Im Đi Tớ Không Nghe
Chương 25: Chụp hình
Thỏ con của mình ơi.
Lúc lên lớp, cậu cách xa Túc Lễ ra nên không nghe thấy âm thanh của hắn, Bộ Phong Gia thì phần lớn thời gian là nằm ra bàn ngủ, hai bạn nam bàn trước toàn cắm đầu vào học. Bên trái Úc Lạc Thừa là lối đi. Môi trường không cần nói chuyện này cực kỳ nâng cao hiệu quả học tập của Úc Lạc Thừa.
Bài kiểm tra một tiết môn Sinh vừa có điểm. Úc Lạc Thừa nhìn thấy bài thi chỉ có hai dấu X đỏ, tức thì cảm thấy cực kỳ mãn nguyện.
Cậu chỉ cần đối phó với Túc Lễ vào lúc ở ký túc xá buổi trưa và buổi tối là được. Hơn nữa, bọn họ chủ yếu là ngủ, cứ duy trì như thế này cũng không tệ.
Nhưng không phải chuyện nào cũng được như ý.
Thứ 7, trường cho nghỉ, cậu nhận điện thoại của Phùng San Hương.
"Thừa Thừa, mẹ nói chuyện với cô con rồi. Cuối tuần này về nhà mẹ đi, được gặp em gái con. Chú Lý cũng muốn nói chuyện với con nữa." Giọng nói của Phùng San Hương vang lên từ điện thoại có hơi không tự nhiên.
Úc Lạc Thừa bất giác nhíu mày: "Không cần đâu mẹ, con ở lại trường."
Phùng San Hương đầu dây bên kia im lặng một chốc rồi mới nói tiếp: "Thừa Thừa, có nhiều chuyện của người lớn con không hiểu. Chuyện của ba và mẹ không phải nói 2 3 câu là nói rõ ra được. Từ nhỏ con đã hiểu chuyện, lẽ nào không thể cho mẹ một cơ hội giải thích sao?"
Giọng nói của Phùng San Hương hơi nghẹn ngào. Úc Lạc Thừa mắt đỏ hoe nắm chặt điện thoại, bao nhiêu uất ức và phẫn nộ bừng lên trong lòng. Cậu rất muốn lớn tiếng chất vấn, giống như những vai chính trong phim truyền hình, dám yêu dám hận, chửi thẳng vào mặt nhau. Nhưng lời vừa ra khỏi miệng cậu vẫn biến thành lời từ chối hèn nhát: "Con không đi đâu, mẹ chăm sóc tốt cho em gái đi."
Thậm chí cậu còn sợ mình nói nặng quá để mẹ khó xử.
Phùng San Hương thở dài: "Vậy để mẹ đến trường thăm con. Thừa Thừa, con cũng không muốn gặp mẹ sao?"
Mũi Úc Lạc Thừa chua chát. Cậu rất muốn nói mẹ có em gái rồi thì không cần đứa con là con đây nữa đâu, nhưng cuối cùng cũng chỉ khẽ nói: "Mẹ còn đang ở cữ, đừng ra khỏi nhà."
Cậu đã lén học món canh cá của bà nội, định bụng đợi mẹ sinh em trai hoặc em gái để chăm sóc mẹ. Nhưng có vẻ như mẹ không cần.
"Con đồng ý rồi phải không?" Giọng của Phùng San Hương lập tức vui vẻ, "Mẹ bảo chú Lý tới đón con."
"......Không cần." Úc Lạc Thừa từ chối nhưng bên kia đã cúp điện thoại.
Cậu cúi đầu nhìn màn hình điện thoại đen thui, cau mày hơn.
Úc Lạc Thừa, sao mày vô dụng thế, mỗi nói chuyện cũng không nói cho rõ được.
Ầm ầm ầm!
Cửa nhà vệ sinh bị gõ làm Úc Lạc Thừa giật cả mình. Cậu vội vã nhét điện thoại vào túi.
"Úc Lạc Thừa?" Giọng Túc Lễ vang lên bên ngoài.
Úc Lạc Thừa tức thì thở phào, mở cửa trông thấy Túc Lễ đang đẩy vali: "Cậu, sao lại về vậy?"
Túc Lễ đi còn sớm hơn bọn họ. Lúc này Tạ Diêu và Lữ Văn Thuỵ về từ lâu rồi.
Hắn thả cần kéo ra rồi ngồi lên trên vali. Hoodie xanh lá và quần bò màu đen khiến hắn trông rất có sức sống, "Ba tớ cho tớ leo cây, phiền, không muốn về nhà nữa."
"Ò." Úc Lạc Thừa rủ mắt, muốn đi qua Túc Lễ đang chắn lối đi.
Túc Lễ đập vào tường trắng, nghi ngờ hỏi: "Khóc à?"
"Không có." Úc Lạc Thừa cúi gằm xuống, "Để tớ qua."
"Mắt đỏ vậy rồi còn nói không khóc." Túc Lễ thả tay xuống, cúi xuống thò đầu ra nhìn cậu.
Úc Lạc Thừa vội vã đi tới trước tủ đồ mình thu dọn quần áo. Túc Lễ ngồi trên vali, thả hai cặp chân dài xuống, giơ tay chọt chọt tấm lưng gầy của cậu: "Ê, khóc nữa để tớ nhìn đi."
[Thỏ con mắt đỏ hoe, hihihi. Muốn chụp tấm hình ghê á, Úc Lạc Thừa đồng ý không ta? Không cho thì mình nghĩ cách nào dụ cậu ta.]
"..........." Úc Lạc Thừa bực bội ngoái lại, "Tớ không khóc mà."'
"Lông mi ướt đẫm rồi." Túc Lễ giơ tay muốn chạm vào lông mi cậu lại bị cậu cảnh giác tránh ra. Hắn cũng không thấy xấu hổ, thoải mái đặt hành lý trong tay xuống, cười híp mắt nói: "Có phải là cậu gặp chuyện gì không vui không?"
[Hahahaha nhanh lên! Nói đi để ông vui lên nào! Má nó phiền vãi, đã nói 9 giờ tới đón mình kết quả để mình đợi tới 10 giờ rưỡi! Để ông đây với một thằng ngu đứng trước cổng trường hứng gió lạnh cả buổi trời! Aaaaa đồ khốn kiếp Túc Kỳ Hàm này! Kiếp sau phải để ông làm con trai tôi! Xem tôi có đánh chết ông không!]
"Không có." Úc Lạc Thừa nghe thấy hắn nói, không nhịn được liếc qua đôi tai đỏ bừng vì cóng của hắn, chần chừ hai giây nói: "Cậu mặc ít quá."
Túc Lễ cúi đầu kéo cái áo hoodie mỏng, show cho cậu thấy cái mắt cá nhân lộ ra của mình, đẩy kính: "Đẹp trai không?"
Công bằng mà nói, Úc Lạc Thừa khó lòng trái với lương tâm mà bảo là xấu. Nhưng nếu cậu hùa theo lời Túc Lễ để nói, thằng quỷ này chắc chắn sẽ đắc ý liên tục lảm nhảm trong lòng.
"Cũng tạm." Cậu chọn một cách nói khá là ba phải.
Túc Lễ nhướng mày, từ hành lý đứng lên, săm soi Úc Lạc Thừa từ trên xuống dưới, vươn tay đóng cửa tủ, chặn hết đường của cậu, dè dặt xin xỏ: "Thừa Thừa, cậu khóc thêm cái nữa được không? Tớ muốn chụp lại."
[Tức quá à, nước mắt đẫm trên mi là xinh nhất rồi... Aaa muốn chết quá đi, muốn chụp hình cậu lại! Khóc lên cưng xỉu! Vậy cho cậu ta khóc chết... Nếu chết thật thì mình nhất định sẽ tảo mộ cho cậu ta, đốt nhiều tiền âm phủ nhất! Năn nỉ á, xin hãy đáp ứng mong ước nhỏ nhoi này của mình, năn nỉ năn nỉ!]
Úc Lạc Thừa ngơ ngác mấp máy môi, mắt đỏ bừng còn chưa hết đã cả gan đáp: "Không được."
Túc Lễ tức thì nở nụ cười, giơ tay. Úc Lạc Thừa căng thẳng căng chặt lưng. Ký túc xá bây giờ không có ai, thậm chí cả tòa nhà này có khi chỉ còn mỗi ông bác đi kiểm tra cửa đã khoá. Nếu Túc Lễ đánh cậu, cậu hoàn toàn không phản kháng nổi.
Túc Lễ túm vai cậu rồi kéo cậu về trước, khó hiểu nhìn cậu để tay chắn trước mặt, chỉ vào bàn tay đang để trên tủ của cậu: "Cậu để tay lên đó không thấy cộm à?"
Úc Lạc Thừa mặt trắng bệch, thả tay xuống, rì rì lắc đầu.
Túc Lễ cau chặt mày: "Có phải hồi nãy cậu tưởng tớ định đánh cậu?"
Úc Lạc Thừa vội vã lắc đầu, xoay người lấy bàn chải đánh răng và khăn mặt từ trong tủ ra, bỏ vào trong balo, "Tớ, tớ phải đi rồi."
"Ờ." Túc Lễ lạnh nhạt gật đầu, để tay ra, sau đó bắt đầu gầm rú trong lòng.
[Huhuhuhu không cho đi mà! Như vậy là ký túc xá còn có mình mình à! Không phải đó giờ con thỏ nhát cuối tuần cũng không về nhà hả, sao hôm nay cứ đòi về là sao vậy! Không ai chơi với mình hết. Mình còn tưởng được ở chung với cậu ta cả tối, như vậy chẳng phải bé thỏ sẽ mặc sức mình ăn hiếp sao! Aaa tại sao chứ! Sao ông trời lại đối xử như vậy với con! Con không cam tâm! Con không muốn! Con muốn ôm thỏ ngủ! Sờ tóc, sờ tai, hít bụng, ngắm thỏ ăn cơm, mặc đồ, làm bài, khóc nhè! Đồ khốn kiếp Túc Kỳ Hàm cho mình leo cây để mình vô gia cư! Một mình lẻ loi ở lại ký túc xá đồng không mông quạnh đáng thương kinh khủng luôn! Mẹ ơi con không muốn ở một mình! Cho con chết luôn đi! Chết luôn đi hahahaha!]
"................." Úc Lạc Thừa nhét đồ ngủ vào balo, nghe tiếng gào thét bi thảm của Túc Lễ, cậu bỗng có chút cảm giác áy náy kỳ quặc. Nhưng lại nghĩ tới cảnh tượng cậu ở một mình với hắn suốt một đêm, khiếp sợ tức thì che lấp áy náy.
Cậu nên đi còn hơn.
Tiếng gào thét của hắn muốn long trời lở đất, nhưng ngoài mặt lại cực kỳ bình tĩnh. Hắn đứng tựa vào tủ đồ, vẻ mặt lạnh lùng cúi đầu lướt điện thoại, bỗng cảm giác được ánh mắt của Úc Lạc Thừa nên ngẩng đầu lên: "Ơ? Chưa đi à?"
Sau đó âm thanh long trời lở đất của hắn bắt đầu khóc thảm thiết.
"Tớ, tớ có thể cho cậu... sờ tóc rồi mới đi." Úc Lạc Thừa nắm chặt balo trong tay, nghiêm túc nhìn hắn.
Đây là bồi thường lớn nhất cậu có thể đưa ra rồi.
Ánh mắt bình tĩnh của Túc Lễ dần phát sáng, đứng thẳng dậy bỏ điện thoại vào túi quần, dịu dàng cười đáp: "Có thật không?"
[Úc Lạc Thừa!! Vậy mà lại chủ động cho mình sờ tóc!!!]
Úc Lạc Thừa xấu hổ gật đầu.
Túc Lễ nhìn chòng chọc cậu không chớp mắt, sau đó chầm chậm giơ tay đặt lên mái tóc cậu, động tác vừa dịu dàng vừa từ tốn, vuốt từ đỉnh đầu xuống tới gáy. Hắn rất lịch sự hỏi dò: "Thừa Thừa, cho tớ sờ cổ được không?"
Úc Lạc Thừa lúng ta lúng túng ngẩng đầu nhìn hắn. Bàn tay ấm áp của Túc Lễ đã che ngay ót cậu, nhẹ nhàng véo hai cái.
Xúc cảm kỳ lạ tức thì khiến Úc Lạc Thừa tê cả da đầu, không nhịn được run bần bật.
Túc Lễ lại để tay về đỉnh đầu cậu, xoa tóc mái cậu rối bời. Sau đó, hắn nhìn cậu chằm chằm, rầm rì: "Thừa Thừa, cậu ngoan quá à."
Úc Lạc Thừa cảm thấy kỳ cục kinh khủng. Nhưng lúc này Túc Lễ không nghĩ gì cả, hoặc có thể là do cậu đã căng thẳng đến mức không nghe được tiếng lòng của hắn. Cậu lắp bắp nói: "Tớ, tớ phải đi rồi."
Túc Lễ giương mắt nhìn cậu: "Vậy tớ ôm cậu được không?"
[Chắc ôm Úc Lạc Thừa mềm lắm, con thỏ nhỏ nhỏ... Á.]
Úc Lạc Thừa hoảng loạn lùi về sau một bước, "Lớp trưởng, tớ, tớ phải đi rồi!"
Cửa ký túc xá mở ra rồi đóng lại, phát ra tiếng cọt kẹt. Cả ký túc xá lại trở nên yên tĩnh.
Túc Lễ cúi đầu nhìn lòng bàn tay của mình, cảm giác vừa mềm vừa mịn vẫn còn đây. Hắn khó khăn nuốt cái ực, tiếc nuối thở dài.
Tiếng chuông điện thoại đúng lúc vang lên.
Hắn liếc màn hình một cái, trượt xuống nhận, "Chuyện gì?"
"Đù má mày đang nắng hay sao mà giọng điệu phơi phới vậy?" Bên kia điện thoại rất ồn ào.
Túc Lễ khẽ cười, "Đừng có ăn nói bậy bạ, tao vừa sờ thỏ đó."
"Mày được lắm, dám nuôi thú cưng trong ký túc xá. Thầy cô tụi mày không quản á?"
"Tao nuôi lén đó. Mà nó cực kỳ ngoan, khóc lên cũng xinh lắm." Túc Lễ kéo hành lý tới ngồi xuống, dựa vào tủ: "Kiếm tao có chuyện gì?"
"Bar Khói Xanh, tới đây không?"
"Tới." Túc Lễ híp mắt, "Đang chán, thỏ của tao về nhà rồi."
——
Trước cổng trường, Úc Lạc Thừa nhìn xe moto đời mới đậu trước mặt mình, thận trọng lùi về một bước.
Người trên xe moto cởi nón bảo hiểm xuống, để lộ cái đầu xanh dương sặc sỡ, đường nét khuôn mặt sắc bén cực kỳ có cảm giác áp bức, chân mày bên trái cạo đứt đoạn, khuyên môi phản sáng dưới nắng: "Úc Lạc Thừa?"
Úc Lạc Thừa cảnh giác gật đầu.
"Chào em nhé." Đối phương giơ tay ra, nở nụ cười không có ý tốt, "Anh là Lý Phó Phi, ba dượng em không rảnh, anh thay ông đến đón em."