Huyền Thiên Tôn Đế
Chương 1494
- Trước đây không lâu việc xảy ra ở Tử Hoa Thành, bây giờ đã thành sỉ nhục của Vô Lượng Sơn ta, tông môn giận dữ, yêu cầu cần phải bắt hung thủ. Ta bị đày đi đến nơi hoang vu này, vốn tưởng rằng vô lực vươn mình, không nghĩ tới dĩ nhiên phát hiện hung thủ tông môn vẫn truy sát, chuyện này quả thật là trời cũng giúp ta.
Lúc này trong lòng Trường Phong Vũ Đế không khỏi kích động.
Mặc dù trụ sở ở Hỗn Loạn Chi Thành là một trụ sở khá quan trọng của Vô Lượng Sơn, mà hắn mang theo nhiệm vụ, cũng là một nhiệm vụ cực kỳ trọng yếu, nhưng Hỗn Loạn Chi Thành dù sao cũng cách Huyền Vực tông môn quá xa xôi.
Lấy thân phận Nguyên Lão của hắn bị quanh năm sắp xếp đóng quân ở đây, nói dễ nghe một chút, là ủy thác trọng trách, nói khó nghe, là bị đày đi biên cương.
Cao tầng chân chính của tông môn, đều là đóng quân ở trong tông môn, mỗi ngày chỉ cần cần tu khổ luyện, tông môn tự nhiên sẽ dành cho lượng lớn tài nguyên.
Bởi vậy những năm gần đây Trường Phong Vũ Đế đều nghĩ tất cả biện pháp, nỗ lực trở lại tông môn.
Chỉ là vẫn khổ nỗi không có cơ hội.
Bây giờ nhìn thấy Diệp Huyền cùng Huyết Kiếm Vũ Đế xuất hiện, trong lòng hắn làm sao có thể không kích động.
- Chỉ cần bắt giữ Huyền Diệp cùng Huyết Kiếm Vũ Đế, một khi tin tức truyền quay lại tông môn, địa vị của ta ở tông môn tất nhiên sẽ tăng mạnh, đến lúc đó muốn triệu hồi tổng bộ, vậy cũng là việc dễ như ăn cháo.
- Chỉ có điều có Huyết Kiếm Vũ Đế này ở đây, bằng vào một mình ta độ khó quá lớn.
Nghĩ tới đây, Trường Phong Vũ Đế liền lo lắng truyền âm cho Trác Nhất Phàm:
- Trác huynh, người này là trọng phạm Vô Lượng Sơn ta truy nã, kính xin Trác huynh giúp ta bắt đối phương, sau khi chuyện thành công, Vô Lượng Sơn ta tất có hậu báo.
Trác Nhất Phàm hơi nhướng mày, truyền âm nói:
- Nơi đây chính là Hỗn Loạn Chi Thành, mà Đấu Vũ Hội ta cũng là một trong ba thế lực lớn, tùy tiện ra tay, tựa hồ hơi không đúng lúc?
Trường Phong Vũ Đế liền nói:
- Trác huynh, ngươi có chỗ không biết, người này cùng Huyết Kiếm Vũ Đế trước ở Huyền Vực giết rất nhiều trưởng lão hạch tâm của Vô Lượng Sơn ta, hiện tại là mục tiêu Vô Lượng Sơn ta truy nã hàng đầu, chỉ cần Trác huynh đồng ý ra tay, Vô Lượng Sơn ta không những thâm tạ, sau đó sơn chủ của Vô Lượng Sơn chúng ta chứng kiến vị đại nhân kia, cũng tất nhiên sẽ vì Trác huynh ngươi nói tốt vài câu.
- Vị đại nhân kia.
Trác Nhất Phàm giật mình, nghĩ đến bối cảnh của Vô Lượng Sơn cùng với vị đại nhân kia quan hệ, trong lòng của Trác Nhất Phàm ngay lập tức hừng hực lên.
- Được!
Bí mật truyền âm, trong lòng của Trác Nhất Phàm dĩ nhiên làm ra quyết định.
Hai người trò chuyện nhìn như dài, kì thực vẻn vẹn là ở trong chớp mắt, Trác Nhất Phàm nguyên bản lui trở về thính phòng lúc này liền lần thứ hai bay lượn ra, trong nháy mắt đi tới trên võ đài.
Đồng thời hắn hét cao lên tiếng:
- Hết thảy đệ tử Đấu Vũ Hội nghe lệnh, phong tỏa khu võ đài của Đấu Vũ Hội, không thể để cho đám người Diệp Huyền thoát đi nơi đây.
- Vâng!
Theo mệnh lệnh của Trác Nhất Phàm ban xuống, từng cường giả của Đấu Vũ Hội dồn dập bay lượn lên, rất nhiều cường giả Vũ Hoàng đỉnh phong cấp tốc rơi vào các khu vực, một bộ nghiêm chỉnh chờ đợi.
- Vèo!
Đồng thời Hỏa Quyền Vũ Đế trước lui về chữa thương, cũng lần nữa xuất hiện ở bên người Trác Nhất Phàm, lạnh lùng nhìn đám người Diệp Huyền.
Ánh mắt của Diệp Huyền trầm xuống, lạnh lùng nói:
- Trác hội phó, ngươi làm cái gì vậy?
Vô số dân chúng cũng rối loạn lên, lúc trước Trác Nhất Phàm rõ ràng nói, đây là chuyện của Vô Lượng Sơn cùng Diệp Huyền, Đấu Vũ Hội hắn sẽ không nhúng tay, nhưng vừa mới qua một thời gian uống cạn chén trà, cường giả của Đấu Vũ Hội ở võ đài tái dĩ nhiên dốc toàn bộ lực lượng, trận thế đằng đằng sát khí như vậy, để trong lòng mọi người không khỏi chấn động dữ dội, căng thẳng không tên.
- Làm gì?
Trác Nhất Phàm lạnh lẽo nhìn Diệp Huyền, lạnh giọng nói:
- Bọn ngươi lợi dụng quy tắc của Đấu Vũ Hội ta, che đậy Đấu Vũ Hội ta, ngươi lại hỏi ta làm gì? Tuy Đấu Vũ Hội ta quy củ nghiêm ngặt, nhưng cũng không phải bất luận người nào cũng có thể lợi dụng.
- Lợi dụng?
- Không sai, các ngươi đã sớm an bài xong cường giả Vũ Đế, hiển nhiên là sớm có dự mưu, hiện tại ta hoài nghi ngươi thu được vinh quang bách thắng liên tiếp, trong này có phải là cũng có vấn đề hay không.
Trác Nhất Phàm đại nghĩa lẫm nhiên, nộ khí đằng đằng.
Diệp Huyền tức giận mà cười, tuy hắn đã sớm ngờ tới Đấu Vũ Hội sẽ không dễ dàng để bọn họ rời đi, nhưng thực không nghĩ tới, Đấu Vũ Hội dĩ nhiên sẽ vô sỉ đến mức độ này.
Đồng thời cử động của Trác Nhất Phàm cũng làm cho hắn trong nháy mắt rõ ràng, Vô Lượng Sơn cùng Đấu Vũ Hội quan hệ, tuyệt đối chặt chẽ hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.
Nếu như chỉ là quan hệ hợp tác phổ thông, Trác Nhất Phàm tuyệt đối sẽ không liều lĩnh danh dự của Đấu Vũ Hội bị hao tổn mà vì Vô Lượng Sơn ra mặt.
- Ha ha ha, được lắm lợi dụng quy tắc? Thật là làm cho Diệp mỗ ta mở mang tầm mắt.
Diệp Huyền cất tiếng cười to, vào giờ phút này, hắn thậm chí ngay cả tâm tư biện giải cũng không có, Trác Nhất Phàm đã làm ra quyết định, thì tuyệt sẽ không dễ dàng ngừng tay.
- Muốn chiến liền đánh đi.
Ánh mắt từ từ âm trầm lại, cả người Diệp Huyền chiến ý bốc lên, trên đỉnh đầu thạch châu phóng ra áo nghĩa không gian mạnh mẽ, hình thành một luồng lĩnh vực không gian đáng sợ.
- Hừ, còn muốn phản kháng, Hỏa Quyền, Trường Phong, tốc chiến tốc thắng, nhanh chóng bắt ba người bọn họ.
Trác Nhất Phàm hừ lạnh một tiếng, lập tức ra lệnh.
Vèo vèo vèo!
Ba người bọn họ từng người tỏa ra Vũ Đế lĩnh vực, hoàn toàn vây quanh ba người Diệp Huyền.
- Không được, đám người Diệp thiếu muốn nguy hiểm.
Phía dưới lôi đài, đám người Kỷ Linh đứng lên, từng cái từng cái lo lắng căng thẳng.
Một phương Đấu Vũ Hội, bây giờ nắm giữ tam đại Vũ Đế, mà bên Diệp thiếu, ngoại trừ Huyết Kiếm Vũ Đế ra, Diệp thiếu vẻn vẹn là có thể chống đối Hỏa Quyền Vũ Đế mà thôi, một khi xảy ra chiến đấu, ba người Diệp thiếu tất nhiên sẽ ngay lập tức rơi vào nguy cơ.
Thời khắc này, đám người Kỷ Linh chỉ hận thực lực mình quá yếu, không cách nào lên đài hỗ trợ, chỉ có thể ở dưới đài lo lắng.
- Ai, Diệp Huyền này cũng quá lỗ mãng, ta đã sớm nói, Đấu Vũ Hội cùng Vô Lượng Sơn là một nhóm, hắn tuyệt đối không thể ở sau khi bách thắng liên tiếp đưa ra yêu cầu kia, nhưng hắn một mực không nghe, đây thực sự là...
Ở cách đó không xa, trong một phòng quý khách, Nhĩ gia thở dài một tiếng, không nhịn được lắc đầu cay đắng.
Lúc này trong lòng Trường Phong Vũ Đế không khỏi kích động.
Mặc dù trụ sở ở Hỗn Loạn Chi Thành là một trụ sở khá quan trọng của Vô Lượng Sơn, mà hắn mang theo nhiệm vụ, cũng là một nhiệm vụ cực kỳ trọng yếu, nhưng Hỗn Loạn Chi Thành dù sao cũng cách Huyền Vực tông môn quá xa xôi.
Lấy thân phận Nguyên Lão của hắn bị quanh năm sắp xếp đóng quân ở đây, nói dễ nghe một chút, là ủy thác trọng trách, nói khó nghe, là bị đày đi biên cương.
Cao tầng chân chính của tông môn, đều là đóng quân ở trong tông môn, mỗi ngày chỉ cần cần tu khổ luyện, tông môn tự nhiên sẽ dành cho lượng lớn tài nguyên.
Bởi vậy những năm gần đây Trường Phong Vũ Đế đều nghĩ tất cả biện pháp, nỗ lực trở lại tông môn.
Chỉ là vẫn khổ nỗi không có cơ hội.
Bây giờ nhìn thấy Diệp Huyền cùng Huyết Kiếm Vũ Đế xuất hiện, trong lòng hắn làm sao có thể không kích động.
- Chỉ cần bắt giữ Huyền Diệp cùng Huyết Kiếm Vũ Đế, một khi tin tức truyền quay lại tông môn, địa vị của ta ở tông môn tất nhiên sẽ tăng mạnh, đến lúc đó muốn triệu hồi tổng bộ, vậy cũng là việc dễ như ăn cháo.
- Chỉ có điều có Huyết Kiếm Vũ Đế này ở đây, bằng vào một mình ta độ khó quá lớn.
Nghĩ tới đây, Trường Phong Vũ Đế liền lo lắng truyền âm cho Trác Nhất Phàm:
- Trác huynh, người này là trọng phạm Vô Lượng Sơn ta truy nã, kính xin Trác huynh giúp ta bắt đối phương, sau khi chuyện thành công, Vô Lượng Sơn ta tất có hậu báo.
Trác Nhất Phàm hơi nhướng mày, truyền âm nói:
- Nơi đây chính là Hỗn Loạn Chi Thành, mà Đấu Vũ Hội ta cũng là một trong ba thế lực lớn, tùy tiện ra tay, tựa hồ hơi không đúng lúc?
Trường Phong Vũ Đế liền nói:
- Trác huynh, ngươi có chỗ không biết, người này cùng Huyết Kiếm Vũ Đế trước ở Huyền Vực giết rất nhiều trưởng lão hạch tâm của Vô Lượng Sơn ta, hiện tại là mục tiêu Vô Lượng Sơn ta truy nã hàng đầu, chỉ cần Trác huynh đồng ý ra tay, Vô Lượng Sơn ta không những thâm tạ, sau đó sơn chủ của Vô Lượng Sơn chúng ta chứng kiến vị đại nhân kia, cũng tất nhiên sẽ vì Trác huynh ngươi nói tốt vài câu.
- Vị đại nhân kia.
Trác Nhất Phàm giật mình, nghĩ đến bối cảnh của Vô Lượng Sơn cùng với vị đại nhân kia quan hệ, trong lòng của Trác Nhất Phàm ngay lập tức hừng hực lên.
- Được!
Bí mật truyền âm, trong lòng của Trác Nhất Phàm dĩ nhiên làm ra quyết định.
Hai người trò chuyện nhìn như dài, kì thực vẻn vẹn là ở trong chớp mắt, Trác Nhất Phàm nguyên bản lui trở về thính phòng lúc này liền lần thứ hai bay lượn ra, trong nháy mắt đi tới trên võ đài.
Đồng thời hắn hét cao lên tiếng:
- Hết thảy đệ tử Đấu Vũ Hội nghe lệnh, phong tỏa khu võ đài của Đấu Vũ Hội, không thể để cho đám người Diệp Huyền thoát đi nơi đây.
- Vâng!
Theo mệnh lệnh của Trác Nhất Phàm ban xuống, từng cường giả của Đấu Vũ Hội dồn dập bay lượn lên, rất nhiều cường giả Vũ Hoàng đỉnh phong cấp tốc rơi vào các khu vực, một bộ nghiêm chỉnh chờ đợi.
- Vèo!
Đồng thời Hỏa Quyền Vũ Đế trước lui về chữa thương, cũng lần nữa xuất hiện ở bên người Trác Nhất Phàm, lạnh lùng nhìn đám người Diệp Huyền.
Ánh mắt của Diệp Huyền trầm xuống, lạnh lùng nói:
- Trác hội phó, ngươi làm cái gì vậy?
Vô số dân chúng cũng rối loạn lên, lúc trước Trác Nhất Phàm rõ ràng nói, đây là chuyện của Vô Lượng Sơn cùng Diệp Huyền, Đấu Vũ Hội hắn sẽ không nhúng tay, nhưng vừa mới qua một thời gian uống cạn chén trà, cường giả của Đấu Vũ Hội ở võ đài tái dĩ nhiên dốc toàn bộ lực lượng, trận thế đằng đằng sát khí như vậy, để trong lòng mọi người không khỏi chấn động dữ dội, căng thẳng không tên.
- Làm gì?
Trác Nhất Phàm lạnh lẽo nhìn Diệp Huyền, lạnh giọng nói:
- Bọn ngươi lợi dụng quy tắc của Đấu Vũ Hội ta, che đậy Đấu Vũ Hội ta, ngươi lại hỏi ta làm gì? Tuy Đấu Vũ Hội ta quy củ nghiêm ngặt, nhưng cũng không phải bất luận người nào cũng có thể lợi dụng.
- Lợi dụng?
- Không sai, các ngươi đã sớm an bài xong cường giả Vũ Đế, hiển nhiên là sớm có dự mưu, hiện tại ta hoài nghi ngươi thu được vinh quang bách thắng liên tiếp, trong này có phải là cũng có vấn đề hay không.
Trác Nhất Phàm đại nghĩa lẫm nhiên, nộ khí đằng đằng.
Diệp Huyền tức giận mà cười, tuy hắn đã sớm ngờ tới Đấu Vũ Hội sẽ không dễ dàng để bọn họ rời đi, nhưng thực không nghĩ tới, Đấu Vũ Hội dĩ nhiên sẽ vô sỉ đến mức độ này.
Đồng thời cử động của Trác Nhất Phàm cũng làm cho hắn trong nháy mắt rõ ràng, Vô Lượng Sơn cùng Đấu Vũ Hội quan hệ, tuyệt đối chặt chẽ hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.
Nếu như chỉ là quan hệ hợp tác phổ thông, Trác Nhất Phàm tuyệt đối sẽ không liều lĩnh danh dự của Đấu Vũ Hội bị hao tổn mà vì Vô Lượng Sơn ra mặt.
- Ha ha ha, được lắm lợi dụng quy tắc? Thật là làm cho Diệp mỗ ta mở mang tầm mắt.
Diệp Huyền cất tiếng cười to, vào giờ phút này, hắn thậm chí ngay cả tâm tư biện giải cũng không có, Trác Nhất Phàm đã làm ra quyết định, thì tuyệt sẽ không dễ dàng ngừng tay.
- Muốn chiến liền đánh đi.
Ánh mắt từ từ âm trầm lại, cả người Diệp Huyền chiến ý bốc lên, trên đỉnh đầu thạch châu phóng ra áo nghĩa không gian mạnh mẽ, hình thành một luồng lĩnh vực không gian đáng sợ.
- Hừ, còn muốn phản kháng, Hỏa Quyền, Trường Phong, tốc chiến tốc thắng, nhanh chóng bắt ba người bọn họ.
Trác Nhất Phàm hừ lạnh một tiếng, lập tức ra lệnh.
Vèo vèo vèo!
Ba người bọn họ từng người tỏa ra Vũ Đế lĩnh vực, hoàn toàn vây quanh ba người Diệp Huyền.
- Không được, đám người Diệp thiếu muốn nguy hiểm.
Phía dưới lôi đài, đám người Kỷ Linh đứng lên, từng cái từng cái lo lắng căng thẳng.
Một phương Đấu Vũ Hội, bây giờ nắm giữ tam đại Vũ Đế, mà bên Diệp thiếu, ngoại trừ Huyết Kiếm Vũ Đế ra, Diệp thiếu vẻn vẹn là có thể chống đối Hỏa Quyền Vũ Đế mà thôi, một khi xảy ra chiến đấu, ba người Diệp thiếu tất nhiên sẽ ngay lập tức rơi vào nguy cơ.
Thời khắc này, đám người Kỷ Linh chỉ hận thực lực mình quá yếu, không cách nào lên đài hỗ trợ, chỉ có thể ở dưới đài lo lắng.
- Ai, Diệp Huyền này cũng quá lỗ mãng, ta đã sớm nói, Đấu Vũ Hội cùng Vô Lượng Sơn là một nhóm, hắn tuyệt đối không thể ở sau khi bách thắng liên tiếp đưa ra yêu cầu kia, nhưng hắn một mực không nghe, đây thực sự là...
Ở cách đó không xa, trong một phòng quý khách, Nhĩ gia thở dài một tiếng, không nhịn được lắc đầu cay đắng.