Huyền Thiên Tôn Đế
Chương 368: Chấn động vương thành (1)
- Nào chỉ như vậy, đấu giá hội của Thiên Đỉnh thương hội tổ chức ngày hôm qua, người này còn từng đại náo phòng đấu giá, công khai khiêu chiến với lục vương tử điện hạ nữa.
- Lưu Vân Quốc chúng ta từ khi nào lại có nhân vật bật này chứ?
Chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi, toàn bộ vương thành đều nhắc tới tên của Diệp Huyền, từ cụ già tám mươi tới nhi đồng ba tuổi, không ai là không biết tên của Diệp Huyền.
Tất cả mọi người đều cảm thấy hiếu kỳ, Diệp Huyền rốt cuộc là nhân vật thế nào, có thể khiến cho bệ hạ vì hắn mà xử trảm nhiều đại nhân vật tới như vậy.
Trong vương cung.
Loảng xoảng loảng xoảng, đại vương tử Triệu Phong hung hăng đập nát mớ ấm chén trước mặt, huyền lực toàn thân đều dâng lên.
- Không ngờ Diệp Huyền này cư nhiên lại thâm tàng bất lộ như vậy, có thể khiến cho mấy người Khô Trần trưởng lão cầu tình cho hắn, lại còn hại ta để lại ấn tượng xấu trong lòng phụ vương như vậy, ngay cả chức thống lĩnh nam vệ thiết huyết vệ cũng bị phụ vương hủy bỏ.
Lúc này, trong lòng Triệu Phong cảm thấy hối hận vô cùng.
Gã thật không thể ngờ, một học viên của Huyền Linh học viện như Diệp Huyền, cư nhiên lại có bối cảnh như vậy, nếu như gã sớm biết sẽ có hậu quả thế này thì mặc kệ thế nào đi nữa, gã cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện này.
Vốn tất cả chuyện này chỉ là xung đột giữa lục đệ và Diệp Huyền, thế nhưng gã lại cứ nhúng tay vào, rốt cuộc lại dẫn tới hậu quả thế này.
Chỉ tiếc là bây giờ có hối hận thế nào đi nữa, thì cũng không cách nào thay đổi được nữa rồi.
- Lão bát, thật không ngờ ngươi lại có bản lĩnh như vậy, nhưng mặc kệ ngươi làm gì đi nữa, chức vị quốc quân của Lưu Vân Quốc này nhất định sẽ là của ta.
Trong mắt của đại vương tử lóe lên một đạo bén nhọn, vẻ mặt hung tợn.
Cùng lúc đó, lục vương tử đã biết rõ kết quả cũng đang vô lực ngồi bệt trong tẩm cung của mình.
Đêm qua Triệu Kính cũng đã hủy hết tất cả chức vụ của gã, ra lệnh cưỡng chế gã cấm túc ba tháng trong hoàng cung, trong vòng ba tháng này, không được rời khỏi hoàng cung nửa bước.
Một số đại thần vốn luôn nịnh bợ gã, sau khi biết được tin này thì cũng xa cách gã.
Tất cả mọi người đều sâu sắc cảm giác ra, bệ hạ đã triệt để thất vọng đối với lục vương tử rồi, đã hoàn toàn từ bỏ gã.
- Diệp Huyền chết tiệt, tất cả những chuyện này đều là do ngươi tạo nên.
Lục vương tử cắn răng gào lên, móng tay cắm sâu vào trong lòng bàn tay.
Mà lúc này, sợ hãi nhiều nhất cũng chính là Thiên Đỉnh thương hội.
Hôm nay tin tức vừa ra thì toàn bộ cao tầng của Thiên Đỉnh thương hội liền triệt để chấn động.
Ngày hôm qua Diệp Huyền đại náo phòng đấu giá, khiến cho thái độ của bọn họ đối với Diệp Huyền rất không tốt lành gì, chuyện lục vương tử lén bỏ đi theo Diệp Huyền, bọn họ cũng biết rõ, đều chuẩn bị xem Diệp Huyền đẹp mặt ra sao.
Nào ngờ kết quả lại ngoài dự đoán, Diệp Huyền vẫn bình yên vô sự, còn hai tiểu hầu gia xung đột với Diệp Huyền, bao gồm cả hậu trường của bọn họ, thậm chí ngay cả bản thân lục vương tử cũng đều bị bệ hạ trách phạt nặng nề.
Tin tức này vừa ra thì cao tầng của Thiên Đỉnh thương hội liền triệt để ngây người mơ màng, cảm thấy hoảng.
Đặc biệt là khi cao tầng của Thiên Đỉnh thương hội được xưng là đệ nhất thương hội của Lưu Vân Quốc biết được chuyện xảy ra trên yến tịch của bệ hạ tối ngày hôm qua, thì bọn họ lại càng thêm chấn động.
Phó hội trưởng của hồn sư tháp, phó hội trưởng luyện dược sư cung đình, tướng quân La Chiến của kim sư quân đoàn, những người này, có ai mà không phải người vô cùng quan trọng của Lưu Vân Quốc, nhưng những người này, cư nhiên đều liều mình cầu tình cho Diệp Huyền.
Nếu như bọn họ biết được thái độ của phòng đấu giá của mình đối với Diệp Huyền, từ đó chuyên môn nhằm vào Thiên Đỉnh thương hội của bọn họ thì đối với Thiên Đỉnh thương hội mà nói, tuyệt đối sẽ dẫn tới một trận rung chuyển dữ dội.
Trong lúc nhất thời, Thiên Đỉnh thương hội lòng người bàng hoàng, cố gắng nghĩ cách vãn hồi mặt mũi, còn mấy cao tầng của phòng đấu giá thì trực tiếp bị cách chức, gánh chịu trách phạt nặng nề.
Còn người trong cuộc Diệp Huyền lúc này thì vô cùng bình tĩnh.
Đêm hôm qua, sau khi trở về Huyền Linh học viện, hắn cảm tạ mấy người Khô Trần trưởng lão một phen, sau đó trong ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người, đi thẳng tới tu luyện tháp của học viện để bế quan.
Mọi người thật không hiểu nổi, Diệp Huyền vừa mới trải qua một phen sinh tử như vậy, sao lại còn bình tĩnh bế quan nổi như vậy chứ, dù cho thần kinh của hắn có thô hơn nữa thì cũng không tới mức đó chứ?
Bọn họ nào biết đâu rằng, ở trong mắt người khác, Diệp Huyền chịu đủ loại đắng cay, nhưng theo như hắn tự thấy thì căn bản không là gì hết.
Những thứ hắn gặp phải, chỉ có thể coi như là một ngày thăm quan trị an sở và thiết huyết vệ không lấy gì làm vui vẻ mà thôi.
Mà Diệp Huyền đã sớm chuẩn bị tu luyện thần linh đồng thị, từ sau khi lấy được tâm mâu thạch ở phòng đấu giá xong, càng không thể chờ đợi được nữa, toàn tâm vùi đầu vào tu luyện thần linh đồng thị.
Hắn trước tiên tốn năm ngày, điều chỉnh khí tức toàn thân tới một loại tình trạng huyền diệu khó mà giải thích nổi.
Sau đó, hắn lại tốn thêm năm ngày, mài hết tâm mâu thạch đấu giá được ở đấu giá hội của Thiên Đỉnh thương hội, trộn vào bên trong linh dược, cùng với hồn tinh, điều phối ra một loại dược thủy.
Sau khi nhỏ loại dược thủy này vào hai mắt xong, Diệp Huyền nhắm mắt dưỡng thần, toàn lực điều động huyền khí và hồn lực bên trong, dựa theo bí pháp tu luyện thần linh đồng thị, chậm rãi tu luyện.
Thần linh đồng thị, tu luyện là hồn lực, huyền thức cùng với nhãn đồng chi lực, kết hợp ba loại này thành một, tiếp tục lợi dụng các loại tài liệu, khiến cho đồng tử phát sinh quá trình lột xác thần bí nào đó, phóng xuất ra có thể quấy nhiễu huyền thức của võ giả khác cùng với hồn thức của người khác.
Trong suốt cả quá trinh, khó nhất chính là để cho nhãn đồng phát sinh dị biến, sinh ra đồng quang.
Đây là bước đầu tiên, cũng là bước khó nhất, cũng chính là, cho dù thiên phú không đủ, thì dù có lấy đủ tài liệu, có được công pháp, trong một ngàn cái luyện hồn sư cũng khó có được một cái có thể luyện thành.
Nhưng đối với người kiếp trước đã từng tu luyện thần linh đồng thị như Diệp Huyền mà nói thì lại không có gì khó khăn hết.
Hết thảy dựa theo công pháp của thần linh đồng thị chậm rãi tiến hành.
Nửa tháng sau, đôi mắt vốn đang khép chặt của Diệp Huyền đột nhiên tản mát ra một loại thành quang nhàn nhạt.
- Lưu Vân Quốc chúng ta từ khi nào lại có nhân vật bật này chứ?
Chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi, toàn bộ vương thành đều nhắc tới tên của Diệp Huyền, từ cụ già tám mươi tới nhi đồng ba tuổi, không ai là không biết tên của Diệp Huyền.
Tất cả mọi người đều cảm thấy hiếu kỳ, Diệp Huyền rốt cuộc là nhân vật thế nào, có thể khiến cho bệ hạ vì hắn mà xử trảm nhiều đại nhân vật tới như vậy.
Trong vương cung.
Loảng xoảng loảng xoảng, đại vương tử Triệu Phong hung hăng đập nát mớ ấm chén trước mặt, huyền lực toàn thân đều dâng lên.
- Không ngờ Diệp Huyền này cư nhiên lại thâm tàng bất lộ như vậy, có thể khiến cho mấy người Khô Trần trưởng lão cầu tình cho hắn, lại còn hại ta để lại ấn tượng xấu trong lòng phụ vương như vậy, ngay cả chức thống lĩnh nam vệ thiết huyết vệ cũng bị phụ vương hủy bỏ.
Lúc này, trong lòng Triệu Phong cảm thấy hối hận vô cùng.
Gã thật không thể ngờ, một học viên của Huyền Linh học viện như Diệp Huyền, cư nhiên lại có bối cảnh như vậy, nếu như gã sớm biết sẽ có hậu quả thế này thì mặc kệ thế nào đi nữa, gã cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện này.
Vốn tất cả chuyện này chỉ là xung đột giữa lục đệ và Diệp Huyền, thế nhưng gã lại cứ nhúng tay vào, rốt cuộc lại dẫn tới hậu quả thế này.
Chỉ tiếc là bây giờ có hối hận thế nào đi nữa, thì cũng không cách nào thay đổi được nữa rồi.
- Lão bát, thật không ngờ ngươi lại có bản lĩnh như vậy, nhưng mặc kệ ngươi làm gì đi nữa, chức vị quốc quân của Lưu Vân Quốc này nhất định sẽ là của ta.
Trong mắt của đại vương tử lóe lên một đạo bén nhọn, vẻ mặt hung tợn.
Cùng lúc đó, lục vương tử đã biết rõ kết quả cũng đang vô lực ngồi bệt trong tẩm cung của mình.
Đêm qua Triệu Kính cũng đã hủy hết tất cả chức vụ của gã, ra lệnh cưỡng chế gã cấm túc ba tháng trong hoàng cung, trong vòng ba tháng này, không được rời khỏi hoàng cung nửa bước.
Một số đại thần vốn luôn nịnh bợ gã, sau khi biết được tin này thì cũng xa cách gã.
Tất cả mọi người đều sâu sắc cảm giác ra, bệ hạ đã triệt để thất vọng đối với lục vương tử rồi, đã hoàn toàn từ bỏ gã.
- Diệp Huyền chết tiệt, tất cả những chuyện này đều là do ngươi tạo nên.
Lục vương tử cắn răng gào lên, móng tay cắm sâu vào trong lòng bàn tay.
Mà lúc này, sợ hãi nhiều nhất cũng chính là Thiên Đỉnh thương hội.
Hôm nay tin tức vừa ra thì toàn bộ cao tầng của Thiên Đỉnh thương hội liền triệt để chấn động.
Ngày hôm qua Diệp Huyền đại náo phòng đấu giá, khiến cho thái độ của bọn họ đối với Diệp Huyền rất không tốt lành gì, chuyện lục vương tử lén bỏ đi theo Diệp Huyền, bọn họ cũng biết rõ, đều chuẩn bị xem Diệp Huyền đẹp mặt ra sao.
Nào ngờ kết quả lại ngoài dự đoán, Diệp Huyền vẫn bình yên vô sự, còn hai tiểu hầu gia xung đột với Diệp Huyền, bao gồm cả hậu trường của bọn họ, thậm chí ngay cả bản thân lục vương tử cũng đều bị bệ hạ trách phạt nặng nề.
Tin tức này vừa ra thì cao tầng của Thiên Đỉnh thương hội liền triệt để ngây người mơ màng, cảm thấy hoảng.
Đặc biệt là khi cao tầng của Thiên Đỉnh thương hội được xưng là đệ nhất thương hội của Lưu Vân Quốc biết được chuyện xảy ra trên yến tịch của bệ hạ tối ngày hôm qua, thì bọn họ lại càng thêm chấn động.
Phó hội trưởng của hồn sư tháp, phó hội trưởng luyện dược sư cung đình, tướng quân La Chiến của kim sư quân đoàn, những người này, có ai mà không phải người vô cùng quan trọng của Lưu Vân Quốc, nhưng những người này, cư nhiên đều liều mình cầu tình cho Diệp Huyền.
Nếu như bọn họ biết được thái độ của phòng đấu giá của mình đối với Diệp Huyền, từ đó chuyên môn nhằm vào Thiên Đỉnh thương hội của bọn họ thì đối với Thiên Đỉnh thương hội mà nói, tuyệt đối sẽ dẫn tới một trận rung chuyển dữ dội.
Trong lúc nhất thời, Thiên Đỉnh thương hội lòng người bàng hoàng, cố gắng nghĩ cách vãn hồi mặt mũi, còn mấy cao tầng của phòng đấu giá thì trực tiếp bị cách chức, gánh chịu trách phạt nặng nề.
Còn người trong cuộc Diệp Huyền lúc này thì vô cùng bình tĩnh.
Đêm hôm qua, sau khi trở về Huyền Linh học viện, hắn cảm tạ mấy người Khô Trần trưởng lão một phen, sau đó trong ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người, đi thẳng tới tu luyện tháp của học viện để bế quan.
Mọi người thật không hiểu nổi, Diệp Huyền vừa mới trải qua một phen sinh tử như vậy, sao lại còn bình tĩnh bế quan nổi như vậy chứ, dù cho thần kinh của hắn có thô hơn nữa thì cũng không tới mức đó chứ?
Bọn họ nào biết đâu rằng, ở trong mắt người khác, Diệp Huyền chịu đủ loại đắng cay, nhưng theo như hắn tự thấy thì căn bản không là gì hết.
Những thứ hắn gặp phải, chỉ có thể coi như là một ngày thăm quan trị an sở và thiết huyết vệ không lấy gì làm vui vẻ mà thôi.
Mà Diệp Huyền đã sớm chuẩn bị tu luyện thần linh đồng thị, từ sau khi lấy được tâm mâu thạch ở phòng đấu giá xong, càng không thể chờ đợi được nữa, toàn tâm vùi đầu vào tu luyện thần linh đồng thị.
Hắn trước tiên tốn năm ngày, điều chỉnh khí tức toàn thân tới một loại tình trạng huyền diệu khó mà giải thích nổi.
Sau đó, hắn lại tốn thêm năm ngày, mài hết tâm mâu thạch đấu giá được ở đấu giá hội của Thiên Đỉnh thương hội, trộn vào bên trong linh dược, cùng với hồn tinh, điều phối ra một loại dược thủy.
Sau khi nhỏ loại dược thủy này vào hai mắt xong, Diệp Huyền nhắm mắt dưỡng thần, toàn lực điều động huyền khí và hồn lực bên trong, dựa theo bí pháp tu luyện thần linh đồng thị, chậm rãi tu luyện.
Thần linh đồng thị, tu luyện là hồn lực, huyền thức cùng với nhãn đồng chi lực, kết hợp ba loại này thành một, tiếp tục lợi dụng các loại tài liệu, khiến cho đồng tử phát sinh quá trình lột xác thần bí nào đó, phóng xuất ra có thể quấy nhiễu huyền thức của võ giả khác cùng với hồn thức của người khác.
Trong suốt cả quá trinh, khó nhất chính là để cho nhãn đồng phát sinh dị biến, sinh ra đồng quang.
Đây là bước đầu tiên, cũng là bước khó nhất, cũng chính là, cho dù thiên phú không đủ, thì dù có lấy đủ tài liệu, có được công pháp, trong một ngàn cái luyện hồn sư cũng khó có được một cái có thể luyện thành.
Nhưng đối với người kiếp trước đã từng tu luyện thần linh đồng thị như Diệp Huyền mà nói thì lại không có gì khó khăn hết.
Hết thảy dựa theo công pháp của thần linh đồng thị chậm rãi tiến hành.
Nửa tháng sau, đôi mắt vốn đang khép chặt của Diệp Huyền đột nhiên tản mát ra một loại thành quang nhàn nhạt.