Kẹo Cứng - Nãi Thái
Chương 19: Gia đình
Giản Hi chọn ba món, cảm thấy hai người ăn vậy là đủ rồi, không ngờ Thần Tự cầm thực đơn lại gọi thêm hai món nữa.
“Có nhiều quá không, ăn không hết thì lãng phí lắm…”
Cô biết rõ sức ăn của mình, lo không ăn hết sẽ lãng phí.
“Không sao đâu, anh ăn nhiều, không hết thì gói về.”
Nhân viên nhận thực đơn từ anh rồi quay ra ngoài, trong phòng chỉ còn hai người, bầu không khí bắt đầu trở nên xấu hổ. Giản Hi không biết đặt tay chân ở đâu, ánh mắt lơ đãng nhìn quanh.
“Nhà em ở đâu? Có phải gốc ở đây không?”
“Ừm, ở huyện An, bố mẹ em đều sống ở đó.”
Bố mẹ Giản Hi mở một quán ăn nhỏ ở quê, bố cô lo việc bếp núc, mẹ cô lo việc phục vụ, dù chỉ là kinh doanh nhỏ nhưng hai vợ chồng rất thích công việc này.
“Cũng không xa, thế sao em lại sống ở đây?”
“Em làm ở bộ phận kiểm định chất lượng của tập đoàn Giang Đại, chọn nhà gần chỗ làm cho tiện.”
Hơn nữa, giá thuê nhà ở đây cũng không đắt.
“Giang Đại? Em học đại học ở Giang Đại à?”
“Ừ, em vừa tốt nghiệp một năm, chuyên ngành hóa học. Em trai em học ngành y ở Đại học Ngũ Giang.”
“Chắc em học giỏi lắm, học ở Giang Đại mà còn làm việc trong công ty của Giang Đại…Bố mẹ anh đều là giảng viên ở Giang Đại.”
Bố mẹ Thần Tự đều sống ở trung tâm thành phố, anh tự mua nhà ở một mình, rất ít khi tới lui chỗ bố mẹ.
“Bác trai bác gái đều là giảng viên ở Giang Đại à! Giỏi thật đấy!”
Giản Hi luôn ngưỡng mộ các giảng viên của Giang Đại, cảm thấy họ rất tài giỏi, không ngờ bố mẹ Thần Tự cũng làm việc ở đó.
Ánh mắt cô sáng lên sự ngưỡng mộ, anh mất tự nhiên nên gãi cổ, ánh mắt hơi chán chường, đúng lúc này nhân viên phục vụ đẩy xe mang món ăn lên nên không tiếp tục chủ đề này nữa.
Nhìn một bàn đầy những món ăn hấp dẫn, cô cảm thấy chắc chắn ngon hơn cả món Giản Nhạc làm.
Thấy vẻ háo hức của cô, Thần Tự đưa đũa cho cô rồi gắp mỗi món một ít vào bát cho cô.
“Ngon lắm!”
“Vậy thì ăn nhiều vào.”
Nói xong anh lại múc một bát canh đặt bên cạnh cô, tự mình cũng lấy một bát cơm bắt đầu ăn.
Nhà hàng này khá nổi tiếng, trước đây bố mẹ anh khi tụ họp hoặc cần nhờ vả ai đó đều chọn nơi này, nhưng mỗi lần như vậy anh đều không thích đến đây.
Khi vào đại học, bố mẹ Thần Tự đều muốn anh làm giảng viên nhưng anh không muốn mọi thứ đều do bố mẹ quyết định, cuối cùng khi nộp đơn xét tuyển, anh chọn ngành y dù không thích ngành này.
Rõ ràng Bố mẹ Thần Tự không hài lòng với hành động của con trai nhưng cũng không thể thay đổi gì, sau khi anh tốt nghiệp, họ dùng mọi mối quan hệ đưa anh vào làm ở một bệnh viện tốt trong thành phố.
Cứ nghĩ anh sẽ yên phận làm bác sĩ, không ngờ chưa đến một năm, anh đã đánh nhau với người nhà bệnh nhân rồi nghỉ việc, trở thành thợ xăm.
Biết chuyện này, bố Thần Tự suýt ngất vì giận, hai người rất bất lực với đứa con không nghe lời, mối quan hệ vốn đã không tốt giờ càng ít liên lạc hơn.
Thần Tự không thích bố mẹ gì cũng nói muốn tốt cho anh nhưng lại bắt anh làm những việc anh không thích, không thích họ phán xét đam mê của mình cũng không thích cuộc sống chỉ dựa vào mối quan hệ của bố mẹ.
Nghề thợ xăm có thể bị coi là không đàng hoàng trong mắt bố mẹ và thế hệ trước, nhưng đó là điều Thần Tự yêu thích.
Thần Tự ăn rất khỏe, bát cơm nhỏ ở nhà hàng anh đã ăn ba bát, còn Giản Hi thì chưa hết một bát.
Cô cố gắng ăn hết bát cơm trước mặt, xoa cái bụng hơi phồng lên, cả người nằm bẹp trên ghế không muốn cử động.
Thần Tự cũng đã ăn xong, anh lấy một tờ giấy lau miệng rồi lấy thêm tờ nữa, tiến lại gần Giản Hi đang lim dim nhìn trần nhà, một tay giữ đầu cô, một tay dùng giấy lau miệng cho cô.
“Có nhiều quá không, ăn không hết thì lãng phí lắm…”
Cô biết rõ sức ăn của mình, lo không ăn hết sẽ lãng phí.
“Không sao đâu, anh ăn nhiều, không hết thì gói về.”
Nhân viên nhận thực đơn từ anh rồi quay ra ngoài, trong phòng chỉ còn hai người, bầu không khí bắt đầu trở nên xấu hổ. Giản Hi không biết đặt tay chân ở đâu, ánh mắt lơ đãng nhìn quanh.
“Nhà em ở đâu? Có phải gốc ở đây không?”
“Ừm, ở huyện An, bố mẹ em đều sống ở đó.”
Bố mẹ Giản Hi mở một quán ăn nhỏ ở quê, bố cô lo việc bếp núc, mẹ cô lo việc phục vụ, dù chỉ là kinh doanh nhỏ nhưng hai vợ chồng rất thích công việc này.
“Cũng không xa, thế sao em lại sống ở đây?”
“Em làm ở bộ phận kiểm định chất lượng của tập đoàn Giang Đại, chọn nhà gần chỗ làm cho tiện.”
Hơn nữa, giá thuê nhà ở đây cũng không đắt.
“Giang Đại? Em học đại học ở Giang Đại à?”
“Ừ, em vừa tốt nghiệp một năm, chuyên ngành hóa học. Em trai em học ngành y ở Đại học Ngũ Giang.”
“Chắc em học giỏi lắm, học ở Giang Đại mà còn làm việc trong công ty của Giang Đại…Bố mẹ anh đều là giảng viên ở Giang Đại.”
Bố mẹ Thần Tự đều sống ở trung tâm thành phố, anh tự mua nhà ở một mình, rất ít khi tới lui chỗ bố mẹ.
“Bác trai bác gái đều là giảng viên ở Giang Đại à! Giỏi thật đấy!”
Giản Hi luôn ngưỡng mộ các giảng viên của Giang Đại, cảm thấy họ rất tài giỏi, không ngờ bố mẹ Thần Tự cũng làm việc ở đó.
Ánh mắt cô sáng lên sự ngưỡng mộ, anh mất tự nhiên nên gãi cổ, ánh mắt hơi chán chường, đúng lúc này nhân viên phục vụ đẩy xe mang món ăn lên nên không tiếp tục chủ đề này nữa.
Nhìn một bàn đầy những món ăn hấp dẫn, cô cảm thấy chắc chắn ngon hơn cả món Giản Nhạc làm.
Thấy vẻ háo hức của cô, Thần Tự đưa đũa cho cô rồi gắp mỗi món một ít vào bát cho cô.
“Ngon lắm!”
“Vậy thì ăn nhiều vào.”
Nói xong anh lại múc một bát canh đặt bên cạnh cô, tự mình cũng lấy một bát cơm bắt đầu ăn.
Nhà hàng này khá nổi tiếng, trước đây bố mẹ anh khi tụ họp hoặc cần nhờ vả ai đó đều chọn nơi này, nhưng mỗi lần như vậy anh đều không thích đến đây.
Khi vào đại học, bố mẹ Thần Tự đều muốn anh làm giảng viên nhưng anh không muốn mọi thứ đều do bố mẹ quyết định, cuối cùng khi nộp đơn xét tuyển, anh chọn ngành y dù không thích ngành này.
Rõ ràng Bố mẹ Thần Tự không hài lòng với hành động của con trai nhưng cũng không thể thay đổi gì, sau khi anh tốt nghiệp, họ dùng mọi mối quan hệ đưa anh vào làm ở một bệnh viện tốt trong thành phố.
Cứ nghĩ anh sẽ yên phận làm bác sĩ, không ngờ chưa đến một năm, anh đã đánh nhau với người nhà bệnh nhân rồi nghỉ việc, trở thành thợ xăm.
Biết chuyện này, bố Thần Tự suýt ngất vì giận, hai người rất bất lực với đứa con không nghe lời, mối quan hệ vốn đã không tốt giờ càng ít liên lạc hơn.
Thần Tự không thích bố mẹ gì cũng nói muốn tốt cho anh nhưng lại bắt anh làm những việc anh không thích, không thích họ phán xét đam mê của mình cũng không thích cuộc sống chỉ dựa vào mối quan hệ của bố mẹ.
Nghề thợ xăm có thể bị coi là không đàng hoàng trong mắt bố mẹ và thế hệ trước, nhưng đó là điều Thần Tự yêu thích.
Thần Tự ăn rất khỏe, bát cơm nhỏ ở nhà hàng anh đã ăn ba bát, còn Giản Hi thì chưa hết một bát.
Cô cố gắng ăn hết bát cơm trước mặt, xoa cái bụng hơi phồng lên, cả người nằm bẹp trên ghế không muốn cử động.
Thần Tự cũng đã ăn xong, anh lấy một tờ giấy lau miệng rồi lấy thêm tờ nữa, tiến lại gần Giản Hi đang lim dim nhìn trần nhà, một tay giữ đầu cô, một tay dùng giấy lau miệng cho cô.