Huyền Thiên Tôn Đế
Chương 104: Cái gọi là vì gia tộc (1)
Gã không dám tin tên Diệp Huyền kia thật sự dám động thủ với mình, nếu không phải lúc ấy gã không có nửa điểm phòng bị thì thân là võ sư nhất trọng như gã cũng sẽ không bị đánh thảm như vậy, tới bây giờ ngay cả nói chuyện cũng khó khăn.
Trong mắt của gã loé ra quang mang oán độc, ánh mắt kia giống như ác lang, bén nhọn như lệ quỷ, tràn đầy bạo ngược và ác độc, hận không thể ăn tươi nuốt sống Diệp Huyền.
- Diệp Huyền, ngươi dám ra tay đánh Vương Điền quản sự.
- Làm càn, ai cho ngươi động thủ.
Trên bàn của Diệp gia cũng vang lên một tiếng quát tức giận, là vài tên trưởng lão của Diệp gia và Diệp Triển Đường, sắc mặt bọn họ đỏ lên, trong mắt có vẻ sợ hãi, sợ hãi vì hành động của Diệp Huyền, sợ phải rước lấy lửa giận của Vương gia.
Vương gia dễ chọc như vậy sao? Diệp Huyền đây là muốn đẩy Diệp gia vào hố lửa.
Nửa ngày sau, Vương Điền rốt cuộc cũng hồi thần.
- Tiểu súc sinh, ngươi tiêu rồi, ngươi biết không, ngươi tiêu rồi, chẳng những ngươi, Diệp gia các ngươi đều tiêu rồi, tiêu chắc rồi, ta muốn Diệp gia các ngươi chết không tử tế.
Vương Điền thở hồng hộc, nói năng lộn xộn.
Sỉ nhục, bị tát một cái ngay trước mặt mọi người như vậy, trong lòng Vương Điền ngoại trừ oán độc ra thì còn hận không thể tìm một cái hố chui vào, gã đường đường là quản sự của Vương gia, lớn tới như vậy còn chưa từng mất mặt như vậy lần nào, quả thực là một lần khiến cho tôn nghiêm mấy chục năm của gã đều mất hết.
- Bớt giận, kính xin Vương Điền quản sự bớt giận.
- Hiểu lầm, trong chuyện này nhất định có chút hiểu lầm gì đó.
- Tiểu hài tử không hiểu chuyện, kính mong Vương Điền quản sự đừng trách.
Một vài trưởng lão của Diệp gia vội vàng mở miệng giải thích, thần sắc kinh hoàng, trong đó mấy người Diệp Triển Đường thì trực tiếp quay sang trách mắng Diệp Huyền.
- Súc sinh, còn không mau quỳ xuống cho ta.
- Mau quỳ xuống xin lỗi cho ta, ngươi có biết mình đã làm gì không?
Mấy người liên tục gầm lên, không ngừng cười làm lành với Vương Điền, trong lòng càng không ngừng mắng mỏ.
- Tên phế vật Diệp Huyền điên rồi sao, dám to gan động thủ với Vương Điền.
- Bây giờ ta thật sự tin là tên phế vật này làm xằng làm bậy ở Tinh Huyền học viện rồi, to gan lớn mật, quả là to gan lớn mật.
- Phế vật này chọc ai không chọc lại đi chọc tới Vương gia!
- Thật là gia tộc quá bất hạnh, sinh ra tên phế vật thích gây hoạ như vậy.
Diệp Huyền thản nhiên quét mặt nhìn mọi người, những kẻ mở miệng này có nhị bá Diệp gia Diệp Triển Đường, có nhị cô Diệp Triển Linh của hắn, cũng có vài vị trưởng lão trong tộc.
Hắn cười lạnh, ánh mắt bình tĩnh:
- Đây là thứ gọi là gia tộc đây sao? Vừa rồi là tên ngu ngốc này kêu Diệp gia chúng ta động thủ, ta chỉ thoả mãn tâm nguyện của hắn mà thôi, chẳng lẽ sai sao? Cả đám các ngươi kinh hoàng như vậy, là do đang sợ hãi sao? Chỉ là một tên hạ nhân của Vương gia mà đã doạ cho các ngươi sợ mất hồn như vậy rồi sao? Tôn nghiêm của gia tộc các ngươi ném đi đâu hết rồi?
Diệp Huyền hỏi liền mấy câu, thanh âm ngày càng lạnh lẽo, giống như một tiếng trống, hung hăng đánh vào trong lòng mọi người, khiến nội tâm chấn động.
- Càn quấy, Diệp Huyền, ngươi nhiều lần mang nguy cơ tới cho gia tộc là có dụng ý gì, hôm nay không bắt ngươi lại thì mặt mũi của Diệp gia ta biết để ở đâu, quỳ xuống cho ta.
Diệp Triển Đường đứng bật dậy, đi về phía Diệp Huyền, toàn thân phát ra sát khí bén nhọn, khí tức của địa võ sư nhất trọng khiến cho người ta sợ hãi giống như một ngọn núi lớn, hung hăng đè nặng lên Diệp Huyền.
Bị nói thẳng cõi lòng khiến cho Diệp Triển Đường thẹn quá hoá giận.
Ở Diệp gia, trong những đại nhân vật đời thứ hai thì Diệp Triển Đường là người duy nhất có tu vi địa võ sư nhất trọng ngang với gia chủ Diệp Triển Hùng, ngoài ra, Diệp gia cũng chỉ có một vị trưởng lão khác là địa võ sư nhất trọng.
- Phụ thân, đều tại kẻ này, hại gia tộc gặp phải nguy cơ, nếu như không phải hắn thì Diệp gia ta sao có thể rơi vào tình cảnh thế này.
- Nhị cữu, Diệp Vân nói không sai, nếu như không phải Diệp Huyền ở Tinh Huyền học viện ngang ngược càn rỡ, chọc giận Vương Việt thì Vương gia sao lại đối phó với Diệp gia ta.
- Hơn nữa hắn chẳng những đắc tội Vương Việt mà còn đánh gãy hai chân của Chu Ngạn của Chu gia, may mà Chu gia không động thủ với chúng ta, người như vậy, ở lại gia tộc cũng sẽ gieo hoạ mà thôi.
Trong hàng tiểu bối, Diệp Vân và Diệp Phỉ cũng đứng dậy lớn tiếng chỉ trích.
- Diệp Triển Đường, ngươi muốn làm gì?
Diệp Triển Vân vội vàng đứng chắn trước mặt Diệp Huyền, nghiêm giọng quát lên.
- Tam đệ, ngươi tránh ra cho ta, phế vật này lãng phí quá nhiều tài nguyên của gia tộc, lại còn mang tới nhiều phiền toái cho gia tộc, không trừng trị hắn thì Diệp gia ta sẽ bị đẩy vào vực sâu, nếu như ngươi không tránh ra thì đừng trách nhị ca ta vô tình.
- Diệp Triển Đường, muốn đụng tới con ta thì trừ phi ngươi vượt qua xác của ta.
Diệp Triển Vân lạnh giọng quát lên, thân hình không tính cao lớn gắt gao chắn trước mặt Diệp Huyền, giống như có thể chống được cả bầu trời.
- Tam đệ, đây là ngươi tự rước lấy.
Trong mắt Diệp Triển Đường lộ ra hàn quang, tay phải loé lên huyền khí doạ người:
- Ngươi cho rằng ngươi vẫn là đệ nhất thiên tài của Diệp gia khi xưa sao? Không, ngươi cũng giống như con trai ngươi, chỉ là phế nhân, cút ra cho ta.
Huyền khí cường hãn tuôn ra ào ạt như nước, điên cuồng đánh tới chỗ Diệp Triển Vân và Diệp Huyền.
- Dừng tay cho ta.
Đúng lúc này, gia chủ Diệp Triển Hùng đột nhiên gầm lên một tiếng, lao vào giữa hai bên, chặn lại đòn tấn công của Diệp Triển Đường.
Sắc mặt Diệp Triển Đường trầm xuống:
- Đại ca, ngươi làm gì vậy, chẳng lẽ ngươi muốn bao che cho hai tên phế vật mang tới phiền toái cho gia tộc hay sao!
- Ta làm gì sao? Ta đang muốn hỏi ngươi muốn làm gì mới đúng?
Diệp Triển Hùng nổi giận đùng đùng.
- Ha ha, hay cho một bức huynh đệ tình thâm.
Thanh âm âm trầm của Vương Điền vang lên, tràn ngập oán độc:
- Diệp Triển Hùng, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, giao Diệp Huyền ra thì chuyện ngày hôm nay ra sẽ cân nhắc bỏ qua chuyện cũ, bằng không, Diệp gia các ngươi đợi tới ngày võ giả Vương gia ta đạp nát cửa chính nhà các ngươi đi.
Sắc mặt của tất cả người trong Diệp gia đều trầm xuống.
Vương gia thế lực mạnh mẽ, bằng vào Diệp gia quả thực không thể đắc tội nổi.
- Tên phế vật Diệp Huyền này, sớm biết con thỏ đế chết tiệt này sẽ gây ra chuyện như vậy thì để hắn chết sớm cho rồi.
Có người của Diệp gia âm thầm chửi mắng.
Trong mắt của gã loé ra quang mang oán độc, ánh mắt kia giống như ác lang, bén nhọn như lệ quỷ, tràn đầy bạo ngược và ác độc, hận không thể ăn tươi nuốt sống Diệp Huyền.
- Diệp Huyền, ngươi dám ra tay đánh Vương Điền quản sự.
- Làm càn, ai cho ngươi động thủ.
Trên bàn của Diệp gia cũng vang lên một tiếng quát tức giận, là vài tên trưởng lão của Diệp gia và Diệp Triển Đường, sắc mặt bọn họ đỏ lên, trong mắt có vẻ sợ hãi, sợ hãi vì hành động của Diệp Huyền, sợ phải rước lấy lửa giận của Vương gia.
Vương gia dễ chọc như vậy sao? Diệp Huyền đây là muốn đẩy Diệp gia vào hố lửa.
Nửa ngày sau, Vương Điền rốt cuộc cũng hồi thần.
- Tiểu súc sinh, ngươi tiêu rồi, ngươi biết không, ngươi tiêu rồi, chẳng những ngươi, Diệp gia các ngươi đều tiêu rồi, tiêu chắc rồi, ta muốn Diệp gia các ngươi chết không tử tế.
Vương Điền thở hồng hộc, nói năng lộn xộn.
Sỉ nhục, bị tát một cái ngay trước mặt mọi người như vậy, trong lòng Vương Điền ngoại trừ oán độc ra thì còn hận không thể tìm một cái hố chui vào, gã đường đường là quản sự của Vương gia, lớn tới như vậy còn chưa từng mất mặt như vậy lần nào, quả thực là một lần khiến cho tôn nghiêm mấy chục năm của gã đều mất hết.
- Bớt giận, kính xin Vương Điền quản sự bớt giận.
- Hiểu lầm, trong chuyện này nhất định có chút hiểu lầm gì đó.
- Tiểu hài tử không hiểu chuyện, kính mong Vương Điền quản sự đừng trách.
Một vài trưởng lão của Diệp gia vội vàng mở miệng giải thích, thần sắc kinh hoàng, trong đó mấy người Diệp Triển Đường thì trực tiếp quay sang trách mắng Diệp Huyền.
- Súc sinh, còn không mau quỳ xuống cho ta.
- Mau quỳ xuống xin lỗi cho ta, ngươi có biết mình đã làm gì không?
Mấy người liên tục gầm lên, không ngừng cười làm lành với Vương Điền, trong lòng càng không ngừng mắng mỏ.
- Tên phế vật Diệp Huyền điên rồi sao, dám to gan động thủ với Vương Điền.
- Bây giờ ta thật sự tin là tên phế vật này làm xằng làm bậy ở Tinh Huyền học viện rồi, to gan lớn mật, quả là to gan lớn mật.
- Phế vật này chọc ai không chọc lại đi chọc tới Vương gia!
- Thật là gia tộc quá bất hạnh, sinh ra tên phế vật thích gây hoạ như vậy.
Diệp Huyền thản nhiên quét mặt nhìn mọi người, những kẻ mở miệng này có nhị bá Diệp gia Diệp Triển Đường, có nhị cô Diệp Triển Linh của hắn, cũng có vài vị trưởng lão trong tộc.
Hắn cười lạnh, ánh mắt bình tĩnh:
- Đây là thứ gọi là gia tộc đây sao? Vừa rồi là tên ngu ngốc này kêu Diệp gia chúng ta động thủ, ta chỉ thoả mãn tâm nguyện của hắn mà thôi, chẳng lẽ sai sao? Cả đám các ngươi kinh hoàng như vậy, là do đang sợ hãi sao? Chỉ là một tên hạ nhân của Vương gia mà đã doạ cho các ngươi sợ mất hồn như vậy rồi sao? Tôn nghiêm của gia tộc các ngươi ném đi đâu hết rồi?
Diệp Huyền hỏi liền mấy câu, thanh âm ngày càng lạnh lẽo, giống như một tiếng trống, hung hăng đánh vào trong lòng mọi người, khiến nội tâm chấn động.
- Càn quấy, Diệp Huyền, ngươi nhiều lần mang nguy cơ tới cho gia tộc là có dụng ý gì, hôm nay không bắt ngươi lại thì mặt mũi của Diệp gia ta biết để ở đâu, quỳ xuống cho ta.
Diệp Triển Đường đứng bật dậy, đi về phía Diệp Huyền, toàn thân phát ra sát khí bén nhọn, khí tức của địa võ sư nhất trọng khiến cho người ta sợ hãi giống như một ngọn núi lớn, hung hăng đè nặng lên Diệp Huyền.
Bị nói thẳng cõi lòng khiến cho Diệp Triển Đường thẹn quá hoá giận.
Ở Diệp gia, trong những đại nhân vật đời thứ hai thì Diệp Triển Đường là người duy nhất có tu vi địa võ sư nhất trọng ngang với gia chủ Diệp Triển Hùng, ngoài ra, Diệp gia cũng chỉ có một vị trưởng lão khác là địa võ sư nhất trọng.
- Phụ thân, đều tại kẻ này, hại gia tộc gặp phải nguy cơ, nếu như không phải hắn thì Diệp gia ta sao có thể rơi vào tình cảnh thế này.
- Nhị cữu, Diệp Vân nói không sai, nếu như không phải Diệp Huyền ở Tinh Huyền học viện ngang ngược càn rỡ, chọc giận Vương Việt thì Vương gia sao lại đối phó với Diệp gia ta.
- Hơn nữa hắn chẳng những đắc tội Vương Việt mà còn đánh gãy hai chân của Chu Ngạn của Chu gia, may mà Chu gia không động thủ với chúng ta, người như vậy, ở lại gia tộc cũng sẽ gieo hoạ mà thôi.
Trong hàng tiểu bối, Diệp Vân và Diệp Phỉ cũng đứng dậy lớn tiếng chỉ trích.
- Diệp Triển Đường, ngươi muốn làm gì?
Diệp Triển Vân vội vàng đứng chắn trước mặt Diệp Huyền, nghiêm giọng quát lên.
- Tam đệ, ngươi tránh ra cho ta, phế vật này lãng phí quá nhiều tài nguyên của gia tộc, lại còn mang tới nhiều phiền toái cho gia tộc, không trừng trị hắn thì Diệp gia ta sẽ bị đẩy vào vực sâu, nếu như ngươi không tránh ra thì đừng trách nhị ca ta vô tình.
- Diệp Triển Đường, muốn đụng tới con ta thì trừ phi ngươi vượt qua xác của ta.
Diệp Triển Vân lạnh giọng quát lên, thân hình không tính cao lớn gắt gao chắn trước mặt Diệp Huyền, giống như có thể chống được cả bầu trời.
- Tam đệ, đây là ngươi tự rước lấy.
Trong mắt Diệp Triển Đường lộ ra hàn quang, tay phải loé lên huyền khí doạ người:
- Ngươi cho rằng ngươi vẫn là đệ nhất thiên tài của Diệp gia khi xưa sao? Không, ngươi cũng giống như con trai ngươi, chỉ là phế nhân, cút ra cho ta.
Huyền khí cường hãn tuôn ra ào ạt như nước, điên cuồng đánh tới chỗ Diệp Triển Vân và Diệp Huyền.
- Dừng tay cho ta.
Đúng lúc này, gia chủ Diệp Triển Hùng đột nhiên gầm lên một tiếng, lao vào giữa hai bên, chặn lại đòn tấn công của Diệp Triển Đường.
Sắc mặt Diệp Triển Đường trầm xuống:
- Đại ca, ngươi làm gì vậy, chẳng lẽ ngươi muốn bao che cho hai tên phế vật mang tới phiền toái cho gia tộc hay sao!
- Ta làm gì sao? Ta đang muốn hỏi ngươi muốn làm gì mới đúng?
Diệp Triển Hùng nổi giận đùng đùng.
- Ha ha, hay cho một bức huynh đệ tình thâm.
Thanh âm âm trầm của Vương Điền vang lên, tràn ngập oán độc:
- Diệp Triển Hùng, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, giao Diệp Huyền ra thì chuyện ngày hôm nay ra sẽ cân nhắc bỏ qua chuyện cũ, bằng không, Diệp gia các ngươi đợi tới ngày võ giả Vương gia ta đạp nát cửa chính nhà các ngươi đi.
Sắc mặt của tất cả người trong Diệp gia đều trầm xuống.
Vương gia thế lực mạnh mẽ, bằng vào Diệp gia quả thực không thể đắc tội nổi.
- Tên phế vật Diệp Huyền này, sớm biết con thỏ đế chết tiệt này sẽ gây ra chuyện như vậy thì để hắn chết sớm cho rồi.
Có người của Diệp gia âm thầm chửi mắng.