Im Đi Tớ Không Nghe
Chương 32: Kiên định
"Tớ sẽ giữ bí mật giúp cậu."
Nắng gắt chiếu vào làm Úc Lạc Thừa choàng tỉnh.
Cậu giơ tay che đi ánh nắng chói chang. Thấy khung cảnh xa lạ, cậu ngơ ngác một hồi mới nhớ ra mình đang ở nhà Túc Lễ, ngẩn ngơ một chốc rồi mới ngồi dậy.
Chăn trượt ra khỏi sofa nên hơi lạnh, Úc Lạc Thừa cúi đầu trông thấy đồ ngủ của mình bung ra tận mấy cái cúc áo nên ngờ ngợ nhíu mày.
Bước ra khỏi phòng ngủ, Túc Lễ ngáp một cái, mắt nhắm mắt mở, nói: "Cúc áo đó không xài được đâu, hay bị bung ra lắm."
"Ờm." Úc Lạc Thừa chấp nhận kiểu giải thích này.
"Chào buổi sáng nhé Thừa Thừa." Túc Lễ bước đến, ngồi xuống sofa vươn vai, cười nói: "Sao lại ngủ ở sofa vậy? Tớ đợi cậu mãi."
[Hê hê hê hê, sờ được rồi. Muahaha, siêu mềm siêu đáng yêu. Aaaaa, sướng rơn cả người!]
"Tớ xin lỗi." Tiếng lòng kích động của hắn làm Úc Lạc Thừa hết hồn. Cậu nhích qua bên cạnh, định tránh xa hắn ra chút.
Sờ được... Cái gì?
Túc Lễ tháo kính ra ngoắc trên tay, nằm trên sofa, ngoái đầu lại híp mắt cười, "Thừa Thừa, đừng bảo cậu cố ý cho tớ chăn đơn gối chiếc nhé?"
[Hiển nhiên! Con thỏ quỷ sứ máu lạnh! Nếu không mình đã được ôm thỏ ngủ cả đêm. Cái sofa rách rưới này chật quá, mình chen vào không vừa... Ờm, phiền ghê, đổi cái sofa khác thôi, cái nào mà hai người nằm được thoải mái ấy. Vậy thì mình không được sờ bụng cậu ấy thoả thích rồi... Ờm... Aaaa dậy sớm phiền quá! Muốn hít thỏ.]
Sau khi nghe được hắn ríu rít, lượng thông tin trong đầu Úc Lạc Thừa hơi quá tải. Ở mặt ngoài, phản ứng vốn chậm rì của cậu lại càng ì ạch hơn. Cậu sững người nhìn Túc Lễ, cả buổi vẫn chưa hoàn hồn.
"Ê." Túc Lễ quơ quơ tay trước mặt cậu, cười bảo: "Sao sững ra thế?"
Úc Lạc Thừa lắc đầu, đầu óc vừa tỉnh táo hơi đơ, "Tớ, đi súc miệng."
Túc Lễ lập tức đứng dậy theo, quàng tay lên cổ cậu bước vào nhà vệ sinh. Úc Lạc Thừa bị hắn đè hơi lảo đảo, "Túc Lễ, cậu có thể... Đừng đứng gần tớ như vậy được không?"
"Hả?" Túc Lễ híp mắt nhìn góc nghiêng xinh đẹp, sắc sảo của cậu, gằn giọng nói: "Úc Lạc Thừa, không phải cậu đã đồng ý làm bé thỏ của tớ à?"
Úc Lạc Thừa gật đầu lia lịa.
"Vậy phải cho tớ sờ thoải mái, đúng không?" Túc Lễ mất nết vò đầu cậu rối tung, trầm giọng nói: "Hay ý cậu là không muốn làm bé pet của tớ nữa?"
[Vậy sao mà coi được! Ít nhất phải có tinh thần chịu trách nhiệm chứ hức hức hức. Thiếu bé thỏ sao mà mình sống nổi! Úc Lạc Thừa đúng là đồ đàn ông khốn nạn vắt chanh bỏ vỏ mà! Đàn ông khốn kiếp! Con thỏ khốn kiếp!]
"Không có, ý tớ không phải vậy." Úc Lạc Thừa lắc đầu như trống bỏi.
"Không phải là được." Túc Lễ dùng chất giọng dịu dàng dụ dỗ cậu, "Bọn mình cứ làm quen từ từ thôi được không? Tớ sẽ ở bên cạnh cậu, đừng sợ."
[Hứ.]
Trong lòng hắn vang lên tiếng cười thâm thuý.
Úc Lạc Thừa vừa phân tâm vừa vệ sinh cá nhân nốt. Giọng của Túc Lễ lúc thì rành mạch, lúc lại mơ hồ, làm cậu hơi váng đầu.
Cậu đang lau mặt, Túc Lễ bỗng giơ tay luồn vào tóc cậu, cười nói: "Thừa Thừa, cậu đổi kiểu tóc khác chắc chắn đẹp lắm."
[Tóc mái dài như vậy không đâm vào mắt hở? Phí cả một khuôn mặt đẹp. Ơ, mà mình cũng không muốn cho người khác nhìn... Thôi vậy, cứ để thế này đi, một mình mình ngắm lén là được.]
Úc Lạc Thừa rụt về sau, bóp chặt ly giấy vừa súc miệng xong.
Túc Lễ liếc thoáng qua, mỉm cười thả tay, "Thừa Thừa, hình như cậu rất khoẻ thì phải?"
[Nếu hôm qua mình không ngăn lại, chắc thỏ con đã cho mấy thằng ngu kia về chầu trời rồi. Chậc, aaa, tay lại đau, con thỏ quỷ này mạnh tay ghê, bóp gãy cổ mình được luôn ấy chứ, răng rắc, úi~]
Úc Lạc Thừa ngượng ngùng cuộn tay, dúi vào trong túi, "Không mạnh lắm đâu."
"Xạo sự." Túc Lễ mỉm cười, nói như thể không để tâm: "Cái cậu tên— Quý Phi Vũ đó, tên này có đúng không? Nghe đứa em của bạn tớ nói có vẻ như cậu ta học cũng ổn lắm nhỉ? Sao cậu dây vào cậu ta thế?"
Úc Lạc Thừa sững sờ, mặt cắt không còn một giọt máu.
[Aaaaaaaaa tớ xin lỗi tớ xin lỗi! Tớ đáng chết! Tớ không chịu nổi nên mới hỏi! Nhưng mà tớ thật lòng muốn biết mà hức hức hức. Ông Thừa Thừa ơi, ông nói cho cháu nghe đi, không là cháu tò mò tới chết! Cái thằng ngu lờ đó ông đây vừa nhìn đã thấy ngứa mắt, cạo đầu đinh y hệt như mới ra tù! Nói cho tớ đi, nói cho tớ đi mà, chắc chắn tớ sẽ giữ bí mật đàng hoàng cho cậu. Thỏ ơi, bé thỏ yêu dấu của tớ ơi—-]
Tiếng ríu ra ríu rít của Túc Lễ ngắt ngang cơn buồn nôn và nỗi khiếp sợ vừa dâng trào của Úc Lạc Thừa. Cậu bất đắc dĩ nhìn cặp mắt nhiều chuyện đến độ sáng hoắc của hắn, ngập ngừng cả buổi mới nói: "Tớ... từng crush cậu ta."
"Ờm." Túc Lễ cười, gật đầu theo thói quen, gật được giữa chừng bỗng khựng lại: "Hả?"
[CÁI GÌ???!]
Úc Lạc Thừa xấu hổ nhìn gương mặt hết hồn vía của hắn, lắp bắp đáp: "Chỉ, chỉ là crush một thời gian rất ngắn thôi. Lúc đó cậu ta nằm dưới giường tớ, bọn tớ vẫn là bạn thân, nên tớ, tớ tớ mới... mới có chút cảm tình với cậu ấy."
Túc Lễ sững sờ, đến tiếng lòng suốt ngày líu lo của hắn cũng câm lặng.
Căn phòng vệ sinh chật hẹp chìm trong sự im lặng ngột ngạt. Túc Lễ nhìn cậu chòng chọc, chầm chậm nở nụ cười dịu dàng, chu đáo nói: "Ừm, này cũng dễ hiểu mà."
[Há? Vậy mà thỏ con của mình lại từng crush thằng ngu đó sao? Đệt mợ?! Còn từng là bạn thân của nó!!! Aaaaaaa mình không chấp nhận! Má nó mình còn rất ư là chăm lo cho Úc Lạc Thừa! Mình còn nằm dưới giường cậu ấy! Cớ sao lại như vậy? Thỏ con của tớ ơi! Tới cái danh bạn thân còn không có, chơi với nhau lâu vậy rồi mà sờ bụng cũng phải lén la lén lút mới sờ được! Muốn xoa đầu còn phải xin con quỷ thỏ này đồng ý! Mẹ nó tại sao chứ?! Tớ không hiểu!!! Tớ không bằng thằng mặt lờ kia chỗ nào??!]
Úc Lạc Thừa bị tiếng lòng hắn nã liên hoàn, sợ hãi lùi về sau.
[Má nó thảo nào thằng mặt lờ đó lại hỏi mình có phải bạn trai của Úc Lạc Thừa không! Vãi! Thì ra ông đây là thế thân của Quý Phi Vũ!]
Nụ cười trên mặt Túc Lễ lạnh toát, "Cậu ta là bạn trai cũ của cậu sao?"
[Chắc chắn là bạn trai cũ rồi đm! Nếu con quỷ thỏ này còn dám dan díu mập mờ với thằng đó thì mình chém chết hết! Ném cho cá mập ăn!]
"Không, không phải, cậu ta không thích tớ." Úc Lạc Thừa xấu hổ nhìn hắn, "Túc Lễ, cậu có biết 'crush' là gì không?"
Túc Lễ sửng sốt, cười đáp: "Tất nhiên là tớ biết."
[Ông đây đã biết crush từ năm mẫu giáo rồi! Tiểu học cũng crush! Cấp 2 cũng crush! Cấp 3, cấp 3 tạm chưa tìm được người để crush—-- Không phải, lý do gì mình phải crush chứ, mình muốn yêu đương cũng không tìm được cô nào để yêu!!! Aaaaaaaaaaa muốn chết, muốn chết quá đi, thỏ con mình chơi gay thì thôi, đã vậy còn thích thằng ngu lìn kia.]
[Ừ, thiến nó.]
Túc Lễ nhếch môi cười, xoa đầu Úc Lạc Thừa, "Không sao. Dù gì mọi chuyện cũng đã qua, tớ không để ý đâu."
[Thiến vật lý hay thiến hoá học đây? Ơ, không đúng, sẽ phạm pháp nhỉ, tiếc thật... Vậy đổi cách khác là được.]
"Tớ không còn thích nó nữa!" Giọng nói âm u của hắn làm Úc Lạc Thừa thót tim. Rất hiển nhiên là Túc Lễ cực kỳ hơn thua. Mặc dù cậu không hiểu tại sao một tên thẳng băng như hắn lại để ý đến việc cậu yêu đương, song có vẻ như việc này vô cùng quan trọng. H@m muốn sống mạnh mẽ buộc cậu phải giải thích: "Nó, nó là trai thẳng, nên thấy tớ... rất kinh tởm."
Túc Lễ nhíu mày, "Tại sao thích con trai lại kinh tởm?"
Úc Lạc Thừa mím môi, im lặng một hồi lâu mới đáp: "Cũng có thể, chỉ là nó không thích tớ mà thôi."
Cảm tình vừa chớm nở chớp mắt đã lụi tàn. Thậm chí chữ 'crush' - đều là cậu nghe từ nhóm người bắt nạt mình mà ra. Bọn họ đều cho rằng Úc Lạc Thừa thích Quý Phi Vũ, là một thằng gay gớm ghiếc. Bởi do ngoại hình đẹp đẽ của cậu, bọn họ còn mắng cậu là thằng bê đê, hồ ly tinh...
Song trên thực tế, Úc Lạc Thừa còn không xác nhận được chút cảm tình đối với cậu ta là giữa bạn bè với nhau, hay là thích đồng tính. Về sau, đến cả bản thân cậu còn nghĩ, chắc là cậu xấu xa như lời bọn họ nói thật.
Đây là bí mật Úc Lạc Thừa chôn giấu tận đáy lòng. Cậu chẳng hề muốn một người bạn nào ở trường mới biết được. Nhưng không hiểu làm sao, vừa nãy cậu cứ thế mà nói toẹt ra.
Không nên nói với bất kỳ người nào. Có những chuyện một khi đã nói, ngoài việc khiến mình nhục nhã hơn ra thì không có tác dụng nào khác. Trong mắt cậu, rung động và mập mờ thời thiếu niên đã nhuốm một lớp sương mờ u ám. Cậu dần khép mình lại, nơm nớp lo sợ, cảnh giác và giữ khoảng cách với tất cả mọi người, sợ rằng sẽ gây rắc rối thêm nữa.
Cậu nhìn hàng mày nhíu lại của Túc Lễ. Nghe được tiếng lòng loạn cào cào tức tối của hắn, bỗng cậu hơi hối hận.
"Không thích không phải là lý do để bắt nạt người khác." - Túc Lễ nghiêm túc nhìn cậu - "Úc Lạc Thừa, cậu là đồ ngốc à?"
Úc Lạc Thừa ngơ ngác, ngẩng đầu lên nhìn hắn, "Tớ—"
"Cậu không sai gì cả." Túc Lễ nói: "Càng không cần cậu xin lỗi."
Úc Lạc Thừa lúng túng đứng sững người, nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của hắn làm mũi cậu hơi cay.
Túc Lễ thở dài, lần đầu tiên chưa từng hỏi ý kiến cậu đã vươn tay ra ôm cậu vào lòng, vỗ lên vai cậu an ủi, dịu giọng nói: "Được rồi, đừng sợ nữa. Sau này tớ sẽ bảo vệ cậu."
Úc Lạc Thừa tựa đầu lên vai hắn, mắt đỏ hoe, toan lấy tay đẩy hắn ra, nhưng không biết vì sao chỉ nắm chặt góc áo hắn.
Lời của Túc Lễ không tin được, không chừng trong lòng hắn đang mưu tính chuyện gì đó xấu xa.
Nhưng giọng nói của hắn vừa ấm áp, vừa chắc nịch, làm người khác khó lòng mà bất an, nghi ngờ.
Túc Lễ xoa đầu cậu - "Chuyện này không được nói cho người khác biết nữa. Tớ giữ bí mật cho cậu."
"Cảm ơn cậu." Úc Lạc Thừa đứng thẳng người dậy, nhìn hắn cảm kích.
"Đừng khách sáo." - Túc Lễ đẩy kính - "Đây là việc mà lớp trưởng lẫn chủ nhân nên làm."
"Nhưng cậu là thỏ con của tớ." Túc Lễ cốc đầu cậu, nâng cằm cậu lên lau khoé mắt ướt đẫm, cười nói: "Sau này tớ tìm một cậu bạn trai phải đẹp hơn, phải tốt hơn Quý Phi Vũ, được không?"
Úc Lạc Thừa mím môi mỉm cười, sau đó gật đầu lia lịa dưới ánh mắt kiên định của hắn.