Huyền Thiên Tôn Đế
Chương 1644
Trong Lăng Quang Thành, võ giả còn lại cũng đều há to mồm.
Tuy bọn họ không hiểu Vũ Đế nhất trọng cùng Vũ Đế nhị trọng chênh lệch đến tột cùng lớn bao nhiêu, nhưng vừa nãy Tả Đồng Vũ Đế dễ dàng chà đạp Lăng Diệt Tông tam đại Vũ Đế, bọn hắn đều xem rõ rõ ràng ràng.
Nhưng dù một người hung hăng đáng sợ như thế, ở ngăn ngắn chốc lát, liền trực tiếp vẫn lạc ở nơi này, tương phản mãnh liệt như thế, khiến cho bọn họ trong khoảng thời gian ngắn đều chưa hoàn hồn lại.
Còn những dân chúng ở dưới đáy, nhìn khe nứt dài mấy ngàn trượng ở ngoài Lăng Quang Thành, cùng với tường thành triệt để hóa thành tro tàn kia, chỉ cảm thấy ngày hôm nay tình cảnh này, bọn họ cả đời đều không thể quên.
- Vèo!
Trên đường chân trời, Diệp Huyền trầm tư chốc lát, sau đó trực tiếp lướt về phía phương hướng Cuồng Ngục Vũ Đế cùng cường giả bí ẩn kia biến mất.
- Hiện tại Cuồng Ngục Vũ Đế còn chưa trở lại, nói rõ hai người bọn họ chiến đấu còn không kết thúc, ta đi xem một chút.
Nói thật, Diệp Huyền đối với thân phận của lão giả mang mặc nạ thần bí kia cũng hết sức tò mò, người này trước khi đi sử dụng tới quang hồng màu vàng, cùng với trong hư không mơ hồ truyền đến tiếng thú hống, cũng làm cho Diệp Huyền nghĩ đến một khả năng, muốn đi xác minh.
Sau khi đột phá Cửu Thiên Vũ Đế, Diệp Huyền đối với Cuồng Ngục Vũ Đế cũng không có sợ hãi như vậy, hắn có đầy đủ tự tin, coi như mình không phải đối thủ của Cuồng Ngục Vũ Đế, cũng đủ để bảo mệnh.
Lúc này.
Một chỗ chiến trường khác.
Lão giả mang mặc nạ cả người kim quang lóng lánh, cùng Cuồng Ngục Vũ Đế ác chiến hồi lâu, bất phân cao thấp.
- Đáng ghét a, Hạ Vũ Tôn này ở năm đó không phải bị thương nặng sao? Mấy chục năm qua, dĩ nhiên lại khôi phục?
Cuồng Ngục Vũ Đế cùng Hạ Vũ Tôn chiến đấu lâu như vậy, thấy chậm chạp không bắt được đối phương, trong lòng cũng có chút lo lắng.
Mà vừa nãy Tả Đồng Vũ Đế phát tin tức cho hắn, càng làm hắn phiền lòng.
- Trước Huyền Diệp kia còn không đột phá, Tả Đồng suýt chút nữa để tiểu tử kia chạy trốn, bây giờ tiểu tử kia đột phá, vô cùng có khả năng chạy ra Tả Đồng truy sát, mà nếu như ta không thể bắt Hạ Vũ Tôn, vậy chẳng phải là gà bay trứng vỡ, trúc lam múc nước công dã tràng?
Hiện tại Cuồng Ngục Vũ Đế cũng rất bất đắc dĩ, nếu để cho Huyền Diệp cùng Hạ Vũ Tôn đều đào tẩu, như vậy lần này hắn khổ cực truy sát chẳng khác nào triệt để thất bại, hắn một Vũ Đế tam trọng ra tay, lại một người cũng không bắt được, một khi truyền quay lại tông môn, còn mặt mũi nào thấy sơn chủ?
Lúc này trong lòng Cuồng Ngục Vũ Đế lo lắng, vẫn là mình không cách nào bắt Diệp Huyền, bởi vậy căn bản không cân nhắc đến Tả Đồng Vũ Đế sẽ không địch lại Diệp Huyền sau khi đột phá.
Cho nên khi Tả Đồng Vũ Đế vẫn lạc, khí tức hoàn toàn biến mất, thẻ ngọc truyền tin trong không gian giới chỉ của hắn tối sầm lại, Cuồng Ngục Vũ Đế kinh ngạc đến ngây người.
- Cái gì? Tại sao khí tức của Tả Đồng Vũ Đế lại đột nhiên biến mất, không có chút tồn tại nào? Lẽ nào hắn vẫn lạc? Sao có thể có chuyện đó!
Vì tăng cường khoảng cách thẻ ngọc truyền tin, Vũ Đế hàng đầu như Tả Đồng Vũ Đế cùng Cuồng Ngục Vũ Đế, ở trong ngọc giản đối phương đều sẽ lưu lại một đạo khí tức, mục đích chính là vì để lẫn nhau cách xa, hoặc bị cấm thuật gì phong ấn cũng có thể liên lạc với đối phương.
Bây giờ Tả Đồng Vũ Đế vẫn lạc, khí tức của Tả Đồng Vũ Đế ở trong thẻ ngọc truyền tin của Cuồng Ngục Vũ Đế liền hoàn toàn biến mất, hắn ngay lập tức biết, Tả Đồng Vũ Đế rất có thể đã vẫn lạc, trong lòng sợ hãi không ngớt.
Đến lúc này, hắn cũng không kịp nhớ bắt Hạ Vũ Tôn, thân thể đột nhiên chấn động, ầm ầm một hồi, sử dụng tới Ngũ Ngục pháp vương thuật, nhất thời một hư ảnh bá đạo từ trong thân thể hắn đi ra, hai tay thẳng thắn thoải mái, đánh văng thân thể của Hạ Vũ Tôn, mà chính hắn thì lại vội vàng lướt về phía Lăng Quang Thành.
- Cuồng Ngục Vũ Đế, vội vã đi như thế làm gì, ngươi và ta trong lúc đó còn không phân ra thắng bại a?
Hạ Vũ Tôn qua nhiều năm như vậy ẩn giấu ở Mộng Cảnh Bình Nguyên, vẫn kinh hồn bạt vía, không dám bại lộ mình, trong lòng đối với Vô Lượng Sơn cùng Thánh Thành Chấp Pháp điện là hận thấu xương, bây giờ hiếm thấy gặp phải cường giả như Cuồng Ngục Vũ Đế độc thân đi ra, làm sao cam lòng để đối phương dễ dàng rời đi.
Trên thân thể hắn ánh vàng rừng rực, một Cự Long màu vàng ở sau lưng của hắn hiện lên, ngửa mặt lên trời gào thét, bùng nổ ra Long uy vô tận, hai tay hóa thành lợi trảo màu vàng điên cuồng xé một cái, phút chốc xé rách hư ảnh của Cuồng Ngục Vũ Đế, đuổi theo Cuồng Ngục Vũ Đế.
Trong hư không.
Một bóng người màu đen, một bóng người vàng óng, một trước một sau hăng hái bay lượn, ẩn thân ở trên hư không loạn lưu, tốc độ nhanh chóng, không thể tưởng tượng nổi, trong chớp mắt liền bay ra ngoài mấy ngàn dặm.
Đúng lúc này, Cuồng Ngục Vũ Đế vừa vặn phát hiện Diệp Huyền đang hăng hái lướt tới.
- Là Huyền Diệp kia, chẳng lẽ Tả Đồng thật sự vẫn lạc?
Trong lòng Cuồng Ngục Vũ Đế nhất thời kinh hãi, tuy hắn chưa từng thấy Diệp Huyền, nhưng từ trên hình ảnh tông môn gặp qua hình vẽ của Diệp Huyền, lập tức liền nhận ra được.
Dựa theo đạo lý, hiện tại Tả Đồng Vũ Đế nên ở Lăng Quang Thành bảo vệ Diệp Huyền, bây giờ khí tức của Tả Đồng Vũ Đế biến mất, Diệp Huyền thì xuất hiện ở nơi này, nếu như Cuồng Ngục Vũ Đế còn không rõ Tả Đồng Vũ Đế đã xảy ra vấn đề, vậy hắn cũng quá ngu ngốc.
- Tiểu tử thúi, chết!
Cuồng Ngục Vũ Đế một chưởng từ trong hư không dò ra, một tiếng vang ầm ầm, phảng phất như Ma thần duỗi tay, một chưởng ấn đen kịt như mực từ giữa bầu trời xuất hiện, chưởng ấn này dài hơn một nghìn trượng, nguy nga rộng rãi, nghiền ép về phía Diệp Huyền.
Sau khi Cuồng Ngục Vũ Đế nhìn thấy Hạ Vũ Tôn, đã rõ ràng hung thủ chân chính sau lưng đối phó Vô Lượng Sơn hắn là ai, vì lẽ đó hắn chẳng muốn lại bắt Diệp Huyền tiến hành tra hỏi.
Hơn nữa hắn biết, Hạ Vũ Tôn ở phía sau theo sát hắn, hắn một chưởng vỗ chết Diệp Huyền rất dễ dàng, nhưng muốn bắt sống Diệp Huyền, lại không hẳn có thể thành công.
Quả nhiên, hắn vừa đánh ra một chưởng, Hạ Vũ Tôn ở phía sau đã đi tới bên người, lợi trảo màu vàng xuyên qua hư không, vồ bắt mà tới.
- Ha ha ha, Hạ Vũ Tôn, bản tọa không giết được ngươi, trước hết gi ết chết Huyền Diệp này, bản tọa muốn cho ngươi tận mắt nhìn thấy hắn chết.
Tuy bọn họ không hiểu Vũ Đế nhất trọng cùng Vũ Đế nhị trọng chênh lệch đến tột cùng lớn bao nhiêu, nhưng vừa nãy Tả Đồng Vũ Đế dễ dàng chà đạp Lăng Diệt Tông tam đại Vũ Đế, bọn hắn đều xem rõ rõ ràng ràng.
Nhưng dù một người hung hăng đáng sợ như thế, ở ngăn ngắn chốc lát, liền trực tiếp vẫn lạc ở nơi này, tương phản mãnh liệt như thế, khiến cho bọn họ trong khoảng thời gian ngắn đều chưa hoàn hồn lại.
Còn những dân chúng ở dưới đáy, nhìn khe nứt dài mấy ngàn trượng ở ngoài Lăng Quang Thành, cùng với tường thành triệt để hóa thành tro tàn kia, chỉ cảm thấy ngày hôm nay tình cảnh này, bọn họ cả đời đều không thể quên.
- Vèo!
Trên đường chân trời, Diệp Huyền trầm tư chốc lát, sau đó trực tiếp lướt về phía phương hướng Cuồng Ngục Vũ Đế cùng cường giả bí ẩn kia biến mất.
- Hiện tại Cuồng Ngục Vũ Đế còn chưa trở lại, nói rõ hai người bọn họ chiến đấu còn không kết thúc, ta đi xem một chút.
Nói thật, Diệp Huyền đối với thân phận của lão giả mang mặc nạ thần bí kia cũng hết sức tò mò, người này trước khi đi sử dụng tới quang hồng màu vàng, cùng với trong hư không mơ hồ truyền đến tiếng thú hống, cũng làm cho Diệp Huyền nghĩ đến một khả năng, muốn đi xác minh.
Sau khi đột phá Cửu Thiên Vũ Đế, Diệp Huyền đối với Cuồng Ngục Vũ Đế cũng không có sợ hãi như vậy, hắn có đầy đủ tự tin, coi như mình không phải đối thủ của Cuồng Ngục Vũ Đế, cũng đủ để bảo mệnh.
Lúc này.
Một chỗ chiến trường khác.
Lão giả mang mặc nạ cả người kim quang lóng lánh, cùng Cuồng Ngục Vũ Đế ác chiến hồi lâu, bất phân cao thấp.
- Đáng ghét a, Hạ Vũ Tôn này ở năm đó không phải bị thương nặng sao? Mấy chục năm qua, dĩ nhiên lại khôi phục?
Cuồng Ngục Vũ Đế cùng Hạ Vũ Tôn chiến đấu lâu như vậy, thấy chậm chạp không bắt được đối phương, trong lòng cũng có chút lo lắng.
Mà vừa nãy Tả Đồng Vũ Đế phát tin tức cho hắn, càng làm hắn phiền lòng.
- Trước Huyền Diệp kia còn không đột phá, Tả Đồng suýt chút nữa để tiểu tử kia chạy trốn, bây giờ tiểu tử kia đột phá, vô cùng có khả năng chạy ra Tả Đồng truy sát, mà nếu như ta không thể bắt Hạ Vũ Tôn, vậy chẳng phải là gà bay trứng vỡ, trúc lam múc nước công dã tràng?
Hiện tại Cuồng Ngục Vũ Đế cũng rất bất đắc dĩ, nếu để cho Huyền Diệp cùng Hạ Vũ Tôn đều đào tẩu, như vậy lần này hắn khổ cực truy sát chẳng khác nào triệt để thất bại, hắn một Vũ Đế tam trọng ra tay, lại một người cũng không bắt được, một khi truyền quay lại tông môn, còn mặt mũi nào thấy sơn chủ?
Lúc này trong lòng Cuồng Ngục Vũ Đế lo lắng, vẫn là mình không cách nào bắt Diệp Huyền, bởi vậy căn bản không cân nhắc đến Tả Đồng Vũ Đế sẽ không địch lại Diệp Huyền sau khi đột phá.
Cho nên khi Tả Đồng Vũ Đế vẫn lạc, khí tức hoàn toàn biến mất, thẻ ngọc truyền tin trong không gian giới chỉ của hắn tối sầm lại, Cuồng Ngục Vũ Đế kinh ngạc đến ngây người.
- Cái gì? Tại sao khí tức của Tả Đồng Vũ Đế lại đột nhiên biến mất, không có chút tồn tại nào? Lẽ nào hắn vẫn lạc? Sao có thể có chuyện đó!
Vì tăng cường khoảng cách thẻ ngọc truyền tin, Vũ Đế hàng đầu như Tả Đồng Vũ Đế cùng Cuồng Ngục Vũ Đế, ở trong ngọc giản đối phương đều sẽ lưu lại một đạo khí tức, mục đích chính là vì để lẫn nhau cách xa, hoặc bị cấm thuật gì phong ấn cũng có thể liên lạc với đối phương.
Bây giờ Tả Đồng Vũ Đế vẫn lạc, khí tức của Tả Đồng Vũ Đế ở trong thẻ ngọc truyền tin của Cuồng Ngục Vũ Đế liền hoàn toàn biến mất, hắn ngay lập tức biết, Tả Đồng Vũ Đế rất có thể đã vẫn lạc, trong lòng sợ hãi không ngớt.
Đến lúc này, hắn cũng không kịp nhớ bắt Hạ Vũ Tôn, thân thể đột nhiên chấn động, ầm ầm một hồi, sử dụng tới Ngũ Ngục pháp vương thuật, nhất thời một hư ảnh bá đạo từ trong thân thể hắn đi ra, hai tay thẳng thắn thoải mái, đánh văng thân thể của Hạ Vũ Tôn, mà chính hắn thì lại vội vàng lướt về phía Lăng Quang Thành.
- Cuồng Ngục Vũ Đế, vội vã đi như thế làm gì, ngươi và ta trong lúc đó còn không phân ra thắng bại a?
Hạ Vũ Tôn qua nhiều năm như vậy ẩn giấu ở Mộng Cảnh Bình Nguyên, vẫn kinh hồn bạt vía, không dám bại lộ mình, trong lòng đối với Vô Lượng Sơn cùng Thánh Thành Chấp Pháp điện là hận thấu xương, bây giờ hiếm thấy gặp phải cường giả như Cuồng Ngục Vũ Đế độc thân đi ra, làm sao cam lòng để đối phương dễ dàng rời đi.
Trên thân thể hắn ánh vàng rừng rực, một Cự Long màu vàng ở sau lưng của hắn hiện lên, ngửa mặt lên trời gào thét, bùng nổ ra Long uy vô tận, hai tay hóa thành lợi trảo màu vàng điên cuồng xé một cái, phút chốc xé rách hư ảnh của Cuồng Ngục Vũ Đế, đuổi theo Cuồng Ngục Vũ Đế.
Trong hư không.
Một bóng người màu đen, một bóng người vàng óng, một trước một sau hăng hái bay lượn, ẩn thân ở trên hư không loạn lưu, tốc độ nhanh chóng, không thể tưởng tượng nổi, trong chớp mắt liền bay ra ngoài mấy ngàn dặm.
Đúng lúc này, Cuồng Ngục Vũ Đế vừa vặn phát hiện Diệp Huyền đang hăng hái lướt tới.
- Là Huyền Diệp kia, chẳng lẽ Tả Đồng thật sự vẫn lạc?
Trong lòng Cuồng Ngục Vũ Đế nhất thời kinh hãi, tuy hắn chưa từng thấy Diệp Huyền, nhưng từ trên hình ảnh tông môn gặp qua hình vẽ của Diệp Huyền, lập tức liền nhận ra được.
Dựa theo đạo lý, hiện tại Tả Đồng Vũ Đế nên ở Lăng Quang Thành bảo vệ Diệp Huyền, bây giờ khí tức của Tả Đồng Vũ Đế biến mất, Diệp Huyền thì xuất hiện ở nơi này, nếu như Cuồng Ngục Vũ Đế còn không rõ Tả Đồng Vũ Đế đã xảy ra vấn đề, vậy hắn cũng quá ngu ngốc.
- Tiểu tử thúi, chết!
Cuồng Ngục Vũ Đế một chưởng từ trong hư không dò ra, một tiếng vang ầm ầm, phảng phất như Ma thần duỗi tay, một chưởng ấn đen kịt như mực từ giữa bầu trời xuất hiện, chưởng ấn này dài hơn một nghìn trượng, nguy nga rộng rãi, nghiền ép về phía Diệp Huyền.
Sau khi Cuồng Ngục Vũ Đế nhìn thấy Hạ Vũ Tôn, đã rõ ràng hung thủ chân chính sau lưng đối phó Vô Lượng Sơn hắn là ai, vì lẽ đó hắn chẳng muốn lại bắt Diệp Huyền tiến hành tra hỏi.
Hơn nữa hắn biết, Hạ Vũ Tôn ở phía sau theo sát hắn, hắn một chưởng vỗ chết Diệp Huyền rất dễ dàng, nhưng muốn bắt sống Diệp Huyền, lại không hẳn có thể thành công.
Quả nhiên, hắn vừa đánh ra một chưởng, Hạ Vũ Tôn ở phía sau đã đi tới bên người, lợi trảo màu vàng xuyên qua hư không, vồ bắt mà tới.
- Ha ha ha, Hạ Vũ Tôn, bản tọa không giết được ngươi, trước hết gi ết chết Huyền Diệp này, bản tọa muốn cho ngươi tận mắt nhìn thấy hắn chết.