Huyền Thiên Tôn Đế
Chương 1792
- Phụ thân, gia gia, xin lỗi, Huyền nhi tới chậm.
Diệp Huyền mặt có chút tự trách, vù, hắn ở trong bóng tối thôi thúc Sinh Mệnh Võ Hồn, một luồng lực lượng Võ Hồn vô hình, trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ thủ đô Lưu Vân quốc.
Khí tức sự sống tràn ngập, như mưa bụi giữa bầu trời, hòa vào trong cơ thể mỗi một dân chúng Lưu Vân quốc.
Trong phút chốc, toàn bộ thủ đô hết thảy dân chúng bị thương, mặc kệ thương thế nặng nhẹ, đều cấp tốc chữa trị.
Thời khắc này, bất kể là bách tính bình thường, hay đám người Diệp Triển Vân, thương thế trên người đều lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được khép lại.
Vẻn vẹn trong chớp mắt thời gian, thương thế của tất cả mọi người đều khỏi hẳn.
Đáng tiếc duy nhất chính là, những võ giả cùng dân chúng đã vẫn lạc kia, Diệp Huyền không thể ra sức.
Một màn này giống như thần tích, khiến cho tất cả mọi người ở đây, đều trừng lớn hai mắt, mừng như điên, dại ra không ngớt.
- Người này quả nhiên sinh ra từ mười ba quốc liên minh, nhưng mà vì sao hắn lại xuất hiện ở đây vào lúc này.
Giữa bầu trời, thân thể hai Vũ Đế Nguyên Lão run rẩy, nội tâm điên cuồng hò hét, vẻ mặt sợ hãi ngơ ngác.
Bọn họ rõ ràng đã chiếm được tình báo trọng yếu, không ngờ thời khắc sống còn, Diệp Huyền dĩ nhiên trở về.
- Vô Lượng Sơn, cũng thật là điếc không sợ súng a!
Sắc mặt Diệp Huyền cực kỳ lạnh lẽo, quay đầu nhìn thiên không.
Mấy tên trưởng lão Vô Lượng Sơn kia, bao quát hai tên Vũ Đế Nguyên Lão, toàn thân run rẩy, ngay cả lời cũng không dám nói.
- Trốn!
Sau một khắc, khí thế trong cơ thể hai người điên cuồng bạo phát, vèo một cái, liều mạng chạy trốn.
Thân hình của Diệp Huyền cùng Dao Nguyệt Vũ Đế, vẫn như cũ không nhúc nhíc chút nào, chỉ có khóe miệng U Minh Vũ Đế đột nhiên nhếch lên một tia châm biếm, quay về một tên Vũ Đế Nguyên Lão trong đó vỗ xuống.
Ầm ầm!
Giữa bầu trời, một bàn tay đen kịt hiện lên, bàn tay kia có tới trăm dặm, che kín bầu trời, thả ra uy thế vô tận, lập tức che đậy Vũ Đế Nguyên Lão kia ở trong đó.
Vũ Đế Nguyên Lão kia mặt lộ vẻ sợ hãi, ngay cả kêu thảm thiết cũng không kịp phát sinh, liền bị đập thành sương máu, tiêu tan trong không trung.
Tiếp theo U Minh Vũ Đế lại một chỉ điểm ra.
Xèo!
Một đạo hắc mang vẩn đục trực tiếp nổ ra.
Tốc độ của nó, cũng không phải rất nhanh, nhưng phảng phất như có thể qua lại hư không, trong nháy mắt liền đuổi theo Vũ Đế Nguyên Lão đang chạy trốn kia.
Dưới uy thế Vũ Đế tam trọng khủng bố, Vũ Đế Nguyên Lão kia sợ hãi phát hiện, mình căn bản không nhúc nhích được, chỉ có thể trơ mắt nhìn vệt đen này, trong nháy mắt oanh lên thân thể.
Oanh ầm!
Dưới tiếng nổ đùng đoàng, Vũ Đế Nguyên Lão kia sợ hãi há mồm, nhưng ngay cả nửa câu cũng nói không được, liền bị chấn thành hư vô.
Một luồng sóng trùng kích vô hình bao phủ ra, tiếp theo lại tràn ngập qua đám Vũ Hoàng trưởng lão của Vô Lượng Sơn, đám Vũ Hoàng trưởng lão càng không hề có năng lực chống cự, trực tiếp bị lôi kéo nát tan, cái gì cũng không dư thừa.
Hô!
Gợn sóng vô hình tản mát, rất nhanh liền khôi phục yên tĩnh.
Toàn bộ quá trình nói dài lâu, kì thực chỉ ở trong chớp mắt, Vô Lượng Sơn hai đại Vũ Đế Nguyên Lão, mấy đại Vũ Hoàng trưởng lão, tất cả đều hóa thành tro tàn, biến mất không còn tăm tích.
- Rầm!
Thời khắc này, đám người Diệp Triển Vân, không khỏi dồn dập nuốt ngụm nước bọt, ngơ ngác nhìn U Minh Vũ Đế ở giữa bầu trời, từng cái từng cái chấn động đến mức thân thể run rẩy, hầu như không thể tin được con mắt của mình.
Mấy tên cường giả Vũ Hoàng kia đáng sợ, bọn họ là quá rõ ràng, lúc trước ngắn ngủi giao thủ để bọn họ biết, cho dù bọn họ tập hợp toàn bộ lực lượng, cũng chưa chắc sẽ là đối thủ của một người trong đó.
Nhưng mà ở trên tay cường giả thần bí kia, những người này dĩ nhiên một chiêu bị giết, chuyện này...
Hơn nữa đám người Diệp Triển Vân rất rõ ràng, đáng sợ nhất, còn không phải mấy cường giả Vũ Hoàng kia, mà là hai lão giả trước sau đứng ngạo nghễ phía chân trời.
Từ đối phương trò chuyện, đám người Diệp Triển Vân đủ để suy đoán ra, hai người kia vô cùng có khả năng là Cửu Thiên Vũ Đế.
Nhưng hiện tại, bao quát hai người kia ở bên trong, đều không phải đối thủ của cường giả khôi ngô này.
U Minh Vũ Đế mạnh mẽ, đã hoàn toàn vượt qua đám người Diệp Triển Vân lý giải.
- Huyền nhi, vị cường giả này là... Còn không mau mời người ta xuống cảm tạ.
Sau khi khiếp sợ, Diệp Triển Vân vội vàng mở miệng nói.
Hắn cho rằng U Minh Vũ Đế là một vị tiền bối cao nhân Diệp Huyền mang đến, nhân vật như vậy, hắn tự nhiên không thể thất lễ.
Một bên, đám người Triệu Kính, Diệp Phách Thiên, cũng ý nghĩ giống nhau, từng cái từng cái thấp thỏm bất an.
Xèo!
Nhưng vào lúc này.
- Chủ nhân, mấy giun dế của Vô Lượng Sơn đã bị quét dọn.
U Minh Vũ Đế quỳ một chân trên đất, nhìn Diệp Huyền cung kính nói.
- Chủ... Chủ nhân...
Tình cảnh này, để vô số cường giả của Lưu Vân quốc khiếp sợ không thôi, cằm sắp rơi trên mặt đất.
Thực lực của cường giả này, mọi người vừa nãy xem rõ ràng, kia tuyệt đối là tồn tại nghịch thiên nhất đại lục, phất tay, ngay cả cường giả Vũ Đế cũng vẫn lạc, đây là tu vi bực nào?
Nhưng giờ khắc này, cường giả hàng đầu như vậy, lại quỳ gối ở trước mắt Diệp Huyền, gọi hắn chủ nhân!
- Chuyện này...
Tất cả mọi người đầu óc phát mộng, thật giống như tư duy cũng chuyển động không được.
- Phụ thân, gia gia, ta tới giới thiệu cho các ngươi, vị này chính là Doanh Thai Nguyệt, là thê tử của ta!
Diệp Huyền thật giống như không hù chết người không bỏ qua, tiếp theo dẫn Dao Nguyệt Vũ Đế tới trước mặt đám người Diệp Triển Vân, giới thiệu nói.
- Thê... Thê tử!
Bọn người Diệp Triển Vân há hốc mồm, tuy nhìn thấy Diệp Huyền vẫn nắm tay Dao Nguyệt Vũ Đế, trong lòng bọn họ đã có suy đoán, nhưng thời điểm chân chính giới thiệu, mọi người vẫn trợn mắt ngoác mồm.
Nữ tử như tiên nữ kia, lại là thê tử của Huyền nhi? Huyền nhi rời đi chưa tới mười năm, đã có thê tử?
- Tiểu nữ Doanh Thai, bái kiến bá phụ, gia gia!
Sắc mặt Dao Nguyệt Vũ Đế ửng đỏ, nhưng hào phóng đoan trang đi tới trước mặt hai vị trưởng bối, cung kính hành lễ.
- Khặc khặc, đừng khách khí, đừng khách khí.
Diệp Triển Vân cùng Diệp Phách Thiên liền xua tay nói, tay ở trên người đào loạn, cũng không biết nên cho cái lễ ra mắt gì mới tốt.
Thực sự là Dao Nguyệt Vũ Đế quá mức kinh diễm, dung mạo vốn là tuyệt mỹ, không giống người thường, hơn nữa tu vi của nàng cao tuyệt, loại khí chất cưỡi gió bay đi, vượt lên Cửu Thiên kia, càng làm cho đám người Diệp Triển Vân mất đi đúng mực.
Diệp Huyền mặt có chút tự trách, vù, hắn ở trong bóng tối thôi thúc Sinh Mệnh Võ Hồn, một luồng lực lượng Võ Hồn vô hình, trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ thủ đô Lưu Vân quốc.
Khí tức sự sống tràn ngập, như mưa bụi giữa bầu trời, hòa vào trong cơ thể mỗi một dân chúng Lưu Vân quốc.
Trong phút chốc, toàn bộ thủ đô hết thảy dân chúng bị thương, mặc kệ thương thế nặng nhẹ, đều cấp tốc chữa trị.
Thời khắc này, bất kể là bách tính bình thường, hay đám người Diệp Triển Vân, thương thế trên người đều lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được khép lại.
Vẻn vẹn trong chớp mắt thời gian, thương thế của tất cả mọi người đều khỏi hẳn.
Đáng tiếc duy nhất chính là, những võ giả cùng dân chúng đã vẫn lạc kia, Diệp Huyền không thể ra sức.
Một màn này giống như thần tích, khiến cho tất cả mọi người ở đây, đều trừng lớn hai mắt, mừng như điên, dại ra không ngớt.
- Người này quả nhiên sinh ra từ mười ba quốc liên minh, nhưng mà vì sao hắn lại xuất hiện ở đây vào lúc này.
Giữa bầu trời, thân thể hai Vũ Đế Nguyên Lão run rẩy, nội tâm điên cuồng hò hét, vẻ mặt sợ hãi ngơ ngác.
Bọn họ rõ ràng đã chiếm được tình báo trọng yếu, không ngờ thời khắc sống còn, Diệp Huyền dĩ nhiên trở về.
- Vô Lượng Sơn, cũng thật là điếc không sợ súng a!
Sắc mặt Diệp Huyền cực kỳ lạnh lẽo, quay đầu nhìn thiên không.
Mấy tên trưởng lão Vô Lượng Sơn kia, bao quát hai tên Vũ Đế Nguyên Lão, toàn thân run rẩy, ngay cả lời cũng không dám nói.
- Trốn!
Sau một khắc, khí thế trong cơ thể hai người điên cuồng bạo phát, vèo một cái, liều mạng chạy trốn.
Thân hình của Diệp Huyền cùng Dao Nguyệt Vũ Đế, vẫn như cũ không nhúc nhíc chút nào, chỉ có khóe miệng U Minh Vũ Đế đột nhiên nhếch lên một tia châm biếm, quay về một tên Vũ Đế Nguyên Lão trong đó vỗ xuống.
Ầm ầm!
Giữa bầu trời, một bàn tay đen kịt hiện lên, bàn tay kia có tới trăm dặm, che kín bầu trời, thả ra uy thế vô tận, lập tức che đậy Vũ Đế Nguyên Lão kia ở trong đó.
Vũ Đế Nguyên Lão kia mặt lộ vẻ sợ hãi, ngay cả kêu thảm thiết cũng không kịp phát sinh, liền bị đập thành sương máu, tiêu tan trong không trung.
Tiếp theo U Minh Vũ Đế lại một chỉ điểm ra.
Xèo!
Một đạo hắc mang vẩn đục trực tiếp nổ ra.
Tốc độ của nó, cũng không phải rất nhanh, nhưng phảng phất như có thể qua lại hư không, trong nháy mắt liền đuổi theo Vũ Đế Nguyên Lão đang chạy trốn kia.
Dưới uy thế Vũ Đế tam trọng khủng bố, Vũ Đế Nguyên Lão kia sợ hãi phát hiện, mình căn bản không nhúc nhích được, chỉ có thể trơ mắt nhìn vệt đen này, trong nháy mắt oanh lên thân thể.
Oanh ầm!
Dưới tiếng nổ đùng đoàng, Vũ Đế Nguyên Lão kia sợ hãi há mồm, nhưng ngay cả nửa câu cũng nói không được, liền bị chấn thành hư vô.
Một luồng sóng trùng kích vô hình bao phủ ra, tiếp theo lại tràn ngập qua đám Vũ Hoàng trưởng lão của Vô Lượng Sơn, đám Vũ Hoàng trưởng lão càng không hề có năng lực chống cự, trực tiếp bị lôi kéo nát tan, cái gì cũng không dư thừa.
Hô!
Gợn sóng vô hình tản mát, rất nhanh liền khôi phục yên tĩnh.
Toàn bộ quá trình nói dài lâu, kì thực chỉ ở trong chớp mắt, Vô Lượng Sơn hai đại Vũ Đế Nguyên Lão, mấy đại Vũ Hoàng trưởng lão, tất cả đều hóa thành tro tàn, biến mất không còn tăm tích.
- Rầm!
Thời khắc này, đám người Diệp Triển Vân, không khỏi dồn dập nuốt ngụm nước bọt, ngơ ngác nhìn U Minh Vũ Đế ở giữa bầu trời, từng cái từng cái chấn động đến mức thân thể run rẩy, hầu như không thể tin được con mắt của mình.
Mấy tên cường giả Vũ Hoàng kia đáng sợ, bọn họ là quá rõ ràng, lúc trước ngắn ngủi giao thủ để bọn họ biết, cho dù bọn họ tập hợp toàn bộ lực lượng, cũng chưa chắc sẽ là đối thủ của một người trong đó.
Nhưng mà ở trên tay cường giả thần bí kia, những người này dĩ nhiên một chiêu bị giết, chuyện này...
Hơn nữa đám người Diệp Triển Vân rất rõ ràng, đáng sợ nhất, còn không phải mấy cường giả Vũ Hoàng kia, mà là hai lão giả trước sau đứng ngạo nghễ phía chân trời.
Từ đối phương trò chuyện, đám người Diệp Triển Vân đủ để suy đoán ra, hai người kia vô cùng có khả năng là Cửu Thiên Vũ Đế.
Nhưng hiện tại, bao quát hai người kia ở bên trong, đều không phải đối thủ của cường giả khôi ngô này.
U Minh Vũ Đế mạnh mẽ, đã hoàn toàn vượt qua đám người Diệp Triển Vân lý giải.
- Huyền nhi, vị cường giả này là... Còn không mau mời người ta xuống cảm tạ.
Sau khi khiếp sợ, Diệp Triển Vân vội vàng mở miệng nói.
Hắn cho rằng U Minh Vũ Đế là một vị tiền bối cao nhân Diệp Huyền mang đến, nhân vật như vậy, hắn tự nhiên không thể thất lễ.
Một bên, đám người Triệu Kính, Diệp Phách Thiên, cũng ý nghĩ giống nhau, từng cái từng cái thấp thỏm bất an.
Xèo!
Nhưng vào lúc này.
- Chủ nhân, mấy giun dế của Vô Lượng Sơn đã bị quét dọn.
U Minh Vũ Đế quỳ một chân trên đất, nhìn Diệp Huyền cung kính nói.
- Chủ... Chủ nhân...
Tình cảnh này, để vô số cường giả của Lưu Vân quốc khiếp sợ không thôi, cằm sắp rơi trên mặt đất.
Thực lực của cường giả này, mọi người vừa nãy xem rõ ràng, kia tuyệt đối là tồn tại nghịch thiên nhất đại lục, phất tay, ngay cả cường giả Vũ Đế cũng vẫn lạc, đây là tu vi bực nào?
Nhưng giờ khắc này, cường giả hàng đầu như vậy, lại quỳ gối ở trước mắt Diệp Huyền, gọi hắn chủ nhân!
- Chuyện này...
Tất cả mọi người đầu óc phát mộng, thật giống như tư duy cũng chuyển động không được.
- Phụ thân, gia gia, ta tới giới thiệu cho các ngươi, vị này chính là Doanh Thai Nguyệt, là thê tử của ta!
Diệp Huyền thật giống như không hù chết người không bỏ qua, tiếp theo dẫn Dao Nguyệt Vũ Đế tới trước mặt đám người Diệp Triển Vân, giới thiệu nói.
- Thê... Thê tử!
Bọn người Diệp Triển Vân há hốc mồm, tuy nhìn thấy Diệp Huyền vẫn nắm tay Dao Nguyệt Vũ Đế, trong lòng bọn họ đã có suy đoán, nhưng thời điểm chân chính giới thiệu, mọi người vẫn trợn mắt ngoác mồm.
Nữ tử như tiên nữ kia, lại là thê tử của Huyền nhi? Huyền nhi rời đi chưa tới mười năm, đã có thê tử?
- Tiểu nữ Doanh Thai, bái kiến bá phụ, gia gia!
Sắc mặt Dao Nguyệt Vũ Đế ửng đỏ, nhưng hào phóng đoan trang đi tới trước mặt hai vị trưởng bối, cung kính hành lễ.
- Khặc khặc, đừng khách khí, đừng khách khí.
Diệp Triển Vân cùng Diệp Phách Thiên liền xua tay nói, tay ở trên người đào loạn, cũng không biết nên cho cái lễ ra mắt gì mới tốt.
Thực sự là Dao Nguyệt Vũ Đế quá mức kinh diễm, dung mạo vốn là tuyệt mỹ, không giống người thường, hơn nữa tu vi của nàng cao tuyệt, loại khí chất cưỡi gió bay đi, vượt lên Cửu Thiên kia, càng làm cho đám người Diệp Triển Vân mất đi đúng mực.