Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Huyền Thiên Tôn Đế

Chương 713: Quản sự thất cấp (2)



Tên quản sự nhìn thấy có hộ vệ xông tới, lập tức như nhìn thấy gia gia của mình, hắn khóc lóc hô to.
- Các hạ đi theo chúng ta một chuyến.
Thủ lĩnh hộ vệ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền.
Diệp Huyền nhướng mày, thật sự là phiền toái, ngay cả đấu giá đồ vật cũng phiền toái như vậy, đang nghĩ ngợi nên giải quyết như thế nào, đột nhiên giọng nói uy nghiêm từ đằng xa vang lên.
- Xảy ra chuyện gì?
Lúc này cũng một trung niên mặc trang phục quản sự đi tới, mặt ngoài trang phục quản sự của người này cũng giống với người nọ nhưng ở ống tay áo có thuê thêm một đường viền vàng, không nhìn kỹ thật không hìn ra.
Nhìn thấy người này, tên quản sự đang khóc hô cũng ngừng gào to, vội vàng nói:
- Hà quản sự, người này nói muốn gặp người phụ trách của Thông Thiên các, còn nói muốn thêm đồ vật bán đấu giá vào ngày mai nhưng thái độ vô cùng hung hăng càn quấy. Tiểu nhân nghĩ đồ vật đấu giá trong đấu giá hội hàng năm của Thông Thiên các đã sớm được định ra, há có thể tùy tiện nói thêm vào là thêm vào. Ai biết hắn khó chịu, chẳng những bỏ qua quy củ Thông Thiên các còn động thủ với tiểu nhân.
- Ah, ngực ta đau quá, ta đoán xương cốt cũng gãy rồi, không biết trái tim vỡ tan không, nếu ảnh hưởng đến tâm huyệt, vậy cũng phiền toái, tâm huyệt trọng yếu như vậy, bởi như vậy ta không thể bước vào Vũ Đế cửu giai được rồi.
Nói đến đây tên quản sự kia che ngực vô cùng đau đớn.
Hà quản sự lạnh nhạt nhìn sang Diệp Huyền, hắn lạnh lùng nói:
- Ngươ động thủ tại Thông Thiên các, có từng đặt bộ mặt Thông Thiên các trong lòng.
Diệp Huyền dò xét đối phương một lúc, cười lạnh nói:
- Thông Thiên các, bản thân ta đi nhiều, lúc nào một quản sự thất cấp lại có thể đại diện bộ mặt Thông Thiên các? Dường như quản sự ngũ cấp như ngươi nói lời này cũng còn tạm được, cũng chỉ có thể đại biểu mặt mũi của Thông Thiên các tại nơi này mà thôi.
- Ân?
Sắc mặt Hà quản sự biến thành ngưng trọng, hắn trầm giọng nói:
- Rốt cuộc các hạ là người nào?
Quản sự Thông Thiên các phân thành bảy cấp, thất cấp là thấp nhất, nhất cấp là cao nhất.
Nhưng đây là tổng bộ Thông Thiên các phân chia trên đại lục, tại Mộng Cảnh bình nguyên, vì dung nhập vào hoàn cảnh, hiển lộ rõ địa vị cao quý với võ giả tại Mộng Cảnh bình nguyên, bởi vậy cố ý từ bỏ tên và chia thành quản sự bình thường, quản sự ngân cấp và quản sự kim cấp.
Hắn chính là quản sự kim cấp, cũng là quản sự cấp bậc cao nhất tại Thông Thiên các Hạo Thiên đế quốc.
Bằng không nếu dựa theo phân chia của Thông Thiên các thì hắn chỉ là quản sự ngũ cấp.
Một khi để quyền quý tại Hạo Thiên đế quốc biết rõ, quản sự cấp bậc cao nhất của Hạo Thiên đế quốc chỉ là quản sự ngũ cấp, trong nội tâm khó tránh khỏi sẽ có khó chịu.
Cho nên lúc Diệp Huyền một câu nói ra cấp bậc quản sự, Hà quản sự lập tức khiếp sợ.
Võ giả tại Mộng Cảnh bình nguyên có rất ít biết rõ phân chia này, chỉ có cường giả tới từ tầng thứ cao hơn mới nói như vậy.
- Ta là người như thế nào, các hạ không cần biết rõ, ta chỉ tới nơi này đấu giá một vật mà thôi, kết quả một tiểu tiểu quản sự thất cấp lại muốn động thủ với ta, chẳng lẽ còn không cho ta hoàn thủ hay sao?
Vẻ mặt Diệp Huyền xem thường:
- Thanh danh Thông Thiên các cũng bị các ngươi bại hoại cả rồi.
- Các hạ, đồ vật đấu giá hàng năm của Thông Thiên hiện tại đã được định ra, các hạ mạo muội đến đây, hình như cũng có chút không hợp quy củ a, quản sự Thông Thiên các có phản ứng cũng là bình thường.
Hà quản sự ngưng giọng nói.
Diệp Huyền xùy cười:
- Ta lần đầu tiên nghe qua Thông Thiên các còn có quy củ như vậy, việc buôn bán của Thông Thiên các việc buôn bán luôn luôn có bảo là muốn, như thế nào, chẳng lẽ quy củ của nơi này không giống với Thông Thiên các hay sao?
- Nếu như thế mắt ta mù rồi, cáo từ.
Diệp Huyền nói xong liền quay người muốn đi ra ngoài.
Sắc mặt Hà quản sự âm tình bất định, âm thầm đánh giá Diệp Huyền nhưng không tìm ra môn đạo.
Võ giả bình thường, mặc kệ có đạo lý hay không, đánh người trong Thông Thiên các sẽ có kết cục vô cùng thê thảm.
Nhưng đối mặt với Diệp Huyền, Hà quản sự lại có cảm giác luống cuống tay chân.
Người đối diện mặc ao choàng màu đen, nhìn không ra tuổi và dung mạo nhưng hắn đứng trước mặt hắn lại tỏa ra khí tràng đại nhân vật.
Hơn nữa người này hiểu rõ rất sâu về Thông Thiên các, căn bản không giống với người trên Mộng Cảnh bình nguyên có thể biết được.
- Chẳng lẽ là võ giả ở tầng thứ cao hơn bên ngoài Mộng Cảnh bình nguyên?
Hà quản sự không nhìn ra sâu cạn, nhất thời không dám tùy tiện hành động.
Thấy Diệp Huyền cất bước thực đi ra ngoài, Hà quản sự nào dám để hắn đi.
- Các hạ chậm đã, các hạ chậm đã, chuyện định ra bảo vật đấu giá, Thông Thiên các tại đây còn chưa từng có tiền lệ qua, ngược lại cũng không phải không thể thương lượng, chỗ ta có một trưởng lão giám định, vừa lúc đang ở trong các, có lẽ có thể xem xét cho các hạ, chỉ cần bảo vật là cao đẳng, bổ sung vào đấu giá hội ngày mai cũng không phải không có hi vọng.
Dù sao Hà quản sự cũng là người lão luyện, hắn không rõ thân phận của đối phương nhưng không thể trực tiếp thả Diệp Huyền rời đi.
Mặc kệ đối phương lai lịch gì, chỉ cần đánh người của Thông Thiên các tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua như vậy, bằng không truyền đi, mặt mũi Thông Thiên các cũng không xong.
Nhưng lai lịch Diệp Huyền cũng làm cho Hà quản sự kiêng kị.
Cho nên hắn nghĩ ra một biện pháp: giám bảo.
Đối phương không phải tới đấu giá đồ vật hay sao? Nếu đồ vật lấy ra là bảo bối, như vậy tất cả dễ thương lượng, nếu như là một ít rác rưởi, như vậy thực xin lỗi, chuyện lúc trước khẳng định phải thanh toán rồi.
Hà quản sự cũng cảm thấy biện pháp này thập phần ổn thỏa, bởi vì bảo vật có thể nhìn rõ thân phận của người nắm giữ nó.
Cao thủ tuyệt đối sẽ không đặt những thứ rác rưởi trên người, cũng sẽ không chú ý tới bảo vật tầm thường.
Hắn nói như vậy cũng có ý dò xét Diệp Huyền một chút.
Diệp Huyền phải đi đó là động tác giả, hiện tại Hà quản sự mở miệng, hắn cũng biết thời biết thế mà đồng ý.
- Nếu như vậy bản nhân cũng cố mà gặp trưởng lão các ngươi.
Diệp Huyền mới chẳng muốn quản Hà quản sự dò xét, hắn thật sự có đồ vật cần đấu giá.
Hà quản sự lại ăn cả kinh, thái độ của Diệp Huyền tiêu sái ngược lại làm cho hắn kinh nghi bất định, hắn cũng an bài Diệp Huyền vào phòng tiếp khách.
Chương trước Chương tiếp
Loading...