Huyền Thiên Tôn Đế
Chương 579: Đại Diệt Sinh Tử Thủ (1)
- Mấy vị chấp sự đại nhân đúng là có ánh mắt tốt, dường như nữ nhân này có quan hệ không tệ với Diệp Huyền, là một trong hai nữ đệ tử xinh đẹp nhất trong liên minh mười ba nước, tên gọi là Vân Ngạo Tuyết.
Chu Lương không giúp đỡ được cái gì, hắn chỉ vuốt mông ngựa.
- Một đám súc sinh.
Đám người Từ Lương không che giấu ô ngôn uế ngữ của mình, luyện hồn sư của Lưu Vân quốc không ngừng tức giận mắng chửi.
Nghe được đám người Lưu Vân quốc tức giận mắng chửi, đám người Chu Lương ngược lại càng thêm dương dương đắc ý, tiếng cười dâm đãng vang vọng núi rừng.
- Đám hỗn đản.
Cách nơi này chừng mười dặm, hồn lực của Diệp Huyền cảm giác được nơi này nên nội tâm sinh ra sát ý.
Đám Huyền Cơ Tông này chính là những tên súc sinh, vì cướp đoạt tài nguyên của kẻ khác, chạy tới lãnh địa người ta lại tùy ý tàn sát võ giả bản địa, loại hành vi này đã chọc giận Diệp Huyền.
Hơn nữa Diệp Huyền biết rõ người Huyền Cơ Tông sở dĩ nhìn chằm chằm vào Lưu Vân quốc, hoàn toàn là vì hắn, nếu như không phải vì hắn, Huyền Cơ Tông cũng không cầm Lưu Vân quốc khai đao.
Có thể nói là Diệp Huyền hại người Lưu Vân quốc.
Những kẻ này đều phải chết, ánh mắt Diệp Huyền lạnh như băng, hai tay của hắn nắm lại.
Trong rừng rậm.
Đám người Đông Phương Ngôn Ngữ càng vô lực chống lại.
- Tìm được.
Đột nhiên Khô Trần quát to một tiếng, kích động chỉ vào một khu vực hư vô.
- Nơi này hẳn là nơi yếu kém nhất của Lục Toàn Mê Sát Trận, cũng là trận nhãn, chỉ cần công kích vào nơi này sẽ làm trận pháp vận chuyển bất ổn, phá hư kết cấu bên trong.
Hắn vừa nói liền công kích vào khu vực đó.
Vốn dùng tạo nghệ trận pháp của hắn không thể nhìn ra mắt trận Lục Toàn Mê Sát Trận, hắn ở chung với Diệp Huyền thời gian dài như vậy, từ trong miệng Diệp Huyền hắn cũng biết mỗi trận pháp cao cấp đều có quy luật vận chuyển, kết hợp một ít phương pháp Diệp Huyền đã từng dạy bảo cho nên hắn tìm ra sơ hở của Lục Toàn Mê Sát Trận.
Quả nhiên khi hắn công kích vị trí đó, cả đại trận ẩn ẩn run run, thậm chí có một loại cảm giác sắp sụp đổ.
Đôi mắt đám người Đông Phương Ngôn Ngữ lúc này sáng ngời, điên cuồng ngăn cản bạch quang và liên tục công kích vào khu vực đó.
Rầm rầm rầm!
Trong tiếng nổ mạn kịch liệt vang lên, cả đại trận chấn động rất mạnh, ngay cả bạch quang công kích cũng yếu đi rất nhiều.
Mấy người Huyền Cơ Tông nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm, bọn họ không thể ngờ tới trong đám nhà quê liên minh mười ba nước lại có người có thể nhìn ra mắt trận của trận pháp.
Nếu như bọn chúng tiếp tục duy trì trận pháp, như vậy Lục Toàn Mê Sát Trận mang ra từ tông môn rất có thể sẽ bị đám nhà quê phá hư tại đây.
Đám người khiếp sợ trong chốc lát, ngay sau đó vẻ mặt của đám người này cười lạnh, vung tay lên, lúc này sương mù che chắn trước mặt hóa thành trận kỳ và bị mấy người bọn chúng thu vào trong trữ vật giới chỉ.
Bọn chúng thu trận pháp?
Lúc này mọi người Lưu Vân quốc đều sững sờ.
- Hắc hắc, không thể ngờ trong các ngươi còn có người có thể phá được Lục Toàn Mê Sát Trận của ta, cho dù các ngươi có thể phá giải thì thế nào? Trong mấy người các ngươi mấy bây giờ có ai còn sức kháng cự sao?
Đám người Chu Lương tươi cười đáng sợ sau đó lao lên phía trước
Rầm rầm rầm!
Lúc đối mặt với công kích cường đại tấn công, đám người Đông Phương Ngôn Ngữ, Sở Vân Phi liên tục bay ngược về phía sau, bọn họ liên tục phun máu tươi.
Đám người Sở Vân Phi đạt tới ngũ giai đỉnh phong, bọn họ không yếu hơn đám người Từ Lương bọn chút nào nhưng khi bị nhốt trong trận pháp, đám người Sở Vân Phi vì bảo vệ đệ tử khác nên bản thân trọng thương, bọn họ không cách nào ngăn cản đám người Từ Lương tấn công.
Về phần những người còn lại và các đệ tử khác không nói gì, khi bị một chưởng đánh tới thân thể bay ngược về phía sau, ngũ tạng lục phủ trong cơ thể sai lệch vị trí, hoàn toàn không thể điều động chút huyền lực nào.
- Hắc hắc.
Từ Lương làm xong tất cả, hắn nhe răng cười đi về phía Vân Ngạo Tuyết.
- Các ngươi muốn làm gì?
Đôi mắt Vân Ngạo Tuyết lạnh lùng, nàng tức giận quát lớn.
Nàng bị thương trong chiến đấu vừa rồi, thần sắc uể oải, huyền lực không thể ngưng tụ.
Sắc mặt đám người Từ Lương híp lại nhìn chằm chằm vào Vân Ngạo Tuyết, nhe răng cười nói:
- Ngươi nói ta muốn làm gì?
Trải qua vài lần chiến đấu thảm thiết, quần áo trên người Vân Ngạo Tuyết có phần mất trật tự, trên người cũng đầy tro bụi, trên mặt cũng có vết bẩn nhưng không thể che giấu dung mạo và dáng người lung linh bản thân, khí chất của nàng lãnh diễm mà cao quý.
- Cút!
Vân Ngạo Tuyết phun ra một ngụm nước bọt, ánh mắt xem thường nhìn Từ Lương.
- Ôi!!! Tính tình thật cay, ta thích!
Đám người Từ Lương cười dữ tợn và chậm rãi đi tới.
Lúc này đối mặt đám người Từ Lương như lang như hổ, Vân Ngạo Tuyết lộ ra vẻ bất lực giống như cừu non chờ làm thịt.
Ánh mắt của nàng lạnh lùng, chỉ cần đối phương dám đụng nàng thì nàng liều chết cũng phải trọng thương đối phương, cho dù không thể tổn thương bọn chúng cũng không thể để bọn chúng chạm vào nàng.
Đôi mắt Vân Ngạo Tuyết tràn ngập sát khí và lạnh như băng làm cho Từ Lương giật mình, hắn không kìm lòng được lui về phía sau một bước.
- Mẹ kiếp, lão tử giết người vô số, sao có thể bị nữ tử hù dọa chứ, tốn nhiều thời gian và lãng phí huyền thạch như thế mới có thể chế trụ các ngươi, đầu tiên lão tử phải sảng khoái trước mới được.
Nói xong hắn nhào về phía trước.
- Đám súc sinh các ngươi dừng tay.
Đám người Sở Vân Phi gào lên khàn cả giọng.
- Hừ.
Từ Lương lạnh lùng nhìn mọi người và cười khẩy.
- Các ngươi còn nên cảm tạ nàng mới đúng, nếu như không phải muốn biểu diễn một cách chân thật cho các ngươi xem, lão tử đã sớm giết các ngươi rồi, hiện tại các ngươi nên hỏa hảo thưởng thức một chút.
- Súc sinh!
Hai mắt đám người Sở Vân Phi đỏ thẫm như sắp nứt ra.
- Diệp Huyền, ta đi trước một bước, ngươi nhất định phải còn sống, sau đó báo thù cho ta.
Đám người Sở Vân Phi gào thét nghe Vân Ngạo Tuyết đã không nghe được, nước mắt của nàng chảy ròng, trong nội tâm nàng chỉ có tiếc nuối duy nhất là không thể gpawj được Diệp Huyền trước khi chết.
Thời điểm nàng chuẩn bị điều động một tia lực lượng cuối cùng kíp nổ đan điền trong thân thể, lúc này có vài tiếng xé gió vang lên, còn có mấy đạo hào quang ẩn chứa lực lượng ngàn cân từ đằng xa điên cuồng bay tới gần, mục tiêu chính là Từ Lương trước mặt Vân Ngạo Tuyết.
Chu Lương không giúp đỡ được cái gì, hắn chỉ vuốt mông ngựa.
- Một đám súc sinh.
Đám người Từ Lương không che giấu ô ngôn uế ngữ của mình, luyện hồn sư của Lưu Vân quốc không ngừng tức giận mắng chửi.
Nghe được đám người Lưu Vân quốc tức giận mắng chửi, đám người Chu Lương ngược lại càng thêm dương dương đắc ý, tiếng cười dâm đãng vang vọng núi rừng.
- Đám hỗn đản.
Cách nơi này chừng mười dặm, hồn lực của Diệp Huyền cảm giác được nơi này nên nội tâm sinh ra sát ý.
Đám Huyền Cơ Tông này chính là những tên súc sinh, vì cướp đoạt tài nguyên của kẻ khác, chạy tới lãnh địa người ta lại tùy ý tàn sát võ giả bản địa, loại hành vi này đã chọc giận Diệp Huyền.
Hơn nữa Diệp Huyền biết rõ người Huyền Cơ Tông sở dĩ nhìn chằm chằm vào Lưu Vân quốc, hoàn toàn là vì hắn, nếu như không phải vì hắn, Huyền Cơ Tông cũng không cầm Lưu Vân quốc khai đao.
Có thể nói là Diệp Huyền hại người Lưu Vân quốc.
Những kẻ này đều phải chết, ánh mắt Diệp Huyền lạnh như băng, hai tay của hắn nắm lại.
Trong rừng rậm.
Đám người Đông Phương Ngôn Ngữ càng vô lực chống lại.
- Tìm được.
Đột nhiên Khô Trần quát to một tiếng, kích động chỉ vào một khu vực hư vô.
- Nơi này hẳn là nơi yếu kém nhất của Lục Toàn Mê Sát Trận, cũng là trận nhãn, chỉ cần công kích vào nơi này sẽ làm trận pháp vận chuyển bất ổn, phá hư kết cấu bên trong.
Hắn vừa nói liền công kích vào khu vực đó.
Vốn dùng tạo nghệ trận pháp của hắn không thể nhìn ra mắt trận Lục Toàn Mê Sát Trận, hắn ở chung với Diệp Huyền thời gian dài như vậy, từ trong miệng Diệp Huyền hắn cũng biết mỗi trận pháp cao cấp đều có quy luật vận chuyển, kết hợp một ít phương pháp Diệp Huyền đã từng dạy bảo cho nên hắn tìm ra sơ hở của Lục Toàn Mê Sát Trận.
Quả nhiên khi hắn công kích vị trí đó, cả đại trận ẩn ẩn run run, thậm chí có một loại cảm giác sắp sụp đổ.
Đôi mắt đám người Đông Phương Ngôn Ngữ lúc này sáng ngời, điên cuồng ngăn cản bạch quang và liên tục công kích vào khu vực đó.
Rầm rầm rầm!
Trong tiếng nổ mạn kịch liệt vang lên, cả đại trận chấn động rất mạnh, ngay cả bạch quang công kích cũng yếu đi rất nhiều.
Mấy người Huyền Cơ Tông nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm, bọn họ không thể ngờ tới trong đám nhà quê liên minh mười ba nước lại có người có thể nhìn ra mắt trận của trận pháp.
Nếu như bọn chúng tiếp tục duy trì trận pháp, như vậy Lục Toàn Mê Sát Trận mang ra từ tông môn rất có thể sẽ bị đám nhà quê phá hư tại đây.
Đám người khiếp sợ trong chốc lát, ngay sau đó vẻ mặt của đám người này cười lạnh, vung tay lên, lúc này sương mù che chắn trước mặt hóa thành trận kỳ và bị mấy người bọn chúng thu vào trong trữ vật giới chỉ.
Bọn chúng thu trận pháp?
Lúc này mọi người Lưu Vân quốc đều sững sờ.
- Hắc hắc, không thể ngờ trong các ngươi còn có người có thể phá được Lục Toàn Mê Sát Trận của ta, cho dù các ngươi có thể phá giải thì thế nào? Trong mấy người các ngươi mấy bây giờ có ai còn sức kháng cự sao?
Đám người Chu Lương tươi cười đáng sợ sau đó lao lên phía trước
Rầm rầm rầm!
Lúc đối mặt với công kích cường đại tấn công, đám người Đông Phương Ngôn Ngữ, Sở Vân Phi liên tục bay ngược về phía sau, bọn họ liên tục phun máu tươi.
Đám người Sở Vân Phi đạt tới ngũ giai đỉnh phong, bọn họ không yếu hơn đám người Từ Lương bọn chút nào nhưng khi bị nhốt trong trận pháp, đám người Sở Vân Phi vì bảo vệ đệ tử khác nên bản thân trọng thương, bọn họ không cách nào ngăn cản đám người Từ Lương tấn công.
Về phần những người còn lại và các đệ tử khác không nói gì, khi bị một chưởng đánh tới thân thể bay ngược về phía sau, ngũ tạng lục phủ trong cơ thể sai lệch vị trí, hoàn toàn không thể điều động chút huyền lực nào.
- Hắc hắc.
Từ Lương làm xong tất cả, hắn nhe răng cười đi về phía Vân Ngạo Tuyết.
- Các ngươi muốn làm gì?
Đôi mắt Vân Ngạo Tuyết lạnh lùng, nàng tức giận quát lớn.
Nàng bị thương trong chiến đấu vừa rồi, thần sắc uể oải, huyền lực không thể ngưng tụ.
Sắc mặt đám người Từ Lương híp lại nhìn chằm chằm vào Vân Ngạo Tuyết, nhe răng cười nói:
- Ngươi nói ta muốn làm gì?
Trải qua vài lần chiến đấu thảm thiết, quần áo trên người Vân Ngạo Tuyết có phần mất trật tự, trên người cũng đầy tro bụi, trên mặt cũng có vết bẩn nhưng không thể che giấu dung mạo và dáng người lung linh bản thân, khí chất của nàng lãnh diễm mà cao quý.
- Cút!
Vân Ngạo Tuyết phun ra một ngụm nước bọt, ánh mắt xem thường nhìn Từ Lương.
- Ôi!!! Tính tình thật cay, ta thích!
Đám người Từ Lương cười dữ tợn và chậm rãi đi tới.
Lúc này đối mặt đám người Từ Lương như lang như hổ, Vân Ngạo Tuyết lộ ra vẻ bất lực giống như cừu non chờ làm thịt.
Ánh mắt của nàng lạnh lùng, chỉ cần đối phương dám đụng nàng thì nàng liều chết cũng phải trọng thương đối phương, cho dù không thể tổn thương bọn chúng cũng không thể để bọn chúng chạm vào nàng.
Đôi mắt Vân Ngạo Tuyết tràn ngập sát khí và lạnh như băng làm cho Từ Lương giật mình, hắn không kìm lòng được lui về phía sau một bước.
- Mẹ kiếp, lão tử giết người vô số, sao có thể bị nữ tử hù dọa chứ, tốn nhiều thời gian và lãng phí huyền thạch như thế mới có thể chế trụ các ngươi, đầu tiên lão tử phải sảng khoái trước mới được.
Nói xong hắn nhào về phía trước.
- Đám súc sinh các ngươi dừng tay.
Đám người Sở Vân Phi gào lên khàn cả giọng.
- Hừ.
Từ Lương lạnh lùng nhìn mọi người và cười khẩy.
- Các ngươi còn nên cảm tạ nàng mới đúng, nếu như không phải muốn biểu diễn một cách chân thật cho các ngươi xem, lão tử đã sớm giết các ngươi rồi, hiện tại các ngươi nên hỏa hảo thưởng thức một chút.
- Súc sinh!
Hai mắt đám người Sở Vân Phi đỏ thẫm như sắp nứt ra.
- Diệp Huyền, ta đi trước một bước, ngươi nhất định phải còn sống, sau đó báo thù cho ta.
Đám người Sở Vân Phi gào thét nghe Vân Ngạo Tuyết đã không nghe được, nước mắt của nàng chảy ròng, trong nội tâm nàng chỉ có tiếc nuối duy nhất là không thể gpawj được Diệp Huyền trước khi chết.
Thời điểm nàng chuẩn bị điều động một tia lực lượng cuối cùng kíp nổ đan điền trong thân thể, lúc này có vài tiếng xé gió vang lên, còn có mấy đạo hào quang ẩn chứa lực lượng ngàn cân từ đằng xa điên cuồng bay tới gần, mục tiêu chính là Từ Lương trước mặt Vân Ngạo Tuyết.