Kẻ Hủy Diệt Hôn Nhân - Tiểu Thuyết Tộc
Chương 26
Mà chờ đến khi tôi được thông báo thì Trình Hiên đã vào phòng chăm sóc đặc biệt, Vương Quế Chi thì c.h.ế.t ngay tại chỗ, đã không cần thiết phải cấp cứu.
Về phần Kiều Mộng, cô ta bị tình nghi cố ý g.i.ế.c người nên đã bị cảnh sát bắt giữ.
Nhưng tình trạng tinh thần của cô ta giống như thật sự có vấn đề, cụ thể tuyên án như thế nào thì hiện tại vẫn đang xử lý.
Cảnh tượng kịch tính này có đứa nhiều người chứng kiến, chuyện đã lan truyền khắp thành phố với tốc độ cực nhanh.
Mà tôi là vợ của Trình Hiên, không, phải nói là vợ trước, cũng bị điều tra.
Hai người chúng tôi đã ly hôn, hiện tại đã là người xa lạ không có quan hệ gì hết, chỉ là tính tình tôi thiện lương nên để cho bọn họ tiếp tục ở nhà tôi mà thôi.
Tôi chỉ khai những điểm yếu của họ cho cảnh sát, vì vậy đã nhanh chóng được tha.
Mà Trình Hiên vẫn đang được điều trị. Vài ngày về sau, anh ta đã tỉnh lại, tuy nhiên vì lúc ấy bị đ.â.m xe quá mức nghiêm trọng nên hai chân đã không cách nào đứng thẳng lần nữa, bác sĩ nói anh ta cả đời này đều phải ở trên xe lăn sinh hoạt.
Sau khi nhận được tin dữ rằng mẹ mình đã qua đời, chuyện này lại đả kích anh ta không ít.
Anh ta cứ gọi tôi qua bệnh viện, nói tôi là vợ anh ấy, y tá cũng gọi điện thoại cho tôi.
Sau khi suy nghĩ một chút tôi cũng quyết định sẽ qua đó xem.
Vì vậy tôi chọn một ngày nắng đẹp để đi, khoan thai bước vào phòng bệnh của anh ta.
Trải qua một loạt suy sụp, Trình Hiên trông già đi hơn 10 tuổi, tóc đã có những sợi bạc, khuôn mặt cũng rất iều tụy.
Vừa nhìn thấy tôi đi tới, Trình Hiên liền lập tức kích động gọi tên tôi, còn bảo tôi lập tức đón anh ta ra ngoài.
Tôi cười chào hỏi anh ta: "Không ngờ anh còn có thể tỉnh lại, xem ra sinh mệnh của anh rất ngoan cường."
Trình Hiên dường như nhạy bén phát hiện giọng nói của tôi không đúng: "Tần Tình, sao em lại dùng giọng điệu này nói chuyện với anh?"
Tôi không để ý đến câu hỏi này của anh ta, cười nói một câu: "Hôm nay ánh mặt trời rất đẹp, tôi đẩy anh ra ngoài đi dạo một chút."
Tuy anh ta nửa tin nửa ngờ nhìn tôi nhưng vẫn gật đầu.
Tôi đẩy anh ta tản bộ trên con đường nhỏ, đột nhiên mở miệng nói: "Có phải anh chưa từng nghĩ mình sẽ có kết cục như vậy không?"
Trình Hiên dường như không hiểu ý tôi, dùng một loại ánh mắt nghi hoặc nhìn lên.
Tôi không nhìn anh ta mà vẫn nhìn về phía trước, khóe miệng mang theo ý cười.
"Mẹ anh c.h.ế.t rồi, tình nhân điên rồi, bản thân trở thành tàn phế, vợ anh còn ly hôn với anh, hiện tại tâm tình thấy thế nào?"
"Tần Tình, rốt cuộc em đang nói cái gì vậy?"
Một câu này của tôi quả nhiên đ.â.m trúng điểm đau của anh ta.
Tôi tiếp tục cười nói: "Không nói gì, chỉ là đang nói việc nhà với anh. Tôi chỉ muốn nói cho anh biết kỳ thật lúc anh hạ độc tôi, tôi cũng đã phát hiện ra có chuyện không đúng."
Trình Hiên quay đầu nhìn tôi: "Em có ý gì?"
Tôi cúi đầu nhìn anh ta, trong giọng nói mang theo châm biếm: "Ý của tôi là, hiện tại anh rơi vào tình trạng này, bên trong có tôi can thiệp vào nha."
Trình Hiên mở to mắt, lập tức nổi lên lửa giận, nhưng hiện tại anh ta mới tai nạn nên trên người một chút sức lực cũng không có, tôi dễ dàng tránh thoát khỏi bạt tay anh ta tát tới, trực tiếp đè anh ta lại, cười uy hiếp: "Chậm rãi nghe tôi nói tiếp đi, bằng không tôi cũng không biết mình sẽ làm cái gì nữa đâu."
Con ngươi Trình Hiên lóe lên bất định, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Sau đó tôi từ từ nói với anh ta một loạt các kế hoạch tôi đã giăng ra.
Tôi còn cười hì hì nói: "Cho nên Thần Thần là con của anh, nhưng đã bị anh đưa đến cô nhi viện. Tuy nhiên để nó lớn lên ở cô nhi viện còn hơn lớn lên ở bên cạnh người như anh.
Ngực Trình Hiên phập phồng kịch liệt, sắc mặt đã vô cùng hó coi.
"Tần Tình, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô!"
Tôi mỉm cười, người này bây giờ còn dám uy h.i.ế.p tôi sao, cũng quá khôi hài rồi đấy.
"Hiện tại anh đã tê liệt nửa người rồi, cả đời đều không đứng dậy nổi, liệu anh muốn dùng cách nào để đối phó tôi? Từ đầu tới cuối tôi đều không vi phạm pháp luật, chỉ là tạo ra một chút xúc tác, các người rơi vào kết cục như vậy đều là gieo gió gặt bão mà thôi."
Về phần Kiều Mộng, cô ta bị tình nghi cố ý g.i.ế.c người nên đã bị cảnh sát bắt giữ.
Nhưng tình trạng tinh thần của cô ta giống như thật sự có vấn đề, cụ thể tuyên án như thế nào thì hiện tại vẫn đang xử lý.
Cảnh tượng kịch tính này có đứa nhiều người chứng kiến, chuyện đã lan truyền khắp thành phố với tốc độ cực nhanh.
Mà tôi là vợ của Trình Hiên, không, phải nói là vợ trước, cũng bị điều tra.
Hai người chúng tôi đã ly hôn, hiện tại đã là người xa lạ không có quan hệ gì hết, chỉ là tính tình tôi thiện lương nên để cho bọn họ tiếp tục ở nhà tôi mà thôi.
Tôi chỉ khai những điểm yếu của họ cho cảnh sát, vì vậy đã nhanh chóng được tha.
Mà Trình Hiên vẫn đang được điều trị. Vài ngày về sau, anh ta đã tỉnh lại, tuy nhiên vì lúc ấy bị đ.â.m xe quá mức nghiêm trọng nên hai chân đã không cách nào đứng thẳng lần nữa, bác sĩ nói anh ta cả đời này đều phải ở trên xe lăn sinh hoạt.
Sau khi nhận được tin dữ rằng mẹ mình đã qua đời, chuyện này lại đả kích anh ta không ít.
Anh ta cứ gọi tôi qua bệnh viện, nói tôi là vợ anh ấy, y tá cũng gọi điện thoại cho tôi.
Sau khi suy nghĩ một chút tôi cũng quyết định sẽ qua đó xem.
Vì vậy tôi chọn một ngày nắng đẹp để đi, khoan thai bước vào phòng bệnh của anh ta.
Trải qua một loạt suy sụp, Trình Hiên trông già đi hơn 10 tuổi, tóc đã có những sợi bạc, khuôn mặt cũng rất iều tụy.
Vừa nhìn thấy tôi đi tới, Trình Hiên liền lập tức kích động gọi tên tôi, còn bảo tôi lập tức đón anh ta ra ngoài.
Tôi cười chào hỏi anh ta: "Không ngờ anh còn có thể tỉnh lại, xem ra sinh mệnh của anh rất ngoan cường."
Trình Hiên dường như nhạy bén phát hiện giọng nói của tôi không đúng: "Tần Tình, sao em lại dùng giọng điệu này nói chuyện với anh?"
Tôi không để ý đến câu hỏi này của anh ta, cười nói một câu: "Hôm nay ánh mặt trời rất đẹp, tôi đẩy anh ra ngoài đi dạo một chút."
Tuy anh ta nửa tin nửa ngờ nhìn tôi nhưng vẫn gật đầu.
Tôi đẩy anh ta tản bộ trên con đường nhỏ, đột nhiên mở miệng nói: "Có phải anh chưa từng nghĩ mình sẽ có kết cục như vậy không?"
Trình Hiên dường như không hiểu ý tôi, dùng một loại ánh mắt nghi hoặc nhìn lên.
Tôi không nhìn anh ta mà vẫn nhìn về phía trước, khóe miệng mang theo ý cười.
"Mẹ anh c.h.ế.t rồi, tình nhân điên rồi, bản thân trở thành tàn phế, vợ anh còn ly hôn với anh, hiện tại tâm tình thấy thế nào?"
"Tần Tình, rốt cuộc em đang nói cái gì vậy?"
Một câu này của tôi quả nhiên đ.â.m trúng điểm đau của anh ta.
Tôi tiếp tục cười nói: "Không nói gì, chỉ là đang nói việc nhà với anh. Tôi chỉ muốn nói cho anh biết kỳ thật lúc anh hạ độc tôi, tôi cũng đã phát hiện ra có chuyện không đúng."
Trình Hiên quay đầu nhìn tôi: "Em có ý gì?"
Tôi cúi đầu nhìn anh ta, trong giọng nói mang theo châm biếm: "Ý của tôi là, hiện tại anh rơi vào tình trạng này, bên trong có tôi can thiệp vào nha."
Trình Hiên mở to mắt, lập tức nổi lên lửa giận, nhưng hiện tại anh ta mới tai nạn nên trên người một chút sức lực cũng không có, tôi dễ dàng tránh thoát khỏi bạt tay anh ta tát tới, trực tiếp đè anh ta lại, cười uy hiếp: "Chậm rãi nghe tôi nói tiếp đi, bằng không tôi cũng không biết mình sẽ làm cái gì nữa đâu."
Con ngươi Trình Hiên lóe lên bất định, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Sau đó tôi từ từ nói với anh ta một loạt các kế hoạch tôi đã giăng ra.
Tôi còn cười hì hì nói: "Cho nên Thần Thần là con của anh, nhưng đã bị anh đưa đến cô nhi viện. Tuy nhiên để nó lớn lên ở cô nhi viện còn hơn lớn lên ở bên cạnh người như anh.
Ngực Trình Hiên phập phồng kịch liệt, sắc mặt đã vô cùng hó coi.
"Tần Tình, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô!"
Tôi mỉm cười, người này bây giờ còn dám uy h.i.ế.p tôi sao, cũng quá khôi hài rồi đấy.
"Hiện tại anh đã tê liệt nửa người rồi, cả đời đều không đứng dậy nổi, liệu anh muốn dùng cách nào để đối phó tôi? Từ đầu tới cuối tôi đều không vi phạm pháp luật, chỉ là tạo ra một chút xúc tác, các người rơi vào kết cục như vậy đều là gieo gió gặt bão mà thôi."