Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Cho Rằng Tôi Thích Cậu Ta

Chương 45: Giang Hành Thâm quan tâm hắn quá!



Editor: Toả Toả
Nơi Chu Trạch Viêm hẹn là một quán KTV, lý do mời mọi người cũng rất kỳ quặc, nói là kết thúc kỳ thi tháng nên thư giãn một chút.
Theo số phòng mà Chu Trạch Viêm đã cho, bọn họ đến cửa, nhưng bất ngờ nhìn thấy cửa phòng bên cạnh mở ra, đèn trong phòng cũng không bật, đèn huỳnh quang chiếu rõ toàn bộ tình hình bên trong.
Giang Hành Thâm nhìn vào từ cửa mở, phát hiện bên trong không chỉ có Chu Trạch Viêm, mà bên cạnh còn có Ngô Tưởng, hai người dường như đang nói chuyện.
"Chuyện gì đây?" Trình Kiệt Văn và Lê Bình nhìn nhau, bởi vì biểu cảm của Chu Trạch Viêm không được tốt lắm.
Phó Chu hất cằm, đoán rất đúng: "Có lẽ nó không hẹn được lớp trưởng ra."
"Các cậu vào xem đi." Giang Hành Thâm quay đầu: "Tôi đi nhà vệ sinh một lát."
Cậu cảm thấy tình huống này có lẽ giống như Phó Chu nói, nếu đúng như vậy, cậu xuất hiện trước mặt Chu Trạch Viêm đang thất tình thì không thích hợp lắm.
Phó Chu hiểu ý của cậu, vội vàng nói: "Vậy để tôi đi với cậu."
Nói không chừng lát nữa bọn họ có thể chuồn trước.
"Thôi được rồi." Giang Hành Thâm nói: "Tôi sẽ ở ngoài chờ các cậu một lát."
Trình Kiệt Văn ở bên cạnh không nhìn nổi nữa: "Được rồi anh Phó, đừng có làm như sắp phải chia tay xa cách vậy, cùng lắm chỉ mười mấy phút thôi mà."
"Đúng thế, nhanh lên nào." Lê Bình cũng không nhịn được nữa.
Giang Hành Thâm đẩy Phó Chu về phía trước, chỉ một hướng: "Tôi sẽ chờ các cậu ở đằng kia."
"Được." Ngô Tưởng nói: "Vậy tôi ra ngoài kiểm tra đồng phục và điểm danh học sinh đi muộn đây."
"Được." Giang Hành Thâm nghe ra giọng hắn có hơi khác lạ: "Cậu không khoẻ sao?"
"Được, cảm ơn."
"Đệt mịa anh Giang, không phải ngay cả chuyện này mà cậu cũng quên đấy chứ?!"
"Đánh rắm." Phó Chu lười đến suy nghĩ này đó bảy cong tám quải sự, "Ngươi nếu là muốn biết có phải hay không lấy cớ, lần sau lại ước một hồi không phải được?"
"Ừm." Cậu đứng dậy, nhưng lại chỉ thấy Trình Kiệt Văn phía sau Lê Bình.
"Tình huống như thế nào?" Trình Kiệt Văn cùng Lê Bình hai mặt nhìn nhau, bởi vì Chu Trạch Viêm biểu tình nhìn qua không quá lý tưởng.
"Thôi bỏ đi." Giang Hành Thâm nói: "Ta ở bên ngoài chờ các ngươi trong chốc lát."
"Tao... Tao còn có việc." Phó Chu không để ý tới, hắn mím môi, giây tiếp theo, trước ánh mắt kinh ngạc của ba người, hắn bỏ chạy.
"Ta... Ta còn có việc." Phó Chu lại không để ý tới, hắn mím môi, giây tiếp theo ở ba người khiếp sợ trong tầm mắt chạy trối chết.
"Sao lại không?"
"Phó ca ngươi đều nói đến chạy đi đâu, ta hai giảng chính là một cái tính chất sự sao." Chu Trạch Viêm vô ngữ.
"Phó ca ngươi như thế nào sẽ hiểu." Chu Trạch Viêm hận không thể ngửa mặt lên trời thở dài, "Ngươi nói chính mình có đối tượng thầm mến sự là tấm mộc đi, cho nên ngươi căn bản không hiểu tình yêu, Đường Mễ nàng chính là không nghĩ tới, mới tìm như vậy lấy cớ."
"Phó ca hắn ——"
"Nói gì là nói gì?" Chu Trạch Viêm nhìn hắn với ánh mắt kỳ quặc: "Anh Phó, có phải hôm nay đầu óc mày có vấn đề rồi không? Cứ ra vẻ thần bí."
"Như thế nào không phải?"
"Nhớ ra rồi." Cậu bình tĩnh lại.
"Ngươi cũng đừng quá khổ sở." Trình Kiệt Văn an ủi hắn, "Cảm tình việc này ai nói đến thanh đâu không phải."
"Nếu là nàng tới liền không có việc gì, nếu là không tới, kia cũng không cần nhiều lời."
"Nếu cô ấy đến thì không sao, nếu không đến, vậy thì không cần nói nhiều nữa."
"Này không phải rất bình thường sao." Hắn nhướng mày, "Kia lớp trưởng có việc tới không được cũng không có biện pháp."
"Nàng sinh bệnh ta liền mua thuốc, không ăn cơm thời điểm cho nàng mang cơm, liền kém không chính mình thượng thủ làm tình yêu tiện lợi, nàng yêu thích ta đều nhớ rõ rõ ràng, như thế nào liền đuổi không kịp đâu?"
"Mày cũng đừng buồn quá." Trình Kiệt Văn an ủi cậu ta: "Chuyện tình cảm ai mà nói rõ được."
"Làm ta sợ nhảy dựng!" Chu Trạch Viêm còn tưởng rằng hắn làm sao vậy, thình lình xảy ra liền đứng lên.
"Làm hết hồn ba." Chu Trạch Viêm còn tưởng hắn bị gì, tự nhiên đứng dậy đột ngột.
"Không đúng." Cậu ta nhìn Chu Trạch Viêm, vẻ mặt ngơ ngác: "Hai đứa mày nói gì vậy?"
"Không phải." Hắn nhìn về phía Chu Trạch Viêm, đầy mặt mộng bức, "Hai ngươi nói gì?"
"Không có gì." Chu Trạch Viêm xua tay, cô đơn nói: "Được rồi, các ngươi chơi đi, ta liền đi về trước."
"Không có gì." Chu Trạch Viêm phất tay, cô đơn nói: "Thôi, tụi mày chơi đi, tao về trước."
"Không có." Ngô Tưởng xem lại sổ ghi chép của mình, có chút khó xử: "Giáo viên không nói với tôi là có ai xin nghỉ, Phó Chu, cậu ấy...... Chắc là hôm nay đi trễ."
"Không biết." Ngô Tưởng lắc đầu: "Lúc tôi đến đã thấy Chu Trạch Viêm ở phòng này một mình, có lẽ là đặt phòng riêng."
"Không biết." Ngô tưởng lắc đầu, "Ta gần nhất liền nhìn đến Chu Trạch Viêm một người tại đây phòng, có thể là đơn độc đính."
"Khi cô ấy bệnh tao liền mua thuốc, khi cô ấy không ăn cơm thì tao mang cơm cho, chỉ thiếu tự tay làm cơm hộp tình yêu thôi, sở thích của cô ấy tao đều nhớ rõ ràng, sao vẫn không thể theo đuổi được chứ?"
"Học sinh giỏi đang ở khu vực nghỉ ngơi ngoài hành lang." Trình Kiệt Văn chỉ đường cho cậu ta.
"Học sinh giỏi thấy đến đây không thích hợp, đang đợi chúng ta bên ngoài." Lê Bình nói.
"Học bá ở hành lang nghỉ ngơi khu đâu." Trình Kiệt Văn cho hắn chỉ lộ.
"Học bá cảm thấy tới này không thích hợp, ở bên ngoài chờ chúng ta đâu." Lê Bình nói.
"Hảo." Giang Hành Thâm nghe ra hắn tiếng nói có điểm không quá thích hợp, "Ngươi không thoải mái sao?"
"Hảo, đa tạ."
"Ê khoan đã." Trình Kiệt Văn gọi cậu ta lại: "Những người khác đâu rồi, sao chỉ có hai cậu ở đây, mà số phòng cũng không đúng nữa, Chu Trạch Viêm cho số phòng ở bên cạnh cơ mà?"
"Có nói gì đâu." Chu Trạch Viêm còn nghi hoặc hơn bọn họ: "Tao còn đang khó hiểu đây."
"Chưa nói cái gì a." Chu Trạch Viêm so với bọn hắn còn nghi hoặc, "Ta còn buồn bực đâu."
"Chính là, nhanh lên đi." Lê Bình cũng nhịn không được.
"Cái quần." Phó Chu không thèm nghĩ đến những chuyện vòng vo này: "Nếu mày muốn biết có phải là kiếm cớ hay không, lần sau hẹn lại lần nữa chẳng phải là được rồi sao?"
"Cái này không phải rất bình thường sao?" Hắn nhướng mày: "Lớp trưởng có việc không đến được thì cũng đành chịu thôi."
"Cái gì cái gì?" Chu Trạch Viêm ánh mắt kỳ quái nhìn hắn, "Phó ca, ngươi hôm nay có phải hay không đầu óc ra vấn đề, thần chọc chọc."
"Các ngươi vào xem đi." Giang Hành Thâm quay đầu lại, "Ta đi tranh toilet."
"Anh Phó, nó ——"
"Anh Phó, mày đang nói đi đâu vậy, chuyện hai chúng ta có cùng bản chất hả?" Chu Trạch Viêm cạn lời.
"Anh Phó, mày thì biết gì?" Chu Trạch Viêm chỉ muốn ngửa mặt lên trời thở dài: "Mày nói mình có người thầm mến chỉ là cái cớ thôi chứ gì, thế nên mày không hiểu gì về tình yêu cả, Đường Mễ không muốn đến nên mới kiếm cớ như vậy."
"Ân." Hắn đứng dậy, kết quả chỉ ở Lê Bình phía sau thấy được Trình Kiệt Văn.
"Ai chờ hạ." Trình Kiệt Văn gọi lại hắn, "Những người khác đâu, nơi này như thế nào liền hai ngươi, hơn nữa ghế lô hào cũng không đúng a, Chu Trạch Viêm cấp ghế lô hào ở cách vách đâu."
Được rồi.
Đi rồi hai bước lúc sau, hắn xem hai người ý tứ này, Phó Chu tựa hồ không ở này.
Đầu óc hắn kêu ù ù vì quá tải: "Chu Trạch Viêm, mày làm tất cả những việc này là vì thích lớp trưởng hả?"
Đang nói chuyện, Ngô Tưởng nghe thấy tiếng gõ cửa, ngẩng đầu lên thấy Phó Chu và mấy người khác tới, lại ngó ra phía sau, không thấy Giang Hành Thâm, muốn hỏi nhưng vì Chu Trạch Viêm đang ở đó nên đành im lặng.
Vừa dứt lời, điện thoại trong túi Giang Hành Thâm đổ chuông.
Vừa dứt lời, Giang Hành Thâm đặt ở trong túi di động vang lên tiếng chuông.
Vẫn là Ngô tưởng ở một bên thế Giang Hành Thâm hỏi, "Phó Chu đâu."
Trong phòng bao, Chu Trạch Viêm trông rất buồn bã và đau lòng, Ngô Tưởng, người có mối quan hệ tốt với mọi người trong lớp, lúc này đang ở bên cạnh an ủi và khuyên nhủ cậu ta.
Trong khoảng thời gian kế tiếp, Giang Hành Thâm hỏi Lê Bình về chi tiết vụ đánh nhau của Phó Chu.
Trình Kiệt Văn ở bên cạnh nhìn không được, "Được rồi Phó ca, đừng chỉnh đến cùng lập tức muốn đất khách phân biệt giống nhau, không phải căng chết hơn mười phút sự sao."
Tiếng nói của mấy người vang lên cùng lúc, rồi lại cùng nhau im lặng.
Thấy hai người đang trò chuyện, Ngô Tưởng ngồi ra xa một chút, nhỏ giọng hỏi Trình Kiệt Văn và Lê Bình cũng đang ở trong phòng: "Anh Giang đâu rồi? Không phải đến cùng các cậu sao?"
Thấy bọn họ hai đang nói chuyện, Ngô tưởng liền ngồi xa điểm, nhỏ giọng hỏi đồng dạng ở ghế lô Trình Kiệt Văn cùng Lê Bình, "Giang ca người đâu? Không phải cùng các ngươi một khối tới sao?"
Sau khi đi được hai bước, cậu nhìn thái độ của hai người này, dường như Phó Chu không còn ở đó nữa.
Sáng thứ hai này có lễ chào cờ, cần đến trường sớm hơn hai mươi phút, tối qua Giang Hành Thâm bị mất ngủ, sáng nay đến lớp vẫn còn hơi buồn ngủ.
Sắc mặt hắn cứng ngắc và căng ra, lên tiếng: "Mày nói gì?"
Phó Chu đột nhiên đứng dậy, "Ta dựa!"
Phó Chu đã chạy đến bên ngoài phố buôn bán thượng, bởi vì chung quanh tiếng người ồn ào, hắn đem điện thoại gần sát lỗ tai gọi điện thoại, bởi vậy những lời này phòng không bố trí phòng vệ chui vào lỗ tai.
Phó Chu đã chạy ra đến khu phố thương mại bên ngoài, bởi vì xung quanh có tiếng người ồn ào nên hắn đưa điện thoại sát tai để nghe rõ hơn, vì vậy mà câu hỏi này của Giang Hành Thâm lọt vào tai hắn không hề báo trước.
Phó Chu vỗ vai Chu Trạch Viêm, ngồi xuống bên cạnh cậu ta, nửa tựa lưng vào ghế sofa: "Sao vậy, lớp trưởng không đến à?"
Phó Chu theo hắn chỉ phương hướng xem qua đi, phát hiện là hành lang bên cạnh nghỉ ngơi khu, ly ghế lô cũng không xa, lúc này mới không kiên trì, "Hành đi."
Phó Chu nhìn theo hướng cậu chỉ, thấy đó là khu vực nghỉ ngơi ở góc hành lang, cũng gần phòng bao, lúc này mới không kiên trì nữa: "Được rồi."
Phó Chu nâng nâng cằm, đoán thực chuẩn: "Phỏng chừng hắn không đem lớp trưởng cấp thuận lợi ước ra tới."
Phó Chu một chút liền liên tưởng đến Giang Hành Thâm, sống lưng thẳng thắn, không khỏi có chút tự đắc: "Kia không nhất định, Giang Hành Thâm học tập như vậy ưu tú, hắn cùng ta không cũng quan hệ hảo thật sự sao, ta hai vẫn là ngồi cùng bàn đâu."
Phó Chu lập tức liên tưởng đến Giang Hành Thâm, sống lưng thẳng lên, không khỏi có hơi tự đắc: "Cái đó thì không chắc, Giang Hành Thâm học hành ưu tú như thế, chẳng phải cậu ấy và tao vẫn thân thiết đấy sao? Bọn tao còn là bạn cùng bàn nữa."
Phó Chu không nghĩ cùng hắn nhiều giải thích, Giang Hành Thâm học tập vốn dĩ liền hảo, hơn nữa lớn lên cũng thực... Cũng thật xinh đẹp a, vẫn là cái cả người hương hương Beta.
Phó Chu không muốn giải thích thêm với cậu ta, Giang Hành Thâm vốn học giỏi, hơn nữa trông cũng rất... Rất đẹp nữa, lại còn là một Beta toàn thân thơm ngát.
Phó Chu chụp một chút Chu Trạch Viêm vai, ở hắn bên cạnh ngồi xuống, nửa dựa vào sô pha bối thượng, "Làm sao vậy, lớp trưởng không có tới?"
Phó Chu cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình càng lúc càng tăng, giống như sắp cảm cúm phát sốt, vội vàng nói: "Không, tôi cúp máy trước đây."
Phó Chu cảm giác chính mình cả người độ ấm càng lên càng cao, thật sự muốn cảm mạo phát sốt dường như, vội vàng nói: "Không có, ta trước treo."
Phó Chu biết hắn là có ý tứ gì, vội vàng nói: "Kia ta cùng ngươi cùng đi."
Phó Chu bật dậy: "Đệt mẹ!"
Ở bên kia, Giang Hành Thâm ngồi ở khu vực nghỉ ngơi ngoài hành lang không bao lâu đã thấy Ngô Tưởng tới.
Nói không chừng chờ hạ hai người bọn họ có thể trước chạy ra đi.
Nhưng nếu Phó Chu không còn ở đây ——
Nhưng lý do tại sao đối phương lại đến tìm ngược đãi thì Lê Bình và Trình Kiệt Văn cũng không rõ.
Nhưng có lẽ cuối tuần bởi vì việc khác nên cậu đã quên béng đi.
Nhờ vậy Giang Hành Thâm mới biết, những người đến tìm Phó Chu đánh nhau chính là mấy người trong đội bóng rổ ngoài trường của Đặng Mục.
Ngô Tưởng theo thường lệ vào ngày chào cờ trực nhật kiểm tra tác phong và kỷ luật, cũng đến sớm, thấy Giang Hành Thâm như vậy thì rất ngạc nhiên: "Anh Giang, lần đầu tiên tôi thấy cậu buồn ngủ ở trường đấy."
Ngô tưởng rời đi thuận tiện đóng cửa lại, ghế lô một chút an tĩnh không ít.
Ngô Tưởng rời đi thuận tay đóng cửa lại, phòng bao lập tức trở nên yên tĩnh hơn hẳn.
Ngô Tưởng rảnh rỗi nên kể cho cậu nghe về những chỗ vui chơi gần đó, Giang Hành Thâm vừa nghe vừa thỉnh thoảng gật đầu, khoảng mười phút sau, bọn Lê Bình xuất hiện ở cửa khu vực nghỉ ngơi.
Ngô tưởng nói đứng dậy: "Hành, kia ta đi tìm hắn."
Ngô Tưởng nói rồi đứng lên: "Được, để tôi đi tìm cậu ấy."
Ngô tưởng nói câu: "Đi thôi Giang ca."
Ngô Tưởng nói: "Đi thôi, anh Giang."
Ngô tưởng nhàn rỗi không có việc gì cùng hắn nói phụ cận có cái gì hảo ngoạn địa phương, Giang Hành Thâm một bên nghe một bên thường thường gật đầu, lại đại khái qua có mười phút, Lê Bình bọn họ xuất hiện ở nghỉ ngơi khu cửa.
Ngô Tưởng nghe cậu nói vậy, cũng rất hoảng hốt: "Là bài phát biểu của cậu trong lễ chào cờ tuần này với tư cách là đại diện học sinh đó."

Ngô Tưởng không bình tĩnh như cậu: "Vậy cậu chưa viết gì hết giờ phải làm sao đây?"
Ngô tưởng không biết tình, nhưng Trình Kiệt Văn cùng Lê Bình lặng yên không một tiếng động mà dịch gần điểm, dựng lên lỗ tai muốn nghe xem.
Ngô Tưởng không biết chuyện, nhưng Trình Kiệt Văn và Lê Bình lặng lẽ tiến lại gần, vểnh tai lên nghe.
Ngô Tưởng gật đầu, lễ chào cờ sắp bắt đầu, hiệu trưởng đã lên phát biểu, cậu ta cũng đứng vào vị trí, hơi quay đầu lại: "Đúng rồi anh Giang, tôi thấy cậu không cầm bài phát biểu, cậu thuộc hết rồi hả?"
Một lúc sau, tim Phó Chu đập như đánh trống, trong phòng bao đã mở máy lạnh, nhưng lưng hắn vẫn đổ mồ hôi.
Một hồi lâu lúc sau, Phó Chu trái tim nhảy như nổi trống, ở khai khí lạnh ghế lô, phần lưng đều có chút đã phát hãn.
Một cuối tuần bình thường trôi qua nhanh chóng, lại đến thứ hai, ngày mà hầu hết học sinh đều căm ghét.
Mới đầu Phó Chu đối hắn lầm bầm lầu bầu không để bụng, kết quả nghe được một nửa, lại phát giác những lời này càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng quen tai.
Mấy người thanh âm đồng thời vang lên, lại ăn ý đồng loạt an tĩnh xuống dưới.
Mấy người kia không kịp phản ứng, một lúc lâu sau, Trình Kiệt Văn phá vỡ sự im lặng trước, chỉ vào cửa phòng bao: "Anh Phó lên cơn gì thế?"
Mà Phó Chu thấy Chu Trạch Viêm cả người vẫn là bao phủ đau thương không khí, kiên nhẫn dần dần tới hạn mức cao nhất, "Được rồi a Chu Trạch Viêm, chúng ta ban những người khác ở cách vách ghế lô đi, ngươi đi nơi đó náo nhiệt náo nhiệt."
Mà Phó Chu thấy cả người Chu Trạch Viêm vẫn bao phủ trong không khí đau thương, sự kiên nhẫn dần dần cạn kiệt: "Được rồi đó Chu Trạch Viêm, những người khác ở lớp mình đang ở phòng bao bên cạnh đúng không? Mày qua đó chơi cho vui vẻ đi."
Lễ chào cờ bắt đầu lúc bảy giờ hai mươi, nhưng khi uỷ viên thể dục Chu Trạch Viêm bắt đầu tập hợp các bạn trong lớp xuống sân thể dục, Giang Hành Thâm vẫn chưa thấy bóng dáng Phó Chu đâu.
Lê Bình tưởng là chuyện này giờ đã có thể nói ra, thế nên không che giấu mà khai ra hết.
Lê Bình gật đầu: "Anh Phó, tụi mình cũng đi nhanh thôi."
Lê Bình gật đầu, "Phó ca, chúng ta đây cũng nhanh lên đi thôi."
Lê Bình càng là không thể tin tưởng, học bá còn ở bên ngoài chờ đâu, Phó ca liền trực tiếp đi rồi??
Lê Bình càng không thể tin được, học sinh giỏi vẫn đang đợi ở bên ngoài mà, anh Phó cứ đi như vậy luôn??
Học tập hảo?
Học giỏi?
Hảo đi.
Hắn đem điện thoại lấy ra tới, mặt trên biểu hiện điện báo người là Phó Chu, những người khác đôi mắt cũng không hạt, hiển nhiên đều thấy.
Hắn đầu óc đều ong ong phản ứng quá tải: "Chu Trạch Viêm, ngươi là thích lớp trưởng mới làm này đó?"
Hắn nói nói nghe được tiếng đập cửa, ngẩng đầu phát hiện là Phó Chu mấy người tới, lại sau này xem xét, không nhìn thấy Giang Hành Thâm, tưởng mở miệng hỏi một chút, bận tâm đến Chu Trạch Viêm còn ở đây, chỉ có thể ngậm miệng.
Hắn mặt bộ cứng đờ căng chặt, mở miệng: "Ngươi nói cái gì?"
Hắn làm cái ánh mắt, không tiếng động mà ý bảo học bá còn ở bên ngoài chờ.
Hắn lại không thể ngăn mình nghĩ đến những lời của Chu Trạch Viêm lúc nãy.
Hắn lại khống chế không được mà hồi tưởng vừa mới Chu Trạch Viêm nói.
Hắn chuyển được điện thoại, đối diện là Phó Chu hàm hàm hồ hồ thanh âm, "Thực xin lỗi, ta có chút việc phải đi trước, các ngươi chơi được chưa."
Hắn cảm thấy tình huống này cùng Phó Chu nói hẳn là không sai biệt lắm, nếu nói như vậy, chính mình liền không rất thích hợp ở tình trường thất ý Chu Trạch Viêm trước mặt xuất hiện.
Hai người âm lượng cùng động tĩnh thực mau hấp dẫn bên kia chú ý, Lê Bình nhìn qua, "Các ngươi nói cái gì đâu như vậy kinh ngạc?"
Giang Hành Thâm đem Phó Chu đi phía trước đẩy đẩy, chỉ một phương hướng, "Ta ở bên kia chờ các ngươi."
Giang Hành Thâm từ rộng mở cửa phòng xem qua đi, phát hiện bên trong không chỉ có có Chu Trạch Viêm, bên cạnh còn ngồi Ngô tưởng, hai người tựa hồ muốn nói lời nói nói chuyện phiếm.
Giang Hành Thâm quay đầu lại nhìn vài lần, sau đó mở miệng: "Phó ——"
Giang Hành Thâm quay lại nhìn vài lần, sau đó lên tiếng: "Phó ——"
Giang Hành Thâm quan tâm hắn quá!
Giang Hành Thâm nhíu mày, bắt đầu đoán có phải Phó Chu thật sự có chuyện gì rồi không, lấy điện thoại ra: "Tôi gửi tin nhắn hỏi cậu ấy."
Giang Hành Thâm nhìn điện thoại đã ngắt cuộc gọi hai giây, có chút bất đắc dĩ.
Giang Hành Thâm nhìn hai giây cắt đứt điện thoại, có điểm bất đắc dĩ.
Giang Hành Thâm ngớ người, trong ký ức đúng là có chuyện này, là thầy Tiền đã nói với cậu sau khi kết thúc kỳ thi vào thứ sáu.
Giang Hành Thâm hảo quan tâm hắn!
Giang Hành Thâm gật đầu, xoay người hướng nghỉ ngơi khu vị trí đi rồi.
Giang Hành Thâm gật đầu, quay người đi về phía khu vực nghỉ ngơi.
Giang Hành Thâm chậm rãi sờ vào túi quần đồng phục của mình, biểu cảm trên mặt hiếm khi trở nên kỳ lạ: "Bài phát biểu gì?"
Giang Hành Thâm bóp mi tâm: "Đợi đến trưa sẽ ngủ một lát."
Ghế lô, Chu Trạch Viêm vẻ mặt khổ sở thương tâm, Ngô tưởng có thể cùng trong ban mỗi người quan hệ đều không tồi không phải không có lý do gì, lúc này đang ở bên cạnh an ủi khai đạo hắn.
Gần như mỗi một điều Giang Hành Thâm đều đã làm cho mình hết, mà chỉ có hơn chứ không kém nữa.
Dựa theo Chu Trạch Viêm cấp ghế lô hào, bọn họ đi vào cửa, lại ngoài ý muốn nhìn đến cách vách kia gian cửa phòng là mở ra, ghế lô bầu không khí đèn cũng không khai, đèn dây tóc đem bên trong tình hình chiếu nhìn không sót gì.
Cuối cùng là Ngô Tưởng thay Giang Hành Thâm hỏi: "Phó Chu đâu rồi?"
Cơ hồ mỗi một kiện Giang Hành Thâm đều đối chính mình đã làm, hơn nữa còn có chỉ có hơn chứ không kém.
Chuyện lạ thật đấy?!
Chu Trạch Viêm đã từ bỏ việc bàn luận những điều này với hắn, tự mình lẩm bẩm: "Tao đối với Đường Mễ không đủ quan tâm sao?"
Chu Trạch Viêm đã từ bỏ cùng hắn đàm luận này đó, lo chính mình nói thầm nói: "Ta đối Đường Mễ không đủ quan tâm sao?"
Chu Trạch Viêm ủ rũ cụp đuôi, "Cũng là."
Chu Trạch Viêm ước địa điểm là một nhà KTV, mời người khác lý do cũng thực thái quá, nói là nguyệt khảo kết thúc thả lỏng một chút.
Chu Trạch Viêm nghe hắn hỏi thế, cũng không đau lòng nữa: "Đúng vậy, không thì tao ăn no rửng mỡ chắc?"
Chu Trạch Viêm nghe hắn hỏi như vậy, cũng không rảnh lo thương tâm, "Đúng vậy, bằng không ta không có việc gì ăn no căng a."
Chu Trạch Viêm lắc đầu, thực buồn bực: "Nàng nói muốn cùng cha mẹ một khối đi gia gia gia, tới không được."
Chu Trạch Viêm lắc đầu, rất chán nản: "Cô ấy nói phải đi cùng cha mẹ đến nhà ông nội, không thể đến được."
Chu Trạch Viêm không hề động đậy, ánh mắt càng thêm ai oán: "Có điều Đường Mễ học giỏi thế, lại là một Omega xinh đẹp, chắc chắn là chẳng thèm để ý đến tao."
Chu Trạch Viêm cúi đầu ỉu xìu: "Cũng phải."
Chu Trạch Viêm chút nào bất động, ánh mắt càng vì u oán, "Bất quá Đường Mễ học tập tốt như vậy, lại là cái xinh đẹp Omega, khẳng định đều chướng mắt ta đi."
Cậu đi xuống một mình, gặp Ngô Tưởng ở nơi xếp hàng của lớp trên sân, liền gọi lại hỏi: "Hôm nay Phó Chu xin nghỉ sao?"
Cậu ta ra hiệu bằng mắt, lặng lẽ nhắc nhở rằng học sinh giỏi vẫn đang đợi ở bên ngoài.
Cậu lấy điện thoại ra, trên màn hình hiển thị người gọi là Phó Chu, mắt những người khác cũng không mù, hiển nhiên đều thấy.
Cậu bắt máy, đầu dây bên kia là giọng nói lóng ngóng của Phó Chu: "Xin lỗi, tôi có việc phải đi trước, các cậu chơi vui nhé."
Cái này mấy người cũng chưa phản ứng lại đây, thật lâu sau lúc sau, Trình Kiệt Văn dẫn đầu đánh vỡ bình tĩnh, chỉ chỉ ghế lô cửa, "Phó ca trừu cái gì phong?"
Bên kia, ở trên hành lang nghỉ ngơi khu ngồi Giang Hành Thâm không chờ bao lâu, nhìn đến Ngô nghĩ đến.
Bây giờ đã bước vào mùa hè, học sinh đều mặc đồng phục mùa hè, áo ngắn tay và quần dài, không có nhiều túi, thế nên nhìn thoáng qua một cái là biết ngay có mang theo thứ gì không.
Bất quá nếu Phó Chu không ở ——
Ban đầu Phó Chu không để ý đến những lời tự lẩm bẩm của cậu ta, nhưng khi nghe được một nửa lại phát hiện những lời này càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng quen tai.
Âm lượng và động tĩnh của hai người nhanh chóng thu hút sự chú ý từ phía bên kia, Lê Bình nhìn qua: "Tụi mày nói gì mà ngạc nhiên vậy?"
______
"Đừng lo, nội dung phát biểu trên sân khấu đều na ná nhau thôi."
Giang Hành Thâm thấy may mắn vì trước đây mình đã thường xuyên làm đại diện học sinh phát biểu, đã quen thuộc với quy trình này.
Thấy cậu tự tin như vậy, Ngô Tưởng cũng bớt lo lắng, trong lòng âm thầm tăng thêm một bậc kính phục đối với Giang Hành Thâm.
Chương trước Chương tiếp
Loading...