Huyền Thiên Tôn Đế
Chương 660: Lật trời (2)
Diệp Huyền nói chuyện rất lớn, mặc cho ai cũng biết hắn đang nói Hoàng Chung.
- Người trẻ tuổi, ngươi rất cuồng đúng không?
Hoàng Chung híp mắt, lúc này hắn hiểu người trẻ tuổi kia chính là người trắng trợn phê bình huyền binh của Luyện Khí Phường.
Hắn nghe nói người trẻ tuổi kia về sau bị Lục Ly đại sư gọi đi vào, vì sao hắn được thả ra khỏi Luyện Khí Phường nhanh như thế?
Nghĩ tới đây nội tâm của hắn kinh nghi bất định, tuy kinh nghi thì kinh nghi, muốn hắn lộ ra vẻ mặt sợ hãi trước mặt Diệp Huyền là chuyện hông có khả năng.
Nếu như chỉ một mình hắn, có lẽ hắn sẽ hỏi thăm bối cảnh của Diệp Huyền, bên cạnh hắn hiện tại chính là Tần Vũ công tử đấy, có Tần Vũ ở đây, dùng thân phận địa vị của Tần gia, chỉ cần không chọc hoàng tử Hạo Thiên đế quốc là có thể không cần lo lắng.
Nhưng Hoàng Chung cười lạnh nói với Diệp Huyền, Diệp Huyền lại không thèm quan tâm tới, lúc này nhìn đám người La Mẫn bên cạnh La Thành sau đó hỏi thăm:
- La Thành, mấy vị này là?
- Diệp thiếu, vị này chính là gia phụ La Mẫn, mấy vị này chính là trưởng lão La gia.
La Thành vội vàng giới thiệu.
- Phụ thân, vị này chính là Diệp thiếu ta từng nói với ngươi.
- Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, chuyện ngày đó phải đa tạ ngươi.
Cho dù vào lúc này La Mẫn vẫn cố nặng ra nụ cười, hắn chắp tay với Diệp Huyền.
Mấy trưởng lão khác sắc mặt khó coi, lúc này bọn họ lại không nói cái gì.
- Diệp thiếu, chúng ta lại gặp mặt, mấy vị trưởng lão bởi vì chuyện ở nơi này nên tâm tình không tốt, kính xin Diệp thiếu không nên đặt trong lòng.
Đội trưởng hộ vệ lúc trước chào hỏi Diệp Huyền và giải thích một câu.
Hắn tận mắt nhìn thấy thực lực Diệp Huyền, trẻ tuổi như vậy, thực lực đáng sợ như vậy, kết hợp với đồn đãi hôm nay, đội trưởng hộ vệ vô cùng rõ ràng, nói không chừng có người trước mặt ở đây, chuyện của La gia có khả năng chuyển cơ.
- Yên tâm đi, có ta ở đây, bất kể là ai hôm nay đừng mong đụng vào cửa hàng La gia.
Diệp Huyền đạm mạc nói ra.
- Tiểu tử cuồng vọng!
Hoàng Chung thấy Diệp Huyền không quan tâm tới mình, sắc mặt hắn đỏ bừng, hắn cảm giác mình bị nhục nhã rất lớn.
Hắn vung tay lên, tức giận quát một câu:
- La Mẫn, thời gian một nén nhang đã tới, các ngươi không chuyển đúng không, người đâu, nện cửa hàng này cho t.
Hoàng Chung vừa dứt lời, mấy đội viên mặc áo giáp chấp pháp của Thành Kiến Ti lập tức xông lên.
- Ta xem hôm nay kẻ nào dám nện?
Diệp Huyền ngăn cản trước mặt đám người, ánh mắt lạnh lùng nói ra.
Trên người hắn tỏa ra khí thế bức người làm cho vài tên đội viên không dám tiến lên.
- Các ngươi còn ngẩn người làm gì, bảo các ngươi nện thì các ngươi cứ nện, có bất kỳ kẻ nào ngăn cản đều là trở ngại Thành Kiến Ti chấp pháp, hung hăng giáo huấn cho ta, đến lúc đó mang về thiên lao của đế quốc bào chế một phen.
Hoàng Chung nổi giận lên tiếng.
Một đám chấp pháp đội nghe đội trưởng nói như thế, bọn chúng như sói hoang lao vào bầy cừu.
- Diệp thiếu, nhanh trở lại.
La Thành lo lắng quát lên.
Thân thể Diệp Huyền lù lù bất động, trong nháy mắt vài tên đội viên chấp pháp xông tới, ánh mắt phát lạnh, sau một khắc thân thể cũng dừng lại.
Đùng đùng (*không dứt).
Chỉ nghe tiếng nổ vang lên liên tục, thân thể Diệp Huyền như hóa thành ảo ảnh, hắn không ngừng xuyên qua đám người, ngay sau đó có tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, vài tên chấp pháp đội Thành Kiến Ti bay ngược trở về, bọn chúng như đống cát nằm trên mặt đất, cũng không còn nhúc nhích.
Cảnh tượng bất ngờ làm cho tất cả người nơi này kinh ngạc ngây người.
Chấp pháp đội Thành Kiến Ti không phải quân vệ của đế đô nhưng có thể trở thành chấp pháp đội là tồn tại Thiên Vũ Sư tứ giai, trong đó có hai người là Vũ Tông ngũ giai nhất trọng.
Những người này ở trước mặt thiếu niên kia, thậm chí còn không chống lại được một kích đã bị đánh ngã xuống đất, chuyện này cũng quá khoa trương rồi.
- Tiểu tử ngươi lại dám động thủ với chấp pháp đội Thành Kiến Ti?
Hoàng Chung tức giận toàn thân run rẩy, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn Diệp Huyền.
- Động thủ với đám này thì sao chứ? Ai dám động đến cửa hàng này ta đánh kẻ đó, ngươi tiến lên cũng giống như vậy, không phục ngươi cứ thử xem.
Ánh mắt Diệp Huyền bắn ra hàn quang.
- Phản, phản, thật sự là lật trời rồi.
Hoàng Chung tức giận sắc mặt trắng ệch, hận không thể đánh Diệp Huyền một trận, hắn chỉ là Vũ Tông ngũ giai nhị trọng, Diệp Huyền biểu hiện thực lực quá mạnh, cho dù chính hắn đi lên cũng sẽ bị đánh.
Trong lúc nhất thời hắn lại nhìn sang Tần Vũ.
- Hoàng đội trưởng, gia hỏa này ẩu đả người của đế quốc, đây là làm trái pháp luật nghiêm trọng ah? Đối mặt với người như thế, có phải nên gọi Thiên Long vệ của đế quốc tới xử lý không?
Tần Vũ híp mắt và lạnh lùng lên tiếng, đồng thời hắn cũng nhìn chằm chằm Diệp Huyền.
Lúc trước Diệp Huyền thể hiện thực lực cũng làm hắn giật mình không nhỏ.
Luận tuổi tác Diệp Huyền còn nhỏ hơn hắn một ít nhưng đã có thực lực như vậy, kết hợp với Diệp Huyền có thể bình yên rời khỏi Luyện Khí Phường làm nội tâm của hắn sinh ra một tia kiêng kị.
Tuy Tần Vũ hung hăng càn quấy quần là áo lượt nhưng cũng không phải người ngu ngốc.
Tuy hắn hận không thể đánh chết Diệp Huyền nhưng trước khi biết rõ lai lịch của Diệp Huyền thì hắn quyết định sẽ không tùy tiện ra tay.
- Đúng.
Nghe Tần Vũ nhắc nhở như vậy, Hoàng Chung lập tức tỉnh ngộ ngay sau đó
- La Mẫn, La gia của ngươi xong rồi có biết không, dám can đảm ẩu đả thành viên của đế quốc, cho dù thiên vương lão tử có xuống cũng không cứu được ngươi, còn tiểu tử ngươi nữa, chờ tiến vào thiên lao của đế quốc đi, khi đó ta sẽ hảo hảo thẩm vấn ngươi.
Hắn chỉ vào Diệp Huyền và người La gia, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói một câu, lúc này hô lớn:
- Người đâu, mau tới đây, đi gọi Thiên Long vệ tới phường thị cho ta, nhanh lên.
- Xong, xong.
Nhìn thấy một màn này, sắc mặt người La gia triệt để khó nhìn.
Bọn họ dù thế nào cũng không ngờ Diệp Huyền lại dám ra tay với thành viên Thành Kiến Ti, lúc trước bọn họ còn có chút chiếm lý, hiện tại bọn họ không có đạo lý gì có thể nói.
- Diệp thiếu, vừa rồi ngươi quá lỗ mãng ah.
Lời nói lo lắng của La Mẫn vang lên bên tai Diệp Huyền:
- Lát nữa Thiên Long vệ tới, ngươi ngàn vạn không thể lỗ mãng, ta biết rõ ngươi hảo tâm nhưng Thiên Long vệ trực thuộc hoàng thất, là chi đội ngũ cường đại nhất Hạo Thiên đế quốc, bất cứ thế gia nào cũng không dám đối nghịch với bọn họ, cho dù là đệ tử hào phú nhìn thấy bọn họ cũng phải cung kính, nếu ngươi đắc tội Thiên Long vệ thì La gia chúng ta xong đời.
- Người trẻ tuổi, ngươi rất cuồng đúng không?
Hoàng Chung híp mắt, lúc này hắn hiểu người trẻ tuổi kia chính là người trắng trợn phê bình huyền binh của Luyện Khí Phường.
Hắn nghe nói người trẻ tuổi kia về sau bị Lục Ly đại sư gọi đi vào, vì sao hắn được thả ra khỏi Luyện Khí Phường nhanh như thế?
Nghĩ tới đây nội tâm của hắn kinh nghi bất định, tuy kinh nghi thì kinh nghi, muốn hắn lộ ra vẻ mặt sợ hãi trước mặt Diệp Huyền là chuyện hông có khả năng.
Nếu như chỉ một mình hắn, có lẽ hắn sẽ hỏi thăm bối cảnh của Diệp Huyền, bên cạnh hắn hiện tại chính là Tần Vũ công tử đấy, có Tần Vũ ở đây, dùng thân phận địa vị của Tần gia, chỉ cần không chọc hoàng tử Hạo Thiên đế quốc là có thể không cần lo lắng.
Nhưng Hoàng Chung cười lạnh nói với Diệp Huyền, Diệp Huyền lại không thèm quan tâm tới, lúc này nhìn đám người La Mẫn bên cạnh La Thành sau đó hỏi thăm:
- La Thành, mấy vị này là?
- Diệp thiếu, vị này chính là gia phụ La Mẫn, mấy vị này chính là trưởng lão La gia.
La Thành vội vàng giới thiệu.
- Phụ thân, vị này chính là Diệp thiếu ta từng nói với ngươi.
- Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, chuyện ngày đó phải đa tạ ngươi.
Cho dù vào lúc này La Mẫn vẫn cố nặng ra nụ cười, hắn chắp tay với Diệp Huyền.
Mấy trưởng lão khác sắc mặt khó coi, lúc này bọn họ lại không nói cái gì.
- Diệp thiếu, chúng ta lại gặp mặt, mấy vị trưởng lão bởi vì chuyện ở nơi này nên tâm tình không tốt, kính xin Diệp thiếu không nên đặt trong lòng.
Đội trưởng hộ vệ lúc trước chào hỏi Diệp Huyền và giải thích một câu.
Hắn tận mắt nhìn thấy thực lực Diệp Huyền, trẻ tuổi như vậy, thực lực đáng sợ như vậy, kết hợp với đồn đãi hôm nay, đội trưởng hộ vệ vô cùng rõ ràng, nói không chừng có người trước mặt ở đây, chuyện của La gia có khả năng chuyển cơ.
- Yên tâm đi, có ta ở đây, bất kể là ai hôm nay đừng mong đụng vào cửa hàng La gia.
Diệp Huyền đạm mạc nói ra.
- Tiểu tử cuồng vọng!
Hoàng Chung thấy Diệp Huyền không quan tâm tới mình, sắc mặt hắn đỏ bừng, hắn cảm giác mình bị nhục nhã rất lớn.
Hắn vung tay lên, tức giận quát một câu:
- La Mẫn, thời gian một nén nhang đã tới, các ngươi không chuyển đúng không, người đâu, nện cửa hàng này cho t.
Hoàng Chung vừa dứt lời, mấy đội viên mặc áo giáp chấp pháp của Thành Kiến Ti lập tức xông lên.
- Ta xem hôm nay kẻ nào dám nện?
Diệp Huyền ngăn cản trước mặt đám người, ánh mắt lạnh lùng nói ra.
Trên người hắn tỏa ra khí thế bức người làm cho vài tên đội viên không dám tiến lên.
- Các ngươi còn ngẩn người làm gì, bảo các ngươi nện thì các ngươi cứ nện, có bất kỳ kẻ nào ngăn cản đều là trở ngại Thành Kiến Ti chấp pháp, hung hăng giáo huấn cho ta, đến lúc đó mang về thiên lao của đế quốc bào chế một phen.
Hoàng Chung nổi giận lên tiếng.
Một đám chấp pháp đội nghe đội trưởng nói như thế, bọn chúng như sói hoang lao vào bầy cừu.
- Diệp thiếu, nhanh trở lại.
La Thành lo lắng quát lên.
Thân thể Diệp Huyền lù lù bất động, trong nháy mắt vài tên đội viên chấp pháp xông tới, ánh mắt phát lạnh, sau một khắc thân thể cũng dừng lại.
Đùng đùng (*không dứt).
Chỉ nghe tiếng nổ vang lên liên tục, thân thể Diệp Huyền như hóa thành ảo ảnh, hắn không ngừng xuyên qua đám người, ngay sau đó có tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, vài tên chấp pháp đội Thành Kiến Ti bay ngược trở về, bọn chúng như đống cát nằm trên mặt đất, cũng không còn nhúc nhích.
Cảnh tượng bất ngờ làm cho tất cả người nơi này kinh ngạc ngây người.
Chấp pháp đội Thành Kiến Ti không phải quân vệ của đế đô nhưng có thể trở thành chấp pháp đội là tồn tại Thiên Vũ Sư tứ giai, trong đó có hai người là Vũ Tông ngũ giai nhất trọng.
Những người này ở trước mặt thiếu niên kia, thậm chí còn không chống lại được một kích đã bị đánh ngã xuống đất, chuyện này cũng quá khoa trương rồi.
- Tiểu tử ngươi lại dám động thủ với chấp pháp đội Thành Kiến Ti?
Hoàng Chung tức giận toàn thân run rẩy, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn Diệp Huyền.
- Động thủ với đám này thì sao chứ? Ai dám động đến cửa hàng này ta đánh kẻ đó, ngươi tiến lên cũng giống như vậy, không phục ngươi cứ thử xem.
Ánh mắt Diệp Huyền bắn ra hàn quang.
- Phản, phản, thật sự là lật trời rồi.
Hoàng Chung tức giận sắc mặt trắng ệch, hận không thể đánh Diệp Huyền một trận, hắn chỉ là Vũ Tông ngũ giai nhị trọng, Diệp Huyền biểu hiện thực lực quá mạnh, cho dù chính hắn đi lên cũng sẽ bị đánh.
Trong lúc nhất thời hắn lại nhìn sang Tần Vũ.
- Hoàng đội trưởng, gia hỏa này ẩu đả người của đế quốc, đây là làm trái pháp luật nghiêm trọng ah? Đối mặt với người như thế, có phải nên gọi Thiên Long vệ của đế quốc tới xử lý không?
Tần Vũ híp mắt và lạnh lùng lên tiếng, đồng thời hắn cũng nhìn chằm chằm Diệp Huyền.
Lúc trước Diệp Huyền thể hiện thực lực cũng làm hắn giật mình không nhỏ.
Luận tuổi tác Diệp Huyền còn nhỏ hơn hắn một ít nhưng đã có thực lực như vậy, kết hợp với Diệp Huyền có thể bình yên rời khỏi Luyện Khí Phường làm nội tâm của hắn sinh ra một tia kiêng kị.
Tuy Tần Vũ hung hăng càn quấy quần là áo lượt nhưng cũng không phải người ngu ngốc.
Tuy hắn hận không thể đánh chết Diệp Huyền nhưng trước khi biết rõ lai lịch của Diệp Huyền thì hắn quyết định sẽ không tùy tiện ra tay.
- Đúng.
Nghe Tần Vũ nhắc nhở như vậy, Hoàng Chung lập tức tỉnh ngộ ngay sau đó
- La Mẫn, La gia của ngươi xong rồi có biết không, dám can đảm ẩu đả thành viên của đế quốc, cho dù thiên vương lão tử có xuống cũng không cứu được ngươi, còn tiểu tử ngươi nữa, chờ tiến vào thiên lao của đế quốc đi, khi đó ta sẽ hảo hảo thẩm vấn ngươi.
Hắn chỉ vào Diệp Huyền và người La gia, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói một câu, lúc này hô lớn:
- Người đâu, mau tới đây, đi gọi Thiên Long vệ tới phường thị cho ta, nhanh lên.
- Xong, xong.
Nhìn thấy một màn này, sắc mặt người La gia triệt để khó nhìn.
Bọn họ dù thế nào cũng không ngờ Diệp Huyền lại dám ra tay với thành viên Thành Kiến Ti, lúc trước bọn họ còn có chút chiếm lý, hiện tại bọn họ không có đạo lý gì có thể nói.
- Diệp thiếu, vừa rồi ngươi quá lỗ mãng ah.
Lời nói lo lắng của La Mẫn vang lên bên tai Diệp Huyền:
- Lát nữa Thiên Long vệ tới, ngươi ngàn vạn không thể lỗ mãng, ta biết rõ ngươi hảo tâm nhưng Thiên Long vệ trực thuộc hoàng thất, là chi đội ngũ cường đại nhất Hạo Thiên đế quốc, bất cứ thế gia nào cũng không dám đối nghịch với bọn họ, cho dù là đệ tử hào phú nhìn thấy bọn họ cũng phải cung kính, nếu ngươi đắc tội Thiên Long vệ thì La gia chúng ta xong đời.