Huyền Thiên Tôn Đế
Chương 1598
- Ta...
Tảng lớn nội tạng phun ra, Phách Thương Vũ Đế trừng lớn hai mắt, hắn không nghĩ tới mình ở trước mặt Diệp Huyền ngay cả mấy chiêu cũng qua không được, ngay cả trận pháp cũng không kịp thôi thúc, đã bị đánh giết trong chớp mắt.
Nếu như lại cho hắn một cơ hội, hắn xin thề mình chắc chắn sẽ không tuyển chọn đắc tội Diệp Huyền.
Con ngươi cấp tốc mở rộng, bóng tối vô tận trong nháy mắt triệt để bao phủ Phách Thương Vũ Đế, thi thể mất đi khí tức vô lực rơi xuống.
Vèo vèo!
Thu hồi trường thương cùng không gian giới chỉ của Phách Thương Vũ Đế, Diệp Huyền đã mơ hồ nghe được tiếng la lên ở xung quanh cấp tốc lướt tới, hắn cười lạnh, cả người bị Long Ma Khải Giáp bao trùm, hóa thành một đạo lưu quang màu đen trong nháy mắt biến mất ở phía chân trời.
Mấy hô hấp sau, bóng người lít nha lít nhít đi tới vị trí của Phách Thương Vũ Đế, nhìn tình cảnh hỗn loạn, cùng Phách Thương Vũ Đế trừng lớn hai mắt không hề khí tức, từng cái từng cái ngây người như phỗng.
Đấu Vũ Hội bọn họ còn sót lại một Cửu Thiên Vũ Đế, vừa rồi còn tiêu diệt Mục gia Tử Quang Vũ Đế, dĩ nhiên chết rồi!
Tuyệt vọng, tràn ngập ở trong lòng của mỗi người.
Vèo! Vèo! Vèo!
Cùng lúc đó các cường giả lúc trước vừa mới rời đi kia cũng bị Phách Thương Vũ Đế gào thét hấp dẫn tới, từng cái từng cái dồn dập bay tới trên không.
Các cường giả Vũ Đế nhãn lực cỡ nào, coi như các trưởng lão hạch tâm trong Đấu Vũ Hội hữu tâm ẩn giấu, cũng không gạt được cảm nhận của bọn họ, nhìn thấy thi thể của Phách Thương Vũ Đế, nội tâm bọn họ đều chấn động, Phách Thương Vũ Đế dĩ nhiên chết rồi.
- Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
- Phách Thương Vũ Đế dĩ nhiên vẫn lạc?
- Là ai giết hắn?
Vô số Huyền Thức mạnh mẽ quét ngang tổng bộ của Đấu Vũ Hội, nhưng mặc cho bọn họ tra như thế nào, cũng trước sau không thu hoạch được gì.
Giữa bầu trời những Vũ Đế đúng lúc chạy tới kia, trái tim tất cả đều đột nhiên nhảy một cái, đây chính là Phách Thương Vũ Đế a, vừa nãy trong nháy mắt tiêu diệt Tử Quang Vũ Đế, lúc bọn họ nghe được Phách Thương Vũ Đế gào thét, đến chạy tới tổng bộ của Đấu Vũ Hội, nhiều nhất không vượt qua mười cái hô hấp, nhưng dù ở trong thời gian ngắn như vậy, đối phương không chỉ đánh giết Phách Thương Vũ Đế, càng chạy trốn ra phạm vi cảm nhận của bọn họ.
Này rốt cuộc là ai làm? Hay là một đám người làm? Sợ là hai thế lực lớn Hắc Diệu Vũ Đế cùng Thiên Luân Vũ Đế liên thủ, ở dưới đại trận của Đấu Vũ Hội sợ rằng cũng không thể nhanh như vậy liền đánh giết Phách Thương Vũ Đế a?
Đúng rồi, lần này đại trận của Đấu Vũ Hội tại sao không có khởi động?
Đột nhiên mọi người như cảm ứng được cái gì, từng cái từng cái sử dụng tới Huyền Thức, phát hiện trận pháp của Đấu Vũ Hội dĩ nhiên biến mất không còn tăm hơi.
Ngay thời điểm cường giả của các thế lực lớn nghi ngờ không thôi, một bóng người màu đen lặng yên xuất hiện ở trước mặt bảo khố của tổng bộ Đấu Vũ Hội.
- Ầm!
Hắn đánh ra một chưởng, oanh nát cửa lớn, thân hình lập tức tiến vào trong bảo khố cung điện.
- Hả? Nơi này tựa hồ không người đến qua.
Trên mặt người này lộ ra vẻ vui mừng, chính là Sinh Tử Điện Hắc Diệu Vũ Đế, thừa dịp lực chú ý của chúng nhân đều bị Phách Thương Vũ Đế chết hấp dẫn, hắn ngay lập tức đi tới bảo khố của Đấu Vũ Hội cướp đoạt bảo vật.
Bạch!
Tay phải xuất hiện một thanh chủy thủ màu đen, Hắc Diệu Vũ Đế đột nhiên cắt chém cửa đá, ầm một tiếng, cửa đá nứt ra một cái khe, lộ ra thạch thất trống rỗng sau lưng.
Hắc Diệu Vũ Đế sững sờ, thạch thất trước mặt hắn trống rỗng, căn bản không có thứ gì.
Ầm! Ầm! Ầm!...
Trong lòng hắn cảm thấy một tia không ổn, liền nhanh chóng bổ ra vài cửa đá còn lại, tám cửa đá bị nổ ra, nhưng tất cả đều rỗng tuếch, ngay cả cọng lông cũng không có.
Hắn phẫn nộ gào thét một tiếng, lại một đao bổ vào cửa đá thứ chín.
Ầm!
Từ trong cửa đá kia đột nhiên bắn ra một áp lực đáng sợ, Hắc Diệu Vũ Đế dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng bị đánh trúng ngực, phun ra một ngụm máu tươi, mà cửa đá kia cũng tùy theo bị hắn nổ ra, vẫn rỗng tuếch.
Trong lòng hắn vừa kinh vừa sợ, đến tột cùng là ai, sớm chuyển bảo khố của Đấu Vũ Hội đến không còn một mống, làm hại hắn tay không mà về.
Hắn vừa mới chuẩn bị xoay người rời đi, đột nhiên lại một bóng người hạ xuống ở trước bảo khố của Đấu Vũ Hội.
- Hắc Diệu Vũ Đế, tốc độ của ngươi thật nhanh, nhanh như vậy liền chuyển bảo khố của Đấu Vũ Hội không còn một mống, chẳng lẽ Phách Thương Vũ Đế kia là ngươi giết?
Người đến nhìn cửa đá trong cung điện mở ra, thạch thất rỗng tuếch, trong con ngươi đột nhiên bắn ra một đạo ánh sáng ác liệt, chính là Vũ Tu Thánh Địa Thiên Luân Vũ Đế.
- Thiên Luân Vũ Đế, lời của ngươi nói ta nghe không hiểu.
Hắc Diệu Vũ Đế hừ lạnh một tiếng, bị người lừa làm tâm tình của hắn rất khó chịu.
Không đúng, Hắc Diệu Vũ Đế đột nhiên kích linh, nếu bàn về trong Hỗn Loạn Chi Thành có năng lực đánh giết Phách Thương Vũ Đế, ngoại trừ hắn cũng chính là Thiên Luân Vũ Đế, nếu như vậy, bảo vật trong bảo khố này chẳng lẽ là bị Thiên Luân Vũ Đế cướp đi rồi?
Chỉ là nếu như vậy, hiện tại hắn trở về là có ý gì? Lẽ nào là sợ mình hoài nghi hắn, cố ý tới đây nghe nhìn lẫn lộn?
Hắc Diệu Vũ Đế nhìn chòng chọc Thiên Luân Vũ Đế, muốn từ trên mặt hắn nhìn ra một chút kẽ hở.
- Nghe không hiểu?
Ánh mắt của Thiên Luân Vũ Đế nheo lại, cười lạnh nói:
- Hắc Diệu Vũ Đế, số lượng bảo vật trong bảo khố của Đấu Vũ Hội, ngươi và ta đều nên nắm chắc, cái gọi là người thấy có phân, ngươi không phải muốn độc chiếm chứ?
Hắn tận mắt thấy Hắc Diệu Vũ Đế từ trong bảo khố của Đấu Vũ Hội đi ra, mà trong bảo khố lại rỗng tuếch, bảo vật tất nhiên là ở trên người Hắc Diệu Vũ Đế rồi.
Hắc Diệu Vũ Đế hừ lạnh một tiếng nói:
- Khi ta tới bảo khố này cái gì cũng đã không có.
- Ngươi cho rằng ta sẽ tin ngươi?
- Có tin hay không tùy ngươi.
Tâm tình của Hắc Diệu Vũ Đế cực kỳ khó chịu:
- Tránh ra cho ta!
Bạch!
Thân hình hắn lóe lên, muốn xông ra Thiên Luân Vũ Đế vây quanh.
Thiên Luân Vũ Đế hừ lạnh một tiếng, một chưởng đột nhiên đánh ra, chưởng ấn bốc lên, mang theo lực lượng không gian mông lung, phong tỏa con đường rời đi của Hắc Diệu Vũ Đế, khí tức cuồn cuộn che kín bầu trời, rung động chín tầng trời.
- Thiên Luân Vũ Đế, Vũ Tu Thánh Địa ngươi là muốn cùng Sinh Tử Điện ta khai chiến sao?
Tảng lớn nội tạng phun ra, Phách Thương Vũ Đế trừng lớn hai mắt, hắn không nghĩ tới mình ở trước mặt Diệp Huyền ngay cả mấy chiêu cũng qua không được, ngay cả trận pháp cũng không kịp thôi thúc, đã bị đánh giết trong chớp mắt.
Nếu như lại cho hắn một cơ hội, hắn xin thề mình chắc chắn sẽ không tuyển chọn đắc tội Diệp Huyền.
Con ngươi cấp tốc mở rộng, bóng tối vô tận trong nháy mắt triệt để bao phủ Phách Thương Vũ Đế, thi thể mất đi khí tức vô lực rơi xuống.
Vèo vèo!
Thu hồi trường thương cùng không gian giới chỉ của Phách Thương Vũ Đế, Diệp Huyền đã mơ hồ nghe được tiếng la lên ở xung quanh cấp tốc lướt tới, hắn cười lạnh, cả người bị Long Ma Khải Giáp bao trùm, hóa thành một đạo lưu quang màu đen trong nháy mắt biến mất ở phía chân trời.
Mấy hô hấp sau, bóng người lít nha lít nhít đi tới vị trí của Phách Thương Vũ Đế, nhìn tình cảnh hỗn loạn, cùng Phách Thương Vũ Đế trừng lớn hai mắt không hề khí tức, từng cái từng cái ngây người như phỗng.
Đấu Vũ Hội bọn họ còn sót lại một Cửu Thiên Vũ Đế, vừa rồi còn tiêu diệt Mục gia Tử Quang Vũ Đế, dĩ nhiên chết rồi!
Tuyệt vọng, tràn ngập ở trong lòng của mỗi người.
Vèo! Vèo! Vèo!
Cùng lúc đó các cường giả lúc trước vừa mới rời đi kia cũng bị Phách Thương Vũ Đế gào thét hấp dẫn tới, từng cái từng cái dồn dập bay tới trên không.
Các cường giả Vũ Đế nhãn lực cỡ nào, coi như các trưởng lão hạch tâm trong Đấu Vũ Hội hữu tâm ẩn giấu, cũng không gạt được cảm nhận của bọn họ, nhìn thấy thi thể của Phách Thương Vũ Đế, nội tâm bọn họ đều chấn động, Phách Thương Vũ Đế dĩ nhiên chết rồi.
- Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
- Phách Thương Vũ Đế dĩ nhiên vẫn lạc?
- Là ai giết hắn?
Vô số Huyền Thức mạnh mẽ quét ngang tổng bộ của Đấu Vũ Hội, nhưng mặc cho bọn họ tra như thế nào, cũng trước sau không thu hoạch được gì.
Giữa bầu trời những Vũ Đế đúng lúc chạy tới kia, trái tim tất cả đều đột nhiên nhảy một cái, đây chính là Phách Thương Vũ Đế a, vừa nãy trong nháy mắt tiêu diệt Tử Quang Vũ Đế, lúc bọn họ nghe được Phách Thương Vũ Đế gào thét, đến chạy tới tổng bộ của Đấu Vũ Hội, nhiều nhất không vượt qua mười cái hô hấp, nhưng dù ở trong thời gian ngắn như vậy, đối phương không chỉ đánh giết Phách Thương Vũ Đế, càng chạy trốn ra phạm vi cảm nhận của bọn họ.
Này rốt cuộc là ai làm? Hay là một đám người làm? Sợ là hai thế lực lớn Hắc Diệu Vũ Đế cùng Thiên Luân Vũ Đế liên thủ, ở dưới đại trận của Đấu Vũ Hội sợ rằng cũng không thể nhanh như vậy liền đánh giết Phách Thương Vũ Đế a?
Đúng rồi, lần này đại trận của Đấu Vũ Hội tại sao không có khởi động?
Đột nhiên mọi người như cảm ứng được cái gì, từng cái từng cái sử dụng tới Huyền Thức, phát hiện trận pháp của Đấu Vũ Hội dĩ nhiên biến mất không còn tăm hơi.
Ngay thời điểm cường giả của các thế lực lớn nghi ngờ không thôi, một bóng người màu đen lặng yên xuất hiện ở trước mặt bảo khố của tổng bộ Đấu Vũ Hội.
- Ầm!
Hắn đánh ra một chưởng, oanh nát cửa lớn, thân hình lập tức tiến vào trong bảo khố cung điện.
- Hả? Nơi này tựa hồ không người đến qua.
Trên mặt người này lộ ra vẻ vui mừng, chính là Sinh Tử Điện Hắc Diệu Vũ Đế, thừa dịp lực chú ý của chúng nhân đều bị Phách Thương Vũ Đế chết hấp dẫn, hắn ngay lập tức đi tới bảo khố của Đấu Vũ Hội cướp đoạt bảo vật.
Bạch!
Tay phải xuất hiện một thanh chủy thủ màu đen, Hắc Diệu Vũ Đế đột nhiên cắt chém cửa đá, ầm một tiếng, cửa đá nứt ra một cái khe, lộ ra thạch thất trống rỗng sau lưng.
Hắc Diệu Vũ Đế sững sờ, thạch thất trước mặt hắn trống rỗng, căn bản không có thứ gì.
Ầm! Ầm! Ầm!...
Trong lòng hắn cảm thấy một tia không ổn, liền nhanh chóng bổ ra vài cửa đá còn lại, tám cửa đá bị nổ ra, nhưng tất cả đều rỗng tuếch, ngay cả cọng lông cũng không có.
Hắn phẫn nộ gào thét một tiếng, lại một đao bổ vào cửa đá thứ chín.
Ầm!
Từ trong cửa đá kia đột nhiên bắn ra một áp lực đáng sợ, Hắc Diệu Vũ Đế dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng bị đánh trúng ngực, phun ra một ngụm máu tươi, mà cửa đá kia cũng tùy theo bị hắn nổ ra, vẫn rỗng tuếch.
Trong lòng hắn vừa kinh vừa sợ, đến tột cùng là ai, sớm chuyển bảo khố của Đấu Vũ Hội đến không còn một mống, làm hại hắn tay không mà về.
Hắn vừa mới chuẩn bị xoay người rời đi, đột nhiên lại một bóng người hạ xuống ở trước bảo khố của Đấu Vũ Hội.
- Hắc Diệu Vũ Đế, tốc độ của ngươi thật nhanh, nhanh như vậy liền chuyển bảo khố của Đấu Vũ Hội không còn một mống, chẳng lẽ Phách Thương Vũ Đế kia là ngươi giết?
Người đến nhìn cửa đá trong cung điện mở ra, thạch thất rỗng tuếch, trong con ngươi đột nhiên bắn ra một đạo ánh sáng ác liệt, chính là Vũ Tu Thánh Địa Thiên Luân Vũ Đế.
- Thiên Luân Vũ Đế, lời của ngươi nói ta nghe không hiểu.
Hắc Diệu Vũ Đế hừ lạnh một tiếng, bị người lừa làm tâm tình của hắn rất khó chịu.
Không đúng, Hắc Diệu Vũ Đế đột nhiên kích linh, nếu bàn về trong Hỗn Loạn Chi Thành có năng lực đánh giết Phách Thương Vũ Đế, ngoại trừ hắn cũng chính là Thiên Luân Vũ Đế, nếu như vậy, bảo vật trong bảo khố này chẳng lẽ là bị Thiên Luân Vũ Đế cướp đi rồi?
Chỉ là nếu như vậy, hiện tại hắn trở về là có ý gì? Lẽ nào là sợ mình hoài nghi hắn, cố ý tới đây nghe nhìn lẫn lộn?
Hắc Diệu Vũ Đế nhìn chòng chọc Thiên Luân Vũ Đế, muốn từ trên mặt hắn nhìn ra một chút kẽ hở.
- Nghe không hiểu?
Ánh mắt của Thiên Luân Vũ Đế nheo lại, cười lạnh nói:
- Hắc Diệu Vũ Đế, số lượng bảo vật trong bảo khố của Đấu Vũ Hội, ngươi và ta đều nên nắm chắc, cái gọi là người thấy có phân, ngươi không phải muốn độc chiếm chứ?
Hắn tận mắt thấy Hắc Diệu Vũ Đế từ trong bảo khố của Đấu Vũ Hội đi ra, mà trong bảo khố lại rỗng tuếch, bảo vật tất nhiên là ở trên người Hắc Diệu Vũ Đế rồi.
Hắc Diệu Vũ Đế hừ lạnh một tiếng nói:
- Khi ta tới bảo khố này cái gì cũng đã không có.
- Ngươi cho rằng ta sẽ tin ngươi?
- Có tin hay không tùy ngươi.
Tâm tình của Hắc Diệu Vũ Đế cực kỳ khó chịu:
- Tránh ra cho ta!
Bạch!
Thân hình hắn lóe lên, muốn xông ra Thiên Luân Vũ Đế vây quanh.
Thiên Luân Vũ Đế hừ lạnh một tiếng, một chưởng đột nhiên đánh ra, chưởng ấn bốc lên, mang theo lực lượng không gian mông lung, phong tỏa con đường rời đi của Hắc Diệu Vũ Đế, khí tức cuồn cuộn che kín bầu trời, rung động chín tầng trời.
- Thiên Luân Vũ Đế, Vũ Tu Thánh Địa ngươi là muốn cùng Sinh Tử Điện ta khai chiến sao?