưng Giản Nhạc vẫn đổ một lớp mồ hôi mỏng vì đau.
“Ái da…đau quá! Anh Thần, anh nhẹ tay chút!”
Ban đầu Giản Nhạc còn cắn chặt môi cố chịu, nhưng giờ cậu không nhịn nổi nữa đành phải kêu lên, tay còn lại căng thẳng nắm chặt vạt áo.
“Còn sớm lắm, mới được chút xíu thôi mà?”
Thần Tự liếc nhìn gương mặt nhăn nhó của Giản Nhạc, tay vẫn không ngừng, kim nhanh chóng và tỉ mỉ đâm vào da thịt.
“… Ái da! Đau quá… chị ơi!”
Từ khi Giản Nhạc kêu lên tiếng đầu tiên, Giản Hi đã cố nín cười nhưng vai vẫn run rẩy.
Thần Tự bị động tĩnh của cô thu hút, liếc nhìn qua. Khi Giản Hi ngước lên nhìn, anh vừa kịp quay lại tiếp tục công việc.
Tim cô như đập mạnh một nhịp, thu lại nụ cười, ngượng ngùng vén tóc ra sau tai.
Giản Nhạc đau quá, kêu la liên tục, nhưng dưới áp lực của Thần Tự không dám cựa quậy hay dừng lại, chỉ có thể gọi chị, như thể Giản Hi có thể cứu cậu.
“Chị…”
Tiếng kêu lớn của Giản Nhạc khiến Giản Hi thấy mất mặt, cô cắn môi, đứng dậy đi đến chỗ cậu, một tay giữ chặt tay cậu, tay kia bịt miệng cậu lại.
Giản Nhạc nhìn chị mình đầy kinh ngạc, miệng vẫn kêu la, nhưng âm thanh chỉ còn là những tiếng ậm ừ, không ai hiểu được cậu nói gì.
Thần Tự nhướng mày trêu chọc, ngước nhìn cô gái trước mặt. Cô không phải là người dễ nhớ ngay từ cái nhìn đầu tiên nhưng trông rất thuần khiết và ngoan ngoãn.
Anh ít gặp người như vậy, vì những cô gái thế này không dám lại gần anh.
Giản Hi chỉ muốn Giản Nhạc im lặng, nhưng ánh mắt của người đàn ông bên cạnh làm cô bối rối ngay.
Cô cảm thấy mặt mình nóng lên, cảm giác như mình đang làm chuyện đáng xấu hổ, tay chân lúng túng không biết để đâu, bàn tay càng giữ chặt miệng Giản Nhạc, lông mi rung lên biểu hiện sự hoang mang của cô.
Cô không dám nhìn anh, chỉ cảm thấy thời gian trôi chậm lại, cố chịu đựng ánh mắt của anh. May là anh chỉ nhìn một chút rồi cúi đầu tiếp tục công việc.
Trái tim đang đập điên cuồng dần bình tĩnh lại, hơi thở cũng nhẹ nhõm hơn, tay cô cũng nới lỏng, cho Giản Nhạc cơ hội thở.
“Chị, chị định làm em ngạt thở chết à!”
Giản Nhạc tránh khỏi tay chị gái, hít thở sâu mấy cái, nhìn chị đầy oán giận.
“Em… đừng la nữa…”
“Nhưng đau lắm! Em không chịu được…”
“Là em muốn xăm mà… cố chịu đi!”
Cô quay lại ngồi trên sofa, có lẽ Giản Nhạc cũng nhận ra mình hơi mất mặt nên tiếng kêu sau đó nhỏ hơn nhiều, tay vẫn nắm chặt vạt áo.
Khi xăm được gần một nửa, Giản Nhạc không chịu nổi nữa, yêu cầu dừng lại để nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục.