Huyền Thiên Tôn Đế
Chương 1416
Huyết Kiếm Vũ Đế xì cười một tiếng, căn bản không để ý tới hắn, bàn tay trực tiếp thăm dò vào vực giới của đối phương.
- Răng rắc!
Đại hán khôi ngô kia triển khai ra vực giới nhất thời như bong bóng xà phòng vỡ vụn, sau đó cả người hắn lại như một con gà con, bị Huyết Kiếm Vũ Đế ung dung nắm ở trong tay, Huyền Nguyên cả người bị phong ấn, căn bản là không có cách điều động mảy may.
- Ngươi...
Đại hán khôi ngô kia trừng lớn sợ hãi hai mắt, còn chưa kịp nói chuyện...
- Ầm!
Huyết Kiếm Vũ Đế tiện tay tát một cái, liền đập hắn xuống đất, bởi vì trên mặt đất bị Huyết Kiếm Vũ Đế bao trùm lên một tầng Huyền Nguyên hộ thể, đại hán khôi ngô kia như va một ngọn núi sắt, răng rắc một tiếng, ngực truyền đến tiếng xương cốt vỡ nát, đồng thời trong miệng phun ra máu tươi.
Lúc này hắn từ lâu không có chút hung hăng nào, trên gương mặt tràn đầy sợ hãi, vẻ mặt nhăn nhó, tâm trạng kinh hoảng.
Hắn là Vũ Hoàng nhất trọng đỉnh phong a, lại bị đối phương tiện tay xách cổ, hơn nữa không có một chút sức phản kháng, đối phương là tu vi gì?
Sinh sống ở Hỗn Loạn Chi Thành, đại hán khôi ngô này không phải là không có tầm mắt, có thể dễ dàng bắt hắn như thế, như trảo con gà con, nam tử trung niên sắc mặt lạnh lùng, cả người sát khí kia, chí ít cũng là Vũ Hoàng tam trọng, thậm chí còn là Vũ Hoàng tam trọng đỉnh phong.
Nghĩ tới đây, trong lòng đại hán khôi ngô này dị thường hoảng sợ, thân thể không tự chủ được run cầm cập lên.
Một bên Kỷ Nhã Hinh cùng Trương Hữu Minh cũng một mặt khiếp sợ.
Tuy thời điểm ở Xích Phong sơn mạch Diệp Huyền cùng Huyết Kiếm Vũ Đế đã cứu bọn họ, nhưng hai người không có nhìn thấy Diệp Huyền hoặc Huyết Kiếm Vũ Đế ra tay, Hắc Vũ Hoàng kia chính là chủ động thối lui.
Vì lẽ đó Kỷ Nhã Hinh cùng Trương Hữu Minh mặc dù biết Diệp Huyền cùng Huyết Kiếm Vũ Đế lai lịch không phải bình thường, nhưng không nghĩ tới thực lực của Huyết Kiếm Vũ Đế dĩ nhiên đáng sợ như thế, đại hán khôi ngô công kích hai người mình không hề rơi vào hạ phong, nhưng ở trên tay hắn dĩ nhiên sống không qua một chiêu, này để cho hai người khiếp sợ đồng thời cũng mừng rỡ không ngớt.
- Ngươi vừa nãy không phải rất hung hăng sao? Hiện tại tại sao không nói chuyện.
Huyết Kiếm Vũ Đế đương nhiên sẽ không để ý tới ánh mắt của người chung quanh, một cước đạp ở trên ngực đại hán khôi ngô, mặt trào phúng nói.
Vũ Hoàng nhất trọng, cũng dám nói để hắn từng cái từng cái lên, quả thực là buồn cười.
- Được rồi, đừng giết chết hắn.
Lúc này Diệp Huyền mới mở miệng đi lên phía trước, lạnh lùng nhìn đại hán khôi ngô kia.
- Nói đi, tại sao ngươi lại ở chỗ này?
- Vâng, ta nói, ta nói.
Đại hán khôi ngô kia không dám có chút ẩn giấu, liền nói:
- Là bằng hữu ta Trần Đông để chúng ta vào ở, hơn nữa chúng ta cũng không phải ở không, là trả tiền.
Kỷ Nhã Hinh không nhịn được kinh hô:
- Trần Đông?
Diệp Huyền quay đầu nhìn về phía nàng:
- Kỷ đại tỷ, ngươi biết Trần Đông kia?
Kỷ Nhã Hinh gật đầu nói:
- Trong mấy bằng hữu của đệ đệ ta có một chính là gọi Trần Đông, trước giúp chúng ta không ít việc, hiện tại cũng ở trong nhà chúng ta, phòng nhỏ phía nam chính là gian của hắn.
- Đúng, đúng, Trần Đông ở phòng phía nam kia.
Đại hán khôi ngô kia bị Huyết Kiếm Vũ Đế dẫm đến có chút thở không nổi, liền vội vàng nói.
- Ngươi nói tiếp.
Diệp Huyền nhíu mày lại, lạnh giọng nói.
- Vâng.
Đại hán khôi ngô kia đau nhe răng trợn mắt, nhưng không dám xin tha, tiếp tục nói:
- Mấy ngày trước Trần Đông hắn tìm tới chúng ta, nói hắn mới mua được một gian đình viện, vị trí rất tốt, vừa vặn còn có mấy phòng muốn cho thuê, ta cùng hắn cũng nhận thức một quãng thời gian, có chút không quá tin tưởng hắn, vì lẽ đó sang đây xem xét, phát hiện trong đình viện này thật sự có hai gian phòng không, hơn nữa hắn cho giá cả cũng không mắc, vì lẽ đó ta thuê lại.
- Hai gian phòng?
Lông mày của Kỷ Nhã Hinh lập tức nhíu lại.
- Đúng, lúc đó còn có một phòng không, bị bằng hữu ta thuê lại rồi.
Nói xong đại hán khôi ngô kia chỉ gian phòng phía đông bắc.
Sắc mặt của Kỷ Nhã Hinh cùng Trương Hữu Minh nhất thời đều thay đổi.
- Đệ đệ.
Kỷ Nhã Hinh kinh ngạc thốt lên một tiếng, vẻ mặt cực kỳ lo lắng vọt tới trước gian phòng kia, vù, bên ngoài phòng có một tầng trận pháp mông lung xuất hiện, chặn lại thân thể của nàng, sắc mặt của Kỷ Nhã Hinh càng biến đổi.
- Hiện tại bằng hữu của ta không có nhà, nên phòng của hắn đang đóng.
Đại hán khôi ngô liền nói.
Ánh mắt của Kỷ Nhã Hinh lo lắng, cắn răng, đột nhiên thúc động ngọc bội trong tay, trận pháp trước phòng cấp tốc tản đi, sau đó nàng đẩy cửa ra, bước nhanh vào.
Đại hán khôi ngô kia nhìn thấy Kỷ Nhã Hinh dễ dàng liền mở ra cấm chế trận pháp, trong lòng cũng có chút rõ ràng, tòa phủ đệ này khả năng đúng là của Kỷ Nhã Hinh.
- Đệ đệ!
Trong phòng ốc, Kỷ Nhã Hinh lo lắng hô, cùng Trương Hữu Minh tìm một vòng, chờ nàng đi ra, sắc mặt đã âm trầm như nước.
- Trần Đông, ngươi đi ra cho ta, ngươi đưa đệ đệ ta đi nơi nào?
Kỷ Nhã Hinh phẫn nộ hô to, trong thanh âm đã mang theo tiếng khóc nức nở.
Nàng mở ra tất cả cấm chế, vọt vào từng gian phòng, thế nhưng không có bất kỳ ai.
- Không cần tìm, trong mấy phòng kia cũng không có ai.
Diệp Huyền ở trong đình viện nhắc nhở nói, đột nhiên lông mày của hắn nhíu lại, nhìn về phía một phòng nhỏ ở góc đông bắc.
- Trong gian phòng kia thật giống như có người.
- Đó là phòng chứa củi, không thể có người a.
Kỷ Nhã Hinh một mặt lo lắng bật thốt lên, đột nhiên nàng biểu hiện chấn động, liền nhảy vào trong phòng nhỏ.
- Đệ đệ!
Sau đó nàng phẫn nộ gào thét.
Diệp Huyền đi lên trước, liền nhìn thấy Kỷ Nhã Hinh cùng Trương Hữu Minh ôm một nam tử cả người gầy như que củi đi ra, trên người hắn dính đầy tro bụi, hiển nhiên thật nhiều ngày không thu dọn, gương mặt tiều tụy, hai con mắt đóng chặt, hô hấp cực kỳ yếu ớt.
- Đây chính là đệ đệ của ngươi?
Diệp Huyền ở một bên hỏi.
- Vâng, Diệp thiếu, hắn chính là đệ đệ ta Kỷ Linh, lúc trước chúng ta đi, để đám người Trần Đông chăm sóc tốt đệ đệ ta, ai biết mấy tên khốn kiếp kia dĩ nhiên ném đệ đệ ta tới phòng chứa củi.
Kỷ Nhã Hinh mang theo tiếng khóc nức nở nói, trong đôi mắt tràn ngập vẻ giận dữ.
- Kẹt kẹt.
Ngay lúc này, cửa lớn đình viện lại một lần nữa mở ra.
Một đám người vừa vặn từ ngoài cửa đi vào, thấy mọi người trong viện, mấy người này sắc mặt nhất thời biến đổi, nơi sâu xa của đáy mắt lướt qua một tia giật mình.
- Răng rắc!
Đại hán khôi ngô kia triển khai ra vực giới nhất thời như bong bóng xà phòng vỡ vụn, sau đó cả người hắn lại như một con gà con, bị Huyết Kiếm Vũ Đế ung dung nắm ở trong tay, Huyền Nguyên cả người bị phong ấn, căn bản là không có cách điều động mảy may.
- Ngươi...
Đại hán khôi ngô kia trừng lớn sợ hãi hai mắt, còn chưa kịp nói chuyện...
- Ầm!
Huyết Kiếm Vũ Đế tiện tay tát một cái, liền đập hắn xuống đất, bởi vì trên mặt đất bị Huyết Kiếm Vũ Đế bao trùm lên một tầng Huyền Nguyên hộ thể, đại hán khôi ngô kia như va một ngọn núi sắt, răng rắc một tiếng, ngực truyền đến tiếng xương cốt vỡ nát, đồng thời trong miệng phun ra máu tươi.
Lúc này hắn từ lâu không có chút hung hăng nào, trên gương mặt tràn đầy sợ hãi, vẻ mặt nhăn nhó, tâm trạng kinh hoảng.
Hắn là Vũ Hoàng nhất trọng đỉnh phong a, lại bị đối phương tiện tay xách cổ, hơn nữa không có một chút sức phản kháng, đối phương là tu vi gì?
Sinh sống ở Hỗn Loạn Chi Thành, đại hán khôi ngô này không phải là không có tầm mắt, có thể dễ dàng bắt hắn như thế, như trảo con gà con, nam tử trung niên sắc mặt lạnh lùng, cả người sát khí kia, chí ít cũng là Vũ Hoàng tam trọng, thậm chí còn là Vũ Hoàng tam trọng đỉnh phong.
Nghĩ tới đây, trong lòng đại hán khôi ngô này dị thường hoảng sợ, thân thể không tự chủ được run cầm cập lên.
Một bên Kỷ Nhã Hinh cùng Trương Hữu Minh cũng một mặt khiếp sợ.
Tuy thời điểm ở Xích Phong sơn mạch Diệp Huyền cùng Huyết Kiếm Vũ Đế đã cứu bọn họ, nhưng hai người không có nhìn thấy Diệp Huyền hoặc Huyết Kiếm Vũ Đế ra tay, Hắc Vũ Hoàng kia chính là chủ động thối lui.
Vì lẽ đó Kỷ Nhã Hinh cùng Trương Hữu Minh mặc dù biết Diệp Huyền cùng Huyết Kiếm Vũ Đế lai lịch không phải bình thường, nhưng không nghĩ tới thực lực của Huyết Kiếm Vũ Đế dĩ nhiên đáng sợ như thế, đại hán khôi ngô công kích hai người mình không hề rơi vào hạ phong, nhưng ở trên tay hắn dĩ nhiên sống không qua một chiêu, này để cho hai người khiếp sợ đồng thời cũng mừng rỡ không ngớt.
- Ngươi vừa nãy không phải rất hung hăng sao? Hiện tại tại sao không nói chuyện.
Huyết Kiếm Vũ Đế đương nhiên sẽ không để ý tới ánh mắt của người chung quanh, một cước đạp ở trên ngực đại hán khôi ngô, mặt trào phúng nói.
Vũ Hoàng nhất trọng, cũng dám nói để hắn từng cái từng cái lên, quả thực là buồn cười.
- Được rồi, đừng giết chết hắn.
Lúc này Diệp Huyền mới mở miệng đi lên phía trước, lạnh lùng nhìn đại hán khôi ngô kia.
- Nói đi, tại sao ngươi lại ở chỗ này?
- Vâng, ta nói, ta nói.
Đại hán khôi ngô kia không dám có chút ẩn giấu, liền nói:
- Là bằng hữu ta Trần Đông để chúng ta vào ở, hơn nữa chúng ta cũng không phải ở không, là trả tiền.
Kỷ Nhã Hinh không nhịn được kinh hô:
- Trần Đông?
Diệp Huyền quay đầu nhìn về phía nàng:
- Kỷ đại tỷ, ngươi biết Trần Đông kia?
Kỷ Nhã Hinh gật đầu nói:
- Trong mấy bằng hữu của đệ đệ ta có một chính là gọi Trần Đông, trước giúp chúng ta không ít việc, hiện tại cũng ở trong nhà chúng ta, phòng nhỏ phía nam chính là gian của hắn.
- Đúng, đúng, Trần Đông ở phòng phía nam kia.
Đại hán khôi ngô kia bị Huyết Kiếm Vũ Đế dẫm đến có chút thở không nổi, liền vội vàng nói.
- Ngươi nói tiếp.
Diệp Huyền nhíu mày lại, lạnh giọng nói.
- Vâng.
Đại hán khôi ngô kia đau nhe răng trợn mắt, nhưng không dám xin tha, tiếp tục nói:
- Mấy ngày trước Trần Đông hắn tìm tới chúng ta, nói hắn mới mua được một gian đình viện, vị trí rất tốt, vừa vặn còn có mấy phòng muốn cho thuê, ta cùng hắn cũng nhận thức một quãng thời gian, có chút không quá tin tưởng hắn, vì lẽ đó sang đây xem xét, phát hiện trong đình viện này thật sự có hai gian phòng không, hơn nữa hắn cho giá cả cũng không mắc, vì lẽ đó ta thuê lại.
- Hai gian phòng?
Lông mày của Kỷ Nhã Hinh lập tức nhíu lại.
- Đúng, lúc đó còn có một phòng không, bị bằng hữu ta thuê lại rồi.
Nói xong đại hán khôi ngô kia chỉ gian phòng phía đông bắc.
Sắc mặt của Kỷ Nhã Hinh cùng Trương Hữu Minh nhất thời đều thay đổi.
- Đệ đệ.
Kỷ Nhã Hinh kinh ngạc thốt lên một tiếng, vẻ mặt cực kỳ lo lắng vọt tới trước gian phòng kia, vù, bên ngoài phòng có một tầng trận pháp mông lung xuất hiện, chặn lại thân thể của nàng, sắc mặt của Kỷ Nhã Hinh càng biến đổi.
- Hiện tại bằng hữu của ta không có nhà, nên phòng của hắn đang đóng.
Đại hán khôi ngô liền nói.
Ánh mắt của Kỷ Nhã Hinh lo lắng, cắn răng, đột nhiên thúc động ngọc bội trong tay, trận pháp trước phòng cấp tốc tản đi, sau đó nàng đẩy cửa ra, bước nhanh vào.
Đại hán khôi ngô kia nhìn thấy Kỷ Nhã Hinh dễ dàng liền mở ra cấm chế trận pháp, trong lòng cũng có chút rõ ràng, tòa phủ đệ này khả năng đúng là của Kỷ Nhã Hinh.
- Đệ đệ!
Trong phòng ốc, Kỷ Nhã Hinh lo lắng hô, cùng Trương Hữu Minh tìm một vòng, chờ nàng đi ra, sắc mặt đã âm trầm như nước.
- Trần Đông, ngươi đi ra cho ta, ngươi đưa đệ đệ ta đi nơi nào?
Kỷ Nhã Hinh phẫn nộ hô to, trong thanh âm đã mang theo tiếng khóc nức nở.
Nàng mở ra tất cả cấm chế, vọt vào từng gian phòng, thế nhưng không có bất kỳ ai.
- Không cần tìm, trong mấy phòng kia cũng không có ai.
Diệp Huyền ở trong đình viện nhắc nhở nói, đột nhiên lông mày của hắn nhíu lại, nhìn về phía một phòng nhỏ ở góc đông bắc.
- Trong gian phòng kia thật giống như có người.
- Đó là phòng chứa củi, không thể có người a.
Kỷ Nhã Hinh một mặt lo lắng bật thốt lên, đột nhiên nàng biểu hiện chấn động, liền nhảy vào trong phòng nhỏ.
- Đệ đệ!
Sau đó nàng phẫn nộ gào thét.
Diệp Huyền đi lên trước, liền nhìn thấy Kỷ Nhã Hinh cùng Trương Hữu Minh ôm một nam tử cả người gầy như que củi đi ra, trên người hắn dính đầy tro bụi, hiển nhiên thật nhiều ngày không thu dọn, gương mặt tiều tụy, hai con mắt đóng chặt, hô hấp cực kỳ yếu ớt.
- Đây chính là đệ đệ của ngươi?
Diệp Huyền ở một bên hỏi.
- Vâng, Diệp thiếu, hắn chính là đệ đệ ta Kỷ Linh, lúc trước chúng ta đi, để đám người Trần Đông chăm sóc tốt đệ đệ ta, ai biết mấy tên khốn kiếp kia dĩ nhiên ném đệ đệ ta tới phòng chứa củi.
Kỷ Nhã Hinh mang theo tiếng khóc nức nở nói, trong đôi mắt tràn ngập vẻ giận dữ.
- Kẹt kẹt.
Ngay lúc này, cửa lớn đình viện lại một lần nữa mở ra.
Một đám người vừa vặn từ ngoài cửa đi vào, thấy mọi người trong viện, mấy người này sắc mặt nhất thời biến đổi, nơi sâu xa của đáy mắt lướt qua một tia giật mình.