Huyền Thiên
Chương 418: Nghĩa tỷ
- Vãn bối Phong Vô Kỵ, bái kiến tiền bối! Để mọi người khiếp sợ chính là lúc ánh mắt của Lục Diệu Âm nhìn về phía Phong Vô Kỵ thì lão nhân già nua, cao cao tại thượng trong mắt của mọi người cư nhiên lại trực tiếp hành lễ dành cho trưởng bối với Lục Diệu Âm, tuy rằng đã bị Lộ Miểu Ân ngăn lại, nhưng thanh âm vẫn cung kính không gì sánh được như cũ.
- Phong chưởng giáo không cần đa lễ, Thiên Lôi còn phải làm phiền ngươi chiếu cố nhiều!
- Thiên Lôi là đệ tử của Trảm Không kiếm phái kiếm phái chúng ta, đây là chuyện vãn bối nên làm! Phong Vô Kỵ cung kính nói.
- Nếu như sau này ngươi có dịp tới Vô Cực tinh vực thì có thể tới Càn Nguyên tinh tìm ta. Lục Diệu Âm nhẹ giọng nói.
- Vô Cực tinh vực? Phong Vô Kỵ nghe được bốn chữ Vô Cực tinh vực thì nhất thời khiếp sợ mà mở to hai mắt ra nhìn, vội vàng cung kính nói: - Đa tạ tiền bối!
- Chuyện nên làm thôi. Lục Diệu Âm nói, thanh âm còn chưa dứt thì ánh mắt của nàng liền nhìn sang Lục Thanh Âm vẫn đeo mạng che mặt. tuy rằng nàng đã mất liên hệ với Thiên Âm môn từ lâu, nhưng vừa nãy, lúc thần niệm của nàng xóa đi những ký ức liên quan tới nàng của Dương Huyền Phong thì lại bất ngờ biết được tin tức của Thiên Âm môn, đồng thời cũng biết được tin về Lộ Miểu Ân giả.
- Lục Thanh Âm, tham kiến…. Lục Thanh Âm nhất thời khom người quỳ gối, nói với giọng run rẩy. nàng không biết vị sư tỷ trong truyền thuyết của mình rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì, thế nhưng, trong lòng nàng, đây là người thân duy nhất còn lại của nàng trên đời này, hơn nữa nàng cũng biết, lúc này đây, sư tỷ đã cường đại tới cảnh giới không thể tưởng tượng nổi, nàng giống như đã thấy được hy vọng báo thù, nàng rất muốn gọi một tiếng sư tỷ, nhưng vô luận là thế nào cũng gọi không nên lời, lấy thân phận của Phong Vô Kỵ mà còn gọi một tiếng là tiền bối, nàng làm sao còn dám gọi là sư tỷ?
- Thanh Âm… Lục Diệu Âm khẽ gọi, phát ra một cỗ năng lượng nhu hòa, nhẹ nhàng nhấc Lục Thanh Âm lên, cùng lúc đó, đạo khí truyền thừa của Thiên Âm môn là Thiên Lại Thần Tiêu đột nhiên tự động xuất ra khỏi người Lục Thanh Âm, chậm rãi bay tới tay của nàng, trong mi tâm của nàng đột nhiên phát ra một đạo tinh quang, dung nhập vào trong đó, sau một lát, trong mắt của Lục Diệu Âm hiện lên một tia tỉnh ngộ, nói: - Qủa nhiên là Võ Hồn điện! Thanh Âm, chuyện báo thù không cần lo nữa, sư phụ đã không còn, ngươi chỉ cần để đạo thống truyền thừa của Thiên Âm môn được duy trì tiếp là được! Những chuyện khác cứ giao hết cho ta đi! Ta sẽ để bọn chúng trả lại gấp trăm ngàn lần!
Những tin tức vừa thu được trong đầu Dương Huyền Phong lúc này, nàng liền cảm giác được, Lộ Miểu Ân sở dĩ động chiến như vậy, rất có khả năng là vì sinh hồn và linh khí, mà lúc này đây, cùng với khí linh của Thiên Lại Thần Tiêu và tin tức mà chưởng giáo chí tôn của Thiên Âm môn là Lục Linh Tê lưu lại trong đó, đã chứng thực suy nghĩ của nàng, tuy rằng ngay cả Lục Linh Tê cũng không biết đối phương là thần thánh phương nào, nhưng từ tin tức lưu lại trong đó, Lục Diệu Âm liền khẳng định suy đoán của nàng.
- Sư….
- Con cứ gọi ta là a di đi! Lục Diệu Âm đột nhiên mỉm cười rồi nói: - Phong chưởng giáo, Thanh Âm cũng phải nhờ người chiếu cố rồi, đời này của ta đã là đệ tử của Thiên Âm môn, mà lại không thể truyền thừa đạo thống của Thiên Âm môn,…. Thanh Âm đã được sư phụ kiếp này của ta là chưởng giáo chí tôn Thiên Âm môn Lục Linh Tê truyền thừa, chờ nàng bước vào Thần đạo là có thể xuất ra được thần thông của Thiên Lại Thần Tiêu, lúc đó liền có thể liên lạc với những đệ tử Thiên Âm môn đang du lịch bên ngoài. Cho nên, trước khi Thanh Âm tấn thăng tới Thần đạo, còn phải nhờ Phong Vô Kỵ quan tâm ít nhiều!
- Ân, người cứ yên tâm! Phong Vô Kỵ trầm giọng nói.
- Tam nương.
Lúc ánh mắt của Lục Diệu Âm nhìn về phía Dương Thiên Lệ, Dương Thiên Lệ không chút câu nệ, còn ra vẻ vô cùng kinh hỉ mà gọi lớn.
- Thiên Lệ, sau này, lúc ở trước mặt tam thúc, gia gia và phụ mẫu của con, không nên nhắc tới ta, Dương gia ngoại trừ con và Dương Thiên Ngạo không có mặt ở đây ra thì tất cả ký ức có liên quan tới ta của mọi người đều đã bị xóa sạch, miễn cho tới lúc đó bọn họ nghi ngờ. Lục Diệu Âm nói.
- A, tam nương, người phải đi rồi sao?
- Ân. Con cũng đừng gọi ta là tam nương nữa….
- Vậy thì gọi người là gì? Cũng gọi là mẫu thân giống đệ đệ sao? Trên gương mặt nhỏ nhắn mê chết người không đền mạng của Dương Thiên Lôi, lấp lánh một tia quang thải mê người, nàng từ trước tới nay quen tùy tiện, tuy rằng khiếp sợ sự thay đổi của Lục Diệu Âm, nhưng cũng chẳng tạo nên ảnh hưởng gì trong lòng của nàng, cư nhiên mang theo nụ cười giống ma nữ mà nói.
- Ngươi cái tiểu nha đầu này…. Lục Diệu Âm nhẹ nhàng điểm điểm mi tâm của Dương Thiên Lệ, lộ ra một tia sủng nịch, nói: - Sao cũng được… nương, không ý kiến! Tử Hàm, Tiểu Vi, cũng có thể gọi… Lục Diệu Âm cũng không rõ lắm những chuyện mà Sở Hương Hương và Dương Thiên Lôi đã trải qua ở Trảm Không kiếm phái, nhưng nàng liếc mắt một cái là nhìn ra quan hệ giữa Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm đã tới cảnh giới khá sâu đậm rồi, còn Mộc Tử Vi thì lại là cục cưng của của Dương Thiên Lôi, cho nên nàng mới nói như vậy.
Nhưng, ngay lúc Lục Diệu Âm còn chưa nói dứt thì Dương Thiên Lôi đột nhiên lại nói: - Nương, mấy người các nàng đều có thể gọi người là mẫu thân.
Một câu nói của Dương Thiên Lôi đã khiến toàn bộ nữ nhân ở đây đều đỏ mặt.
- Đệ đệ, ý của tỷ tỷ không phải như vậy! Dương Thiên Lệ nói.
- Được rồi, mẫu thân cần phải đi, Thiên Lôi, nhớ kỹ, mẫu thân ở Vô Cực tinh vực, Càn Nguyên tinh, Kỷ gia, tên thật của nương là Kỷ Nhạ Yên!
Lục Diệu Âm nhẹ giọng nói, vừa nói vừa nhẹ nhàng ôm lấy Dương Thiên Lôi, từng đạo tinh quang đột nhiên bật ra từ mi tâm của nàng, trực tiếp dung nhập vào trong mi tâm của Dương Thiên Lôi. Sau đó, tay áo nhẹ vung lên, kết giới vây quanh mọi người nhất thời biến mất, một cỗ năng lượng nhu hòa liền đặt tất cả mọi người xuống đất.
- Nương! Dương Thiên Lôi ngẩng đầu nhìn Lục Diệu Âm rồi gọi, trong mắt ẩn chứa không muốn nồng đậm.
- Nương chờ con! Lục Diệu Âm phất tay, đưa mắt nhìn Dương Thiên Lôi thật kỹ, sau đó lại nhìn Dương Huyền Phong đang hôn mê trên mặt đất một chút, liền bước vào trong đường hầm không gian.
Xóa hết ký ức, nàng chỉ là xóa đi hết tất cả những ký ức liên quan tới nàng ở Dương gia và Cực Dương thành.
Cho dù là thần thông của nàng có quảng đại hơn nữa thì cũng không thể xóa đi hết ký ức của tất cả người ở Cát Ương đế quốc này. Chung quy cũng sẽ có một ngày, Dương Huyền Phong cũng sẽ nghe được tin tức về nàng từ miệng một ai đó, nhưng chuyện này cũng không quan trọng nữa, bởi vì cho dù Dương Huyền Phong có nghe được đi nữa thì căn bản cũng sẽ không nhớ lại những chuyện mà nàng và hắn đã trải qua, chỉ cần Dương Huyền Phong có thể quên đi phần tình cảm này là đủ lắm rồi.
Bách thế luân hồi, đối với nàng mà nói thì bất quá chỉ là một cái lịch trình trên con đường tu luyện mà thôi. Ngoại lệ duy nhất chính đó chính là Dương Thiên Lôi, là thân sinh cốt nhục của nàng. Cho dù Dương Thiên Lôi có là phàm phu tục tử đi nữa thì nàng cũng không thể dứt bỏ, huống hồ gì trên người Dương Thiên Lôi còn ẩn chứa truyền thừa mà ngay tới nàng cũng không thể nhìn thấu?
…
Mẫu thân đi rồi, Dương Thiên Lôi lại bối rối, mẫu thân xóa đi hết ký ức về nàng của mọi người trong Dương gia, vậy chẳng phải nghĩa là nhi tử là hắn cũng sẽ không tồn tại sao?
Thế nhưng, Dương gia thế nào đi nữa thì cũng là ngôi nhà mà Dương Thiên Lôi quen thuộc hơn mười năm nay. Tuy rằng hiện tại hắn đã biết là mình chẳng có chút quan hệ huyết thống nào với Dương gia, nhưng công ơn dưỡng dục hơn mười năm nay, muốn Dương Thiên Lôi dứt bỏ như vậy, hắn làm không được.
Nhà, thân tình, với hắn mà nói có ý nghĩa vượt xa những gì người khác tưởng!
Nhưng, nếu như hắn xuất hiện thì phải lấy thân phận gì để xuất hiện?
- Mẫu thân là bách thế luân hồi, nàng căn bản không thuộc về nơi đây, đối với nàng mà nói thì chỉ là một lần lịch luyện thôi, có thể rời đi mà không chút lo lắng nào, nhưng ta thì không được như vậy. Dương gia là nhà của ta. Phụ thân và gia gia vẫn là người thân của ta! Dương Thiên Lôi nhìn Dương Huyền Phong đang hôn mê nằm dưới đất, trong lòng thầm nghĩ.
- Nhập thế, xuất thế, nhập tình, phá tình. Thiên Lôi, ngươi đã là Thần đạo cường giả, với thế tục thì nên vứt bỏ cứ vứt bỏ, cần gì phải chấp nhất hơn nữa? Đúng lúc này, Lăng Hi vẫn ở trong trạng thái tỉnh táo đột nhiên thấp giọng nói lên trong đầu Dương Thiên Lôi.
- Có vài thứ, ta vĩnh viễn không thể vứt bỏ, cũng không muốn vứt bỏ!
- Vậy thì âm thầm bảo vệ bọn họ trăm năm, giải quyết xong đoạn trần duyên này đi. Truyện Sắc Hiệp
- Ân, cũng chỉ có thể như vậy thôi. Lăng Hi, vừa rồi mẫu thân của chúng ta có phát hiện ra ngươi không? Dương Thiên Lôi hỏi.
- Ai thèm chung mẫu thân với ngươi… chắc là không có. Thần niệm của nàng cũng không tiến nhập vào Thanh Tĩnh Lưu Ly bình.
…
- Thiên Lôi, tình trạng của ngươi bây giờ thế nào? Đúng lúc này, Phong Vô Kỵ đã kịp hoàn hồn lại từ trong khiếp sợ, nhìn về phía Dương Thiên Lôi, hỏi với vẻ lo lắng.
- Tình trạng gì cơ? Dương Thiên Lôi hỏi.
- Tu vi của ngươi!
- Chắc sẽ ổn nhanh thôi. Chỉ là tạm thời không thể thôi động được nguyên thần của ta thôi. Chỉ cần pháp lực được khôi phục thì chắc là sẽ không sao đâu! Dương Thiên Lôi nói.
- Còn có một tháng nữa là tới đại hội giao lưu của bát đại môn phái rồi, tới lúc đó, ngươi sẽ quyết đấu với Thương Huyền Bác…. Ngươi phải mau chóng khôi phục mới được. Đi thôi, chúng ta trở lại Trảm Không kiếm phái, khởi động thời không pháp tắc của Huyền Hoàng Kỳ! Phong Vô Kỵ nói.
- Ách… lão gia tử, Huyền Hoàng Kỳ thì không cần nữa, pháp bảo của ta đã sở hữu năng lực khỏi động Thời không pháp tắc rồi, ta muốn ở lại đây vài ngày…. Dương Thiên Lôi vừa nói, ánh mắt vừa nhìn về phía Dương Huyền Phong đang hôn mê.
Phong Vô Kỵ gật đầu, nói: - Được rồi!
- Còn các ngươi thì sao?
- Chưởng giáo, chúng ta… cũng muốn ở lại vài ngày…. Trương Tử Hàm, Sở Hương Hương, Dương Thiên Lệ và Mộc Tử Vi nhất thời cùng nói. Tuy rằng đã trở lại Cát Ương đế quốc được năm tháng rồi, nhưng vì tình trạng của Lục Diệu Âm nên bọn họ không có dịp được đoàn tụ thật sự với người thân của mình, lúc này, nếu đã ở đây rồi thì các nàng đương nhiên muốn đoàn tụ với người thân vài ngày. …
- Hương Hương, Tiểu Vi, Tử Hàm, các ngươi sau khi trở về nhà gặp người thân, nhớ nhắc họ sau này không nên nhắc tới mẫu thân của ta… còn có ta nữa.
- Ân. Thiên Lôi, ngươi muốn đi đâu? Ánh mắt của Trương Tử Hàm mang theo chút nghi hoặc và mong chờ. Nghe Trương Tử Hàm hỏi vậy, Sở Hương Hương và Mộc Tử Vi cũng đều nhìn về phía Dương Thiên Lôi, hiển nhiên mấy người các nàng ai cũng muốn Dương Thiên Lôi cùng trở về với mình.
Dương Thiên Lôi do dự một lúc rồi nói: - Ta không về với các ngươi được. Ta sẽ ở lại Dương gia với nhị tỷ. năm ngày sau chúng ta sẽ tập họp ở chỗ này.
- Ở lại Dương gia… Thiên Lôi, ngươi không sợ…
- Không sợ, ca sẽ lấy thân phận mới để xuất hiện là được.
- Thân phận mới? Thân phận gì? Sở Hương Hương hỏi.
- Cái này… ta theo nhị tỷ về chẳng phải là được sao? Cứ vậy đi, được không hả nhị tỷ?
- Ừ, đệ đệ, bắt đầu từ bây giờ, ngươi chính là đệ đệ kết nghĩa mà nhị tỷ quen ở Trảm Không kiếm phái! Dương Thiên Lệ nghe Dương Thiên Lôi nói vậy, liền sảng khoái mà vỗ mạnh vào vai Dương Thiên Lôi, khoát cánh tay ngọc lên vai Dương Thiên Lôi, tư thế vô cùng ám muội, giống như chẳng hề ý thức được ý tứ của Dương Thiên Lôi vậy, đĩnh đạc trả lời.
- Tỷ tỷ kết nghĩa? Dương Thiên Lôi quay sang nhìn gương mặt nhỏ nhắn mê chết người không đền mạng của Dương Thiên Lệ, ánh mắt thô bỉ tới cực điểm mà nói. Cái tên này, phải thừa nhận là rất lâu trước đây, dưới nhiều lần "cơ duyên xảo hợp", hắn đã bị Dương Thiên Lệ chỉnh tới hỏng mất mấy lần. Bất quá, lúc trước hai người bởi vì quan hệ huyết thống nên Dương Thiên Lôi không dám làm bậy gì hết. nhưng hiện tại, sau khi đã được mẫu thân cho biết tất cả chân tướng, Dương Thiên Lôi liền không cần phải cố kỵ bất kỳ chuyện gì nữa, nhất là khi nghĩ tới thân thể nóng bỏng mê người trần trụi của Dương Thiên Lệ, đôi chân thon dài cân xứng…
- Ừ, đệ đệ ngoan! Dương Thiên Lệ đắc ý nói. Vô luận là nàng hay là đám người Trương Tử Hàm và Sở Hương Hương đều không ý thức được ý nghĩa đặc thù ẩn chứa trong ba chữ "nghĩa tỷ" này của Dương Thiên Lôi.
Thấy tất cả mọi người đều trở về nhà, Lục Thanh Âm vẫn mang mạng che mặt như cũ, trong mắt nhất thời hiện lên một chút buồn bã.
- Thanh Âm, ngươi về nhà với tỷ tỷ! Sau này, ngươi chính là muội muội của ta! Sở Hương Hương cảm giác được sự khác lạ của Lục Thanh Âm, nhất thời hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, liền thân thiết nắm lấy tay của Lục Thanh Âm mà nói.