Huyền Thiên
Chương 896: Tổn thất thảm trọng!
Mỹ nhân lệ rơi như mưa, làm cho Dương Thiên Lôi vô cùng lúng túng, nhưng không cách nào an ủi, chỉ có thể ôm lấy nàng, lặng im bất động.
- Anh đưa tôi về nhà đi...
Hơn mười phút đồng hồ sau, tựa hồ Trương Nhã Tĩnh đã ổn định lại cảm xúc, dựa vào trong lòng Dương Thiên Lôi nhẹ nhàng nói.
- Được!
Dương Thiên Lôi lên tiếng, muốn cùng Trương Nhã Tĩnh tách ra, thế nhưng Trương Nhã Tĩnh vẫn cứ ôm chặt hắn, nói:
- Ôm tôi đi!
Trước ánh nhìn kinh ngạc của người tiếp tân, Dương Thiên Lôi ôm Trương Nhã Tĩnh ra khỏi khách sạn.
- Nhà cô ở chỗ nào?
Sau khi ôm Trương Nhã Tĩnh lên xe taxi, Dương Thiên Lôi nói với Trương Nhã Tĩnh vẫn còn dựa trên bả vai hắn.
- Tiểu khu chính phủ!
Dương Thiên Lôi nói một tiếng vời tài xế xe taxi, rồi không nói chuyện nữa.
Lúc này đã là 0 giờ đêm, đường phố Ma Đô rất yên tĩnh, chỉ có âm nhạc kinh điển êm dịu bên trong xe du dương ở bên tai...
"... Em quay mặt đi, không cho anh nhìn thấy, gợn sóng ẩn sâu đã ngày càng rõ ràng. Qua xong hôm nay, cũng đừng có gặp lại, em sợ mỗi ngày tỉnh dậy lại nhớ đến anh..."
Quả là trùng hợp, một khúc tình ca du dương bên tai Trương Nhã Tĩnh, khiến cho nàng vốn đã an tĩnh, tức thì nước mắt lại chảy xuống...
- Bác tài dừng xe!
Tiếng ca giống như nói ra tâm tình giờ phút này của Trương Nhã Tĩnh vừa hát xong thì Trương Nhã Tĩnh bỗng nhiên che kín khuôn mặt đầy nước mắt, hô lên với người tài xế.
- Còn chưa tới mà, cô nương!
- Xuống nơi này đi!
Dương Thiên Lôi không phải đứa ngốc, khi bài hát này vang lên, nước mắt ào ào chảy xuống của Trương Nhã Tĩnh đã làm ướt nhẹp bờ vai của hắn, cũng thẳng đến sau đó, Dương Thiên Lôi mới hiểu được vì sao Trương Nhã Tĩnh lại im lặng như thế, vì sao để cho hắn ôm ra khỏi khách sạn đến trên xe taxi cũng không chịu tách ra.
- Ôm tôi về nhà, được không?
- Được! Kỳ thật...
Dương Thiên Lôi muốn nói điều gì, nhưng bị Trương Nhã Tĩnh duỗi tay chặn lại.
Nàng không muốn nghe, bởi vì nàng không có dũng khí. Nguồn: http://truyenfull.vn
Không có dũng khí nghe sự cự tuyệt của Dương Thiên Lôi, không có dũng khí cạnh tranh với Lý Tuyết, càng không có dũng khí làm kẻ thứ ba.
Cũng tương tự như bài hát kia "qua xong hôm nay, cũng đừng có gặp lại". Nàng chỉ có thể thối lui, cho nên nàng thầm muốn kéo dài thời khắc này ra, muốn ở cùng hắn nhiều thêm một chút.
Tâm hồn thiếu nữ như tia chớp bị bắt giữ, rồi lại không thể không như tia chớp rời đi mang theo vết thương trong lòng.
Đường phố vắng lặng, hai người trầm mặc.
Thỉnh thoáng có một chiếc xe taxi gào thét chạy qua, còn lại chỉ có tiếng trống ngực và tiếng hô hấp hòa lẫn vào nhau, cùng tiếng bước chân nện trên nền đường của Dương Thiên Lôi.
Lúc này đây, Trương Nhã Tĩnh được Dương Thiên Lôi ôm vào lòng, ánh mắt luôn luôn mở to, dừng trên khuôn mặt anh tuấn của Dương Thiên Lôi.
Đèn đường hôn ám kéo dài thân ảnh hai người, Dương Thiên Lôi thỉnh thoáng cúi đầu nhìn xuống Trương Nhã Tĩnh, nhưng trong lòng chỉ có thể tiếp tục thở dài. Dương Thiên Lôi cũng không nghĩ tới ngoại trừ Lý Tuyết ra, giữa ba người Trương Nhã Tĩnh, Tống Hiểu Phân và Lý Hàn Mai thì Trương Nhã Tĩnh không có khả năng phát triển nhất, ngược lại vì chuyện ngoài ý muốn này, mà từng bước phát triển tới mức độ làm hắn lâm vào thế khó xử.
Nơi này là Địa Cầu, là Hoa Hạ. Dương Thiên Lôi có thể làm sao? Chẳng lẽ nói với Trương Nhã Tĩnh, tôi tiếp nhận cô, chúng ta có thể ở chung với nhau, cô khỏi cần phải tìm không thấy tôi nữa? Vậy Trương Nhã Tĩnh hỏi Lý Tuyết, hắn phải trả lời thế nào đây? Nói cho nàng biết, hai người các cô đều là bạn gái của tôi?
Loại tình huống này không phải là không có, ít nhất hiện tại Lý Tuyết và Tống Hiểu Phân tự nhiên đã có cái loại ý tứ này, đương nhiên đây cũng là do Lý Tuyết phi thường phi thường "rộng lượng". Rộng lượng đến nỗi khiến cho Dương Thiên Lôi cũng cảm thấy khó hiểu đến kinh ngạc, dù cho Tống Hiểu Phân ở vào tình huống "không thể không" ở cùng mình.
Trương Nhã Tĩnh làm sao có thể chấp nhận?
- Nàng khẳng định là yêu ta, chắc chắn là vậy!
Dương Thiên Lôi ngẫu nhiên nhìn về phía ánh mắt của Trương Nhã Tĩnh, cùng với thần tình trên khuôn mặt vào giờ khắc này, làm cho Trương Nhã Tĩnh tinh tường cảm giác được, Dương Thiên Lôi là đang để ý đến nàng. Nếu không tuyệt sẽ không có cái vẻ mặt này.
" Đích đích đích... Đích đích đích..."
Di động của Dương Thiên Lôi vang lên tiếng tin nhắn, không cần xem Dương Thiên Lôi cũng có thể đoán được nội dung của tin nhắn, cho nên, hắn bất động thanh sắc, vẫn ôm Trương Nhã Tĩnh đi tiếp. Thế nhưng, Trương Nhã Tĩnh lại giãy giụa leo xuống khỏi người Dương Thiên Lôi.
- Anh xem đi, đừng làm cô ấy lo lắng.
- Không phải cô ấy, vả lại cô ấy cũng sẽ không lo lắng.
Dương Thiên Lôi nói thẳng.
- Nếu... Cô ấy biết anh ở cùng với tôi thì sao?
Trương Nhã Tĩnh bỗng nhiên có chút không khống chế nổi chính mình nói, nhưng nói xong liền hối hận.
- Cũng sẽ không!
Làm cho Trương Nhã Tĩnh hơi hơi kinh ngạc chính là không ngờ Dương Thiên Lôilại nói ra câu đó, đồng thời lúc nói chuyện Dương Thiên Lôi lấy di động ra nhìn thoáng qua rồi cất vào trong túi áo, đúng như những gì hắn suy nghĩ, chỉ có một câu: "Lão đại, nhiệm vụ đã hoàn thành!"
Dương Thiên Lôi lại ôm lấy Trương Nhã Tĩnh, tiếp tục đi tới.
Đường có dài, rồi cũng sẽ đi đến đích!
Rốt cục hai người đã đi đến trước cổng tiểu khu chính phủ.
Trương Nhã Tĩnh từ trong ngực Dương Thiên Lôi đi xuống, đứng ở trước mặt Dương Thiên Lôi, trong ánh mắt mang theo sự quyến luyến cùng không muốn, ngóng nhìn Dương Thiên Lôi, rốt cục vẫn cố lấy dũng khí, vô cùng thấp thỏm hỏi:
- Anh rất yêu cô ấy, đúng không?
Nàng cảm thấy Dương Thiên Lôi quan tâm đến mình, cũng có chút thích mình, khiến cho nàng vốn đã quyết định rời đi, đột nhiên cảm giác được mình có nên tranh thủ hay không? Vạn nhất, vạn nhất, Dương Thiên Lôi yêu thích mình hơn thì sao?
- Rất yêu!
Dương Thiên Lôi không do dự chút nào liền hồi đáp.
Tâm tình thấp thỏm của Trương Nhã Tĩnh tức thì bình phục, một tia chờ mong vừa mới khơi dậy, trực tiếp bị hai chữ đơn giản của Dương Thiên Lôi phá hủy, nàng tận lực khống chế tâm tình của mình, lộ ra vẻ mỉm cười, nàng nhẹ nhàng kiễng chân lên, đưa khuôn mặt mình từng chút một tiến về phía Dương Thiên Lôi.
Khi chiếc môi của Trương Nhã Tĩnh sắp hôn lên trên gương mặt của Dương Thiên Lôi thì ánh mắt không khống chế nổi lại rơi lệ.
Nhưng đúng vào lúc này, Dương Thiên Lôi vẫn không nhúc nhích lại bỗng nhiên nâng cằm của nàng lên, dứt khoát trực tiếp, khi nàng chưa có bất kỳ tư tưởng chuẩn bị cùng phản ứng nào liền ấn đôi môi nàng lên trên môi hắn.
Dương Thiên Lôi không quan tâm, không băn khoăn nhiều nữa. Bởi vì rõ ràng nếu hiện tại thật sự để cho Trương Nhã Tĩnh cứ rời đi như vậy, e rằng Trương Nhã Tĩnh vĩnh viễn khó có khả năng dứt ra khỏi thứ tình cảm này. Không phải Dương Thiên Lôi tự kỷ mà là hắn hiểu rất rõ lực lượng của đào hoa đại vận.
Để cho một cô gái vì mình mà giao ra cả thể xác lẫn linh hồn phải sống cả đời trong thống khổ, Dương Thiên Lôi làm không được.
Ngại ngùng đáp lại, một nụ hôn thật sâu, khi Trương Nhã Tĩnh quên cả thở, cả khuôn mặt đỏ bừng, Dương Thiên Lôi mới chủ động rời ra.
- Sáu giờ sáng thứ bảy, tôi tới nơi này chờ, dạy công phu cho cô.
Dương Thiên Lôi nói xong liền để lại Trương Nhã Tĩnh còn đang ngỡ ngàng, không biết phải làm sao như người mất hồn, xoay người rời đi.
"Đồ hoa tâm!"
Vô luận là Trương Nhã Tĩnh hay Dương Thiên Lôi Dương Thiên Lôi đều không biết là sau khi Dương Thiên Lôirời đi, một đạo thân ảnh ẩn thân trong bóng đêm, cắn chặt môi, oán hận nói.
- Như vậy cũng tốt..."
Nàng lại thì thào nói với chính mình, nói xong nhìn thoáng qua Trương Nhã Tĩnh vẫn dại ra nguyên tại chỗ, thân hình giống như u linh, tựa tia chớp biến mất trong màn đêm, dẫn đến một trận gió lay lạnh buốt.
- Cái gì? Một Nghĩa Đao bang nhỏ nhỏ, tại sao bọn mày lại chết nhiều như vậy?
Khi mà Dương Thiên Lôi cùng Trương Nhã Tĩnh còn đang dạ hành "lãng mạn" thì tại tổng bộ "Bạch Vân đường" của Thanh Long hội, nguyên bản Đường chủ Long Thập Tam đang ôm hai mỹ nữ gợi cảm đã chuẩn bị xong tiệc mừng thành công trong câu lạc bộ đêm Bạch Vân trực tiếp đẩy hai mỹ nữ trong lòng ra, vỗ án dựng lên.
Ba trăm người, cơ hồ là tám phần lực lượng của Bạch Vân đường, chỉ là đi đối phó một Nghĩa Đao bang không có bất kỳ sự chuẩn bị nào, không ngờ trở về chỉ còn khoảng một trăm người, hơn nữa tuyệt đại đa số đã bị thương.
Điều này sao có thể?
Thực lực của Nghĩa Đao bang, bọn hắn đã tra rất rõ ràng, tổng nhân số bất quá cũng chỉ khoảng ba trăm người, chiến lực căn bản không thể so sánh với bọn hắn, huống chilần này còn có mãnh tướng Hùng lão lục tự mình xuất mã?
Nhưng hiện tại Hùng lão lục lại không trở về, rất rõ ràng có thể đã trở thành một con tử hùng!
- Lão Cửu, mày nói đi, tình huống cụ thể thế nào?
Đường chủ Long Thập Tam nhìn thấy bộ dáng một đám câm như hến, ánh mắt chuyển hướng về phía lão Cửu của Bạch Vân, lớn tiếng nói. Hành động lần này, Hùng lão lục là diễn viên, lão Cửu là dẫn đội.
Sở dĩ để cho Hùng lão lục đảm nhiệm diễn viên, nguyên nhân chủ yếu là vì muốn cho Hùng lão lục biến mất mấy năm nay tạo dựng uy tín một lần nữa. Hắc bang chính là như thế, chỉ có bằng vào chiến lực cường đại, ở trong chém giết lúc nào cũng có thể hy sinh, mới có thể tạo dựng uy tín nhanh nhất, làm cho các tiểu đệ ủng hộ tin phục.
- Lão Đại, sự tình hôm này... Có chút quỷ dị! Từ lúc bắt đầu... Đã quỷ dị rồi!
Lão Cửu thấp thỏm nói, vết thương trên cánh tay còn đang chảy máu, cơ thể run rẩy kịch liệt, hiển nhiên lúc này hắn đang rất đau đớn.
- Nói!
- Lão Lục vào thời điểm còn chưa có chính thức bắt đầu chiến đầu thì đã bị phế đi một cái cánh tay!
- Cái gì? Sao lại như thế?
Đường chủ Long Thập Tam kinh ngạc hỏi.
Thực lực của Hùng lão lục hắn biết rất rõ, tuy rằng vào tù mấy năm, nhưng sau khi đi ra, lệ khí quanh thân hắn càng đậm đặc hơn, công phu trên người cũng không suy giảm đi chút nào, còn chưa bắt đầu chiến đấu, làm sao có thể bị phế đi một cánh tay chứ?
- Vào lúc đuổi khách nhân ở quán bar Lam Mị đi, lão Lục bỗng nhiên gọi lại một phục vụ viên của quán bar cùng với một nữ nhân xinh đẹp, nói là vì chuyện ân oán cá nhân. Không ngờ người phục vụ của quán bar Lam Mị kia dễ dàng cướp lấy con dao từ trong tay của một tiểu đệ, cách xa nhau gần mười thước...
Lúc nói chuyện, trên gường mặt lão Cửu hiện ra vẻ sợ hãi, hiển nhiên, một dao kia của Dương Thiên Lôi đối với hắn rung động thật sự quá lớn.
- Hắn trực tiếp ném dao ra... Giống như phi dao... Xuyên qua bả vai của lão Lục, hơn nữa cắm sâu vào trong cây cột cứng.
- Điều này... Làm sao có thể?
Long Thập Tam hít một hơi lạnh, trong lòng khiếp sợ vô cùng, tuy nhiên toàn bộ biểu tình trên khuôn mặt của mọi người ở đây hoàn toàn chứng minh lời nói của lão Cửu là sự thật, không phải nói dối.
- Là ai?
Long Thập Tam đè nén nỗi khiếp sợ trong lòng, lớn tiếng hỏi.