Huyền Thiên
Chương 217: Lôi Hoành, chết
Thân thể hắn kịch liệt run run, cơ thể, gân mạch hung hăng đột phá, khí thế trên người dĩ nhiên trong nháy mắt điên cuồng tăng mạnh, toàn thân giống như đầu đạt hạt nhân lúc nào cũng có khả năng bạo tạc, biến thành một thân thể lôi điện màu lam nhạt.
Càng khiến người khác cảm thấy kinh dị chính là, Lôi Hoành dĩ nhiên nhắm hai mắt lại, chân chính tiến vào một mảnh không minh, trạng thái chiến đấu đỉnh cao vô ngã vô thiên.
Trong sát na, một trăm lẻ tám đạo thân ảnh của Dương Thiên Lôi liền hiện ra rõ rang trong đầu hắn, hầu như không có bất cứ do dự nào, Lôi Hoành bỗng nhiên gầm lên giận dữ, trong không trung xẹt qua một đạo quang ngân lôi điện màu lam nhạt, phảng phất giống như lôi thần cửu thiên, bảo kiếm tràn đầy lực lượng sấm sét từ trên bầu trời hạ xuống, hung hăng càn quấy, đơn giản mà trực tiếp cuồng bạo, giống như thái sơn áp đỉnh bổ về phía môt huyền ảnh của Dương Thiên Lôi.
Khí thế uy mãnh, bá đạo tuyệt luân, không ai bì nổi!
Lôi Hoành đã phát huy kiêu ngạo ương ngạnh, tự cao tự đại chân chính của chính mình tới mức vô cùng nhuần nhuyễn.
Trong nháy mắt này, trong lòng Dương Thiên Lôi cũng hơi kinh hãi, không nghĩ tới dưới sự áp bách của chính mình, Lôi Hoành dĩ nhiên trong chiến đấu đạt được cảnh giới tùy tâm tùy tích, tiểu vũ trụ bạo phát, đúng như bản tính, xem thấu huyễn ảnh của chính mình, phát sinh công kích cường hãn không gì sánh kịp.
Bất quá, cũng chỉ là hơi kinh hãi một chút mà thôi, Lôi Hoành bộc phát ra thực lực trong mắt Dương Thiên Lôi vẫn không chịu được một kích như trước.
Đinh…
Một tiếng kiếm minh réo rắt bỗng nhiên từ trên người Dương Thiên Lôi phát sinh, một trăm lẻ tám đạo thân ảnh nhất thời biến mất hoàn toàn, hợp làm một, rút kiếm ra khỏi vỏ, lấy công chế công, Quang Minh Chi Kiếm đã tấn cấp tới linh khí thượng phẩm nhất thời tản mát ra quang mang bàng bạc, sắc bén, cuồng bạo công kích về phía Lôi Hoành.
Ầm ầm…
Một tiếng nổ kinh thiên, hai loại năng lượng màu vàng và màu lam nhạt va chạm cùng một chỗ, trong sát na tản mát vạn đạo quang mang.
Theo tiếng nổ phảng phất vang vọng thiên địa, Lôi Hoành cường thế không ai bì nổi chợt bay lên, giống như con diều đứt dây văng ngược về phía sau.
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn một màn này, một màn tràn ngập không thể tưởng tượng nổi.
Một thân nhuyễn giáp lấp lánh ngân quang của Dương Thiên Lôi, trong quang minh tản mát ra kim quang bàng bạc, toàn thân giống như tiêu thương đứng thẳng tại chỗ, ngay cả thần tình trên mặt cũng không hề có một chút thay đổi! Chỉ có trong ánh mắt của hắn tràn đầy đạo đạo quang mang màu lam nhạt, phảng phất giống như lực lượng lôi đình thiểm diệu.
- A…
Một tiếng kêu tê tâm liệt phế bỗng nhiên phát sinh từ trong miệng Lôi Hoành, Lôi Hoành vốn đã bị tất cả mọi người cho rằng thất bại, dĩ nhiên tại thời điểm rơi xuống đất lập tức không có bất cứ dừng lại nào liền đứng lên, ngửa mặt lên trời giống giận, khuôn mặt vốn tràn đầy máu tươi căm giận ngút trời gầm rút nói:
- Ta sẽ không thua, Lôi Hoành ta mới là thiên tài chân chính, ngươi bất quá chỉ là một phế vật, một phế vật tới tận mười một tuổi cũng vẫn chưa tấn cấp Tinh giả, Dương Thiên Lôi, ta muốn ngươi chết! A…
Lôi Hoành còn chưa gầm rút hết liền phát sinh một tiếng kêu tê tâm liệt phế. Ầm một tiếng nổ vang, hai tay người này ôm chặt lấy chân, tiếng gào thét một lần nữa biến thành tiếng văng đi của diều đứt dây.
Đau đớn tê tâm liệt phế thiếu chút nữa khiến Lôi Hoành trực tiếp chết ngất, hắn tinh tường cảm ứng được, uy tằng mệnh căn của hắn vô cùng uy mãnh bưu hãn, để vô số thiếu nữ phải thét chói tai, phải rên rỉ, phải điên cuồng, nhưng dĩ nhiên đã bị Dương Thiên Lôi dùng một cước đá nát.
Một quả dưa chuột hai quả trứng, hầu như trong nháy mắt liền biến thành thịt nát.
Trong nháy mắt này, Lôi Hoành triệt để lâm vào điên cuồng.
Điên cuồng so với chết còn thống khổ hơn.
Đã không còn mệnh căn, còn là gì lạc thú nhân sinh? Trương Tử Hàm, Sở Hương Hương, Dương Thiên Lệ, còn có sư phụ Tiêu Như Mộng khiến mệnh căn của hắn phải hưng phấn, phải co giật… Tất cả tất cả đều đã hóa thành phù vân!
Còn có chuyện gì càng thống khổ hơn? Càng điên cuồng hơn?
- A…
Đau đớn kịch liệt và cừu hận để Lôi Hoành đánh mất toàn bộ lý trí, hắn muốn đồng quy vu tận với Dương Thiên Lôi.
- Dừng tay! Các ngươi đã phân ra thắng bại!
Đúng lúc này, tài phán căn bản không kịp ngăn cản chiến cuộc hoàn toàn nghiêng về một phía nhất thời rống lớn ngay bên ngoài kết giới!
Chỉ là, đã chậm!
Lôi Hoành điên cuồng trực tiếp nuốt vào trong bụng vô số thuần dương đan, hắn căn bản không thể chịu đựng được số lượng thuần dương đan lớn tới như vậy, trực tiếp thiêu đốt trong cơ thể.
Trong sát na như núi như biển, pháp lực thuộc tính lôi hủy thiên diệt địa điên cuồng từ trên người hắn bộc phát ra. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Rắc rắc rắc rắc… Ầm ầm… Lực lượng lôi đình bàng bạc kinh khủng, vô số đan dược để Lôi Hoành trở thành một quả boom chân chính!
Một tia điên cuồng và chấp niệm cuối cùng để Lôi Hoành phát sinh một lần rống giận tê tâm liệt phế cuối cùng trong sinh mệnh, thân thể đã hoàn toàn trở thành thái giám mở rộng song chưởng, hóa thành một đạo lưu quang, lấy tốc độ sấm sét, trực tiếp đánh về phía Dương Thiên Lôi.
Hắn muốn ôm lấy Dương Thiên Lôi, đồng quy vu tận!
Tại giờ khắc này, tất cả mọi người dưới lôi đài đều hét lên chói tai, cả đám mở to hai mắt nhìn, nhìn biến cố hoàn toàn không thể tưởng tượng, vượt quá tưởng tượng của bọn họ.
Đám người Dương Thiên Lệ, Sở Hương Hương cũng kinh khủng mở to hai mắt nhìn, trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi!
Cùng lúc nhất thời, Âu Dương Minh trong lúc quan chiến, Thương Vô Song cùng với đông đảo đệ tử cũng kinh ngạc tới ngây người nhìn một màn không thể có ý tư hơn trước mặt!
Vô luận như thế nào bọn họ cũng không nghĩ tới Dương Thiên Lôi dĩ nhiên cường đại tới cảnh giới như vậy!
Hai chiêu, chỉ hai chiêu, một chiêu đánh bay Lôi Hoành, một chiêu đá nát mệnh căn của Lôi Hoành.
Sắc bén như thế nào, trực tiếp như thế nào, cuồng bạo ra sao?
Nhưng bọn hắn càng không nghĩ ra chính là, Lôi Hoành dĩ nhiên trực tiếp nuốt vô số đan dược, trực tiếp châm ngòi, muốn đồng quy vu tận với Dương Thiên Lôi.
Cho dù Âu Dương Minh có bản lĩnh thông thiên, lúc này căn bản không thể cứu kịp, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn vào hai đệ tử thiên tài để hắn phải tự ngạo, trong một giây tiếp theo phải chết toàn bộ!
Chỉ là để mọi người khiếp sợ một lần nữa chính là, Dương Thiên Lôi không hề có một chút tránh né nào, ngược lại gầm lên giận dữ, thân thể nguyên bản đã tản mát bớt quang mang màu vàng, trong sát na, dĩ nhiên giống như Lôi Hoành, quanh thân thể bộc phát từng đạo ánh sáng lôi điện vô cùng kinh khủng, không lùi mà tiến tới, tốc độ dĩ nhiên càng kinh người hơn so với Lôi Hoành!
Ầm ầm…
Trong sát na tiếp cận Lôi Hoành, thân hình Dương Thiên Lôi bỗng nhiên nhoáng lên, khom người, khom lưng tránh thoát cái ôm của Lôi Hoành, một quyền đánh ngược ẩn chứa lực lượng lôi đình kinh khủng tới cực điểm ầm ầm bạo phát!
Thân thể vốn lâm vào bến bờ sụp đổ nhất thời biến thành con diều đứt dây một lần nữa, giống như thiểm điện lao đi nhanh hơn, mà lúc Dương Thiên Lôi dùng một quyền đánh bay Lôi Hoành, thân hình giống như thiểm điện lui về phía sau, trực tiếp thối lui về phía sat biên giới lôi đài.
Ầm ầm… Ầm ầm…
Liên tiếp vang lên hai tiếng nổ kinh thiên!
Tiếng nổ đầu tiên, thân thể Lôi Hoành rốt cuộc không thể chịu đựng được số lượng thuần dương đan khổng lồ, trực tiếp nổ thành tro bụi giữa không trung.
Tiếng nổ thứ hai, năng lượng bạo tạc giống như núi như biển trực tiếp hủy diệt kết giới cường hãn nhất.
Ầm ầm ầm…
Trong sát na vang lên vô số tiếng nổ bạo, tất cả những đệ tử gần lôi đài nhất đều vận chuyển năng lượng toàn thân bảo vệ trước người, ánh mắt kinh khủng nhìn về phía lôi đài.
Đủ qua mấy phút đồng hồ sau, lôi dài trăm trượng rốt cuộc một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, mặt đất nguyên bản được san bằng vô cùng cứng rắn, lúc này đã hóa thành một đống hỗn độn, hố sâu tràn đầy khe rãnh thật sâu, sát biên giới lôi dài càng sụp đổ, tan vỡ thành vô số mảnh nhỏ.
Nhưng một đạo thân ảnh lấp lánh quang mang màu bạc vẫn như tiêu thương sừng sững đứng thẳng trên lôi đài.
Hai tròng mắt màu đen của hắn lúc này càng thêm tinh thần sáng như ngọc, một thân nhuyễn giáp màu trắng bạc của hắn giống như không nhiễm bụi trần, tản mát quang quyển nhàn nhạt, giống như lúc hắn vừa mới bước lên lôi đài, phảng phất giống như đại chiến không hề có một chút ảnh hưởng đối với hắn, thậm chí còn không bị thương tổn dù chỉ là nhỏ nhất.
Toàn bộ lôi đài đã rơi vào yên lặng tuyệt đối, mỗi người đều ngơ ngạc nhìn chằm chằm vào Dương Thiên Lôi.
Đúng lúc này, Dương Thiên Lôi bỗng nhiên rất tiếc hận lắc đầu, thanh âm không lớn nhưng lại truyền vào trong tai mọi người vô cùng rõ ràng.
- Quá thảm rồi… Thực sự quá thảm rồi… Ca chỉ là muốn phân ra thắng bại với ngươi, vì sao ngươi phải tự bạo đây? Quá không quý trọng sinh mệnh rồi, bảo ca làm thế nào cho phải…
Đúng lúc này, Phong Mã Ngưu nhảy dựng lên, quay về phía Dương Thiên Lôi la lớn:
- Lão đại, nghìn vạn lần đừng nghĩ luẩn quẩn trong lòng ta, ta biết, từ trước tới nay lão đại luôn là người nhân hậu, lấy đức thu phục người… Nhưng dù sao người chết không thể sống lại, huống chi Lôi Hoành là tự bạo, không liên quan tới lão đại ca…
Dương Thiên Lôi đang giả bộ hơi hơi ngẩn người, hắn nói như vậy đơn giản chỉ là vì muốn cường điệu cái chết của Lôi Hoành không hề liên quan tới chính mình, thế nhưng Phong Mã Ngưu này thực đúng là hay ho, vỗ mông ngựa con mẹ nó quá đúng lúc rồi, kết quả là, Dương Thiên Lôi nhất thời thở ra một hơi cảm khái nói:
- A, tuy nói như vậy, nhưng trợn mắt nhìn một sinh mệnh sống sờ sờ mất đi, bình một tiếng, bụi về bụi, đất về đất…
- Lão đại cứ yên tâm, hai mươi năm sau, người ta lại là một đầu thú vật kiêu ngạo ương ngạnh thật tốt…
- Ách… Nói cũng đúng, xem ra là ca lo lắng nhiều!
Ánh mắt của Dương Thiên Lôi bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt lại quét nhanh trên lôi đài một lượt, cuối cùng để lộ một tia biểu tình thất vọng, trong lòng hắn thầm mắt:
- Thằng ngốc này, một cọng lông cũng không còn, một bộ linh khí hạ phẩm a… Quá đáng tiếc rồi…
Đồng thời nói xong liền chậm rãi bước xuống lôi đài.
Tất cả mọi người đều có điểm vờ ngớ ngẩn, giờ này khắc này, mỗi người đều rõ ràng, Lôi Hoành kiêu ngạo ương ngạnh, không ai bì nổi, cao cao tại thượng, xưng má lôi đài Tiên Thiên cấp một gần ba tháng, cường đại tới mức để người khác phải khiếp sợ, thậm chí cao thủ Tiên Thiên cấp hai cấp ba cũng phải e ngại, đã chết!
Hai chiêu, hắn chỉ dùng hai chiêu sắc bén, uy mãnh, cuồng bạo liền đánh bại Lôi Hoành.
Chiêu thứ ba trực tiếp đánh bay Lôi Hoành rơi vào điên cuồng, muốn đồng quy vu tận với đối phương.
Quả đoán sắc bén, không có một chút do dự và ướt át, mọi người đều rất rõ ràng, lúc đó, nếu như Dương Thiên Lôi xuất thủ hơi chậm hoặc hơi nhanh một chút, cho dù Lôi Hoành không thể ôm lấy Dương Thiên Lôi, nhưng cũng hoàn toàn kíp nổ toàn bộ.
Kết cục kia sẽ là tràng diện như thế nào!
Thần tình hai tàn phán dại ra nhìn một lúc, cuối cùng cũng từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, cũng nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, nhưng không phải là bọn họ có thể nắm trong tay, chỉ có thể lớn tiếng tuyên bố Dương Thiên Lôi thắng lợi.
Trong đám người, các đệ tử đến từ Thiên Mộng Phong, nguyên bàn còn hò hét Lôi Hoành tất thắng, cả đám xám xịt rời đi, giống như thiểm điện chạy trở về Thiên Mộng Phong.
Những kẻ ủng hộ Lôi Hoành đều xám mặt như màu đất, tràn ngập kinh khủng và nghĩ mà sợ biến mất trong đám người.
Mà dòng chính Lôi gia Lôi Kính, Lôi Bạo lẩn trốn trong đám đông, giống như độc xà âm ngoan, cừu thị nhìn chằm chằm vào Dương Thiên Lôi được chúng tinh củng nguyệt, được đám người Sở Hương Hương, Dương Thiên Lệ, Phong Mã Ngưu vây quanh chậm rãi rời đi.
- Thuộc tính lôi… Tiểu tử này dĩ nhiên cũng nắm giữ thuộc tính lôi trong tay!
Thời điểm Âu Dương Minh nhìn thấy Dương Thiên Lôi dĩ nhiên cũng thể hiện ra năng lượng thuộc tính lôi, trong lòng khiếp sợ tới tột đỉnh, hắn không hề nghĩ tới trận chiến đấu này lại là kết quả như vậy, nhưng đã không thể vãn hồi.
Lôi Hoành đã chết, đây là sự thực. Đối với Trảm Không Kiếm Phái mà nói, đây tuyệt đối là tổn thất lớn. Nhưng thực lực cường hãn Dương Thiên Lôi biểu hiện ra trong trận chiến đấu này lại không thể nghi ngờ, hắn sẽ trở thành nhân vật thống lĩnh một đời mới của Trảm Không Kiếm Phái, hoặc nhiều hoặc ít để Âu Dương Minh có điểm an ủi. Nhưng hắn cũng rõ ràng, chuyện này tuyệt đối không thể kết thúc sớm như vậy, lấy trình độ coi trọng của Tiêu Như Mộng đối với Lôi Hoành, sao có thể từ bỏ ý đồ?
Bất đắc dĩ lắc đầu, Âu Dương Minh thở dài, nhìn Thương Vô Cung cũng vô cùng khiếp sợ bên cạnh, nói:
- Thương huynh, cho ngươi chê cười… Ai, thực sự là lợi và hại thường đi đôi, đúng là vẫn tồn tại chỗ thiếu hụt rất lớn.
- Sao có thể? Âu Dương huynh, ta lại nghĩ biện pháp này rất tốt, chỉ cần tăng mạnh độ mạnh yếu giám thị, phái cao thủ tiến vào trong kết giới, như vậy có thể giảm thiểu chuyện ngoài ý muốn phát sinh.
Thương Vô Song thành tâm nói:
- Thực không nghĩ tới, quý phái dĩ nhiên có một thiếu niên thiên tài như vậy! Kia gọi là Dương Thiên Lôi, hẳn là tuổi tác không lớn đúng không? Vừa rồi chắc ngươi cũng đã nhìn thấy hắn nắm lực lượng thuộc tính lôi trong tay!