Huyền Thiên Tôn Đế
Chương 1429
- Cái gì?
Một bên Kỷ Linh trợn mắt ngoác mồm, một mặt ngơ ngác.
Xong, lần này xong.
Trong lòng hắn đã một mảnh tuyệt vọng, Huyết Kiếm đại nhân không chỉ chém rơi mặt nạ của Nhĩ gia, hiện tại còn bắt Nhĩ gia, trong lòng Kỷ Linh đã có thể khẳng định, đối phương là chắc chắn sẽ không giảng hoà.
- Rầm!
Mà vào lúc này, ngoài cửa cũng truyền đến một trận náo động kịch liệt, cùng với tiếng bước chân liên tiếp.
- Nhĩ gia, xảy ra chuyện gì?
- Xảy ra chuyện gì?
- Dĩ nhiên có người dám ở chỗ chúng ta ngang ngược.
Từng tiếng quát chói tai vang lên, tùy theo truyền đến chính là từng luồng từng luồng khí tức mạnh mẽ, nỗ lực xông vào trong phòng, nhưng đều bị uy thế của Vũ Đế Huyết Kiếm ngăn cản ở bên ngoài.
- Để người của ngươi đều lui về, bằng không lão phu ta bóp chết ngươi.
Huyết Kiếm Vũ Đế hừ lạnh một tiếng, bàn tay hơi dùng sức, Nhĩ gia lập tức cảm thấy cổ của mình bị một nguồn lực lượng vô hình nắm, cổ phát sinh tiếng khanh khách, gương mặt trướng đỏ bừng.
- Các ngươi không cần đi vào.
Trong mắt Nhĩ gia loé ra một tia sợ hãi, liền cao giọng quát.
Bên ngoài tiếng bước chân im bặt, nhưng có thể cảm nhận được, từng luồng từng luồng khí tức đang ở bên ngoài ngưng tụ, như bình tĩnh trước khi núi lửa phun trào, tràn ngập ngột ngạt.
Hơn nữa khí tức bên ngoài, còn đang không ngừng tăng cường.
Kinh hoảng trong mắt Nhĩ gia thoáng thu lại, ánh mắt từ từ bình tĩnh, lạnh lẽo nhìn ba người Diệp Huyền:
- Các ngươi biết mình đang làm gì không? Ta dám cam đoan, nếu các ngươi dám giết ta, ba người các ngươi chắc chắn sẽ không sống qua ngày hôm nay.
- Đến hiện tại còn dám uy hiếp ta.
Trong con ngươi của Huyết Kiếm Vũ Đế lóe lên hàn mang, trên tay càng thêm dùng sức, cảm giác nghẹt thở mãnh liệt xông thẳng vào đầu óc của hắn.
Nhưng ánh mắt của hắn trái lại càng thêm dữ tợn, khàn giọng nói:
- Ngươi có gan liền giết ta, không cần nói ta, chỉ cần ta vừa chết, tin tức truyền đi, Vô Lượng Sơn liền sẽ không bỏ qua các ngươi, huống chi, các ngươi cho rằng giết ta, có thể từ nơi này chạy đi?
- Ha ha, chỉ bằng đám thủ hạ phế vật kia của ngươi?
Huyết Kiếm Vũ Đế cười lạnh một tiếng, sắc mặt tức giận càng sâu, trên tay càng thêm dùng sức.
Dưới lực lượng cường đại, đôi mắt của Nhĩ gia hầu như trừng ra viền mắt, trong nhãn cầu che kín tơ máu, thân thể kịch liệt vặn vẹo.
- Huyết Kiếm, để hắn xuống đi.
Diệp Huyền xoay người, ở trên một cái ghế ngồi xuống, sau đó bình tĩnh nói.
Huyết Kiếm Vũ Đế sững sờ nói:
- Diệp thiếu, ngươi muốn ta thả hắn?
Diệp Huyền lạnh nhạt nói:
- Không phải vậy còn có thể thế nào? Ngươi trảo chỉ là một khôi lỗi, căn bản không phải cái gọi là Nhĩ gia, vì lẽ đó coi như ngươi giết hắn, cũng chỉ là giết một thủ hạ của đối phương mà thôi, đối phương căn bản ngay cả lông mày cũng sẽ không nhíu một cái.
- Cái gì? Hắn chỉ là khôi lỗi?
Diệp Huyền nói, để Huyết Kiếm Vũ Đế cùng Kỷ Linh sửng sốt.
Bọn họ khó có thể tin nhìn nam tử trung niên trước mặt, nam tử vẫn cùng bọn họ nói chuyện, dĩ nhiên không phải Nhĩ gia trong truyền thuyết.
- Diệp thiếu, nhưng vừa nãy hắn...
Huyết Kiếm Vũ Đế vẫn còn có chút không thể tin được, vừa nãy nam tử này cùng mình rõ ràng giao lưu lâu như vậy, hơn nữa rõ ràng nói ra lai lịch cùng vị trí của Hoàng Phủ Tú Minh, ngoại trừ Nhĩ gia ở trong truyền thuyết, còn có thể là ai?
Thế nhưng đối với Diệp Huyền nói, Huyết Kiếm Vũ Đế cực kỳ tín phục, nếu không hắn cũng sẽ không ở giữa Vô Lượng Sơn cùng Diệp Huyền, cuối cùng lựa chọn Diệp Huyền.
Nghĩ tới đây, Huyết Kiếm Vũ Đế hừ lạnh một tiếng, triệt hồi uy thế, để nam tử trung niên xuống.
- Coi như các ngươi thức thời.
Lúc này hắn mới trì hoản qua, sau khi đứng dậy ánh mắt lạnh lẽo nhìn Diệp Huyền, lạnh giọng nói:
- Tuy các ngươi cuối cùng thả ta, thế nhưng các ngươi dám ra tay với Nhĩ gia ta, đã là phạm vào thiên đại tội nghiệt, các ngươi...
- Được rồi, không cần giả bộ.
Diệp Huyền ngẩng đầu lên, ngắt lời hắn, chợt ánh mắt ngóng nhìn vị trí nào đó phía sau gian phòng, phảng phất như xuyên thấu tầng tầng vách tường.
- Dựa vào phương thức hồn lực đặc biệt, đến tiến hành giao lưu, ngươi cho rằng người khác thật sự không thấy được sao?
Diệp Huyền xì cười một tiếng.
- Các hạ quả nhiên thật tinh tường.
Một thanh âm lạnh lùng, đột nhiên từ bên ngoài phòng truyền đến, mờ ảo đến cực điểm, hoàn toàn bắt giữ không đến.
- Xem ra ngươi mới là chính chủ nơi này.
Diệp Huyền lạnh lùng nở nụ cười.
Vừa nãy thời điểm cùng nam tử đeo mặt nạ kia giao lưu, Diệp Huyền mơ hồ cảm giác được có một luồng hồn lực mịt mờ không ngừng cùng nam tử đeo mặt nạ giao lưu, mà nam tử đeo mặt nạ kia mỗi một lần trả lời, đều sau khi cùng cỗ hồn lực này giao lưu mới làm ra, vì lẽ đó Diệp Huyền lập tức phán đoán, nam tử trước mặt này không phải chính chủ.
- Nếu các hạ biết người này không phải lão phu, còn dám động thủ với hắn? Chẳng lẽ không sợ lão phu hạ lệnh bắt tất cả bọn ngươi sao? Hoặc là nói, lão phu chỉ cần nói tin tức bọn ngươi ở đây cho Vô Lượng Sơn, thậm chí không cần lão phu tự mình động thủ, các ngươi cũng chắc chắn phải chết.
Thanh âm lạnh lùng kia lần thứ hai vang lên, mang theo một luồng uy nghiêm và thần bí.
Diệp Huyền lạnh lùng nở nụ cười, chỉ tay bên ngoài nói:
- Đầu tiên, những thủ hạ rác rưởi kia của ngươi căn bản không làm gì được chúng ta, không tin, ngươi có thể thử một lần. Còn nói cho Vô Lượng Sơn, ngươi cứ việc đi nói, Huyền mỗ chờ.
Thanh âm kia cứng lại, hắn không nghĩ tới Diệp Huyền dĩ nhiên không sợ hắn để lộ bí mật, hắn không thấy được, Diệp Huyền đến tột cùng có lá bài tẩy gì, biết rõ Vô Lượng Sơn ở chung quanh truy nã hắn, nhưng còn không có sợ hãi.
- Ngươi không sợ?
Thanh âm lạnh lùng kia lần thứ hai vang lên, ở trong phòng kích lên một luồng sát ý.
- Ngươi nếu biết ta là ai, như vậy cũng có thể nghe nói sự tình ta ở Tử Hoa Thành từng làm, ngay cả trưởng lão hạch tâm của Vô Lượng Sơn cũng dám giết, ngươi cảm thấy ta sẽ sợ Vô Lượng Sơn truy sát? Huống chi, ta tin tưởng so với ta, một võ giả có thể thời khắc giám thị bọn hắn, là tồn tại mà các thế lực lớn ở Hỗn Loạn Chi Thành càng khó khoan dung, ngươi nói đúng không?
Diệp Huyền châm chọc nói.
- Ngươi lời này là có ý tứ gì?
Thanh âm lạnh lùng kia lần thứ hai vang lên, trong giọng nói mang theo một luồng hàn ý cùng sát cơ lạnh lẽo, khiến cho nhiệt độ cả phòng đột nhiên hạ xuống.
Một bên Kỷ Linh trợn mắt ngoác mồm, một mặt ngơ ngác.
Xong, lần này xong.
Trong lòng hắn đã một mảnh tuyệt vọng, Huyết Kiếm đại nhân không chỉ chém rơi mặt nạ của Nhĩ gia, hiện tại còn bắt Nhĩ gia, trong lòng Kỷ Linh đã có thể khẳng định, đối phương là chắc chắn sẽ không giảng hoà.
- Rầm!
Mà vào lúc này, ngoài cửa cũng truyền đến một trận náo động kịch liệt, cùng với tiếng bước chân liên tiếp.
- Nhĩ gia, xảy ra chuyện gì?
- Xảy ra chuyện gì?
- Dĩ nhiên có người dám ở chỗ chúng ta ngang ngược.
Từng tiếng quát chói tai vang lên, tùy theo truyền đến chính là từng luồng từng luồng khí tức mạnh mẽ, nỗ lực xông vào trong phòng, nhưng đều bị uy thế của Vũ Đế Huyết Kiếm ngăn cản ở bên ngoài.
- Để người của ngươi đều lui về, bằng không lão phu ta bóp chết ngươi.
Huyết Kiếm Vũ Đế hừ lạnh một tiếng, bàn tay hơi dùng sức, Nhĩ gia lập tức cảm thấy cổ của mình bị một nguồn lực lượng vô hình nắm, cổ phát sinh tiếng khanh khách, gương mặt trướng đỏ bừng.
- Các ngươi không cần đi vào.
Trong mắt Nhĩ gia loé ra một tia sợ hãi, liền cao giọng quát.
Bên ngoài tiếng bước chân im bặt, nhưng có thể cảm nhận được, từng luồng từng luồng khí tức đang ở bên ngoài ngưng tụ, như bình tĩnh trước khi núi lửa phun trào, tràn ngập ngột ngạt.
Hơn nữa khí tức bên ngoài, còn đang không ngừng tăng cường.
Kinh hoảng trong mắt Nhĩ gia thoáng thu lại, ánh mắt từ từ bình tĩnh, lạnh lẽo nhìn ba người Diệp Huyền:
- Các ngươi biết mình đang làm gì không? Ta dám cam đoan, nếu các ngươi dám giết ta, ba người các ngươi chắc chắn sẽ không sống qua ngày hôm nay.
- Đến hiện tại còn dám uy hiếp ta.
Trong con ngươi của Huyết Kiếm Vũ Đế lóe lên hàn mang, trên tay càng thêm dùng sức, cảm giác nghẹt thở mãnh liệt xông thẳng vào đầu óc của hắn.
Nhưng ánh mắt của hắn trái lại càng thêm dữ tợn, khàn giọng nói:
- Ngươi có gan liền giết ta, không cần nói ta, chỉ cần ta vừa chết, tin tức truyền đi, Vô Lượng Sơn liền sẽ không bỏ qua các ngươi, huống chi, các ngươi cho rằng giết ta, có thể từ nơi này chạy đi?
- Ha ha, chỉ bằng đám thủ hạ phế vật kia của ngươi?
Huyết Kiếm Vũ Đế cười lạnh một tiếng, sắc mặt tức giận càng sâu, trên tay càng thêm dùng sức.
Dưới lực lượng cường đại, đôi mắt của Nhĩ gia hầu như trừng ra viền mắt, trong nhãn cầu che kín tơ máu, thân thể kịch liệt vặn vẹo.
- Huyết Kiếm, để hắn xuống đi.
Diệp Huyền xoay người, ở trên một cái ghế ngồi xuống, sau đó bình tĩnh nói.
Huyết Kiếm Vũ Đế sững sờ nói:
- Diệp thiếu, ngươi muốn ta thả hắn?
Diệp Huyền lạnh nhạt nói:
- Không phải vậy còn có thể thế nào? Ngươi trảo chỉ là một khôi lỗi, căn bản không phải cái gọi là Nhĩ gia, vì lẽ đó coi như ngươi giết hắn, cũng chỉ là giết một thủ hạ của đối phương mà thôi, đối phương căn bản ngay cả lông mày cũng sẽ không nhíu một cái.
- Cái gì? Hắn chỉ là khôi lỗi?
Diệp Huyền nói, để Huyết Kiếm Vũ Đế cùng Kỷ Linh sửng sốt.
Bọn họ khó có thể tin nhìn nam tử trung niên trước mặt, nam tử vẫn cùng bọn họ nói chuyện, dĩ nhiên không phải Nhĩ gia trong truyền thuyết.
- Diệp thiếu, nhưng vừa nãy hắn...
Huyết Kiếm Vũ Đế vẫn còn có chút không thể tin được, vừa nãy nam tử này cùng mình rõ ràng giao lưu lâu như vậy, hơn nữa rõ ràng nói ra lai lịch cùng vị trí của Hoàng Phủ Tú Minh, ngoại trừ Nhĩ gia ở trong truyền thuyết, còn có thể là ai?
Thế nhưng đối với Diệp Huyền nói, Huyết Kiếm Vũ Đế cực kỳ tín phục, nếu không hắn cũng sẽ không ở giữa Vô Lượng Sơn cùng Diệp Huyền, cuối cùng lựa chọn Diệp Huyền.
Nghĩ tới đây, Huyết Kiếm Vũ Đế hừ lạnh một tiếng, triệt hồi uy thế, để nam tử trung niên xuống.
- Coi như các ngươi thức thời.
Lúc này hắn mới trì hoản qua, sau khi đứng dậy ánh mắt lạnh lẽo nhìn Diệp Huyền, lạnh giọng nói:
- Tuy các ngươi cuối cùng thả ta, thế nhưng các ngươi dám ra tay với Nhĩ gia ta, đã là phạm vào thiên đại tội nghiệt, các ngươi...
- Được rồi, không cần giả bộ.
Diệp Huyền ngẩng đầu lên, ngắt lời hắn, chợt ánh mắt ngóng nhìn vị trí nào đó phía sau gian phòng, phảng phất như xuyên thấu tầng tầng vách tường.
- Dựa vào phương thức hồn lực đặc biệt, đến tiến hành giao lưu, ngươi cho rằng người khác thật sự không thấy được sao?
Diệp Huyền xì cười một tiếng.
- Các hạ quả nhiên thật tinh tường.
Một thanh âm lạnh lùng, đột nhiên từ bên ngoài phòng truyền đến, mờ ảo đến cực điểm, hoàn toàn bắt giữ không đến.
- Xem ra ngươi mới là chính chủ nơi này.
Diệp Huyền lạnh lùng nở nụ cười.
Vừa nãy thời điểm cùng nam tử đeo mặt nạ kia giao lưu, Diệp Huyền mơ hồ cảm giác được có một luồng hồn lực mịt mờ không ngừng cùng nam tử đeo mặt nạ giao lưu, mà nam tử đeo mặt nạ kia mỗi một lần trả lời, đều sau khi cùng cỗ hồn lực này giao lưu mới làm ra, vì lẽ đó Diệp Huyền lập tức phán đoán, nam tử trước mặt này không phải chính chủ.
- Nếu các hạ biết người này không phải lão phu, còn dám động thủ với hắn? Chẳng lẽ không sợ lão phu hạ lệnh bắt tất cả bọn ngươi sao? Hoặc là nói, lão phu chỉ cần nói tin tức bọn ngươi ở đây cho Vô Lượng Sơn, thậm chí không cần lão phu tự mình động thủ, các ngươi cũng chắc chắn phải chết.
Thanh âm lạnh lùng kia lần thứ hai vang lên, mang theo một luồng uy nghiêm và thần bí.
Diệp Huyền lạnh lùng nở nụ cười, chỉ tay bên ngoài nói:
- Đầu tiên, những thủ hạ rác rưởi kia của ngươi căn bản không làm gì được chúng ta, không tin, ngươi có thể thử một lần. Còn nói cho Vô Lượng Sơn, ngươi cứ việc đi nói, Huyền mỗ chờ.
Thanh âm kia cứng lại, hắn không nghĩ tới Diệp Huyền dĩ nhiên không sợ hắn để lộ bí mật, hắn không thấy được, Diệp Huyền đến tột cùng có lá bài tẩy gì, biết rõ Vô Lượng Sơn ở chung quanh truy nã hắn, nhưng còn không có sợ hãi.
- Ngươi không sợ?
Thanh âm lạnh lùng kia lần thứ hai vang lên, ở trong phòng kích lên một luồng sát ý.
- Ngươi nếu biết ta là ai, như vậy cũng có thể nghe nói sự tình ta ở Tử Hoa Thành từng làm, ngay cả trưởng lão hạch tâm của Vô Lượng Sơn cũng dám giết, ngươi cảm thấy ta sẽ sợ Vô Lượng Sơn truy sát? Huống chi, ta tin tưởng so với ta, một võ giả có thể thời khắc giám thị bọn hắn, là tồn tại mà các thế lực lớn ở Hỗn Loạn Chi Thành càng khó khoan dung, ngươi nói đúng không?
Diệp Huyền châm chọc nói.
- Ngươi lời này là có ý tứ gì?
Thanh âm lạnh lùng kia lần thứ hai vang lên, trong giọng nói mang theo một luồng hàn ý cùng sát cơ lạnh lẽo, khiến cho nhiệt độ cả phòng đột nhiên hạ xuống.