Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Cho Rằng Tôi Thích Cậu Ta
Chương 64: Phó Chu gặp cha của Giang Hành Thâm
Editor: Toả Toả
Những trận mưa to mùa hè thường đến bất ngờ và nhanh chóng, sáng hôm sau trời đã quang đãng, nhưng đến tối, những cơn mưa giông lại ập xuống, dữ dội hơn cả ngày hôm trước.
Giang Hành Thâm và Phó Chu từ siêu thị trở về, may là khi đã tới cổng khu chung cư trời mới mưa, nên trên người cũng không bị ướt nhiều.
Cậu giũ nước mưa trên quần áo, sau đó lấy một chiếc khăn sạch đưa cho Phó Chu, định bảo hắn lau khô nước trên người.
Phó Chu nhận lấy khăn, nhưng lại nâng tay Giang Hành Thâm lên, cẩn thận lau khô cánh tay ướt của cậu: "Mau đi tắm rửa thay quần áo đi, kẻo bị cảm lạnh mất."
"Khăn này là đưa cho cậu." Giang Hành Thâm cạn lời: "Trời nóng thế này, sao mà cảm được."
"Nghe lời chút đi." Phó Chu vén mớ tóc ướt trên trán cậu ra rồi cười, hài lòng như đang tranh công: "Tôi đi nấu cơm, dạo gần đây vừa học được mấy món từ mẹ tôi."
Đến giờ cơm tối, Giang Hành Thâm nhìn những món ăn trông rất ngon mắt trên bàn, cảm thấy đúng là có sự khác biệt về năng khiếu nấu nướng giữa người với người.
Ăn xong, Giang Hành Thâm ngồi vào bàn học trong phòng ngủ, mở sách bài tập ra làm, làm được một lát, khi cậu đang giải đến câu hỏi vật lý lớn cuối cùng, đèn trong phòng bỗng nhiên vụt tắt.
Cậu lần mò nhìn ra ngoài cửa sổ, trời cũng tối om, mưa lớn vẫn chưa ngừng, thỉnh thoảng trên trời còn loé lên vài tia chớp.
Có lẽ là mất điện rồi.
Giang Hành Thâm bật đèn bàn sạc điện, trong ánh sáng yếu ớt chợt nhớ ra Phó Chu vẫn đang tắm trong phòng tắm.
Cậu lập tức cầm đèn đi ra ngoài, khi định đưa tay kéo cửa phòng ngủ, tay nắm cửa lại tự động vặn xuống.
Alpha cái cao vai rộng, cảm giác áp bách cơ hồ hóa thành thực chất, bởi vì ăn mặc đơn bạc ngắn tay, có thể ẩn ẩn nhìn ra cánh tay phần vai lưu sướng kiên cố cơ bắp đường cong.
Alpha sức dài vai rộng, sự áp đảo gần như hiện hữu rõ ràng, vì hắn đang mặc áo tay ngắn mỏng manh, thế nên có thể lờ mờ thấy những đường nét cơ bắp rắn chắc trên cánh tay và vai.
Ánh mắt hắn dần trở nên lạnh lùng và cảnh giác, hắn chưa bao giờ gặp người đàn ông trước mặt này.
Ánh sáng từ đèn bàn chỉ chiếu được một khoảng hẹp, Giang Hành Thâm không để ý thấy chiếc ghế phía trước, Phó Chu muốn nhắc nhở cũng đã muộn.
Bên kia ——
Bóng đêm thật sự có thể khơi dậy nhiều cảm xúc và cả những hormone kỳ lạ của con người, Giang Hành Thâm nghĩ lạc đề.
Cậu bị vướng vào chân ghế, loạng choạng một chút, may mà Phó Chu kịp thời đưa tay ra đỡ, giữ cậu thật vững vàng.
Cậu mím môi: "Tôi đâu nói cậu không tốt."
Cậu sống một mình ở nhà, cơ sở vật chất của khu chung cư cũng khá cũ kỹ, gặp phải thời tiết xấu như sấm sét, mưa giông thường hay bị mất điện, thế nên cậu đã chuẩn bị sẵn nhiều nguồn sáng dự phòng.
Cậu tưởng rằng mình đã chặn họng được Phó Chu, nhưng không ngờ lại tự đào hố cho mình.
Cậu đưa đèn bàn cho Phó Chu cầm, mình thì định đến bàn học cất sách bài tập.
Cha của Giang Hành Thâm? Làm sao có thể, Thâm Thâm luôn sống một mình, cũng chưa bao giờ nhắc đến cha mẹ, phỏng chừng là một kẻ lừa đảo nào đó.
Chỉ là chỗ đỡ có hơi không ổn lắm.
Chính hắn một người ở nhà trụ, tiểu khu bất động sản phương tiện lại tương đối cũ xưa, gặp được sét đánh trời mưa ác liệt thời tiết thường xuyên phát sinh cúp điện tình huống, cho nên liền bị không ít dự phòng nguồn sáng.
Chính là đỡ vị trí có chút không thể nói tới không ổn.
Cho dù nhìn không thấy, nhưng Phó Chu cơ hồ có thể tưởng tượng tới tay trung nắm eo là cái dạng gì, rốt cuộc ngày hôm qua đánh bậy đánh bạ nhìn đến quá.
Chuông vang lên hai giây, cửa được mở ra, khuôn mặt Giang Hành Thâm xuất hiện trước mắt hắn.
Cơm chiều thời gian, Giang Hành Thâm nhìn trên bàn bán tương tương đương không tồi đồ ăn, cảm thấy người cùng người ở nấu cơm này mặt trên thật là có thiên phú khác nhau,
Cơm nước xong, Giang Hành Thâm ở phòng ngủ án thư mở ra sách bài tập, viết trong chốc lát, đang lúc hắn ở tính toán cuối cùng một đạo vật lý đại đề thời điểm, trong phòng đèn bỗng nhiên tắt.
Cùng lúc đó, nam nhân cũng ở đánh giá hắn, sau đó nhếch miệng cười, "Ngươi là Giang Hành Thâm đồng học đi?"
Cùng lúc đó, người đàn ông cũng đang quan sát hắn, sau đó nhếch mép cười: "Mày là bạn học của Giang Hành Thâm phải không?"
Da Giang Hành Thâm không khỏi run lên, hơi nghiêng đầu muốn tránh đi, nhưng dường như không có tác dụng: "Không giận, cậu tránh xa tôi ra chút."
Dù không nhìn thấy, nhưng Phó Chu gần như có thể tưởng tượng ra hình dáng của vòng eo mà hắn đang nắm, dù sao ngày hôm qua cũng đã vô tình nhìn thấy rồi.
Eo của Giang Hành Thâm vốn nhạy cảm và sợ nhột, mặc dù trong tình huống khẩn cấp không có phản ứng gì, nhưng khi đã đứng vững lại thì bắt đầu cảm thấy không quen: "Được rồi, cảm ơn cậu."
Giang Hành Thâm biết Phó Chu có khi không lý trí cũng rất phạm hỗn, sờ soạng xuống phía dưới bắt lấy cánh tay hắn, ý đồ kéo ra: "Ngươi không chê nhiệt sao."
Giang Hành Thâm biết Phó Chu đôi khi không lý trí và cũng khá cứng đầu, cậu mò xuống nắm lấy cánh tay hắn, cố kéo ra: "Cậu không thấy nóng sao?"
Giang Hành Thâm cảm thấy hắn ở chơi văn tự trò chơi, xụ mặt không nghĩ nói chuyện.
Giang Hành Thâm cảm thấy hắn đang chơi chữ, xụ mặt không muốn nói thêm gì nữa.
Giang Hành Thâm cùng Phó Chu từ siêu thị trở về, cũng may đến tiểu khu cửa thời điểm mới hạ vũ, trên người cũng không ướt nhiều ít.
Giang Hành Thâm dùng không ít thời gian đi chọn lựa quà sinh nhật, cuối cùng tuyển một chi màu đen bút máy, dùng đóng gói hộp bao lên, đặt ở phòng ngủ trên bàn sách.
Giang Hành Thâm dừng lại, lắc đầu: "Cúp điện liền không viết."
Giang Hành Thâm dừng lại, lắc đầu: "Cúp điện thì không làm nữa."
Giang Hành Thâm eo vốn dĩ liền mẫn cảm sợ ngứa, tuy rằng khẩn cấp dưới tình huống không phản ứng, nhưng đứng vững lúc sau liền không thích ứng lên, "Hảo, cảm ơn."
Giang Hành Thâm hắn ba? Sao có thể, thật sâu vẫn luôn là một người trụ, cũng không đề qua phụ mẫu của chính mình, không chừng là từ đâu ra kẻ lừa đảo.
Giang Hành Thâm không nhìn rõ biểu cảm của hắn, nhưng lại có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt sắc bén như chất vấn đang lướt qua mặt mình.
Giang Hành Thâm làn da không khỏi một trận run rẩy, hơi hơi nghiêng đầu muốn tránh đi, lại giống như không làm nên chuyện gì, "Không sinh khí, ngươi ly ta xa một chút."
Giang Hành Thâm mày thực mau nhăn lại, đối hắn lưu manh lên tiếng có chút xấu hổ buồn bực lại có chút nóng nảy: "Buông tay."
Giang Hành Thâm mở ra nạp điện thức đèn bàn, ở mỏng manh nguồn sáng trung bỗng dưng nhớ tới, Phó Chu còn ở phòng tắm tắm rửa.
Giang Hành Thâm nâng lên đôi mắt, rũ tại bên người ngón tay cuộn cuộn: "Ngươi... Thoạt nhìn còn có chuyện muốn nói."
Giang Hành Thâm ngước mắt lên, các ngón tay buông thõng bên cạnh khẽ co lại: "Cậu... Trông như còn muốn nói gì đó."
Giang Hành Thâm nhanh chóng nhíu mày, có hơi xấu hổ và luống cuống trước lời nói lưu manh của hắn: "Buông tay ra."
Giang Hành Thâm nhìn bóng dáng mơ hồ của hắn, có chút khó hiểu, đúng lúc này đèn sợi đốt trên trần nhà bật sáng lại, khiến cậu bị kích thích phải chớp mắt.
Giang Hành Thâm nhìn hắn mơ hồ hình dáng, có chút không thể hiểu được, đúng lúc này đỉnh đầu đèn dây tóc khôi phục ánh sáng, đem hắn kích thích đôi mắt đóng một chút.
Giang Hành Thâm thấy không rõ đối phương biểu tình, lại có thể rõ ràng cảm giác được hắn sắc bén chất vấn ánh mắt ở chính mình trên mặt tự do.
Giang Hành Thâm thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Không có, ngươi tẩy hảo?"
Giang Hành Thâm thở phào nhẹ nhõm: "Không có, cậu tắm xong rồi à?"
Giang Hành Thâm đã dành khá nhiều thời gian để chọn quà sinh nhật, cuối cùng chọn một cây bút máy màu đen, gói lại bằng hộp quà, để trên bàn học trong phòng ngủ.
Giang Phạt có chút e dè, lùi lại hai bậc cầu thang, miệng chửi bới rồi bỏ đi.
Giang Phạt có chút phạm túng, sau này lui hai bước bậc thang, trong miệng hùng hùng hổ hổ đi rồi.
Giang Phạt cũng không kiêng dè, gọn gàng dứt khoát: "Ta? Ta là hắn ba, thân ba."
Giang Phạt cũng không vòng vo, thẳng thắn nói: "Tao? Tao là cha nó, cha ruột."
Giang Phạt mặt mang khinh thường: "Cút ngay, nhà của chúng ta sự còn dùng không ngươi quản."
Hai người lược hiện trầm mặc như vậy đứng vài giây, đương nhiên này khả năng chỉ là đối Giang Hành Thâm mà nói, hắn nhịn không được mở miệng: "Ngươi không quay về tại đây làm gì."
Hai người đứng im lặng như vậy vài giây, tất nhiên điều này có thể chỉ là đối với Giang Hành Thâm mà thôi, cậu không nhịn được mở miệng: "Cậu không quay về mà đứng đây làm gì?"
Hắn bị ghế dựa chân vướng đến, lảo đảo một chút, cũng may Phó Chu kịp thời duỗi tay, bền chắc mà đỡ.
Hắn bỗng chốc không biết phải mở lời thế nào, chợt nhớ ra sắp đến sinh nhật mình, bèn ấp úng nói: "Vài ngày nữa là sinh nhật tôi, cậu cũng đến được không? Chúng ta cùng nhau đón."
Hắn cho rằng sặc Phó Chu, lại không nghĩ rằng cho chính mình đào hố.
Hắn kỳ thật ấp ủ suy nghĩ cuối cùng nói: Thật sâu, chúng ta nói đi.
Hẳn là cúp điện.
Hắn lại bắt đầu không giữ được bình tĩnh, trầm thấp nói: "Thâm Thâm, eo của cậu nhỏ quá."
Hắn lại không bình tĩnh, thấp thấp nói: "Thật sâu, ngươi eo hảo tế."
Hắn lập tức cầm đèn đi ra ngoài, đang muốn duỗi tay kéo phòng ngủ môn thời điểm, then cửa tay chính mình xuống phía dưới vặn ra.
Hắn một chút không biết như thế nào mở miệng, nhớ tới lập tức liền phải đến sinh nhật, vì thế ấp úng nói: "Quá mấy ngày là ta sinh nhật, ngươi cũng tới được chưa? Chúng ta một khối quá."
Hắn ngay từ đầu cũng không để ý, thẳng đến nam nhân cùng hắn đồng dạng ở lầu 5 hàng hiên chỗ dừng lại.
Hắn nhấp môi: "Chưa nói ngươi không tốt."
Hắn nửa dựa vào tay vịn cầu thang thượng, thần sắc lười nhác khó thuần, tràn ngập đầu đường lưu manh hơi thở, "Nói cách khác liền thỉnh ngươi về đi."
Hắn nửa tựa vào lan can cầu thang, vẻ mặt lười biếng bất cần, đầy dáng vẻ của một tên du côn đường phố: "Nếu không thì mời ông về cho."
Hắn quyết định không kể lại chuyện này cho Giang Hành Thâm, đừng nói đến mối quan hệ giữa Giang Hành Thâm và cha cậu thế nào, chỉ cần nhìn thấy việc người đàn ông kia không dám gọi một cú điện thoại cũng đủ hiểu ông ta đến đây để gây rối, có khi thật sự là kẻ lừa đảo.
Hắn quyết định không đem chuyện này nói cho Giang Hành Thâm, trước không nói Giang Hành Thâm cùng phụ thân cảm tình quan hệ thế nào, chỉ bằng vừa rồi nam nhân kia liền cái điện thoại cũng không dám đánh, liền biết là tới cửa tìm tra, nói không chừng chính là cái kẻ lừa đảo.
Hắn run run trên quần áo xối đến nước mưa, sau đó cầm một cái sạch sẽ khăn lông cấp Phó Chu, muốn cho hắn đem trên người thủy lau lau.
Hắn sờ soạng nhìn về phía ngoài cửa sổ, cũng là đen kịt một mảnh, mưa to còn tại hạ, không trung thường thường xẹt qua vài đạo tia chớp.
Hắn trong ánh mắt nhiễm lạnh băng cảnh giác, trước mắt người nam nhân này là trước nay chưa thấy qua.
Hắn đem đèn bàn cấp Phó Chu cầm, chính mình muốn đi án thư đem sách bài tập cấp phóng lên.
Không khí trở nên dính chặt và ngột ngạt, ngay khi cậu cảm thấy mình không thể thở nổi thì giọng nói của Phó Chu vang lên: "Không giống, tất nhiên là không giống."
Không khí trở nên sền sệt hít thở không thông, liền ở hắn cảm giác muốn hô hấp không lên thời điểm, Phó Chu thanh âm vang lên, "Là không giống nhau, đương nhiên không giống nhau."
Lập tức muốn tới Phó Chu sinh nhật?
Liền tính là thật sự, lâu như vậy không thấy quá chính mình nhi tử, cũng không phải là cái gì thứ tốt.
Lời nói chưa xuất khẩu, hắn trong đầu bỗng nhiên hiện lên cái gì, lại ngạnh sinh sinh mà đem những lời này nghẹn trở về, sửa lời nói: "Thật sâu, ngươi chờ ta."
Lúc đầu hắn không để ý, cho đến khi người đàn ông đó cũng dừng lại ở hành lang tầng năm giống hắn.
Mãi cho đến hắn biến mất ở tầm mắt bên trong, Phó Chu lại đợi vài phút, bảo đảm người hoàn toàn rời đi, sau đó mới ấn vang Giang Hành Thâm gia chuông cửa.
Mặt Giang Phạt mang đầy khinh miệt: "Biến đi, chuyện nhà tụi tao không cần mày xen vào."
Mùa hạ mưa to tới lại cấp lại mau, ngày hôm sau buổi sáng thiên đều đã trong, kết quả vừa đến buổi tối lại dông tố đại tác phẩm lên, so ngày hôm qua tới còn muốn tấn mãnh.
Ngắn ngủi suy tư sau, Giang Hành Thâm thu thu mí mắt, gật đầu: "Hảo."
Ngay cả khi là thật, không gặp con trai mình lâu như vậy, cũng chẳng phải người tốt gì.
Nghe ông ta nhắc đến Giang Hành Thâm, tim Phó Chu giật thót, nhưng không trả lời, từ trên nhìn xuống ông ta, trong tiềm thức không có thiện cảm: "Ông là ai?"
Nhưng lời chưa kịp thốt ra, trong đầu hắn bỗng loé lên điều gì đó, đành mạnh mẽ nuốt ngược câu nói ấy vào, sửa lời nói: "Thâm Thâm, cậu chờ tôi."
Nói xong lúc sau, hắn phát hiện Phó Chu không buông tay cũng không hé răng.
Ống đèn bàn vừa hay bị đè lên chăn, thế nên nguồn sáng duy nhất trong phòng cũng lập tức tắt ngấm.
Ở phía bên kia ——
Ở đêm hè mưa to cuồng sậu trung, nhỏ hẹp oi bức trong phòng dật tràn ra nói không rõ tâm tư, hai người chi gian sở hữu vi diệu bắt đầu vô hạn bành trướng lên men, chỉ cần một cái rất nhỏ cơ hội liền sẽ chọc phá nổ tung, kết quả ai đều không thể hiểu hết.
Phần lưng dưới cảm nhận được một vùng nhiệt nóng bỏng, xuyên qua lớp vải mỏng của áo truyền đến da thịt, sức lực rõ ràng.
Phó Chu bỏ ngoài tai lời nói đó: "Nếu ông muốn tìm cậu ấy, bây giờ gọi điện cho cậu ấy đi, cậu ấy nói đồng ý thì tôi mới tin."
Phó Chu buông tay, kéo ra hai người khoảng cách, ngữ khí trở nên trịnh trọng lên, lại che giấu không được trong đó gập ghềnh, "Thật sâu, ta khi còn nhỏ liền nói nhiều, thích quấn lấy ngươi, hiện tại cũng là."
Phó Chu buông tay, mở rộng khoảng cách giữa hai người, giọng nói trở nên nghiêm túc hơn nhưng lại không che giấu được sự lúng túng bên trong: "Thâm Thâm, từ nhỏ tôi đã nói nhiều, thích bám lấy cậu, bây giờ cũng vậy."
Phó Chu cười khẽ rồi ghé sát lại, sống mũi cao gần như chạm vào má cậu.
Phó Chu cười khẽ để sát vào, cao thẳng mũi cơ hồ xoa hắn gương mặt.
Phó Chu lấy ra di động xem thời gian, "Hiện tại mới 7 giờ, khi nào sẽ đến điện?"
Phó Chu mắt điếc tai ngơ, "Ngươi nếu là tìm hắn, hiện tại liền cho hắn gọi điện thoại, hắn nói đồng ý ta mới tin."
Phó Chu nghe hắn nhắc tới Giang Hành Thâm, trong lòng run lên, vẫn chưa trả lời, tầm mắt nhìn xuống hắn, trong tiềm thức không có hảo cảm, "Ngươi là ai?"
Phó Chu nhớ rằng khu chung cư này mỗi tầng có hai căn hộ, hơn nữa hắn thường xuyên đến đây, đã biết rõ người ở đối diện nhà Giang Hành Thâm là một cặp vợ chồng trung niên, đôi khi gặp họ còn chào hỏi vài câu.
Phó Chu nhớ rõ này tiểu khu là một tầng hai hộ, hơn nữa hắn mỗi ngày đều tới này, đã biết Giang Hành Thâm đối diện hộ gia đình trông như thế nào, là một đôi trung niên phu thê, có khi gặp phải còn sẽ chào hỏi lao hai câu.
Phó Chu rút điện thoại ra xem giờ: "Bây giờ mới bảy giờ, không biết khi nào mới có điện lại?"
Phó Chu sinh nhật là tám tháng mười hào, tính một chút thời gian, còn có bốn ngày.
Phó Chu sững lại.
Phó Chu sửng sốt.
Phó Chu tâm tình một chút liền sung sướng lên, "Chờ lâu rồi không, trên đường có điểm kẹt xe, liền tới chậm điểm."
Phó Chu tay thay đổi cái phương hướng, càng vì quá mức mà đem Giang Hành Thâm ôm lại đây, siết chặt hắn eo, ngang ngược vô lý nói: "Không buông."
Phó Chu tiếp nhận khăn lông, nâng lên Giang Hành Thâm tay, đem hắn cánh tay thượng thủy lau khô, "Mau đi tắm rửa thay quần áo, bằng không bị cảm."
Phó Chu đầu óc chuyển thực mau, nói: "Ngươi như vậy để ý ta đối với ngươi cùng đối những người khác giống nhau hay không làm gì?"
Phó Chu đến khu chung cư, khi đi về phía toà nhà tương ứng, có một người đàn ông trông bảnh bao nhưng lại lôi thôi lếch thếch cũng đi cùng hướng với hắn.
Phó Chu đi vào tiểu khu, hướng đối ứng lâu đống đi thời điểm, có một cái bộ dáng đoan chính nhưng lôi thôi lếch thếch nam nhân cũng cùng hắn đi phương hướng giống nhau.
Phó Chu đồng tử phóng đại, đầu óc lần đầu tiên chuyển bay nhanh.
Sắp đến sinh nhật Phó Chu rồi?
Sau eo dán lên tới một mảnh nóng bỏng độ ấm, cách hơi mỏng quần áo vải dệt truyền lại đến da thịt máu, lực đạo tồn tại cảm rõ ràng.
Sau khi nói xong, cậu nhận ra Phó Chu vẫn chưa buông tay cũng không lên tiếng.
Sau một thoáng suy nghĩ, Giang Hành Thâm nheo mắt lại, gật đầu: "Được."
Sinh nhật Phó Chu là ngày 10 tháng 8, tính ra thì chỉ còn bốn ngày nữa.
Sự bình tĩnh và dũng khí được dựng lên trong bóng tối vừa rồi hoàn toàn sụp đổ, mặt Phó Chu lập tức đỏ lên: "Tôi, tôi muốn nói ——"
Tâm trạng Phó Chu lập tức trở nên vui vẻ: "Đợi lâu chưa? Trên đường bị kẹt xe nên tôi đến trễ chút."
Tay Phó Chu đổi hướng, còn quá đáng hơn mà kéo Giang Hành Thâm lại gần, siết chặt lấy eo cậu, ngang ngược vô lý nói: "Không buông."
Thậm chí, tay hắn đặt khá thấp, còn có thể cảm nhận được một sự nhấp nhô khác.
Thậm chí hắn tay phóng vị trí tương đối dựa hạ, còn có thể cảm nhận được một khác tầng phập phồng.
Thật ra hắn đang định nói câu cuối cùng: Thâm Thâm, chúng ta hẹn hò đi.
Tới rồi tám tháng mười hào hôm nay, Phó Chu nói chính mình sẽ tìm đến hắn, vì thế hắn liền ở trong nhà biên làm bài tập biên chờ.
Trong bóng tối, hơi thở của hai người hoà quyện vào nhau, giữa tiếng sấm chớp rền vang, hoà lẫn với nhịp tim hỗn loạn và dữ dội của ai đó.
Trong bóng tối hai người hơi thở đan xen dây dưa, sấm sét ầm ầm gian, hỗn không biết ai hỗn độn kịch liệt tiếng tim đập.
Trong cơn mưa đêm dữ dội của mùa hè, căn phòng nhỏ hẹp và ngột ngạt tràn ngập những cảm xúc không rõ ràng, tất cả những điều nhỏ nhặt giữa hai người bắt đầu mở rộng và lên men vô tận, chỉ cần một cơ hội nhỏ cũng có thể bùng nổ, kết quả thì không ai biết được.
Trong vài giây, Phó Chu đã nhanh chóng sắp xếp thông tin này, đứng chắn trước lối cầu thang: "Ông đến tìm Giang Hành Thâm làm gì?"
Vài giây thời gian, Phó Chu cũng đã loát thanh cái này tin tức, che ở cửa thang lầu, "Ngươi tới tìm Giang Hành Thâm làm gì?"
Vang lên hai giây, môn bị mở ra, Giang Hành Thâm mặt xuất hiện ở trước mắt.
Vừa rồi trong bóng tối xây bình tĩnh cùng dũng khí toàn sụp xuống, Phó Chu mặt nháy mắt đỏ lên, "Ta, ta tưởng nói ——"
Đã ở đây lâu như vậy, nếu còn sợ thì trước kia sống kiểu gì.
Đầu óc Phó Chu xoay chuyển rất nhanh, nói: "Cậu quan tâm tôi đối với cậu và với người khác có giống nhau hay không làm gì?"
Đêm tối thật sự có thể gợi lên người rất nhiều cảm tính cảm xúc cùng một ít kỳ quái hormone, Giang Hành Thâm lỗi thời mà nghĩ thầm.
Đèn bàn ánh sáng chỉ có thể chiếu thấy hẹp hòi một phương, Giang Hành Thâm không chú ý tới phía trước phóng ghế dựa, Phó Chu tưởng nhắc nhở cũng đã không còn kịp rồi.
Đèn bàn đèn quản vừa vặn bị áp đến chăn thượng, vì thế trong phòng duy nhất nguồn sáng cũng nháy mắt tối sầm đi xuống.
Đến ngày 10 tháng 8, Phó Chu nói sẽ đến tìm cậu, thế nên cậu vừa làm bài tập vừa đợi ở nhà.
Đèn đặt ở căn phòng nhỏ mà Phó Chu đang ngủ, Giang Hành Thâm định đi qua đó tìm, nhưng ngay sau đó lại bị ngăn lại.
Đèn đặt ở Phó Chu hiện tại ngủ cái kia trong căn phòng nhỏ, Giang Hành Thâm muốn qua bên kia tìm, ngay sau đó lại bị ngăn lại.
Đều trụ lâu như vậy, muốn vẫn là sợ hãi nói, kia trước kia là như thế nào lại đây.
Đợi cho đến khi ông ta biến mất khỏi tầm mắt, Phó Chu lại đứng thêm vài phút, đảm bảo rằng người đó đã hoàn toàn rời đi, sau đó mới nhấn chuông cửa nhà Giang Hành Thâm.
Đồng tử Phó Chu giãn ra, lần đầu tiên đầu óc xoay chuyển nhanh chóng.
"... Ta không sợ." Giang Hành Thâm nói một câu, sau đó hướng bên cạnh tránh ra vị trí.
"... Tôi không sợ." Giang Hành Thâm nói rồi bước sang một bên nhường đường.
"Ban quản lý vẫn chưa thông báo, nhưng chắc khoảng hai tiếng nữa là có điện lại."
"Bất động sản còn không có thông tri, bất quá hẳn là quá hai giờ liền tới điện."
"Cậu cũng để Lê Bình và Trình Kiệt Văn ôm như thế này sao?"
"Có điện rồi." Phó Chu dùng đầu ngón tay xoa xoa mắt cậu: "Đừng làm bài tập nữa, nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai mẹ tôi đi công tác về, tôi phải về nhà rồi."
"Giận rồi à?"
"Hảo."
"Khăn lông là cho ngươi." Giang Hành Thâm không nói gì, "Như vậy nhiệt thiên, như thế nào sẽ cảm mạo."
"Không cần."
"Không khéo, ta còn liền quản." Phó Chu tiếng nói đạm xuống dưới, hắn mi cao mắt thâm, nửa đắp mí mắt xem người thời điểm mai phục một mảnh thâm thúy bóng ma.
"Không muốn."
"Không nhiệt, ngươi làm gì lão tưởng đẩy ra ta." Phó Chu phiết miệng, đem đèn bàn tùy tay ném tới trên giường, hai tay vòng lấy hắn, một bàn tay hư hư đáp ở eo sườn, hơi hơi cúi đầu.
"Không nóng, sao cậu cứ muốn đẩy tôi ra thế?" Phó Chu mếu máo, thuận tay vứt đèn bàn lên giường, vòng tay ôm lấy cậu, một tay nhẹ nhàng đặt bên hông, hơi cúi đầu.
"Kia làm ta ôm một chút cũng không được?"
"Kia ta cho ngươi tìm cái đèn."
"Mới vừa tẩy hảo liền cúp điện, cũng đĩnh xảo."
"Nghe lời một chút." Phó Chu đem hắn ngạch biên ướt tóc đẩy ra, sau đó cười, mỹ tư tư tranh công dường như: "Ta đi nấu cơm, lần trước mới vừa cùng ta mẹ học lưỡng đạo đồ ăn."
"Ngươi cũng làm Lê Bình cùng Trình Kiệt Văn như vậy ôm sao?"
"Như vậy hắc, còn đánh lôi, ta sợ ngươi một người sợ hãi." Phó Chu nhưng thật ra nói tự nhiên, thậm chí còn vô tội nói: "Sau đó ngươi ở cửa không cho ta vào nhà."
"Nói cái gì?"
"Nói cái gì?"
"Sau đó thì sao?" Giang Hành Thâm hỏi.
"Sau đó đâu?" Giang Hành Thâm hỏi.
"Sinh khí?"
"Tại sao, tôi không tốt ư?"
"Tao tìm con trai mình cũng không được à?" Giang Phạt cười khẩy, trong mắt loé lên tia gian xảo: "Mày có vẻ thân thiết với nó nhỉ?"
"Ta tìm ta chính mình nhi tử đều không được?" Giang Phạt cười lạnh, trong mắt giảo hoạt tinh quang hiện lên: "Ngươi thoạt nhìn cùng hắn quan hệ thực hảo sao."
"Thâm Thâm, có phải mất điện rồi không?" Phó Chu lẩm bẩm mở cửa, thấy Giang Hành Thâm liền vội lùi lại nửa bước: "Có làm cậu giật mình không?"
"Thật sâu, có phải hay không cúp điện?" Phó Chu lẩm bẩm lầm bầm mở cửa, nhìn đến Giang Hành Thâm chạy nhanh lui về phía sau nửa bước, "Dọa đến ngươi không có?"
"Tiếc quá, tôi lại muốn xen vào đấy." Giọng Phó Chu hạ xuống, hắn có đôi mày cao mắt sâu, khi nheo mắt nhìn người khác sẽ để lại một bóng tối sâu thẳm.
"Trời tối thế này, lại còn có sấm sét, tôi lo cậu ở một mình sẽ sợ hãi." Phó Chu nói một cách tự nhiên, thậm chí còn vô tội nói: "Rồi cậu còn đứng ngay cửa không cho tôi vào."
"Vậy sao để tôi ôm một chút cũng không được?"
"Vậy để tôi tìm đèn cho cậu."
"Vì cái gì, ta không hảo sao?"
"Vừa tắm xong thì cúp điện, cũng trùng hợp ghê."
"Điện báo." Phó Chu dùng lòng bàn tay xoa xoa hắn đôi mắt, "Đừng làm bài tập, sớm một chút nghỉ ngơi, ngày mai ta mẹ đi công tác trở về, ta phải về nhà."
"Đừng tìm, dùng một cái là đủ rồi." Phó Chu nhìn về phía án thư, "Ngươi ở làm bài tập?"
"Đừng tìm nữa, dùng một cái là đủ rồi." Phó Chu nhìn về phía bàn học: "Cậu đang làm bài tập à?"
"Được."
Những trận mưa to mùa hè thường đến bất ngờ và nhanh chóng, sáng hôm sau trời đã quang đãng, nhưng đến tối, những cơn mưa giông lại ập xuống, dữ dội hơn cả ngày hôm trước.
Giang Hành Thâm và Phó Chu từ siêu thị trở về, may là khi đã tới cổng khu chung cư trời mới mưa, nên trên người cũng không bị ướt nhiều.
Cậu giũ nước mưa trên quần áo, sau đó lấy một chiếc khăn sạch đưa cho Phó Chu, định bảo hắn lau khô nước trên người.
Phó Chu nhận lấy khăn, nhưng lại nâng tay Giang Hành Thâm lên, cẩn thận lau khô cánh tay ướt của cậu: "Mau đi tắm rửa thay quần áo đi, kẻo bị cảm lạnh mất."
"Khăn này là đưa cho cậu." Giang Hành Thâm cạn lời: "Trời nóng thế này, sao mà cảm được."
"Nghe lời chút đi." Phó Chu vén mớ tóc ướt trên trán cậu ra rồi cười, hài lòng như đang tranh công: "Tôi đi nấu cơm, dạo gần đây vừa học được mấy món từ mẹ tôi."
Đến giờ cơm tối, Giang Hành Thâm nhìn những món ăn trông rất ngon mắt trên bàn, cảm thấy đúng là có sự khác biệt về năng khiếu nấu nướng giữa người với người.
Ăn xong, Giang Hành Thâm ngồi vào bàn học trong phòng ngủ, mở sách bài tập ra làm, làm được một lát, khi cậu đang giải đến câu hỏi vật lý lớn cuối cùng, đèn trong phòng bỗng nhiên vụt tắt.
Cậu lần mò nhìn ra ngoài cửa sổ, trời cũng tối om, mưa lớn vẫn chưa ngừng, thỉnh thoảng trên trời còn loé lên vài tia chớp.
Có lẽ là mất điện rồi.
Giang Hành Thâm bật đèn bàn sạc điện, trong ánh sáng yếu ớt chợt nhớ ra Phó Chu vẫn đang tắm trong phòng tắm.
Cậu lập tức cầm đèn đi ra ngoài, khi định đưa tay kéo cửa phòng ngủ, tay nắm cửa lại tự động vặn xuống.
Alpha cái cao vai rộng, cảm giác áp bách cơ hồ hóa thành thực chất, bởi vì ăn mặc đơn bạc ngắn tay, có thể ẩn ẩn nhìn ra cánh tay phần vai lưu sướng kiên cố cơ bắp đường cong.
Alpha sức dài vai rộng, sự áp đảo gần như hiện hữu rõ ràng, vì hắn đang mặc áo tay ngắn mỏng manh, thế nên có thể lờ mờ thấy những đường nét cơ bắp rắn chắc trên cánh tay và vai.
Ánh mắt hắn dần trở nên lạnh lùng và cảnh giác, hắn chưa bao giờ gặp người đàn ông trước mặt này.
Ánh sáng từ đèn bàn chỉ chiếu được một khoảng hẹp, Giang Hành Thâm không để ý thấy chiếc ghế phía trước, Phó Chu muốn nhắc nhở cũng đã muộn.
Bên kia ——
Bóng đêm thật sự có thể khơi dậy nhiều cảm xúc và cả những hormone kỳ lạ của con người, Giang Hành Thâm nghĩ lạc đề.
Cậu bị vướng vào chân ghế, loạng choạng một chút, may mà Phó Chu kịp thời đưa tay ra đỡ, giữ cậu thật vững vàng.
Cậu mím môi: "Tôi đâu nói cậu không tốt."
Cậu sống một mình ở nhà, cơ sở vật chất của khu chung cư cũng khá cũ kỹ, gặp phải thời tiết xấu như sấm sét, mưa giông thường hay bị mất điện, thế nên cậu đã chuẩn bị sẵn nhiều nguồn sáng dự phòng.
Cậu tưởng rằng mình đã chặn họng được Phó Chu, nhưng không ngờ lại tự đào hố cho mình.
Cậu đưa đèn bàn cho Phó Chu cầm, mình thì định đến bàn học cất sách bài tập.
Cha của Giang Hành Thâm? Làm sao có thể, Thâm Thâm luôn sống một mình, cũng chưa bao giờ nhắc đến cha mẹ, phỏng chừng là một kẻ lừa đảo nào đó.
Chỉ là chỗ đỡ có hơi không ổn lắm.
Chính hắn một người ở nhà trụ, tiểu khu bất động sản phương tiện lại tương đối cũ xưa, gặp được sét đánh trời mưa ác liệt thời tiết thường xuyên phát sinh cúp điện tình huống, cho nên liền bị không ít dự phòng nguồn sáng.
Chính là đỡ vị trí có chút không thể nói tới không ổn.
Cho dù nhìn không thấy, nhưng Phó Chu cơ hồ có thể tưởng tượng tới tay trung nắm eo là cái dạng gì, rốt cuộc ngày hôm qua đánh bậy đánh bạ nhìn đến quá.
Chuông vang lên hai giây, cửa được mở ra, khuôn mặt Giang Hành Thâm xuất hiện trước mắt hắn.
Cơm chiều thời gian, Giang Hành Thâm nhìn trên bàn bán tương tương đương không tồi đồ ăn, cảm thấy người cùng người ở nấu cơm này mặt trên thật là có thiên phú khác nhau,
Cơm nước xong, Giang Hành Thâm ở phòng ngủ án thư mở ra sách bài tập, viết trong chốc lát, đang lúc hắn ở tính toán cuối cùng một đạo vật lý đại đề thời điểm, trong phòng đèn bỗng nhiên tắt.
Cùng lúc đó, nam nhân cũng ở đánh giá hắn, sau đó nhếch miệng cười, "Ngươi là Giang Hành Thâm đồng học đi?"
Cùng lúc đó, người đàn ông cũng đang quan sát hắn, sau đó nhếch mép cười: "Mày là bạn học của Giang Hành Thâm phải không?"
Da Giang Hành Thâm không khỏi run lên, hơi nghiêng đầu muốn tránh đi, nhưng dường như không có tác dụng: "Không giận, cậu tránh xa tôi ra chút."
Dù không nhìn thấy, nhưng Phó Chu gần như có thể tưởng tượng ra hình dáng của vòng eo mà hắn đang nắm, dù sao ngày hôm qua cũng đã vô tình nhìn thấy rồi.
Eo của Giang Hành Thâm vốn nhạy cảm và sợ nhột, mặc dù trong tình huống khẩn cấp không có phản ứng gì, nhưng khi đã đứng vững lại thì bắt đầu cảm thấy không quen: "Được rồi, cảm ơn cậu."
Giang Hành Thâm biết Phó Chu có khi không lý trí cũng rất phạm hỗn, sờ soạng xuống phía dưới bắt lấy cánh tay hắn, ý đồ kéo ra: "Ngươi không chê nhiệt sao."
Giang Hành Thâm biết Phó Chu đôi khi không lý trí và cũng khá cứng đầu, cậu mò xuống nắm lấy cánh tay hắn, cố kéo ra: "Cậu không thấy nóng sao?"
Giang Hành Thâm cảm thấy hắn ở chơi văn tự trò chơi, xụ mặt không nghĩ nói chuyện.
Giang Hành Thâm cảm thấy hắn đang chơi chữ, xụ mặt không muốn nói thêm gì nữa.
Giang Hành Thâm cùng Phó Chu từ siêu thị trở về, cũng may đến tiểu khu cửa thời điểm mới hạ vũ, trên người cũng không ướt nhiều ít.
Giang Hành Thâm dùng không ít thời gian đi chọn lựa quà sinh nhật, cuối cùng tuyển một chi màu đen bút máy, dùng đóng gói hộp bao lên, đặt ở phòng ngủ trên bàn sách.
Giang Hành Thâm dừng lại, lắc đầu: "Cúp điện liền không viết."
Giang Hành Thâm dừng lại, lắc đầu: "Cúp điện thì không làm nữa."
Giang Hành Thâm eo vốn dĩ liền mẫn cảm sợ ngứa, tuy rằng khẩn cấp dưới tình huống không phản ứng, nhưng đứng vững lúc sau liền không thích ứng lên, "Hảo, cảm ơn."
Giang Hành Thâm hắn ba? Sao có thể, thật sâu vẫn luôn là một người trụ, cũng không đề qua phụ mẫu của chính mình, không chừng là từ đâu ra kẻ lừa đảo.
Giang Hành Thâm không nhìn rõ biểu cảm của hắn, nhưng lại có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt sắc bén như chất vấn đang lướt qua mặt mình.
Giang Hành Thâm làn da không khỏi một trận run rẩy, hơi hơi nghiêng đầu muốn tránh đi, lại giống như không làm nên chuyện gì, "Không sinh khí, ngươi ly ta xa một chút."
Giang Hành Thâm mày thực mau nhăn lại, đối hắn lưu manh lên tiếng có chút xấu hổ buồn bực lại có chút nóng nảy: "Buông tay."
Giang Hành Thâm mở ra nạp điện thức đèn bàn, ở mỏng manh nguồn sáng trung bỗng dưng nhớ tới, Phó Chu còn ở phòng tắm tắm rửa.
Giang Hành Thâm nâng lên đôi mắt, rũ tại bên người ngón tay cuộn cuộn: "Ngươi... Thoạt nhìn còn có chuyện muốn nói."
Giang Hành Thâm ngước mắt lên, các ngón tay buông thõng bên cạnh khẽ co lại: "Cậu... Trông như còn muốn nói gì đó."
Giang Hành Thâm nhanh chóng nhíu mày, có hơi xấu hổ và luống cuống trước lời nói lưu manh của hắn: "Buông tay ra."
Giang Hành Thâm nhìn bóng dáng mơ hồ của hắn, có chút khó hiểu, đúng lúc này đèn sợi đốt trên trần nhà bật sáng lại, khiến cậu bị kích thích phải chớp mắt.
Giang Hành Thâm nhìn hắn mơ hồ hình dáng, có chút không thể hiểu được, đúng lúc này đỉnh đầu đèn dây tóc khôi phục ánh sáng, đem hắn kích thích đôi mắt đóng một chút.
Giang Hành Thâm thấy không rõ đối phương biểu tình, lại có thể rõ ràng cảm giác được hắn sắc bén chất vấn ánh mắt ở chính mình trên mặt tự do.
Giang Hành Thâm thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Không có, ngươi tẩy hảo?"
Giang Hành Thâm thở phào nhẹ nhõm: "Không có, cậu tắm xong rồi à?"
Giang Hành Thâm đã dành khá nhiều thời gian để chọn quà sinh nhật, cuối cùng chọn một cây bút máy màu đen, gói lại bằng hộp quà, để trên bàn học trong phòng ngủ.
Giang Phạt có chút e dè, lùi lại hai bậc cầu thang, miệng chửi bới rồi bỏ đi.
Giang Phạt có chút phạm túng, sau này lui hai bước bậc thang, trong miệng hùng hùng hổ hổ đi rồi.
Giang Phạt cũng không kiêng dè, gọn gàng dứt khoát: "Ta? Ta là hắn ba, thân ba."
Giang Phạt cũng không vòng vo, thẳng thắn nói: "Tao? Tao là cha nó, cha ruột."
Giang Phạt mặt mang khinh thường: "Cút ngay, nhà của chúng ta sự còn dùng không ngươi quản."
Hai người lược hiện trầm mặc như vậy đứng vài giây, đương nhiên này khả năng chỉ là đối Giang Hành Thâm mà nói, hắn nhịn không được mở miệng: "Ngươi không quay về tại đây làm gì."
Hai người đứng im lặng như vậy vài giây, tất nhiên điều này có thể chỉ là đối với Giang Hành Thâm mà thôi, cậu không nhịn được mở miệng: "Cậu không quay về mà đứng đây làm gì?"
Hắn bị ghế dựa chân vướng đến, lảo đảo một chút, cũng may Phó Chu kịp thời duỗi tay, bền chắc mà đỡ.
Hắn bỗng chốc không biết phải mở lời thế nào, chợt nhớ ra sắp đến sinh nhật mình, bèn ấp úng nói: "Vài ngày nữa là sinh nhật tôi, cậu cũng đến được không? Chúng ta cùng nhau đón."
Hắn cho rằng sặc Phó Chu, lại không nghĩ rằng cho chính mình đào hố.
Hắn kỳ thật ấp ủ suy nghĩ cuối cùng nói: Thật sâu, chúng ta nói đi.
Hẳn là cúp điện.
Hắn lại bắt đầu không giữ được bình tĩnh, trầm thấp nói: "Thâm Thâm, eo của cậu nhỏ quá."
Hắn lại không bình tĩnh, thấp thấp nói: "Thật sâu, ngươi eo hảo tế."
Hắn lập tức cầm đèn đi ra ngoài, đang muốn duỗi tay kéo phòng ngủ môn thời điểm, then cửa tay chính mình xuống phía dưới vặn ra.
Hắn một chút không biết như thế nào mở miệng, nhớ tới lập tức liền phải đến sinh nhật, vì thế ấp úng nói: "Quá mấy ngày là ta sinh nhật, ngươi cũng tới được chưa? Chúng ta một khối quá."
Hắn ngay từ đầu cũng không để ý, thẳng đến nam nhân cùng hắn đồng dạng ở lầu 5 hàng hiên chỗ dừng lại.
Hắn nhấp môi: "Chưa nói ngươi không tốt."
Hắn nửa dựa vào tay vịn cầu thang thượng, thần sắc lười nhác khó thuần, tràn ngập đầu đường lưu manh hơi thở, "Nói cách khác liền thỉnh ngươi về đi."
Hắn nửa tựa vào lan can cầu thang, vẻ mặt lười biếng bất cần, đầy dáng vẻ của một tên du côn đường phố: "Nếu không thì mời ông về cho."
Hắn quyết định không kể lại chuyện này cho Giang Hành Thâm, đừng nói đến mối quan hệ giữa Giang Hành Thâm và cha cậu thế nào, chỉ cần nhìn thấy việc người đàn ông kia không dám gọi một cú điện thoại cũng đủ hiểu ông ta đến đây để gây rối, có khi thật sự là kẻ lừa đảo.
Hắn quyết định không đem chuyện này nói cho Giang Hành Thâm, trước không nói Giang Hành Thâm cùng phụ thân cảm tình quan hệ thế nào, chỉ bằng vừa rồi nam nhân kia liền cái điện thoại cũng không dám đánh, liền biết là tới cửa tìm tra, nói không chừng chính là cái kẻ lừa đảo.
Hắn run run trên quần áo xối đến nước mưa, sau đó cầm một cái sạch sẽ khăn lông cấp Phó Chu, muốn cho hắn đem trên người thủy lau lau.
Hắn sờ soạng nhìn về phía ngoài cửa sổ, cũng là đen kịt một mảnh, mưa to còn tại hạ, không trung thường thường xẹt qua vài đạo tia chớp.
Hắn trong ánh mắt nhiễm lạnh băng cảnh giác, trước mắt người nam nhân này là trước nay chưa thấy qua.
Hắn đem đèn bàn cấp Phó Chu cầm, chính mình muốn đi án thư đem sách bài tập cấp phóng lên.
Không khí trở nên dính chặt và ngột ngạt, ngay khi cậu cảm thấy mình không thể thở nổi thì giọng nói của Phó Chu vang lên: "Không giống, tất nhiên là không giống."
Không khí trở nên sền sệt hít thở không thông, liền ở hắn cảm giác muốn hô hấp không lên thời điểm, Phó Chu thanh âm vang lên, "Là không giống nhau, đương nhiên không giống nhau."
Lập tức muốn tới Phó Chu sinh nhật?
Liền tính là thật sự, lâu như vậy không thấy quá chính mình nhi tử, cũng không phải là cái gì thứ tốt.
Lời nói chưa xuất khẩu, hắn trong đầu bỗng nhiên hiện lên cái gì, lại ngạnh sinh sinh mà đem những lời này nghẹn trở về, sửa lời nói: "Thật sâu, ngươi chờ ta."
Lúc đầu hắn không để ý, cho đến khi người đàn ông đó cũng dừng lại ở hành lang tầng năm giống hắn.
Mãi cho đến hắn biến mất ở tầm mắt bên trong, Phó Chu lại đợi vài phút, bảo đảm người hoàn toàn rời đi, sau đó mới ấn vang Giang Hành Thâm gia chuông cửa.
Mặt Giang Phạt mang đầy khinh miệt: "Biến đi, chuyện nhà tụi tao không cần mày xen vào."
Mùa hạ mưa to tới lại cấp lại mau, ngày hôm sau buổi sáng thiên đều đã trong, kết quả vừa đến buổi tối lại dông tố đại tác phẩm lên, so ngày hôm qua tới còn muốn tấn mãnh.
Ngắn ngủi suy tư sau, Giang Hành Thâm thu thu mí mắt, gật đầu: "Hảo."
Ngay cả khi là thật, không gặp con trai mình lâu như vậy, cũng chẳng phải người tốt gì.
Nghe ông ta nhắc đến Giang Hành Thâm, tim Phó Chu giật thót, nhưng không trả lời, từ trên nhìn xuống ông ta, trong tiềm thức không có thiện cảm: "Ông là ai?"
Nhưng lời chưa kịp thốt ra, trong đầu hắn bỗng loé lên điều gì đó, đành mạnh mẽ nuốt ngược câu nói ấy vào, sửa lời nói: "Thâm Thâm, cậu chờ tôi."
Nói xong lúc sau, hắn phát hiện Phó Chu không buông tay cũng không hé răng.
Ống đèn bàn vừa hay bị đè lên chăn, thế nên nguồn sáng duy nhất trong phòng cũng lập tức tắt ngấm.
Ở phía bên kia ——
Ở đêm hè mưa to cuồng sậu trung, nhỏ hẹp oi bức trong phòng dật tràn ra nói không rõ tâm tư, hai người chi gian sở hữu vi diệu bắt đầu vô hạn bành trướng lên men, chỉ cần một cái rất nhỏ cơ hội liền sẽ chọc phá nổ tung, kết quả ai đều không thể hiểu hết.
Phần lưng dưới cảm nhận được một vùng nhiệt nóng bỏng, xuyên qua lớp vải mỏng của áo truyền đến da thịt, sức lực rõ ràng.
Phó Chu bỏ ngoài tai lời nói đó: "Nếu ông muốn tìm cậu ấy, bây giờ gọi điện cho cậu ấy đi, cậu ấy nói đồng ý thì tôi mới tin."
Phó Chu buông tay, kéo ra hai người khoảng cách, ngữ khí trở nên trịnh trọng lên, lại che giấu không được trong đó gập ghềnh, "Thật sâu, ta khi còn nhỏ liền nói nhiều, thích quấn lấy ngươi, hiện tại cũng là."
Phó Chu buông tay, mở rộng khoảng cách giữa hai người, giọng nói trở nên nghiêm túc hơn nhưng lại không che giấu được sự lúng túng bên trong: "Thâm Thâm, từ nhỏ tôi đã nói nhiều, thích bám lấy cậu, bây giờ cũng vậy."
Phó Chu cười khẽ rồi ghé sát lại, sống mũi cao gần như chạm vào má cậu.
Phó Chu cười khẽ để sát vào, cao thẳng mũi cơ hồ xoa hắn gương mặt.
Phó Chu lấy ra di động xem thời gian, "Hiện tại mới 7 giờ, khi nào sẽ đến điện?"
Phó Chu mắt điếc tai ngơ, "Ngươi nếu là tìm hắn, hiện tại liền cho hắn gọi điện thoại, hắn nói đồng ý ta mới tin."
Phó Chu nghe hắn nhắc tới Giang Hành Thâm, trong lòng run lên, vẫn chưa trả lời, tầm mắt nhìn xuống hắn, trong tiềm thức không có hảo cảm, "Ngươi là ai?"
Phó Chu nhớ rằng khu chung cư này mỗi tầng có hai căn hộ, hơn nữa hắn thường xuyên đến đây, đã biết rõ người ở đối diện nhà Giang Hành Thâm là một cặp vợ chồng trung niên, đôi khi gặp họ còn chào hỏi vài câu.
Phó Chu nhớ rõ này tiểu khu là một tầng hai hộ, hơn nữa hắn mỗi ngày đều tới này, đã biết Giang Hành Thâm đối diện hộ gia đình trông như thế nào, là một đôi trung niên phu thê, có khi gặp phải còn sẽ chào hỏi lao hai câu.
Phó Chu rút điện thoại ra xem giờ: "Bây giờ mới bảy giờ, không biết khi nào mới có điện lại?"
Phó Chu sinh nhật là tám tháng mười hào, tính một chút thời gian, còn có bốn ngày.
Phó Chu sững lại.
Phó Chu sửng sốt.
Phó Chu tâm tình một chút liền sung sướng lên, "Chờ lâu rồi không, trên đường có điểm kẹt xe, liền tới chậm điểm."
Phó Chu tay thay đổi cái phương hướng, càng vì quá mức mà đem Giang Hành Thâm ôm lại đây, siết chặt hắn eo, ngang ngược vô lý nói: "Không buông."
Phó Chu tiếp nhận khăn lông, nâng lên Giang Hành Thâm tay, đem hắn cánh tay thượng thủy lau khô, "Mau đi tắm rửa thay quần áo, bằng không bị cảm."
Phó Chu đầu óc chuyển thực mau, nói: "Ngươi như vậy để ý ta đối với ngươi cùng đối những người khác giống nhau hay không làm gì?"
Phó Chu đến khu chung cư, khi đi về phía toà nhà tương ứng, có một người đàn ông trông bảnh bao nhưng lại lôi thôi lếch thếch cũng đi cùng hướng với hắn.
Phó Chu đi vào tiểu khu, hướng đối ứng lâu đống đi thời điểm, có một cái bộ dáng đoan chính nhưng lôi thôi lếch thếch nam nhân cũng cùng hắn đi phương hướng giống nhau.
Phó Chu đồng tử phóng đại, đầu óc lần đầu tiên chuyển bay nhanh.
Sắp đến sinh nhật Phó Chu rồi?
Sau eo dán lên tới một mảnh nóng bỏng độ ấm, cách hơi mỏng quần áo vải dệt truyền lại đến da thịt máu, lực đạo tồn tại cảm rõ ràng.
Sau khi nói xong, cậu nhận ra Phó Chu vẫn chưa buông tay cũng không lên tiếng.
Sau một thoáng suy nghĩ, Giang Hành Thâm nheo mắt lại, gật đầu: "Được."
Sinh nhật Phó Chu là ngày 10 tháng 8, tính ra thì chỉ còn bốn ngày nữa.
Sự bình tĩnh và dũng khí được dựng lên trong bóng tối vừa rồi hoàn toàn sụp đổ, mặt Phó Chu lập tức đỏ lên: "Tôi, tôi muốn nói ——"
Tâm trạng Phó Chu lập tức trở nên vui vẻ: "Đợi lâu chưa? Trên đường bị kẹt xe nên tôi đến trễ chút."
Tay Phó Chu đổi hướng, còn quá đáng hơn mà kéo Giang Hành Thâm lại gần, siết chặt lấy eo cậu, ngang ngược vô lý nói: "Không buông."
Thậm chí, tay hắn đặt khá thấp, còn có thể cảm nhận được một sự nhấp nhô khác.
Thậm chí hắn tay phóng vị trí tương đối dựa hạ, còn có thể cảm nhận được một khác tầng phập phồng.
Thật ra hắn đang định nói câu cuối cùng: Thâm Thâm, chúng ta hẹn hò đi.
Tới rồi tám tháng mười hào hôm nay, Phó Chu nói chính mình sẽ tìm đến hắn, vì thế hắn liền ở trong nhà biên làm bài tập biên chờ.
Trong bóng tối, hơi thở của hai người hoà quyện vào nhau, giữa tiếng sấm chớp rền vang, hoà lẫn với nhịp tim hỗn loạn và dữ dội của ai đó.
Trong bóng tối hai người hơi thở đan xen dây dưa, sấm sét ầm ầm gian, hỗn không biết ai hỗn độn kịch liệt tiếng tim đập.
Trong cơn mưa đêm dữ dội của mùa hè, căn phòng nhỏ hẹp và ngột ngạt tràn ngập những cảm xúc không rõ ràng, tất cả những điều nhỏ nhặt giữa hai người bắt đầu mở rộng và lên men vô tận, chỉ cần một cơ hội nhỏ cũng có thể bùng nổ, kết quả thì không ai biết được.
Trong vài giây, Phó Chu đã nhanh chóng sắp xếp thông tin này, đứng chắn trước lối cầu thang: "Ông đến tìm Giang Hành Thâm làm gì?"
Vài giây thời gian, Phó Chu cũng đã loát thanh cái này tin tức, che ở cửa thang lầu, "Ngươi tới tìm Giang Hành Thâm làm gì?"
Vang lên hai giây, môn bị mở ra, Giang Hành Thâm mặt xuất hiện ở trước mắt.
Vừa rồi trong bóng tối xây bình tĩnh cùng dũng khí toàn sụp xuống, Phó Chu mặt nháy mắt đỏ lên, "Ta, ta tưởng nói ——"
Đã ở đây lâu như vậy, nếu còn sợ thì trước kia sống kiểu gì.
Đầu óc Phó Chu xoay chuyển rất nhanh, nói: "Cậu quan tâm tôi đối với cậu và với người khác có giống nhau hay không làm gì?"
Đêm tối thật sự có thể gợi lên người rất nhiều cảm tính cảm xúc cùng một ít kỳ quái hormone, Giang Hành Thâm lỗi thời mà nghĩ thầm.
Đèn bàn ánh sáng chỉ có thể chiếu thấy hẹp hòi một phương, Giang Hành Thâm không chú ý tới phía trước phóng ghế dựa, Phó Chu tưởng nhắc nhở cũng đã không còn kịp rồi.
Đèn bàn đèn quản vừa vặn bị áp đến chăn thượng, vì thế trong phòng duy nhất nguồn sáng cũng nháy mắt tối sầm đi xuống.
Đến ngày 10 tháng 8, Phó Chu nói sẽ đến tìm cậu, thế nên cậu vừa làm bài tập vừa đợi ở nhà.
Đèn đặt ở căn phòng nhỏ mà Phó Chu đang ngủ, Giang Hành Thâm định đi qua đó tìm, nhưng ngay sau đó lại bị ngăn lại.
Đèn đặt ở Phó Chu hiện tại ngủ cái kia trong căn phòng nhỏ, Giang Hành Thâm muốn qua bên kia tìm, ngay sau đó lại bị ngăn lại.
Đều trụ lâu như vậy, muốn vẫn là sợ hãi nói, kia trước kia là như thế nào lại đây.
Đợi cho đến khi ông ta biến mất khỏi tầm mắt, Phó Chu lại đứng thêm vài phút, đảm bảo rằng người đó đã hoàn toàn rời đi, sau đó mới nhấn chuông cửa nhà Giang Hành Thâm.
Đồng tử Phó Chu giãn ra, lần đầu tiên đầu óc xoay chuyển nhanh chóng.
"... Ta không sợ." Giang Hành Thâm nói một câu, sau đó hướng bên cạnh tránh ra vị trí.
"... Tôi không sợ." Giang Hành Thâm nói rồi bước sang một bên nhường đường.
"Ban quản lý vẫn chưa thông báo, nhưng chắc khoảng hai tiếng nữa là có điện lại."
"Bất động sản còn không có thông tri, bất quá hẳn là quá hai giờ liền tới điện."
"Cậu cũng để Lê Bình và Trình Kiệt Văn ôm như thế này sao?"
"Có điện rồi." Phó Chu dùng đầu ngón tay xoa xoa mắt cậu: "Đừng làm bài tập nữa, nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai mẹ tôi đi công tác về, tôi phải về nhà rồi."
"Giận rồi à?"
"Hảo."
"Khăn lông là cho ngươi." Giang Hành Thâm không nói gì, "Như vậy nhiệt thiên, như thế nào sẽ cảm mạo."
"Không cần."
"Không khéo, ta còn liền quản." Phó Chu tiếng nói đạm xuống dưới, hắn mi cao mắt thâm, nửa đắp mí mắt xem người thời điểm mai phục một mảnh thâm thúy bóng ma.
"Không muốn."
"Không nhiệt, ngươi làm gì lão tưởng đẩy ra ta." Phó Chu phiết miệng, đem đèn bàn tùy tay ném tới trên giường, hai tay vòng lấy hắn, một bàn tay hư hư đáp ở eo sườn, hơi hơi cúi đầu.
"Không nóng, sao cậu cứ muốn đẩy tôi ra thế?" Phó Chu mếu máo, thuận tay vứt đèn bàn lên giường, vòng tay ôm lấy cậu, một tay nhẹ nhàng đặt bên hông, hơi cúi đầu.
"Kia làm ta ôm một chút cũng không được?"
"Kia ta cho ngươi tìm cái đèn."
"Mới vừa tẩy hảo liền cúp điện, cũng đĩnh xảo."
"Nghe lời một chút." Phó Chu đem hắn ngạch biên ướt tóc đẩy ra, sau đó cười, mỹ tư tư tranh công dường như: "Ta đi nấu cơm, lần trước mới vừa cùng ta mẹ học lưỡng đạo đồ ăn."
"Ngươi cũng làm Lê Bình cùng Trình Kiệt Văn như vậy ôm sao?"
"Như vậy hắc, còn đánh lôi, ta sợ ngươi một người sợ hãi." Phó Chu nhưng thật ra nói tự nhiên, thậm chí còn vô tội nói: "Sau đó ngươi ở cửa không cho ta vào nhà."
"Nói cái gì?"
"Nói cái gì?"
"Sau đó thì sao?" Giang Hành Thâm hỏi.
"Sau đó đâu?" Giang Hành Thâm hỏi.
"Sinh khí?"
"Tại sao, tôi không tốt ư?"
"Tao tìm con trai mình cũng không được à?" Giang Phạt cười khẩy, trong mắt loé lên tia gian xảo: "Mày có vẻ thân thiết với nó nhỉ?"
"Ta tìm ta chính mình nhi tử đều không được?" Giang Phạt cười lạnh, trong mắt giảo hoạt tinh quang hiện lên: "Ngươi thoạt nhìn cùng hắn quan hệ thực hảo sao."
"Thâm Thâm, có phải mất điện rồi không?" Phó Chu lẩm bẩm mở cửa, thấy Giang Hành Thâm liền vội lùi lại nửa bước: "Có làm cậu giật mình không?"
"Thật sâu, có phải hay không cúp điện?" Phó Chu lẩm bẩm lầm bầm mở cửa, nhìn đến Giang Hành Thâm chạy nhanh lui về phía sau nửa bước, "Dọa đến ngươi không có?"
"Tiếc quá, tôi lại muốn xen vào đấy." Giọng Phó Chu hạ xuống, hắn có đôi mày cao mắt sâu, khi nheo mắt nhìn người khác sẽ để lại một bóng tối sâu thẳm.
"Trời tối thế này, lại còn có sấm sét, tôi lo cậu ở một mình sẽ sợ hãi." Phó Chu nói một cách tự nhiên, thậm chí còn vô tội nói: "Rồi cậu còn đứng ngay cửa không cho tôi vào."
"Vậy sao để tôi ôm một chút cũng không được?"
"Vậy để tôi tìm đèn cho cậu."
"Vì cái gì, ta không hảo sao?"
"Vừa tắm xong thì cúp điện, cũng trùng hợp ghê."
"Điện báo." Phó Chu dùng lòng bàn tay xoa xoa hắn đôi mắt, "Đừng làm bài tập, sớm một chút nghỉ ngơi, ngày mai ta mẹ đi công tác trở về, ta phải về nhà."
"Đừng tìm, dùng một cái là đủ rồi." Phó Chu nhìn về phía án thư, "Ngươi ở làm bài tập?"
"Đừng tìm nữa, dùng một cái là đủ rồi." Phó Chu nhìn về phía bàn học: "Cậu đang làm bài tập à?"
"Được."