Huyền Thiên Tôn Đế
Chương 329: Làm lớn chuyện (1)
- Đợi đã!
La quản sự vội vàng ngăn cản Trần Minh lại.
- Còn có chuyện như vậy sao?
Sau khi tên quản sự kia ngăn cản hai gã hộ vệ động thủ thì lạnh lùng nhìn về phía mấy người Diệp Huyền:
- Các vị cư nhiên dám động thủ ở phòng đấu giá của ta, e là không hợp với quy định đâu nhỉ?
Đúng như Diệp Huyền đoán, gã thật sự cấu kết với Trần Minh, bất quá yêu cầu của Trần Minh chỉ là muốn hắn đuổi mấy người Diệp Huyền đi, cho mất mặt một phen mà thôi, gã thì đương nhiên không sao hết, nhưng nếu như hai bên thật sự ra tay ở nơi này, truyền tới tai của cao tầng thương hội thì gã cũng khó tránh bị trách phạt.
Mà thái độ không biết tốt xấu của Diệp Huyền cũng khiến cho gã cảm thấy trong lòng khó chịu.
Theo như gã thấy, bọn họ kêu mấy người Diệp Huyền rời khỏi, thậm chí còn trả tiền mua chỗ ngồi lại cho bọn họ là đã cho bọn họ mặt mũi lắm rồi, đối phương cư nhiên còn cuồng vọng như vậy, cho nên ngữ khí của gã cũng không tốt lành gì.
- Không hợp với quy định?
Diệp Huyền cười lạnh, nhìn về phía gã, thản nhiên hỏi:
- Mấy người bọn họ thì hợp quy sao?
- Ta mặc kệ bọn họ có hợp quy định hay không, tóm lại các ngươi dám động thủ ở phòng đấu giá của ta, chính là không hợp quy cũ, niệm tình các ngươi vi phạm lần đầu, bản thân ta xem như người hòa giải, mấy người các ngươi bồi thường một chút tiền tổn thất cho Trần thiếu, ta sẽ làm chủ để cho các ngươi rời đi, nếu không thì đừng có trách ta không nhắc nhở các ngươi, vô luận là phá hỏng quy củ của phòng đấu giá hay là đắc tội với Trần thiếu, đều không phải chuyện mà mấy người các ngươi gánh vác nổi đâu.
- Cái gì? Còn muốn chúng ta bồi thường tổn thất cho hắn?
Trần Tinh nhịn không được liền đứng lên, huyền khí toàn thân dâng lên.
- Sao hả, ngươi còn muốn động thủ ở phòng đấu giá của ta sao?
La quản sự lạnh lùng quát lớn, âm thanh càng thêm lạnh như băng.
Trần Minh đứng một bên không khỏi mỉm cười, mấy người kia không biết xem tình hình, không chịu nghe theo lời đề nghị của La quản sự khi nãy, bây giờ thì hay rồi, chọc giận luôn cả La quản sự.
Bây giờ xem tên tiểu tử này xử lý kiểu gì.
Nghĩ vậy, Trần Minh không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía bao sương chỗ lục vương tử, lộ ra nụ cười.
Lần này mình xem như nở mày nở mặt trước mặt lục vương tử rồi.
Mắt thấy Trần Tinh sắp không khống chế nổi, chợt thấy Diệp Huyền đứng lên, vỗ vỗ vai của gã, để cho gã ngồi lại, sau đó nhìn tên quản sự kia nói:
- Đây chính là cách giải quyết cuối cùng của ngươi sao? Để cho chúng ta nhường chỗ ngồi, còn phải bồi thường cho hắn?
- Đúng vậy, các ngươi vi phạm quy củ, thì phải tiếp nhận trừng phạt.
Tên quản sự kia lạnh lùng nhìn Diệp Huyền, theo như gã thấy, mấy người Diệp Huyền đúng là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.
- Huyền thiếu, không phải là ngươi muốn bồi thường đấy chứ?
Trần Tinh nói với vẻ không dám tin.
Diệp Huyền cười nhạt một cái:
- Ngươi nghĩ sao?
Ầm ầm!
Lời vừa dứt thì Diệp Huyền đột nhiên đánh ra một chưởng, chợt nghe thấy tiếng ầm ầm vang lên, bàn đá trước mặt hắn bị hắn đánh một quyền liền vỡ nát, hóa thành bụi mù bay đầu trời giăng khắp khu khách quý này.
Một màn bất thình lình xảy ra nháy mắt liền khiến tất cả mọi người ở đây sợ ngây người.
Tiếng nổ ầm ầm không chỉ vang vọng trong khu vực khách quý này, mà ngay cả bao sương và khu vực bình thường cũng có thể nghe thấy.
Trong lúc nhất thời, tràng đấu giá đang tiến hành nháy mắt cũng bị cắt đứt, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Huyền bên này.
Nhìn thấy cảnh tượng bụi mù giăng đầy trời thế này, những võ giả tham gia đấu giá hội liền nhíu mày, xảy ra chuyện gì thế này? Cư nhiên là ở khu khách quý, nơi đó sao lại có người gây chuyện?
Còn những nhân viên công tác ở phòng đấu giá thì lại càng tức giận.
Kẻ nào ăn tim gấu mật báo hay sao, dám tới phòng đấu giá của Thiên Đỉnh thương hội bọn họ gây sự, đúng là không biết trời cao đất dày, muốn chết hay sao.
Vèo vèo vèo!
Nhất thời, lưu quang chớp động, vài tên cường giả của phòng đấu giá nháy mắt liền lao tới, nổi giận đùng đùng.
Những người cảm thấy kinh ngạc nhất chính là mấy người đứng bên cạnh Diệp Huyền, đám người Trần Minh đang giơ tay che mặt lập tức buông tay xuống, nhìn thấy bàn đá đã biến thành bột phấn, không khỏi trợn mắt há mồm.
Tiểu tử này điên rồi hay sao, chuyện nhỏ nhặt như vậy cư nhiên lại nháo thành động tĩnh lớn tới mức này, thậm chí còn phá hủy cả đình đài ở khu khách quý của phòng đấu giá, quả nhiên là không biết sợ là gì.
Còn La quản sự thì lại càng trợn mắt há mồm, bị động tác của Diệp Huyền dọa cho hoảng sợ, sau đó trong lòng cũng trầm xuống.
Đồng thời, trong mắt của gã cũng lóe ra từng tia hàn quang.
- La Lãnh, xảy ra chuyện gì, là ai dám gây chuyện ở phòng đấu giá của Thiên Đỉnh thương hội ta.
Một tiếng hừ lạnh truyền tới, vèo vèo vài tiếng, vài tên cường giả liền đáp xuống ở chỗ đình đại bị đánh vỡ nát kia, ánh mắt lạnh lẽo, lạnh lùng nhìn mấy người Diệp Huyền một chút, ánh mắt kia giống như đang nhìn vài người chết vậy.
- Đại nhân.
La quản sự vội vàng cúi mình hành lễ:
- Mấy người này gây sự ở phòng đấu giá của ta, thuộc hạ không kịp xử trí, kính xin đại nhân trách phạt!
Lão giả dẫn đầu hừ lạnh một tiếng, đưa mắt nhìn mấy người Diệp Huyền, phát hiện mấy người này khá lạ mắt, lúc này liền cười lạnh:
- Mấy người này từ đâu tới, dám gây sự ở Thiên Đỉnh thương hội ta, đúng là coi trời bằng vung, người đâu, bắt lại mang về thẩm vấn.
Lão vừa dứt lời thì vài tên hộ vệ của Thiên Đỉnh thương hội liền cất bước tiến lên, huyền khí trên người bốc lên, đánh về phía mấy người Diệp Huyền.
- Ha ha, hay cho một cái coi trời bằng vung, hóa ra cái gọi là Thiên Đỉnh thương hội cũng chỉ là một nơi không biết phân biệt tốt xấu, không hỏi trắng đen đúng sai, thật đúng là để cho chúng ta mở rộng tầm mắt.
Đối mặt với mấy người bước lên định bắt người, Diệp Huyền mặt không đổi sắc, cười lớn mang theo vẻ khinh thường vang vọng khắp phòng đấu giá.
- Chúng ta bỏ tiền tới tham gia đấu giá hội của các ngươi, lại còn bỏ một số tiền không nhỏ ra để mua ghế khách quý này, nhưng, phòng đấu giá các ngươi lại làm nhục khách quý như vậy sao?
- Chẳng những không có đãi ngộ của khách quý, lại còn muốn đuổi chúng ta đi, chẳng lẽ cái gọi là đệ nhất thương hội của vương quốc của các ngươi chính là đối đãi khách khứa như vậy hay sao? Nếu thật sự là như vậy thì sau này còn ai dám mua bán gì ở phòng đấu giá của các ngươi nữa?
Thanh âm của Diệp Huyền cực lớn, giống như sấm rền, truyền vào trong tai của từng khách nhân ở đây.
La quản sự vội vàng ngăn cản Trần Minh lại.
- Còn có chuyện như vậy sao?
Sau khi tên quản sự kia ngăn cản hai gã hộ vệ động thủ thì lạnh lùng nhìn về phía mấy người Diệp Huyền:
- Các vị cư nhiên dám động thủ ở phòng đấu giá của ta, e là không hợp với quy định đâu nhỉ?
Đúng như Diệp Huyền đoán, gã thật sự cấu kết với Trần Minh, bất quá yêu cầu của Trần Minh chỉ là muốn hắn đuổi mấy người Diệp Huyền đi, cho mất mặt một phen mà thôi, gã thì đương nhiên không sao hết, nhưng nếu như hai bên thật sự ra tay ở nơi này, truyền tới tai của cao tầng thương hội thì gã cũng khó tránh bị trách phạt.
Mà thái độ không biết tốt xấu của Diệp Huyền cũng khiến cho gã cảm thấy trong lòng khó chịu.
Theo như gã thấy, bọn họ kêu mấy người Diệp Huyền rời khỏi, thậm chí còn trả tiền mua chỗ ngồi lại cho bọn họ là đã cho bọn họ mặt mũi lắm rồi, đối phương cư nhiên còn cuồng vọng như vậy, cho nên ngữ khí của gã cũng không tốt lành gì.
- Không hợp với quy định?
Diệp Huyền cười lạnh, nhìn về phía gã, thản nhiên hỏi:
- Mấy người bọn họ thì hợp quy sao?
- Ta mặc kệ bọn họ có hợp quy định hay không, tóm lại các ngươi dám động thủ ở phòng đấu giá của ta, chính là không hợp quy cũ, niệm tình các ngươi vi phạm lần đầu, bản thân ta xem như người hòa giải, mấy người các ngươi bồi thường một chút tiền tổn thất cho Trần thiếu, ta sẽ làm chủ để cho các ngươi rời đi, nếu không thì đừng có trách ta không nhắc nhở các ngươi, vô luận là phá hỏng quy củ của phòng đấu giá hay là đắc tội với Trần thiếu, đều không phải chuyện mà mấy người các ngươi gánh vác nổi đâu.
- Cái gì? Còn muốn chúng ta bồi thường tổn thất cho hắn?
Trần Tinh nhịn không được liền đứng lên, huyền khí toàn thân dâng lên.
- Sao hả, ngươi còn muốn động thủ ở phòng đấu giá của ta sao?
La quản sự lạnh lùng quát lớn, âm thanh càng thêm lạnh như băng.
Trần Minh đứng một bên không khỏi mỉm cười, mấy người kia không biết xem tình hình, không chịu nghe theo lời đề nghị của La quản sự khi nãy, bây giờ thì hay rồi, chọc giận luôn cả La quản sự.
Bây giờ xem tên tiểu tử này xử lý kiểu gì.
Nghĩ vậy, Trần Minh không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía bao sương chỗ lục vương tử, lộ ra nụ cười.
Lần này mình xem như nở mày nở mặt trước mặt lục vương tử rồi.
Mắt thấy Trần Tinh sắp không khống chế nổi, chợt thấy Diệp Huyền đứng lên, vỗ vỗ vai của gã, để cho gã ngồi lại, sau đó nhìn tên quản sự kia nói:
- Đây chính là cách giải quyết cuối cùng của ngươi sao? Để cho chúng ta nhường chỗ ngồi, còn phải bồi thường cho hắn?
- Đúng vậy, các ngươi vi phạm quy củ, thì phải tiếp nhận trừng phạt.
Tên quản sự kia lạnh lùng nhìn Diệp Huyền, theo như gã thấy, mấy người Diệp Huyền đúng là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.
- Huyền thiếu, không phải là ngươi muốn bồi thường đấy chứ?
Trần Tinh nói với vẻ không dám tin.
Diệp Huyền cười nhạt một cái:
- Ngươi nghĩ sao?
Ầm ầm!
Lời vừa dứt thì Diệp Huyền đột nhiên đánh ra một chưởng, chợt nghe thấy tiếng ầm ầm vang lên, bàn đá trước mặt hắn bị hắn đánh một quyền liền vỡ nát, hóa thành bụi mù bay đầu trời giăng khắp khu khách quý này.
Một màn bất thình lình xảy ra nháy mắt liền khiến tất cả mọi người ở đây sợ ngây người.
Tiếng nổ ầm ầm không chỉ vang vọng trong khu vực khách quý này, mà ngay cả bao sương và khu vực bình thường cũng có thể nghe thấy.
Trong lúc nhất thời, tràng đấu giá đang tiến hành nháy mắt cũng bị cắt đứt, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Huyền bên này.
Nhìn thấy cảnh tượng bụi mù giăng đầy trời thế này, những võ giả tham gia đấu giá hội liền nhíu mày, xảy ra chuyện gì thế này? Cư nhiên là ở khu khách quý, nơi đó sao lại có người gây chuyện?
Còn những nhân viên công tác ở phòng đấu giá thì lại càng tức giận.
Kẻ nào ăn tim gấu mật báo hay sao, dám tới phòng đấu giá của Thiên Đỉnh thương hội bọn họ gây sự, đúng là không biết trời cao đất dày, muốn chết hay sao.
Vèo vèo vèo!
Nhất thời, lưu quang chớp động, vài tên cường giả của phòng đấu giá nháy mắt liền lao tới, nổi giận đùng đùng.
Những người cảm thấy kinh ngạc nhất chính là mấy người đứng bên cạnh Diệp Huyền, đám người Trần Minh đang giơ tay che mặt lập tức buông tay xuống, nhìn thấy bàn đá đã biến thành bột phấn, không khỏi trợn mắt há mồm.
Tiểu tử này điên rồi hay sao, chuyện nhỏ nhặt như vậy cư nhiên lại nháo thành động tĩnh lớn tới mức này, thậm chí còn phá hủy cả đình đài ở khu khách quý của phòng đấu giá, quả nhiên là không biết sợ là gì.
Còn La quản sự thì lại càng trợn mắt há mồm, bị động tác của Diệp Huyền dọa cho hoảng sợ, sau đó trong lòng cũng trầm xuống.
Đồng thời, trong mắt của gã cũng lóe ra từng tia hàn quang.
- La Lãnh, xảy ra chuyện gì, là ai dám gây chuyện ở phòng đấu giá của Thiên Đỉnh thương hội ta.
Một tiếng hừ lạnh truyền tới, vèo vèo vài tiếng, vài tên cường giả liền đáp xuống ở chỗ đình đại bị đánh vỡ nát kia, ánh mắt lạnh lẽo, lạnh lùng nhìn mấy người Diệp Huyền một chút, ánh mắt kia giống như đang nhìn vài người chết vậy.
- Đại nhân.
La quản sự vội vàng cúi mình hành lễ:
- Mấy người này gây sự ở phòng đấu giá của ta, thuộc hạ không kịp xử trí, kính xin đại nhân trách phạt!
Lão giả dẫn đầu hừ lạnh một tiếng, đưa mắt nhìn mấy người Diệp Huyền, phát hiện mấy người này khá lạ mắt, lúc này liền cười lạnh:
- Mấy người này từ đâu tới, dám gây sự ở Thiên Đỉnh thương hội ta, đúng là coi trời bằng vung, người đâu, bắt lại mang về thẩm vấn.
Lão vừa dứt lời thì vài tên hộ vệ của Thiên Đỉnh thương hội liền cất bước tiến lên, huyền khí trên người bốc lên, đánh về phía mấy người Diệp Huyền.
- Ha ha, hay cho một cái coi trời bằng vung, hóa ra cái gọi là Thiên Đỉnh thương hội cũng chỉ là một nơi không biết phân biệt tốt xấu, không hỏi trắng đen đúng sai, thật đúng là để cho chúng ta mở rộng tầm mắt.
Đối mặt với mấy người bước lên định bắt người, Diệp Huyền mặt không đổi sắc, cười lớn mang theo vẻ khinh thường vang vọng khắp phòng đấu giá.
- Chúng ta bỏ tiền tới tham gia đấu giá hội của các ngươi, lại còn bỏ một số tiền không nhỏ ra để mua ghế khách quý này, nhưng, phòng đấu giá các ngươi lại làm nhục khách quý như vậy sao?
- Chẳng những không có đãi ngộ của khách quý, lại còn muốn đuổi chúng ta đi, chẳng lẽ cái gọi là đệ nhất thương hội của vương quốc của các ngươi chính là đối đãi khách khứa như vậy hay sao? Nếu thật sự là như vậy thì sau này còn ai dám mua bán gì ở phòng đấu giá của các ngươi nữa?
Thanh âm của Diệp Huyền cực lớn, giống như sấm rền, truyền vào trong tai của từng khách nhân ở đây.