Im Đi Tớ Không Nghe
Chương 36: Phiền phức
Nuôi thỏ phiền phức thật.
Chắc do ăn bánh crepe vội vàng quá nên bụng bị rỗng. Lúc tự học tối, bụng Úc Lạc Thừa cứ như bị quẳng vào máy xay thịt, đau điếng người.
Bộ Phong Gia đang ngủ nửa tỉnh nửa mớ ngẩng đầu dậy, ngờ vực nhìn cậu, "Úc Lạc Thừa, cậu sao thế?"
"Tớ đau bụng." Úc Lạc Thừa thì thảo hỏi hắn: "Cậu còn thuốc đau bụng không?"
"Tớ tìm xem." Bộ Phong Gia thò tay xuống học bàn cả buổi chỉ móc ra được mấy hộp thuốc rỗng, chửi thầm một tiếng, "Hay là tôi dẫn cậu đi phòng y tế lấy nha?"
"Không cần đâu, cảm ơn." Úc Lạc Thừa lắc đầu, từ chối ý tốt của hắn, "Tớ uống chút nước là được."
Cậu mở bình nước tu mấy ngụm. Nước nguội ngắt khiến cảm giác buồn nôn bỗng chốc dâng trào. Cậu khó chịu đến độ ngón tay siết chặt bình nước trắng bệch. Đợi đến khi cơn buồn nôn qua đi, cậu mới nhấc mắt lên nhìn đồng hồ trên bảng, bất thình lình bắt gặp ánh mắt của Túc Lễ.
Túc Lễ ngồi trên bục giảng. Bởi hai người cách xa quá nên nãy giờ Úc Lạc Thừa không nghe được hắn nghĩ gì, song từ hàng mày cau có và ánh mắt dò xét, cậu nhìn ra vẻ khó hiểu của hắn.
Úc Lạc Thừa vội cụp mắt xuống, ôm bụng tiếp tục làm đề. Vất vả lắm mới chịu được đến khi chuông reo tan tiết, cậu thả bút xuống, nằm nhoài lên bàn.
Chuông vừa reo, phòng học lập tức náo nhiệt, tiếng ồn ào làm cậu an tâm hẳn. Tối qua ở nhà Túc Lễ, cậu ngủ không yên giấc chút nào, lúc này mơ mơ màng màng thiếp đi.
Túc Lễ nhìn nửa sau gáy lộ ra của Úc Lạc Thừa, vừa trắng trẻo vừa yếu ớt, xúc cảm ấm áp lúc hít thở cực kỳ giống với thỏ con. Hắn vân vê đầu ngón tay mấy lần mới kiềm lại được nỗi thôi thúc sờ mó, cúi đầu hỏi Bộ Phong Gia, "Cậu ấy sao thế?"
"Đau bao tử. Tôi bảo cậu ấy đến phòng y tế cậu ấy cũng không đi." Bộ Phong Gia lấy tay toan đẩy Úc Lạc Thừa, nhưng rồi chưa chạm tới áo cậu đã bị người khác nắm lấy cổ tay.
"Để cậu ấy ngủ đi." Túc Lễ nở nụ cười ấm áp với hắn, "Tôi đến siêu thị đã, cậu có muốn nhờ mua gì không?"
"Mua giùm tôi mì trẻ em!" Mắt Bộ Phong Gia sáng rực.
"Được." Túc Lễ cười gật đầu, thả tay hắn ra, xoay người bước ra khỏi lớp.
Bộ Phong Gia ngớ ra hai giây mới nắm chực lấy cổ tay, hít một hơi sâu, "Đù mé, đau quá!"
Chuông vào lớp vừa reo, Úc Lạc Thừa đột ngột tỉnh dậy, ngơ ngác một hồi lâu mới dụi mắt, ngẩng lên xem thời khoá biểu của tự học tối trên bảng đen. Người giám sát tự học tối đổi thành Lâm Duệ, bạn học trong lớp thì thầm, rủ rỉ rù rì với nhau.
Tiết tự học này là môn Toán. Cậu cúi xuống chuẩn bị lấy sách giáo khoa Toán ra, bỗng phát hiện trên bàn có thêm một hộp thuốc bao tử và bịch bánh mì cà rốt quen thuộc.
"Túc Lễ mua cho cậu đó." Bộ Phong Gia bẻ vụn mì bỏ vào miệng, rì rì nhai để không phát ra tiếng động, giọng điệu bực tức: "Cậu ta còn không cho tôi quấy rầy cậu ngủ, có phải cậu từng cứu mạng cậu ta không hả?"
Úc Lạc Thừa cầm hộp thuốc, ngoái lại nhìn chỗ ngồi của Túc Lễ. Đồng phục cỡ lớn màu đỏ rộng thùng thình càng tôn lên bả vai thẳng tắp của hắn. Từ phía Úc Lạc Thừa nhìn sang sẽ bắt gặp ngay góc nghiêng ấm áp lại mượt mà của Túc Lễ, cực kỳ đẹp trai dưới ánh đèn chiếu rọi.
Uống thuốc xong chưa có tác dụng ngay được. Bụng cậu vẫn nhức nhối khó chịu. Úc Lạc Thừa cúi đầu nhìn bánh mì cà rốt trong bịch trong suốt, mím môi nhét lại vào cặp.
Mãi cho đến tiết tự học cuối cùng kết thúc, cảm giác buồn nôn đó cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất.
"Túc Lễ, đi chưa vậy?" Tạ Diêu vác cặp gọi hắn.
"Hôm nay tôi trực lớp. Mấy cậu đi trước đi." Túc Lễ ngồi tại chỗ không thèm ngoái lại vẫy tay, vẫn còn nhìn đề thi.
"Ò." Tạ Diêu nghe vậy thì gọi Lữ Văn Thuỵ, đoạn nhìn sang Úc Lạc Thừa, "Đi không?"
"Tớ, tớ, đợi tí đã." Hắn đứng gần quá làm Úc Lạc Thừa nói chuyện hơi lắp bắp.
"Ôi thôi đi đây! Sắp buồn ngủ chết rồi!" Lữ Văn Thuỵ mất kiên nhẫn đẩy Tạ Diêu ra khỏi cửa.
Phòng học thoáng cái đã trống hơn phân nửa. Úc Lạc Thừa làm phần đọc tiếng Anh mà hơi lơ đãng. Vài bạn học còn ở lại cũng lục tục vác balo lên ra về. Lúc kim phút chỉ vào số 12, cuối cùng trong lớp cũng chỉ còn lại cậu và Túc Lễ.
Túc Lễ duỗi eo, kẹp đề vào lại trong sách mới đứng dậy chuẩn bị dọn vệ sinh. Sau đó, hắn bắt gặp ánh mắt hơi căng thẳng của Úc Lạc Thừa.
"Sao cậu còn chưa đi?" Túc Lễ "Ờm" một tiếng trước, sau đó nở nụ cười khá là nghiền ngẫm, "Thừa Thừa, cậu đang đợi riêng tớ đó hả?"
Trong phòng học chỉ còn hai người bọn họ, song Túc Lễ cách cậu càng ngày càng gần, tiếng lòng cũng dần rõ ràng rành mạch.
[Là ở lại định cho mình sờ bụng đúng không? Hay là li3m móng cho mình xem? Hê hê, hê hê hê, bé con quá là tự giác rồi! Mau sà vào vòng tay của ba ba đi!]
Nghe được suy nghĩ vừa quen thuộc vừa thần kinh, cảm giác không thể đến gần toát ra từ người Túc Lễ mới chầm chậm biến mất. Úc Lạc Thừa căng thẳng đứng dậy. Lúc hắn đưa tay ra mỉm cười, cậu nhét đồ vào tay hắn.
Túc Lễ đang ủ mưu sờ bụng cậu bỗng ngơ ngác, cúi đầu nhìn ba tờ tiền 100 tệ thẳng tắp trong tay, nghiêng đầu nhìn cậu với vẻ khó tin, "Ơ?"
[Mắc gì cho mình tiền! Chim mình đâu có hư, không phải, mình cũng đâu cậu ấy đòi phí tổn thất tinh thần gì đâu hả. 300 đồng là đang coi thường ai vậy! Bé chim yêu quý của mình mà có hư cũng đâu thể xua đuổi bằng mỗi 300 tệ ít ỏi này?!]
Nghe thấy hắn nghĩ gì, Úc Lạc Thừa tức thì đỏ mặt, mấp máy môi xấu hổ, "Đây là, tiền đặt ba bữa ăn ngoài, phí ở nhờ và tiền thuốc."
Túc Lễ nhìn cậu, hơi kinh ngạc.
"Tớ, tớ biết là không đủ lắm, nhưng số còn lại để tháng sau tớ đưa cậu... Được không?" Úc Lạc Thừa túng quẫn nhìn hắn, song tiền mặt trong người chỉ còn lại bấy nhiêu đây.
Có vẻ như Túc Lễ vừa hoàn hồn về, gấp tiền trong tay lại rồi nhét vào túi, đoạn phì cười đáp: "Nhiều rồi, cơ mà tớ không có tiền lẻ thối cho cậu."
[A, mình mà từ chối thỏ con ngay tại đây thì không chừng ẻm xấu hổ bật khóc mất.]
Úc Lạc Thừa tức thì nhẹ nhõm, siết ống tay áo, lúng túng nói: "Cảm ơn cậu."
"Đừng khách sáo." Túc Lễ tranh thủ xoa đầu cậu, cười nói: "Cậu đợi tớ cả buổi chỉ để trả tiền tớ thôi sao?"
Úc Lạc Thừa gật đầu, "Vậy tớ, tớ về trước đây."
Cậu vác balo xoay người định đi, đoạn lại bị hắn túm cổ áo. Giọng nói của Túc Lễ vang lên sát bên tai cậu, "Thừa Thừa, dọn vệ sinh với tớ đi, được không?"
[Há, còn định đi à?]
Úc Lạc Thừa xoay người một cách cứng đờ. Nhìn vào ánh mắt trêu chọc lại âm u của hắn, cậu vội vã kiếm cớ, "Tớ, tớ..."
Tiếc là cậu càng vội thì càng nói không thành câu. Chủ yếu là do tiếng lòng của Túc Lễ khoái chí quá mức cần thiết.
[Đêm đen gió lớn! Cô nam quả thỏ! Chẳng phải là nên ngoan ngoãn để mình chà đạp không! Chậc chậc chậc, ở trong phòng học cũng được, phòng học vắng tanh không có camera, nếu có camera lại càng k1ch thích hơn. Mình có thể kéo Úc Lạc Thừa đến góc khuất camera ở cửa sau, sau đó làm gì cũng được! Muốn làm gì thì làm muahahaha! Xoa bụng cho cậu sướng! Mình còn có thể li3m chóp mũi của cậu ấy!]
Có vẻ như hắn đã quan sát thấy vẻ chần chừ của cậu, vươn tay đẩy cậu về chỗ ngồi, dịu giọng nói: "Bụng còn đau không?"
Úc Lạc Thừa lắc đầu lia lịa, lắp bắp đáp: "Đã ổn, ổn rồi, cảm ơn thuốc của cậu."
"Đều là việc chủ nhân nên làm." Túc Lễ khẽ cười. Trong phòng học vừa yên tĩnh vừa trống trải, hắn nhìn cậu lom lom, "Ngoan ngoãn ngồi đây đợi tớ, hoặc là lấy bánh mì cà rốt trong cặp ra ăn hết rồi hẵng đi, chọn một."
[Chọn ăn bánh mì! Ông đây muốn xem! Gấp rút lắm rồi aaaa, cho ông xem đầu lưỡi thôi cũng được!]
Úc Lạc Thừa nuốt cái ực, lùi về sau toan cách xa hắn ra chút, "Tớ, tớ đợi cậu."
Ánh mắt Túc Lễ thoáng thất vọng. Hắn chợt cười đáp: "Được."
Sau đó, hắn cực kỳ dứt khoát ra phía sau lấy chổi rồi bắt đầu dọn vệ sinh lớp học, tiếng lải nhải cũng dần dà mơ hồ.
Úc Lạc Thừa rất đỗi nhẹ nhõm. Cậu do dự một chốc, nhân lúc Túc Lễ quét bục giảng, cậu ra phía sau lấy chổi quét cùng với hắn.
Túc Lễ ở bên trên thấy được thì ngơ ngác, sau đó hắn nhặt bình nước rỗng trên bàn vặn hai phát, cất tiếng gọi: "Úc Lạc Thừa."
Ở phía sau lớp, Úc Lạc Thừa cầm chổi ngẩng lên nhìn hắn.
"Đứng đó không được nhúc nhích." Túc Lễ cầm bình nước ướm chừng ngay đầu cậu, nheo mắt.
Úc Lạc Thừa mặt cắt không còn giọt máu. Cậu hơi hoang mang nhìn Túc Lễ, tay chân bắt đầu không kiềm được mà lạnh ngắt, cảm giác buồn nôn trong bụng vừa xua đi lại quay về, thậm chí còn dữ dội hơn ban nãy.
'Thằng bê đê, đứng đó không được nhúc nhích.'
'Mày còn xài được không đó hahaha...'
'Ui trời thật là ngại quá đi, lỡ đập trúng mặt mày rồi, không có cái mặt này thì sao đi quyến rũ đàn ông nhỉ, oẹ.'
'**, nước vương vãi ra đất hết rồi kìa, còn không mau li3m cho sạch đi!'
'Còn chưa li3m à, muốn ăn đòn nữa phải không!'
Bình nước vẽ ra hình vòng cung đẹp đẽ trong không khí, từ trên cao lướt qua đỉnh đầu của Úc Lạc Thừa, 'vụt' một tiếng đã chui tọt vào thùng rác ở phía sau cậu.
Trên bục giảng, Túc Lễ nở nụ cười đắc ý lại dè dặt.
[Chậc, đúng là đẹp trai chết người! Chắc chắn thỏ con sẽ ngơ ngẩn trước độ đẹp trai này— Ủa?]
Thấy Úc Lạc Thừa cả buổi vẫn chưa ừ hử gì, Túc Lễ rốt cuộc cũng hoàn hồn về, nom sắc mặt cậu khó coi một cách lạ thường. Hắn nhíu mày bước đến, cúi đầu nhìn vào mắt cậu, đoạn cất tiếng hỏi: "Bị dọa à?"
[Đù má mình đúng là đáng chết! Mụ nội nó gan gì mà bé quá vậy! Aaaaa cứu với, sao mà mặt cậu trắng bệch ra thế kia, trán cũng ướt đẫm mồ hôi— Xin lỗi mà tớ đáng chết, nói gì đi mà ông Úc ơi, hức hức hức mẹ ơi tại sao con lại làm trò kiểu này!!!]
Úc Lạc Thừa chầm chậm ngẩng đầu lên. Trông thấy khuôn mặt quen thuộc của Túc Lễ trước mặt, cậu nhếch miệng nở nụ cười trông còn khó coi hơn cả khóc, "Tớ, tớ không sao, xin lỗi cậu."
Túc Lễ lấy tay chọc vào má của Úc Lạc Thừa, thở phào nhẹ nhõm rồi lại nói với vẻ bất đắc dĩ: "Không cần xin lỗi, do tớ không tốt, lần sau không doạ cậu nữa."
[Con thỏ này vừa nhạy cảm vừa nhát gan, còn không cho ôm không cho sờ. A, nuôi thỏ phiền phức thật.]
Úc Lạc Thừa hoảng hốt, luống cuống níu vạt áo hắn, "Tớ xin lỗi, tớ, tớ cho cậu sờ bụng được không?"
Túc Lễ bỗng cúi xuống, nhìn lom lom vào đôi mắt hoảng loạn của Úc Lạc Thừa, đuôi mày khẽ nhướng, "Cậu sợ tớ giận đến thế à?"
Bản năng Úc Lạc Thừa phát giác được nguy hiểm nên không khỏi rụt về nửa bước, đoạn bị hắn lấy tay đè lại sau eo, chặn đường lui.
"Cậu như thế sẽ càng khiến người ta bắt nạt cậu, sau này đừng nhẹ dạ nhượng bộ như vậy." Túc Lễ khẽ thở dài, nở nụ cười vừa ấm áp vừa dịu dàng, thong thả lấy tay kéo khoá đồng phục của cậu xuống, cực kỳ lịch sự nói: "Cơ mà bây giờ tớ sẽ bắt đầu sờ đây, Thừa Thừa."