Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Huyền Thiên

Chương 983: Đại Kết Cục! (Thượng)




Hơn ba nghìn năm.
Yêu nghiệt Thần tộc Phụ Thần mới chỉ tiến vào trong Hồng Mông đại thế giới hơn ba nghìn năm, bằng vào tu vi tâm cảnh siêu cường, trong bộ nhục thân cơ nhân thành công ngưng tụ được thần cách Thần tộc, lại bằng vào nắm giữ đối với bốn loại huyền khí năng lượng bản nguyên cùng với nắm rõ trong tay đối với yêu nghiệt Thần tộc, trong thời gian ba nghìn năm qua, hắn giống như cá gặp nước, một bước lên mây, trong tu luyện giới và Thần tộc, mọi việc đều thuận lợi.
Tốc độ phát triển so với dự đoán trước kia đâu chỉ nhanh hơn gấp trăm lần?
Chỉ trong thời gian ba nghìn năm ngắn ngủi đã tích lũy được rất nhiều đan dược và linh vật thiên địa, không sai biệt lắm đã đủ cho hắn phá vỡ phong ấn.
Hơn nữa trong đại quân Thần tộc đã tạo thành uy tín và địa vị cực cao, chỉ bất quá hắn vẫn không bại lộ thân phận Phụ Thần của chính mình mà thôi.
Bởi vì hắn rất rõ ràng bản tính của Thần tộc, nếu như để yêu nghiệt Thần tộc hiện tại đang chiếm thượng phong đối với tu luyện giả biết được hắn là Phụ Thận, khả năng có rất nhiều người muốn đi theo, nhưng càng nhiều khả năng chính là bị yêu nghiệt Thần tộc Hùng Bá Thần Tôn tu vi Đại La Kim Tiên lãnh đạo đại quân Thần tộc hiện tại giết chết sạch sẽ.
Hùng Bá Thần Tôn đã từng là một trong những chiến tướng đắc lực nhất của Phụ Thần.
Nhưng bản tính của Thần tộc từ trước tới nay luôn là cường giả vi tôn. Hùng Bá Thần Tôn dã tâm bừng bừng, lại nắm giữ thắng lợi trong tay, sao có thể tôn Phụ Thần làm vương?
Nhất là Phụ Thần lúc này, vẫn chỉ là "kẻ yếu" chưa khôi phục lại sức mạnh ban đầu, sợ rằng trực tiếp nhất chính là ngăn cản hắn khôi phục, thậm chí còn có khả năng diệt sát bất cứ giá nào!
Đích xác, Phụ Thần không có thần cách ban đầu, hiện tại không có thực lực đối phó với Hùng Bá Thân Tôn.
Hơn nữa, tựa hồ Hùng Bá Thần Tôn đã tích lũy đủ uy vọng, so với chính bản thân hắn năm đó cũng không thua kém. Nếu như tiếp tục phát triển xuống dưới, sợ rằng cho dù Phụ Thần trở lại Địa Cầu thu được thần cách của chính mình, tương lai muốn thanh trừ kẻ công cao chấn chủ này cũng phải tổn thương khá nhiều nguyên khí.
Vì vậy, nguyên bản hắn rất muốn trở về Địa Cầu càng sớm càng tốt, nhưng không thể không nán lại một thời gian, bằng vào năng lực đặc thù của hắn hiện tại, tìm kiếm cơ hội mượn đao giết người.
...
Hóa thân làm tu luyện giả, trà trộn trong đại quân Huyền Thiên mấy năm, đã mấy lần phụ thần Thần tộc gặp được Lăng Hi, nhưng thủy chung không gặp được "cơ duyên chi nhân", cho tới lúc này, hắn muốn rõ ràng rốt cuộc "cơ duyên chi nhân" tại Hồng Mông đại thế giới là chân thân hay phân thân, cũng muốn hiểu rõ vì sao thủy chung không nhìn thấy đệ nhất nhân Dương Thiên Lôi trên danh nghĩa của đại quân Huyền Thiên, cũng chính là cơ duyên chi nhân, vì sao thủy chung không hề xuất hiện.
Một suy nghĩ đê tiện xuất hiện trong lòng hắn.
Hắn đang chờ đợi, nhất là khi Hồng Mông đại thế giới sản sinh ba động thật lớn kia, đồng thời sinh ra "thần khí" mà chỉ có Hồng Mông đại thế giới bên phía Thần tộc mới có, tựa hồ đã hoàn toàn nằm ngoài vòng nắm giữ của hắn, hắn phải đi nước cờ hiểm!
Một khi thành công, như vậy hắn sẽ trở thành tồn tại tuyệt đỉnh thống nhất cả hai Hồng Mông đại thế giới Thần tộc và tu luyện giả.
Về phần thất bại, nó thực ra không hề sợ hãi chút nào, bởi vì nó đã tìm được đường rút lui của chính mình.
...

- A...Ta là ai, ta là ai?

Ngay lúc Lăng Hi suất lĩnh đại quân Huyền Thiên phi hành cực nhanh trong Hồng Mông đại thế giới, chuẩn bị liên hợp lại đại chiến với đại quân Thần tộc một lần nữa, tại phía trước cách nghìn vạn dặm đột nhiên phát ra một tiếng huýt sáo dài vang vọng thiên địa.
Trong thanh âm kia tràn đầy mê mang và thống khổ vô tận.
Cùng lúc đó, bốn đạo năng lượng bản nguyên hòa hợp một thể cuồn cuộn ập tới.
Chỉ cần là thanh âm quen thuộc kia đã khiến trong lòng Lăng Hi nhảy lên mạnh mẽ, hơn nữa khí tức quen thuộc này, Lăng Hi chờ đợi suốt ba nghìn năm, nhất thời mở to hai mắt nhìn, thân hình trực tiếp hóa thành một đạo lưu quang, giống như thiểm điện chạy ra khỏi đại quân Huyền Thiên, dẫn đầu phi độn về phía trước.

- Ta là ai...Ta là ai...A...

Khoảng cách nghìn vạn dặm trong hư không chỉ chớp mắt là tới, khi Lăng Hi nhìn thấy thân hình quen thuộc kia, chân chính mở to hai mắt nhìn, vô luận như thế nào cũng không tin, dĩ nhiên có người giống như vậy?
Đúng vậy, là giống nhau, hoàn toàn không phải Dương Thiên Lôi.
Cho dù tướng mạo, thân hình người trước mắt so với Dương Thiên Lôi không có bất cứ khác nhau nào, cũng có khí tức tứ đại huyền khí dung hợp, thế nhưng Lăng Hi sớm chiều làm bạn với Dương Thiên Lôi không biết bao nhiêu năm lại có thể cảm nhận được vô cùng rõ ràng, người này không có khả năng là Dương Thiên Lôi.
Bởi vì trên người hắn, Lăng Hi không cảm nhận được cỗ cảm giác "tâm động" kia, loại cảm giác tâm động chỉ khi nhìn thấy Dương Thiên Lôi mới có, tâm động chân trời góc biển cùng quân làm bạn!

- Ngươi...Là ai? Ta...Là ai?

"Dương Thiên Lôi" đang tê tâm liệt phế tru lên, cảm ứng được Lăng Hi đến, nguyên vốn tưởng rằng Lăng Hi hẳn là rất kích động, rất cao hứng, thậm chí là chủ động yêu thương nhung nhớ mới đúng, nhưng lúc này, Lăng Hi ngưng mắt nhìn hắn với bộ dáng nhíu mày trầm tư, lại để "Dương Thiên Lôi" rất không hiểu, lẽ nào nàng đã biết được hắn ngụy trang hay sao?
Tướng mạo, thân hình hoàn toàn giống nhua, khí tức giống nhau, tu vi rơi chậm lại, hơn nữa mất trí nhớ, các loại dấu hiệu đều chứng minh được tựa hồ "Dương Thiên Lôi" vừa mới trải qua kinh biến thật lớn mới có thể biến thành như vậy/
Không có cách nào, nó căn bản không rõ ràng lắm các loại sự tình giữa Dương Thiên Lôi và Lăng Hi, không "mất trí nhớ" mà nói, khẳng định nói mấy câu sẽ bị lộ tẩy. Hơn nữa, sau khi thừa nhận kinh biến thật lớn, thần cách bị hủy, ký ức biến mất, biến thành bộ dáng như hắn hiện tại cũng chẳng có gì lạ. Ngụy trang như vậy là đủ rồi!
Thế nhưng vì sao Lăng Hi nhíu mày nhìn chính mình, không có chút phản ứng thân thiết nào?

- Thiên Lôi...

Đúng lúc này, cao thủ trong đại quân Huyền Thiên đều đã tới rồi, hiện tại Mộc Thanh Vũ có tu vi gần với Lăng Hi nhất, cũng chính là Hạ Quân Trúc, lúc nhìn thấy thân ảnh Dương Thiên Lôi, nhất thời tràn ngập kích động và kinh hỉ hô lên/
Mộc Thanh Vũ, trải qua thời gian mấy trăm vạn năm, từ lâu nàng đã không thể chống cự lại được sự ảnh hưởng của Hạ Quân Trúc, khiến chính mình dần dần chuyển hóa thành Hạ Quân Trúc, giờ khắc này, một lần nữa nhìn thấy Dương Thiên Lôi, làm sao có thể không kích động?
Ngay lúc Mộc Thanh Vũ mới tới gần Dương Thiên Lôi, Lăng Hi lại phất tay, kéo Mộc Thanh Vũ trở lại.

- Lăng Hi tỷ, hắn là Thiên Lôi, Thiên Lôi a...Tỷ làm sao vậy?

Mộc Thanh Vũ nhíu mày trầm tư, hai tròng mắt vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào Dương Thiên Lôi và Lăng Hi, tràn ngập vẻ không giải thích được hỏi.
Lăng Hi không trả lời Mộc Thanh Vũ, chỉ là nắm chặt tay nàng, để nàng không thể tới gần, hai tròng mắt vẫn ngưng tụ nhìn Dương Thiên Lôi như trước.
Đúng lúc này, tựa hồ Dương Thiên Lôi rất mê mang nói:

- Ta...Hình như ta có nhận ra các ngươi, các ngươi biết ta là ai, có phải là? Thiên Lôi...Ngươi gọi Thiên Lôi...Thiên Lôi là tên của ta, đúng không?

...

- Tà Tôn...Chẳng lẽ hắn là Tà Tôn?

- Tên của Tà Tôn chính là Dương Thiên Lôi a, không phải Mộc Thanh Vũ vừa mới gọi hay sao? Nhưng vì sao Thánh mẫu lại không tiếp thu đây? Rõ ràng hắn đã mất trí nhớ rồi...

- Không có khả năng, thánh mẫu đã nói qua, Tà Tôn chính là tồn tại vượt qua Đại La Kim Tiên, tuy rằng người này có ẩn chứa năng lượng bản nguyên, thế nhưng mới chỉ có cảnh giới Địa Tiên, sao có thể là Tà Tôn?

- Sao không có khả năng? Không nghe nói qua lần biến hóa kinh khủng của Tà Tôn kia sao? Ta đoán chắc là đúng! Bằng không, vì sao Địa Tiên có thể ẩn chứa năng lượng bản nguyên của tu luyện giới chúng ta? Hơn nữa hắn bị mất trí nhớ rồi, khẳng định đã gặp thương nặng, cho nên mới như vậy...

...

- Rốt cuộc ngươi là ai?

Thời điểm mọi người dùng thần niệm giao lưu với nhau, Lăng Hi nhìn vào Dương Thiên Lôi, thanh âm vô cùng lãnh tĩnh hỏi:

- Ta là ai...Ta không biết...Ta không biết...Ta cái gì cũng không nhớ rõ...Ngươi là ai? Vì sao ta cảm giác rất quen thuộc rất quen thuộc...Ngươi tên là ai? Còn có ngươi, ngươi tên là gì?

- Ta là Lăng Hi, nàng tên là Mộc Thanh Vũ, ngươi nhớ kỹ sao?

Thanh âm của Lăng Hi vẫn nhàn nhạt nói, thần niệm Đại La Kim Tiên từ lâu đã tra xét "Dương Thiên Lôi" trước mặt từ trên xuống dưới, chỉ là, nàng vẫn không hề phát hiện ra bất cứ dị thường nào.
Nhưng nguyên nhân là bởi vì không hề phát hiện ra bất cứ dị thường nào, Lăng Hi càng thêm khẳng định người trước mắt không có quan hệ gì với Dương Thiên Lôi. Nhưng đối với luôn miệng nói quen thuộc chính mình và Mộc Thanh Vũ, rốt cuộc là đạo lý gì?
Rất rõ ràng, hắn đang giả ngây giả dại, giả trang Dương Thiên Lôi!

- Lăng Hi...Mộc Thanh Vũ...Rất quen thuộc...Đều rất quen thuộc...

- Đúng sao? Gen hoàn mỹ, ngươi hẳn là càng quen thuộc, đúng hay không?

Đồng thời khi Lăng Hi nói, thần niệm pháp lực quanh thân đã cuồng bạo tăng lên, hai tròng mắt tuyệt mỹ trở nên thanh lãnh vô cùng.
Mộc Thanh Vũ, nếu như Lăng Hi nói chính là Hạ Quân Trúc, hắn nói quen thuộc còn có thể chấp nhận được. Nhưng cái tên Mộc Thanh Vũ này, sợ rằng Dương Thiên Lôi có một điểm ấn tượng đi nữa, nhưng sau khi mất trí nhớ, ngay cả bọn họ cũng không nhận thức ra, vì sao có khả năng quen thuộc với cái tên Mộc Thanh Vũ?
Dù sao, lúc Tam Thập Tam Thiên băng diệt, Dương Thiên Lôi chỉ biết rằng chân thân của Hạ Quân Trúc là Mộc Thanh Vũ, nhưng tên này cùng với Hồng Quân đại thế giới đều rất xa lạ, sau khi chân chính mất trí nhớ, vì sao có khả năng quen thuộc?
Đã không có Dương Thiên Lôi, ba nghìn năm này, Lăng Hi không lúc nào không lo lắng yêu nghiệt Phụ Thần Thần tộc trở về Địa Cầu, hơn nữa trong thời gian ba nghìn năm qua, lúc truy tìm Dương Thiên Lôi, nàng đã cẩn thận sưu tầm khí tức của Phụ Thần Thần tộc, bởi vì mặc kệ Dương Thiên Lôi lâm vào cấm chế như thế nào, các nàng cũng phải thủ hộ điều Dương Thiên Lôi muốn thủ hộ.
Hoàn thành chí nguyện to lớn của Dương Thiên Lôi.
Vì vậy, tại lúc không nhận thấy được đối phương không có bất cứ dị thương nào, Lăng Hi nhất thời nghĩ tới "gen hoàn mỹ", nàng đã quen thuộc với tất cả khoa học kỹ thuật của gia tộc Khẳng Ni Địch, sao có thể quen đi công năng ẩn nấp cường hãn của gen hoàn mỹ?

- Ngươi...

Lời Lăng Hi nói để "Dương Thiên Lôi" cả kinh, chỉ nói được một chữ "ngươi" trên khuôn mặt đẹp trai của hắn dĩ nhiên hiện lên nụ cười âm lãnh, ầm một tiếng, toàn thân giống như pháo hoa bỗng nhiên nổ tung.

- Muốn chạy?

Lăng Hi khẽ kêu một tiếng, thần niệm và pháp lực bàng bạc nhất thời ngưng tụ thành ký hiệu huyền ảo vô hạn áp bách về phía yêu nghiệt phụ thần.
Cùng lúc đó, Phụ Thần Thần tộc bộc phát một tiếng cười âm trầm, quanh thân thể của hắn dĩ nhiên truyền tới ba động cường liệt vô cùng, một cỗ pháp lực kinh khủng huyền ảo không gì sánh được trong sát na ngưng tụ thành hình, chợt lóe rồi biến mất.

- Khặc khặc khặc...Thông minh, không nghĩ tới không giấu diếm được ngươi! Chỉ bằng vào một Đại La Kim Tiên nho nhỏ như ngươi cũng muốn vây khốn bản tôn? Sau này gặp lại! Khặc khặc khặc khặc...

Chỉ có thanh âm của yêu nghiệt Phụ Thần phiêu đãng trong không trung.

- Không tốt!

Lăng Hi nhíu mày nói.

- Yêu nghiệt Thần tộc...Sao có khả năng? Lăng Hi tỷ, hắn là ai? Công phu ẩn nấp thật cường đại...Rõ ràng hắn đã sớm bày ra đại trận truyền tống!

Mộc Thanh Vũ nói.

- Tối cường giả Thần tộc, Phụ Thần! Thanh Vũ, chúng ta phải nhanh chóng chạy tới Địa Cầu, ngăn cản nó!

Lăng Hi nhìn Mộc Thanh Vũ, nói.
Lăng Hi có thể nhìn xuyên qua năng lực ẩn giấu của Phụ Thần ngay từ đầu, điều này khiến yêu nghiệt Phụ Thần hoàn toàn không ngờ tới, dù sao nó sở hữu thân thể gen hoàn mỹ, cảnh giới tâm cảnh càng cao hơn Đại La Kim Tiên, cả hai kết hợp lại, cộng thêm tứ đại huyền khí, mặc kệ nói như thế nào cũng không nên bị Lăng Hi phát hiện sớm như vậy mới đúng.
.
Trên thực tế, nếu như không phải Lăng Hi và Dương Thiên Lôi quá quen thuộc, hơn nữa càng đối với Dương Thiên Lôi có cảm giác "tâm động" đặc thù, đích xác sẽ bị yêu nghiệt Phụ Thần lừa dối thành công.
May mà, ngay từ đầu Lăng Hi đã nhìn xuyên thấu, bằng không, không nói tới bị yêu nghiệt này nắm giữ đại quân Huyền Thiên trong tay, chỉ cần là đông đảo mỹ nữ có bất luận sơ xuất gì đó, sợ là Dương Thiên Lôi sẽ giận sôi lên...
Lăng Hi nói xong, ánh mắt nhất thời nhìn về phía đông đảo đại quân Huyền Thiên đang kinh ngạc tới ngây người đằng sau, trầm giọng nói:

- Vừa rồi chính là thủ lĩnh của Thần tộc trong trận chiến năm xưa, tồn tại vượt qua Đại La Kim Tiên, Phụ Thần Thần tộc! Hiện tại hắn nhất định chạy tới Địa Cầu thu hoạch thần cách của nó, một khi bị nó thu được thần cách, chúng ta sẽ không thể tiếp tục ngăn cản Thần tộc! Đệ nhất quân đoàn Huyền Thiên...

Ngay lúc Lăng Hi muốn hạ đạt mệnh lệnh, bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn, miệng anh đào nhaacsh lên, nhưng rốt cuộc không nói ra bất cứ lời nào.

- Yêu nghiệt, muốn chết!

Mộc Thanh Vũ đứng ngay bên cạnh Lăng Hi cũng kinh khủng mở to hai mắt nhìn, nhìn thân ảnh trống rỗng xuất hiện ngay trước mặt nàng và Lăng Hi, sau khi ngây người một lúc, nhất thời yêu kiều quát lên một tiếng, bỗng nhiên thôi động pháp lực, cuồng bạo công kích về phía thân ảnh xuất hiện như quỷ mị trước mắt.

- Ầm ầm...

Mộc Thanh Vũ đã đạt tới cảnh giới Thiên Tiên đỉnh phong, trong đại quân Huyền Thiên là tồn tại gần với Lăng Hi, tự nhiên một kích cuồng bạo này không phải là chuyện đùa.
Mà mọi người cũng bị kinh biến bỗng nhiên xảy ra này khiến trừng mắt há mồm, không nghĩ ra vì sao yêu nghiệt vừa mới rời đi lại tự động trở về, hơn nữa còn lấy phương thức kinh người như vậy.
Không hề có một chút ba động năng lượng thiên địa nào, trực tiếp xuất hiện ngay trước mặt Lăng Hi a!
Nếu như đánh lén mà nói, ai có thể chống đỡ được?
Lăng Hi vốn định ngăn cản, thế nhưng nhìn vào ánh mắt tràn ngập hèn mọn mà lại thâm tình của Dương Thiên Lôi, nàng có chút e thẹn, không hề xuất thủ. Còn Dương Thiên Lôi chỉ nhẹ nhàng giơ tay lên, vô cùng hời hợt, nhìn như thong thả, nhưng lại trực tiếp cầm được bàn tay nhỏ bé của Mộc Thanh Vũ, khiến pháp lực thần niệm cuồng bạo kia bị biến mất thành vô hình trong nháy mắt.

- Ngươi...

Mộc Thanh Vũ sợ tới ngây người.
Mọi người cũng sợ tới ngây người.

- Hạ nữu? Không uổng công ca ca thâm tình với nàng...

Khóe miệng Dương Thiên Lôi mang theo nụ cười tà chiêu bài, nhìn Mộc Thanh Vũ trực tiếp nói. Hiển nhiên Dương Thiên Lôi đã biết, Mộc Thanh Vũ lựa chọn là cái gì.
Đối với Hạ Quân Trúc, Hạ nữu, kỳ thực Dương Thiên Lôi không quá để bụng. Chỉ là biết được Hạ Quân Trúc là một trong rất nhiều phân thân nguyên thần của Mộc Thanh Vũ, đành phải buông tha, nếu nói trong lòng không có tiếc hận, không muốn, đó là không có khả năng. Nhưng hiện tại, Mộc Thanh Vũ đã thủ hộ vũ trụ hình thức ban đầu Tam Thập Tam Thiên suốt mấy trăm vạn năm, điều này nói rõ cái gì?
Nhất là lúc nàng nhìn thấy yêu nghiệt Phụ Thần hóa thân hình bộ dáng của chính mình đã dể lộ một chút chân tình, hắn đã nhìn thấy rõ ràng.

- Hắn thực sự là Thiên Lôi!

Lăng Hi nhìn Mộc Thanh Vũ đang kinh ngạc tới ngây người.
Lúc nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vui sướng nhìn về phía đại quân Huyền Thiên cũng kinh ngạc tới ngây người, nói:

- Hắn là Huyền Thiên Tà Tôn của chúng ta, Dương Thiên Lôi!

- Tham kiến Tà Tôn!

Theo Lăng Hi nói một tiếng, nhất thời đại quân Huyền Thiên khom người quỳ gối giữa hư không, thần tình kích động, ánh mắt tràn ngập kính nể.
Đây là lần đầu tiên từ ba nghìn năm qua nhìn thấy Dương Thiên Lôi, nhưng bởi vì Thánh mẫu Lăng Hi cao nhất, từ lâu đã khiến bọn họ tràn ngập chờ mong đối với Huyền Thiên Tà Tôn siêu việt cảnh giới Đại La Kim Tiên trong truyền thuyết, mà hiện tại, lúc Dương Thiên Lôi vô thanh vô tức lên đài, cùng với bản lĩnh hời hợt hóa giải được thần thông vô thượng của Mộc Thanh Vũ, bày ra năng lực thực sự quá mức cường đại.
Dương Thiên Lôi mỉm cười, ánh mắt lấp lánh quang mang bảy màu, chậm rãi đảo qua mọi người.
Trong sát na, mọi người không một ngoại lệ, đều cảm giác chính mình không một chút bí mật ngay trước mặt Dương Thiên Lôi, phảng phất như chính mình căn bản không thể giấu diếm bất cứ thứ gì.
Nam nhân còn tốt, nhưng một ít tu luyện giả nữ tính nhất thời đỏ mặt tới tận mang tia, trong lòng thấp thỏm, khẩn trương vô hạn...

- Đại quân Huyền Thiên, tốt. Vậy các ngươi đuổi theo yêu nghiệt Thần tộc chạy về sào huyệt! Nhớ kỹ, là cản, không phải giết! Ta ban thưởng cho các ngươi một loại thần thông và pháp lực dùng không hết! Tật...

Dương Thiên Lôi nói tới chỗ này, bỗng nhiên vung tay lên, trong sát na nghìn nghìn vạn vạn đạo kim quang từ trong lòng bàn tay hắn phát ra, mỗi một đạo kim quang đều giống như thần cách, dung nhập vào trong mi tâm của mỗi một người thuộc đại quân Huyền Thiên.

- Được rồi, đi thôi...

Dương Thiên Lôi phất phất tay, tất cả mọi người thuộc đại quân Huyền Thiên nhất thời hóa thành từng đạo lưu quang, biến mất không thấy.
Mỗi người đều tràn ngập khiếp sợ và không thể tưởng tượng nổi, trong mỗi một lần hô hấp, phảng phất như bọn họ có thể thuyên chuyển lực lượng thiên địa vô cùng vô tận của Hồng Mông đại thế giới, càng kinh người chính là, trong đầu mỗi một người đều sở hữu một loại thần thông hạng nhất, nhìn như chỉ là thần thông đơn giản, nhưng không ai cho rằng là thần thông đơn giản. Đồng thời, trong đầu bọn họ còn có một sứ mệnh cần phải gánh vác.
Tồn tại vượt qua Đại La Kim Tiên có kinh khủng như vậy sao?
Không có!
Tuy rằng thời gian mọi người trở thành Chân Tiên tương đối ngắn ngủi, nhưng các ghi chép về Đại La Kim Tiên và siêu việt Đại La Kim Tiên vô cùng nhiều trong mỗi một môn phái lớn. Chí ít có thể xác định được chính là, tứ đại thủy tổ tiên ban năm đó, Hồng Quân lão tổ, Bàn Cổ lão tổ, Nữ Oa nương nương, Lục Áp đạo quân cũng không thể làm được điểm này.
Nhất là, đồng thời thi pháp đối với trăm vạn Chân Tiên.
Bất quá, cảnh giới của bọn họ không hề đề cao, năng lực thu được vô cùng cường đại, nhưng tín ngưỡng lực lại cần phải thông qua tín ngưỡng đối với Huyền Thiên Tà Tôn, thông qua tín ngưỡng mạnh yếu giao cho bọn họ năng lực mạnh yếu.
...
Lăng Hi và Mộc Thanh Vũ ngơ ngác nhìn Dương Thiên Lôi.
Nhất là Lăng Hi.
Dù sao, Lăng Hi đối với Dương Thiên Lôi quả thực quá lý giải rồi, nguyên nhân chính là bởi vì quá lý giải mới không rõ, Dương Thiên Lôi trở về vì sao đột nhiên trở nên cường đại tới như vậy, cường đại tới mức nàng không có một chút cảm giác giới hạn.

- Thiên Lôi...Ngươi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tam Thập Tham Thiên, mấy người Tử Hàm đâu? Được rồi...Khẳng định Phụ Thần Thần tộc đã chạy tới Địa Cầu...

- Tất cả đều nắm trong tay ta! Lăng muội thân thái, Hạ nữu, chúng ta đi thôi, những chuyện khác, sau này ca sẽ chậm rãi nói cho các ngươi...

Dương Thiên Lôi nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của Lăng Hi, kéo vòng tay nhỏ bé của Mộc Thanh Vũ, cùng lúc đó, phát sinh một tia thần niệm, dung nhập vào mi tâm Lăng Hi, nhất thời chủ chiến hạm vốn thuộc về Dương Thiên Lôi trong sát na xuất hiện ngay trước mặt ba người.
Ba người hóa thành một đạo lưu quang dung nhập vào trong đó.
...

- Ngươi...Vì sao lại trở nên cường đại như vậy?

Khi chủ chiến hạm rơi vào trong khống chế của Dương Thiên Lôi, trong nháy mắt phảng phất giống như bước nhảy không gian, tiến vào trong không gian hỗn loạn, lấy tốc độ không thể tưởng tượng nổi đi tới, Lăng Hi lại một lần nữa không nhịn được hỏi.

- Hắc hắc...Lăng muội, còn nhớ rõ chí nguyện to lớn của ta là gì sao?

- Khám phá chân tướng bản nguyên...Ngươi hiểu rõ rồi?

- Hiểu rõ rồi!

Dương Thiên Lôi nhìn vào Lăng Hi, nhẹ giọng nói, tuy rằng trên mặt vẫn mang theo một tia tà mị như trước, nhưng cảm giác yêu thương nồng đậm trong mắt không thể che giấu:

- Tu vi của ta đã đạt tới cấp bậc Sáng Thế Nguyên Linh, Hồng Mông cảnh! Tất cả đều đã làm rõ, bất quá...

- Bất quá cái gì?

- Tạm thời không nói cho nàng...Chờ sau khi nàng lấy được thần cách của mình, tự nhiên sẽ hiểu rõ!

- Vậy yêu nghiệt Phụ Thần thì sao? Vì sao ngươi không bắt giữ hắn?

Lăng Hi hỏi.

- Gấp cái gì? Dù sao đi nữa nó cũng không thể trốn thoát được, để hắn tại thời điểm đắc ý nhất cuộc đời tước đoạt toàn bộ không phải càng vui vẻ hơn sao? Đương nhiên, quan trọng nhất chính là để hắn dung hợp với thần cách, tác dụng càng lớn hơn.

Dương Thiên Lôi nói.

- A...Vậy mấy người Tử Hàm đâu?

- Ở chỗ này!

Dương Thiên Lôi chỉ vào mi tâm chính mình, vừa cười vừa nói:

- Nếu thích hai người có thể vào xem!

- Tốt!

- Vậy hai nàng tiến vào bên trong trợ giúp mấy người Tử Hàm, những chuyện khác ca tự đối phó là được.

- Sắc lang!

Nhìn khóe miệng Dương Thiên Lôi dần dần hiện len nụ cười bỉ ổi, Lăng Hi bĩu môi nói, nàng tự nhiên biết được ý nghĩa của nụ cười kia là gì. Nói xong, trực tiếp kéo theo Mộc Thanh Vũ, hóa thành một đạo lưu quang chui vào mi tâm Dương Thiên Lôi.
...
Dany Bruch, thành viên cường đại nhất huyết tộc trong truyền thuyết phương tây, mà Dany càng truyền thừa lại "thần huyết" nghìn năm khó gặp. Dương nhiên chuyên môn dùng thời gian lâu dài bồi dưỡng cảm tình, Dương Thiên Lôi đối với nữ hài chủ động nhào tới tương đối lý giải toàn diện, đối với "thần huyết" cũng rất rõ ràng.
Trên thực tế, cũng giống như huyết mạch bỉ mông truyền thừa viễn cổ tại Tam Thập Tam Thiên, truyền thừa của Dany chính là huyết mạch huyết tộc, một khi thức tỉnh, năng lực của huyết tộc sẽ nhận được sự đề cao toàn diện.
Nhưng trong phong ấn Địa Cầu, cho dù đề cao hơn nữa cũng không tạo thành hiệu quả quá lớn.
Đương nhiên, đây cũng là nói với tu luyện giả, đối với Địa Cầu mà nói dù chỉ một phần nhỏ cũng đã rất cường đại rồi. Huyết tộc, trong các thế lực lớn tại Địa Cầu có thể đứng sừng sững không nghã, đương nhiên có chỗ cường đại, đặc biệt là nhất mạch Bruch.
Trừ thứ này ra, cũng không còn gì đặc thù.
Vốn lần trước có thể lập tức thưởng thức tiểu nữu phương tây này, nhưng bởi vì có kinh biến ngoài ý muốn, bị mạnh mẽ gián đoạn, thậm chí ngay cả cơ hội song tu với chúng nữ cũng không có, để Dany thứ hai đếm ngược và Liễu Diệc Nhi đệ nhất đếm ngược chờ đợi đủ ba nghìn năm.
Lúc này, Dương Thiên Lôi lại đi vào trình tự, tuy rằng càng muốn thân thiết với Liễu Diệc Nhi siêu phàm thoát tục, nhưng vẫn không thể không đè suy nghĩ này xuống, thân hình nhoáng lên xuất hiện ngay trước người Dany đang vào trạng thái tu luyện. Nhẹ nhàng phát sinh một đạo thần niệm, nhất thời khiến Dany từ trong trạng thái tu luyện giật mình tỉnh giấc.
Thời điểm Dany bỗng nhiên nhìn thấy Dương Thiên Lôi, con mắt màu lam trợn thật tròn.
Khóe miệng Dương Thiên Lôi lại hiện lên nụ cười hèn mọn chiêu bài, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, cho dù ca môn này đã là đại nhân vật ngưu bức, đạt tới cảnh giới đệ nhất nhân tam giới, thế nhưng nếu như để đại quân Huyền Thiên đang chinh phục đại quân yêu nghiệt nhìn thấy, sợ rằng như thế nào cũng không thể liên hệ người này với Huyền Thiên Tà Tôn vô cùng ngưu bức.
Biểu tình kia, thực sự quá mức hèn mọn rồi.
Trong sáu năm ở chung chuyên môn bồi dưỡng tình cảm, mặc dù Dương Thiên Lôi và Dany cũng đạt tới mức gắn bó như keo sơn, thế nhưng không thể không nói, so sánh với chúng nữ, cảm tình của Dương Thiên Lôi có chút không bằng được hưng thú của hắn đối với thân thể Dany.
Không có biện pháp, đối mặt với mỹ nữ tuyệt sắc nhiệt tình phóng khoáng này, hắn chưa bao giờ được thể nghiệm qua, tự nhiên càng có khuynh hướng nửa người dưới. Dương nhiên, sáu năm trước kia Dương Thiên Lôi cũng xuất phát từ phụ trách đối với nữ nhân, đã rất tận tâm tận lực bồi dưỡng cảm tình với nàng.

- Đến đây đi, Dany!

... Nguồn: http://truyenfull.vn
Một đêm.
Vui vầy vu sơn...
Để Dương Thiên Lôi không nghĩ ra, Dany cởi mở phóng khoáng, điên cuồng, nóng bỏng, quả thực tới cảnh giới không thể tưởng tượng nổi.
Nàng hoàn toàn không mảy may câu nẹ, hoàn toàn thả ra chính mình, thỏa thích hưởng thụ, dùng phong cách cuồng dã không chút cản trợ cũng không thể hình dung được sự điên cuồng của Dany, thẳng cho tới khi nàng tiêu hao hết toàn bộ khí lực, cũng không buồn động tay động chân, Dương Thiên Lôi trực tiếp khởi động Âm Dương Niết Bàn Kinh.
Trong cảnh giới linh nhục giao hòa, Dương Thiên Lôi phảng phất giống như cảm nhận được chấp niệm liều lĩnh muốn thỏa mãn chính mình của Dany, để Dương Thiên Lôi cảm thấy cảm động không thôi...
Dương Thiên Lôi cũng không biết, Dany điên cuồng như vậy bởi vì nàng rõ ràng chính mình so sánh với chúng nữ hoàn toàn ở thế yếu, vì vậy nàng cần phải dùng thân thể để thỏa mãn Dương Thiên Lôi, để thu lấy nhiều cảm tình của Dương Thiên Lôi hơn một chút, cho dù là thích thú xác thịt thuần túy, nàng cũng không tính toán, chỉ cần thích là được!

- Thiên Lôi...

Khi Liễu Diệc Nhi mở đôi tròng mắt trong suốt tuyệt mỹ, trong sát na nhìn thấy Dương Thiên Lôi, nhất thời tràn ngập kinh nhỉ nhảy vào trong lòng Dương Thiên Lôi.
Ba nghìn năm, tiểu Quan Âm Liễu Diệc Nhi đã tấn chức tới cảnh giới chí cao thần, nàng vốn ẩn chứa thần niệm Chân Tiên, càng về phía sau, tốc độ tiến cảnh so sánh với đám người Lý Tuyết, Tống Hiểu Phân càng nhanh hơn rất nhiều. Nàng siêu phàm thoát tục, quanh thần càng tràn đầy một cỗ khí tức nhẹ nhàng phiêu dật, cho dù chưa tấn chức tới cảnh giới Chân Tiên, thế nhưng càng tản mát ra vẻ mỹ lệ kinh người.
Nước trong hiện phù dung, thánh khiến như liên hoa.
Không giống như Lăng Hi hoàn mỹ không tỳ vết, không có một chút không hoàn mỹ, Liễu Diệc Nhi là vẻ siêu phàm thoát tục, khí tức không nhiễm khói lửa nhân gian đã đạt tới cực hạn.
Khiến người khác không đành lòng khinh nhờn.
Nữ nhân đã từng bị sờ qua PP này, nguyên bản lần đầu tiên xuyên qua tiến vào Tam Thập Tam Thiên, thời điểm nhìn thấy Tử Hàm muội muội, Dương Thiên Lôi cho rằng chỉ thường thôi. Nhưng hiện tại Dương Thiên Lôi biết được, trước kia càng nhiều nguyên nhân chính là bởi vì tinh thần AQ trong truyền thuyết quấy phá mới để chính mình yên xuyên qua dị giới, bị mê mang và chấp nhận hiện thực mà thôi.
Liễu Diệc Nhi lúc này không hề thua Trương Tử Hàm dù chỉ một chút!

- May mà Liễu Diệc Nhi nắm thật chặt...

Dương Thiên Lôi thầm nghĩ trong lòng, không để Liễu Diệc Nhi có quá nhiều thời gian chuẩn bị tâm lý, trực tiếp ôm lấy Liễu Diệc Nhi vào trong lòng, in lên đôi môi hồng mềm mại kia.
Không có cách nào, Dương Thiên Lôi giờ phút này không đành lòng hiện lên suy nghĩ khinh nhờn, nếu như Liễu Diệc Nhi thực sự biến thành Quan Âm, lúc đó Dương Thiên Lôi sẽ có suy nghĩ như thế nào?
Đây không phải là vấn đề về tu vi, tu vi của Dương Thiên Lôi lúc này đã vượt qua Quan Âm rất nhiều. Chỉ là, trong đầu Dương Thiên Lôi có kinh lịch rất sâu tại Địa Cầu, khiến Quan Âm trong cẩm nhận của hắn là một tồn tại vô cùng đặc biệt. Nhúng chàm vào chuyện tình quan tâm, đây chính là đại sự tín ngưỡng của nghìn nghìn vạn vận chúng sinh Địa Cầu.
Dương Thiên Lôi tự nhiên không thể làm!
Những Liễu Diệc Nhi khác nhau, mặc dù nàng có thần niệm Chân Tiên cảnh của Quan Âm, nàng cũng vẫn là Liễu Diệc Nhi, vĩnh viễn là!
Quan Tâm, nhiều nhất Dương Thiên Lôi sẽ trọng tổ thân thể cho nàng mà thôi.
Trọng tổ chân thân? Dương Thiên Lôi vừa nghĩ tới đây, linh quang trong đầu vừa hiện, nhất thời có quyết định!
Trong sát na thu hồi toàn bộ tâm thần, trở thành con người triệt để, tâm tình phiêu đãng, không tự kiềm chế!
Dung nhan thoát tục tuyệt trần của Liễu Diệc Nhi, vẻ mặt e thẹn, nhắm mắt lại, ôm chặt lấy Dương Thiên Lôi, thân thể mềm mại run run, nhưng toàn bộ thể xác lẫn tâm thần của nàng đã hoàn toàn dung nhập vào trong nụ hôn với Dương Thiên Lôi. Nàng biết, tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, chuyện này từ ba nghìn năm trước đã nên xảy ra, chỉ là chuyện tình ngoài ý muốn gây gián đoạn...Nàng đã khẩn trương thấp thỏm một lần, vì vậy, tuy rằng lúc này cũng rất khẩn trương, nhưng coi như chuẩn bị tâm lý tương đối nguyên vẹn...
Dương Thiên Lôi cảm thụ được cái lưỡi thơm tho non mềm, mê hoặc và mùi hương thơm ngát kia, ngay từ đầu, ôn nhu tới cực điểm, dụng tâm tới cực hạn.
Dần dần trở nên cuồng dã và tham lam, Liễu Diệc nhi cũng kích động đáp lại, người tới ta đi, người tiến ta lui, tranh đấu khó hòa giải...
Không biết qua bao lâu, từ mưa rền gió dữ biến thành gió nhẹ mưa phùn, đầu lưỡi của hai người mềm mại triền miên cùng một chỗ, như si như say...
Móng vuốt hèn mọn của Dương Thiên Lôi từ lâu đã không kìm lòng được thăm dò trên thân thể mềm mại của Liễu Diệc Nhi, dục hỏa trong đan điền cũng thiêu đốt hừng hực.
Thân thể Liễu Diệc Nhi đã nóng lên từ lâu, quan thân thể mềm mại, tuy rằng nàng và Dương Thiên Lôi đã từng thân thiết qua, nhưng chưa bao giờ đạt tới trình độ như vậy, hơn nữa nàng muốn biết chân chính triền miên ăn trái cấm, vì vậy nàng không có phòng tuyết tâm lý, tự nhiên chìm đắm trong đó.
Khi bỗng nhiên Dương Thiên Lôi tách rời môi mềm của nàng, hôn lên gáy ngọc, hai tay cũng đạt lên hai địa phương thần thánh cao chót vót cách quần áo, Liễu Diệc Nhi mạnh mẽ run lên, hai chân run rẩy, thân thể mềm mại cứng đờ, cảm giác trong nháy máy từ gáy ngọc, từ bộ ngực sữa truyền tới giống như một dòng điện lưu, trong nháy mắt đã lan tràn khắp toàn thân nàng.
Thế nhưng, không quá lâu sau, kích thích lớn hơn nữa lại tiếp tục truyền tới!
Bỗng nhiên Dương Thiên Lôi đưa tay tới cổ áo nàng, từ nút áo đầu tiên, từ từ cởi ra...
Khuôn mặt Liễu Diệc Nhi đỏ bừng, e thẹn khẩn trương muốn chết, cắn chặt đôi môi anh đào của chính mình.
Sau một lát, làn da thịt trong trắng, mềm mại, sáng bóng dần dần lộ ra ngoài không khí, Dương Thiên Lôi tiếp tục hôn môi lên từng tấc từng tấc da thịt tuyết tráng kia.
Vai lộ ra, khe rãi sâu lộ ra...
Dương Thiên Lôi dọc theo gáy ngọc chuyển về hôn moi, rốt cuộc thưởng thức tới khe rãnh sâu hun hút, tuyết trắng, nhưng lúc này tản mát vẻ đỏ bừng, ngửi mùi hương xử nữ say lòng người, cảm thụ làn da mềm mại như mặt nước, dục hỏa trong đan điền Dương Thiên Lôi càng lúc càng bốc cháy mãnh liệt.
Rốt cuộc, khi thỏ ngọc tuyết trắng tản mát vẻ đỏ bừng xuất hiện ngay trước mặt Dương Thiên Lôi, Dương Thiên Lôi đình chỉ hôn môi, con mắt trừng thật lớn, nhìn vào đôi nụ hoa béo mập không lớn không nhỏ, rất kiên quyết, đồng thời tỏa dụ hoặc vô hạn của Liễu Diệc Nhi.
Dương Thiên Lôi đã nhìn thấy không ít, nhưng Liễu Diệc Nhi đã siêu phàm thoát tục lại có vẻ mỹ lệ kinh tâm động phách, nhất là khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo vẻ thẹn thùng vô tận, càng có một loại cảm giác nói không nên lời...
Không có thời gian dừng lại, Dương Thiên Lôi kéo mạnh một cái, trực tiếp xé mở y phục trên người chính mình, cúi đầu đặt trên người Liễu Diệc Nhi.
Một bàn tay chân chân chính chính đặt lên trên ngọn núi thánh khiết kia, còn một ngọn núi khác thì bị cái miệng tham lam của Dương Thiên Lôi chiếm lĩnh!

- A...

Kích thích trực tiếp như vậy, Liễu Diệc Nhi đâu thể chịu đựng được? Trong tiếng thét chói tai, dưới móng vuốt lão luyện của Dương Thiên Lôi, cùng với đầu lưỡi kích thích không ngừng, dần dần biến thành tiếng rên rỉ khiến Dương Thiên Lôi cảm thấy thân thể mềm nhũn, tiếng rên rỉ như thanh âm trời cao...

- Đến đây đi, Diệc Nhi...

Dương Thiên Lôi cảm thụ được sông lớn lan tràn, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, thanh âm trầm thấp, tràn ngập mị hoặc vang lên bên tai Liễu Diệc Nhi.

- Thiên Lôi...

Liễu Diệc Nhi tràn ngập mê muội kêu lên một tiếng, hai bàn tay chăm chú ôm chặt Dương Thiên Lôi, dưới sự khiêu khích của Dương Thiên Lôi, trong lòng nàng đã tràn ngập yêu ái (yêu) và dục (ham muốn).
Thân hình Dương Thiên Lôi khẽ động, mệnh căn từ lâu đã lửa nóng kiên quyết, nhất thời xen vào chính giữa hai chân Liễu Diệc Nhi, đúng lúc này, Dương Thiên Lôi cố sức tách rời hai chân Liễu Diệc Nhi.
Cố nén xung động muốn xông thẳng vào hoàng long động, Dương Thiên Lôi cực kỳ ôn nhu, cẩn thận từng chút một, chậm rãi đưa vào cấm địa của Liễu Diệc Nhi...
Hai tròng mắt nhắm chặt của Liễu Diệc Nhi nhẹ nhàng run run, lông mày dài nhỏ rung động kịch liệt, trong lòng kích động, e thẹn, thấp thỏm...Các loại cảm xúc phức tạp đan xen vào một chỗ, để nàng hầu như muốn ngừng hẳn hô hấp, hầu như mê muội...

- A...

Khi mệnh căn lửa nóng kiên quyết của Dương Thiên Lôi nhét đầy tâm linh của Liễu Diệc Nhi, bỗng nhiên dùng sức đẩy mạnh một cái, Liễu Diệc Nhi phát sinh một tiếng thét chói tai kinh tâm động phách, thân thể mềm mại bỗng nhiên ôm thật chặt Dương Thiên Lôi, mười ngón tay dùng sức cào mạnh trên lưng Dương Thiên Lôi...
Mà Dương Thiên Lôi cũng dừng động tác lại, chăm chú đè nặng trên thân thể mềm mại kia, trong nháy mắt này, khi vượt qua một tầng chắn mỏng, dung nhập hoàn toàn, Dương Thiên Lôi cảm thấy bị đè ép thật chặt, cố nén xung động muốn di chuyển, đủ qua mấy phút đồng hồ, Dương Thiên Lôi mới bắt đầu nhẹ nhàng, chậm rãi, từng chút từng chút cử động, bắt đầu ra vào một cách ôn nhu...
Dần dần, thẳng cho tới khi Liễu Diệc Nhi kìm lòng không được bắt đầu phối hợp với Dương Thiên Lôi, Dương Thiên Lôi mới bắt đầu đẩy nhanh tần suất, từ từ cuồng dã.
Linh hồn và thân thể của hai người hoàn toàn giao hòa cùng một chỗ, tuy hai mà một!
...
Không hề khởi động Âm Dương Niết Bàn Kinh, trực tiếp để nghìn nghìn vạn vạn tinh nguyên sinh mệnh, thật sâu rót vào trong cơ thể Liễu Diệc Nhi.
Đồng thời hoàn toàn phong ấn sinh mệnh dựng dục trong bụng Liễu Diệc Nhi, khác với giao hợp với Dany, lần này Dương Thiên Lôi có linh hồn hoàn chỉnh, động phòng chân chân chính chính.
...

- Diệc Nhi, từ hôm nay trở đi, không nên tu luyện...Biết không?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Diệc Nhi chôn thật sâu trong lòng Dương Thiên Lôi, nhắm hai mắt lại, hưởng thụ yên lặng và hạnh phúc sau bão tố, trong lòng tràn ngập ngọt ngào và ấm áp, nghe được lời nói của Dương Thiên Lôi, mở đôi tròng mắt trong suốt tuyệt mỹ, nhìn Dương Thiên Lôi không giải thích được hỏi:

- Vì sao?

- Bởi vì, trong bụng của em đã có cục cưng của chúng ta...

Khóe miệng Dương Thiên Lôi để lộ nụ cười mỉm, nhẹ nhàng xoa xoa bụng dưới bằng phẳng trắng nõn của nàng, vô cùng ôn nhu nói.

- A?

Nghe được lời nói của Dương Thiên Lôi, nhất thời Liễu Diệc Nhi cả kinh.

- Ngoan, đừng khẩn trương. Hiện tại chúng ta đang ở trong Hồng Mông đại thế giới, cần rất nhiều năm mới có thể trở về Địa Cầu, đợi thời gian tới, Tiểu Quan Âm của chúng ta đã trưởng thành, ha ha ha ha...

Dương Thiên Lôi nói xong nhịn không được cười thành tiếng.

- Tiểu Quan Âm...Em không phải Tiểu Quan Âm sau?

- Sau này em là Liễu Diệc Nhi chân chính. Anh đã nói qua, em chính là em, em không phải là ai khác...Về phần cục cưng của chúng ta sao, hắc hắc...Chờ lúc em dựng dục ra, thần niệm Quan Âm trong đầu của em sẽ tự động dung nhập vào trong đầu nó, sau này nó sẽ trở thành Quan Âm đi, như vậy coi như báo đáp ân tình nàng đã đưa em tới bên cạnh anh...
Dương Thiên Lôi nói.
...
Xoẹt xoẹt xoẹt...
Trong không gian hỗn loạn, một đạo lưu quang lấy tốc độ không thể tưởng tượng lao thẳng về phía trước, mỗi một giây trôi qua là hàng nghìn hàng tỉ dặm. Nguyên nhân có thể bay nhanh như vậy tự nhiên là sớm bày ra pháp trận truyền tống cường hãn.
Đạo lưu quang này chính là yêu nghiệt Phụ Thần Thần tộc.
Trước kia tiến vào trong Hồng Mông đại thế giới, thời gian phi hành trong không gian hỗn loạn hắn đã sớm nghĩ tới ngày trở lại Địa Cầu như thế này. Vì vậy, hắn tu luyện một ít năm trong không gian hỗn loạn, sau khi có năng lực liền bắt đầu từng chút từng chút lưu lại thần niệm, đánh dấu cho sau này tiện lợi chạy về Địa Cầu...
Hiện tại, lừa dối Lăng Hi không thành, hắn chỉ có thể bằng vào tốc độ nhanh nhất trở về Địa Cầu. Tranh thủ trước khi Lăng Hi thu được thần cách của chính mình. Đương nhiên, đã không có "cơ duyên chi nhân", Phụ Thần Thần tộc không hề đặt Lăng Hi vào trong mắt, cho dù lúc nàng hắn hắn một lần nữa cô đọng ra thần cách, mới chỉ có tu vi Địa Tiên Cảnh, mà nếu quả thực đối mạt với một mình một người Lăng Hi, hắn cũng không hề sợ hãi.
Sau khi thu được thần cách của chính mình, tự nhiên càng không cần phải sợ hãi.
Nguyên bản tiêu tốn thời gian hơn một nghìn năm mới có thể từ Hồng Mông đại thế giới trở về Địa cầu, hiện tại hắn chỉ cần mười năm đã có thể hoàn thành.
Chỉ là, yêu nghiệt này không biết rằng, có một tia thần niệm hắn không thể phát hiện ra, đã cố định hành tung của hắn tại bất cứ nơi nào.
.
Mười năm sau.

- Khặc khặc khặc...

Địa cầu, trong khởi nguyên long mạch, Phụ Thần Thần tộc rốt cuộc không có bất cứ nguy hiểm nào từ trong long nhãn tiến vào khởi nguyên long mạch, hội hợp với bản tôn. Khi thần cách cường hãn bị phong ấn của Phụ Thần cùng với thân thể gen hoàn mỹ hoàn toàn dung hợp với nhau, cảm giác trở lại lực lượng đỉnh phong khiến hắn không nhịn được phát ra tiếng cười to kinh khủng.

- Lại thấy ánh mặt trời! Khặc khặc...Hồng Quân, Bàn Cổ, Nữ Oa, ba người các ngươi làm bạn với Lục Áp đi, khặc khặc khặc...Một thời gian nữa luyện hóa ba người các ngươi, bản tôn có thể dễ dàng ngưng tụ thành thần cách hai tầng, xưng bá cả hai Hồng Mông đại thế giới! Ha ha ha ha...

Yêu nghiệt Phụ Thần vừa nói vừa biến ảo thành bộ dáng của Dương Thiên Lôi, phát ra tiếng cười đắc ý của nhân loại.

- Ba ba...Lão yêu quái này biến thành ba rồi...

Đúng lúc này, thanh âm quỷ dị của một cô bé vô cùng non nớt đột nhiên vang lên bên trong khởi nguyên long mạch.

- Ai?

Yêu nghiệt Phụ Thần nhất thời vô cùng khiếp sợ nhìn quét qua một vòng, thế nhưng không hề có bất cứ phát hiện nào, càng khiến hắn khiếp sợ hơn nữa chính là, lấy cảm ứng thần niệm siêu việt cảnh giới Đại La Kim Tiên của hắn cũng không hề cảm nhận được bất cứ dị thường nào xung quanh, điều này làm sao có thể?

- Ba ba cùng với yêu nghiệt này đứng với nhua, con có thể nhận ra ba ba sao? Nếu có thể nhận ra, ba ba đáp ứng với con, không cho con làm Quan Âm!

- Được, được...Ba ba không được lừa Nữu Nữu, không thì Nữu Nữu sẽ nói với mẹ và các mẹ Lăng Hi, còn có các mẹ tu luyện bên trong Tam Thập Tam Thiên, còn có nãi nãi...Để các nàng đánh mông ba ba...

- Ách...Yên tâm, sao ba ba lại có thể lừa Nữu Nữu đây?

Yêu nghiệt Phụ Thần kinh khủng mở to hai mắt nhìn, nghe được tiếng đối thoại của nam tử và một tiểu cô nương, mặc dù vẫn không hề có bất cứ phát hiện nào như cũ, thế nhưng hắn lại biết, có khả năng nó xong đời rồi, cơ duyên chi nhân tới! Hơn nữa, đạt tới cảnh giới hoàn toàn không thể tưởng tượng được.
Bởi vì lúc này, pháp lực, thần niệm và pháp tắc thần thông xung quanh thân thể nó dĩ nhiên không thể vận chuyển được dù chỉ một chút, thậm chí nháy con mắt cũng không thể làm được.

- Được rồi, Nữu Nữu, ba ba đếm đến ba, con mắt đầu phân biệt, cho con thời gian năm giây để suy nghĩ, chuẩn bị tốt hay chưa?

Trong thanh âm của Dương Thiên Lôi tràn ngập cưng triều, để một cô bé vô cùng đáng yêu cưỡi trên cổ thả xuống dưới mặt đất, trực tiếp nói.

- Uhm!

Cô bé đáng yêu nắm bàn tay nhỏ nhắn, chăm chú nói, đôi mắt to linh động trừng thật lớn, hiển nhiên lòng tin tràn đầy, làm tốt công tác chuẩn bị.
Nhìn nữ nhi đáng yêu vô hạn trước mắt, khóe miệng Dương Thiên Lôi để lộ nụ cười vui vẻ, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Tiểu Quan Âm, nguyên bản hắn dự định dùng nữ nhi của chính mình để hoàn lại ân tình của Quan Âm, thế nhưng sau khi nữ nhi sinh ra, Dương Thiên Lôi mới lần đầu tiên được làm cha lại phát hiện, vô luận như thế nào hắn cũng vô cùng luyến tiếc. Chính hắn bỏ được, nhưng Liễu Diệc Nhi yêu con của mình hơn cả hắn có thể bỏ được sao? Cho dù là Liễu Diệc Nhi bỏ được, mấy người Tống Hiểu Phân, Lăng Hi, Lý Tuyết, Lý Hàn Mai có thể bỏ được? Nếu như Dương Thiên Lôi cố ý làm như vậy mà nói, sợ rằng sẽ khiến động đất, rất nhiều lão bà sẽ trở mặt với hắn!
Hơn nữa, đây chính là nữ nhi đầu tiên của tên gia hỏa hèn mọn này a...

- Một...Hai...Ba!

Yêu nghiệt Phụ Thần mở mắt trừng trừng nhìn vào cơ duyên chi nhân mang theo nụ cười tà, đứng cùng với hắn, dung mạo lẫn thân hình hoàn toàn giống nhau như đúc, đồng thời thời điểm Dương Thiên Lôi hô lên, hắn và chính mình lấy tốc độ vô cùng nhanh chóng xoay tròn đảo vị trí. Khi đếm đến ba bỗng nhiên dừng lại.
Mà tiểu cô nương tràn ngập linh tính kia, tuy rằng không có tu vi nhưng đã sớm có thể chất Chân Tiên, hầu như không một chút dừng lại vọt tới, trực tiếp nhào vào trong lòng Dương Thiên Lôi!

- Ách...Nữu Nữu, vì sao con nhận ra ba ba?

Dương Thiên Lôi có điểm kinh ngạc, phải biết rằng, vừa rồi hắn đã điều chỉnh khí tức lẫn hình dáng của chính mình và yêu nghiệt Phụ Thần hoàn toàn giống nhau, ngay cả y phục, ăn mặc, tư thế, thần tình cũng không hề chênh lệch dù chỉ một chút, thế nhưng nữ nhi của hắn không hề dừng một chút thời gian suy nghĩ, liền trực tiếp nhào vào trong lòng hắn.

- Hì hì...Người ta là Nữu Nữu của ba ba, Nữu Nữu nhắm mắt lại thì cũng có thể nhận ra...Ba ba, Nữu Nữu không làm Quan Âm, được không? Ba ba không muốn để ma ma làm, vây bỏ được Nữu Nữu sao? Nữu Nữu sẽ rất ngoan, rất nghe lời...

- Ngoan, không khóc, không phải ba ba đã đáp ứng con rồi sao? Đi theo mẹ của con chơi đi, ba ba muốn làm chuyện quan trọng rồi!

- Uhm, cảm ơn ba ba, ba ba thực tốt, thực ngoan...

Thu nữ nhi bảo bối vào trong đầu, ánh mắt Dương Thiên Lôi chuyển sang yêu nghiệt Phụ Thần vẫn đứng yên không hề nhúc nhích, thần niệm khẽ động, nhất thời giải phong ấn trên người nó.

- Không có khả năng...Không có khả năng...Sao ngươi có khả năng mạnh như vậy? Đến tột cùng ngươi là ai? Là ai?

Yêu nghiệt Phụ Thần tràn ngập kinh khủng nhìn Dương Thiên Lôi nói.

- Ai, thực sự là quá yếu...Chỉ một tên phế vật ngươi cũng khiến hai Hồng Mông đại thế giới hỗn loạn, có quan hệ với ta còn không tính, dĩ nhiên muốn làm lão tử phải thừa nhận vô số thống khổ, bất quá...Không có ngươi, tựa hồ lão tử hiện tại hẳn là còn chưa có linh trí, vì vậy thực sự không biết là nên cảm tạ ngươi hay là hận ngươi đây?

- Ngươi...Ngươi muốn làm thế nào?

- Thế nào, ta muốn như thế nào, ngươi còn có năng lực chống cự sao?

- Không muốn chết, tốt nhất đừng nhúc nhích!

- Ai nha? Thần khí hư vậy? Xem ra khẳng định ngươi biết được rất nhiều?

- Đương nhiên...Sư phụ ta, cũng chính là chủ nhân của Hồng Mông đại thế giới Thần tộc chúng ta, người đã dẫn dắt chủ nhân của Hồng Mông đại thế giới các ngươi, Sáng Thế Nguyên Linh đi, nói không chừng không bao lâu có thể đánh chết được hắn, nếu như ngươi dám động vào ta, sư phụ ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Thân thể Phụ Thần Thần tộc run lên, nhưng vẫn lạnh lùng nhìn vào Dương Thiên Lôi nói.

- Thực sự là ngu ngốc! Ngươi biết Sáng Thế Nguyên Linh là ai chăng? Ngươi biết sư phụ của ngươi là ai chăng?

Dương Thiên Lôi khinh thường nói.

- Ai? Ngươi có ý tứ gì?

- Nếu như ta nói cho ngươi, chủ nhân của hai Hồng Mông đại thế giới là một người, ngươi tin hay không?

- Sao có khả năng?

- Ai...Đại đạo vô tình, thiên địa bất nhân, nhất niệm động, thiên hạ thái bình, nhất niệm sinh, khói lửa nổi lên bốn phía, thần tiên thì có gì tốt? Tu luyện vĩnh viễn, đề thăng thì có gì tốt? Chơi lửa tất bị lửa đốt, Hồng Mông chi chủ cũng không ngoại lệ...Ngươi, còn không ra sao?

Ánh mắt Dương Thiên Lôi bỗng nhiên rời khỏi yêu nghiệt Phụ Thần, chuyển hướng vào chỗ sâu trong huyệt động trống rỗng, nhàn nhạt nói.

- Ha ha...

Để Phụ Thần Thần tộc vô cùng kinh ngạc chính là, một tiếng cười già nua trầm thấp phảng phất như phiêu đãng trong hư không vô cùng vô tận truyền tới, nhưng tuy rằng rất xa rất xa lại phảng phất như vang lên ngay bên tai.
Khóe miệng Dương Thiên Lôi nhếch lên nở nụ cười nhàn nhạt, trong chỗ sâu nhãn thần lại mơ hồ lưu chuyển quang mang bảy màu.
Trước kia, Dương Thiên Lôi lấy Hồng Mông đại thế giới bản thân vừa mới ngưng tụ thành, vừa mới phát triển, xỏ quyên qua hai Hồng Mông đại thế giới của tu luyện giả và Thần tộc, cũng đã dự liệu được, chung quy phải đối mặt với giờ khắc này! Gặp mặt với diễn viên càn không chuyển động, đạo diễn ra đại chiến tiên ban và Thần tộc của hai Hồng Mông đại thế giới.
Nhưng lại không nghĩ tới ở chỗ này, cũng không nghĩ tới nhanh như vậy!
Sáng Thế Nguyên Linh?
Sư phụ của bốn người Hồng Quân lão tổ, Bàn Cổ lão tổ, Nữ Oa nương nương và Lục Áp đạo quân, cũng là sư phụ của yêu nghiệt Phụ Thần Thần tộc.
Lúc Dương Thiên Lôi xỏ xuyên qua hai Hồng Mông đại thế giới, tam giới hợp nhất liền chạm tới chân tướng bản nguyên, biết được hai Hồng Mông đại thế giới xuất phát từ tay của một người duy nhất.
Mà người này chính Sáng Thế Nguyên Linh
Bởi vì tuy rằng pháp tắc thiên đạo của hai Hồng Mông đại thế giới hoàn toàn khác nhau, nhưng ý chí ẩn chứa trong đó lại hoàn toàn tương đồng, chỉ khi bắt nguồn từ một người mới có thể như vậy.
Khi đó, Dương Thiên Lôi vốn tưởng rằng gặp phải Sáng Thế Nguyên Linh, hắn đã làm tốt chuẩn bị, kiên trì chờ đợi, thế nhưng vẫn không hề thấy một chút dấu hiệu Sáng Thế Nguyên Linh sẽ xuất hiệm.
Dương Thiên Lôi vốn định tiếp tục chờ đợi, thế nhưng yêu nghiệt Phụ Thần Thần tộc lại giả mạo chính mình đi tìm Lăng Hi, để Dương Thiên Lôi không thể tiếp tục chờ đợi thêm nữa.
Nhưng hắn tại giờ khắc này bỗng nhiên tản mát ra khí tức cường đại nhất.

- Ngươi xác định đã chuẩn bị tốt rồi? Thiên địa diệt, mà ta vĩnh tồn, tĩnh mịch như tuyết...Thật vất vả mới đợt được một người như ngươi xuất hiện, ta còn chưa thấy nóng người, đã kết thúc rồi...

- Đây là nguyên nhân ngươi dẫn phát đại chiến hai giới?

- Như vậy còn chưa đủ sao? Nếu như ngươi có thể chiến thắng ta, sau này ngươi sẽ trở thành ta thứ hai. Tĩnh mịch khó nhịn a...

- Nếu như ta đoán không sai, sợ rằng ngươi chưa bao giờ có cảm tình của con người bình thường một lần?

- Người? Đối với ta mà nói chỉ là kiến hôi, vì sao ta lại làm kiến hôi? Ta vốn chỉ là xem kịch vui, không nghĩ tới trong kiến hôi dĩ nhiên có thể sinh ra ngươi, thực sự khiến ta vô cùng hưng phấn...Ta tùy thời chờ đợi, chờ khi ngươi chân chính đạt tới viên mãn của chính mình, liền phá vỡ phong ấn Địa Cầu, tới tìm ta đi...Bất quá, ta cũng không muốn chờ quá lâu, thời gian một tháng trên Địa Cầu đủ rồi sao? Hẳn là được rồi, còn có, nhắc nhở ngươi, hai Hồng Mông đại thế giới là do ta tạm thời cho ngươi mượn dùng, cho ngươi đề cao thực lực, nhưng ngươi đừng hi vọng, chúng sẽ trở thành lực lượng của ngươi...
Thanh âm già nua nhàn nhạt nói, sau khi nói xong, liền phảng phất như không còn một chút khí tức nào, phảng phất như lời đối thoại của Dương Thiên Lôi và hắn chỉ là mộng ảo, chưa từng chân chính tồn tại.
Cho dù là Dương Thiên Lôi muốn bắt được khí tức của hắn cũng không hề có một chút biện pháp!
Cường đại!
Thẳng cho tới giờ phút này, Dương Thiên Lôi mới rõ ràng nhận thức ra, Sáng Thế Nguyên Linh rất cường đại.
Một tháng tại Địa Cầu, trong Hồng Mông đạit hế giới chính là ba mươi vạn năm, Sáng Thế Nguyên Linh cho mình thời gian ba mươi vạn năm để chuẩn bị, điều này nói rõ cái gì?
Tự tin và cuồng ngạo tuyệt đối, tự tin và cuồng ngạo không hề đặt chính mình vào trong mắt dù chỉ một chút!
...
Hít vào một hơi thật sâu, chưởng phải của Dương Thiên Lôi đặt lên trên đầu yêu nghiệt Phụ Thần Thần tộc, yêu nghiệt này căn bản không kịp kêu lên thảm thiết, hai tròng mắt liền tan rã.
Thần cách, lạc ấn linh hồn, pháp lực, thần niệm cùng với pháp tắc thần thông ẩn chứa trong yêu nghiệt Phụ Thần trong nháy mắt liền chia lìa, dung nhập tới mi tâm của Dương Thiên Lôi, mà thân thể gen hoàn mỹ lại hoàn hoàn chỉnh chỉnh bao tồn.
Vù vù vù...
Ký ức bàng bạc không gì sánh được của yêu nghiệt Phụ Thần nhất thời lấy tốc độ vô cùng kinh người dung nhập vào trong đầu của Dương Thiên Lôi.
Khi thấy hình ảnh Lục Áp tự bạo thần cách, thần hồn câu diệt, rốt cuộc Dương Thiên Lôi hiểu ra vì sao thần cách trong phong ấn khởi nguyên long mạch lại thiếu đi một cái.
Lục Áp đã chết!
Trong trí nhớ của yêu nghiệt Phụ Thần, chỉ có một ít mảnh nhỏ ký ức của Lục Áp, tuyệt đại đa số ký ức không có bao nhiêu tác dụng đối với yêu nghiệt Phụ Thần đều bị xóa đi.
Thu thập những ký ức nafym Dương Thiên Lôi chỉ có thể làm chính là trọng tổ lại lạc ấn linh hồn của Lục Áp, muốn hoàn toàn chỉnh chỉnh khôi phục lại Lục Áp như sưa, cho dù là hắn đã tới cảnh giới Hồng Mông cũng không thể làm được.
.
Hơn mười phút sau, cấm chế pháp tắc do Lục Áp, Hồng Quân, Bàn Cổ, Nữ Oa cùng với yêu nghiệt Phụ Thần ngừng kết thành trong khởi nguyên long mạch bị Dương Thiên Lôi phá giải, hút ra.
Thần cách Hồng Quân, Bàn Cổ và Nữ Oa vẫn tồn tại như trước, chỉ có thần cách của Lục Áp được Dương Thiên Lôi thu thập lại.
Mặc dù Lục Áp không còn sót lại bao nhiêu ký ức, thế nhưng Dương Thiên Lôi cũng biết được, tên này chính là tình địch số một, nhưng cảm tình của Lục Áp đối với Nữ Oa, cũng chính là Dương Thiên Lôi, Dương Thiên Lôi hoàn toàn không thể không khâm phục, càng không nói tới hận...Có chỉ là bội phục, thương hại và cảm ơn đối với loại si tình này của Lục Áp...
Đúng vậy, là cảm ơn.
Không có "nhân công làm việc tư" của Lục Áp, chỉ sợ đã không có Dương Thiên Lôi và Lăng Hi hiện tại.
Mà giờ khắc này, Dương Thiên Lôi chỉ có thể hồi báo lại hắn bằng vào giới hạn lớn nhất năng lực của mình, để Lục Áp có thể "phục sinh" một cách hoàn chỉnh nhất. Đương nhiên, đối với loại cảm tình khắc cốt minh tâm, đã thăng hoa lên thành "đại ái" của hắn, chỉ có thể xóa đi. Làm như vậy đối với Lục Áp mà nói chung quy là chuyện tốt. Dù sao, Nữ Oa chỉ có một, hơn nữa là người yêu nhất của Dương Thiên Lôi, nếu như bị người khác thường xuyên nhung nhớ, chung quy có chút khó chịu, đồng thời, đối với nỗ lực không có hồi báo của Lục Áp, cũng coi như là một loại cứu rỗi...
Vèo vèo...
Thần niệm của Dương Thiên Lôi khẽ động, nhất thời toàn bộ khởi nguyên long mạch run lên kịch liệt, phong ấn yêu nghiệt năm đó bốn người Lục Áp, Nữ Oa ngưng tụ một chỗ tạo thành, cũng bị yêu nghiệt cường đại đồng thời cấm chế, nhất thời bắt đầu đổ nát, tám tám sáu mươi tư long nhãn, tại giờ khắc này, hoàn toàn mở ra!

- Phá!

Khi sáu mươi bốn long nhãn ngưng tụ thành sáu mươi bốn đạo quang mang ánh sáng ngọc, kéo dài vô hạn trong không gian, Dương Thiên Lôi phát ra một tiếng quát nhẹ, pháp tắc thiên đạo bắt đầu phá hủy, thời không bỗng nhiên yên tĩnh, thân hình của hắn lấy tốc độ vô cùng kinh người kéo dài vô hạn, cùng lúc đó, phong ấn cường hãn bao phủ Địa Cầu bắt đầu sụp đổ.
...

- Hử? Ngươi muốn chết sao?

Sáng Thế Nguyên Linh vừa mới biến mất vô cùng không ngờ tới Dương Thiên Lôi lại phá giải phong ấn Địa Cầu nhanh như vậy, trong thanh âm mang theo một tia phẫn nộ và kinh ngạc, lần thứ hai trống rỗng truyền tới, lần này khí tức cường đại hơn rất nhiều!
Đương nhiên không phải là hắn kinh ngạc tốc độ phá giải phong ấn Địa Cầu của Dương Thiên Lôi, mà là rõ ràng chính mình cho Dương Thiên Lôi thời gian chuẩn bị, nhưng Dương Thiên Lôi dĩ nhiên khinh thường, lựa chọn phá vỡ lúc này, rất hiển nhiên hành động của hắn có ý nghĩa Dương Thiên Lôi muốn chiến với hắn ngay lập tức.

- Muốn chết chính là ngươi! Cho rằng bằng hai câu nói của ngươi, lão tử sẽ chờ ngươi một tháng?

Vèo...
Dương Thiên Lôi lạnh giọng nói, đồng thời khi nói, pháp lực thần niệm bàng bạc nhất thời hóa thành từng sợi tơ cực nhỏ,r ất nhanh phá giải phong ấn cương hãn do tiên ban và yêu nghiệt Thần tộc ngưng tụ thành.
Quả nhiên...
Để Dương Thiên Lôi kinh hỉ hơn chính là, tại thời điểm phá giải phong ấn, hắn đã bắt được một tia khí tức huyền ảo tuyệt đối siêu việt tiên ban và yêu nghiệt Thần tộc.
Khí tức chỉ có cao thủ Hồng Mông cảnh mới có thể sở hữu.
Thành công rồi1
Một trận chiến này, vốn là không thể tránh được, tại thời điểm Dương Thiên Lôi ngưng tụ thành Hồng Mông đã hiểu rất rõ rnagf!
Là thắng hay bại, là sống hay chết, Dương Thiên Lôi không biết, nhưng hắn biết được, lúc này bỗng nhiên Sáng Thế Nguyên Linh truyền lời đối với hắn, không phải đơn giản như bề ngoài.
Bằng không, tại thời điểm Dương Thiên Lôi lấy Hồng Mông của bản thân trực tiếp xuyên thủng hai đại thế giới, khiêu khích trước mặt rõ ràng như vậy, vì sao Sáng Thế Nguyên Linh không hiện ra cho được, ngược lại mặc cho chính mình nắm giữ hai Hồng Mông đại thế giới của hắn?
Hiện tại, tại thời điểm Dương Thiên Lôi muốn phá giải phong ấn Địa Cầu, vì sao hắn phải xuất hiện?
Là thực sự cảm thấy chính mình quá yếu, cho chính mình thời gian viên mãn, hay là có ẩn tình gì khác?
Thanh âm xa vời phảng phất như từ chỗ sâu trong hư không truyền tới kia, căn bản không hề có mặt tại phụ cận ba giới Hồng Mông đại thế giới, bằng không lấy năng lực của Dương Thiên Lôi, không có khả năng không thể cảm ứng được mảy may khí tức.
Đánh cuộc!
Thời gian một tháng, đích thực là thời gian để chính mình tiến tới trạng thái viên mãn, nhưng đồng thời chính mình viên mãn, đối phương cũng thu được thời gian càng sung túc hơn?
Huống chi, Dương Thiên Lôi đối với loại coi rẻ tất cả, cuồng ngạo nắm trong tay tất cả, từ trước tới nay luôn luôn cảm thù tới tận xương tủy, nghẹn tuyệt vẫn bị nắm trong tay, hắn đã chịu đủ rồi, trở thành tam giới chi chủ, chạm tới chân tướng bản nguyên, vì sao hắn có khả năng chịu đựng được loại cuồng ngạo không để chính mình vào trong mắt này?
Là đánh bạc, cũng là tính cách đưa tới!

- Tốt...Tốt, ngươi đã khẩn cấp muốn chết, vậy đến đây đi, ta thành toàn ngươi!

Sáng Thế Nguyên Linh tức giận nói.
Khí tức trong phong ấn lưu lại tại Địa Cầu nhất thời giống như núi như biển công kích vào tâm thần Dương Thiên Lôi.
Ầm ầm ầm...
Một tiếng nổ vang nhất thời nổ tung vang lên trong đầu Dương Thiên Lôi.

- Hừ!

Dương Thiên Lôi hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói:

- Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, nguyên lai ngươi là vì kiểm tra tình trạng của ta, phá...

Theo tiếng phá của Dương Thiên Lôi vừa ra khỏi miệng, mi tâm của hắn nhất thời tản mát ra quang mang ánh sáng ngọc bảy màu vô cùng chói sáng, cùng lúc đó, Dương Thiên Lôi đã thôi động thần niệm tới mức cực hạn, thế như trẻ che hoàn toàn phá giải phong ấn Địa Cầu.

- Ha ha ha...Ta chỉ là muốn lý giải ngươi rốt cuộc là vật gì mà thôi! Chẳng lẽ còn sợ ngươi hay sao? Nhanh nhanh tới đây chờ chết! Ta chờ ngươi!

Lúc này đây, khí tức của Sáng Thế Nguyên Linh không hoàn toàn biến mất, mà rất rõ ràng bị Dương Thiên Lôi bắt được.
...

- Nhiếp!

Hét lớn một tiếng, Địa Cầu đã trải qua thời không tĩnh chỉ bỗng nhiên hóa thành một đạo quang mang, trực tiếp dung nhập vào trong mi tâm Dương Thiên Lôi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...