Kế Hoạch Chinh Phục Quân Y - Trang 2
Chương 31: 31: Đau Đớn Hy Sinh
Mọi người đồng loạt nhìn vào màn hình nhỏ, trên đó là một màu cam chói mắt.
Niếp Duy An biến sắc, không nói một lời định rời đi, lại bị Nguyên Soái kéo lại.
“Diễn tập còn chưa kết thúc...” Nguyên Soái thanh âm tựa hồ bị cái gì chặn lại, chậm rãi nói, “Hậu cần không thể điều động!”
Niếp Duy An không thể tin được nhìn anh: “Đó là lính của anh! Bọn họ rõ ràng là con người!”
“Tôi biết!” Nguyên Soái sắc mặt lạnh lùng đến cực điểm, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra thống khổ và bất đắc dĩ không nói nên lời, “Tôi cũng biết...!Diễn tập chính là chiến tranh!”
Niếp Duy An ánh mắt lạnh lùng nhìn đáp trả anh, đột nhiên cười lạnh một tiếng, vùng khỏi tay anh, lui về phía sau một bước, giơ tay giật đứt quân hàm trên vai ném về phía anh.
“Hiện tại, tôi không phải thiếu tá, tôi chỉ là chiến sĩ của lữ đoàn bộ đội đặc chủng!” Giọng nói của Niếp Duy An vì tức giận mà vang lên một cách dị thường, “Tôi xin tham chiến!”
Nguyên Soái mím chặt môi nhìn cô không nói lời nào, ánh mắt anh thay đổi.
Niếp Duy An cũng không chờ anh đồng ý, nhặt súng đeo lên vai sau đó chạy ra khỏi doanh trướng.
Niếp Duy An tùy tiện khởi động một chiếc mô tô vốn dĩ hay được dùng để mở đường, động cơ xe gào rú phóng hết tốc lực lao đến bãi mìn.
May mắn thay, Niếp Duy An đã quen thuộc địa hình do cô từng đến đây để bố trí diễn tập, hiện giờ cô cũng ở rất gần bãi mìn.
Có một chiếc xe khác cũng đang ráo riết đuổi theo phía sau, Niếp Duy An biết đó là Nguyên Soái, cô đột nhiên thấy hối hận trong giây lát.
Cô thấp thỏm lo lắng, không phải vì tình cảm sâu nặng với những người lính đó, chỉ là cô không đành lòng nhìn sinh mệnh tuổi trẻ như vậy biến mất.
Còn Nguyên Soái thì sao?
Đó là binh lính một tay anh huấn luyện, là chiến hữu kề vai sát cánh chiến đấu, có thể anh nghiêm khắc tàn khốc nhưng những người đó đối với anh mà nói… cũng là người thân trong gia đình.
Nhưng quy tắc quân đội trói buộc anh, quân lệnh như núi, chấp hành quân lệnh là nghĩa vụ bắt buộc của quân nhân...!Anh là huấn luyện viên, là thiếu tá, là cấp trên, nên càng không thể đi đầu làm trái quân lệnh.
Cho nên giờ phút này, người lo lắng nhất định chính là Nguyên Soái.
Niếp Duy An thở dài, phía trước đã không thể đi xe được nữa, cô tùy tiện ném mô tô lại, nhanh chóng chạy vào trong rừng.
Nguyên Soái nhanh chóng đuổi kịp, túm lấy cô, thấp giọng nói: “Cẩn thận!”
Niếp Duy An gật đầu, nơi này là bãi mìn, chôn giấu nhiều nguy hiểm, nếu sơ ý giẫm phải, cả hai người bọn họ đều có thể thăng thiên.
Hai người không có bàn bạc trước, ngầm phối hợp với nhau, rất nhanh liền vượt qua bãi mìn.
“Ở đằng kia!” Niếp Duy An chỉ vào nơi phát ra khói, lao nhanh về phía đó.
Những thân cây to kêu răng rắc và vẫn đang bốc cháy, nhưng rất may ngọn lửa không cháy lớn, trước đó trời vừa mưa nên chỉ có khói chứ không có ngọn lửa lớn.
Niếp Duy An ho sặc sụa, che miệng bước về phía trước, chỉ thấy mấy người quỳ trên mặt đất.
Niếp Duy An trong lòng trầm xuống, quát lạnh một tiếng: “Tránh ra!”
Mấy người kinh ngạc quay đầu lại, trên mặt còn đọng nước mắt, nghẹn ngào vội vàng nói: “Bác sĩ Niếp, mau cứu… cứu cậu ấy...”
Niếp Duy An sải bước về phía trước và quỳ trên mặt đất, liếc mắt nhìn một cái liền cảm thấy lạnh sống lưng…
Mã Chấn Hổ đang nằm yếu ớt bất lực dưới gốc cây, khuôn mặt luôn tươi cười thật thà chân chất giờ phút này tràn đầy đau đớn, lớp ngụy trang trên mặt đã bị máu che lấp, đôi mắt nhắm chặt lại.
Niếp Duy An vào giờ phút này bình tĩnh cực điểm, lấy găng tay từ trong túi ra, xé mở và nhanh chóng đeo vào, đầu tiên là bắt mạch ở một bên cổ, sau đó lạnh lùng nói: “Tôi cầm máu trước, Nguyên Soái bắn pháo hiệu đi, kêu trực thăng cấp cứu tới!”
Thiệu Chính lập tức thay đổi sắc mặt, trong lòng dâng lên một dự cảm không tốt: “Có ý gì? Sao lại phải kêu trực thăng cấp cứu? Cậu ấy chỉ bị thương trên đùi...”
“Thiệu Chính!” Chu Tường giữ chặt cậu ta, ý bảo cậu im miệng, “Nghe bác sĩ Niếp an bài!”
Nguyên Soái cụp mắt, che giấu toàn bộ tâm tư, mặt không chút thay đổi mở miệng: “Những người còn lại...!Đứng ở chỗ này làm cái gì?”
Phùng Duệ sắc mặt cứng đờ, sau đó xấu hổ khó xử cúi đầu: “Thực xin lỗi...!Huấn luyện viên! Cậu ấy là đồng đội của chúng tôi! Chúng tôi không thể bỏ cậu ấy lại!”
Thiệu Chính trợn to hai mắt không thể tin được, thiếu chút nhảy dựng lên: “Anh kêu chúng tôi đi? Làm sao như vậy được! Cậu ấy bị thương, là đồng đội của chúng ta bị thương.
Làm sao chúng tôi có thể đi?”
Nguyên Soái đột nhiên ngước mắt lên, ánh mắt như tia chớp khiến Thiệu Chính ngậm miệng lại.
“Diễn tập chính là thực chiến! Các cậu đều hiểu quy tắc! Hiện tại đại chiến còn chưa kết thúc, các cậu không thể dừng lại!”
Phùng Duệ lau nước mắt, trầm giọng hét: “Tiếp tục đi!”
Thiệu Chính quật cường đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.
Mã Chấn Hổ đột nhiên không tự chủ được rên rỉ một tiếng, không biết từ lúc nào mở mắt ra, người lính vẫn luôn nhe răng cười cười, lúc này trong mắt lộ ra vẻ uy nghiêm khó tả.
“Các anh em...”
Mã Chấn Hổ cố nặn ra một nụ cười nhưng bị cơn đau làm cho méo mó, cổ họng như bị cát thô chặn lại, từng chữ đều vô cùng khó khăn, giọng nói vô cùng khô khan.
“Chúng ta là...!phần sắc bén nhất của kiếm và súng!”
Từng chữ thật trầm và yếu ớt, nhưng lại giống như một nhát búa nặng nề giáng mạnh vào trái tim của mọi người.
Tất cả mọi người đột nhiên im lặng.
Rừng cây vô cùng yên tĩnh, cành lá non mơn mởn khẽ đung đưa, nơi đây giống như một thiên đường yên bình, không có chiến tranh, không có máu me...
Khuôn mặt Mã Chấn Hổ đột nhiên bao phủ trong ánh sáng trang nghiêm, nhìn đồng đội bằng ánh mắt khao khát, cậu run rẩy hé mở đôi môi nứt nẻ, kiên quyết nói:
“Đánh thắng trận này...”
Chu Tường mặt đầy nước mắt, anh ta túm lấy Thiệu Chính và hét lên một cách hung tợn: “Cậu có nghe thấy không! Chúng ta là quân nhân! Bất kể lý do gì, chúng ta không thể dừng lại!”
Thiệu Chính hai mắt đỏ hoe, yên lặng xách ba lô lên, ôm súng bước nhanh rời đi.
“Bác sĩ Niếp...”
Niếp Duy An cũng không ngẩng đầu lên, lãnh đạm nói: “Có tôi ở đây, tôi sẽ cố gắng hết sức!”
Phùng Duệ gật đầu và không nói gì nữa, vẫy tay một cái, dẫn theo mọi người tiếp tục chiến đấu.
Niếp Duy An siết chặt động mạch đùi của Mã Chấn Hổ nhưng máu vẫn không ngừng tuôn ra, ống quần đã thấm đẫm máu, thịt cháy đen, lộ ra lớp xương trắng dày đặc bên trong...
Cái chân này… khả năng là không giữ được!
Mã Chấn Hổ vừa mới nói hai câu kia, dường như đã cạn kiệt chút sức lực cuối cùng, sắc mặt tái nhợt ngất đi.
Thời gian từng chút một trôi qua giống như bị kéo dài vô tận, tâm trạng lo lắng khiến Niếp Duy An như muốn phát điên, khi cô mất hết kiên nhẫn chuẩn bị bắn quả pháo hiệu thứ ba thì tiếng gầm của máy bay trực thăng cuối cùng cũng từ trên trời vọng xuống...
Các quân y chuyên nghiệp rất nhanh đã đưa Mã Chấn Hổ lên trực thăng cấp cứu.
Niếp Duy An ngẩng đầu nhìn cho đến khi trực thăng đã rời đi nhưng vẫn duy trì tư thế bất động đó một lúc lâu.
Nguyên Soái yên lặng nhìn vết máu trên mặt đất, nhất thời không ai nói chuyện.
Một lúc lâu sau, Niếp Duy An quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng vô cùng sắc bén.
“Cho dù có giữ được mạng của cậu ta thì chân cũng không giữ được!”
“Tôi biết...” Nguyên Soái lẳng lặng nói,“Tôi có học qua cứu hộ thực địa.”
Niếp Duy An đột nhiên bùng nổ, xông lên hung hăng đánh một quyền vào anh: “Anh biết! Anh biết! Anh có biết hay không sự nghiệp quân nhân của cậu ấy cũng bị hủy hoại như vậy.
Cậu ta mới hai mươi lăm.
Nếu cậu ta thực sự chết, anh như thế nào nói với gia đình cậu ta.”
Nguyên Soái vẫn không nhúc nhích, để mặc cho cô trút giận, đứng thẳng tắp tiếp nhận quyền cước của cô.
Niếp Duy An là quân nhân được huấn luyện bài bản, trong lúc tức giận đã dùng hết sức ra đòn, có thể tượng tượng nó đau đớn thế nào nhưng Nguyên Soái vẫn kiên cường cắn răng chịu đựng.
Niếp Duy An nhớ tới cách đây không lâu, người lính khiến cả đội bị pháo oanh tạc vì cái miệng tham ăn của mình, khuôn mặt cậu ta đen thùi vì trúng đạn pháo nhưng vẫn cười toe toét và nhe hàm răng trắng bóng, trông rất buồn cười.
Mới mấy tháng trước, cậu ta còn tròn xoe mắt nhìn cô đầy kinh ngạc và tán thưởng khi cô dạy dỗ Thiệu Chính.
Còn nhớ năm ngoái khi cậu ta lén lút chạy đến Trạm y tế, bảo cô rằng cô có thể gọi cậu ta là lão hổ… Như một cậu bé thực thà hiếu động, ngượng ngùng đưa một con thỏ trắng đeo nơ bảnh bao để nịnh nọt cô…
Kí ức vẫn còn sống động như vậy, nhưng người trong kí ức đang chịu đựng nỗi đau khôn tả, không còn như trước nữa.
Niếp Duy An tức giận nện một quyền vào ngực anh, nắm lấy cổ áo anh liều mạng lắc: “Cậu ta yêu quân đội như vậy...!Sau này anh để cậu ta sống sao đây? Mất một chân thì anh để cậu ta làm gì mà sống! Quy tắc chó má! Diễn tập chó má! Các người là đồ vô nhân đạo...”
Niếp Duy An đột nhiên dừng lại.
Cô thấy những giọt nước mắt của Nguyên Soái từ từ chảy xuống khuôn mặt góc cạnh, trượt qua chiếc cằm rắn rỏi, nhỏ xuống bàn tay cô...
Niếp Duy An bỗng thấy lòng đau như dao cắt, sự hy sinh của người lính trẻ, nỗi đau ẫn nhẫn mà Nguyên Soái phải chịu...
“Thực xin lỗi...” Niếp Duy An vươn tay ôm chặt lấy anh, trong lúc nhất thời nước mắt rơi như mưa.
Cô không trách Nguyên Soái, không phải lỗi của ai cả...
Cô chỉ là, chỉ là… cần nơi giãy bày cảm xúc của mình!
Nhưng còn Nguyên Soái thì sao? Anh không thể hối hận, không thể trút giận, tất cả đau đớn chỉ có thể tự mình gánh chịu.
Đó là lính của anh, là niềm tự hào của anh, là đồng đội mà anh sống chết có nhau không thể buông tay!
Nhưng dù đau đớn đến đâu, anh cũng không thể hối hận và oán trách...
Bởi vì diễn tập không phải là trò chơi mà là một cuộc chiến thực sự, nếu không đặt quy tắc lên trên hết, nếu không dựa theo tiêu chuẩn thực chiến thì làm sao bảo đảm bọn họ có thể bình tĩnh đối phó được với mưa bom bão đạn trong tương lai?
Quân lệnh như núi...
Đây không phải là lời nói suông, bốn chữ này chất chứa biết bao xương máu mồ hôi hy sinh, đè nặng lên trái tim mỗi người lính!
Diễn tập còn chưa chấm dứt, chiến tranh vẫn như cũ tiếp tục, mặc kệ ra chuyện gì, bọn họ cũng không có thể dừng lại...
Một số người có thể nghĩ rằng sự hy sinh như vậy là không cần thiết, và một số người có thể nghĩ rằng quy tắc như vậy là quá tàn nhẫn...
Nhưng quân đội là gì? Đó là một sự đảm bảo mạnh mẽ cho mọi người sống trong hòa bình!
Họ đang tự rèn mình thành công cụ chiến tranh để làm gì?
Để giết kẻ thù trên chiến trường?
Không, không ai mong muốn hòa bình hơn họ ...
Nhưng đất nước cần họ, nhân dân cần họ!
Để kiểm soát và cân bằng lẫn nhau giữa các quốc gia và để ngăn chặn những kẻ thù có dã tâm… Họ phải cống hiến tuổi trẻ và dùng những năm tháng đẹp nhất của mình để xây dựng một pháo đài hòa bình vững chắc.
Niếp Duy An hiểu tất cả những điều này, cô đã được giáo dục như vậy từ khi còn nhỏ, nhưng cho đến giờ phút này...!Cô vẫn không thể chấp nhận được.
“Không có sự hy sinh nào… là vô nghĩa cả!”
Niếp Duy An cảm thấy cổ nóng ẩm, vỗ nhẹ vào lưng Nguyên Soái nói: “Tôi biết...!đi thôi, chúng ta cùng chờ đợi thắng lợi của bọn họ!”
– Hết chương 31 –
------oOo------