Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Huyền Thiên

Chương 901: Tôi chính là thần tiên!




- Anh cho rằng anh la ai? Mệnh trung chú định thì sao chứ?Chẳng qua là tôi muốn hỏi một chút vì sao anh có thể sống đến hiện tại thôi. Muốn bổn tiểu thư động tâm với anh sao? Thu hồi vẻ mặt ghê tởm kia đi, anh ngay cả tư cách xách giày cho bạn trai tôi cũng không xứng. Chúng ta đi...

Làm cho mọi người không thể tưởng được chính là, không ngờ Tống Hiểu Phân lại vô cùng điêu ngoa mắng vị "hoàng tử" này trước mặt mọi người.
"Công chúa" này vừa rồi rõ ràng "động tâm", như thế nào đảo mắt liền đổi giọng thóa mạ?

- Muốn chết!!

Ngay lập tức mười nữ bảo tiêu muốn xông tới giáo huấn Tống Hiểu Phân lớn mật ngông cuồng thì Hiên Viên đột nhiên duỗi tay ngăn cản, thân hình nhón lên một cái như tia chớp chắn giữa trước mặt Dương Thiên Lôi và Tống Hiểu Phân, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tống Hiểu Phân, nói:
- Nội gia quyền chẳng qua kéo dài cuộc sống của cô thêm mấy năm nữa mà thôi, chẳng lẽ cô không muốn sống lâu vài chục năm như người bình thường sao? Không làm nữ nhân của tôi cũng không sao, bên cạnh bổn thiếu chủ đã có rất nhiều nữ nhân rồi, chỉ cần cô dâng lần đầu tiên của cô cho tôi, cô có thể biến thành người bình thường, tôi cũng không gặp lại cô nữa. Đương nhiên, ngoài ra tôi cho cô một trăm ngàn, coi như bồi thường cho lớp màng mỏng kia, để cô cùng tiểu tử này sống đến đầu bạc răng long, cái giá này so với nữ minh tinh hàng đầu Hollywood cao hơn rất nhiều, thế nào?

- Gọi toàn bộ nữ giới trong nhà mày tới đây cho tao chơi đùa, không màng một trăm ngàn, có màng một triệu, tao không phân biệt già hay xấu, họ chỉ cần có khả năng dạng chân ra được là vừa có tiền vừa được tinh hoa của tao tẩm bổ, thế nào?

Đột nhiên Dương Thiên Lôi cực kỳ mỉa mai nói.
Cũng ngay một khắc này, khí tức trên thân Dương Thiên Lôi bất thình lình thay đổi, ngăn cản Tống Hiểu Phân bão nổi, nguyên bản hắn đã anh tuấn, thoạt nhìn lại thường thường bậc trung, ở trong mắt mọi người, dường như là hoàn toàn thay đổi thành một con người khác.
Khuôn mặt, vẫn là khuôn mặt đó, nhưng giờ khắc này, lại tràn ngập một sự cuồng ngạo mà tên "hoàng tử" kia hoàn toàn không thể sánh bằng. Tà mỹ ư? Giờ phút này, chữ tà mỹ không đủ để hình dung về Dương Thiên Lôi. Không ai có thể nói ra được cái loại cảm giác này là gì, nhưng mà toàn bộ mọi người đều phát hiện, một khắc này tựa hồ thiên địa bởi vì hắn mà tồn tại, nhật nguyệt bởi vì hắn mà vận chuyện, hết thảy mọi người, hết thảy sự vật, ở trước mặt của hắn, đều là chỉ là đom đóm giữa mặt trời.
Dương Thiên Lôi cũng không phóng thích năng lực của mình, khí tức phát ra hoàn toàn là bị gia hỏa trước mắt kích thích, cỗ khí tức này ngay cả Dương Thiên Lôi cũng không có ý thức được, nhưng nó vẫn đang ngạo nghễ tồn tại giữa thế gian.
Trong nháy mắt này, không ngờ từ đáy lòng người thanh niên tà mỹ kia sinh ra một sự báo động nguy hiểm mãnh liệt, toàn thân giống như bị đặt vào trong hầm băng, rét lạnh thấu xương.
Lấy Dương Thiên Lôi làm hạch tâm, ngoại trừ Tống Hiểu Phân ra, đám người trong chu vi mấy trượng đều hoảng sợ lui về phía sau, ngay cả mười nữ bảo tiêu kia, thân thể cũng run rẩy.
Mãi cho đến khi Dương Thiên Lôi dẫn theo Tống Hiểu Phân, ngạo nghễ đi được hơn mấy thước, tinh thần của người thanh niên kia mới trở lại bình thường, ánh mắt phẫn nộ cùng âm tàn nhìn về phía bóng lưng của Dương Thiên Lôi, biểu hiện ra một sự tàn khốc, hai tay bắn ra một tia hồng quang nhàn nhạt không thể phát hiện, vô thanh vô tức nhập vào trong cơ thể của Tống Hiểu Phân.
Dương Thiên Lôi đã thu liễm năng lực nên không có phát giác.

- Thiên Lôi ca ca, thật tà ác...

Khi hai người ra đến ngoài phi trường chuẩn bị đánh xe đi, thấy đối phương không có đuổi theo, vẻ mặt Tống Hiểu Phân cười duyên, thân mật ôm lấy cánh tay của Dương Thiên Lôi, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói. Câu nói muốn chơi toàn bộ nữ nhân trong nhà của người thanh niên kia của Dương Thiên Lôi thật ra là để trút giận, nhưng cũng có chút tà ác. Truyện Tiên Hiệp
Không ngờ Dương Thiên Lôi có chút không khống chế nổi bản thân mình, đột nhiên dùng sức rút cánh tay ra khỏi người Tống Hiểu Phân, biểu cảm trên khuôn mặt tựa hồ rất tức giận.
Tống Hiểu Phân đang cười duyên tức thì ngấn ngơ, vốn ánh mắt đã sưng đỏ, nhất thời nước mắt rơi như mưa.
Tuy rằng Dương Thiên Lôi ban đầu "chán ghét" nàng, nhưng cũng chưa từng hung dữ như thế, nhất là đoạn thời gian này, bỏi vì có sự dung túng của Lý Tuyết, tình cảm giữa nàng và Dương Thiên Lôi đã tăng cao hơn rất nhiều, nhưng hiện tại trong lòng nàng tràn ngập ngọt ngào làm nũng với hắn, lại bị Dương Thiên Lôi tựa hồ rất chán ghét hất ra...
Làm sao Tống Hiểu Phân có thể chịu được?

- Nhìn thấy suất ca thì mặt đỏ lên, ánh mắt đóng đinh vào, cái mệnh trung chú định chó má gì chứ, bằng không thì tôi thật sự cũng không muốn quản cô. Tôi cũng không phải là bạn trai cô!

Sau khi hất Tống Hiểu Phân ra, Dương Thiên Lôi cũng không thèm nhìn tới Tống Hiểu Phân, vẫn không khống chế nổi bản thân, thanh âm rét run nói.
Vốn Tống Hiểu Phân đang thương tâm, mờ mịt không biết phải làm sao, sau khi nghe thấy lời nói "lạnh lùng" kia của Dương Thiên Lôi, có chút dại ra, nhưng lập tức bị thay thể bởi cảm giác hạnh phúc đến mê muội, bất thình lình liều lĩnh nhảy dựng lên, giống như bạch tuộc quấn tới trên người Dương Thiên Lôi, hai tay bá lấy cổ, hai chân quặp vào hông hắn, mặc dù Dương Thiên Lôi muốn tránh thoát, những cũng phải ôm chặt lấy Tống Hiểu Phân đề phòng nàng ngã. Tống Hiểu Phân cười rộ lên, không chút khách khí quệt nước mắt trên mặt mình vào mặt Dương Thiên Lôi.

- Cô bị hâm rồi sao?

Cảm thấy sự ướt át trên khuôn mặt của Tống Hiểu Phân, lại nghe tiếng cười ngây ngô của nàng, tâm thần Dương Thiên Lôi run lên, nhịn không được nói nói, thanh âm đã không còn lạnh lùng như băng nữa.

- Cậu mới bị điên! Tôi đỏ mặt nhìn hắn... Không phải là vì mấy câu nói ghê tởm kia của cậu sao, người ta cũng không phải loại nữ nhân mê trai... Cậu ghen sao?

Tống Hiểu Phân gắt gao quấn lấy Dương Thiên Lôi, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn trên bờ vai của Dương Thiên Lôi, thẹn thùng vô hạn thì thầm bên tai hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia, rõ ràng kích động dị thường, không chút nào che giấu sự vui sướng trong nội tâm của mình.

- Quỷ mới ăn dấm chua của cô! Không phải hám trai, vậy cô đỏ mặt làm gì?

- Là vì khí tức của anh ta, làm cho tôi... Không thể khống chế...

- Chính là năng lượng trong đan điền không thể khống chế... Theo như Trần gia gia nói qua, anh ta hẳn là người trái ngược hoàn toàn với tôi, Cửu Dương tuyệt mạch.

- Hắn ta có thể trừ tận gốc bệnh của cô!

Dương Thiên Lôi nói.

- Vậy thì sao?

- Chẳng lẽ cô không muốn có cuộc sống như người bình thường sao?

- Hiện tại tôi cũng rất bình thường. Không có hắn thì vấn đề gì chứ? Với lại tôi thật sự rất tức giận...

Tống Hiểu Phân bất mãn nói, nhưng trong lòng cao hứng phi thường, nàng lần đầu tiên chính thức cảm thấy Dương Thiên Lôi quan tâm đến nàng, hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của nàng.

- Không có hắn ta, cô chỉ sống được vài năm nữa thôi.

Dương Thiên Lôi không để ý tới Tống Hiểu Phân, thay vào đó nói tiếp.

- Cậu nói bậy bạ gì đó... Có cậu ở đây, bản thân lại tu luyện, tôi có thể sống lâu trăm tuổi.

Lời nói của Dương Thiên Lôi làm cho trong lòng Tống Hiểu Phân cả kinh, nàng có bệnh, vả lại chuyện tình phải dựa vào tu luyện nội gia quyền để chống đỡ, Lý Tuyết và Dương Thiên Lôi đều đã biết. Nhưng bí mật nàng chỉ còn sống được vài năm nữa thì chưa hề nói với bất kỳ người nào, ngoại trừ gia gia và nàng ra, ngay cả mẫu thân của nàng cũng không biết, càng không nói đến những người khác.

- Luồng năng lượng này vẫn đang lớn dần, vả lại càng ngày càng mạnh hơn, không đến vài năm, cô sẽ không kháng cự nổi, sinh mệnh tinh nguyên quanh thân cũng sẽ bị cắn nuốt.

Dương Thiên Lôi tiếp tục nói:

- Cô còn nhiều nhất ba năm nữa thôi… Mà hắn có thể cho cô sống đến già.

Nghe được lời nói của Dương Thiên Lôi, thân thể Tống Hiểu Phân run lên, giống như mất đi toàn bộ khí lực, buông lỏng Dương Thiên Lôi ra, chậm rãi leo xuống người hắn.
Dương Thiên Lôi bỗng ngẩn ngơ, ta có bệnh sao? Nàng thể hiện còn chưa đủ sao? Biết rõ bản thân mình sống không được vài năm, nhưng nàng lại chửi mắng gia hỏa có thể cứu mạng kia một trận, rời đi cùng với mình, điều này còn chưa đủ sao? Vì sao còn phải thử nàng?

- Cậu cùng Tuyết tỷ sớm đã biết tôi sắp chết, mới có ý đối xử tốt với tôi như vậy, có phải hay không?

Tống Hiểu Phân nhìn Dương Thiên Lôi hỏi:
- Tuyết tỷ cũng là bởi vì biết tôi sắp chết, mới cố ý cho chúng ta không gian riêng, để cho tôi ở chung với cậu nhiều hơn một chút, có phải hay không? Tôi chỉ muốn ở bên cạnh cậu, khi tôi sắp chết sẽ lặng lẽ rời đi... Chỉ có điều Tuyết tỷ nhìn ra tôi thích cậu, cố ý để cho cậu và tôi cảm thấy rằng chị ấy không quan tâm, cố ý làm cho quan hệ giữa chúng ta trở nên như vậy... Hai người cũng vì thành toàn cho tôi mà giả vờ, có phải hay không?
Liên tục ba lần hỏi "có phải hay không" làm cho Dương Thiên Lôi trợn mắt há hốc mồm.

- Tôi thật sự ngốc nghếch... Bất tri bất giác quên đi ước nguyện ban đầu của mình... Quên đi việc không thể để cho cậu yêu tôi... May mắn, các người đã sớm biết, cũng là vì tránh làm tổn thương tôi, mới giả bộ... Khi tôi chết đi, các người cũng sẽ không quá buồn rầu...

Nước mắt của Tống Hiểu Phân chảy ra như mưa, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Dương Thiên Lôi.
Nàng luôn luôn thật cẩn thận che giấu bản thân mình, chỉ có điều dưới sự sủng nịch của Lý Tuyết và Dương Thiên Lôi, nàng đắm chìm trong hạnh phúc, sớm đã quên đi sự thật mình không còn sống được mấy năm nữa, quên đi mục đích ban đầu khi tiếp cận Dương Thiên Lôi, nàng chỉ muốn có được tình bạn của Dương Thiên Lôi và Lý Tuyết, mà không phải là tình yêu. Bằng không, nàng chịu không nổi. Như vậy, lúc nàng chết, sẽ làm những người yêu thương nàng rất thương tâm. Chỉ có điều... Nàng đã quên.
Thậm chí vừa rồi khi cảm giác được Dương Thiên Lôi bởi vì mình mà "ghen", vẫn còn nhảy nhót sung sướng như vậy...

- Em thật là khờ!

Dương Thiên Lôi trợn mắt há mồm, trực tiếp mãnh liệt ôm lấy Tống Hiểu Phân, bước nhanh về phía xa xa, không có biện pháp, người ở đây rất nhiều, hơn nữa hai người sớm đã thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Tống Hiểu Phân giãy dụa hai cái rồi ôm chặt lấy Dương Thiên Lôi, nói:

- Vậy cậu cứ tiếp tục giả bộ đi, được không? Gọi Tuyết tỷ trở về, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống vui vẻ với hai người...

- Anh nói em khờ, còn không biết sao? Anh và Tuyết tỷ không phải là giả vờ, chị ấy cũng hoàn toàn không biết em sắp chết.

- Cậu đừng gạt tôi hòng cho tôi vui vẻ, thế này tôi càng hạnh phúc hơn, không có áp lực...

Tựa hồ Tống Hiểu Phân đã bình tĩnh trở lại, dựa vào trong ngực Dương Thiên Lôi dịu dàng nói. Biết Dương Thiên Lôi cùng Lý Tuyết giả vờ cũng là vì thành toàn cho mình, khẳng định trong lòng có một chút mất mát, nhất là Dương Thiên Lôi giả bộ thích mình. Nhưng càng nhiều hơn là sự cảm động, kết quả như vậy không phải là điều nàng muốn sao? Khoái khoái lạc lạc vả lại không cần lo lắng cho hai người sẽ quá đau khổ khi mình rời đi, ngược lại khiến cho nàng cảm thấy một sự giải thoát. Có thể trong thời gian ngắn ngủi còn lại của cuộc đời này, không có áp lực sống chung với hai người.

- Cái gì mà dụ cho em vui? Anh phải sớm nói cho em biết mới đúng, có anh ở bên cạnh, em muốn chết cũng không được. Đừng nói là bệnh, kể cả Diêm vương lão tử cũng không đoạt được tính mệnh của em.

- Cậu cho cậu là thần tiên à?

- Thì anh chính là thần tiên mà!

Khóe miệng Dương Thiên Lôi lộ ra một tia mỉm cười tràn ngập tà mị, khí tức quanh thân đột nhiên phát ra, sau một lát, tức thì mọi người xung quanh lâm vào mê muội, không kìm nổi phải nhắm hai mắt lại. Còn miệng của Tống Hiểu Phân lại bị bàn tay to lớn của Dương Thiên Lôi bịt lại, con mắt sưng đỏ trừng lớn, biểu tình cơ hồ hoàn toàn giống với Liễu Diệc Nhi.

- Tin chưa?

Dương Thiên Lôi trong nháy mắt đã ở trên không cách mặt đất ngàn thước, mây mù bao quanh cơ thể, rút tay bịt miệng Tống Hiểu Phân ra, mỉm cười hỏi.
Cái miệng nhỏ nhắn của Tống Hiểu Phân mở lớn, vươn bàn tay nhỏ bé sờ vào khuôn mặt của Dương Thiên Lôi.

- Em có thể cắn vào đầu ngón tay của mình để kiểm chứng. Đây không phải là nằm mơ. Ca ca chính là thần tiên.
Chương trước Chương tiếp
Loading...