Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Huyền Thiên Tôn Đế

Chương 224: Trần Tinh phát uy (2)



- Diệp Huyền, Trần Tinh bị đánh, sao ngươi không ra tay.
Lãnh Dĩnh Oánh lo lắng hỏi Diệp Huyền.
Ánh mắt của Diệp Huyền vô cùng bình tĩnh, thản nhiên nhìn Trần Tinh, chậm rãi nói:
- Vừa hay có cơ hội cho hắn rèn luyện một phen.
Một võ giả, bị vây công cũng chỉ là chuyện thường mà thôi, chỉ có trải qua nhiều trận huyết chiến mới có thể tìm ra cách thắng địch, trở thành cường giả thực sự.
Diệp Huyền có thể dạy cho Trần Tinh công pháp cường đại, võ kỹ kinh người, nhưng những thứ này chỉ là trợ lực bên ngoài, một võ giả muốn thực sự tiến xa hơn, trở nên cường đại hơn, thì nhất định phải trải qua những điều này thì mới có thể lĩnh ngộ ra nhiều điều.
Thực ra, đối với biểu hiện của Trần Tinh lần này, Diệp Huyền cảm thấy khá vừa lòng, ra tay tàn nhẫn, nhãn quang độc đáo, bị bốn tên võ sĩ nhất trọng vây công mà cư nhiên có thể kiên trì lâu như vậy cũng xem như không tệ rồi.
Đương nhiên, Diệp Huyền cũng có vài điểm không hài lòng, có vài chỗ Trần Tinh cũng không làm tốt, không thể hoàn toàn nắm giữ tiết tấu trong chiến đấu, cho nên bị trúng chiêu khá nhiều.
Có thể gia nhập Huyền Linh học viện đều là võ sĩ nhất trọng, quyền cũng có ngàn cân, dù công pháp Trần Tinh tu luyện vô cùng cường đại, nhưng bị đánh vài quyền thì ngũ tạng cũng sẽ bị thương tổn, chỉ là gã cố nhịn, nhưng chờ tới khi gã đuối sức thì sẽ lập tức rơi vào thế hạ phong, khó mà làm gì được.
Binh binh binh!
Trần Tinh ra tay hung ác, từng quyền giáng xuống, chỉ nháy mắt liền có cảm giác uy phong lẫm lẫm, đánh cho bốn tên kia liên tục né tránh, mở miệng mắng chửi.
- Một đám phế vật, ngay cả một tên tiểu tử đến từ nông thôn cũng không đối phó được, thật là mất mặt.
Tên thiếu niên hoa phục thấy thế thì sắc mặt ngày càng trầm xuống, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, tức giận gầm lên ra tay.
Ầm ầm!
Gã vừa ra tay thì liền có một cỗ khí thế hoàn toàn khác hẳn, trên đỉnh đầu xuất hiện hư ảnh u lang, ánh mắt âm lãnh, giống như rắn rết, hung mãnh lao tới Trần Tinh.
- Không xong rồi.
Lãnh Dĩnh Oánh giật mình kêu lên, nhìn về phía Diệp Huyền, chỉ thấy Diệp Huyền vẫn lù lù bất động, trên mặt không biểu có tình gì.
Cái tên này đúng là đại thiếu gia.
Lãnh Dĩnh Oánh hết nói nổi, bằng hữu của mình gặp nguy hiểm, Diệp Huyền lại không động đậy gì, thật là khiến người ta sôi gan.
Trong đình viện, khí kình lưu chuyển, hoá thành tiếng nổ lớn khủng bố, bao phủ đánh về phía Trần Tinh.
Mấy tên thiếu niên kia đột nhiên hưng phấn kêu lớn lên.
- Hay lắm, Thành sư huynh rốt cuộc cũng ra tay rồi.
- Tu vi của Thành sư huynh chính là linh võ cảnh nhị trọng đó, nếu như không phải Huyền Linh học viện tới mỗi đầu năm mới chiêu sinh thì Thành sư huynh giữa năm ngoái đã sớm gia nhập học viện rồi.
- Ha ha, Thành sư huynh ra tay thì tên tiểu tử này nhất định phải quỳ xuống gọi cha rồi.
Trần Tinh vốn cũng đã bị thương đôi chút, dưới khí thế của tên Thành sư huynh kia đè ép xuống, vốn đang cố nén một hơi, suýt chút nữa thở ra, nhưng gã cắn môi, liều mạng nhịn xuống.
- Châu chấu đá xe!
Tên Thành sư huynh kia cười lạnh, trên mặt đầy vẻ kiêu căng.
- Dừng tay, nguyên đám các ngươi đánh một người như vậy không cảm thấy xấu hổ hay sao.
Ngay lúc mấu chốt, Lãnh Dĩnh Oánh rốt cuộc không nhịn được nữa, khẽ quát một tiếng rồi nhào lên.
Ầm!
Trên đỉnh đầu của nàng loé ra quang mang màu xanh lam lấp lánh, hàn băng võ hồn vừa thi triển ra thì nhiệt độ trong đình viện giống như nháy mắt liền hạ xuống mấy lần, đá một cước về phía tên thiếu niên hoa phục kia.
Tên thiếu niên hoa phục này trước kia còn không để Lãnh Dĩnh Oánh trong lòng, thậm chí còn toan tính đợi lát nữa vừa đả thương Trần Tinh vừa nhẹ nhàng đánh lùi nàng để khoe khoang thực lực của mình.
Chính là, sau khi Lãnh Dĩnh Oánh đá ra thì tên thiếu niên hoa phục chợt cảm thấy như có một toà băng sơn đang ép về phía gã vậy, trong nháy mắt liền cảm thấy khó thở, huyền khí lưu chuyển trong cơ thể cũng bị hạn chế, có cảm giác như không thể vận chuyển được.
Thiếu niên hoa phục lúc này mới giật mình nhận ra, nguy cơ trước mắt, cho nên gã vội vàng buông tha thế công đối với Trần Tinh, song chưởng ngăn lại trước mặt.
Phanh một tiếng, trong ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người, sắc mặt của tên thiếu niên hoa phục kia trở nên đỏ bừng, thân thể liên tục lùi lại phía sau mấy chục bước, cảm thấy trong ngực khó chịu, ngay cả hít thở cũng không thông.
Một màn này, khiến cho bốn tên thiếu niên còn lại triệt để choáng váng.
Thành sư huynh kia mặt trướng lên đỏ bừng, hồi lâu sau mới khôi phục bình thường, ánh mắt vô cùng khó coi.
Gã thật không ngờ, vị mỹ nữ lạnh lùng này lại có thực lực đáng sợ như vậy, những thứ khác không nói, chỉ riêng khí tức mà nàng vừa phóng ra ban nãy thì thực lực tuyệt đối cũng là võ sĩ nhị trọng, không hề yếu hơn mình.
- Thành sư huynh, mặc dù đối phương là mỹ nữ, nhưng ngươi cũng không cần phải nương tay như vậy chứ.
- Đúng đó, Thành sư huynh, cho bọn chúng biết mùi một chút đi.
Mấy tên thiếu niên kia còn cho rằng Thành sư huynh của bọn chúng nhân từ nương tay, cố ý nhường mỹ nữ.
Sắc mặt của Thành sư huynh kia tái mét, ánh mắt âm lãnh, đưa mắt nhìn Lãnh Dĩnh Oánh, nói:
- Thật không ngờ nơi này còn có một cao thủ.
Sau đó gã lại nhìn về phía Trần Tinh và Diệp Huyền:
- Bất quá hai tên nam nhân các ngươi lại để cho một nữ nhân bảo vệ, chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy xấu hổ sao? Là nam nhân có gan thì đứng ra đây đơn đả độc đấu đi.
Đối mặt với sự khiêu khích của Thành sư huynh kia, Diệp Huyền chỉ ngoảnh mặt làm ngơ, nhìn về phía Trần Tinh, chỉ điểm nói:
- Trần Tinh, vừa rồi ngươi làm không tệ, bất quá cũng có không ít sai lầm, chưa thể vận dụng tốt.
- Đầu tiên, ngươi ra chiêu không đủ độc ác, không cho kẻ thù một kích trí mạng, võ giả hành tẩu giang hồ, đều bồi hồi giữa sinh tử, đặc biệt là khi đang quần đấu, đã ra tay thì nhất định phải nhanh, chuẩn, ác, nhanh chóng đánh ngã kẻ thù, không để cho chúng có cơ hội phản ứng.
- Thứ hai, sách lược của ngươi cũng có sai lầm, chỉ nhìn chằm chằm một kẻ cũng không tệ, nhưng không thể dùng phương thức lấy mạng đổi mạng được. Cao thủ thực sự sẽ không để mình bị thương khi đang quần đấu, không đưa mình chịu thương tích để gây thương tích cho kẻ thù được, bọn họ phải biết dùng cái giá thấp nhất để đổi lấy mạng của kẻ thù. Lấy cách của ngươi thì dù cho ngươi có thắng cũng là thắng thảm, thậm chỉ rất có thể phải đồng quy vu tận.
Chương trước Chương tiếp
Loading...