Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Huyền Thiên

Chương 190: Thành Thiên Châu




Sở Hương Hương không muốn cứ tiếp tục như vậy, chỉ có thể lấy lui làm tiến, cố gắng không nghĩ đến kết quả thế nào, điều nàng muốn làm chỉ là thuận theo tự nhiên.
Đan Thanh Dương rất thoả mãn nói:
- Ha ha, điều chỉnh cũng khá tốt, không uổng phí công sức khổ tâm của sư phụ. Ừm, không hoàn thành thì không hoàn thành, đương nhiên sư phụ sẽ không phạt các ngươi. Thiên Lôi, ngươi cũng khá lắm, chỉ trong thời gian một tháng mà ngươi đã cảm ứng được mối liên hệ giữa huyệt khiếu và các ngôi sao, xem ra đã thăng cấp lên Tinh Giả cấp chín rồi... Tốt, rất tốt, ngày bước vào Tiên Thiên sắp đến.
Dương Thiên Lôi khẽ lắc đầu nói:

- Bước vào Tiên Thiên hãy còn sớm, đồ nhi chỉ mới cảm ứng được một số vị trí huyệt khiếu mà thôi. Sư phụ, Tử Hàm... có tới đây không?

Nếu là trước đây, nghe Đan Thanh Dương tán dương, Dương Thiên Lôi tất nhiên sẽ ba hoa một phen, đắc ý một chút. Nhưng lúc này, trong hai mắt của hắn lại thoáng hiện lên vẻ chờ mong, vội vàng hỏi Đan Thanh Dương.
Bế quan một tháng nay, mặc dù Dương Thiên Lôi vẫn chìm đắm trong tu luyện, cố hết sức không nghĩ đến chuyện của Trương Tử Hàm nữa, chỉ một khi tỉnh lại thì đôi mắt long lanh tràn đầy u oán của Trương Tử Hàm lúc rời đi liền xuất hiện trong đầu hắn, không thể xua đi được.
Sở Hương Hương nghe Dương Thiên Lôi nói vậy, sắc mặt hơi biến đổi, hai mắt có chút lạc lõng, nhưng chớp mắt liền khôi phục lại bình thường.
Đan Thanh Dương trầm ngâm trong chốc lát, nhìn Dương Thiên Lôi một chút, rồi lại nhìn Sở Hương Hương một chút, trong ánh mắt thoáng loé lên một tia sáng khó mà phát hiện được, nhẹ giọng nói rằng:

- Không có. Thiên Lệ đi qua Thiên Vân Phong tìm hai lần, dường như nàng ta vẫn còn đang bế quan trong động thiên trên Thiên Tịch Phong, trong thời gian ngắn, hẳn là sẽ không xuất quan đâu... Thiên Lôi, ngươi hẳn là biết vì sao sư phụ cho các ngươi bế quan trong này, đáng tiếc, ngươi không có điều chỉnh tâm trạng cho tốt.

- Người trẻ tuổi ái mộ nhau, nảy sinh tình cảm, vốn không có gì sai, chỉ cần có thể cổ vũ cho nhau, tâm tính an hòa, ngược lại có thể thúc đẩy tu luyện, nhưng nếu lún sâu vào trong đó, không thể tự thoát ra được, sẽ mất đi ý chí tiến thủ và đạo tâm không có tạp niệm.Ttâm cảnh như vậy là điều tối kỵ trong tu luyện, đó chính là tâm ma, cũng chính là tình kiếp.
Đan Thanh Dương hơi ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Ngươi và Hương Hương đều là đệ tử thân truyền của sư phụ, sư phụ không hy vọng nhìn thấy bất kỳ người nào trong số các ngươi bị khốn khổ quấy nhiễu, ảnh hưởng đến đạo tâm. Ngươi bẩm sinh phong lưu, sau này khó tránh khỏi gặp được càng nhiều nữ tử ưu tú, nếu ngươi không thể phá nổi quan ải này, tu vi của ngươi cũng dừng lại từ đây.
- Nam tử hán đại trượng phu, thì cần phải có cái dũng của tráng sĩ bị đứt tay không nao núng, tình cũng tốt, yêu cũng được, cũng đều phải tùy tâm tùy tính, tuyệt đối không được dây dưa lằng nhằng. Tình cảm giữa ngươi và Trương Tử Hàm, sư phụ cũng không rõ ràng lắm, nhưng có một điều này, lần này nàng ta bỏ người mà đi là vì Hương Hương, lại trực tiếp bế quan tu luyện, cố ý trốn tránh, thậm chí là tuyệt tình...

- Đừng nói nữa, sư phụ.

Sắc mặt Dương Thiên Lôi đích trở nên vô cùng khó coi, ngăn không cho Đan Thanh Dương nói tiếp. Một tháng nay, hắn bị gút mắc như vậy, chính là bởi vì như thế. Trương Tử Hàm tạm thời rời khỏi cũng không có gì, nàng cần thời gian điều chỉnh cũng không sao, nhưng vì sao nàng trực tiếp bế quan? Vì sao không cho hắn cơ hội giải bày? Cho dù là nàng để cho hắn lựa chọn giữa nàng và Sở Hương Hương thì dù sao cũng tốt hơn việc nàng tránh né không gặp, mặc dù tình trạng đó, Dương Thiên Lôi cũng không xảy ra, nhưng cũng có hướng để cố gắng, vì chung quy cũng biết gút mắc chỗ nào, chứ không phải cảm giác mù mờ, băn khoăn, không biết bắt đầu từ đâu như bây giờ.
- Được rồi, ngươi hãy tự suy ngẫm lại cho kỹ, những gì nên nói sư phụ đã nói hết rồi, trong giới tu luyện, tất cả đều lấy thực lực để nói chuyện, nếu bởi vì như vậy mà ảnh hưởng đến tu luyện của ngươi, thì được không bằng mất. Cái này nặng cái nào nhẹ, ngươi hẳn có thể phân biệt rõ ràng... Được rồi, trong một tháng nay, toàn bộ Trảm Không Kiếm Phái đã lan truyền rằng ngươi muốn khiêu chiến Lôi Hoành, việc này có thật hay không?
Dương Thiên Lôi ngây dại gật đầu.
Đan Thanh Dương bất đắc dĩ lắc đầu, Lôi Hoành và Dương Thiên Lôi kết thù kết oán đã sâu, đương nhiên Đan Thanh Dương biết rõ. Nhưng lúc này, Lôi Hoành đã thăng cấp lên Tiên Thiên, Dương Thiên Lôi há là đối thủ của hắn? Chẳng qua, Đan Thanh Dương cũng không khuyên ngăn về chuyện này, có lẽ kinh lịch qua mấy lần trở ngại thì mới có thể thực sự khơi dậy ý chí tiến lên của Dương Thiên Lôi, làm phai nhạt dần tình kiếp này, thậm chí hóa giải nó.
Đan Thanh Dương nói tiếp:

- Còn có một việc nữa, Hải Đại Phú đã rời khỏi Trảm Không Kiếm Phái, trở thành đệ tử của Tạo Hóa Môn, đứng đầu trong bát đại môn phái. Lúc ra đi, ở lôi đài trung tâm, hắn đã hạ sinh tử chiến thư với ngươi, ba năm sau, hắn chắc chắn trở về quyết đấu một trận sinh tử với ngươi, rửa sạch mối nhục.

Dương Thiên Lôi thấp giọng nói:

- Đồ nhi biết rồi, sư phụ, đồ nhi muốn một mình đi ra ngoài lịch lãm một chuyến, một tháng sau sẽ quay về.

Trên gương mặt ngày càng thành thục lại nhưng vẫn còn non nớt của hắn hiện lên vẻ hiu quạnh không nói nên lời, trong đôi mắt đen láy dường như cũng mất đi thần thái ngày xưa.
Sở Hương Hương thấy thế vô cùng đau xót, nàng biết, tất cả đều là bởi vì mình, nếu không phải nàng, Trương Tử Hàm sẽ không thương tâm rời đi, Trương Tử Hàm không rời đi, Dương Thiên Lôi sẽ không như vậy, nhưng đồng thời, trong lòng nàng cũng có chút hụt hẫng và chua xót, nàng biết rằng, cho dù như thế nào, nàng cũng không thể thay thế được địa vị của Trương Tử Hàm trong lòng Dương Thiên Lôi.

- Cũng tốt. Nghỉ ngơi một ngày, chuẩn bị đầy đủ, ngày mai xuất phát.

- Không cần đâu. Đồ nhi sẽ xuất phát ngay bây giờ.

Dương Thiên Lôi nói xong, ánh mắt nhìn về phía Sở Hương Hương, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé hơi lạnh của Sở Hương Hương, nắm thật chặt.

- Sư phụ đi chuẩn bị trước cho ngươi một số thứ, lát nữa gặp nhau ở Lăng Vân Các.

Đan Thanh Dương nhin thấy cảnh này, vội vàng nói xong liền nhoáng một cái biến mất trước mặt hai người, để cho hai người có không gian riêng tư để chia tay.
Dương Thiên Lôi nhẹ giọng nói:

- Hương Hương tỷ, xin lỗi.

Sở Hương Hương run giọng nói:

- Không có gì... Người nên nói xin lỗi phải là ta... Đều do ta không tốt, chờ Tử Hàm xuất quan, ta sẽ nói rõ với nàng, là ta... Không nên xen vào giữa hai người.

Không kìm được những giọt nước mắt lăn dài. Trong thời gian bảy năm, thời gian bảy năm trong Huyền Hoàng Kỳ, trong cuộc lữ hành tu luyện cô tịch đó, điều duy nhất mà nàng vướng bận và không thể quên đi chính là Dương Thiên Lôi, nàng là người của hoàng tộc, cũng không cho rằng bên cạnh một nam nhân ưu tú có thêm mấy nữ nhân thì có gì là không thể. Cũng không ngờ rằng Trương Tử Hàm sẽ phản ứng kịch liệt như vậy.
Đương nhiên, sở dĩ nàng nói như vậy, không phải nàng cao thượng đến mức vì Trương Tử Hàm mà từ bỏ Dương Thiên Lôi, nàng chỉ là muốn tạm thời lùi một bước mà thôi.
Dương Thiên Lôi bất đắc dĩ lắc đầu:

- Nàng không sai...

...
Tiếng cưu minh vang dội xé rách không gian, Dương Thiên Lôi cưỡi trên con lôi cưu đã từng ngồi cùng Trương Tử Hàm, bước vào hành trình lịch lãm của mình.
Một tháng trước, từng khung cảnh cùng Trương Tử Hàm trở về Trảm Không Kiếm Phái tựu như mới hôm qua, hiện lên rõ ràng trong tâm trí hắn. Nhưng bây giờ, những khung cảnh ấy lại giống như một giấc mộng, bồng bềnh trôi đi.
Dương Thiên Lôi triệu hồi tiểu linh thú có vẻ ngoan ngoãn hơn rất nhiều, vẫn luôn không kêu gào đòi đi ra ngoài, sau khi đưa cho nó một trăm viên thuần dương đan, hắn liền chậm rãi nhắm mắt lại, mặc cho lôi cưu nhanh chóng bay lướt đi, hắn chỉ muốn tạm thời rời khỏi Trảm Không Kiếm Phái, đến bất kỳ một nơi xa lạ nào đó để giải sầu.

Trên lôi cưu, tiểu linh thú buồn bực nhiều ngày nay, sau khi một hơi nuốt hết mười viên thuần dương đan, ngoan ngoãn nằm trước người Dương Thiên Lôi, đôi mắt to linh động hết nhìn đông sang nhìn tây.
Nó biết tâm tình của chủ nhân không tốt, mặc dù nó không hiểu tình cảm nam nữ kỳ diệu kia, nhưng nó cũng không dám quấy nhiễu Dương Thiên Lôi đang chìm đắm trong trầm tư.

Lúc này, trên tay trái của Dương Thiên Lôi có đeo một chiếc nhẫn có phong cách cổ xưa, vẻ đầy đồ án li ti.
Đây là Càn Khôn giới mà Đan Thanh Dương chuẩn bị cho hắn.
Chiếc Càn Khôn giới này chỉ là chiếc nhẫn cấp thấp nhất có dung hợp pháp tắc không gian mà thôi, chỉ cao hơn một chút so với bình ngọc đựng đan dược mà thôi, không gian bên trong chỉ có một mét khối. Chỉ cần mười ngàn viên thuần dương đan thì có thể mua được ở bất kỳ chợ giao dịch nào. Cái thứ giữ thì chẳng làm gì, vất đi thì tiếc này, người nghèo mua không nổi, người giàu lại chẳng thèm dùng. Bất quá, đối với Dương Thiên Lôi mà nói thì lại rất thuận tiện.
Trong Càn Khôn giới, ngoại trừ một ít đồ dùng sinh hoạt cần có, còn có cả một triệu viên thuần dương đan, và một tấm địa đồ của đại lục Thiên Huyền.
Trên địa đồ có đánh dấu các khu vực phân chia của các thế lực lớn trong giới tu luyện, và một số vùng đất phồn hoa trong giới tu luyện, và còn có sự phân bó của một ít đế quốc của thế giới thế tục. Chỉ cần là nơi tương đối quan trọng đều có đánh dấu rõ rành.
Thành Thiên Châu là một thành thị cách Trảm Không Kiếm Phái gần nhất thuộc về người tu luyện, chiêm diện tích mấy nghìn dặm vuông, vô số hiệp hội thương nghiệp mọc lên san sát trong đó, là một trong những thành thị giao dịch khá lứn trong giới tu luyện, phồn hoa hơn rất nhiều so với thành thị trong thế tục.
Theo kiến nghị Đan Thanh Dương với hắn, sau khi phi hành mấy canh giờ, Dương Thiên Lôi cuối cùng cũng đi tới vùng đất ven thành Thiên Châu. Truyện Sắc Hiệp
Sau khi cho tiểu linh thú trở về không gian trong não vực, Dương Thiên Lôi hạ xuống bên ngoài bức tường thành nguy nga cao cả trăm trượng, một mình đi đến cửa thành.

- Tinh Giả cấp tám, hộ vệ giữ cửa đều là Tinh Giả cấp tám, quả nhiên lợi hại.

Dương Thiên Lôi hơi kinh ngạc, mặc dù Đan Thanh Dương đã sớm giới thiệu sơ lược thành Thiên Châu cho hắn, nhưng thấy tình hình như vậy, Dương Thiên Lôi vẫn phải kinh ngạc không thôi.
Tinh Giả cấp tám, trong đế quốc Cát Ương, tuyệt đối là quan to một cõi, đều là những nhân vật trọng yếu mà đế quốc phải cung phụng. Nhưng ở đây lại chỉ là một người giữ cửa.
Thành Thiên Châu, là chợ giao dịch lớn nhất trong phương viên mấy vạn dặm, trong đó tự nhiên sở hữu tài phú khổng lồ. Mỗi ngày đều có vô số người tu luyện ồ ạt đi vào trong đó, ra ra vào vào, sự lưu động nhân khẩu tương đối lớn.
Trong đó cũng đủ loại, đầy rẫy các loại người, người tốt, người xấu, lừa đảo, nhiều không kể xiết. Toàn bộ thành thị được gọi chung là thành thị hỗn loạn. Người tu luyện thường trú trong đó cũng nhiều vô số kể.
Bất quá, hỗn loạn thì hỗn loạn, nhưng hỗn loạn chỉ là ở một số nơi vàng lau lẫn lộn trong thành thị, các hiệp hội thương nghiệp chân chính lại có vô số cao thủ tọa trấn, chỉ cần ngươi trở thành khách của hiệp hội thương nghiệp, bất kỳ hiệp hội thương nghiệp nào cũng đều có năng lực bảo vệ ngươi an toàn rời khỏi thành Thiên Châu.
Hơn nữa, trong thành Thiên Châu, điều kiêng kị nhất chính là cướp bốc chiếm đoạt. Một khi phát hiện bất kỳ kẻ nào có hành vi này thì nhất định sẽ bị hiệp hội thương nghiệp liên minh truy sát, cho dù là cường giả Thần Đạo cũng tuyệt đối không tha.
Đó là công ước tối cao của thành Thiên Châu.
Tuy các hiệp hội thương nghiệp lớn không thuộc về các đại môn đại phái, nhưng các đầu mục của hiệp hội thương nghiệp lại có thực lực tuyệt đối cường đại, dù là chưởng giáo chí tôn của các đại môn phái cũng phải hạ mình đối đãi ngang hàng.
Đây là một thành thị hỗn loạn, nhưng lại là một nơi giao dịch tuyệt đối công bằng.


- Hoan nghênh quang lâm thành Thiên Châu, ta có thể giúp gì được ngươi không?

Khi Dương Thiên Lôi đi tới trước cửa thành, một gã thủ vệ Tiên Thiên mỉm cười nói với Dương Thiên Lôi, hoàn toàn không vì Dương Thiên Lôi chỉ là Hậu Thiên Tinh Giả mà có bất kỳ sự coi thường nào.
Chương trước Chương tiếp
Loading...